[Dịch] Thương Hải

Chương 14 : Chương 14

Người đăng: StormRaider

Lục Tiệm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sau lưng có một kẻ lang thang đang ngồi bên mép đường, mũ tre phủ kín mặt, tay bưng một quả dưa, mỗi lần phun hạt ra đều bay rất xa, trúng mặt người qua đường, có thể nói là bách phát bách trúng, vì vậy mà bị chửi mắng không ngớt. Lại nghe kẻ lang thang đó cười hi hi nói: - Lão gia tử, say rượu à, nghe ta nói không vậy ? Lục Tiệm hơi hồ nghi, kẻ lang thang đó đã đứng dậy vỗ tay cười nói: - Ta là mồi câu đây. Lục Tiệm hai mắt sáng lên, thấy kẻ lang thang đó bỏ đi trước lập tức chống gậy đi theo, Sửu nô nhân không hiểu đầu đuôi ra sao cũng đành phải đi theo y. Ba người đi qua vài ngõ nhỏ, kẻ lang thang đó bỗng bỏ mũ tre xuống cười lớn. Sửu nô nhân nhìn kỹ y bất giác cả kinh. Lục Tiệm cũng bỏ hóa trang, cười rồi thở dài nói: - Cốc Chẩn, bọn ta đều hóa trang, sao ngươi vẫn nhận ra được ? Cốc Chẩn cười nói: - Làm gì có ông già nào mắt sáng quắc như ngươi chứ ? Lại nhìn Sửu nô nhân cười nói: - Cũng chẳng có bà già nào xấu xí như cô. Thuật dịch dung để lừa người, thực ra cũng chỉ lừa được những kẻ ngốc nghếch, gặp phải cặp mắt quỷ quyệt này của ta thì tìm ra chỗ sơ hở cũng giống như phân biệt hàng hóa vậy, hàng thật không thể lẫn với hàng giả, mà hàng giả cũng không thể lẫn với hàng thật. - Ngươi lúc nào cũng nói chuyện buôn bán – Lục Tiệm cười khổ nói – nhưng sao ngươi biết bọn ta sẽ đến đó ? Cốc Chẩn cười nói: - Vì có tin chém đầu vị tướng quân thất trách. Ta đã nhờ người tung tin này ra, rồi chờ ngươi ở đó. Ta hiểu rõ con người của ngươi, trừ khi đã chết, nếu không nghe tin đó nhất định ngươi sẽ đến. Nói xong, ôm lấy Lục Tiệm thở dài: - Tốt lắm Lục Tiệm, quả thực ngươi vẫn chưa chết. Lục Tiệm thấy người y hơi run lên, bất giác trong lòng cảm động, thở dài nói: - Cốc Chẩn, ngươi thật biết cách dọa ta. Cốc Chẩn buông y ra, lắc đầu nói: - Ta không dọa ngươi, việc chém đầu là có thật. Lục Tiệm cả kinh, Cốc Chẩn lại nắm tay y cười nói: - Trước hết đừng nói việc này vội, chúng ta sinh tử trùng phùng, nhất định phải uống một chén. Bỗng nghe Sửu nô nhân lạnh giọng nói: - Thương thế của y chưa khỏi, không thể uống rượu. Cốc Chẩn liếc cô một cái, cười nói: - Lục Tiệm, ngươi đã kén được một bà vợ rồi cơ à, ha ha, thì ra ngươi cũng có điểm xấu. Nhưng y thấy Sửu nô nhân con mắt duy nhất lóe lên, vội cười nói: - Giận rồi sao ? Nếu đã trọng thương, vậy thì y nâng chén, cô uống thay được chứ ? Sửu nô nhân cười nhạt nói: - Tốt nhất là ngươi tự uống đi. Cốc Chẩn cười ha hả, kéo Lục Tiệm đến trước một cái lều trúc ở đầu ngõ, trong lều có một cái bàn vuông và bốn cái ghế gỗ, một nam tử y phục lam lũ tay áo xắn cao, chính là đang rán cá trong một cái chảo sắt, mỗi động tác đều cực chậm, toàn thần chăm chú nhìn con cá đó, mắt lại lộ ra đầy vẻ khổ não. Lục Tiệm thấy vậy cảm thấy rất kì quái liền nói: - Vị tiên sinh này thật kì lạ, trông không giống rán cá mà như đang tưới hoa vậy. - Đầu bếp giỏi – Cốc Chẩn giơ ngón tay cái lên – ngươi không nói ra, vừa nói đã chính xác ngay. Con cá đó gọi là Tú hoa lư (cá lư tưới hoa), ngươi thấy bộ dạng ông ta buồn cười, có điều người thường một khi toàn tâm toàn ý vào việc gì đều có bộ dạng ngẩn ngơ đó. Vì vậy mỗi con cá rán ở đây có con khô có con non, chua, ngọt, đắng, mỗi con hương vị rất khác nhau, nhưng đều ngon vô cùng. Lục Tiệm ngờ vực nói: - Ông ta đã có bản lĩnh như vậy, sao không làm đầu bếp ở đại tửu lâu, tại sao lại ở cái quán nhỏ trong ngõ này ? Cốc Chẩn lắc đầu nói: - Làm đầu bếp ở đại tửu lâu thì món ăn Nam Bắc gì cũng phải biết, nhưng không thể đến mức tinh vi. Vị lão bản này chỉ biết một món là cá rán, hơn nữa chỉ rán cá lư bắt từ sông Dương Tử. Lục Tiệm lắc đầu thở dài, Cốc Chẩn cười cười nói: - Ngươi đừng lo cho ông ấy, trong mắt ta những đầu bếp phổ thông trong thiên hạ phải chạy theo trào lưu, nhìn người mà nấu ăn, e rằng không bằng cái gót giày của ông ta, trên thế gian chỉ có một mình, có thể đạt được hai chữ “chuyên nhất”. Lục Tiệm tán thành nói: - Nói đúng lắm, từ khi chúng ta quen biết nhau đến nay chỉ có câu này là hay nhất. Cốc Chẩn lắc đầu cười nói: - Ta nghĩ câu hay nhất không phải câu này mà là câu “Ta là mồi nhử đây”, nếu không ta đâu thể câu được ngươi tới đây. Lục Tiệm cười lớn, quay đầu nhìn lại thấy Sửu nô nhân vẫn đứng ở xa liền nói: - Sửu nô nhân, đừng giận nữa, đến đây ăn cá đi. Sửu nô nhân hừ lạnh một tiếng, vừa đi tới vừa nói: - Là anh mời tôi đến, phải không ? Lục Tiệm thở dài nói: - Đúng, là tôi mời cô. Cốc Chẩn rót hai chén rượu, đưa Sửu nô nhân một chén cười nói: - Đến đây, đại gia phải ân oán phân minh. Sửu nô nhân tiếp lấy chén rượu, nhìn một cái rồi đột nhiên vung tay hắt cả chén rượu vào mặt Cốc Chẩn, Lục Tiệm vội vàng kêu lên: - Sửu nô nhân, hôm nay cô làm sao vậy ? Cốc Chẩn mặt không đổi sắc, xua tay nói: - Không sao đó, chén rượu đó là Sửu nô nhân mời ta, Cốc Chẩn ta dùng mặt mà uống thôi. Sửu nô nhân hừ lạnh một tiếng nói: - Người không lo thể diện thì việc gì cũng làm được. Cốc Chẩn lắc đầu nói: - Không đúng, không đúng, từ xưa đến nay người không lo đến thể diện có nhiều lắm, nhưng dùng mặt uống rượu thì chỉ có một mình ta. Cốc, Lục hai người đều cười phá lên, chỉ có Sửu nô nhân không cười một tiếng, chỉ lạnh nhạt nhìn Cốc Chẩn. Lục Tiệm không hiểu tại sao hai người lại đối đầu với nhau như vậy, thấy không khí có vẻ trầm trọng liền vội thay đổi chủ đề, nói về những việc đã trải qua. Cốc Chẩn nói: - Trầm Tú ư ? Ta đã nghe nói có một nhân vật phong lưu mới xuất hiện, ngoại hiệu “Tiểu thần toán”. Bất quá Sửu nô nhân nói đúng, gã Trần Tử Đan đó nhất định là không nói thật. Trầm Tú cũng biết vậy nên mới lập ý bắt sống hắn. Nói đến đó lại nhíu mày, uống liền hai chén, nói: - Sự việc phát triển ngày càng khó giải quyết, tuy ta biết tứ đại khấu bị Hồ Tôn Hiến vây khốn, nhưng không ngờ người của Thiên bộ cũng nhúng tay vào việc này. Lục Tiệm nghe vậy đột nhiên nghĩ đến một việc, buột miệng nói: - Nói vậy, lúc đó Trầm Tú bắt sống Trần Tử Đan chắc là đã dùng “Thiên la” của Thiên bộ. Cốc Chẩn thản nhiên nói: - Gã Trầm Tú đó sợ cha hắn. Lục Tiệm ngờ vực nói: - Cha hắn. Nghĩ đến đó, trong tâm như có điện chạy qua, buột miệng nói: - Trầm qua tử ư ? (người dịch – “qua tử” là cách chửi thề, kiểu như “thằng khốn”) Cốc Chẩn gật đầu nói: - Trên đời có thể khiến ta mười phần kiêng dè chỉ có hai người, một người là ân nhân đã chỉ ta cách làm ăn, người kia là kẻ đứng đầu Thiên bộ, “Thiên toán” Trầm Chu Hư. Lục Tiệm ngờ vực nói: - Ông ta thực sự rất lợi hại sao ? Cốc Chẩn nói: - Y không lợi hại thì còn ai lợi hại nữa, y đã từng là quân sư của Vạn Quy Tàng, chút nữa đã tận diệt được Đông Đảo. Ngoài ra trên thương trường ta đã gặp y trước sau ba lần, lần thứ nhất ta mất ba mươi vạn lạng bạc, lần thứ hai ta mất một trăm năm mươi vạn lượng bạc, lần thứ ba ta lấy lại được một trăm sáu mươi lăm vạn lượng bạc, tổng cộng lỗ mười lăm vạn. Bất quá lần thứ ba y cũng tính ăn một vụ lớn, vốn sắp xảy ra một trường quyết đấu thì không hiểu vì sao y bỗng biến mất không tăm tích, không kinh doanh nữa, ta vẫn ngạc nhiên, không ngờ y lại đột nhiên gia nhập quan trường. Lục Tiệm về việc đấu trí thì một khiếu cũng không thông, nghe thế nào thì biết thế ấy, thuận miệng nói: - Việc chém đầu tướng quân thực ra là sao ? Cốc Chẩn nói: - Sau khi ngươi đi, ta đã mua chuộc được bọn áp ngục. Nghe chúng nói, hiện nay ở phía Đông Nam quân kỷ lỏng lẻo, Hồ Tôn Hiến có ý muốn chỉnh đốn, vì vậy quyết ý chém đầu vài danh tướng để tu chỉnh quân pháp. Lục Tiệm vội nói: - Đại ca thì sao ? Cốc Chẩn thở dài nói: - Ta nghe bọn áp ngục nói, đại ca ngươi hiện đang trong lao, sợ rằng ông ta quan hàm không nhỏ, lại thuộc tướng môn thất thế, nếu chém ông ta có thể khiến chúng tướng khiếp sợ. Lục Tiệm nghe vậy tức giận không nói nên lời, lầm lì rót đầy hai chén rượu. Cốc Chẩn thấy thần sắc của y, vội nói: - Lục Tiệm, quan viên lớn nhỏ trong ngục đều bị ta mua chuộc cả rồi, chỉ cần ngươi nói một tiếng, ta sẽ có thể cứu ông ta ra. Bất quá làm như vậy thì Thích tướng quân sẽ không còn là mệnh quan triều đình, chỉ còn cách cùng đường với chúng ta trở thành kẻ giang hồ vong mệnh. Lục Tiệm nghe đến đó bất giác rơi lệ, lắc đầu nói: - Thích đại ca thà chết chứ không làm như vậy. Cốc Chẩn lắc lắc đầu, nói: - Chính vì vậy mà trung thần là khó làm nhất, Nhạc Vũ Mục cũng vì vậy mà chết. Đúng lúc đó, trung niên nam tử đã bê mâm vừa chậm chạp đi đến vừa nói: - Cá, cá, đến rồi đây. Cốc Chẩn học theo khẩu khí của y, cười nói: - Ngươi, ngươi, đi rồi. Trung niên nam tử đó mím miệng cười một cái, lau tay dính đầy dầu mỡ vào quần rồi quay lại cái phản nhỏ bằng gỗ ở góc lều ngồi xuống nhìn mây trời, ngơ ngẩn xuất thần. Sửu nô nhân nhìn con cá đó một cái, thấy nó hơi cháy đen, lại không có mùi thơm, bất giác lạnh giọng nói: - Con cá này màu sắc xấu xí, cũng không có hương vị, sao có thể nói là ngon được ? Cốc Chẩn cười nói: - Cô vốn không biết, cá rán bình thường nhất định có mùi thơm bay xa khiến người ta nhỏ nước dãi, nhưng như vậy tinh hoa trong thịt cá đã tiết ra ngoài, theo gió bay đi, mĩ vị lưu lại không nhiều. Còn con Tú hoa lư này hương vị thủy chung không tiết ra lấy nửa phần, hoàn toàn lưu lại trong thịt cá, chỉ cần vào đến miệng sẽ biết ngay. Vừa nói vừa nhìn Sửu nô nhân rồi cười nói: - Cũng giống như cô nương, bề ngoài xấu xí nhưng ẩn tàng cái đẹp bên trong. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang