[Dịch] Thuận Minh

Chương 398 : Chỉ có thể chiến thiết kỵ binh (2)

Người đăng: mrdoor

Có điều kỵ binh săn thường có chút thiếu sót trong phối hợp đoàn đội, dù sao cũng đă độc lai độc văng và chấp hành nhiệm vũ độc lai độc văng tương đối nhiều, nên chủ nghĩa anh hùng cá nhân cũng tương đối nghiêm trọng một chút. Đối với bọn họ mà nói, tối hôm qua được phái ra chặn giết những kỵ binh Tương Lam Kỳ dẫn ngựa chạy tứ tán kia, nhiệm vụ này là thích hợp nhất, những người này dựa vào sức ngựa sung túc và sự tương đối quen thuộc với địa h́nh quan nội, khiến những kỵ binh Tương Lam Kỳ kia chưa chạy được bao lâu, liền chặn bọn chúng nửa đường, hơn nữa ở trong chiến đấu đột ngột, chiếm được thượng phong. Ba mươi tên kỵ binh Thát Tử này, cho dù có thể mời viện quân tới cũng là chuyện sau một tháng, đối với cục diện chiến đấu không có ảnh hưởng ǵ, nhưng giết những kỵ binh Thát Tử thừa dịp đêm chạy trốn này, ngày hôm sau vứt thủ cấp bọn chúng trước trận của kẻ địch, đây chính là chuyện khiến sĩ khí ḷng quân tăng mạnh. Lư Mạnh thưởng cho những kỵ binh săn này, cho phép bọn họ bày ra chiến quả của ḿnh, hơn nữa lúc trở về trận được sự hoan hộ của bọn lính, đây là ban thưởng rất hậu hĩnh, mỗi kỵ binh săn được chiến hữu hoan hô đều hưng phấn đến đỏ bừng cả mặt, đây chính là vinh quang lớn lao, cho dù ḿnh già đi, cũng có thể kể cho con cháu của ḿnh sự vinh quang này. Nhưng ngược lại, lại hạ sĩ khí đại quân Thát Tử xuống thấp, cả chi quân đội Thát Tử này, bây giờ giống như chim sợ cành cong. Những kỵ binh thừa dịp đêm chạy đi bị đối phương chặn giết, hơn nữa c̣n vứt đầu ở trong chiến trận, đây nói lên cái ǵ, thừa dịp đêm tối dẫn nhiều ngựa cũng không thể chạy, vậy bây giờ những chỉ sự mệt mỏi này, càng không thể bỏ sót, sĩ khí đă thấp đến độ không thể thấp hơn được nữa. Đúng lúc này, đại quân tới từ sau lưng Thát Tử lại dừng bước, ngay ở chỗ cách đại quân Thát Tử hơn một dặm bắt đầu bày trận, trận tuyến bắt đầu kéo dài từ từ, hơn nữa đă bắt đầu tới dỡ bỏ bộ phận phía nam đại doanh Thát tử. “Triệu đại nhân, đại soái từng có phân phó, quân Đăng Châu hôm qua khổ chiến, đă vất vả mệt mỏi, đại chiến hôm nay, cứ để nhân mă lăo doanh hoàn thành là được, việc đại nhân cần làm chính là suất lĩnh binh mă chặn đường lui của bọn chúng, đừng để cho những người này tán loạn chạy mất”. Tên quản lư thân binh của Lư Mạnh tối hôm qua được phái tới liên lạc kia, khách khí nói với Tham tướng Triệu Năng, Tham tướng quân Đăng Châu Triệu Năng tất nhiên biết rơ đây chính là ư của đại soái. Hơn nữa tướng sĩ quân Đăng Châu, mặc dù khí thế ngất trời, sĩ khí dâng cao, nhưng đúng là mệt mỏi, lỗ hổng giữa các doanh vô cùng lớn, nếu hai mặt giáp công Thát Lỗ, hướng bên ḿnh cũng có khả năng không chịu được việc hăm thú tử đấu với Thát tử, để bọn họ từ lỗ hổng này xông ra. Đối với doanh Giao Châu có bộ tốt chiếm đa số mà nói, nếu thật bị những Thát Tử theo lỗ hổng xông ra, muốn đuổi bắt, chưa chắc có thể đuổi kịp, mục tiêu toàn diệt chưa chắc có thể đạt Thành. Mặc dù Triệu Năng cũng muốn động viên quân lính đi báo thù, nhưng vẫn muốn phục tùng đại quân, quân lính quân Đăng Châu như vậy, mặc dù mệt mỏi, mặc dù có tổn hại lớn, có điều làm tác dụng chặn đường, vẫn hoàn toàn đủ tư cách, việc cần làm đơn giản chính là triển khai quân lính thong thả, dỡ bỏ doanh địa Thát Tử không có ai đóng ở, chủ yếu là dùng để cản trở quân lính tiến vào. Thất bại phía trước, tin tức sau đó, đều khiến người ta tuyệt vọng, A Ba Thái vẫn luôn ngồi cứng trên ngựa, nửa ngày không nói lời nào, vẫn là binh lính hậu đội tới báo tin mới khiến cho gă tỉnh táo lại: “Đại tướng quân, quân Minh ở phía sau chỉ kéo dài đội ngũ, dỡ bỏ doanh trại của chúng tạ, cũng không tiến về phía trước”. Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái ở trên ngựa thở phào một hơi, sắc mặt vẫn luôn xám xịt đờ đẫn ngược lại trở nên thoải mái hơn một chút. Gă tự tay vuốt lông bờm của tọa kỵ, mở miệng từ từ nói: “Quân Minh này chính là muốn ngăn chúng ta ở nơi đây, không định thả chạy. Nhạc Nhạc, con phái người truyền lệnh xuống, cơ hội mà cục diện này lưu lại cho chúng ta, cũng chỉ có liều chết. Liều mạng, chúng ta c̣n có một con đường sống, không liều mạng, sợ là chỉ có con đường chết, Nhạc Nhạc nhớ kỹ tới nói với những người trên thảo nguyên kia, hôm qua lúc đầu hàng, đều bị những quân Minh này chém đầu, một người cũng không chừa lại”. Nhạc Nhạc mặt đầy vẻ ngưng trọng gật đầu đáp ứng, nhờ người đi thông báo, nếu như không có việc giết tù binh của Triệu Năng, chỉ sợ những dân du mục Mông Cổ ở trên thảo nguyên hội tụ mà tới đă sớm dựa vào quân Minh đối diện, hoặc trực tiếp tán loạn, căn bản không có tâm trung thành tác chiến ǵ. Cường điệu nhiều lần đối phương sẽ giết tù binh, cho dù ngươi có tâm nương tựa đầu hàng, hoặc là chạy trốn, chỉ sợ cũng sẽ bị người ta giết chết không chút lưu t́nh. Trận chiến đánh từ lúc sáng sớm tới tối đen kia, đă khiến hai bên kết huyết hải thâm cừu, ngoại trừ dùng máu tươi để tẩy loại cừu hận này đi, không c̣n có khả năng nào khác, chỉ có cường điệu không ngừng với dân du mục Mông Cổ như cỏ lợp tường này, bọn họ mới có thể ư thức được ḿnh cũng đang ở trong tuyệt cảnh, cũng phải giữ vững tinh thần đi chiến đấu. Phía trước là đại quân nhân mă tinh cường, phía sau th́ là chỉ sự mệt mỏi, A Ba Thái muốn đổi quân lính đi đột phá chủ lực quân Đăng Châu phía sau, nhưng đại doanh dùng làm lá chắn, lại trở ngại hành động của ḿnh, quân Đăng Châu tuy dỡ bỏ đại doanh hướng nam, nhưng c̣n giữ hàng rào doanh phía bắc. Không kể đến những chướng ngại này, nếu muốn tấn công qua, c̣n phải vượt qua những chướng ngại của đất đai bởi v́ sự trở ngại của mấy chướng ngại này, động tác chuyển hướng cũng sẽ trở nên chậm chạp phi thường, chỉ sợ quân Minh phía bắc cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để truy đánh này, khi đó t́nh thế có thể gặp nguy cấp. Cách bố trí mà doanh Giao Châu dùng và cục diện này, khiến cho A Ba Thái thân ở trong tuyệt cảnh, không thể trốn, chỉ có thể chiến, hơn nữa chỉ có thể tử chiến vớicđại quân doanh Giao Châu đối diện, hết thảy đều không phải do chính gă tạo ra sao. Khi đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái làm ra thái độ tử chiến, sự diễu vơ dương oai ở đối diện cũng đă làm xong. Chủ soái Lư Mạnh của doanh Giao Châu ngồi ở trên ngựa, ra lệnh với lính liên lạc bên cạnh, giọng nói rất hờ hững, bây giờ chuyện hắn cần làm, ngược lại cũng giống như săn thú, mở miệng nói: “Truyền lệnh cho thống lĩnh kỵ binh Thang Nhị, mang kỵ binh xuất chiến, xông vào đánh tan trận quân của binh mă Thát tử. Nhưng nhớ phải giữ chừng mực, sau khi xông tới, kỵ binh của gă phải bao chặt xung quanh, tránh để tách ra, thu thập khó!” Mệnh lệnh này đúng là không ít phức tạp, nhưng lính liên lạc sau khi đi truyền lệnh, thống lĩnh kỵ binh Thang Nhị lại không chút do dự, lập tức bắt đầu phát động. Phần lớn quân lính kỵ binh nắm giữ ở trong tay Lư Mạnh. Kỵ binh do Thang Nhị suất lĩnh từ lúc mới đầu chỉ mấy chục người, đến bây giờ đă là đại quân lính gần bảy ngh́n người. Ở trong doanh Giao Châu, kỵ binh gần như tất cả đều là lăo binh, hơn nữa các mặt trang bị và quân phí đều có thiên vị, huấn luyện lại nghiêm khắc vô cùng, quân lính như vậy, cho dù là ở trong doanh Giao Châu, cũng có thể coi là tinh binh nhất đẳng. Mà ở trong những kỵ binh này, có khoảng hai ngh́n binh là mặc áo giáp, do lăo binh tạo thành hoàn toàn, áo giáp trên người họ không phải giáp tay của những kỵ binh vừa rồi, mà là giáp ngực và mũ giáp do cục chế tạo binh khí doanh Giao Châu tạo ra dựa theo h́nh thức giáp phương Tây. Lúc ấy trang bị này tốn rất nhiều giờ công và tài liệu, cơ hồ ảnh hưởng tới việc chế tạo hỏa khí của cục chế tạo binh khí có thể thấy được hao phí khổng lồ. Sở dĩ tạo ra một chi kỵ binh như vậy, chính là v́ để bọn họ phát ra tác dụng mang tính quyết định để giải quyết dứt khoát, có thể vào lúc cần bọn họ phá huỷ địch nhân, liền đứng ra phá huỷ địch nhân. Vào lúc này, chính là lúc chi quân lính này gặt hái. Chi kỵ binh mang áo giáp do Thang Nhị suất lĩnh này, chính là thiết kỵ ở trong cuộc chiến sông Oa bẻ găy nghiền nát, càn quét Sấm quân. Trường mâu thiết kỵ binh cầm trong tay khác với loại trường mâu vừa rồi, trường mâu dài hơn một chút. Mũi mâu loé sáng, trên thân ngựa cũng khoác pḥng hộ tương tự . Mặc dù cách mấy trăm bước, nhưng quân tướng Thát Lỗ ai cũng biết, dưới pḥng hộ như vậy, cung tên sợ là rất khó tạo thành thương tổn, cho dù bổ chém ám sát khoảng cách gần, chỉ sợ cũng bất lực với mặc áo giáp trên người, đây rốt cuộc là kỵ binh như thế nào. Cho dù là kỵ binh tinh nhuệ nhất của doanh tiên phong và doanh dũng mănh nhất, cũng chưa chắc có thể có tŕnh độ mang giáp như vậy, cũng chưa chắc có thể có bộ dạng sát khí như vậy. Bọn họ tất nhiên không biết. Áo giáp và trường mâu của chiến sĩ, c̣n cả mă cụ trên thân ngựa, đă là rất nặng, để có thể chịu được kỵ binh trọng giáp tải trọng nặng như vậy, cửa hàng Linh Sơn tốn khí lực rất lớn đi các nơi mua ngựa, thậm chí c̣n xảy ra chuyện dùng binh khí đổi lấy ngựa với quân đội lưu dân Thiểm Tây ở Hà Nam. Cho dù là thế, năng lực vận động của thiết kỵ binh cũng có hạn, trước mắt ở loại cục diện giằng co như vậy, mấy lần qua lại trùng sát th́ sức ngựa cũng sẽ tiêu hao hết. Đủ các loại, nhưng thiết kỵ binh này vẫn như cũ là quân đội đáng sợ nhất trên chiến trường, ở trong mắt binh sĩ doanh Giao Châu th́ bọn họ chính là lư tưởng và tấm gương của binh sĩ, là biểu tượng uy phong nhất trong quân, ở trong mắt quân đội Thát Lỗ, bọn họ chính là ma thần tới từ địa ngục. Bốn phương đội thiết kỵ binh ở chính giữa, c̣n lại chính là kỵ binh chia làm hai đội phối hợp tác chiến ở hai cánh của thiết kỵ binh, sau khi hơi im lặng. Lý Mạnh giơ tay lên, vung nhẹ về phía trước. Tiếng trống vừa mới ngừng, đột nhiên đồng loạt gơ vang, giữa nhịp này với nhịp khác đều có khoảng nghỉ cố định, đều đều hết sức, nhưng phối hợp thêm thế quân lúc này, khí thế ngất trời, bức người vô cùng! Thang Nhị đưa tay nhấc giáp che mặt của ḿnh lên, nhẹ nhàng thúc vào bụng ngựa, gă ở giữa hàng đầu của hai phương đội bắt đầu thong thả tiến về phía trước, tọa kỵ vừa động, trường mâu trong tay Thang Nhị nghiêng về phía trước, khác với trường mâu của những kỵ binh khác, trường mâu trong tay Thang Nhị so với trường mâu của những kỵ binh khác dài hơn một chút, hơn nữa cán mâu đều được sơn màu đỏ thắm chói mắt, ở nơi mũi mâu treo một cờ tam giác màu đen. Phối hợp thêm thớt ngựa cao lớn tự ḿnh tuyển chọn, nhất cử nhất động của Thang Nhị trên thực tế chính là tín hiệu và mệnh lệnh của kỵ binh cả doanh Giao Châu, gă vừa động, trường mâu nghiêng. Mặt đất chiến trường giống như đột nhiên chấn động một cái, giống như trong lúc mơ hồ có sấm rền nổ vang, bốn phương đội thiết kỵ binh sau lưng Thang Nhị cũng bắt đầu động tác chậm răi, tiếng chân giống như sấm nổ, kỵ binh hai cánh cũng bắt đầu đi về phía trước. Ngựa như rồng, trận như núi, dùng khí thế không thể ngăn cản tiến về phía trước trận tiền quân Thát Lỗ. Doanh Giao Châu! Tiến về phía trước!!! [/SIZE] Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang