[Dịch] Thực Trang

Chương 3 : Lệ Nhi

Người đăng: Tiếu Đông Phong

.
Cô gái này rất đẹp, nếu ở thời đại trước nàng nhất định là một siêu cấp mĩ nhân, giọng nói nàng nhẹ nhàng như mưa xuân khiến người nghe cảm thấy rất thoải mái. Tuy nhiên tại nơi này, nàng cũng phải vật lộn với cuộc sống để sinh tồn. Quần áo trên người miễn cưỡng che lại thân thể, khuôn mặt nàng vàng vọt do thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài. Hơn nữa trên trán của nàng còn có một cái bớt lớn màu xanh tím làm hủy đi vẻ đẹp vốn có trên khuôn mặt. “Ừ!” - Huyết Đồng trả lời với một giọng nhàn nhạt giống như không có cảm giác gì đối với cô gái dịu dàng này. Hắn tự mình đem đồ ăn ném về phía góc tường, sau đó ngồi xuống cái bàn gỗ duy nhất ở trong phòng. “Đây là thu hoạch mấy ngày này của ta, ngươi sắp xếp thời gian mà xử lý, cho đến lần đi săn tiếp theo thì chỉ có những thứ này thôi.” “Hình như không đủ.” - Đôi lông mi màu đen của thiếu nữ khẽ nhíu lại sau khi nhìn đống đồ ăn chồng chất trước mặt, sau đó nàng nhoẻn miệng cười: “Tuy nhiên ta sẽ tiết kiệm, ngươi có thể yên tâm.” “…” Huyết Đồng im lặng không nói, gương mặt giấu ở dưới mái tóc đen của hắn không thể hiện ra bất luận biểu lộ gì. Thiếu nữ nở một nụ cười ngọt ngào, dường như đã sớm quen với tác phong lạnh lùng của Huyết Đồng, nàng xoay người đi về hướng đống đồ ăn rồi đem chúng phân loại. Tuy trùng cát cung cấp không ít nguyên liệu nấu ăn nhưng chất lượng thì không đồng nhất và giá cả của chúng cũng không giống nhau. Phải nói là thiếu nữ này rất khéo léo, chỉ một lát, nguyên liệu nấu ăn đã được nàng phân chia thành những chồng khác nhau. Nếu có người trong nghề ở chỗ này chứng kiến nhất định sẽ phát hiện, thiếu nữ này trong quá trình phân loại đã rất nhẹ nhàng tách những nguyên liệu nấu ăn có chứa một lượng nhỏ chất phóng xạ bỏ qua một bên. Thiếu nữ khẽ nhíu mày nhìn đống thức ăn được tách ra một bên nói: “Thật là đáng tiếc, những… túi a-xít này không có giá trị gì mấy. Tuy nhiên may mắn là mấy miếng thịt lại là hàng thượng đẳng. À, Huyết Đồng, ngươi trong lúc quay về cũng may không bị tên coi cửa nhìn thấy mấy món hàng này không, không thì phiền to rồi.” “Như thế này là được rồi, ta biết cẩn thận.” - Huyết Đồng trả lời lạnh nhạt. Sau đó hắn gõ nhẹ lên cái bàn một cái nói: “Ăn cơm” “Ừ, như thế là tốt rồi.” - Thiếu nữ vừa cười vừa trả lời, nàng nhanh chóng đem các nguyên liệu đã chọn để qua một bên, rồi đi đến giữa cái tủ ở bên cạnh lấy từ bên trong ra món thịt nướng đã được chuẩn bị khá kĩ càng, cho thêm một ít gia vị vào sau đó đưa đến trước mặt Huyết Đồng. Thịt nướng trải qua bàn tay của nàng luôn có một loại hương vị đặc thù, khiến cho người ăn đã ăn một lần sẽ nhớ mãi. Không thể nghi ngờ, ở nơi này đồ ăn được chế biến qua là được xem như một thứ hàng hóa xa xỉ. Tại Tận Thế này, có thể đủ ăn đã là không tệ, càng không có khả năng lại được ăn đồ ăn đã chế biến qua. Phải biết rằng những loại rau quả không nhiễm phóng xạ ở nơi đây có giá cao hơn rất nhiều so với thịt nướng, nếu như không phải vì duy trì sức khỏe, Huyết Đồng cũng sẽ không xa xỉ như thế. Hơn nữa sức ăn của hắn rất khủng khiếp, đồ ăn tuy không ít thế nhưng chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng được hắn mà thôi. Ở nơi này có một bí mật liên quan đến Huyết Đồng, nhờ nó nên hắn có thể sống sót tới bây giờ. Không ai biết rằng, thân thể Huyết Đồng hơi không giống với những người bình thường. Ở dưới hai nách của hắn có một cái hạt màu tím nhô lên giống như hai cái bong bóng nhỏ, thứ này không phải do lúc mới sinh ra đã có mà là năm bảy tuổi, vào lúc hắn đi nhặt rác thì phát sinh sự cố ngoài ý muốn. Đó là một đêm đầy giá rét, Huyết Đồng bụng đói cồn cào, đầu choáng mắt hoa đi quanh quẩn tại khu vực cống thoát nước có phóng xạ cao nhất mong kiếm được một thứ gì đó đáng giá để có thể đổi lấy chút đồ ăn. Tiếc là cho dù hắn cố gắng tìm kiếm như thế nào cũng không thu hoạch được cái gì. Ngay lúc cảm thấy hết hi vọng thì hắn phát hiện được một vật thể đặc thù có hình lục giác ở bên cạnh một thi thể nằm ở nơi sâu nhất của cống thoát nước. Đó là một vật thể rất kì quái, Huyết Đồng còn nhớ rõ bên trên nó có rất nhiều đường vân màu đen đặc thù. Lúc còn nhỏ không biết gì nên hắn đem vật này trở thành bảo vật, ý định cầm đến chỗ tránh nạn bán với giá cao. Nhưng chẳng may vào lúc ngón tay của hắn chạm vào vật thể lục giác thì một chuyện đáng sợ xảy ra. Nó trong nháy mắt giống như muốn nổ tung ra, từ bên trong lao ra hơn trăm cái xúc tu giống nhau, cùng lúc đó một lượng lớn chất dịch nhờn màu trắng giống như suối phun bao phủ lấy cả người hắn, cảm giác sợ hãi khi bị bao phủ trong thứ chất lõng màu trắng nõn kia khiến hắn ngất xỉu ngay lập tức. Đến khi tỉnh lại hắn đã phát hiện dưới nách mình có hai nốt kia. Huyết Đồng không biết trong thời gian hắn hôn mê đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng từ đó về sau, thân thể của hắn xuất hiện rất nhiều biến hóa kì dị. Trong cơ thể hắn xuất hiện thêm một khối u như một sinh vât ký sinh bám vào phía dưới trái tim của hắn. Từ đó thân thể, lực lượng, tốc độ, phản ứng, thể lực của hắn đột tăng mạnh, thậm chí thân thể hắn có thể chống lại cả bức xạ hạt nhân. Hắn nhanh chóng vượt qua phạm trù con người, nếu như không phải ngoại hình bên ngoài của hắn không thay đổi thì hắn đã nghĩ rằng mình không còn là con người nữa. Tuy nhiên, muốn tố chất của thân thể thay đổi thì không phải muốn là được mà phải thêm chút may mắn. Để thõa mãn thân thể mạnh mẽ này, yêu cầu về đồ ăn của Huyết Đồng đạt đến một mức độ rất cao. Mỗi lúc, mỗi nơi hắn đều cảm thấy đói bụng, hơn nữa khả năng tiêu thụ thức ăn của hắn tăng với tốc độ kinh người. Tại Tận Thế không có đồ ăn đồng nghĩa với việc mang bản án tử hình trong người. Nhất là lúc mới bắt đầu, Huyết Đồng nhiều lần suýt chết đói vì không cách nào kiếm đủ đồ ăn cho mình, cho đến một ngày hắn đói quá ngất đi thì gặp được cô gái đang đứng trước mắt. Tên của cô gái này là Lệ Nhi - một kĩ nữ. Khi nàng gần mười tuổi thì trong đầu của nàng hiểu rằng thân thể mình có thể dùng để đổi lấy đồ ăn. Chính nhờ nàng cứu giúp, Huyết Đồng mới có thể sống sót tới bây giờ. Cho tới lúc này hắn đều biết rằng, khi đó vào mỗi lúc trời tối Lệ Nhi đều dùng thân thể đầy vết tím xanh của mình để đổi lấy một ít đồ ăn tạp nham, sau đó mang theo cơn đói cùng niềm khát vọng, nàng đưa đồ ăn vào trong miệng cho hắn. Huyết Đồng không hỏi Lệ Nhi lí do vì sao, nàng cũng chưa từng giải thích việc này. Hai người giống như có một sự ăn ý, và từ đó đến nay họ vẫn sinh hoạt cùng chung một chỗ, sống nương tựa vào nhau giống như là hai chị em. Ở trên người nàng, Huyết Đồng cảm nhận được hết tất cả những gì mà một cô gái có thể dành cho một người con trai: tình thân, sự dịu dàng, che chở, ôn nhu, cùng với…tình dục. Mà Huyết Đồng cũng kiếm luôn nhiệm vụ bảo hộ cho Lệ Nhi, sau này khi hắn đã trở thành thợ săn thì Lệ Nhi không còn phải bán thân nữa. Theo thời gian trôi đi, hai người đều đã trưởng thành. Huyết Đồng càng ngày càng cao lớn khỏe mạnh, nhu cầu với đồ ăn càng ngày càng cao, yêu cầu cũng ngày càng hà khắc hơn. Trên thực tế thân thể biến thái của Huyết Đồng có thể chống cự lại phóng xạ trong đồ ăn bị ô nhiễm, tuy nhiên năng lượng trong những đồ ăn này không thể thỏa mãn nhu cầu của hắn. Chỉ có không ngừng ăn những đồ tương đối sạch sẽ thì cơ thể của hắn mới có thể tiếp tục phát triển. Lệ Nhi cũng thật sự bị hắn làm khó, phải biết rằng ở cái thế giới này, có bao nhiêu đồ ăn không bị ô nhiễm đây, bọn hắn cố gắng hết sức cũng chỉ lấy được một ít đồ ăn tương đối sạch sẽ mà thôi. Vì cố gắng bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng cho Huyết Đồng mà Lệ Nhi phải vắt hết óc suy nghĩ, trước mắt nàng dùng một loại thực vật đặc biệt chế biến thành hương liệu, loại thực vật này khi cho vào đồ ăn sẽ làm giảm lượng phóng xạ xuống nhưng giá cả của nó thì lại quá đắt đỏ. Ở bên trong gian phòng đơn sơ, Huyết Đồng ăn từng miếng lớn đồ ăn, những tiếng “ừng ực” của hắn vang lên rất rõ ràng. Hắn ăn uống với một tốc độ cực nhanh, mấy khối thịt nướng lớn trong nháy mắt đã tiến hết cả vào bụng. Lệ Nhi đứng ở bên cạnh dùng một ánh mắt chứ đầy sự dịu dàng lặng im nhìn hắn ăn cơm. Sức ăn của Huyết Đồng lại tăng lên nữa rồi, lần này đồ ăn lại ít như vậy thì phải làm sao Lệ Nhi bộ dáng ưu sầu nở nụ cười nhàn nhạt. Tình huống chỗ tránh nạn gần đây càng ngày càng không tốt. Nghe nói trong hệ thống tuần hoàn nước của phế tích xuất hiện vấn đề, một ít những cây nông nghiệp được gieo trồng dưới mặt đất bắt đầu héo rủ, lương thực ngày càng khan hiếm hơn. Hơn nữa rất nhiều người truyền miệng với nhau, gần đây ở phụ cận chỗ tránh nạn xuất hiện một số người đến từ bên ngoài. Bọn hắn cầm trong tay mấy thứ của nền văn minh trước lưu lại, trang bị vũ khí bốn phía dường như không có ý tốt. Đây là một thế giới mà mạnh thì sống yếu thì chết. Lệ Nhi cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ cho rằng mấy tên đạo tặc nhỏ nhoi ở bên trong chỗ tránh nạn kia có thể bảo hộ cả tòa phế tích này, trên thực tế bọn chúng chỉ là một lũ kí sinh trùng mà thôi. Chỉ có một lý do duy nhất khiến bọn chúng ở lại là vì nơi đây có thể cung cấp đầy đủ tài nguyên cho chúng, ngoài ra còn có thể cướp bóc những dân thường. Nếu như gặp được những thế lực cường đại hơn đến từ bên ngoài, bọn hắn chắc chắc sẽ là những kẻ chạy trốn nhanh nhất. Bất quá dưới con mắt của Lệ Nhi đây không phải vấn đề quan trọng nhất, hiện tại điều duy nhất khiến Lệ Nhi quan tâm là thân thể của Huyết Đồng. Hắn càng ngày càng tham ăn, nếu như…nếu như đồ ăn không đủ, hai người chỉ sợ lại trở về cuộc sống như trước kia. Không, khẳng định lúc đó sẽ càng thêm kinh khủng, nếu không có Huyết Đồng bảo vệ, kết cục của nàng tại chỗ tránh nạn này nhất định rất thê thảm. “Ta đã ăn xong.” Ngay lúc Lệ Nhi đang suy nghĩ đến phát sầu thì Huyết Đồng quăng xuống cục xương cuối cùng, hắn ăn rất sạch sẽ, bên trên không còn sót một chút thịt, thậm chí cốt tủy trong xương hắn cũng hút sạch. Chứng kiến ánh mắt dịu dàng của Lệ Nhi, hắn trầm mặc trong chốc lát rồi nhỏ giọng nói: “Lệ Nhi, phía dưới nách dường như lại bắt đầu ngứa rồi.” “Thật à? Lệ Nhi con mắt trợn to, lần đầu tiên nàng không cười.” Đây cũng không phải là lần đầu phía dưới nách Huyết Đồng bị ngứa. Lệ Nhi nhớ rất rõ lúc mình vừa cứu Huyết Đồng thì không lâu sau cũng phát sinh chuyện như vậy. Lúc đó sức ăn của Huyết Đồng đột nhiên tăng mạnh, sau đó sẽ có vài ngày hắn lên cơn sốt cao. Trong khoảng thời gian đó Huyết Đồng gần như không có sức lực để đứng dậy, toàn bộ đều dựa vào sự chăm sóc của nàng. Nếu không phải lúc đó nàng lấy được một miếng thịt nướng lớn từ một người đàn ông lấy thì Huyết Đồng nhất định đã chết vì sự hành hạ của cơn sốt và đói . Ở cái thế giới này, nếu bị bệnh tật thì không có ai để cầu cứu, dược phẩm là một mặt hàng khan hiếm mà chỉ có một số ít người có thể có được. Tất nhiên Lệ Nhi và Huyết Đồng đều không thể chạm tới được loại người sở hữu loại tài nguyên khan hiếm này. Nghĩ đến đây, sắc mặt của Lệ Nhi càng ngày càng tái nhợt. Khẽ cắn môi nhẹ nhẹ, nàng thấp giọng hỏi: “Còn bao nhiêu thời gian?” “Không biết. Có lẽ sẽ đến rất nhanh. Sức ăn sau đó chắc sẽ lại tăng lên lần nữa, căn cứ theo những gì ta cảm nhận được lần này sẽ sốt cao hơn lần đầu nhiều.” - Huyết Đồng trả lời một cách lạnh nhạt: “Cho nên trong khoảng thời gian còn lại ta muốn tham gia một vài cuộc đi săn.” Ý nghĩa của hoạt động đi săn là thu hoạch, là nguy hiểm. “Ta biết. Ta đi chuẩn bị một ít đồ.” - Lệ Nhi bất đắc dĩ cuối đầu xuống, trong mắt hiện lên một tia đau thương. Mình có nên quay lại nghề trước đây để có thể vượt qua cửa ải khó khăn này hay không? Vì Huyết Đồng… Cũng vì mình. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang