[Dịch] Thương Hải

Chương 15 : Chương 15

Người đăng: StormRaider

Sửu nô nhân cười khẩy một tiếng, quay đầu đi. Cốc Chẩn lại cười nói: - Lục Tiệm, mỹ vị này khắp thiên hạ ít người được nếm, dân vĩ thực vi thiên (dân chúng thì được ăn là quan trọng nhất), nếu không ăn thì sao cứu người được. Nói xong đưa đũa gắp một miếng thịt cá nhỏ cho vào miệng, nhắm mắt lắc đầu, lộ thần sắc tán thưởng. Lục Tiệm tâm sự trùng trùng, không để ý cũng gắp một miếng đưa vào miệng, kế đó trong mắt dần dần xuất hiện thần sắc kinh ngạc. Sửu nô nhân không kìm được hỏi: - Sao nào, cá tôi rán ngon hơn chứ ? Ánh mắt Lục Tiệm ngớ ra một lúc, rồi vội vàng nói: - Hương vị thật kì quái, tôi, đầu lưỡi tôi như tan đi mất. Sửu nô nhân thấy thần sắc y kì quái như vậy, trong lòng liền sinh hiếu kì, cũng cầm đũa gắp một miếng thịt cá đưa vào miệng, vừa nhai xuống bỗng như thấy hàng trăm nghìn loại tư vị kì diệu tan ra trên đầu lưỡi, những tư vị cô đã nếm lẫn những tư vị cô chưa hề nếm qua, thậm chí là chưa từng tưởng đến như hợp lại một chỗ, nhưng lại tầng thứ phân minh, không có cái nào không hài hòa, biến hóa thật thần kì, khiến cô cơ hồ quên cả hít thở, quả như Lục Tiệm đã nói, có điều không chỉ đầu lưỡi mà toàn bộ thân thể, tâm thần như cùng với tư vị kì diệu này mà từ từ tan biến mất. Không biết đã bao lâu, Sửu nô nhân mới hơi tỉnh lại, chỉ cảm thấy miệng nhẹ bỗng, tư vị thần kì đó như vẫn còn trên đầu lưỡi, bỗng cảm thấy trên người trầm trọng, dùng lực vùng mạnh một cái lại nghe thấy âm thanh nặng trịch, hóa ra đã bị một cái khóa sắt lớn khóa lại. Đột nhiên lại nghe Lục Tiệm thở dài nói: - Sửu nô nhân, cô tỉnh rồi à ? Sửu nô nhân định thần lại, nhìn bốn phía, chỉ thấy đang nằm trong một cái lều bằng tre lá, trên cái cột nhỏ bằng gỗ có treo một ngọn du đăng, bất giác hỏi: - Đây là đâu ? Bỗng nghe một âm thanh đáp lại: - Đây, đây là nhà ta. Trong lúc nói, nam tử rán cá vén rèm trúc đi vào, tay phải cầm một thanh thái đao hàn quang chớp động, lại thấy y đến dưới ngọn đèn lấy ra một hòn đá mài, từ từ mài đao. Tiếng mài đao vang vọng trong lều vô cùng khó chịu, ba người bị trói đều cảm thấy lông tóc dựng đứng cả lên. Cốc Chẩn cười gượng nói: - Lão bản, ta và ông vốn có giao tình, sao hôm nay lại tính kế hại ta ? Nam tử đó tay vẫn mài dao không ngừng, miệng nói: - Ta, chúng ta giao tình tuy tốt, có điều ngươi không biết ta là ai, ta trước đây cũng không biết ngươi là ai. Nhưng, nhưng hôm nay ta biết, ngươi là kẻ địch của chủ nhân. Cốc Chẩn nhìn ông ta, đột nhiên buột miệng nói: - Ông là kiếp nô à ? Kiếp chủ của ông là … Nam tử đó gật đầu nói: - Ta, chủ nhân của ta là Trầm Chu Hư, ngươi là địch nhân của ông ta, tức là địch nhân của ta. Cốc Chẩn cười khổ nói: - Đáng lẽ ta phải nghĩ đến, trên đời này sao vô cớ lại có một đại tông sư rán cá như ông. Ta từng nghe Trầm Chu Hư có sáu đại kiếp nô: Thường Vi, Thính Kỷ, Bất Vong Sinh; Huyền Đồng, Quỷ Tị, Vô Lượng Túc. Ông là … Nam tử đó tiếp lời: - Ta, ta là “Thường Vi” Tần Tri Vị. Lục Tiệm nghe vậy trong lòng chấn động, Cốc Chẩn lại ngạc nhiên nói: - Không phải ông đã chết năm năm trước sao ? Tần Trị Vị lắc đầu nói: - Ta, ta không chết, chỉ hơi chán ngán mà thôi. Ngoại hiệu của ta là “Thường Vi” (nếm giỏi) vì kiếp lực của ta tụ tại đầu lưỡi, có thể phân biệt những tư vị cực kì vi diệu. Mười năm trước, ta học được toàn bộ các món ăn trong thiên hạ, Bắc cho đến Đại mạc, Nam cho đến Nam Dương, Đông cho đến Đông Doanh, Tây cho đến Ảrập, mùi vị của nhân gian không gì không biết, mỹ thực trên đời không gì không hiểu. Nhưng, nhưng sau đó ta bắt đầu giết người, ngươi có biết “La Phù sơn nhân” không ? Cốc Chẩn gật đầu nói: - Hắn là phản đồ của La Phù phái. Tần Trị Vị nói: - Y, y ăn món “Đạo thái” của ta xong liền lăn ra chết. Ngươi có biết “Thái Hành thập hổ” không ? - Đã từng nghe – Cốc Chẩn nói – mười năm trước đúng là có bọn cường đạo có tên đó. Tần Trị Vị nói: - Bọn, bọn chúng ăn món “Toàn ngưu yến” của ta xong cũng lăn ra chết. Nói xong, y bỏ thái đao xuống, giơ từng ngón tay lên nói: - Còn, còn có Hải Nam “Tàn chỉ đầu đà”, Quảng Nam “Tử phu nhân”, Tàng Bắc “Huyết thủ pháp vương”, Tứ Xuyên Nga My “Lão dâm ông” … - nói đến đó, y lắc lắc đầu – còn có rất nhiều người nữa mà ta không nhớ hết. Có điều bọn họ vừa ăn vào, đột nhiên tròng mắt trắng dã, bụng trương lên, cổ vươn dài ra, kêu một tiếng, rồi vỡ tung … Ba người nghe vậy mặt trắng bệch, Cốc Chẩn cười khổ nói: - Tần lão bản không phải cũng muốn chúng ta chết đấy chứ ? Tần Trị Vị lắc đầu nói: - Kì, kì thực ta không hề muốn giết người, đó là chủ ý của chủ nhân. Về sau có một ngày ta trở nên chán ngán, tự nghĩ có làm được vạn món ăn ngon có vạn loại mỹ vị thì cũng được gì chứ ? Đầu bếp giỏi nhất là phải một món ăn duy nhất nhưng có vạn loại mỹ vị. Từ đó ta không giết người nữa, ẩn tại thôn cùng ngõ hẻm này rán cá lư. May mà chủ nhân có lòng tốt, không làm khó ta, để ta ở đây rán cá năm năm nay, thường có hai người đến đây ăn cá, một người là chủ nhân, một người là ngươi, ngươi không chỉ là người biết nhìn người mà còn có cái lưỡi tốt bẩm sinh, phân biệt cá rán rất giỏi, nếu nói về tâm lý ta thực không muốn hại ngươi, nếu ngươi chết thì còn ai thường nếm cá của ta nữa ? Cốc Chẩn nói: - Đã như vậy, sao không thả bọn ta ra ? - Không, không được – Tần Tri Vị nói – Ta là kiếp nô, không thể phản lại chủ nhân. – y lại nhìn Lục Tiệm nói – ngươi cũng là kiếp nô, ngươi bảo như vậy có đúng không ? Lục Tiệm cả kinh nói: - Sao ông biết tôi là kiếp nô ? - Kiếp, kiếp nô gặp nhau, kiếp lực tất sinh cảm ứng – Tần Tri Vị nói – đáng, đáng tiếc, ngươi là Tứ thể thông, trong kiếp nô là loại hạ phẩm, không được như ta có thể thu liễm kiếp lực, vì vậy mà ta biết ngươi là kiếp nô, ngươi lại không biết ta là ai. Lục Tiệm hừ lạnh một tiếng, nói: - Ta đúng là hạ phẩm trong kiếp nô, có điều ta không sợ kiếp chủ. Tần Tri Vị nghe y nói vậy, trợn mắt há miệng, lắc đầu nói: - Ngươi, ngươi nói lăng nhăng, ngươi là kiếp nô, sao có thể không sợ kiếp chủ ? Vô chủ vô nô chính là việc thiên kinh địa nghĩa. Lục Tiệm thấy ông ta thần sắc khiếp sợ, biết ông ta là kiếp nô đã lâu, lòng tự tôn đã mất hết, bất giác thở dài một tiếng. Lại nghe Cốc Chẩn nói: - Tần lão bản, ta và Trầm Chu Hư không có hiềm khích gì, ông có phải đã hiểu nhầm không ? Tần Tri Vị lắc đầu nói: - Ngươi, ngươi họ Cốc, là họ của đại đối đầu với chủ nhân, vô cùng khả nghi. Ta đem ngươi đưa cho chủ nhân xử trí. Đúng lúc đó, bỗng nghe ngoài cửa vọng lại tiếng vó ngựa, Tần Tri Vị nói: - Xe, xe đến rồi, ta đưa bọn ngươi đến gặp chủ nhân. Nói xong liền ra khỏi cửa đón một người xa phu, ném ba người lên rồi nhảy lên xe quất roi chạy đi. Trong thùng xe tối đen như mực, bỗng nghe Cốc Chẩn thở dài nói: - Sửu nô nhân, nếu cô nhất định cứng đầu không chịu ăn cá đó thì tốt rồi. Sửu nô nhân tức giận hừ một tiếng, nói: - Ngươi không phải thần cơ diệu toán, sao lại không bói trước đi ? Sao lại bị người ta bắt trói ? Cốc Chẩn cười hi hi, không nói tiếng nào nữa, Lục Tiệm bỗng cảm thấy cái khóa sắt trên tay rung lên rồi vang lên một tiếng, khóa sắt đã mở ra, Lục Tiệm trong lòng kinh hãi, chưa kịp lên tiếng đã bị một bàn tay bịt chặt miệng. Sửu nô nhân cằn nhằn: - Vừa rồi là âm thanh gì ? Cốc Chẩn cười nói: - Lão tử vừa đánh rắm, cô cũng nghe ư ? Sửu nô nhân vừa tức giận vừa khẩn trương, vội nín thở, chỉ sợ thùng xe chật hẹp, hơi thối sẽ truyền đến. Chiếc xe ngựa đó đi được một lúc, bỗng nghe người quát hỏi: - Ai đó ? Lại nghe Tần Tri Vị nói: - Ta, ta là bộc nhân của Trầm tiên sinh, đây là lệnh bài vào phủ, ta, ta họ Tần, ngươi kiểm tra đi. Không bao lâu xe ngựa lại chạy, sau khoảng một tuần trà liền dừng lại, Tần Tri Vị mở của thùng xe nói: - Đưa, đưa bọn chúng xuống. Tên xa phu ứng tiếng, hai người đưa Sửu nô nhân xuống trước, sau đó là Cốc Chẩn, đến lượt Lục Tiệm, Lục Tiệm đột nhiên xuất song thủ đánh vào sau gáy hai người, tên xa phu trúng đòn gục xuống, Tần Tri Vị không ngờ còn bước được lên một bước, rên lên một tiếng rồi mới ngã xuống. Cốc Chẩn người rung lên một cái liền thoát khỏi khóa sắt, cười hi hi rồi cầm khóa sắt khóa Tần Tri Vị và tên xa phu lại, dùng vải phủ lên nhét vào trong xe, quay lại thấy Lục Tiệm giữ cái khóa sắt đang khóa tay Sửu nô nhân định bẻ ra liền cười nói: - Chờ đã. Nói xong đưa tay đẩy Lục Tiệm ra, lại thấy Sửu nô nhân con mắt độc nhất như tóe lửa, lập tức cười nói: - Thả cô ra không khó, nhưng cô phải thề, trong Tổng đốc phủ này mọi việc đều phải nghe ta điều khiển. Nếu không ta sẽ để cô ở lại đây, không gặp được ai nữa. Sửu nô nhân nghiến răng, đột nhiên nói: - Được, theo ý ngươi. Cốc Chẩn giờ mới lấy ra một sợi sắt nhỏ đen xì, mở khóa sắt. Lục Tiệm đột nhiên đại ngộ, buột miệng nói: - Ô kim ti (sợi sắt) ? Cốc Chẩn cười nói: - Đúng vậy, nó đã cứu chúng ta một mạng đấy. Sửu nô nhân cười lạnh nói: - Chỉ sợ không đơn giản như vậy, ngươi không phải không biết việc này, chỉ là cố ý để Tần Tri Vị bắt để khiến ông ta dẫn ngươi vào Tổng đốc phủ. Cốc Chẩn nheo mắt cười nói: - Cô thử đoán xem. Sửu nô nhân dậm chân tức giận, có điều đang ở nơi nguy hiểm nên không dám kêu lên. Lục Tiệm không nhịn được nói: - Hai người các ngươi sao lại cứ hay đối đầu chứ ? Cốc Chẩn nói: - Bà vợ này của ngươi thông minh lợi hại, cô ta vốn điều khiển mọi việc, không ngờ lại gặp ta, bị ta điều khiển, ngươi nói xem, cô ta làm sao không tức giận cho được ? Bỗng thấy Sửu nô nhân lại định phát tác, vội nói: - Cô lúc nãy đã thề, hơn nữa nếu làm loạn lên ở đây mọi người đều sẽ gặp nguy hiểm. Sửu nô nhân đành nuốt giận. Lục Tiệm nói: - Bây giờ đi đâu ? Cốc Chẩn nói: - Đi cứu Thích đại ca của ngươi. Lục Tiệm giật mình nói: - Đến nhà lao ư ? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang