[Dịch] Thương Hải

Chương 12 : Chương 12

Người đăng: StormRaider

Cốc Chẩn nhất thời kinh hãi, vội nói: - Diệu Diệu, sự việc nghiêm trọng, bằng hữu của ta sống chết chưa rõ, chúng ta cần tìm y đã. Thi Diệu Diệu bị y đánh lạc hướng,, bất giác hạ ngân lý xuống, nhíu mày nói: - Đúng vậy, nhưng bằng hữu của ngươi từ trước đến nay toàn kẻ bất hảo, không có một tên nào tốt, lần này sao lại có một kẻ hào sĩ trọng nghĩa không sợ chết như vậy ? Cốc Chẩn cười lạnh nói: - Cô biết được về ta bao nhiêu ? Hay chỉ nghe người khác nói ? Thi Diệu Diệu ngẩn người ra, thê thảm nói: - Ta đúng là không hiểu ngươi, hôm nay ta đã minh bạch điều đó. Cốc Chẩn nhìn cô hồi lâu, đột nhiên thở dài nói: - Ta nói ta bị oan uổng, cô có tin không ? Thi Diệu Diệu nhìn y ngây dại, cuối cùng lắc đầu nói: - Việc đó chứng cứ xác đáng, thiết án như sơn, hà huống dù ngươi thực sự oan uổng thì cũng đã ngủ trên giường của Bình Nhi, sao có thể chối cãi được … Nói đến đây, giọng chợt run lên, mắt đẫm nước như sắp trào ra. Cốc Chẩn đầu to như cái đấu, ngồi trên bậc đá nhìn ra xa ngơ ngẩn. Thi Diệu Diệu nhìn y, mục quang dần trở nên nhu hòa, thở dài nói : - A Chẩn, ngươi là người thông minh tuyết đỉnh, hiểu rõ đạo lý sai lầm lớn không thể thay đổi được, ta dù rất đau lòng, nhưng, nhưng ta phải chí công vô tư, bắt ngươi trở về, ta, ta thật không muốn gặp ngươi … Cốc Chẩn lành lạnh nói: - Bớt nói những lời thừa đó đi. Nếu ta trở về tất chết không nghi, ta biết, nếu ta chết cô sẽ yên tâm cưới người khác, trở thành một vị thiếu nãi nãi. Hừ, Thi đại tiểu thư sau này có con, xin đem nó đến thăm mộ ta một lần, để lão tử dưới đó đỡ phải cô đơn lạnh lùng. Thi Diệu Diệu sắc mặt đang hồng chuyển sang trắng bệch, đột nhiên lấy ra một cái vảy bạc, cắt đi một búi tóc, nghiến răng nói: - Cốc Chẩn, “Thiên Lân” của dòng họ ta chỉ truyền cho một người, không được dễ dàng nói đến chết. Nhưng Thi Diệu Diệu ta phát thệ, nếu ngươi chết thì ta chung thân bất giá (cả đời không lấy chồng), nếu sai lời sẽ bị trời đánh sét thiêu. Cốc Chẩn cười nói: - Loại lời thề này cô nên nói với Thiên bộ, Lôi bộ của Tây Thành. Ta một là không có thần thông của Thiên bộ, hai là không có điện kích của Lôi bộ, làm sao đánh cô, thiêu cô được. Ngoài ra, loại thề thốt này ta từ lúc còn là trẻ con đã bắt đầu dùng, nếu thực sự ứng nghiệm thì ta đã bị sét đánh không biết mấy trăm lần rồi. Thi Diệu Diệu khổ tâm phát thệ lại bị y coi là trò trẻ con, vừa xấu hổ vừa giận dữ, không kìm được nghiến răng nói: - Được, ngươi không muốn ta cùng chết ? Vậy lần này về Đông Đảo, ngươi chết, ta cũng không sống nữa, như vậy … như vậy người hài lòng chứ. - Cũng không được – Cốc Chẩn lắc đầu nói – Nếu cha ta đại phát từ bi không giết mà chỉ cầm tù ta thì sao ? Thi Diệu Diệu chưa bao giờ nghĩ tới điểm này, bất giác giật mình. Cốc Chẩn cười nói: - Nếu ta bị giam lại, cô phải cùng ta ngồi tù, chúng ta làm hai kẻ tù phạm nhàn nhã vô sự trong lao, có thể ngày ngày cùng nhau cười nói, lại sinh thêm một đám tiểu tù phạm để cùng chơi đùa … Thi Diệu Diệu mặt đỏ tới mang tai, quát: - Ai cùng ngươi sinh tiểu tù phạm để chơi đùa chứ. Cốc Chẩn nhìn cô, cười nói: - Hay lắm, nói đi nói lại cả nửa ngày, nếu ta bị cầm tù thì cô sẽ đi cưới người khác phải không. Thi Diệu Diệu vội nói: - Ta nói vậy lúc nào chứ. Cốc Chẩn sắc mặt băng hàn, cười lạnh nói: - Nếu không phải như vậy, tại sao ta ở trong Cửu u tuyệt ngục ba năm, sao chưa từng thấy cô đến cứu ta ? Thi Diệu Diệu bất giác ngẩn người, rơi lệ dậm chân nói: - Ngươi muốn ta làm gì mới được chứ ? Ta không thể hạ thủ giết ngươi, nhưng đem ngươi trở về thì so với chết có gì phân biệt. Cốc Chẩn đáng chết, ta, ta phải làm thế nào đây ? Cốc Chẩn nhìn cô, đột nhiên thở dài nói: - Cô hỏi ta ư ? Thi Diệu Diệu gật đầu, lớn giọng nói: - Ta hỏi ngươi. Cốc Chẩn từ từ đứng dậy, lắc đầu nói: - Cô ngốc này, tại sao nhất định phải bắt ta giết ta ? Tại sao không thể giúp ta giải mối kì oan này ? Thi Diệu Diệu giật mình một cái, buột miệng nói: - Ngươi nói … nói thực sự oan uổng ? Vậy những chứng cứ đó … Cốc Chẩn cười lạnh nói: - Muốn ghép tội thì thiếu gì lí do. Nếu ta muốn hại người khác thì còn có thể giả tạo ra nhiều chứng cứ độc hại hơn thế. Diệu Diệu, cô và ta cùng lớn lên, lẽ nào không biết ta là người như thế nào, cô chỉ tin lời nói một phía của bọn họ thôi sao ? Thi Diệu Diệu giật mình, lại nghe Cốc Chẩn nói tiếp: - Lại nói, với tâm kế của ta, nếu muốn cưỡng gian muội muội há lại để kế mẫu bắt gặp, nếu muốn giết kế mẫu há lại để bà ta kêu lên, nếu câu kết với Oa khấu há lại lưu thư tín để người khác tìm thấy. Cô ngốc này, ta không điên cuồng, cũng không ngu ngốc như vậy. Thi Diệu Diệu nghe vậy, cảm thấy rất hữu lý, buột miệng nói: - Tại sao lúc đó ngươi không nói như vậy ? Cốc Chẩn lành lạnh nói: - Lúc đó có ai chịu nghe ta nói ? Thi Diệu Diệu hồi tưởng tình cảnh lúc đó, đúng là mọi người đều rất kích động, lại nghĩ đến chính mình lúc đó nhìn thấy tình trạng của Cốc Bình Nhi, thương tâm dục tuyệt hận không thể một đao giết chết Cốc Chẩn. Nghĩ đến đó, cô bất giác im lặng. Cốc Chẩn bình thản nói: - Diệu Diệu, nếu cô không muốn giúp ta, cũng xin vì giao tình ngày trước, thả ta một lần. Nếu Cốc Chẩn ta không chết, cuối cùng sẽ có một ngày làm rõ chân tướng sự việc. Lời thề của cô hôm nay … ta chưa nghe hết, nếu ta chết, hoặc ngày chết còn xa, cô không cần phải chờ ta, hãy cưới chồng sinh con, ta tuyệt không trách cô. Nói đến đây, khóe mắt y đỏ lên, vội quay đầu dài bước bỏ đi, được hai chục bước nước mắt cuối cùng không nhẫn nại được cứ tuôn ra. Cốc Chẩn đi đến chỗ rẽ, không thấy Thi Diệu Diệu đuổi theo, mới lau nước mắt, chửi thầm: “Cô ta cũng không phải là kẻ ngốc. Nữ nhân trong thiên hạ còn nhiều, lão tử hà tất phải vì cô ta mà rơi lệ. Hơn nữa ta và cô ta không có hôn ước, cô ta có lấy ai cũng liên quan gì đến ta”. Nghĩ đến đó, trong lòng y hơi yên tâm, nhìn lại con phố phồn hoa vừa vượt qua đã bắt đầu có người đi lại, một cảm giác cô tịch tự nhiên nổi lên, không kìm được ngẩng đầu nhìn trời, lẩm nhẩm nói: - Lục Tiệm ơi là Lục Tiệm, hiện giờ ngươi ở đâu ? Lục Tiệm lại rơi vào thế giới vô hình, đen trắng phân minh, sao giăng đầy trời, đi qua biên giới giữa hai màu đen trắng, y nhìn bầu trời đầy sao như rơi vào mê võng, đúng lúc đó một âm thanh quỷ dị vang lên, một con mèo lớn xuất hiện, ở chỗ “Tam viên đế mạch” mấy vòng huyết hoàn vẫn đứng đó, nhưng vòng huyết hoàn ở giữa bỗng mờ dần rồi cuối cùng biến mất. Đúng lúc vòng huyết hoàn biến mất, Lục Tiệm đột nhiên tỉnh lại, vết thương khắp toàn thân đau đớn khó chịu vô cùng, rồi lờ mờ cảm thấy như được bôi dược vật, một cỗ lương khí thấu nhập vào người, làm giảm bớt cơn thống khổ. Lục Tiệm định thần, cảm thấy trên người đắp rất nhiều chăn, phía dưới lắc lư không ngừng, không kìm được buột miệng nói: - Đây là đâu ? - Đây là trên thuyền – một âm thanh ấm ớ trả lời – anh còn đau không ? Lục Tiệm buột miệng nói: - Sửu nô nhân ? Cô gái xấu xí đó mở cửa khoang thuyền, vội vã tiến đến, trong con mắt duy nhất hiện ra thần sắc quan thiết. Lục Tiệm nói: - Sửu nô nhân, Cốc Chẩn đâu ? Sửu nô nhân nói: - Y cùng với cô gái áo trắng chạy rồi. - Chạy rồi – Lục Tiệm trong lòng ngạc nhiên, đột nhiên nhớ đến cô gái tự xưng là một trong Đông Đảo ngũ tôn, bất giác kinh ngạc nói: - Không được, y đang bị Đông Đảo truy nã. Nói xong định đứng dậy, liền bị Sửu nô nhân ấn xuống, nói: - Anh bị trọng thương, không thể cử động. Cái, cái vị Cốc Chẩn đó rất giảo hoạt, nhất định có cách chạy thoát, anh trước hết phải dưỡng thương rồi mới có thể tìm y. Lục Tiệm nghe thấy hữu lý, không muốn phản đối cô, lắc đầu thở dài nói: - Chỉ còn một vòng nữa. Sửu nô nhân ngạc nhiên nói: - Một vòng gì ? Lục Tiệm không muốn khiến người khác lo lắng, liền im lặng cười không nói. Sửu nô nhân trầm mặc một lúc, nói: - Thể chất của anh thật kỳ quái, bao nhiêu vết thương kinh người đó, chỉ trong một đêm đã lành lại, lại có thuốc trị thương của tôi, có lẽ sẽ không có vấn đề gì, cũng sẽ không lưu lại vết sẹo. Lục Tiệm trong lòng biết kiếp lực chính là nguyên nhân, nhưng cũng biết lần này bị thương rất nặng, để khôi phục đã phải dùng rất nhiều kiếp lực, kiếp lực phản phệ đã phá vỡ đạo cấm chế thứ hai của Ngư hòa thượng. Hiện giờ ba đạo cấm chế đã mất hai, lại nghĩ bản thân chưa biết phương hướng của núi Côn Luân, nếu gặp kiếp nạn chết đi thì đúng là đã phụ kỳ vọng của Ngư hòa thượng. Có điều thế gian đa sự, cho dù cấm chế có bị phá hết, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục thì y cũng không thể không nhúng tay vào được. Nghĩ đến đó, Lục Tiệm bất giác thở dài một cái, lại nghe Sửu nô nhân nói: - Anh cũng thật lợi hại, tuy bị thương vì “Phong điệp chi thuật” của “Phong quân hầu” nhưng tránh được tất cả những chỗ yếu hại, nếu bị thương vào cổ hoặc vào tim thì dù Hoa Đà tái thế cũng không cứu được. Lục Tiệm cười cười, hỏi: - Sửu nô nhân, việc này thật kỳ quái, “Phong quân hầu” hình như đuổi theo cô, y và cô có cừu hận gì vậy ? Sửu nô nhân bình thản nói: - Anh thử đoán xem. Lục Tiệm lắc đầu nói: - Tôi không đoán được. Sửu nô nhân nói: - Anh ngốc thật, nếu đổi lại là Cốc Chẩn đó, nhất định y sẽ đoán trúng ngay. Lục Tiệm gật đầu nói: - Cốc Chẩn thần cơ diệu toán, so với y ta thực rất ngu ngốc, Sửu nô nhân, cô nói đúng lắm. Nói xong liền nhìn Sửu nô nhân, ngơ ngẩn xuất thần. Sửu nô nhân ngạc nhiên nói: - Anh thật là người kỳ quái, người khác nhìn thấy bộ dạng như quỷ của tôi đều chạy mất, anh là người duy nhất không sợ, còn dám nhìn thẳng vào tôi. Lục Tiệm nói: - Nhìn cô, tôi lại nhớ tới một người. Sửu nô nhân nói: - Nhớ đến ai vậy ? Lục Tiệm thở dài nói: - Nhớ đến một cô bé mà tôi quen, những năm qua tôi vẫn tưởng nhớ, nghĩ đến cô ấy, lúc mơ cũng mơ về cô ấy. Sửu nô nhân nói: - Tình nhân của anh cũng xấu xí như tôi ư ? Lục Tiệm lắc đầu nói: - Cô ấy đẹp lắm. - Anh đùa cợt với tôi chăng – Sửu nô nhân nói – cô ta là mỹ nhân, tôi sao có thể so bì ? Lục Tiệm nói: - Tuy nói vậy, nhưng đôi mắt cô rất giống cô ấy. Sửu nô nhân ngẩn người ra, nói: - Vì mắt tôi giống mắt cô ta mà anh cứu tôi phải không ? Lục Tiệm cười nói: - Có gì liên hệ chứ, chẳng phải vì cô đã cứu Cốc Chẩn và tôi sao ? Đây gọi là được tặng cái gì gì thì báo đáp bằng cái gì gì … Sửu nô nhân tiếp lời nói: - Được tặng mộc qua, báo đáp bằng quỳnh dao. Lục Tiệm cười nói: - Đúng rồi, hóa ra cô có học vấn. Sửu nô nhân nói: - Anh nói như vậy không đúng. Mộc qua là vật bình phàm, quỳnh dao là ngọc quý, nói như vậy tôi cứu anh là không đáng nói, còn anh cứu tôi lại rất quan trọng sao ? Lục Tiệm ngượng ngập nói: - Tôi chẳng có học vấn gì cả. Liền chuyển sang chuyện khác, cười nói: - Sửu nô nhân, tôi chưa từng thấy cô cười ? Sửu nô nhân bình thản nói: - Bộ dạng tôi thế này, cười lên sẽ khiến người ta chết khiếp mất. Lục Tiệm nói: - Cô chưa cười thì sao có thể biết được. Con mắt độc nhất của Sửu nô nhân chợt lóe lên, đột nhiên đứng dậy đi ra khỏi khoang thuyền. --------- P.S. Hai hôm tới tớ phải tham gia thuyết trình trong một cuộc hội thảo, nên chắc không có thời gian dịch truyện, các bạn chịu khó thông cảm nhé. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang