[Dịch] Thương Hải

Chương 17 : Chương 17

Người đăng: StormRaider

Trầm Chu Hư nói: - Lần này chém hết các đại tướng thống binh của Giang Nam, nhưng không thể giết Thích Kế Quang. - Tại sao ? – Hồ Tôn Hiến buột miệng nói – y là tướng bại trận … Trầm Chu Hư xua tay nói: - Y thất bại là có nguyên nhân. Thứ nhất, y cầm quân chưa lâu, mà số binh tốt đó lại toàn là loại con cháu thế gia tại địa phương, nhiều năm sống trong nhung lụa nên rất sợ chiến đấu; thứ hai là y gặp phải Mao Hải Phong, trong tứ đại khấu kẻ này cực kỳ xảo trá tinh hãn. Thích Kế Quang một khi tham chiến liền như đem bầy dê vào miệng cọp, sao có thể không thất bại được. Hồ Tôn Hiến nói: - Nhưng y đã biết không địch nổi, tại sao còn truy đuổi quyết chiến ? Trầm Chu Hư cười nói: - Nếu ai gặp cường khấu cũng bó tay lảng tránh thì chỉ sợ nhân mã của tứ đại khấu đã đánh tới thành Nam Kinh rồi. Hồ Tôn Hiến lắc đầu nói: - Dù có như vậy thì Trầm tiên sinh cũng đã đề cao hắn, hắn sao có thể quan trọng hơn các đại tướng ở Giang Nam được ? Cho dù có hơn được bọn chúng thì sao có thể hơn được Du Đại Du ? Trầm Chu Hư mỉm cười nói: - Ngàn quân dễ kiếm, một tướng khó tìm. Tài năng của người này có thể sánh với Bạch Khởi, Hàn Tín, Lý Vệ Công, nếu được trọng dụng tất trở thành một thường thắng bất bại chi tướng. Hiện nay Du Đại Du tuy quen chinh chiến nhưng tuổi đã cao, dụng binh hành sự lại quá cẩn thận, thiếu cái đảm khí coi nguy hiểm như không. Cần biết dụng binh phải kỳ binh, chính binh tương hợp mới có thể vô địch, mà tướng giỏi dùng kỳ binh phải có đảm lược trùm trời. Thích tướng quân đó không chỉ tài làm tướng không thua Du Đại Du, mà với khuyết điểm thiếu đảm lược của Du lão tướng quân thì nếu hai người đó phải đối đầu, dũng tướng sẽ thắng. Hồ Tôn Hiến trầm mặc hồi lâu rồi nhìn Trầm Chu Hư cười khổ nói: - Tiên sinh sao không nói sớm ? Nếu biết như vậy ta đã không giam y trong ngục. Trầm Chu Hư cười nói: - Kẻ có thể gách vác trọng trách làm thiên tướng tất phải gặp chút khó khăn trước. Người này một khi được trọng dụng dễ khiến người ta ghen ghét đố kỵ, để y ngồi tù thêm một hai ngày nữa để giảm bớt nhuệ khí cũng tốt. Nói xong liền ha hả cười lớn, đẩy xe từ từ đi ra khỏi phòng. Cốc Chẩn thấy Trầm Chu Hư đi khỏi mới kéo Lục Tiệm rời xa thư phòng, hạ giọng nói: - Lão họ Trầm chết tiệt đó quả có mắt nhìn người, tính mạng của đại ca ngươi được bảo tồn rồi. Lục Tiệm mừng rỡ không biết bao nhiêu mà kể, gật đầu nói: - Không sai, Trầm tiên sinh đó đúng là người tốt. Cốc Chẩn cười nhạt nói: - Ngươi chỉ nhìn thấy mặt tốt của y mà chưa nhìn thấy mặt ác – rồi lại hạ giọng nói – bọn ta bây giờ cần phải đuổi theo Trầm Chu Hư. Lục Tiệm ngạc nhiên nói: - Tại sao ? Cốc Chẩn thở dài nói: - Từ Hải. Lục Tiệm đột nhiên đại ngộ, trong lòng biết y muốn tìm chỗ trú ẩn của Từ Hải. Đúng lúc ba người vòng qua thư phòng đã thấy Trầm Chu Hư một mình tự điều khiển xe lăn từ từ đi tới. Ba người đuổi theo đến trước một tòa tiểu viện, bỗng thấy một người giơ đèn vội vã bước đến, cúi mình nghiêm trang nói: - Phụ thân. Lục Tiệm thấy người đó chính là Trầm Tú, bất giác cả kinh, trong lòng nghĩ y đã nói tối nay nghỉ lại Diệu Hóa am, không hiểu sao lại xuất hiện ở đây. Lại thấy lúc này y khoác bộ dạng ôn lương cung kính, biết rằng y lại diễn trò, trong lòng không kìm được tức giận. Trầm Chu Hư lúc đó lại lạnh nhạt nói: - Vào thư phòng rồi nói: Trầm Tú liền đi ra phía sau xe lăn, cẩn thận đẩy xe, hai người tiến vào nội viện, chưa kịp vào phòng thì thấy một cái đèn lồng từ phía đông tiến lại, rồi một thanh âm êm dịu nói: - Chu Hư Âm thanh đó vừa truyền lại, Lục Tiệm cảm thấy người Cốc Chẩn khẽ run lên, hô hấp đột nhiên trở nên trầm trọng. Lại thấy Trầm Chu Hư quay lại cười nói: - Thanh Ảnh, bà đã về rồi ư ? Phụ nhân đó nói: - Ông đột nhiên gọi Tú nhi về, tôi sợ ông trách phạt nó nên vội quay lại. Trầm Chu Hư cười nói: - Ta sao lại trách phạt nó, chẳng lẽ nó đã làm việc gì không tốt sao ? - Không có – phụ nhân đó nói – nhưng ông cứ hai ngày lại vô cớ phạt nó, tôi sợ ông trách loạn lung tung, làm tổn thương thằng bé. Trầm Chu Hư cười khổ nói: - Thằng bé này thật đã bị bà làm hư mất rồi. - Nó hư cái gì chứ ? – phụ nhân đó nói – hôm nay mẹ con tôi trên đường gặp hai vị lão nhân cùng khổ, nó đã tặng cho họ năm mươi lượng bạc, lúc bình thường thằng bé cũng làm nhiều việc tốt, lại vô cùng khiêm tốn cung kính, nó không nói với ông đấy thôi – ngừng một chút rồi lại nói – Chu Hư, tôi đã pha cho ông một bình trà và một ít điểm tâm. Nói xong tiến thêm hai bước, đi đến chỗ có ánh đèn, Lục Tiệm nhìn ra thấy phụ nhân này trang phục giản dị, ôn nhu uyển chuyển mà vẫn mỹ lệ thanh cao, tuổi tuy không ít nhưng nét mặt vẫn xinh đẹp phi phàm, phảng phất thấy được phong vận vô song ngày trước. Lục Tiệm nhìn thấy người phụ nữ này bất giác trong lòng nổi lên một cảm giác ôn nhu khó nói thành lời, nhất thời ngây người ra, bỗng cảm thấy thân mình Cốc Chẩn không ngừng nhẹ run lên, tựa hồ kích động không kìm chế được. Trong lúc đang cảm thấy kì quái, lại nghe phụ nhân đó nhẹ nhàng nói: - Cha con ông đừng nói chuyện quá lâu, đi nghỉ sớm đi, Chu Hư ông càng phải cẩn thận, đừng để bị lạnh chân. Trầm Chu Hư mỉm cười nói: - Tôi biết rồi, bà đi nghỉ trước đi. Phụ nhân đó nói: - Hiện giờ vẫn còn sớm, tôi đến Phật đường niệm kinh một lúc. Trầm Chu Hư ậm ừ, phụ nhân đó cùng nha hoàn cầm đèn đi khỏi. Cha con Trầm Chu Hư cũng đi vào thư phòng. Ba người bọn Lục Tiệm đến gần, bỗng nghe Trầm Chu Hư lạnh nhạt nói: - Ta đã thẩm tra tên Trần Tử Đan đó, hắn khai Từ Hải đang trốn tại Trầm trang, quả là nơi người ta khó mà nghĩ tới được. Trầm Tú cười nói: - Có cần hài nhi đem người tới bắt y không ? Trầm Chu Hư nói: - Việc đó ta tự có quyết định, bất quá Trần Tử Đan nói, ngươi và hắn đã kết nghĩa kim lan, sau đó hắn đã đưa ngươi mười vạn lượng bạc và các loại trân bảo nhờ đút lót cho Hồ tổng đốc, có việc đó không ? Trầm Tú nói: - Đúng là có việc đó, hài nhi nếu không làm như vậy sao có thể lừa được y cắn câu ? Trầm Chu Hư lạnh nhạt nói: - Ngân lượng và trân bảo đâu ? Trầm Tú nói: - Trân bảo vẫn còn đây, có điều ngân lượng … ngân lượng thì con đã dùng hết rồi. - Khốn kiếp – Trầm Chu Hư tức giận nói – ai cho ngươi dùng. Trầm Tú cười nói: - Ngân lượng đó vốn không trong sạch, tiêu đi cũng là hợp với lẽ trời. Hơn nữa, trừ được một tên đại Oa khấu thì mười vạn ngân lượng thù lao cũng không phải quá nhiều. Trầm mặc một lúc, Trầm Chu Hư từ từ nói: - Nghe nói Diệu Hóa am có một ni cô, gọi lá Pháp Tịnh, ngươi có biết không ? Trầm Tú hơi giật mình, cười hi hi nói: - Hài nhi cùng mẫu thân đến đó thắp hương, tựa hồ quả thực có một người như vậy. Trầm Chu Hư cười nhạt nói: - Ngươi nên biết, ta đối với ngươi đã nương tay rất nhiều chỉ vì sợ Thanh Ảnh phải thương tâm, bà ấy nếu biết hành vi cầm thú của ngươi e rằng sẽ đau lòng đến chết. Có điều ngươi đừng tưởng ta không nói ra là không biết ngươi làm những gì, ngươi có một chút thông minh, lừa được Thanh Ảnh, nhưng muốn lừa Trầm Chu Hư ta e rằng còn thiếu nhiều đấy. Nói xong ngừng một chút rồi lại từ từ nói: - Trước giờ Ngọ ngày mai, ngươi phải đem mười vạn lượng bạc đó nộp lại cho ta, nếu không thì đem cái đầu ngươi tới thay. Trầm Tú thất thanh nói: - Nhưng ngân lượng đó … Trầm Chu Hư lạnh nhạt nói: - Ngươi đi ra đi. Trầm Tú tức giận ra khỏi thư phòng, thần sắc hiểm độc quỷ quyệt, nghĩ ngợi một lúc rồi cúi đầu bỏ đi. Trầm Chu Hư đột nhiên nhẹ thở dài, nói: - Tiết Nhĩ, ngươi nghe thấy thế nào ? Ngoài cửa có mấy con chuột nhắt ? Một giọng nói sắc nhọn trả lời: - Ba con. Lục Tiệm nghe thấy cả kinh, lại nghe Trầm Chu Hư nói: - Bắt sống tất cả, nhưng đừng làm kinh động đến Thanh Ảnh. Lục Tiệm vội kéo Sửu nô nhân, tung người chạy ngược lại, chạy ra khỏi sân viện bỗng cảm thấy không ổn, quay đầu nhìn lại đã không thấy bóng dáng Cốc Chẩn đâu, bất giác ngạc nhiên hỏi: - Sửu nô nhân, Cốc Chẩn đâu ? - Ai biết ? – Sửu nô nhân cười nhạt nói – Hắn là hồ li, thấy tình thế bất diệu chắc đã vắt chân lên cổ chạy rồi. Lục Tiệm trong lòng nghi hoặc, chỉ cảm thấy Cốc Chẩn không phải là kẻ không nghĩa khí, bỏ bạn chạy một mình, có điều lòng người khó dò, y lại là người bí ẩn thâm sâu, nếu nói y đào tẩu trước thì cũng không phải là tuyệt không có có khả năng. Trong lúc đang mê hoặc suy nghĩ đã bị Sửu nô nhân kéo tay áo co cẳng chạy, được khoảng trăm bước bỗng nghe một tiếng hừ lạnh, từ trong bóng tối bước ra một người áo tơi mũ tre, dưới mũ ánh mắt sắc lạnh như điện. Lục Tiệm cả kinh nói: - Là y. Sửu nô nhân ngạc nhiên nói: - Anh nhận ra hắn à ? Lục Tiệm gật đầu nói: - Cẩn thận, cước lực của y rất mạnh. Sửu nô nhân buột miệng nói: - Cước lực rất mạnh, chẳng phải là “Vô lượng túc” Yến Vị Quy sao ? Người áo tơi đó lạnh nhạt nói: - Chính thị Yến mỗ. Chữ “Yến” vừa ra khỏi miệng, Yến Vị Quy nhanh chóng biến mất, chữ “mỗ” nói ra thì chân trái y đã đá đến trước mặt Lục Tiệm. Lục Tiệm hết sức lùi lại, tuy tránh được cước đó nhưng không tránh được cước phong lăng lệ, chỉ cảm thấy tật phong táp thẳng vào mặt, cơ bắp như muốn rách ra, bốn bề cát bụi tung lên, hoa bay tứ tán, vội vòng qua đầu mũi chân Yến Vị Quy, cấp tốc phi tới. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang