[Dịch] Thốn Mang - Tàng Thư Viện
Chương 16 : Thất Diệu Tinh Cực
Người đăng: Minerva
.
Lý Dương vẫn chìm đắm trong hồi ức, nhắm mắt thổi sáo… …
“Vô ngôn đáo diện tiền, dữ quân phân bôi thuỷ, thanh trung hữu nùng ý, lưu xuất tâm để tuý, bất luận oan hoặc duyên, mặc thuyết hồ điệp mộng, hoàn nhĩ thử sanh thử thế, kim thế tiến thế, song song phi quá vạn thế thiên sanh khứ”.
Tiếng sáo Lương Chúc vang vọng khắp Thái Bạch tửu lâu, tiếng sáo quyến luyến sâu sắc khiến người cảm động rơi lệ.
Thanh y lão giả yên lặng lắng nghe, chầm chạp đi đến một chiếc bàn cạnh Lý Dương ngồi xuống, tựa hồ như đang hồi ức về quá khứ, Lý Dương vẫn như vậy nhắm mắt thổi, lão giả cũng ngồi yên như thế.
Cát Phổ từ tốn đi đến ngồi bên cạnh thanh y lão giả, nhìn Lý Dương than : “Mộc Dịch huynh đệ đừng thấy hắn là con người lãnh ngạo như vậy, nhưng ai biết được hắn cũng là một người đầy thương tâm !”
“Kim thế tiền thế, song song phi quá vạn thế thiên sanh khứ. Con đường tu luyện thật quá xa xôi, thiên kiếp càng là thượng thiên chi uy, muốn độ kiếp thành công không biết là gian nan đến mức nào, cho dù có độ kiếp thành công, con đường đến quỷ giới có bình an hay không. Thực là không biết đến năm nào tháng nào mới có thể gặp được Tuyết đây !” Lý Dương trong lòng than vãn, từ từ thu lại cây sáo, đôi mắt mở ra, hắn phát hiện ra bản thân đã ướt lệ, không khỏi lắc đầu cười, nụ cười càng thể hiện sự thê lương.
“Tinh Cực tam cảnh ngươi đã đến cảnh giới nào rồi ?” Bất ngờ một thanh âm già nua vang lên bên tai hắn.
Lý Dương tuỳ miệng đáp : “Ảm Nhiên chi cảnh”. Hồi đáp xong Lý Dương mới giật mình chấn kinh, hai mắt mở trừng trừng nhìn thanh y lão giả ở bên cạnh. “Tinh Cực tam cảnh” bổn bí tịch này chỉ có hắn cùng Lý Thạc và mẫu thân hắn biết được, người ngoài làm sao có thể biết được ?
“Ngươi là ai ?” Lý Dương thoáng chốc chân khí toàn thân chuyển động, khí cơ hoàn toàn bao phủ lấy lão giả trước mắt.
Cao thủ, tuyệt thế cao thủ ! Đây là phản ứng đầu tiên của Lý Dương.
“Đây là một cao thủ đã đạt đến Nguyên Anh trung kỳ, tuy nhiên hắn thực không có chút ác ý, nếu như muốn đối phó ngươi, vừa rồi hắn đã đối phó ngươi rồi, hơn nữa trên thân hắn có một cỗ đao khí lăng lệ, cực kỳ khủng bố. Ngươi căn bản một chiêu của hắn cũng không tiếp được, ngươi thoải mái đi, hiện tại ngươi có đề phòng cũng vô dụng, bất quá mọi chuyện đều còn có ta, bổn Bá Vương không để ngươi xảy ra chuyện đâu !” Thanh âm Hạng Vũ khiến cơ nhục toàn thân Lý Dương
“Ngươi hiện tại không cần hỏi ta là ai, ngươi chỉ cần hồi đáp ngươi có phải là họ Lý không ? Đừng lo, xung quang đã được ta bố trí cấm chế, những người khác sẽ không nghe được những gì chúng ta đàm thoại”. Thanh y lão giả không để ý đến sự đề phòng của Lý Dương.
“Phải “! Lý Dương gật đầu.
Thanh y lão giả bất ngờ sáng mắt, bởi vì lúc này chân khí trên thân Lý Dương đã trở về trạng thái bình thường, không còn tình trạng sẵn sàng tấn công như lúc trước nữa.
“Phụ thân ngươi có phải tên là Lý Phong Du”. Thanh y lão giả tiếp tục hỏi.
Lý Dương lúc này trong lòng như sóng cuộn ba đào, bản thân và đệ đệ trước giờ chưa từng một lần thấy được phụ thân, theo như lời mẫu thân nói, phụ thân thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của huynh đệ bọn họ, mẫu thân cũng vì phụ thân mà lao mình vào công việc, sau này lại bỏ về sơn thôn sống một mình.
Nhưng Lý Dương vẫn biết được danh tự của phụ thân, chính là --- Lý Phong Du. Liền đó nhìn thanh y lão giả gật đầu.
Thanh y lão giả tức thì nở nụ cười : “Quả nhiên nhiên, quả nhiên là hài tử của Phong Du sư đệ, không lấy làm lạ lại giống hệt như Phong Du sư đệ khi còn trẻ, vừa rồi biết được ngươi tu luyện Tinh Cực tam cảnh, thì ta đã xác định ngươi là hài tử của Phong Du sư đệ rồi”.
“Ông biết phụ thân của ta ?” Lý Dương nhất thời trong lòng chấn động, bất luận là kẻ làm con nào, từ khi sinh ra đã không được nhìn thấy diện mạo của phụ thân, hiện tại hốt nhiên nghe thấy tin tức liên quan đến phụ thân thì sao lại không chấn kinh được.
Thanh y lão giả gật đầu nói : “Đúng vậy, ta và phụ thân ngươi chính là sư huynh đệ”. Bất ngờ thanh y lão giả than một tiếng, “xem ra ngươi cũng vì tình thương mà đạt đến Ảm Nhiên chi cảnh, “Tinh Cực tam cảnh” này đúng là hoạ căn của Tinh Cực Tông chúng ta !”
Lý Dương trong lòng chấn động không thôi, lúc này nghe thấy “Tinh Cực Tông”, trong đầu lập tức liên tưởng : “Ông và phụ thân ta là sư huynh đệ, vậy phụ thân ta cũng là người “Tinh Cực Tông” rồi, nhưng “Tinh Cực tam cảnh” này sao lại là hoạ căn của Tinh Cực Tông ?”
“Tinh Cực Tông ? Đó là tông phái của phụ thân tôi sao ? “Tinh Cực tam cảnh” sao lại là hoạ căn ?” Lý Dương băn khoăn vội vã nói.
Thanh y lão giả nghe xong, than một tiếng : “Tinh Cực Tông là một tu chân môn phái trong Côn Lôn tiên cảnh, phụ thân ngươi và ta đều là đệ tử đời thứ nhất của Tinh Cực Tông, tuy vậy thân phận của phụ thân ngươi và ta không giống nhau, thân phận phụ thân ngươi là con trai của tông chủ hiện tại, còn “Tinh Cực tam cảnh”, hừm hừm, nếu như không phải vì “Tinh Cực tam cảnh” này thì chắc là giờ này ngươi đang tu luyện trong Tinh Cực Tông”.
Lý Dương nghe vậy, nhất thời nghi hoặc nhíu mày.
Thanh y lão giả nhìn mái tóc đã hoa râm của mình than : “ “Tinh Cực tam cảnh” là bí tịch dĩ tình nhập đạo của tổ sư gia năm xưa, dĩ tình nhập đạo đích xác là khiến cho việc cảm ngộ tự nhiên càng thêm dễ dàng, tốc độ hấp thu thiên địa linh khí càng thêm nhanh, đệ tử các môn phái khác cần vài trăm năm, còn Tinh Cực Tông chúng ta chỉ cần chưa đến hai trăm năm. Nhưng có một điểm, muốn cảm ngộ tạm đại cảnh giới, thì nhất định phải khiến một nữ tử thương tâm thống khổ. Mỗi đời đệ tử Tinh Cực Tông đều phải xuất thế, sau đó yêu thương một người con gái, sau khi đã yêu thương rồi thì bỏ mặc người con gái đó trở về Tinh Cực Tông. Từ việc tâm linh phải chịu đau khổ của tình cảm mà cảm ngộ Hối Hận chi cảnh, trải qua một thời gian bất hạnh mới cảm ngộ tiếp được Ảm Nhiên chi cảnh”.
Thanh y lão giả cười khổ : “Trong Tinh Cực Tông, phàm khi cảm ngộ được Ảm Nhiên chi cảnh thì có thể li khai Côn Lôn chi cảnh, tìm lại người yêu lúc xưa của mình dẫn về tông phái, nhưng cảm ngộ Hối Hận chi cảnh thì dễ dàng, còn cảm ngộ Ảm Nhiên chi cảnh thì lại rất gian nan, có đệ tử mất hàng chục năm mà vẫn không cảm ngộ được, chờ đến khi họ cảm ngộ được, người họ yêu thương đã già chết rồi. Cho dù có đệ tử cảm ngộ được nhanh một chút, nhưng phần lớn những nữ tử đó đều đã vì thương tâm mà bỏ đi, biển người đông đúc, muốn tìm lại thì không biết là gian nan đến mức nào”
Lý Dương nghe đến đó thì biến sắc.
Hắn không tưởng được là đường đường Tinh Cực Tông lại dùng phương pháp tu luyện như vậy, dĩ thương tình nhập đạo, khiến cho người mình yêu thương cùng phải chịu cảnh đau khổ của tình cảm.
Nghĩ đến mẫu thân trở thành người bất hạnh như vậy, còn phụ thân của mình dường như vẫn còn phải chịu cảnh đau khổ, chỉ hy vọng có thể đạt đến Ảm Nhiên chi cảnh, từ đó mà quay lại tìm mẫu thân của mình.
“Ha ha, nực cười, thật nực cười, đám đệ tử Tinh Cực Tông này đều mang ý niệm “đạt đến Ảm Nhiên chi cảnh, đi tìm người mình yêu thương”, mang ý niệm như vậy, làm sao có thể đạt được Ảm Nhiên chi cảnh, trong lòng còn chờ mong, còn hy vọng mà muốn đạt được Ảm Nhiên chi cảnh, trò cười ! Ha ha… …Chỉ có tu luyện mất vài chục năm, đến khi tuyệt vọng với Ảm Nhiên chi cảnh thì ngược lại mới lĩnh ngộ được !” Hạng Vũ trong đầu Lý Dương khinh thường nói.
Lý Dương vừa nghe thấy liền chấn động, hắn có thể lĩnh ngộ nhanh như vậy, tin rằng tu chất của đệ tử Tinh Cực Tông cũng không thể kém hơn. Xem ra đúng là như Hạng Vũ nói, đệ tử của Tinh Cực Tông đều mang kỳ vọng, kỳ vọng bản thân có thể đạt đến Ảm Nhiên chi cảnh, sau đó đi tìm lại người mình yêu thương. Có sự chờ mong như vậy, muốn đạt Ảm Nhiên chi cảnh đích thực là trò cười.
“Không nói nữa, không nói nữa !” Thanh y lão giả lắc mạnh đầu nói.
Thanh y lão giả nhìn Lý Dương nói : “ “Tinh Cực tam cảnh” bất quá là phương pháp tu luyện tâm cảnh, chân chính tu luyện là bản thân tu luyện. Khi ngươi đã là hài tử của Phong Du sư đệ, cũng tính là đệ tử của Tinh Cực Tông chúng ta, để ta truyền cho ngươi bí điển tu luyện dĩ phi đao nhập đạo của Tinh Cực Tông --- “Thất Diệu Tinh Cực” !”
“ “Thất Diệu Tinh Cực” ? Bí điển tu luyện dĩ phi đao nhập đạo ?” Lý Dương chấn động, trong lòng không biết kinh hãi hay là vui sướng.
Hạng Vũ lập tức tru lên : “Ha ha, phi đao nhập đạo ! Tiên giới cũng chỉ có kiếm tiên và phổ thông tiên nhân, trước giờ chưa có nghe qua tiên nhân thành tựu từ phi đao nhập đạo, không biết là môn phái phi đao mới khai sáng này như thế nào ? Lý Dương à, mau học đi, bổn Bá Vương nhất định phải lắng nghe cẩn thận, nói không chừng sẽ có một số cảm hứng”.
Lý Dương thu liễm tâm thần, bình phục lại tâm tình đã kích động, nói với thanh y lão giả : “Sư bá, “Thất Diệu Tinh Cực” này là tu chân bí tịch của phi đao nhập đạo à? Là do tổ sư gia của Tinh Cực Tông chúng ta sáng tạo ra ư ?”
Thanh y lão giả tự hào nói : “Đương nhiên, tổ sư gia của Tinh Cực Tông chúng ta Tầm Hoan chân nhân thiên túng kỳ tài, đã sáng tạo ra tu chân bí điển của phi đao nhập đạo --- “Thất Diệu Tinh Cực”, phóng mắt nhìn khắp các đại tu chân môn phái của Côn Lôn tiên cảnh, không có công kích pháp quyết của một tông phái nào có thể so sánh với Tinh Cực Tông chúng ta. Ngươi có biết năm xưa Tầm Hoan chân nhân khi độ kiếp đã kinh thế hãi tục như thế nào không ?”
Lý Dương nghe vậy, lập tức hỏi : “Độ kiếp ?”
Thanh y lão giả tiếp tục nói : “Nhưng tu chân giả độ kiếp quá nửa là bị thiên lôi đánh đến hồn phi phách tán, gần một nửa thì bình giải thành tán tiên, chỉ có số ít mới chân chính độ kiếp thành công, nguyên bổn độ kiếp thành công là đã thấy tự hào, nhưng năm xưa Tầm Hoan chân nhân độ kiếp thật đúng là kinh thế hãi tục nhất trong lịch sử của Côn Lôn tiên cảnh !”
“Kinh thế hãi tục nhất ?” Lý Dương trong lòng thập phần tò mò.
Trên mặt thanh y lão giả có những tia quang mang tự hào : “Đương nhiên, năm xưa Tầm Hoan chân nhân nằm trên mây trắng, ngửa miệng uống liệt tửu, khi thiên kiếp đến, tức thì thiên hôn địa ám, năng lượng tại khu vực Tầm Hoan chân nhân càng thêm hỗn loạn, nhưng Tầm Hoan chân nhân đối với chuyện đó chẳng thèm để tâm”.
“Bất ngờ Tầm Hoan chân nhân ngửa đầu uống một ngụm liệt tửu, mạnh mẽ ngửng đầu quát một tiếng, nhất thời từng đạo quang mang loé lên, thoáng chốc thiên địa như tối sấm lại, chỉ trong sát na, các đồng đạo của Côn Lôn tiên cảnh ở xa quan sát độ kiếp đã kinh hãi phát hiện “kiếp vân” của thiên kiếp không ngờ bị Tầm Hoan chân nhân một đao phách tán, sau đó mặc dù đã tụ tập lại, nhưng uy lực đã giảm đi quá nửa, chín đạo thiên lôi hàng hạ sau đó uy lực đại giảm, ngay hộ thể đao mang của Tầm Hoan chân nhân cũng không đột phá được”.
“Dưới từng đạo thiên lôi đã giảm thiểu quá nửa uy lực, Tầm Hoan chân nhân chỉ dựa vào hộ thể đao mang đã chặn được 9 đạo thiên lôi. Từ đầu đến cuối, Tầm Hoan chân nhân không động dụng đến pháp khí nào, bạch y trên thân cũng không chút nào tổn hại, thậm chí khi thiên kiếp kết thúc, Tầm Hoan chân nhân vẫn thản nhiên nằm trên mây trắng, tiếp tục uống rượu ! Tựa hồ từ đầu đến cuối, Tầm Hoan chân nhân không có để ý đến thiên kiếp”.
Thanh y lão giả khi nói, vẻ mặt hiện rõ sự sùng bái.
Lý Dương nghe đến sửng sốt, hắn tựa như nhìn thấy cảnh Tầm Hoan chân nhân độ kiếp, cho dù thiên kiếp lợi hại thế nào, ta vẫn nằm uống rượu. Nhất đao xuất, kiếp vân tán ! Thiên lôi đến thân, nhưng ngay cả hộ thể đao mang cũng không phá nổi. Hình tượng cô ngạo không thèm để ý đến thiên kiếp lập tức xuất hiện trong lòng Lý Dương, một cảm giác sùng bái sinh ra.
“Mạnh, mạnh, lợi hại, lợi hại, lợi hại à, không ngờ lại là một đao phách tán kiếp vân, cái này… …Lực công kích này khủng bố đến mức nào, thật là khủng bố à, năm xưa khi bổn Bá Vương độ kiếp mặc dù rất an toàn, nhưng đến phút cuối mấy kiện bảo bối hộ mạng đều bị thiên lôi oanh phá. Còn kiếp vân, lúc xưa ta thực không có cái thực lực có thể oanh tán kiếp vân ! Xem ra phi đao nhập đạo này đích xác là phi thường !” Hạng Vũ cảm thán.
Thanh y lão giả bỗng dưng cười nói : “Ha ha, nói chuyện với ngươi nãy giờ, ta vẫn chưa nói cho ngươi sư bá họ gì, ta họ Vương, ngươi gọi Vương sư bá là được rồi !”
Thanh y lão giả, tên thật là Vương Thông, là đại đệ tử cùng một đời với phụ thân Lý Dương, về sau vì ý kiến bất đồng với sư tôn liên quan đến “Tinh Cực tam cảnh”, phẫn chí li khai Tinh Cực Tông, tiến nhập Thanh Bang, sau vài chục năm nỗ lực, khiến cho cao thủ của Thanh Bang thực lực đại tăng, hiện tại địa vị tại Thanh Bang cực cao, không có người nào bằng được.
“Vương sư bá, vừa rồi người nói “Thất Diệu Tinh Cực”, rốt cuộc là tu luyện như thế nào ?” Lý Dương có chút hấp tấp, hắn đối với “Thất Diệu Tinh Cực” đã không còn nhẫn nại được nữa.
Vương Thông nghe thấy những lời của Lý Dương, nhất thời cười sang sảng, ông rất hiểu tâm tình Lý Dương lúc này, lập tức không lòng vòng nữa : “Tốt ! Ngươi chờ ta một chút !” Nói rồi, Vương Thông lấy ra một khối bảo ngọc tinh oánh, chân nguyên lực từ tay lập tức nhập vào bên trong, Vương Thông từ từ ngưng thần, đem nội dung “Thất Diệu Tinh Cực” ký tải vào bên trong.
Một lúc sau, Vương Thông sắc mặt mỉm cười, đưa ngọc giản cho Lý Dương : “Sư chất, ngọc giản này có ký tải “Thất Diệu Tinh Cực”, bên trong còn có thêm một thiên “Hạo đình thanh minh quyết”, “Hạo đình thanh minh quyết” này là pháp quyết tu luyện thành tiên. Vừa rồi sư bá vẫn chưa nói rõ với ngươi. “Thất Diệu Tinh Cực” mặc dù là bí tịch phi đao nhập đạo, nhưng nếu chỉ dựa vào “Thất Diệu Tinh Cực” thì không thể tu luyện thành tiên”.
Lý Dương sửng sốt, không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Vương Thông lập tức giải thích : “ “Thất Diệu Tinh Cực” này là phương pháp tu luyện đem chân nguyên lực chuyển hoá thành đao phách, do vậy đệ tử của Tinh Cực Tông chúng ta đều cần tu luyện “Hạo đình thanh minh quyết” để sản sinh chân nguyên lực, sau đó dựa vào “Thất Diệu Tinh Cực” tu thành đao phách”.
Lý Dương vẫn còn chưa hiểu, nhưng Hạng Vũ thì lại hiểu, lập tức ở trong đầu Lý Dương cười lớn : “Ha ha… …lợi hại, lợi hại à, “Thất Diệu Tinh Cực” này căn bổn cùng một ý tưởng với “Ma thần lục tuyệt”, chỉ là so với “Ma thần lục tuyệt” thì còn kém một chút, “Ma thần lục tuyệt” là khiến công kích phù hợp thiên đạo, lực công kích càng thêm lớn ! Còn “Thất Diệu Tinh Cực” lại là trực tiếp đem chân nguyên lực trong thể nội chuyển hoá, lực lượng sau khi chuyển hoá làm lực công kích mạnh lên gấp mười, gấp trăm lần”.
“Không hiểu à, cẩn thận đọc “Thất Diệu Tinh Cực” này đi, bên trong có giải thích tường tận. Phải rồi, ngươi đã đạt đến Tiên thiên đại thành, có thể không chế tâm thần, chỉ cần đem tâm thần tiến nhập vào trong, là có thể đọc được”. Vương Thông giải thích cách dùng ngọc giản.
Lý Dương lập tức khống chế tinh thần tiếp nhập vào trong ngọc giản.
“Kim Đan toái, tinh cực thành ! Nhất kim đan hoá thất tinh cực, thành hình chu thiên càn khôn, tụ Thất Diệu Tinh Cực, háo Thất Diệu Tinh Cực chi lực, thối luyện thành một luồng đao mang chí dương chí cương vô kiên bất tồi, dưới sự thiêu luyện của tinh cực chi hoả, đao mang càng thêm ngưng luyện, trải qua năm tháng, dưới sự tụ tập của vô số chân nguyên lực, đao mang càng thêm ngưng thật, đến cực trí, liền thành thực thể phi đao, khi hình thành một phi đao thực thể, chính là đao phách, tương đương với nguyên anh của các tu chân giả khác… …”
Nửa tiếng sau, tâm thần Lý Dương hồi quy, trong lòng đại thán : “Lợi hại, ai dám nghĩ sau khi thành tựu kim đan thì lại toái kim đan chứ ? Một kim đan vỡ thành bảy phần, là tinh cực, thất tinh cực hình thành chu thiên càn khôn, năng lượng có được hoàn toàn tiêu hao, chỉ để thối luyện thành luồng một đao mang, hơn nữa tinh cực còn có đặc tính của kim đan, kim đan có đan hoả, tinh cực cũng có tinh cực chi hoả, Tinh cực chi hoả cũng không ngừng đoản thiêu đao mang, còn chân nguyên lực do tinh cực hấp thu cũng không ngừng chuyển hoá thành đao mang, lại tiếp tục không ngừng đoản thiêu, vô số năng lượng tụ tập, không ngừng thối luyện, lực công kích của loại đao mang đó khủng bố như thế nào ?” Lý Dương cảm thấy tim đập mạnh.
Hạng Vũ lập tức tán thán : “Lợi hại à, hơn nữa có thể đem đao mang thối luyện thành thực thể, thành “đao phách”, loại đao phách đó trình độ kiên nhận phỏng chừng có thể sánh với tiên khí, linh hồn dung nhập vào trong “đao phách”, trình độ an toàn tuyệt đối vượt quá nguyên anh yếu nhược. Lợi hại, lợi hại à !”
Hạng Vũ bỗng dưng nói : “Lý Dương, ngươi thật là quá hạnh phúc, sau này năng lượng của ngươi thối luyện thành “đao phách”. Lực công kích bản thân phát xuất ra đã hãi nhân rồi, nếu như lại án chiếu theo cảm ngộ trong “Ma thần lục tuyệt”, khiến công kích phù hợp với thiên đạo, khi đó uy lực của công kích… …”
Nghe thấy những lời Hạng Vũ nói, trên mặt Lý Dương hiện vẻ tươi cười.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện