[Dịch] Thôn Phệ Tinh Không - Tàng Thư Viện
Chương 16 : Bối Cảnh Của Từ Hân
Người đăng: Bạch Anh
.
- Nhưng, con Ngân Nguyệt Hung Lang này là do La Phong phụ trách việc truy tung, giết chết, giải phẫu, mang về, toàn bộ đều do cậu ấy một mình ra tay.
Cao Phong cười nói:
- Do đó, khi bán được con Liệp Sát Giả này, La Phong sẽ lấy được mức cao nhất là 'tám phần', hai phần còn lại, năm người chúng ta chia đều.
Đây là quy củ của tiểu đội vũ giả.
Cho dù là một người làm tất cả mọi việc, cũng chia một phần chén súp cho mọi người.
Bình thường khi giết quái thú cấp thú tướng, người có công lao lớn nhất nhiều nhất được phân sáu phần. Thế nhưng, giống như La Phong, mọi việc hoàn toàn đều do hắn làm cả, thì có thể được chia tới tám phần là tối đa.
- La Phong, số tiền mà lần này cậu kiếm được e rằng còn vượt qua số tiền mà anh kiếm được trong mười năm làm việc.
Trần Cốc không kìm được buột miệng nói:
- Đêm nay cậu nhất định phải mời khách!
- Đúng, nhất định phải mời khách. Làm thịt tên nhà giàu này mới được.
Ngụy Thiết, Ngụy Thanh cũng nói theo.
Phải biết rằng, cho dù là Trương Trạch Hổ ở 'tiểu đội Hổ Nha’, cũng phải gần hai năm mới kiếm được một trăm triệu. Đó còn là do hai năm gần đây khi thực lực Trương Trạch Hổ cực mạnh. Còn lúc trước tốc độ kiếm tiền của hắn chậm hơn rất nhiều... Nói cách khác, nhiều năm qua, Trương Trạch Hổ kiếm cũng chỉ đại khái được ba bốn trăm triệu mà thôi.
Còn La Phong chỉ một lần... đã phát tài rồi!
Nhưng 'Liệp Sát Giả' không phải ai cũng có thực lực giết được. La Phong có thực lực, tự nhiên có thể kiếm tiền. Trong đám võ giả, ai có thực lực càng mạnh, bình thường thì cũng có của cải kinh người.
- Nhất định mời khách, em sao dám không mời? Mời khách ở Thương Thành Liên Minh HR.
La Phong cười hắc hắc nói.
- Trước hết ta phải chia tiền, chuyển khoản tới tài khoản của mỗi người các cậu.
Cao Phong cười nói.
Ngay trước mặt mọi người, tiền bạc kiếm được đều nhập vào tài khoản chung của tiểu đội Hỏa Chùy, bao giờ tiến hành chuyển khoản, mới chuyển tới tài khoản từng người một. Mật mã tài khoản chung thì mỗi người trong đội đều biết. Bình thường sau khi kiếm được tiền, sẽ lập tức chia tiền luôn.
...
Buổi chiều cùng ngày, bọn người La Phong lên đoàn tàu về Căn Cứ Thị.
- Đoàn tàu sắp dừng bánh, xin lữ khách xuống tàu chuẩn bị hành lí.
Tiếng loa vang vọng trong toa xe, rồi ầm một tiếng, cửa toa mở ra.
- Đi!
Cao Phong, La Phong, Trương Khoa, Trần Cốc, Ngụy gia huynh đệ đều lần lượt đi ra.
- Nhiều người thật.
La Phong vừa ra khỏi toa tàu, liếc mắt đã thấy chung quanh trạm xe lửa có vô số lữ khách. Nhìn qua căn lầu thủy tinh của trạm xe lửa, càng thấy bên trong đó có vô số người đợi tàu dày đặc. Phải biết rằng, khu trung tâm Căn Cứ Thị có dân cư trên một một trăm triệu, có thể thấy trạm xe lửa nơi này náo nhiệt như thế nào!
Cái này gọi là mật độ dân số dày đặc!
- Các huynh đệ, cảm tạ vũ khí trong tay đi. Chúng ta lại một lần nữa còn sống trở về Căn Cứ Thị rồi!
Cao Phong cảm khái nói.
- Trở về.
- Trở về thành thị nhân loại rồi.
Trong lòng La Phong cũng rung động. Mặc dù lần này chỉ ở khu hoang dã bảy tám ngày, nhưng trong khu hoang dã khắp nơi đều hoang vu tàn phá, những thành thị trong khu hoang dã đó sớm chẳng còn hình dáng gì nữa. Vô số quái thú chiếm giữ. Bọn La Phong khi di chuyển đều phải vô cùng cẩn thận, sợ bị đám thú vây công.
Chỉ có Căn Cứ Thị, đó mới là dãy đất sống an toàn của nhân loại! Nơi này là nơi tồn tại văn minh!
- Căn Cứ Thị, căn cứ địa cuối cùng của xã hội nhân loại.
La Phong nổi lên chút minh ngộ.
- Đã có rất nhiều võ giả dũng cảm đứng lên vì xã hội nhân loại này! Giống mình, có thể dễ dàng săn bắn quái thú cấp thú binh bình thường, thậm chí cả cấp thú tương sơ cấp cũng có thể dễ dàng giết chết. Nhưng đối với nhân loại bình thường, cho dù cả một ngàn người, trang bị vũ khí tốt, mà đứng trước mặt quái thú cấp thú tướng cũng nguy hiểm vạn phần.
Quốc gia tại sao cho võ giả đặc quyền?
Tại sao cả thế giới cổ vũ cho vũ giả đi săn giết quái thú?
Vì săn bắn giết quái thú càng nhiều, chính là làm cho Căn Cứ Thị nhân loại an toàn nhiều hơn.
- Alo, bà xã, phỏng chừng đêm hôm nay anh có thể về nhà rồi.
Trương Khoa quay số điện thoại, vẻ mặt tươi cười.
- Đúng, lần này anh sẽ ở nhà rất lâu, nhất định sẽ khiến cho bà xã đại nhân hài lòng!
Một người cụt tay căn bản không thể chữa được, nhưng nụ cười lúc này trông có vẻ rất tự nhiên, rất chân thành.
Võ giả ở bên ngoài tung hoành chém giết, còn ở trong gia đình, đó là nơi họ thật tâm quan tâm lo lắng.
La Phong cũng bấm số máy điện thoại ở nhà.
- Tiểu Phong hả !?
Nghe tiếng nói quen thuộc, mắt của La Phong không khỏi cay, nói:
- Mẹ, phỏng chừng đêm nay con mới về tới nhà, cả nhà đừng chờ con ăn cơm.
- Đêm nay à?
Mẫu thân hiển nhiên rất kinh hỉ.
- Được, được, ba con đang ở ngoài với đệ đệ, để mẹ gọi nghe máy điện thoại nhé.
- Không cần đâu, đêm nay đã về rồi.
La Phong cảm thấy cảm thấy rất ấm áp.
Đây là nhà, là nơi mà La Phong bảo vệ.
- La Phong, đi, qua đây ngồi chuyên xa (xe chuyên dụng) của liên minh HR dành cho vũ giả.
Cao Phong hô, những người khác cũng bắt đầu xuất phát.
- Tới ngay đây.
La Phong cúp máy điện thoại, rồi lập tức theo mọi người cùng nhau đi tới thông đạo đặc biệt dành cho vũ giả. Cuối thông đạo chính là một sân đậu xe loại nhỏ, bên trong có thương thành của Cực Hạn Vũ Quán, Lôi Điện Vũ Quán cùng với Địa Hạ Liên Minh, còn có những xe chuyên dụng của Địa Hạ Liên Minh cùng một vài gia tộc đều đậu ở đây, thời khắc nào cũng sẵn sàng tiếp đón võ giả của họ.
Thấy đám người La Phong vừa ra, tất cả tài xế của xe chuyên dụng đều hưng phấn.
- Đi, đi tới Thương Thành Liên Minh HR.
Bọn người Cao Phong tiến thẳng tới một chuyên xa của Thương Thành Liên Minh HR.
- Được.
Khởi động xe, vào số, một chân đạp ga, chiếc xe việt dã cỡ lớn rất dễ chịu lập tức di chuyển.
Trong xe.
- La Phong, sắp tới Thương Thành Liên Minh HR rồi.
Trần Cốc cười hắc hắc, nhìn La Phong.
- Lần trước cậu cua một tiểu muội muội tên là Từ Hân, lần này không biết chừng có ở đó đó. La Phong, từ khu hoang dã về, cậu cũng nên liên lạc tạo tình cảm với người ta, cố trao đổi một chút nhé.
- Cậu đúng là một tên háo sắc.
Cao Phong cười mắng, rồi lập tức nhìn về phía La Phong.
- La Phong, nghe anh nói một câu. Tiểu nha đầu Từ Hân đó, tuổi còn trẻ mà đã thành quản lý kinh doanh quầy rượu ở lầu một rồi, nên cũng không phải người bình thường đâu. E rằng rất có bối cảnh đó. Cậu phải chú ý một chút.
La Phong gật gật đầu.
Hắn cũng có cảm giác này. Lúc trước khi còn ở trường học, Từ Hân trông rất bình thường. Nhưng ở quầy rượu lầu một Thương Thành Liên Minh HR, khí chất Từ Hân cũng khác hẳn lúc trước. Nói đúng ra là lúc trước nàng hoàn toàn thu liễm, còn bây giờ thì triển lộ ra quang mang.
- Các anh nói Từ Hân Từ tiểu thư à?
Tài xế lái xe phía trước kinh ngạc nói.
- Anh biết Từ Hân?
La Phong nhìn về phía hắn.
- Đương nhiên biết.
Tài xế cười nói:
- Chúng tôi mỗi ngày đều chạy xe cho thương thành, cũng có nói chuyện với anh em tài xế khác, đương nhiên biết Đại tiểu thư Từ Hân rồi. Tuy người ta không phải là tuyệt sắc giai nhân, nhưng... chậc chậc, nếu ai có thể cưới được nàng, vậy quả thật là phải phấn đấu cả đời.
Cao Phong hơi biến sắc:
- Chẳng lẽ, nàng là người trong Từ gia, một trong mười hai đại gia tộc ở quốc nội của liên minh HR sao?
- Đúng, chính là Từ gia. Nghe nói, nàng còn có địa vị rất cao trong Từ gia.
Tên tài xế gật đầu nói.
La Phong nghe xong cũng chấn động.
Liên minh HR, đó là những tập đoàn tài chính, những đại gia tộc của Mỹ Lợi Kiên, Châu Âu vân vân, có thể nói toàn liên minh của những gia tộc hoặc tập đoàn tài chính sừng sỏ thế giới hình thành lên. Họ khống chế kinh tế cả thế giới, đến cả các quân đội chính phủ cũng có thể sống chung với liên minh HR. Còn trong đó ——
Liên minh HR, ngoại trừ chín đại gia tộc, tập đoàn tài chính cao cao tại thượng ra, còn có hơn mười người thứ gia tộc nhất đẳng. Tập đoàn tài chính.
Hơn mười gia tộc và tập đoàn tài chính, mỗi một cái đều có của cải kinh người, quyền lực kinh người.
- Mẹ nó, bối cảnh quá lớn.
Trần Cốc trừng mắt.
- Tôi có biết tiểu nha đầu họ Từ, nhưng không ngờ lại là người của Từ gia. La Phong huynh đệ, sau này ca ca không có biện pháp giúp cậu rồi, việc cua muội muội Từ Hân quả thật rất khó khăn.
- Độ khó rất cao, nhưng La Phong chúng ta cũng không kém chút nào đâu.
Cao Phong lại phản đối.
Bọn người Trần Cốc, Ngụy Thiết, Ngụy Thanh, Trương Khoa ai nấy đều cười lớn.
Theo họ, La Phong là tinh thần niệm sư, tương lai thực lực hắn còn kinh khủng hơn nhiều.
- Lão Phương.
Cao Phong quay số máy điện thoại.
- Đúng, là tôi. Đương nhiên là có đồ tốt muốn tìm ông rồi. Nếu không gọi ông làm gì? Tuyệt đối là đồ ngon, trên một trăm triệu. Được, không thành vấn đề.
Gọi xong điện thoại, Cao Phong cười liếc mắt nhìn những người khác.
- Ta đã thông báo với lão Phương rồi, đợt lát nữa chúng ta tới thương thành, trực tiếp lên lầu.
- Ừm.
La Phong bọn người cũng gật đầu.
Một lát sau ——
Chiếc xe chuyên dụng thông qua đường cảnh giới của đám quân nhân, chạy thẳng đến cửa đại sảnh của Thương Thành Liên Minh HR, cửa xe mở ra, đám người tiểu đội Hỏa Chùy lục tục xuống xe.
- Cao Phong tiên sinh. Phương quản lý đang ở trên lầu chờ ngài.
Một nữ tử tướng mạo thanh tú, tóc ngắn ngang tai có vẻ rất lanh lợi mỉm cười nói.
- Ừm.
Đám người Cao Phong, La Phong cũng không nói nhiều, tiến thẳng vào đại sảnh.
Trong đại sảnh xa hoa lầu một, cạnh quầy rượu có không ít vũ giả đang trò chuyện. Ánh mắt La Phong quét về phía quầy rượu:
- Không có ở đây?
Rồi lập tức giật mình nhớ ra. Mấy ngày nay chính là lúc đại học vừa khai giảng, thời gian mới khai giảng, cho dù đại học bình thường cũng phải tập quân sự chứ.
Hơn nữa hôm nay cũng không phải là thứ bảy, Từ Hân không có mặt cũng không có gì kỳ quái.
- Keng!
Thang máy mở ra. Đám người tiểu đội Hỏa Chùy tiến vào thang máy.
- Tích!
Nữ tử đó đứng ở cửa thang máy, ấn nút '21', hơn nữa còn hướng đồng tử của nàng về máy kiểm tra.
- Tích, thông qua, hoan nghênh Lưu tiểu thư.
- Phương quản lý đang ở lầu 21 chờ các vị.
Nữ tử này mỉm cười nói.
Bọn người La Phong gật đầu.
Thang máy đi lên rất nhanh. Không ngừng ở giữa đường, chỉ trong chốc lát, nghe ‘tinh’ một tiếng, thang máy mở ra, tới lầu 21 rồi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện