[Dịch] Thương Hải

Chương 11 : Chương 11

Người đăng: StormRaider

.
Cốc Chẩn thoát khỏi tuyệt cảnh, cảm thấy như đang nằm mơ, nhìn bầy bướm giấy biến mất, đúng lúc định gọi Lục Tiệm thì thấy trên không trung con phố dài đó không còn thấy bóng dáng Lục Tiệm đâu nữa, chỉ còn lại một vũng máu lớn đang phản chiếu dưới ánh trăng. Cốc Chẩn kinh hãi muốn nhảy dựng lên, nhưng chỉ nháy mắt liền bình tĩnh trở lại, nhíu mày trầm tư. Đột nhiên nghe một âm thanh trong trẻo, quay người nhìn lại thấy Thi Diệu Diệu tập tễnh hạ chân xuống, dựa vào cột gỗ ven đường, lảo đảo như sắp ngã. Cốc Chẩn tiến lên hai bước, buột miệng nói: - Diệu Diệu … Đang định đỡ lấy cô, bỗng thấy cổ họng đau nhói, đã bị một cái vảy nhọn hoắt kề vào. Cốc Chẩn thấy Thi Diệu Diệu mặt lạnh như băng tuyết, nhíu mày nói: - Diệu Diệu, đừng có đùa. Thi Diệu Diệu lạnh nhạt nói: - Ta không đùa, ngươi dám dùng đôi tay bẩn thỉu đó chạm vào người ta, ta sẽ lấy đầu ngươi đó. Cùng lúc phiến vảy đó chuyển động, trên cổ Cốc Chẩn liền bị xước một đường, những vệt máu nhỏ thi nhau chảy ra. Cốc Chẩn để mặc cho máu chảy, cười lớn nói: - Tốt, tốt, ta tuyệt đối không động vào cô, cô tự giải quyết việc này vậy. Thi Diệu Diệu trong mắt xuất hiện thần sắc trào phúng, cười lạnh nói: - Ngươi không sợ mất thể diện, cũng không sợ chết sao ? Cốc Chẩn cười nói: - Kẻ không sợ mất thể diện, chưa chắc đã phải chết. Bỗng lại thấy cổ họng đau nhói, vội nói: - Diệu Diệu, nếu muốn giết ta, hà tất phải cứu ta ? Thi Diệu Diệu lạnh giọng nói: - Ta cứu ngươi để tự tay giết ngươi. Cốc Chẩn không kìm được, nói: - Nói bậy … Nói chưa dứt lời, đã thấy cổ họng nhói đau, mắt thấy Thi Diệu Diệu hai mắt như tóe lửa, vội nói: - Diệu Diệu, không phải là ta nói cô, là ta tự chửi ta đó thôi, cô … cô bỏ cái (vảy) này ra, rồi chúng ta nói chuyện. Thi Diệu Diệu cười khổ, mắng: - Ngươi là đồ tồi bại, nếu, nếu ta còn khí lực, tất sẽ xẻ thịt ngươi làm trăm mảnh. Cốc Chẩn cười nói: - Thịt của ta không ngon, vừa chua vừa thối, không ăn được đâu. Thi Diệu Diệu tức giận nói: - Ngươi là kẻ ăn thịt người chăng. Cốc Chẩn nhìn cô, đột nhiên thở dài, ủ rũ nói: - Diệu Diệu, ta thích cô, nếu để cho ta ôm một cái, dù chết ta cũng cam lòng. Thi Diệu Diệu giật mình một cái, nhãn thần hơi tán loạn, lập tức hai mắt đỏ lên, nghiến răng nói: - Ngươi đừng tưởng nói ngon nói ngọt với ta, lần này ta sẽ không tự tay giết ngươi mà áp giải về Linh Ngao đảo giao cho đảo vương xử trí. Nói xong, đột nhiên thấy Cốc Chẩn đang nhìn mình cười cười, bất giác trong lòng hoảng hốt, tức giận nói: - Ngươi, ngươi còn nhìn nữa, ta sẽ móc mắt ngươi ra. Không ngờ Cốc Chẩn đột nhiên động thủ, nắm lấy cánh tay trắng muốt của cô, Thi Diệu Diệu định đâm chiếc vảy bạc xuống, bỗng trong lòng bất nhẫn, trong lúc trù trừ đã bị Cốc Chẩn ôm vào lòng, lại nghe y cười nhẹ nói: - Đông Đảo ngũ tôn, người nào cũng có quái tật, Kim Quy yêu tiền, Sa Thứ cương trực, Diệp Phạm thích nghi lễ, Địch Hy giả thanh cao, còn tiểu “ngân lí” này là quái đản nhất, chỉ thích tên bại hoại là ta đây, nếu bảo cô muốn giết ta, ta có chết cũng không tin … Thi Diệu Diệu vừa tức giận vừa khẩn cấp, vốn định vùng ra, không hiểu sao bị y ôm lấy, cảm thấy khí tức nam tử của y đột nhiên toàn thân mềm nhũn ra, khí lực biến đi đâu hết, đôi dòng lệ không kìm được cứ tuôn ra, mắng: - Ngươi là kẻ cực kỳ tồi bại, xú lưu manh, hại nhân tinh, ta hận ngươi, ta hận ngươi … Song quyền tề xuất, vừa mắng vừa đấm thùm thụp vào vai y, Cốc Chẩn để mặc cô mắng chửi, không nói tiếng nào. Thi Diệu Diệu kìm nén trong lòng suốt hai năm qua, hiện giờ chửi mắng một trận, trong lòng nguôi dần, dựa vào vai Cốc Chẩn khóc mãi không ngừng. Cốc Chẩn đột nhiên cười nói: - Cô ngốc này, đừng khóc nữa, nếu còn khóc ta sẽ phải hôn cô đấy. Thi Diệu Diệu hai má ửng hồng, bực tức nói: - Ngươi dám làm thế, ta sẽ giết … Nói chưa dứt đã bị Cốc Chẩn hôn một cái lên má, tức thì mặt đỏ bừng lên, đang định phát nộ thì lại bị Cốc Chẩn ôm vào lòng, không kìm được lo sợ nói: - Đồ bại hoại, ta, ta còn cái giỏ. Cốc Chẩn cười nói: - Ta quên mất, “ngân lí” (cá chép bạc) phải ăn cơm. Nói xong liền buông cô ra. Thi Diệu Diệu không ra giận, cũng không ra cười, lườm y một cái rồi đưa cái giỏ lên, nắm chặt miệng giỏ, mười ngón tay rung lên, những chiếc vảy bạc trên mặt đất cũng rung động theo mười ngón tay cô, phảng phất như sống lại, từng cái nối đuôi nhau bay vào giỏ, nháy mắt nhìn lại ánh bạc khắp mặt đất đã bị thu hồi hết vào giỏ trúc. Cốc Chẩn đứng bên nhìn, đột nhiên nói: - Diệu Diệu, thần thông của Phong bộ không thể không có gió, “phong điệp thuật” (thuật bướm gió) của Tả Phi Khanh lúc nãy ta đã hiểu thông, còn thần thông “Thiên Lân” là như thế nào, sao cô có thể chế ngự được nhiều vảy bạc nhỏ như vậy ? Thi Diệu Diệu cười khẩy nói: - Ngươi không phải rất thông minh sao, sao lại hỏi ta ? Cốc Chẩn cười nói: - Cô định khảo tra ta sao ? Kỳ thực ta đã đoán được rồi. Đạo lý đó cũng giống như cái nam châm, chính là dựa vào lực từ trường, Diệu Diệu, nội công cô luyện có liên quan đến từ lực phải không ? Thi Diệu Diệu lườm y một cái, cười lạnh nói: - Ta họ Thi hay họ Vương, việc gì phải cáo tố với ngươi. Hừ, trong mắt ta, ngươi bất quá là trọng phạm của ngục đảo, hiện giờ ta phải bắt ngươi quay về. Cốc Chẩn cười lạnh nói: - Tốt lắm, hóa ra cô và Diệp Phạm vụng trộm với nhau. Thi Diệu Diệu sắc mặt tái đi, cao giọng nói: - Ngươi nói gì ? Cốc Chẩn nói: - Trấn thủ ngục đảo là việc của “Bất lậu hải nhãn”. Nếu cô không phải tình nhân của Diệp Phạm, tại sao nhất nhất cố giúp y tróc nã ta ? Vừa nói xong, liền bị tát một cái thật mạnh, mắt trái sưng vù lên nhưng vẫn giữ nét cười cười, không chớp lấy một cái. Thi Diệu Diệu hậm hực nói: - Ta, ta thực sự hận ngươi, ngươi hành sự ác độc trái với đạo trời, ta phải giết ngươi để tránh kẻ đại họa như ngươi làm hại người khác. Cốc Chẩn cười lớn một tiếng, nói: - Cô chưa nghe câu “họa hại di thiên niên” (lưu họa ngàn năm) sao, cô muốn thì cứ giết đi, lão tử ở đây này. Thi đại tiểu thư bản sự cao minh, ta sao so được, tốt lắm, nếu hôm nay không cái vảy bạc nào chạm được vào người ta thì cái món “Thiên Lân” rắm chó đó từ nay mất tên trên giang hồ. Nói xong quay người bỏ đi. Thi Diệu Diệu nhìn y, toàn thân run rẩy, trong lòng đột nhiên thống khổ, hai chân mềm nhũn ra, quỳ xuống đất khóc to. Cốc Chẩn nghe tiếng khóc, tâm chợt mềm ra, quay người trở lại, lấy ra một cái khăn tay lau nước mắt trên mặt Thi Diệu Diệu. Thi Diệu Diệu thấy y quay lại, hơi yên tâm, liền cướp lấy cái khăn tay đó mắng: - Đồ ngốc, cái khăn tay cũng không biết dùng nữa. Cốc Chẩn cười nói: - Đó là khăn tay sao, ta tưởng là cái giẻ lau nhà. Thi Diệu Diệu suýt bật cười, khó khăn lắm mới kìm được, liền đấm mạnh y một cái. Cốc Chẩn tức giận nói: - Họ Thi cô có muốn luyện võ công thì ta cũng không phải là cái bao cát (người dịch - nguyên văn “mộc thung”, cái cột gỗ để tập đấm) để cô tùy tiện đấm đá. Thi Diệu Diệu hứ một tiếng, lau nước mắt, bất giác phát hiện cái khăn tay phát ra mùi thơm, không kìm được nhìn lại một cái, thấy trên khăn tay có thêu bức tranh một đôi uyên ương giỡn nước, mép tranh có một câu đối “cảm tố nhất sanh bính, tẫn quân kim nhật hoan” (cảm tình sinh trong một lúc, gặp được chàng thật sướng vui). Thi Diệu Diệu hồ nghi nói: - Cái khăn tay này là của con hồ li tinh nào ? Cái khăn tay đó chính là Hạm Ngọc đưa cho Cốc Chẩn để lau miệng, y nghe vậy liền giật mình, cười nói: - Hồ li tinh thì nhiều lắm, một ngày có bảy tám mươi con, ta sao có thể đếm được, cũng không biết tại sao vật này lại nằm trên người ta nữa. Y vốn quen dùng từ khoa trương phóng đại, Thi Diệu Diệu nghĩ lại không tin, cầm cái khăn tay ném trả cho y, đốp chát: - Tiểu tử ngươi về phương diện thối tha đó thật đáng khen. Lại thấy trên phố bình minh đã lên, sợ có nhiều người qua lại gây phiền toái, liền kéo Cốc Chẩn vào một góc kín, hạ giọng nói: - Vị bằng hữu của ngươi sao lại không thấy đâu nữa, lúc nãy ta thấy y dũng cảm liều chết, nếu không phải y cảm tử đả thương “Phong quân hầu” thì bây giờ chúng ta cũng không đứng ở đây đâu. Cốc Chẩn lắc đầu nói: - Ta không biết, vừa quay đi đã không thấy y, chỉ thấy một vũng máu, có lẽ đã bị ai đem đi rồi. Thi Diệu Diệu hồ nghi nói: - Còn người từ mặt đất chui ra ? Nhìn thân thủ người đó đích thị là cao thủ Địa bộ. - Cô ta à – Cốc Chẩn thở dài nói – là Sửu nô nhân thâm tàng bất lộ, vì tránh cừu nhân mà tự hủy dung mạo, ở kĩ viện làm một kẻ nô tì hạ tiện, sự nhẫn nại đó khiến người ta phải bội phục. Thi Diệu Diệu vừa nghe thấy hai chữ "kỹ viện" liền quên hẳn những chữ khác, vặn tai Cốc Chẩn tức giận nói: - Ngươi nói kĩ viện ? Ngươi đã vào rồi, phải không ? Cốc Chẩn đau đớn nói: - Cô là một trong ngũ tôn, sao lại giống một bà vợ trẻ như vậy ? Thi Diệu Diệu nghĩ ngợi rồi gật đầu nói: - Không sai, ta hiện tại đã là ngũ tôn, không thể nhéo tai ngươi nữa. Nói xong bỏ tay ra, trừng mắt nhìn Cốc Chẩn quát: - Nếu ngươi không giải thích được rõ ràng sự tình ở kỹ viện thì có thể nếm thử thiên lân của Ngân Lý Thi Diệu Diệu ta. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang