[Dịch] Thương Hải

Chương 20 : Chương 20

Người đăng: StormRaider

Tiết Nhĩ nghe Lục Tiệm nói, há hốc mồm trố mắt nhìn Lục Tiệm, đột nhiên cái tai dài phe phẩy, nói: - Ta không tin, ngươi sao có thể tốt bụng như vậy được ? - Việc này không liên quan tới tốt bụng – Lục Tiệm thở dài nói – tóm lại là do ta hại ông chịu “Hắc thiên kiếp” mà thôi. Tiết Nhĩ thấy vẻ mặt y thành khẩn, bất giác bắt đầu tin tưởng vài phần, lại lắc đầu nói: - Ngươi muốn giúp bằng hữu đào tẩu, chỉ sợ không thành. Yến Vị Quy vốn nổi danh là một con lừa, chạy đã nhanh, xuất cước lại càng tàn nhẫn, vị nữ bằng hữu xấu xí đó của ngươi nhất định lành ít dữ nhiều rồi. Lục Tiệm nghe vậy trong lòng khẩn cấp, vội nói: - Vậy ta đi cứu cô ấy, ông chờ ở đây một chút, ta đưa cô ta ra khỏi phủ rồi sẽ quay lại gặp chủ nhân của ông. Tiết Nhĩ bán tín bán nghi nói: - Ngươi nhất định sẽ quay lại sao ? Không lừa ta chứ ? - Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy – Lục Tiệm nghiêm mặt nói – Nếu ta lừa ông sẽ bị trời đánh sét thiêu. Tiết Nhĩ nghe vậy lộ ra thần sắc cảm động, gật đầu nói: - Vậy thì tốt, ta chờ ngươi ở đây. Lục Tiệm gật đầu, quay người chạy đi, bỗng nghe Tiết Nhĩ lại nói: - Ngươi nhất định phải quay lại đấy, ta chờ ngươi ở đây. Lục Tiệm quay đầu nhìn lại, thấy Tiết Nhĩ ngơ ngẩn đứng tại chỗ dõi mắt nhìn theo đầy vẻ cô độc đáng thương, bất giác thở dài một tiếng, tăng tốc vừa chạy vừa thấp giọng gọi Sửu nô nhân. Chạy được vài trăm bước, bỗng nghe một thanh âm vang lên: - Tôi ở đây. Thanh âm đó từ sau một bụi chuối truyền ra, Lục Tiệm vừa kinh hãi vừa vui mừng, chạy lại nói: - Sửu nô nhân, cô chạy thoát rồi ư ? Gã Yến Vị Quy đó đâu ? Sửu nô nhân nói: - Hắn chạy rồi. Lục Tiệm đang định đến gần, bỗng thấy Sửu nô nhân kêu lên: - Anh đừng qua đây. Lục Tiệm nghe vậy dừng bước, nghĩ ra điều gì liền cả kinh nói: - Sửu nô nhân, cô bị thương rồi ư ? - Tôi không bị thương – Sửu nô nhân nói – anh đừng tới đây, đợi tôi đi trước rồi anh theo sau, nhất định không được đi lên trước nhìn mặt tôi. Lục Tiệm nói: - Tại sao ? Tuy cô không dễ nhìn nhưng tôi đâu có sợ. Sửu nô nhân nghiến răng nói: - Tôi biết anh là người tốt, nhưng điều tôi vừa nói, anh nhất định phải nghe theo. Lục Tiệm thở dài, đột nhiên nói: - Sửu nô nhân, tôi không thể cùng cô rời khỏi phủ Tổng đốc. Sửu nô nhân cả kinh nói: - Tại sao ? Lục Tiệm thở dài nói: - Cô cũng biết, tôi vốn là một kiếp nô. Sửu nô nhân hơi trầm mặc, nói: - Tôi đã nghe Tần Tri Vị nói rồi. - Vậy cô có biết kiếp nô là như thế nào không ? - Lục Tiệm cười khổ nói – kiếp nô là những kẻ đáng thương nhất thiên hạ, không những phải làm nô dịch cho người khác mà thỉnh thoảng lại phải chịu “Hắc thiên kiếp”, sống cũng như chết. Tôi dùng quá nhiều kiếp lực, lại phản bội kiếp chủ, vốn đã phải chết, nhưng có một vị cao tăng dùng tính mạng để hóa thành thần thông, phong trụ “Tam viên đế mạch” của tôi, vì vậy mà tôi vẫn còn sống đến giờ, có điều ba đạo cấm chế của vị cao tăng đó hiện giờ đã bị phá mất hai, chỉ còn một đạo không biết bao giờ cũng bị phá nốt, lúc cấm chế đó bị phá cũng là lúc tôi phải chết. Vì vậy, tôi vốn không còn sống được lâu nữa. Sửu nô nhân đột nhiên hét lên: - Tôi không bắt anh phải nói những điều đó. Lục Tiệm nói: - “Hữu vô tứ luật” của Hắc thiên thư là không thể kháng cự, cho dù không muốn chết cũng không có cách nào chống lại được. Như hiện giờ, Thích đại ca có hy vọng xuất lao, cũng đã biết chỗ lẩn trốn của Từ Hải thì Cốc Chẩn đã có hy vọng tẩy oan báo cừu, cô đã thoát khỏi sự truy đuổi của Yến Vị Quy, với bản lĩnh của cô thì rời khỏi Tổng đốc phủ không khó. Tôi chỉ còn ba tâm nguyện, quả thật vô cùng hối tiếc. Sửu nô nhân nghiến răng nói: - Tâm nguyện gì ? Lục Tiệm nói: - Tâm nguyện thứ nhất là gia gia tôi, ông ấy tên là Lục Đại Hải, sống ở Diêu gia trang chỗ giáp ranh Tô châu Lỗ châu, nếu cô có thời gian, xin thay tôi tìm xem ông ấy có khỏe không ? Sửu nô nhân nói: - Điều đó không khó, tâm nguyện thứ hai là gì ? Lục Tiệm lấy trong người ra xá lợi của Ngư hòa thượng, nói: - Xá lợi này là của vị cao tăng đã cứu tôi lưu lại, nhờ tôi đưa đến Tam Tổ Tự ở Thiên Trụ sơn an táng. Nói xong bỏ xá lợi vào một cái túi nhỏ, ném vào trong bụi chuối. Sửu nô nhân đưa tay đón lấy, nhẹ thở dài, có vẻ thất vọng, chậm chạp nói: - Còn, còn tâm nguyện thứ ba. Lục Tiệm nói: - Cô còn nhớ lúc trên thuyền tôi đã nhắc đến một cô bé không ? - Có nhớ - Sửu nô nhân nói – anh đã nói mắt cô ta và … và mắt tôi rất giống nhau. Lục Tiệm lộ ra thần sắc buồn bã, thở dài nói: - Cô ấy tên là Diêu Tình, ba năm trước một trận đại họa đã phá hủy gia đình cô ấy, bản thân cô ấy còn trúng thủy độc, được người đưa lên Tây Thành trên núi Côn Luân chữa trị. Tôi lần này về Trung thổ, vốn muốn tìm cô ấy. Sửu nô nhân, cô và tôi dù sao cũng quen biết, tương lai nếu cô có lúc đến núi Côn Luân, nhất định phải giúp tôi tìm cô ấy. Nếu cô ấy còn sống, nhờ cô nói với cô ấy là có một người tên Lục Tiệm, trước lúc chết vẫn tưởng nhớ tới cô ấy … Y nói tới đó, một hồi lâu không nghe Sửu nô nhân đáp ứng, bất giác thở dài nói: - Bỏ đi. Núi Côn Luân đó không biết ở chỗ nào, cô cũng không thể đến được. Nói xong quay người bỏ đi, Sửu nô nhân đột nhiên nói: - Anh, anh đi đâu ? Lục Tiệm nói: - Cô đừng hỏi, mau đi đi. Sửu nô nhân bỗng nhiên giận dữ kêu lên: - Anh là đồ ngốc, tôi hỏi anh đi đâu ? Lục Tiệm nghe tiếng kêu đó thanh âm trong trẻo như ngọc, không giống giọng nói ấm ớ của Sửu nô nhân, nghe rất lọt tai, bất giác ngạc nhiên nói: - Sửu nô nhân, là cô vừa nói sao ? Sửu nô nhân mặc nhiên im lặng. Lục Tiệm trong lòng tuy nghi ngờ, nhưng y không muốn nghĩ nhiều, vô tâm rảo bước bỏ đi. Sửu nô nhân nhìn theo bóng dáng y xa dần, không kìm được nghiến răng dậm chân, bỗng thấy một con bướm giấy trắng như tuyết phiên phiên bay tới, đậu trên lá chuối, hai cánh đập nhẹ, trông giống như một đóa kì hoa đang bừng nở trong bóng đêm. Lục Tiệm cùng Sửu nô nhân một phen tử biệt, tâm thần kích động, đi được hơn một trăm bước, bỗng bốn phía cảnh vật lạ lẫm liền nhìn lại cẩn thận, hóa ra trong lúc vội vã đã đi nhầm đường, đúng lúc định quay lại bỗng nghe từ xa truyền lại âm thanh nho nhỏ đúng là của mộc ngư, y vừa rồi đã đập vỡ con “Táng tâm mộc ngư” của Tiết Nhĩ, trong lòng liền sinh cảnh giác, không kìm được chạy vội về phía âm thanh đó phát ra. Chạy qua một cái cửa tròn, bỗng thấy đèn lửa sáng rực, hương thơm quanh quẩn, đúng là một tòa phật đường. Lục Tiệm nhìn qua cửa sổ, hoảng hốt thấy một đứa nha hoàn đang chán nản gõ vào mộc ngư, mỹ phụ ôn nhu tên “Thanh Ảnh” đó hai tay chắp lại, đang quỳ trước tượng Quan Âm, thấp giọng tụng niệm. Lục Tiệm không dám quấy rầy, đứng lại góc đình, tiếng tụng kinh nhu hòa đó như dòng nước nhu hòa rót vào tai y: “… phụ hoàn , đổ thái tử độc tọa , thảm nhiên bố viết: ‘ngô nhân như chi , nhi kim độc tọa ? Nhân thường đổ ngô dĩ quả quy , bôn tẩu thú ngô , tích địa phục khởi , khiêu lương hỉ tiếu viết : ‘mẫu quy hĩ ! Cơ nhân bão hĩ !? Kim nhi bất lai , hựu bất đổ xứ , khanh dĩ huệ thùy ? Khả tảo tương ngữ . Đảo tự kiền khôn , tình thật nan vân , nãi trí lương tự . Kim nhi hí cụ nê ngưu , nê mã , nê trư , tạp xảo chư vật , túng hoành vu địa , đổ chi tâm cảm , ngô thả phát cuồng . Tương vi hổ lang , quỷ mị , đạo tặc thôn hồ ? Tật thích tư kết , ngô tất tử hĩ … ngô tất tử hĩ …” (Tạm dịch: “… mẹ trở về, thấy thái tử vẫn ngồi một mình, đau lòng vội nói: ‘Con ta, sao lại ngồi một mình ? Con thường thấy ta làm trái cây, vội chạy về phía ta, nhảy lên vui mừng mà nói: “Mẹ về rồi ! Cơ nhi được no rồi !” Giờ đây không chạy lại, cũng không liếc nhìn, con làm sao vậy ? Mau nói đi. Cầu xin trời đất, tội lỗi như mây, trả lại con của con. Bây giờ đồ chơi trâu đất, ngựa đất, lợn đất, các vật linh tinh, ngổn ngang khắp mặt đất, ta thấy mà phát cuồng. Hay là bị hổ lang, quỷ mị, đạo tặc nuốt mất rồi ? Bệnh tật buông ra, ta phải chết … ta phải chết …”) Mỹ phụ niệm đoạn kinh văn đó, âm thanh bi thiết, dần nói không ra lời, Lục Tiệm im lặng lắng nghe, tuy không hiểu hàm nghĩa của kinh văn, nhưng tâm tình tùy theo ngữ điệu đó cũng trở nên sầu khổ. Bỗng nghe nha hoàn kinh hãi nói: - Chủ mẫu, sao bà lại khóc ? Lục Tiệm hoảng hốt tỉnh lại, nhưng trên mặt thấy lạnh, đưa tay lên lau thì thấy toàn nước mắt, bất giác âm thầm tự trách: “Lục Tiệm ngươi thật không biết kìm chế, nghe một chút kinh văn đã rơi lệ là sao ?” Bỗng nghe mỹ phụ đó trầm mặc một lúc lâu rồi mới thở dài nói: - Cô bé ngoan, con không biết, ta là người phạm đại tội, trừ cách ngày ngày sám hối trước Phật, không còn biết làm cách nào khác. Nha hoàn nói: - Chủ mẫu là người tốt hiếm có trong thiên hạ, sao có thể là tội nhân ? Chủ mẫu nếu là tội nhân, thiên hạ này làm gì còn có người tốt nữa. Mỹ phụ đó nói: - Thế gian có nhiều tội nghiệt không phải tự tay ngươi gây ra, nhưng là do ngươi mà có. Những tội nghiệt đó không phải của kiếp này, mà do kiếp trước để lại, ôi, hoặc kiếp trước của ta tội nghiệt quá nặng, đã định sẵn kiếp này phải chịu báo ứng. Con ơi, việc ta rơi lệ, con không được nói với Chu Hư và Tú nhi để bọn họ phải lo lắng. Nha hoàn nghe lời nói đó như hiểu như không, chỉ biết nói: - Chủ mẫu yên tâm, con hiểu rồi. Đúng lúc đó, bỗng nghe trong bóng tối góc tây bắc có người cười nhạt nói: - Thương Thanh Ảnh, bà cầu thần bái phật làm gì ? Không muốn tự cho là người tốt nữa ư ? Lục Tiệm nghe thấy giật mình, người vừa nói đó đúng là Cốc Chẩn. Hai người trong phật đường cả kinh, mỹ phụ đó đứng dậy nói: - Người tới là ai ? Cốc Chẩn lạnh nhạt nói: - Mười ba năm trước, bà bỏ rơi một đứa trẻ, đúng không ? Thương Thanh Ảnh mặt ngọc thảm biến, thất thanh nói: - Ngươi, sao ngươi biết ? Cốc Chẩn nói: - Muốn người ta không biết, trừ khi là không làm. Thật ra bà cầu khấn Phật Tổ, niệm niệm kinh văn cũng chỉ để an tâm. Ta cho bà biết, không chỉ Phật Tổ không thể nguyên lượng cho bà, đứa bé đó cũng hận bà cả đời, tội nghiệt đó dù bà tái sinh sang kiếp khác cũng đừng mong được giải thoát … Thương Thanh Ảnh thân mình khẽ run lên, nghiến răng nói: - Ngươi, ngươi cuối cùng là ai ? Cốc Chẩn lạnh giọng nói: - Ta là ai bà không nhận ra ư ? Quả nhiên là đứa tiện nhân vô sỉ, dâm loạn bỏ rơi con mình … Thương Thanh Ảnh mắt sáng lên, không những không giận dữ mà còn vui mừng, buột miệng nói: - Ngươi, ngươi là Chẩn nhi … Đột nhiên tránh qua đứa nha hoàn, vội vã chạy ra khỏi phật đường, gọi lớn: - Chẩn nhi, là con ư ? Chẩn nhi, ngươi có phải Chẩn nhi không ? Trong đình không ngờ tuyệt nhiên không có âm thanh, Thương Thanh Ảnh liền trong bóng tối tìm kiếm tứ phía, vừa sờ vừa gọi: “Chẩn nhi, Chẩn nhi …” thanh âm dần như sắp khóc. Lục Tiệm nghe tiếng vạt áo lất phất trong gió, trong lòng biết Cốc Chẩn đã bỏ đi, âm thầm thở dài một tiếng, cũng lặng lẽ rời khỏi chỗ đó, đi được hơn mười bước vẫn còn nghe tiếng kêu gọi thê thiết của Thương Thanh Ảnh. Lục Tiệm vốn muốn đuổi theo Cốc Chẩn hỏi cho minh bạch, bỗng cảm thấy phía sau có điều dị dạng, như có người bám theo, quay đầu lại nhưng không nhìn thấy ai, đến lúc bước đi tiếp thì cảm giác kì lạ đó đã biến mất. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang