[Dịch] Thực Trang

Chương 5 : Giao dịch chết người

Người đăng: Tiếu Đông Phong

.
Chợ đêm tại phế tích nằm trong một hẻm nhỏ âm u, tuy người qua lại rất đông, nhưng trên mặt mỗi người đều không nhìn thấy nụ cười mà chỉ có nét tang thương trên mặt do cuộc sống gian nan đọng lại. Huyết Đồng trong lúc đi vào vừa hay nhìn thấy một đám người đi ra, ánh mắt của bọn chúng bỗng dưng sáng ngời khi thấy Huyết Đồng. “Haha, nhìn xem ai kìa? Đây không phải Huyết Đồng – thợ săn vĩ đại của chúng ta sao? Như thế nào mà bây giờ cũng có hứng thú đi dạo chợ đêm rồi? Không phải là đang che giấu ý định bắt nạt thợ săn nào đó chứ? Nghe nói mày đã tiêu diệt không ít đối thủ cạnh tranh rồi nhỉ. Được rồi, kỳ thật tao muốn khuyên mà hay là nên đổi nghề đi, có lẽ làm kĩ nam, đi bán lỗ đít đi, thân hình mày rất tích hợp với nghề đó nha.” Một tên cao hơn hai mét, mập mạp như một quả cầu thịt là kẻ đầu tiên thích thú kêu lên, trên mặt hắn hiện lên nụ cười mang đầy sự nhạo báng. Hắn là tay chân của bang Lợn Rừng, cũng được coi là một nhân vật có số má ở nơi này. Chỉ là hắn chút khác biệt, hắn đã từng được chứng kiến sức chiến đấu của Huyết Đồng, cho nên ánh mắt hắn đối với Huyết Đồng tràn ngập địch ý. Tuy nhiên đó cũng chỉ là suy nghĩ, có rất ít người nguyện ý xung đột cùng Huyết Đồng. Dù sao Huyết Đồng trong giới thợ săn cũng có hung danh không nhỏ, không ai mong muốn động thủ cùng người đầy máu tanh như hắn. Huyết Đồng trước sau vẫn im lặng không nói gì, hắn bước thẳng đến cửa phảng phất như không thấy bọn người kia. “He he, ông mày đang nói chuyện mà mày muốn đi đâu vậy?” Trước khi Huyết Đồng kịp đi vào thì Heo Mập đã lướt người trực tiếp chắn ngang cửa. Thân hình của hắn thật sự quá mập, quá đồ sộ cho nên bít kín cửa vào chỉ trong phút chốc. Lúc Huyết Đồng dừng bước thì còn cách cái bụng phệ của hắn chỉ có nửa mét. Mấy tên đạo tặc ở bên cạnh hắn lộ ra nụ cười lạnh không có chút hảo ý nào, cây gậy sắt trong tay chúng khẽ vung vẩy. Tuy rằng đang đứng trong vòng vây nhưng mặt Huyết Đồng cũng không hề thay đổi. “… …” Huyết Đồng cúi thấp đầu, tựa hồ không chú ý đến thái độ của bọn kia, hắn trầm mặc một lúc rồi mới chậm rãi mở miệng: “Ta không giết người mà không có lợi ích gì.” “Hả?” Mập mạp giống như nghe được một việc khó tin, hai mắt hắn mở to nói: “Ha ha, các ngươi nghe hắn nói gì không? Hắn muốn giết chúng ta đấy, chỉ vì không có chỗ tốt nên hắn không động thủ. Ha ha, ha ha.” “Ha ha ha ha…” Những đạo tặc xung quanh đều cười ha hả, từ đầu đến cuối chúng vẫn không coi ai ra gì. Chứng kiến một đám đạo tặc ngăn cản tại cửa vào chợ đêm, khách hàng xung quanh đều tránh qua một bên rồi rất nhanh quây xung quanh thành một vòng lớn. Đám người mập mạp đang cười như điên bỗng nhiên im lặng, dường như ngay lúc đó, tất cả tiếng cười xung quanh đều tắt ngấm. Heo Mập mặt lạnh tanh đem một túi toàn khoáng thạch ném tới dưới chân Huyết Đồng, ánh mắt lộ ra vẻ khát máu. “Như vậy đủ chưa tiểu tử. Lợi lộc như vậy đã đủ cho mày ra tay giết chúng tao rồi chứ. Ông mày chờ! Nhưng đừng để tao chờ quá lâu, bằng không mày sẽ biết kết quả của việc khiêu khích bọn tao như thế nào.” “Ha ha, lão đại, ngài đừng hù dọa hắn như thế! Không thấy thân thể hắn đang run như cầy sấy sao? Thằng nhóc con này chỉ có lúc đi săn là có vẻ hung ác thôi, bình thường cũng không thấy nó động tay chân được mấy lần. Cũng không biết tại sao danh tiếng của nó lại lớn như vậy. Mà có lẽ, nó có lẽ chỉ thích hợp với việc bán lỗ đít. Hôm nay nhờ ngài mở mang cho hắn một ít kiến thức đi.” Một tên đạo tặc nhuộm tóc màu xanh da trời vừa cười vừa nói, vừa nói hắn vừa vung gậy sắt đánh tới hướng sau ót của Huyết Đồng. Bọn chúng đều có kinh nghiệm chiến đấu lâu năm, vừa ra tay là đã xuất ra chiêu hiểm. Nếu như Huyết Đồng bị hắn nện trúng cho dù không chết thì cũng bị chấn thương sọ não. Nhưng động tác của hắn cũng chỉ tới đó thôi. Ngay lúc hắn vừa vung côn sắt lên thì Huyết Đồng đột nhiên xoay người, tay phải nhanh như sét giật đánh mạnh lên cổ tay của hắn. Chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc vang lên, cổ tay tên đạo tặc tóc xanh lập tức quẹo theo hướng ngược lại một góc 90 độ, xương cốt lộ ra trắng hếu. Đau đớn thấu xương khiến tên đạo tặc tóc xanh phát ra tiếng hét thảm thiết, nước mắt nước mũi đều chảy cả ra, Huyết Đồng thuận tay chụp lấy cây côn sắt rồi đâm thẳng vào cái miệng đang mếu máo của tên đạo tặc. “Phốc phốc.” Hỗn hợp máu đỏ cùng xương vụn phun ra từ phía sau ót của tên đạo tặc, trong thoáng chốc cây côn sắt đã đâm xuyên qua đầu hắn. Tên đạo tặc không có cơ hội để tiếp tục kêu lên vì lúc này hắn đã mất mạng. Cùng lúc đó, Huyết Đồng chạy trốn ra ngoài, thân hình như một cơn gió lớn lao về phía tên đạo tặc tóc vàng khác. Ngay khi trong mắt đối phương vẫn còn đầy sự hoảng sợ, hắn nghiêng người né cây gậy sắt đang bay về phía mình đồng thời đạp một phát lên đầu gối của đối phương. Lại một tiếng xương vỡ vang lên, đạo tặc tóc vàng lập tức khụy xuống một nửa, trong cơn đau đớn kịch liệt, hắn cố cắn chặt răng dốc sức liều mạng vung cây gậy sắt trong tay với ý đồ ngăn cản Huyết Đồng trong phút chốc. Nhưng không đợi hắn kịp nâng tay lên, Huyết Đồng nắm lấy tóc của hắn kéo ngược về sau, móng tay phải lướt qua chém đứt cổ họng của hắn . Ánh sáng trong mắt đạo tặc tóc vàng dần ảm đạm, thân thể hắn co quắp lại rồi chậm rãi ngã trên mặt đất. Nghe có vẻ dài dòng rườm rà nhưng thực chất chỉ trong chớp mắt. Dường như ngay khi Heo Mập vừa dứt lời thì Huyết Đồng liền tiễn hai tên đồng bọn của hắn về nơi an nghỉ cuối cùng. Hàng loạt động tác cực nhanh khiến cho mắt thường không thể nào theo dõi kịp. “Đáng chết! Thằng chó này!” Heo Mập phẫn nộ rống to, hắn hùng hổ rút từ sau lưng ra một cây lang nha bổng (gậy hình răng sói) khổng lồ nện thẳng về phía Huyết Đồng hệt như một con lợn rừng đang nổi điên, kình phong do cây lang nha bổng gây nên khiến cho mọi người đều trợn to mắt mà nhìn. Tính toán sai lầm mà dẫn đến tình huống ngoài ý muốn, mặc dù sớm biết rõ sự lợi hại của Huyết Đồng, nhưng Heo Mập không thể tưởng tượng được khi chính thức chiến đấu hắn lại ác độc và nhanh nhẹn như vậy. Nhìn và trực tiếp đập nhau cùng hắn là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt. Tuy từ đầu tới cuối Huyết Đồng không hề lên tiếng, nhưng sự giết người trong im lặng kia khiến cho Heo Mập phải sợ hãi. Hôm nay coi như hắn đụng trúng thiết bản rồi, với thân thủ của Huyết Đồng, cho dù có giết được hắn thì sợ rằng cũng chỉ còn lại một mình mình mà thôi. Đối với chính mình, Heo Mập ngược lại không hề lo lắng. Tuy Huyết Đồng dựa vào khả năng sử dụng vũ khí tinh tế, chuẩn xác cùng tốc độ cực nhanh giết chết hai đồng bọn của hắn, nhưng cơ thể của Heo Mập lại dư rất nhiều mỡ, cân nặng của hắn hơn hai trăm kg. Đối với hắn lượng mỡ lớn trong cơ thể giống như một bộ giáp vậy, hắn không tin Huyết Đồng có thể gây tổn thương cho mình. Hình thể của Heo Mập thật sự quá lớn, giống như một toà núi nhỏ. Chỉ cần hắn khẽ chuyển động là giống như cả tòa núi đè xuống, tiếng gió gào thét khiến mọi người xung quanh hoảng sợ kêu lên, trong mắt mỗi người đều hiện lên vẻ sợ hãi không thể nào che dấu. Đây là một trận chiến đấu cân bằng. Nhìn về phía trên, thân thể Huyết Đồng dường như không có thứ gì có thể dùng được để đối phó với Heo Mập, mà nếu dính trúng một cú đập của lang nha bổng thì Huyết Đồng sẽ bị đập bay giống như quả bóng, không một ai dám nghi ngờ uy lực của lang nha bổng. Huyết Đồng chắc chắn sẽ bị đập thành một đống thịt nát ở giưa không trung. Thế nhưng từ đầu tới cuối Huyết Đồng đều đưa lưng về phía Heo Mập. Giống như đã thấy trước được hành động của đối phương, hắn đưa chân đá thi thể gã đạo tặc tóc vàng về hướng tên mập. Chỉ nghe một tiếng “đùng”, thi thể của gã đạo tặc tóc vàng bị lang nha bổng rắn chắc của tên mập nện thành bánh thịt vụn ngay giữa không trung khiến Heo Mập không khỏi ngẩn ngơ. Lang nha bổng khẽ dừng lại không đến nửa giây, nhưng ở nửa giây này, Huyết Đồng đã bước lên vài bước. Hắn giẫm lên đầu gối, nhảy lên bên trên đống thịt mỡ trước ngực Heo Mập, tay nắm lại thành quyền, thình lình đánh thẳng vào chỗ mi tâm trên trán . “Bụp!” Một âm thanh trầm đục vang lên, thế nhưng tất cả mọi người xung quanh lại nghe giống như âm thanh của sấm sét. Nắm đấm của Huyết Đồng mạnh mẽ nện vào mi tâm của Heo Mập khiến tên mập lập tức trở nên choáng váng. Tiếp theo nắm đấm của hắn móc sang ngang phảng phất giống như cây chùy lớn nện thẳng vào huyệt thái dương, một âm thanh đầy rung động vang lên, huyệt thái dương của Heo Mập lõm xuống một lỗ. Trúng mấy đòn nguy hiểm này, hai mắt Heo Mập đã sớm nở hoa, đầu lắc qua lắc lại dường như không phân biệt được phương hướng. Huyết Đồng không cho tên mập ngay cả một cơ hội để hít thở, hai chân của hắn di chuyển, kẹp lấy cái đầu to của Heo Mập sau đó vặn mình, một tiếng “răng rắc” giòn tan vang lên, tất cả đều thấy đầu Heo Mập chuyển hướng quay về phía sau, lang nha bổng đang nắm trong tay bỗng rơi xuống khiến khói bụi bốc lên mù mịt. Khói bụi bao phủ Heo Mập vào bên trong, hắn như một tên đầu đất đang ngơ ngác đứng tại chỗ, con mắt chuyển ra phía sau tràn đầy sự nghi ngờ, không tin cùng tuyệt vọng. Dùng mắt thường thấy được trên mi tâm cùng huyệt thái dương của Heo Mập xuất hiện vết lõm thật sâu, máu đỏ tươi liên tục chảy ra. Heo Mập há to miệng giống như muốn nói gì đó, thế nhưng ánh sáng trong mắt hắn biến đi một cách nhanh chóng. Một tiếng ầm vang lên, Heo Mập như một ngọn núi ngã xuống làm bụi mù nổi lên khắp nơi. Mãi cho đến lúc chết Heo Mập cũng không biết Huyết Đồng làm cách nào mà phát hiện được nhược điểm của mình. Trên thực tế khi hắn bắt đầu đi làm đạo tặc, thân thể đầy thịt mỡ này chính là cái áo giáp bảo vệ hắn tốt nhất, nó được hắn rèn luyện đến mức có thể cản được đạn xạ kích của súng trường. Trong chiến đấu, hắn luôn luôn là cái khiên thịt cho đoàn đội, hắn chưa từng nghĩ đến có một ngày bị giết chết bằng một thủ pháp như vậy, quá nhanh, quá oan uổng. Khói bụi dần tan đi hết, cảnh vật xung quanh rất nhanh trở nên rõ ràng trở lại, chỉ thấy Huyết Đồng vẫn một mình đứng đó cúi thấp đầu như lúc trước, dưới chân của hắn còn có hai cỗ thi thể đang nằm. Ở xung quanh, mấy đạo tặc còn lại vẫn đứng im chỗ cũ, gậy sắt trên tay cọn chúng giơ lên nhưng không có cái nào dám hạ xuống. Ánh mắt của bọn chúng tràn ngập nỗi sợ hãi, bắp chân run rẩy, thậm chí ở giữa hai chân một vài người còn có thêm một dòng nước ấm áp. Không có người nào phát ra âm thanh, kể cả những người đứng bên cạnh. Tất cả mọi người nhìn về phía thân ảnh gầy gò của Huyết Đồng như nhìn một con quái vật, nhìn hắn từng bước ra khỏi vòng vây của bọn đạo tặc, nhìn hắn đi đến nhặt lấy túi khoáng thạch mà Heo mập ném ra lúc đầu. “Tao đã tiếp nhận giao dịch của bọn mày. Số tiền này là tiền công hai mạng. Hôm nay coi như bọn mày có lòng cống nộp cho tao đi.” Huyết Đồng nói rất lạnh lùng, không thèm nhìn những đạo tặc ở nơi này. Sau đó hắn đi vào chợ đêm rồi rất nhanh biến mất trong tầm mắt của mọi người. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang