[Dịch] Thiếu Lâm Bát Tuyệt

Chương 4 : Chương 4

Người đăng: Lâm Vũ Phong

.
Đường Chấn Thiên vừa thốt lên xong Đại Phương thiền sư lập tức đứng bật lên. Nét mặt hiện lên vẻ kinh sợ cất tiếng : "Đường lão thí chủ, những lời ngài thật ra có ý gì? Thứ cho lão nạp thô lậu mong thí chủ chỉ giáo cho." Đường Chấn Thiên đáp : "Đại sư. Nếu người không nói Thiếu Lâm thất tuyệt của quý tự đã thất lạc bên ngoài ta cũng không dám nói những lời này. Khi nghe xong những lời do chính thân phương trượng Thiếu Lâm tiết lộ tuyệt nghệ của quý tự đang lưu lạc nhân gian thì ta ,chẳng giấu gì đại sư,. Ta biết nơi cất giữ Thiên Thiền Đao với Thiên Thiền đao pháp của Thiếu Lâm Tự." "Sao cơ? Đường lão thí chủ lời nói của người có thật không?" "Ha ha ha. Đường Chấn Thiên ta nhất ngôn cửu đỉnh. Ta dám lấy danh dự Đường Môn cam đoan với đại sư về lời nói của ta, chỉ bất quá ..." Khi Đại Phương thiền sư vừa nghe thấy đối phương biết tông tích Thiên Thiền Đao thần tình trở nên kích động thốt lên : "Đường thí chủ có gì cứ việc nói, bất quá như thế nào?" "Kỳ thật ta không dám khẳng định thanh đao mà lão tam nhà ta nhìn thấy có phải là Thiên Thiền Đao hay không. Nhưng theo ta nghĩ thì Thiên Thiền Đao và Thiên Thiền đao pháp tuyệt tích đã bao năm không thấy xuất hiện trên giang hồ, nếu không phải đã mai một trong thâm sơn cùng cốc thì cũng có người đã chiếm được rồi khổ luyện đao pháp nhưng đến này vẫn chưa thành. Ha, Đại sư ngài thấy ta nói đúng không?" "A di đà Phật, lão nạp hoàn toàn tán đồng với Đường lão thí chủ. Thiên Thiền Đao liên hệ tới sự vinh nhục Thiếu Lâm, vạn mong thí chủ nói ra lão nạp thật cảm kích vô cùng." Đường Chấn Thiên nghe giọng Đại Phương thiền sư vô cùng khách khí thấy trong lòng hứng khởi mỉm cười tiếp : "Đại sư, chuyện nhỏ nào có đáng gì. Miễn sao lưỡng phái chúng ta thường xuyên trau dồi võ nghệ là được rồi, ta sẽ bảo lão tam nhà ta kể lại tỉ mỉ nơi nó đã thấy, khi đó quý phái sẽ phái người tới đó thu hồi đao, há chẳng phải rất tốt sao.” Vừa dứt lời xong liền chú mục vào thần tình Đại Phương thiền sư nhưng không ngờ Thiếu Lâm phương trượng chỉ điềm đạm đáp trả : "Đường lão thí chủ đã có nhiệt tâm bổn tự nếu vẫn từ chối há chẳng phải là không nể mặt lão thí chủ sao. Lão nạp nghĩ chúng ta nên bắt đầu từ hàng tiểu bối trước, thí chủ nghĩ sao?" "Ha ha, hay lắm, được lắm. Lão nhị con thử nghĩ xem ai lên trận đầu." Bên cạnh Đường Chấn Thiên hiện có ba trung niên hán tử đang đứng, người cao nhất nghiêng người hồi đáp : "Phụ thân, Đức nhi gần đây công phu đại tiến, chi bằng cho nó ra học hỏi để có thêm kinh nghiệm.” “Hay lắm, cho Đức nhi xuất trận đầu nhưng phải cẩn trọng chứ không được khinh suất.” Đường Chấn Thiên vừa dứt lời từ sau một thanh niên anh tuấn bước lên hướng về phía lão cúi đầu cất tiếng : “Gia gia cứ yên tâm Đức nhi tuyệt không làm hổ thẹn thanh danh Đường gia.” Nói đoạn xoay người hướng về Đại Phương thiền sư thi lễ cực kỳ cung kính rồi tiếp tục quay sang các trưởng lão Đạt Ma viện và Giới Luật viện cùng với chúng tăng Thiếu Lâm hiện diện trịnh trọng lớn tiếng : “Tại hạ Đường môn Đường Đức bái kiến tất cả chư vị. Không biết có vị đại sư nào vui lòng chỉ giáo tại hạ cung kính bồi tiếp.” Lập tức một hòa thượng trẻ tuổi trong bốn đại đệ tử của Thiếu Lâm Tự bước ra, trông dung mạo cực kỳ tuấn tú khiến ai nhìn cũng cảm thấy tiếc và không hiểu vì sao người này lại xuất gia. Hiện giờ Minh Nhi đang đứng cạnh sư phụ. Đại hòa thượng pháp hiệu Thanh Thành, chính là đại đệ tử của Giới Luật Viện trưởng lão Đại Khổ thiền sư, trước mặt sư phụ và chưởng môn sư bá cùng các sư thúc sư bá hiển nhiên là cũng không có chỗ ngồi, phải đứng sau lưng Đại Khổ, bên cạnh là Minh Nhi. Tên tiểu tử này nhìn vị hòa thượng mới bước ra ứng chiến quay sang Thanh Thành hòa thượng thấp giọng hỏi : “Sư phụ xem Giác Chân sư huynh thượng đài liệu có thể đả bại Đường Đức không.” “Hây… Minh Nhi, nói nhỏ thôi. Cẩn thận không họ nghe thấy. Vi sư không phải thần tiên làm sao trước khi họ động thủ biết được ai lợi hại hơn, luận ám khí Giác Chân sư điệt tất nhiên không phải là đối thủ của hắn. Nhưng cuộc tỉ võ này không phải là đấu ám khí, ai có tuyệt học gì đều sẽ thi triển ra nên chưa biết là ai phải sợ ai đâu.” Bất ngờ Đại Khổ thiền sư quay đầu nhìn chằm chằm vào ông ta khiến Thanh Thành hòa thượng hoảng sợ vội vàng cúi đầu run rẩy tung niệm : “A di đà phật, người xuất gia giới sân, giới ác, giới sắc, tiểu tăng vừa rồi suýt chút nữa đã phá giới rồi, a di đà phật, a di đà phật.” Minh Nhi nghe thấy vậy không nhịn được phải phì cười, 'a a' cười nói: “Thôi đi sư phụ, ngườ luôn miệng nói phải giới sân, giới ác, giới sắc. Con chỉ chưa thấy người đi tìm nữ nhân, chứ còn cái gì mà giới sân, giới ác đều là nói chơi thôi. Khi người giáo huấn con có lúc nào mà không hung dữ đâu, trước đó vài ngày con chẳng qua chỉ ăn vụng một ít thức ăn thế mà người đã nổi trận lôi đình. A a, đúng là buồn cười.” Nhìn trộm sư phụ vẫn đang cúi đầu miệng lẩm bẩm, Minh Nhân thiếu chút nữa đã cười vỡ bụng nhưng ráng nén lại không bật ra tiếng cười vô lễ chỉ thầm sung sướng trong lòng. Khi hắn quay sang thì Đường Đức đã bắt đầu giao thủ với sư huynh hắn. Giác Chân thi triển Thiếu Lâm Long Trảo Thủ cực kỳ thành thục tinh xảo cộng thêm nội lực thâm hậu khiến chiêu thức phát ra kình lực mạnh mẽ tiếng trảo phong rít lên vù vù làm chúng tăng Thiếu Lâm phải gật đầu tán thưởng. Về phần Đường Đức chỉ thấy hắn thủ nhiều công ít, tuy Đường môn ám khí danh trấn võ lâm nhưng công phu quyền cước cũng không kém, Đường Đức giao đấu qua hơn mười chiêu cảm thấy áp lực trảo kình của đối phương càng lúc càng nặng nề tự nghĩ mình luyện tuyệt kỹ gia truyền thiên về khinh công nếu tiếp tục không phải là cách hay lập tức hô lớn : “Giác Chân sư phụ hãy cẩn thận, Đường Đức sắp thi triển tuyệt kỹ đây.” Giác Chân nghe đối phương quang minh cảnh báo bất giác trong lòng nảy sinh thiện cảm đáp lại: “Được lắm, Đường huynh đệ cứ tự nhiên xuất thủ tiểu tăng sẽ tận lực bồi tiếp.” Song phương vừa dứt lời thì âm thanh vút vút vang lên cùng với vô số đạo hắc quang phóng ra từ tay trái Đường Đức, đòn công kích cực kỳ nhanh lẹ tựa như điện chớp mắt thường không thấy được quả không hổ danh ám khí Đường môn. Giác Chân dùng chiêu Yến Tử Phiên Thân lắc người né tránh ám khí trong lòng đang kinh hãi thì đối phương đã phóng tiếp ba loại ám khí một trước hai sau liên tiếp bắn tới mình. “Úi dà, không xong rồi.” Thanh Thành bật thốt lên khiến Minh Nhân thấy kỳ quái hỏi : “Sư phụ làm sao rồi?” Thanh Thành gãi đầu gãi tai than : “Giác Chân sư huynh của ngươi chắc đến tám phần thua rồi, Đường môn ám khí quả thật khủng khiếp khiến người ta khó lòng phòng bị.” Trong khi hai sư đồ thì thầm với nhau thì trận tỉ thí đã phân thắng bại, Giác Chân chụp được ám khí đầu tiên nhưng hai ám khí kế tiếp đã tới sát người nên phải tận lực vung song thủ hợp lại chụp lấy ám khí trông rất miễn cưỡng. Phía trước thốt lên phía sau xôn xao toàn trường bàn tán xem như thắng bại đã rõ. Đường Đức hướng về phía Giác Chân thong thả cười : “Đa tạ Giác Chân sư phụ nhường nhịn. Chút tài vặt đã khiến mọi người chê cười rồi.” Thì ra Giác Chân nghĩ đã chụp được ám khí đầu tiên nên chụp tiếp hai món ám khí kế tiếp nhưng không ngờ ám khí thình lình vuột khỏi tay bắn vào vai. Giác Chân hoàn toàn kinh ngạc nên khi biết được thì đã quá trễ nhưng may mắn là ám khí không sắc bén nên chỉ cảm thấy sự va chạm chứ không hề bị thương tổn. Chứng kiến tuyệt kỹ của Đường Đức Giác Chân trong lòng bội phục, tự nghĩ dù bại nhưng mình cũng không thể làm tổn hại uy danh Thiếu Lâm chấp tay hành lễ nói : “Đường huynh đệ công phu ám khí vô cùng cao minh khiến tiểu tăng tuy bại nhưng tâm phục khẩu phục, hôm nay tận mắt thấy uy lực ám khí Đường môn đã giúp tiểu tăng đại khai nhãn giới.” Nói đoạn xoay người lui về chúng tăng Thiếu Lâm Tự. Đường Đức mỉm cười rồi lui về trước ánh mắt tán thưởng của phụ thân và gia gia. Không biết tiếp theo Thiếu Lâm sẽ đề cử ai xuất chiến, trận đầu đã bại nên trận thứ hai này bất luận thế nào cũngkhông thể thua được. Đại Phương thiền sư hướng về trưởng lão Đạt Ma viện là Đại Ngộ thiền sư ra ý hỏi, Đại Ngộ thiền sư lông mày nhăn lại thấp giọng nói gì đó với một đệ tử đứng bên. Một hòa thượng từng bước đi ra, trên mặt luôn cười hi hi không ngớt trong tay cầm một cây côn ráng ra vẻ một người lão thành nhưng trong mắt mọi người xung quanh thì dáng vẻ, khuôn mặt đó giống như một kẻ đầu đường xó chợ. “Thiếu Lâm Tự tại sao lại có đệ tử như thế này?” Đường Chấn Thiên nhìn người này trong lòng thầm nghĩ ngợi trên mặt hiện lên một nụ cười gian hiểm.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang