[Dịch] Thương Hải

Chương 21 :  HẾT CHƯƠNG 14

Người đăng: StormRaider

Lục Tiệm biết Cốc Chẩn trăm ngàn mưu kế, tất có cách ra khỏi phủ, lại nghĩ đã hứa với Tiết Nhĩ, không thể thất tín. Lập tức nhận chuẩn phương hướng, quay trở lại chỗ đã ước định với Tiết Nhĩ, không ngờ không còn thấy ai ở đó liền cảm thấy kì quái, lại thấy đằng xa thư phòng của Trầm Chu Hư đèn lửa sáng rực. Liền rảo bước đến gần, bỗng nghe trong thư phòng truyền ra một tiếng hừ lạnh trầm trọng, chỉ nghe Trầm Chu Hư hét lên: - Ba người bọn ngươi còn mặt mũi nào nữa ? Lại nghe Yến Vị Quy sợ sệt nói: - Tha cho nữ tử đó là ý của thiếu chủ. Trầm Chu Hư ồ lên một tiếng, lại nghe Trầm Tú cười nói: - Việc đó đúng là hài nhi tác chủ. Hài nhi nghĩ rằng, ba người đó đang đêm tiềm nhập vào Tổng đốc phủ, vốn phải bắt sống, nhưng sợ bọn chúng còn có đồng bọn, nếu bắt ba người này, đồng bọn có thể sinh cảnh giác, không thể quét hết được. Vì vậy, tốt hơn là thả ra để bắt về, thả một người bọn chúng rồi theo dõi hành tung, đến khi phát giác ra sào huyệt thì có thể một mẻ tóm gọn. Trầm Chu Hư trầm ngâm nói: - Có lý, đã an bài người theo dõi chưa ? Trầm Tú cười nói: - Đã an bài xong. Trầm Chu Hư ậm ừ một tiếng, lại nói: - Mạc Ất đâu, ngươi đuổi bắt tên đó thế nào rồi ? Mạc Ất chính là quái nhân đầu to mà Lục Tiệm gặp hôm đó, chỉ thấy lão ấp úng: - Kẻ tôi truy đuổi là một tên tiểu tử, đảm lược thật lớn, không ngờ hắn dám tiến vào nội trạch, tôi chặn đường hắn, báo danh hiệu, trước hết sử ra một tuyệt chiêu trấn tự của Kim Sơn tự là “Giao long xuất quật”, tay trái là hư chiêu, eo co lưng lại, tay phải từ chưởng hóa thành chỉ … Lão nói chưa hết, Trầm Tú đã đã cười khẩy một tiếng. Trầm Chu Hư lạnh nhạt nói: - Bỏ đi, Mạc Ất ngươi chỉ cần nói tên chiêu thức là được, còn biến hóa của chiêu thức không cần phải nhắc lại. - Vâng – Mạc Ất ứng tiếng nói – Tên tiểu tử đó trông có vẻ cao ngạo, công phu lại rất tệ, bị tôi một chỉ điểm trúng thắt lưng liền ngã phệt ra, lại lăn một cái định đứng dậy, tôi dùng một tuyệt chiêu của Yến Sơn phái là “Phi ưng tam thích” đá y ba phát. Trầm Chu Hư nói: - Nói như vậy, ngươi đã hoàn toàn chiếm thượng phong ? Sao lại để y đào thoát ? Mạc Ất thở dài nói: - Tiểu tử đó trúng liền ba cước, không ngờ lại không nhăn mặt, cười hi hi nói: “Ông nói ông là Mạc Ất, có phải là “Bất vong sinh” trong lục đại kiếp nô của Thiên bộ không ?” Tôi nói “Thì sao ?”. Hắn cười nói: “Ta đã nghe “Bất vong sinh”, Mạc Ất, Mạc đại tiên sinh trí nhớ siêu phàm, không sách nào chưa đọc, đã đọc qua là không bao giờ quên, ta vô cùng bội phục.” Tôi nghe y nói cao hứng, liền nói: “Nếu ngươi đã bội phục ta, ta sẽ không đánh ngươi nữa, ngươi đi cùng ta tới gặp chủ nhân.” Không ngờ tiểu tử đó lại nói: “Không được, ông nói ông là ‘Bất vong sinh’, ta tin sao được ? Truyền thuyết nói ‘Bất vong sinh’ Mạc đại tiên sinh có thể đọc lại tất cả thư tịch trong thiên hạ không sai một chữ, có thể thi triển toàn bộ võ công trong thiên hạ, nhất định là một người quang minh lỗi lạc, có văn khí hoàn hảo, ông thì đầu to cổ nhỏ, tướng mạo hèn mọn, sao có thể là Mạc đại tiên sinh đỉnh đỉnh đại danh ‘Bất vong sinh’ được ?” Trầm Chu Hư nghe đến đó, hừ lạnh một tiếng, nói: - Tên tiểu tử đó thật là quỷ trá. Hắn nói như vậy để lừa ngươi trúng kế. Mạc Ất thở dài nói: - Bây giờ nghĩ lại thì đúng vậy, có điều lúc đó tôi không biết, nghe hắn nói thế liền tức giận nói: “Nói như vậy, ngươi có cách nào để khẳng định ta chính là Mạc đại tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh ‘Bất vong sinh’ đó không ?” Tên tiểu tử đó liền nói: “Nếu ông là Mạc đại tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh ‘Bất vong sinh’, tất nhiên là không sách nào chưa đọc qua, đọc rồi nhất định không quên, đúng không ?” Tôi nói: “Tất nhiên là như vậy.” Tiểu tử đó nói: “Bất kỳ quyển sách nào trong thiên hạ, ông cũng đọc ra được ư ?” Tôi lại nói: “Kiếp lực của ta sinh ra ở não, đã nhìn qua thì bất luận loại thư tịch nào ta cũng có thể học thuộc.” Tiểu tử đó cười rồi nói: “Tốt lắm, ở đây ta có một quyển sách, nếu ông có thể đọc lại được, ta sẽ tin ông là Mạc đại tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh ‘Bất vong sinh’.” Tôi nghe đến chữ sách liền vui mừng nói: “Tốt lắm, bất kỳ sách nào, ngươi chỉ cần nói tên, ta sẽ đọc ra ngay.” Tiểu tử đó lấy từ trong tay áo ra một quyển sách, nói: “Sách này tên là ‘Danh sách tướng lĩnh quấy nhiễu nhân dân, tham ô hối lộ của ba tỉnh Tô giang Chiết giang Mân giang’, ông có đọc ra được không ?” Tôi nghe vậy nhất thời trợn mắt, lục tìm trí nhớ một lúc lâu, chung quy vẫn không thể nhớ ra quyển sách đó. Trầm Tú tiếp lời nói: - Nô tài ngu ngốc, trong thiên hạ làm gì có quyển sách đó, chắc là hắn tự soạn ra, ngươi chưa từng đọc qua, làm sao nhớ ra được. Mạc Ất kêu lên một tiếng, nói: - Ngươi mới là ngu ngốc, điểm đó ta cũng đã nghĩ tới, có điều trước đó đã tự khoa trương, lúc này làm sao nói ngược lại được ? Đành phải nói: ‘Quyển sách đó ta chưa từng xem qua, tất nhiên không thể đọc ra được. Có điều ta chỉ cần nhìn qua một lần, tất có thể đọc lại không sai một chữ’.” Trầm Tú tức giận hừ lạnh một tiếng, Trầm Chu Hư thở dài nói: - Trả lời như vậy tuy không sai, có điều bất tri bất giác đã rơi vào cái bẫy thứ hai của hắn. Mạc Ất thở dài nói: - Đúng thế, y vừa nghe vậy liền cười nói: “Tốt lắm, ông có thể cầm xem, nhưng phải xem trong bao lâu ?” Tôi nói: “Ta xem rất nhanh, mỗi trang chỉ cần nhìn một cái, quyển sách này không quá trăm trang, chưa đến một tuần trà là xem xong.” Hắn liền cười nói: “Tốt lắm, cho ông xem đây.” Nói xong ném quyển sách đó cho tôi, tôi liền đem ra chỗ sáng để đọc, đến lúc đọc xong quay đầu lại định gọi y, không ngờ đã không còn thấy bóng dáng y đâu nữa. Trầm Tú cười ha hả nói: - Ngươi còn nói mình không ngu ngốc nữa ư ? Nếu là ta, trước hết sẽ điểm huyệt hắn rồi mới xem sách. Mạc Ất hậm hực nói: - Tốt lắm, ngươi thông minh, có dám cùng ta so tài đọc sách không. Tùy tiện lấy một quyển sách trong thư phòng này, kẻ nào không đọc ra được thì là kẻ láo khoét. Trầm Tú cười nhạt nói: - Nô tài ngươi chỉ biết đọc sách chết, không biết học cách dùng sống động, vì vậy mới bị lừa gạt. Nhớ năm đó tể tướng của Tống thái tổ là Triệu Phổ chỉ biết nửa bộ Luận ngữ cũng có thể quản trị thiên hạ, có thể thấy đọc sách không cần nhiều mà quan trọng là đọc một biết mười, lĩnh ngộ được tinh thần trong sách. Mạc Ất kêu lên một tiếng, nói: - Hay lắm, nói đến Tống thái tổ, Triệu Phổ, Luận ngữ, bọn họ còn có “Thái tổ bản kỉ” trong “Tống sử”, có “Triệu Phổ truyện”, có “Luận ngữ, “Khổng Tử thế gia”, có … Trầm Chu Hư ngắt lời nói: - Bỏ đi Mạc Ất, Trầm Tú nói không phải vô lý, ngươi thân là kiếp nô, đọc sách không đếm xuể, chỉ vì ta nếu có lúc quên mất thì có thể tùy thời mà hỏi ngươi, chứ không cần ngươi có học vấn huyền diệu. Chỉ bất quá, lời Trầm Tú cũng không thỏa đáng, tiểu tử đó quỷ kế đa đoan, có thể tùy theo đối thủ mà định kế, y đối phó với Mạc Ất dùng kế sách đó, nhưng nếu đối phó ngươi có thể lại có mưu kế khác. Trầm Tú cười nói: - Con sao có thể bị đánh lừa dễ dàng như thế ? Trầm Chu Hư thản nhiên nói: - Đấu trí hay đấu lực, nếu khinh địch đều bại không nghi. Trầm Tú trầm mặc một lúc rồi cười hi hi nói: - Phụ thân giáo huấn đúng lắm, hài nhi hiểu rồi. Mạc Ất ngắt lời nói: - Chủ nhân xin đừng tin hắn, hắn ngoài mặt cười nói, miệng nói hiểu rồi, trong lòng có khi vẫn có điểm không phục. Trầm Tú tức giận nói: - Họ Mạc kia, ta không phá ngươi, ngươi lại dám phá ta … - Im đi – Trầm Chu Hư quát – Mạc Ất, quyển sách đó đâu ? Mạc Ất nói: - Ở đây, tôi vẫn mang theo. Thư phòng im lặng một lúc, đột nhiên Mạc Ất kinh hãi nói: - Chủ nhân, sao ngài lại đốt quyển sách đó ? Trầm Chu Hư thản nhiên nói: - Quyển “Danh sách tướng lĩnh quấy nhiễu nhân dân, tham ô hối lộ của ba tỉnh Tô giang Chiết giang Mân giang” này, ngươi không được tiết lộ ra ngoài chút nào, đã biết chưa ? Mạc Ất sợ sệt nói: - Đã biết. Trầm Tú nói: - Có điều kẻ đó tiến vào nội trạch, chỉ sợ … Trầm Chu Hư lạnh nhạt nói: - Không sao, có Ngưng nhi ở đó, nhất cử nhất động của hắn không thoát khỏi tay cô ta. Trầm Tú cười nói: - Ngưng nhi lòng dạ mềm yếu, chỉ sợ … Trầm Chu Hư nói: - Người mà hắn để thoát, ta tạm thời không muốn bắt sống nữa. Trầm Tú cả kinh nói: - Chẳng lẽ phụ thân đã đoán ra lai lịch của hắn. Trầm Chu Hư nói: - Việc này không cần hỏi nhiều. Trầm Tú í lên một tiếng, có vẻ bực bội. Lại nghe Trầm Chu Hư từ từ nói: - Tiết Nhĩ, ngươi có “Táng tâm mộc ngư”, trong số kiếp nô thì thần thông của ngươi chỉ kém Ngưng nhi, tại sao cũng để người chạy thoát ? Chỉ nghe Tiết Nhĩ ô ô khóc nói: - Chủ nhân, tôi đáng chết, tôi gặp một kẻ rất xấu. Hắn đoạt lấy mộc ngư của tôi, một cước đạp vỡ, sau đó lại lừa tôi, nói hắn đưa đồng bọn rời khỏi rồi cùng tôi quay lại gặp chủ nhân chịu tội, không ngờ tôi chờ đã lâu mà không thấy hắn quay lại, chủ nhân lại có lệnh triệu hồi, tôi đành phải quay về. Trầm Tú cười nói: - Mạc Ất ngu ngốc, ngươi cũng vậy. Hắn bảo ngươi đợi, ngươi cứ ngốc nghếch đứng đó đợi ư ? Hiện giờ chỉ sợ hắn đã chạy ra ngoài mười dặm rồi. Tiết Nhĩ sụt sịt nói: - Tôi tưởng hắn là người tốt, không nghĩ là hắn lừa tôi. Trầm Chu Hư trầm mặc một lúc rồi nói: - Mọi việc đều có thưởng có phạt, Yến Vị Quy và Trầm Tú thả ra để bắt, thấy rõ tác dụng về sau; Mạc Ất tuy để kẻ địch chạy thoát, nhưng lấy được danh sách đó thì có thể lấy công chuộc tội; chỉ có Tiết Nhĩ, không chỉ làm mất chí bảo “Táng tâm mộc ngư”, lại còn tin vào lời kẻ địch, để cường địch chạy thoát, tội không thể tha, phạt ngươi phải chịu “Hắc thiên kiếp” hai thời thần. Tiết Nhĩ kêu thảm một tiếng, run giọng nói: - Chủ nhân tha mạng, chủ nhân tha mạng. Trầm Chu Hư hừ lạnh một tiếng, nói: - Tất cả đi đi. Lục Tiệm nín thở nghe ngóng đã lâu, bỗng nghe tiếng kêu xé lòng nát ruột của Tiết Nhĩ, không kìm được lạnh giọng nói: - Chậm đã. Tiếng nói chưa dứt đã rảo bước đi vào thư phòng. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang