[Dịch] Thiếu Lâm Bát Tuyệt

Chương 1 : Chương 1

Người đăng: Lâm Vũ Phong

.
Thiếu Lâm Tự. Thiên niên cổ tháp. Vũ lâm Chưởng môn cửu đại môn phái. Hậu sơn Thiếu Lâm Tự, một đại hoà thuợng mập mập đang thúc đẩy một tiểu hài tự cở 8 tuổi luyện vũ học. Tiểu hài tử bề ngoài uể oải, không tập trung tinh thần, mục quang nhìn ra xa. "đồ nhi, con có nghe vi sư(sư phụ) nói gì không?" ”dạ có” "Con đang làm gì thế?" "Con đang nghe sư phụ diễn thuyết " "đồ nhi, con nói đang nghe vi sư giảng dạy. Thế vừa rồi vi sư nói những gì? Con có thể lặp lại cho vi sư nghe không?" "Sư phụ, đồ nhi biết ngài đang khảo nghiệm con. Ngài vừa bảo công phu Thiếu Lâm Tự tính chất mãnh liệt nhứt. Phái Vũ đương, phái Nga Mi, tư tưởng bè phái Thiên Sơn, tất cả đều không phải là đối thủ của Thiếu Lâm Tự. Sư phụ thiết yếu muốn con luyện tập vũ nghệ cho tốt, tương lai vì sư phụ làm vẻ vang, quảng đại sư môn, có phải thế không? " "Nếu con hiểu khổ tâm của vi sư, cớ sao tối ngày cứ lo ngủ. Những vị sư huynh khác, gà gáy đã dậy luyện tập võ công, mà con, ăn xong rồi ngủ, ngủ xong rồi ăn, bộ con nghỉ ăn rồi ngủ có thể nâng cao võ công?" "Ai nha! Sư phụ, con không giám quả quyết như thế sẽ tăng trường võ công. Sư phụ không biết? Con phát hiện ra phía sau núi một bí kíp võ công, con đặt tên là 'đại Thụy Thần Công'. Bộ sách ây hiện tại đang ở trong ngực áo của con, y theo những gì ghi trên, con người ở trong mộng luyện công khá hơn gấp ngàn lần khi thức tỉnh" "Ai, mất trí, điên dại! Vi sư đã bảo con ném vứt bộ sách vụn ấy đi, nhưng con vẫn không vân lời... Không đưọc, vi sư không thể không hủy bộ sách tà quái ấy đi!" Thân hình đại hòa thượng tiến về phía trước, nắm ngón tay hữu đưa ra, hướng tới trong áo tiểu hài tự tìm kiếm. Tiểu hài tử "a a" cười cợt, khéo léo lui nhanh một bước về phía sau, lánh mình phân tách ra. đại hòa thượng hét lớn:"Hảo tiểu tự, vi sư thử xem coi con đã lĩnh ngộ được gì từ cuốn sách tà dị ấy! Con nếu tiếp được 3 chiêu của vi sư, vi sư cũng không làm khó dệ con nữa, ngoài ra sẽ bẩm lên chưởng môn nhân cấp cho con nhiều hơn không gian riêng tư, để cho con ngủ cả ngày trời, con xem coi thế nào?" Tiểu hài tử cúi đầu hạ thấp xuống tới đất, mới ngẩn đầu lên, đôi nhạn quang từ hai mắt sáng lên, miễn cưỡng đáp:"Sư phụ, xin ngài chỉ điểm!" Đại hòa thượng nói:"nếu trong ba chiêu con bị vi sư quơ lấy, thì sao?" Tiểu hài tử đáp:"Mặc kể sư phụ xử trí" Đại hòa thượng hét:"hảo, xem chiếu!" Thân hình nhất động,“ thiểu lâm long trảo thủ” đệ nhất thức“ long xuất hải”, tay phải hướng tới quơ lấy kề vai tiểu hài tử. Tuy niên kỷ của tiểu hài tử còn nhỏ, nhưng tốt xấu cũng tập tại Thiếu Lâm Tự 6, 7 năm thời gian, mặc dù thường lệ không cần cù khổ luyện võ công Thiếu Lâm, nhưng đối với chiêu thức võ công Thiếu Lâm lại nhanh nhẹn phi thường, đích thị đã quen biết rồi. Hắn minh bạch điệm ấy, có nhiều chiêu thức võ công chiếu theo đạo lý địch càng mạnh ta càng mạnh. " Thiếu lâm trảo thủ " đích thị là một chiêu thức mở đầu, hắn khép mắt lại để tưởng tưởng ra phướng hướng của chiêu thức, mĩm cười nhận ra hình thể nhọn, tức thì vòng eo, thân mình ngả xuống, hai tay chống đất, lăn khỏi ngoài trượng, dễ dàng thoát khỏi đệ nhất chiêu của đại hòa thượng. "ấy chắc là công phu mà con lảnh hổi từ bộ sách ấy? Không tưởng được ta lại có một đồ nhi tự sáng tạo võ công, a di đà phật! Vi sư không uộng kiếp sống không tính được sẽ thu một hảo đồ đệ, rồi đây phải đốt hương bái phật nhiều hơn!" Làm như không hiểu lời chế nhạo trong câu nói, tiểu hài tử cười mát, gian giảo cổ quái. Lời nói xong, đệ nhị chiêu “long hí thủy” tức thì phóng đến, thân hình tiểu hài tử chớp hoảng, nhường cho trảo công của sư phụ xích lại gần hơn, chờ đến khi trảo công đến khoản cách nhứt định, thân hình nhanh nhẹn nhảy ra ngoài ba thước. "Ôi cha, không tưởng được ngươi cũng tránh được chiêu nầy! Tiểu tử, chớ có đắc ý, một chiêu cuối nầy của vi sư mới chính là chân bản lĩnh." Lời nói vừ dứt, hai tay họp lại, hướng tới tiểu hài tử phi thân ra phía sau. Mắt thấy trảo công chụp tới yếu huyệt, biết thế Tiểu Hài tử lâm nguy bất loạn, bất hoảng bất mang một thân hình hài nhỏ, cuộn lại tượng như trái cầu lăn ra ngoài phía trước một trượng. Hai chân chấn đất, quay đầu lại phía sau "hi hi" dòm ngó trước sư phụ, mĩm cười thốt: "Sư phụ, hiện tại ngài còn gì để nói nữa không??" đại hoà thượng trợn to đôi mắt, nhìn sang người để tự lười biếng khác thường mà không thể hiểu được, cũng không suy nghỉ được chiêu thức lúc nấy đứa học trò sự dụng, võ công Thiếu Lâm Tự đích thực không có một chiêu nầy. Mạc dù nói, đại hòa thượng dù chưa vận dụng công lực, nhưng chiêu thức kia đã từng tại Thiếu Lâm Tự được sự dũng đối phó với biết bao nhiêu hậu bối đệ tự song chưa có ai vượt qua nỗi, không một lần nào thất bại, lẽ nào đồ nhi nầy làm như không hiếu biết? Đại hòa thượng biết kẻ nầy là đứa thông mình nhứt trong số đám đệ tự thế hệ đời thứ tư tại Thiếu Lâm đương thời , nếu không chưởng môn đã không đặc biệt ưu đãi đứa đệ tử nầy. Nhưng lại thông minh thế nào, bình thường không thấy hắn luyện công, thủ đoạn không thể cao minh hơn người, chẳng lẽ hắn cố ý che dấu thực lực? "Đồ nhi... con... con bảo với vi sư, chiêu thức ấy, con đã biết bao lâu, đã theo ai học được?" "A a, sư phụ, con đã không dối lừa ngài, chiêu ấy con lĩnh ngộ từ trong cuốn 'Đại Thụy Thần Công' đấy." “phóng thí!(rấm thối)” đại hòa thượng không làm được gì hơn chỉ đành dùng lời thô tục rầy la, nói: "ngươi nghỉ cuốn sách vụn nầy, vi sư chưa từng độc qua à? Vi sư từ đầu đến cuối lật lại khắp nơi, nào thấy chỉ điểm gì về chiêu thức võ công, tất cả suy luận quanh co chỉ để kêu người ta ngủ. Nếu ngươi ngủ vì bí quyết ấy, vi sư cũng không ngạc nhiên. Chỉ là ngươi vừa rồi nói nhất thủ công phu là phát xuất từ trên cuốn sách vụng ấy, vi sư không thể tinh được." Hai mắt của Tiểu hài tử lật lại, nói:"Sư phụ, con tưởng ngài không hiểu những gì con vừ nói. Con không nói con học theo những gì ghi trên ấy, mà con lĩnh ngổ ra từ cuốn sách ấy. khi con ngủ, chỉ cần nghỉ đến sự biến hóa của chiêu thức, tuy chiêu cầm trảo của sư phụ có thể nắm chặc đối thủ, chỉ nên từng bước từng bước một luôi về phía sau, đồ nhi nhứt định khó tránh khỏi tai kiếp. Nguyên nhân chính thức chỉ vì sư phụ đi tới phía sau quá nhanh, chẳng đo đắn, đến nơi đồ nhi có chiếu nầy, trong lòng vội vàng, khiến đối thủ thoát ra được. Nếu sư phụ không tin, có thể thử lần nữa" "Thôi, thôi, chưởng môn sư bá luôn khen ngươi là một người tuyệt đỉnh thông minh, vi sư cũng thừa nhận người rất tài giỏi trong những việc nhỏ nhặt, ai cũng biết về phương diện võ công, ngươi lại phải cẩu thả. Chạy, bọn ta trở về chùa, vi sư không phải là người thất tín, tới ấy chưởng môn sư bá còn khen ngươi nhiều hơn, có ghế ngựa ngươi có thể ngủ thêm, để lĩnh ngỗ nhiều thêm những võ công mới!" Đại hòa thượng lôi kéo tiểu hài tử, bước vô trong tự.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang