[Dịch] Thương Hải

Chương 13 : 

Người đăng: StormRaider

Lục Tiệm và Sửu nô nhân vượt tường vào trong, thấy Tôn Quý đi qua hai cái cửa nhỏ đến trước một tọa sương phòng, trong phòng ẩn ước truyền lại âm thanh dâm dục, tựa như có nam nữ đang hành lạc bên trong. Lục Tiệm nghe thấy, hai má đỏ bừng, trong lòng kinh dị, nghĩ đến ở nơi phật môn thanh tịnh không ngờ lại gặp việc như vậy, gã Tôn Quý đó tựa hồ lại không cảm thấy khó chịu chút nào, nghe âm thanh đó mặt còn lộ ra thần sắc ngưỡng mộ, đợi một lúc sau trong phòng mây tan mưa tạnh mới liếm môi cười nói: - Thuộc hạ Tôn Quý, việc … việc đó đã xong, ngân lượng đã lấy về. Liền nghe trong phòng một tiếng ừ hữ vọng ra. Không lâu sau cửa phòng mở rộng, một người đi ra, Lục Tiệm nhìn thấy hắn cả kinh thất sắc. Người ra khỏi phòng chính là vị công tử áo xanh, vẻ mặt cười cợt, sau lưng xuất hiện một nữ ni nhỏ tuổi, mắt mũi xinh tươi, đạo phục xộc xệch, mặt vẫn chưa tan nét xuân tình. Tôn Quý thấy vậy nghẹn giọng, nuốt nước bọt rồi đưa lên một phong bạc. Công tử áo xanh đó nhận lấy, đưa cho nữ ni cười nói: - Pháp Tịnh, số ngân lượng này nàng cầm lấy để ăn điểm tâm. Nữ ni u uất nhìn y, giận dữ nói : - Muội không cần ngân lượng, chỉ cần con người huynh thôi. Huynh đã đáp ứng để năm nay muội hoàn tục rồi cưới muội về, sao đến giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì ? “Diệu Hóa am” này giống như nhà mồ, sống ở đây chẳng khác gì một cái xác chết biết đi. Công tử áo xanh đó cười nói: - Ta chưa nói với muội sao ? Việc hoàn tục kết hôn, lão già nhà ta nghe thấy rất không bằng lòng, ta sẽ phải mất thêm một ít công phu khó nhọc mới có thể khiến lão đáp ứng, số ngân lượng này nàng cứ cầm lấy, đừng quá buồn rầu. Nữ ni đó mới chịu nhận phong bạc, nói: - Huynh đừng có đánh lừa muội, nếu không muội sẽ cáo tố với phu nhân. Công tử áo xanh đó cười nói: - Sao có thể như thế được ? Ta yêu thương muội cả ngày còn chưa hết, sao có thể lừa muội được ?Muội về nghỉ ngơi trước đi, tối nay ta lại đến tìm muội vui vẻ. Nữ ni đó lườm y một cái, cười vui vẻ bỏ đi. Công tử áo xanh nhìn cô ta đi đã xa, nụ cười chợt biến mất, lạnh lùng nói: - Ngân lượng đã lấy về, còn người đâu ? Tôn Quý cười nói: - Đã theo quy củ cũ, mỗi tên một chưởng, giải quyết hết rồi ạ. Công tử áo xanh gật đầu nói: - Vạn lần không được lưu lại dấu vết, nếu mẹ ta biết được thì không ổn đâu. Kẻ làm con chúng ta hiếu tâm là tối quan trọng, mọi việc phải thuận theo bà ta một chút, chỉ bất quá bắt ta làm việc thiện kiểu này, cứ gặp người là cho tiền thì dù núi vàng biển bạc cũng không đủ, vì vậy chúng ta là kẻ làm con cần tìm cách bổ cứu, nếu không ta làm bồ tát sống không nổi mà còn trở thành kẻ ăn xin. Tôn Quý cười nói: - Công tử cao kiến. Công tử áo xanh đó lại nói: - Nữ ni Pháp Tịnh đó một lòng muốn hoàn tục, thật là phiền phức. Ta vốn định cấp cho thị một ít ngân lượng để thị tự sinh tự diệt, không ngờ thị lại tỏ ra si mê, nếu ta không cưới … Tôn Quý tiếp lời cười nói: - Cũng tại công tử đẹp như Phan An, tài như Tạ An, thiên hạ làm gì có nữ nhân nào không mê. Công tử áo xanh cười nói: - Ngươi chỉ biết vuốt mông ngựa, vuốt lên vuốt xuống. Ha ha, đẹp như Phan An, tài như Tạ An, chỉ có ngươi mới dám nói vậy, bất quá ngươi nói không sai, có điều nếu cứ như ngươi nói, Pháp Tịnh bám riết không thôi, làm thế nào để đối phó … Tôn Quý định nói lại thôi, hê hê cười dài. Công tử áo xanh nhìn y một cái, cười nói: - Không cần nói nữa, ta hiểu ý của ngươi. Rồi lại nói: - Trần Tử Đan ước hẹn ta gặp ở Yến Tử ki (người dịch - ki là bãi đất, đá nổi giữa mặt nước, không biết có nên dịch là “cù lao” không). Ngươi mau đi chuẩn bị. Đúng lúc đó, một tiểu tì vội vàng tiến lại nói: - Phu nhân đã lễ phật xong, gọi công tử về dùng cơm chay. Công tử áo xanh cười nói: - Ta biết rồi. Nói xong chỉnh lại y phục, dáng vẻ tiêu sái theo tiểu tì đó đi ra. Lục Tiệm từ chỗ nấp nhìn theo y mắt như tóe lửa, nhưng bị Sửu nô nhân giữ chặt lại. Đợi Tôn Quý đi đã xa, Lục Tiệm buồn bực nói: - Sửu nô nhân, cô đừng cản tôi, gã công tử này đúng là cầm thú khoác áo người. Sửu nô nhân lạnh nhạt nói: - Võ công hắn rất cao, anh lại đang bị thương, chỉ sợ không đối phó được. Lục Tiệm nói: - Võ công cao thì có thể làm điều ác được hay sao ? Sửu nô nhân nói: - Đúng thế, nếu y võ công thiên hạ vô địch, tự nhiên có thể hành sự ích kỷ. Lục Tiệm nghe vậy nổi giận, quay người bỏ đi, được vài bước đột nhiên nói: - Sửu nô nhân, gã công tử bất nhân đó hẹn gặp người ở Yến Tử ki, có thể xảy ra ác sự, tôi muốn đến xem. Sửu nô nhân nói: - Yến Tử ki không xa, để tôi dẫn đường. Hai người theo bờ sông mà đi, đến vùng phụ cận của Yến Tử ki, phục ở xa quan sát. Không lâu sau đã thấy Tôn Quý dẫn ba tên gia nhân áo gấm nữa đến trước, tay cầm đao kiếm cung nỏ, nhìn bốn phía rồi tự tản ra nấp vào sau gốc cây tảng đá. Lục Tiệm thấy vậy nghiến răng, trong lòng tự nghĩ: “Bọn chúng quả nhiên định làm việc xấu, không hiểu chúng tính kế hại ai, ta không thể khoanh tay đứng nhìn được. Một lúc sau, một trung niên nam tử bộ dạng như văn sĩ nhẹ nhàng đi tới, dừng lại trước ki, nhìn phải liếc trái có vẻ lo lắng. Đột nhiên có người nói: - Tử Đan huynh, đã lâu không gặp. Lục Tiệm quay đầu nhìn lại, đã thấy công tử áo xanh đó tay cầm quạt lông, cưỡi một con tuấn mã đang cười cười đi tới. Trần Tử Đan thấy y, hít vào một hơi, cười nói: - Trầm Tú lão đệ, ngươi quả nhiên giữ lời. Trầm Tú cười nói: - Tử Đan huynh đã hẹn, tiểu đệ đâu thể không đến, không hiểu Tử Đan huynh có việc gì ? Trần Tử Đan cười khổ nói: - Lão đệ lại đùa rồi, ta đến chẳng phải vì việc của Từ Hải đại nhân sao ? Không biết Hồ tổng đốc định như thế nào, liệu có thể tha cho tính mạng của Từ Hải đại nhân để y lấy công chuộc tội không ? Lục Tiệm nghe vậy trong lòng chấn động “Bọn chúng nói Từ Hải chẳng phải là một trong tứ đại khấu sao ?” liền nghĩ đến việc này với việc tẩy oan cho Cốc Chẩn có liên hệ rất lớn, bất giác dỏng tai lên cẩn thận nghe ngóng. Trầm Tú cười nói: - Lời của huynh ta đã nói với Hồ đại nhân, ngân lượng trân bảo của huynh ta cũng đã đưa cho Hồ đại nhân. Trần Tử Đan vui mừng nói: - Hồ tổng đốc nói thế nào ? Trầm Tú mím môi, trong mắt lộ ra vẻ hiểm độc, cười hi hi nói: - Hồ đại nhân nói, Từ Hải nửa đời tung hoành, tại sao đột nhiên lại nghĩ đến việc đầu hàng triều đình ? Hiện giờ Trần Đông, Ma Diệp đã bị triều đình giết, tứ đại khấu chỉ còn hai tên, Từ Hải nếu đem Uông Trực cùng nghĩa tử của hắn Mao Hải Phong nộp cho triều đình hoặc giả có thể lấy công chuộc tội, trở thành mệnh quan của triều đình. Lục Tiệm nghe vậy tim nhảy rộn lên, trong lòng nghĩ Từ Hải này quả nhiên là một trong tứ đại khấu, nói vậy Trần Tử Đan đó đúng là một tên Oa khấu, còn Trầm Tú không rõ thân phận, nghe ngôn từ thì y cùng Trần Tử Đan không phải địch cũng không phải bạn, vô cùng bí ẩn khó hiểu. Trần Tử Đan trầm mặc một lúc rồi mới nói: - Lão đệ, thật không giấu gì, Uông Trực đối với Từ Hải đại nhân có ơn tri ngộ. Lại nói y là lão hồ ly thành tinh, thủ hạ giỏi vô số, nếu muốn bắt y đem nộp thật khó như lên trời. Từ Hải đại nhân muốn đầu hàng triều đình, trước hết là vì sợ hổ uy của Hồ tổng đốc và trí kế của Trầm tiên sinh, sau nữa là vì Từ Hải đại nhân có một kẻ đối đầu vốn lâu nay bị nhốt trong ngục, nhưng hiện giờ đã thoát ra, một khi y xuất hiện thì việc làm ăn trên biển sẽ cực kỳ khó khăn, chỉ có nhờ vào uy thế của triều đình may ra mới thể chống chọi được. Trầm Tú cười nói: - Có nhân vật lợi hại như vậy sao ? Y tên là gì ? Trần Tử Đan lắc đầu nói: - Điều này phải hỏi Từ Hải đại nhân, ta cũng không biết. Trầm Tú sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng nói: - Ngươi là mưu chủ của Từ Hải, lẽ nào không biết ? Trần Tử Đan vội nói: - Lão đệ đừng giận, việc này ta quả thật không biết, việc của Từ Hải đại nhân ta đâu biết hết được. Trầm Tú đảo mắt nhìn y, cười nói: - Vậy Từ Hải bây giờ đang ở đâu ? Trần Tử Đan nói: - Đại nhân đang ở Sạ Phổ Trầm Tú cười nói: - Tử Đan huynh nhanh nhẹn nói ra chỗ trú của lệnh chủ nhân, quả là có thành ý, việc quy hàng ta sẽ bẩm cáo với Hồ đại nhân để định đoạt lại. Trần Tử Đan vội cúi mình nói: - Tất cả nhờ Trầm Tú lão đệ chu toàn. Trầm Tú cười nói: - Để tránh hiềm nghi nên không thể đi cùng, xin mời Tử Đan huynh đi trước một bước. Trần Tử Đan cười nói: - Tất nhiên phải thế. Vòng tay cúi đầu chào rồi rời đi, y đi chưa đuợc một trượng Trầm Tú bỗng vung tay, chưởng tâm bắn ra một đạo bạch quang, chụp lấy cả người Trần Tử Đan, hóa ra là một tấm lưới lớn bằng tơ. Trần Tử Đan cả kinh định vùng vẫy, cái lưới đó đột nhiên thu lại, trên mắt lưới có lưỡi câu bằng thép tốt, móc vào da thịt của y, Trần Tử Đan kêu thảm một tiếng, định tự cắn đứt lưỡi, Tôn Quý đã tiến nhanh tới, nắm lấy hàm dưới của y kéo mạnh ra. Trầm Tú thở dài nói: - Tử Đan huynh, xin thứ lỗi. Trầm mỗ đã vui vẻ nhận tám vạn lượng bạc của huynh, đúng ra có thể trả lại cho con cháu huynh, có điều con cháu Tử Đan huynh toàn là chó lợn, đã là chó lợn thì Trầm mỗ cũng không cần phải trả lại số ngân lượng đó nữa. Nói xong ha hả cười lớn. Lúc này Trần Tử Đan đã bị trói chặt, hai mắt nhìn Trầm Tú oán hận vô cùng. Trầm Tú đưa một ngón tay trỏ ra, đột nhiên đâm về phía trước, cổ họng Trần Tử Đan phát ra tiếng kêu khặc khặc, mắt trái tuôn máu. Trầm Tú lấy ra một cái khăn tay lau vết máu trên đầu ngón tay, cười nói: - Ta rất không thích người khác trừng mắt nhìn ta. Lưu lại cho ngươi một con mắt, không phải ta muốn nương tay, mà sợ cha ta oán ta hạ thủ quá nặng, chỉ biết dùng uy để trấn áp, không biết dùng lợi để nhử. Ngươi nên biết, lão nhân gia đã lớn tuổi, lá gan cũng nhỏ dần đi, tâm đã biến thành từ bi mất rồi. Lục Tiệm tuy hận Trầm Tú tiếu lí tàng đao, âm dương quái khí, có điều Trần Tử Đan xuất thân là giả Oa, binh sinh tội ác không đếm xuể, hắn chịu tội như bây giờ chính là báo ứng, đúng lúc đó Đa Quản, Nhâm Do hai tên gia nhân áo gấm lại nhấc Trần Tử Đan lên ném vào một cỗ xe ngựa. Trầm Tú ném cái khăn tay dính máu xuông sông, tung mình nhảy lên ngựa cười nói: - Tôn Quý, tối nay ta bồi tiếp mẹ nghỉ lại am, ngươi đưa người này về thành giao cho cha ta. Nói xong phe phẩy quạt cưỡi ngựa bỏ đi về phía “Diệu Hóa am”, nhàn nhã như du khách dạo chơi. Đợi chúng nhân trên ki đi hết, Lục Tiệm thở dài một tiếng, lắc đầu nói: - Đúng là ác nhân ác báo, Trần Tử Đan đó là ác nhân, gặp phải Trầm Tú còn ác hơn, coi như xui xẻo. Rồi lại hỏi: - Sửu nô nhân, cô có biết Sạ Phổ ở đâu không ? Sửu nô nhân lắc đầu nói: - Không biết rõ lắm. Lục Tiệm nhíu mày nói: - Cốc Chẩn tìm Từ Hải khắp nơi, tin tức này ta phải cho y biết mới được. Sửu nô nhân hừ lạnh một tiếng, nói: - Anh nghĩ Trần Tử Đan nói thật à ? Lục Tiệm cả kinh nói: - Không phải sao ? Sửu nô nhân nói: - Tự nhiên là không phải, hắn đâu có ngốc như anh ? Trần Tử Đan đó là kẻ giảo hoạt, chỉ không hiểu sao lại tin tưởng tên Trầm Tú này. Tên họ Trầm đó cũng rất có bản sự, khiến tên đa nghi đó tin vào mình mới thật là lợi hại. Lục Tiệm nghe vậy không bằng lòng, lạnh nhạt nói: - Lợi hại thế nào ? Lừa dối mẹ mình, lừa dối ni cô à. Sửu nô nhân nói: - Anh đã không phục, anh định tố cáo việc của hắn à ? Lục Tiệm tức giận nói: - Ta không tố cáo được, cũng không quay về tố cáo. Sửu nô nhân nói: - Không tố cáo được mới đúng. Lục Tiệm trừng mắt nhìn cô một cái, nói: - Sửu nô nhân, tại sao cô lại nhìn người như gỗ đá vậy ? Sửu nô nhân nói: - Nếu anh ở trong kĩ viện nửa năm thì cũng sẽ như vậy thôi. Thế gian hiện giờ có ít người tốt, dù có một vài người thì cũng không sống được lâu. Lục Tiệm vốn đã phiền lòng về việc này, lời Sửu nô nhân lại như tuyết lạnh còn thêm sương, khiến y không nói được một lời, cúi đầu chậm chạp bước đi. Sau khi vào thành hai người đến gần nhà lao của Tổng đốc phủ, quả nhiên thấy trước ngục có nhiều người, có quan có dân, có người mang nộp phạm nhân, cũng có thân nhân đến thăm tù, Lục Tiệm đúng lúc định hỏi thăm đột nhiên nghe sau lưng có người cười hi hi nói: - Lão gia tử, uống một chén rượu nhé. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang