[Dịch] Thuận Minh
Chương 61 : Tương phùng
Người đăng: mrdoor
.
Chưởng quầy đồ gốm đầu có lùng bùng, nhưng vẫn tươi cười trả lời:
-Cửa hiệu ở ngoài thành có lò gốm, có điều đồ gốm thượng hạng thì cần phải tới phủ Tế Nam để nhập hàng, khách nhân muốn làm theo yêu cầu nào thì cứ nói với tôi, sau 1 tháng là có thể lấy được.
-Không cần phải phiền phức như vậy, ta chỉ muốn cái bình sứ này,40 văn tiền, ta cần 4000 cái.
Chưởng quầy hồ đồ cả nửa ngày, nghe thấy lời này lập tức giật nảy mình, thầm nghĩ khách nhân trước mặt chẳng lẽ đầu óc không bình thường, hoặc là tới cửa hàng mình để gây sự?
Nhưng thấy vẻ mặt Lý Mạnh rất nghiêm túc, không giống như là đang nói đùa, lập tức rụt rè hỏi:
-Quý khách, cái bình này chẳng quan chỉ đáng giá 30 văn, ngài muốn mua nhiều thì giá tiền còn có thể thương lượng, cái bình này đều là hàng thứ đẳng….
-Lý Mạnh ta muốn làm gì thì tự nhiên có đạo lí của mình, chưởng quầy ngươi cũng có hứng thú nhỉ, sao có tiền lại không muốn lấy chứ?
Trong lúc nói, Lý Mạnh từ trong túi lấy ra 10 lạng bạc, đưa cho chưởng quầy làm tiền đặt cọc.
Chưởng quầy đó nghe thấy 2 từ Lý Mạnh thì cả người đều run lên, lập tức không dám nói thêm câu nào, thầm nghĩ hung thần này tới đây không biết làm gì?
Đột nhiên Lý Mạnh lại hỏi:
-Đồ gốm mới này nếu muốn làm giống như đồ cũ thì có cách nào không?
Chưởng quỹ của tiệm đồ gốm trả lời theo bản năng:
-Nghe nói là có thể đem đun với mỡ sẽ có bộ dạng như đồ cũ, đó đều là cách làm giả đồ cổ…….
Nói tới đây hắn vội vàng ngậm miệng, cả người toát mồ hôi, chưởng quầy thầm nghĩ chẳng lẽ Lý Mạnh muốn làm sinh ý đồ cổ? Lấy 4000 cái bình sứ đi làm đồ cũ lừa người, mình nếu nói ra e rằng sẽ bị giết người diệt khẩu.
Lý Mạnh bên kia nói tiếp:
-Mỗi một cái bình ta cho ngươi thêm 2 văn, làm cũ đi cho ta.
Chưởng quầy còn có thể nói gì thêm nữa, chỉ luôn miệng nói đáp ứng. Lý Mạnh sau khi giải quyết xong chuyện này trong lòng cảm thấy rất nhẹ nhõm, cũng có tâm tình quan sát 1 số đồ gốm sứ trong cửa hàng.
Nhìn những đồ gốm sứ này, trong lòng Lý Mạnh thầm nghĩ chỗ hàng này tới thời hiện đại cũng tính là đồ cổ, giá tiền khẳng định là phải tăng lên tới mấy trăm lần.
Hắn nhàn rỗi đi đi lại lại trong cửa hiệu, chưởng quầy không dám nói gì, lại bị những lời mà Lý Mạnh vừa nói khiến cho đầu ong ong.
Cuộc làm ăn này ít nhất cũng kiếm được 160 lượng bạc, đây là lợi nhuận khổng lồ a, chỉ là tương lai có chút nguy hiểm hay không vẫn khó nói, nhưng Lý Mạnh hung danh vang dội, không thể đắc tội a.
Đồ gốm trong hiệu tốt nhất cũng chính là 7 con ngựa gốm bày ở chính giữa cửa hiệu, mấy con ngựa sứ này được đặt ngay ngắn ở trên bệ, không giống như ngựa gốm sứ trước thời Nguyên mà Lý Mạnh lúc đi tham quan viện bảo tàng đã nhìn thấy.
Chỗ đồ gốm sứ đó tuy không tinh trí chân thực bằng 7 con ngựa trước mắt này, nhưng bên trong lại có rất nhiều thần vận phiêu hãn phi dương hơn.
Mặc dù Lý Mạnh không hiểu biết gì về nghệ thuật tạo nhìn, nhưng vẫn có thể cảm giác được ngựa gốm sứ ở trước mặt tử khí trùng trùng, gốm sứ vào thời đại này có cái đặc sắc riêng của nó.
Sau khi tới những năm Sùng Trinh, Lý Mạnh rất ít khi được thoải mái nhẹ nhõm như thế này, nhìn chỗ ngựa gốm này Lý Mạnh lại rơi vào trầm tư, tử khí của con ngựa gốm sứ không biết có phải là đại biểu cho vận mệnh của dân tộc vào lúc này đang ở giai đọa suy vong nhất hay không. (***, bọn dịch giả này dịch củng củng vái đái, đọc cũng cảm thấy mệt đíu chịu được.)
Mỗi người thời hiện đại được học trung học đều biết rằng qua mấy chục năm nữa, hoa hạ sẽ rơi vào 300 năm đen tối nhất trong lịch sử.
Lý Mạnh đột nhiên thấy trong cửa hiệu vô cùng yên tĩnh, lúc này mới từ trong trầm tư tỉnh lại, nhìn ra đằng sau thì thấy chưởng quầy và tiểu nhị đều không thèm mời chào khách nhân nữa mà khẩn trương nhìn hắn.
Lý Mạnh cũng biết thanh danh của hắn khá là dọa người, chưởng quầy của cửa hiệu này khẳng định là tối ngủ không được ngon.
Hắn cảm thấy có chút xấu hổ, chỉ vào 1 tượng quan âm bằng gốm sứ bên cạnh nói:
-Quan âm này của ngươi nhìn rất thuần khiết, nhưng vừa bị ánh sáng chiếu vào là lộ ra chút rực rỡ, Ta lúc trước ở kinh thành có nhìn thấy một pho tượng quan âm bằng gốm sứ cả người trong suốt, bất kể là đặt ở chỗ sáng hay chỗ tối. Nhìn thì giống như là màu xanh ngưng kết mà thành,m không cần phải dâng hương cầu khẩn, chỉ nhìn thôi cũng thấy lòng người được thanh tĩnh rồi.
Nếu chưởng quầy biết Lý Mạnh 1 năm trước như thế nào thì khẳng định sẽ sợ hãi nhảy bật lên, những lời này căn bản không phải là 1 tên ngốc trước giờ chưa từng rời khỏi Giao Châu, một chữ cũng không biết thì làm sao có kiến thứ rộng như vậy được. Có điều hiện tại tâm tình của chưởng quỹ đã bình phục lại không ít, kinh ngạc nói:
-Thật sự có loại thủ nghệ như vậy ư? Ta đay lúc bạc e rằng không được nhìn thấy.
Lý Mạnh cười cười, vừa muốn rời đi thì nghe thấy có 1 giọng nữ yếu ớt từ trong tiệm truyền tới:
-Cái mà tiên sinh nói nhất định là gốm thanh ngốc từ đời Tống rồi, trên từ kinh có nói. Những năm bắc Tống Chân Tông tới Nhân tông tổng cộng có nung ra 3 tác phẩm tốt nhất, mà hiện giờ ngoài kinh sư đại nội ra thì cũng chỉ nghe nói là ở Lô Châu và Tùng Giang có hào môn cất giấu, không biết vị tiên sinh này nhìn thấy ở đâu vậy?
Giọng nói rất nhẹ nhàng, nói cũng rất chậm, nghe chắc là của 1 nữ hài. Lý Mạnh có chút kỳ quái, nhìn chưởng quỹ của tiệm, hắn vội vàng bước lên nói khẽ:
-Là thiên kim tiểu thư của tri châu lão gia, rất thích đồ gốm sứ, tới tiệm của ta xem mấy lần rồi, đều là tiểu lão bà của tôi tiếp đãi ở hậu viện.
Trong lúc nói chuyện thì có 1 nữ hài từ bên trong bước ra, thấy trong tiệm toàn là nam nhân lập tức đỏ mặt cúi đầu xuống.
Chưởng quầy hất đầu đuổi tất cả tiểu nhị ra khỏi tiệm, lão cúi đầu không dám ngẩng lên, đứng đó lớn tiếng quát:
-Bà già chết dẫm này, k hông phải bảo bà tiếp đãi Nhan tiểu thư sao?
Nếp sống của nữ tử thời Minh khá khép kín, giữa nam nữ trẻ tuổi ở cạnh nhau luôn có chút không tiện cho lắm.
Lý Mạnh tuy tiếp xúc không nhiều nhưng cũng đại khái là biết quy củ, chỉ liếc một cái rồi chuẩn bị quay đầu đi, nhưng khi nhìn một cái thì Lý Mạnh lập tức sững người.
Hắn đã gặp nữ tử này rồi, chính là cô gái mặc váy hồng mà lần đó vào thành ở bờ sông nhìn thấy.
Thời gian gặp mặt đó cũng cách gần 1 năm rồi, Lý Mạnh thi thoảng lại nhớ tới nữ tử này, nhớ tới dáng vẻ động lòng người chậm bước bên bờ sông, vẻ đẹp mỹ lệ và uyển chuyển của nữ tử cổ điển làm Lý Mạnh vô cùng say mê.
Hắn cũng biết vào thời đại này không nên hi vọng nhiều vào những chuyện đột ngột phát sinh, vốn cũng không hi vọng tương ngộ lần nữa, nhưng không ngờ hôm nay quỷ thần xui khiến thế nào mà lại gặp nhau trong tiệm gốm sứ này.
Nhan tiểu thư, nữ nhi của tri châu cũng cúi đầu, khẽ nói:
-Vừa rồi nghe vị tiên sinh này nói tới thanh ngọc quan âm, nghĩ chắc cũng hiểu về gốm sứ, có thể kể cho tiểu nữ nghe về độ sáng bóng của thanh ngọc này…..
Lý Mạnh trừ câu nói “ nước xanh ngưng kết mà thành” vừa rồi ra thì chẳng tìm được câu nói ví dụ để tả nào khác, thực sự là hắn không thể nói được.
Dẫu sao thì cũng không thể với nàng là hắn đi tới viện bảo tàng thủ đô để nhin, hơn nữa người hiểu gốm sứ nói về độ sáng bóng của nó đều có từ ngữ chuyên môn riêng, vừa rồi hắn còn nói có chút văn chương được, chứ giờ mà nói là lòi đuôi ra ngay. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện