[Dịch] Thôn Phệ Tinh Không - Tàng Thư Viện
Chương 14 : Độc Hành
Người đăng: linhtt
.
Súng bắn tỉa hạng nặng bình thường có thể miễn cưỡng uy hiếp được quái thú cấp thú tướng sơ cấp, nhưng nhân loại lại khác quái thú, thực lực nhân loại tuy mạnh, nhưng năng lực phòng ngự của lớp da và cơ bắp yếu hơn lớp da và lân giáp của quái thú nhiều. Cũng là lí do vì sao võ giả nhân loại phải mặc quân phục tác chiến!
Võ giả cấp chiến tướng trung cấp nếu trúng đạn, không chết cũng trọng thương.
Nhưng uy hiếp của súng bắn tỉa đối với võ giả cấp chiến tướng cao cấp thì kém đi nhiều. Về phần cấp chiến thần thì súng bắn tỉa không uy hiếp nổi.
”Thoạt nhìn, thanh niên lai mà lão giả và tráng hán da trắng bảo vệ ngược lại mới chính là nhân vật quan trọng nhất trong cả tiểu đội.” Ánh mắt La Phong lướt qua tiểu đội Lôi Đình. Chín người tiểu đội Lôi Đình có người ngẩng đầu nhìn quanh những cao ốc dân cư, tìm nơi có súng bắn tỉa, cũng có người đưa mắt nhìn nhau trao đổi.
An tĩnh.
La Phong, Cao Phong, người Ấn Độ một phe, im lặng đối diện tiểu đội Lôi Đình.
- Lưu tiền bối.
Đội trưởng Hổ Nha nhìn về phía lão giả tóc hoa râm lạnh lùng. Lão già tóc hoa râm nhíu mày liếc mắt nhìn hắn. Đội trưởng Hổ Nha lập tức không dám lên tiếng nữa, còn lão giả tóc hoa râm thấp giọng nói vào tai tên thanh niên lai:
- Thiếu gia, ngươi tới đây là để tôi luyện, nên tự mình đối phó với những quái thú ấy thôi.
Thanh niên lai nhìn nhìn lão giả, lại quay đầu nhìn về phía tráng hán da trắng. Tráng hán da trắng cũng khẽ gật đầu.
- Được rồi.
Thanh niên lai bất lực hạ lệnh.
Cha hắn sớm có nghiêm lệnh --
Khi vào khu hoang dã, phải nghe theo những gì hai vị bảo vệ nói.
Tiểu đội này trên danh nghĩa đội trưởng là vị lão giả đó, nhưng trên thực tế nhân vật đứng đầu lại là thanh niên lai này. Bây giờ thanh niên lai đó đã ra lệnh như vậy, những thành viên tiểu đội Hổ Nha chỉ có thể trừng mắt lườm đám Cao Phong, La Phong lộ vẻ không cam lòng, Trương Trạch Hổ thì chửi thầm một tiếng:
- Tiểu tử La Phong kia, coi như ngươi gặp may!
Trương Trạch Hổ chẳng hề che dấu ác cảm với La Phong.
Cũng không cần che dấu. Tiểu đội Hổ Nha và tiểu đội Hỏa Chùy đã thủy hỏa bất dung từ lâu rồi.
Chẳng mấy chốc, chín người tiểu đội Lôi Đình đã rời khỏi.
...
Vạn Khoa Mộng Tưởng Thành chiếm diện tích rất lớn, nên tiểu đội Lôi Đình vẫn còn đi trong tiểu khu này.
- Phan Á.
Vừa đi, lão giả vừa nhíu mày nói.
- Lưu tiền bối.
Đội trưởng Hổ Nha tiến lên trước, đến gần lão, tư thái rất nhu nhược.
Lão giả họ Lưu nói trầm trầm:
- Tiểu đội Hổ Nha các ngươi đã tiếp nhận nhiệm vụ này. Nên biết, lần này sự an toàn của thiếu gia mới là hàng đầu! Con Hắc Tuyến Xà Hai Đầu quả thật cũng coi như bảo vật, nhưng còn thua xa sự an toàn của thiếu gia. Nếu thiếu gia xảy ra việc gì, chẳng những ta chạy không thoát, mà toàn bộ tiểu đội Hổ Nha các ngươi cũng sẽ chôn cùng!
Đội trưởng Hổ Nha thầm run lên, gật đầu lia lịa:
- Hiểu rồi!
- Ừm, hiểu thì tốt.
Lão giả họ Lưu lạnh lùng nói.
- Đợt lát nữa, chúng ta tới tửu điếm Cẩm Giang Liên Tỏa bỏ hoang ở cạnh Vạn Khoa Mộng Tưởng Thành ở tạm, để thiếu gia săn giết quái thú ở vùng chung quanh. Nếu các ngươi muốn cướp đoạt con mồi của người khác, tự mình động thủ, đừng có liên luỵ tới thiếu gia là được.
- Ta biết rồi.
Đội trưởng Hổ Nha ngoài miệng đáp thế, nhưng trong lòng lại thầm chửi.
Những tiểu đội võ giả dám vào trong phạm vi Thành Thị Số 003, có ai yếu chứ? Nếu không dựa vào lão giả họ Lưu và tráng hán da trắng là hai ‘võ giả cấp chiến tướng cao cấp’, tiểu đội Hổ Nha họ căn bản không có năng lực cướp hàng của người khác.
Đội trưởng Hổ Nha lui về phía sau, khi tới chỗ những thành viên khác của tiểu đội Hổ Nha.
- Đội trưởng, thực lực tiểu đội Hỏa Chùy dường như tăng lên không ít.
Trung niên chột mắt thấp giọng nói.
- Họ có thể cùng liên thủ cùng với người Ấn Độ giết chết Hắc Tuyến Xà Hai Đầu. Cho dù là người Ấn Độ có tác dụng chủ yếu, nhưng người Ấn Độ lại nguyện ý liên thủ với họ, vậy nói, tiểu đội Hỏa Chùy phải có thực lực nhất định.
Đội trưởng Hổ Nha khẽ gật đầu:
- Ta hiểu, tiểu đội Hỏa Chùy dám vào Thành Thị Số 003, ta đã biết thực lực họ tăng lên rồi.
- Đội trưởng, chúng ta không thể chần chờ nữa. Đặc biệt là tên La Phong. Mới thành võ giả không lâu, nghe nói hắn đã là cấp chiến tướng sơ cấp rồi.
Trương Trạch Hổ vội vàng nói. Nếu nói trong đội ai là người thù hận La Phong nhất, hiển nhiên là Trương Trạch Hổ này rồi.
- Tên tiểu tử này có tiềm lực rất kinh người.
Đội trưởng Hổ Nha nói trầm trầm.
- Nếu để cừu địch trưởng thành, sẽ thành uy hiếp rất lớn với chúng ta! Lần này đã chạm mặt chúng ở khu hoang dã, vậy cũng tốt, ta sẽ nghĩ biện pháp vài ngày nữa, giết béng cả đám đi! Không phải chuyện lớn... bỏ chút tiền mời hai người Lưu tiền bối hỗ trợ.
××××××
Trên bãi cỏ giữa cao ốc dân cư mùi mùi tanh nồng nặc, cái xác rắn thật lớn vẫn còn nằm đó. La Phong, Cao Phong và cả ba người Ấn Độ đều đang tiến hành giải phẫu cả con mãng xà. Chẳng những lấy độc nang, mà lấy luôn cả mật rắn. Đương nhiên da của con Hắc Tuyến Xà Hai Đầu này cũng phải lột ra. Da rắn này giá trị cũng không thấp.
- Một nửa!
- Một nửa!
Ba người Ấn Độ và hai người La Phong, nhanh chóng chia vô số vật liệu ra.
- Vảy rắn này bất luận về độ cứng hay tính dẻo dai, đều rất kinh người.
Cao Phong không kìm được phải than thở, sờ sờ vảy rắn.
- Vảy rắn này tuyệt đối là một trong những vật liệu quan trọng để chế tạo quân phục tác chiến!
Bây giờ phát minh quan trọng nhất của nhân loại là hợp kim Khắc La, nhưng dùng nhiều nhất chính là các loại vật liệu của quái thú.
Đương nhiên cũng có cả lam kim được khai thác từ mặt trăng, rồi từ đó mới hình thành hợp kim Khắc La! Hợp kim Khắc La giúp võ giả nhân loại có quân phục tác chiến với lực phòng ngự cao hơn quái thú, làm cho nhân loại có chiến đao vô cùng sắc bén, thậm chí còn giúp một vài thứ vũ khí nóng có uy lực tăng cường lên mức rất cao.
- Hợp tác vui vẻ!
Tên ‘tráng hán đầu trọc’, thủ lĩnh người Ấn Độ phun ra mấy tiếng phổ thông không tự nhiên, còn hai người La Phong, Cao Phong cũng cười.
- Ha ha, vui vẻ.
Cao Phong cũng cười ha ha.
Sau đó La Phong và Cao Phong đều vác hai ba lô căng phồng, đi về phía căn lầu. Đống vảy rắn nhìn như chiếm diện tích rất lớn, nhưng trên thực tế thì vảy rắn lại rất mỏng. Một nửa tấm vảy của con mãng xà xếp chặt lại, cũng không thể đựng đầy một ba lô! Ba lô của vũ giả có tính đàn hồi kinh người, ngoài ra dựa theo những thiết kế của ba lô, có thể từng bước mở rộng kích cỡ ba lô.
Kích thước lớn nhất của ba lô có thể làm nó cao bằng người trưởng thành. Nhưng, vảy rắn thì không cần làm tới bước này.
...
Nhanh chóng đi tới tầng mười hai cao ốc dân cư. Vừa vào phòng, họ đã được nghênh đón bằng một tràng những tiếng hoan hô.
- Nhiệt liệt hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh.
Ngụy Thiết gào lên.
- Hoan nghênh đội trưởng và La Phong đại chiến trở về.
Trần Cốc cũng hô. Họ đương nhiên mừng rồi. La Phong và Cao Phong thành công trở về, vậy họ cũng sẽ được chia không ít tiền.
Sắc mặt Cao Phong lại không cười nhiều:
- Các ngươi thấy người của tiểu đội Hổ Nha chứ?
- Thấy chứ.
Sắc mặt ba người Trần Cốc, Ngụy Thiết, Ngụy Thanh đều lạnh đi. Trần Cốc nghiến răng:
- Ta lúc đó muốn bắn chết sạch chúng đi, báo thù cho lão Trương!
Trong cả đội, người có cảm tình với Trương Khoa sâu nhất là Trần Cốc. Họ đều là xuất phát từ tiểu khu Minh Nguyệt.
Cùng nhau vào sinh ra tử, cùng nhau về với gia đình.
Nhiều năm như vậy, còn thân hơn cả anh em ruột! Nhưng Trần Cốc cũng biết, vừa rồi không thể bắn. Đầu tiên hắn bắn một phát chỉ có thể giết chết một người, tiếp theo, một khi bắn, tiểu đội Lôi Đình khẳng định sẽ lập tức động thủ... Đến lúc đó cục diện càng không thể vãn hồi.
- Anh Trần, người của tiểu đội Hổ Nha bây giờ đang ở đâu?
La Phong dò hỏi.
- Chúng ta vẫn luôn dán mắt vào chúng.
Ở cửa sổ phía bắc, Ngụy Thanh đang cầm một chiếc ống nhòm tay chỉ xuống phía dưới nói.
- Đám người đó vừa mới đi ra khỏi tiểu khu Mộng Tưởng Thành, dọc theo con đường về phía đông!
Vèo! Vèo!
Bọn người La Phong lập tức lao tới đó, đặc biệt là La Phong đỡ lấy ống nhòm nhìn xuống phía dưới. Quả nhiên... chín người tiểu đội Lôi Đình đang đi trên đường cách xa vài dặm. May mà cao ốc dân cư mà bọn La Phong lựa chọn có vị trí rất tốt, ở phía bắc ngoài cùng cụm cao ốc dân cư cao ngất. Cao ốc dân cư phía bắc của họ lại chỉ có một vài biệt thự thấp lè tè chắn lối, nên họ có thể hoàn toàn nhìn về phía bắc.
- Đội trưởng, anh Trần.
La Phong mở lời.
- Hả?
Đám người Tiểu đội Hỏa Chùy đều nhìn về phía La Phong.
La Phong không kìm được nắm chặt nắm tay, nghiến răng nói trầm trầm:
- Em vẫn luôn không quên được vết thương của anh Trương. Em sớm đã thề... Một khi ở khu hoang dã mà chạm mặt đám khốn khiếp tiểu đội Hổ Nha, sẽ phải tiêu diệt chúng!
- La Phong, ý của cậu là?
Cao Phong cả kinh.
- Em chuẩn bị âm thầm tới đó, tìm cơ hội giết sạch toàn bộ tiểu đội Hổ Nha! Đã có tâm diệt chúng ta, chúng ta đương nhiên phải tiên hạ thủ vi cường!
La Phong không thể quên được hai viên đạn súng bắn tỉa lúc trước. Một viên bị mình dựa vào tinh thần niệm lực miễn cưỡng tránh thoát.
Một viên khác đã làm Trương ca tàn phế!
- La Phong, anh đi với cậu. Thù của Lão Trương không thể không báo.
Trần Cốc nghiến răng nói.
- Anh Trần, để em đi là chắc chắn nhất.
La Phong quát khẽ.
- Em có tinh thần niệm lực, cho dù gặp phải chiến thần cũng không phải chuyện lớn. Dựa vào kỹ năng bay, em cũng có thể chạy thoát!
Đây là chỗ đáng sợ của tinh thần niệm sư!
Cho dù là chiến thần cường giả có thực lực mạnh hơn họ gấp trăm lần cũng không bay được, nhưng một tinh thần niệm sư có thực lực yếu hơn lại có thể phi hành! Ngoại trừ tinh thần niệm sư, cũng chỉ có những tồn tại vượt qua chiến thần mới có thể phi hành.
- Trần Cốc, La Phong nói rất đúng, cậu đi chỉ là gánh nặng thôi!
Cao Phong khẽ quát một tiếng.
Trần Cốc nghiến răng. Đội trưởng nói khó nghe, nhưng hắn biết, đội trưởng muốn tốt cho hắn.
- Hơn nữa chúng ta muốn tiêu diệt tiểu đội Hổ Nha, tiểu đội Hổ Nha chẳng phải cũng muốn tiêu diệt chúng ta sao?
Cao Phong nói trầm trầm.
- Lần trước chuyện chúng ám toán chúng ta, bị chúng ta biết, chúng đương nhiên không muốn cho chúng ta tiếp tục lớn mạnh. Nhưng chúng luôn không chạm mặt chúng ta ở khu hoang dã. Lần này chạm mặt chúng ta... chúng chắc hẳn cũng sẽ động thủ.
Đám người ở đây đều cả kinh.
Đúng...
Với phương thức làm việc của tiểu đội Hổ Nha, chúng tuyệt đối sẽ không tùy ý để họ lớn mạnh.
- Dù sao chúng ta săn quái thú lần này cũng lời rồi. Bao nhiêu ba lô cũng đều đã sắp chật ních rồi. Những người khác tiểu đội chúng ta nên về cơ sở tiếp tế trước thôi.
Cao Phong mở lời. Sau đó Cao Phong nhìn về phía La Phong.
- La Phong, cậu là tinh thần niệm sư, cậu có năng lực né tránh trong khu thành thị này cao hơn chúng ta không biết bao nhiêu lần. Nhưng, cậu vẫn phải cẩn thận, ngàn vạn lần không được sơ ý.
La Phong gật gật đầu.
Vừa nói chuyện, đám người cũng cầm ống nhòm, quan sát nơi mà đám người tiểu đội Lôi Đình đi tới.
- Họ đi vào tửu điếm Cẩm Giang Liên Tỏa.
Trần Cốc hưng phấn nói.
- Xem ra phải ở tạm trong đó một thời gian.
- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta bây giờ đi thôi.
Cao Phong nói rất đơn giản.
La Phong cũng đứng dậy, tiễn đám đội trưởng ly khai.
Nơi này vốn chính là bên bờ vùng ngoại thành, chỉ cần hai ba dặm đường là La Phong đã đưa đám đội trưởng đến đường cao tốc. Nơi này đã ra khỏi những kiến trúc dày đặc của Thành Thị 003, quái thú đã ít đi nhiều. Với thực lực của tiểu đội Hỏa Chùy, nếu xảy ra sự cố ở đường cao tốc hoang vu thì quả là việc lạ.
- La Phong, cẩn thận.
Bọn bốn người Cao Phong Tiểu đội Hỏa Chùy đều nhìn La Phong.
Lần này, La Phong là một mình một người vì tiểu đội Hỏa Chùy đi trảm thảo trừ căn.
- Đội trưởng, yên tâm, người của tiểu đội Hổ Nha, không tên nào có thể sống được đâu!
La Phong cười. Sau đó một mình một người quay đầu hóa thành một ảo ảnh nhanh chóng biến mất
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện