[Dịch] Thiếu Lâm Bát Tuyệt

Chương 2 : Chương 2

Người đăng: Lâm Vũ Phong

.
Đại hòa thượng lôi kéo đồ đệ đi vào thiện phòng, đột nhiên thấy một người xuất hiện, lưng đối về phía họ, trong lòng chợt giật mình. Chưa kịp xem xét kỹ lưỡng, người ấy xoay chuyện thân mình quay về phía sau. "Đại sư huynh, huynh đến như thế nào?" Đại hòa thượng kinh ngạc hỏi. "Tứ sư đệ, bọn ngươi đến nơi nào? Khiến ta tìm kiếm bọn ngươi cả nữa ngày!" Đại hòa thượng cười ha hả, nói: "Đại sư huynh, chớ suy nghỉ lung tung mà trách lầm người tốt. Đệ vừa mới sáng sớm đã đến phía sau núi để luyện võ, cho tới bây giờ mới quay về, thế nào? Đại sư huynh, có việc gì?" Người vừa đến là một hoà thượng gầy gò, trên người mặc bộ tăng y màu xanh, mũi to, xem bộ dạng khiến người không khỏi muốn cười, chỉ thấy người ấy chớp động, nói: "Đại sự! Đệ không biết đấy à? Lúc này, Tứ Xuyên Đường môn, Đường lão gia dẩn theo đám đệ tử bái phỏng chưởng môn sư bá, nói cần phải bàn luận võ nghệ, dùng võ kết bạn. Huynh tìm kiếm đệ kêu đệ phải cùng huynh an bài một ít việc. Huynh công việc bề bộn, còn bọn đệ lại thập phần nhàn nhã." Đại hòa thượng lúng túng mĩm cười, sờ lên cái đầu sáng, đến khi bộ thịt béo trên người lay động, cười nói: "Hảo a, Đại sư huynh, mấy ngày rồi không có việc gì, ăn không ngồi rồi, có kỳ sự gì, đại sư huynh cứ toàn quyền dặn bảo." Đại tị(mũi to) hòa thượng xem qua bên cạnh thấy rõ tiểu hài, cười nói:"Minh nhân, cháu liệu định có muốn can thiệp vào chuyện nầy không, chuyện nầy chắc chắn là vui." Minh Nhi(Tiểu hài tử) nháy hai đôi mắt, nói: "Đại sư bá, thật ra có chuyện gì vui hơn? Nếu đem so sánh cùng ăn cơm với ngủ." Đại hòa thượng nghe xong, chụp vào mũi to tiến về phía trước, giải thích:"Tiểu tử nầy, tham ăn tham ngủ, đại sư bá ngươi kêu ngươi đi làm việc đương nhiên phải có yếu sự quang trọng cần an bài, ngươi muốn không đi thế nào được?." Minh Nhi dương lên mỏ nhỏ, nói: "Sư phụ hành động không biết xấu hộ, người không phải hứa nói tốt với chưởng môn sư bá tổ, để cho con có nhiều tự do hơn sao? Hiện tại lại yêu cầu con làm việc. Kỳ thật, con không phải không có ý tham dự vào những việc con không thích làm, mà phải biết sự việc làm xong phải có thu hoạch, làm xong việc mà không có kết quả, cúi cùng chẳng khác gì ngủ một giấc, đại sư bá con nói thế người có đồng ý không?" Đại tị hòa thượng cười khanh khách, nói:"Tên tiểu quỷ nầy, không biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì. Kỳ thật không có đại sự gì, con cứ lên giườn ngủ đi, chờ đợi mõi người cùng ăn cơm trưa, sư bá cùng sư phụ con đi ra ngoài, giờ ngọ Đường lão gia thiết nghỉ sẽ đến." Nói xong, cùng với Đại hòa thưởng đi ra khỏi thiện phòng, trước khi bước ra khỏi cửa, Minh Nhi nói một vài lời, khiến Đại hòa thượng suýt nữa té ngã. "Sư phụ, không được hứa rồi không làm, tin tức của con rất là linh thông. Nếu người dùng lời ngon tiếng ngọt nói cùng với chưởng môn sư bá tổ, lần sau con sẽ không cung cấp canh 'Ô Long Thang'! ". Khuôn mặt béo mỡ của Đại Hoà Thượng nêu lên nét khổ, thì thầm nới miệng, nói: "Thật là, lại phải ép bức vi sư." Lời nói dứt gót chân bước theo sau đại tị hoà thượng đi ra khỏi cửa phòng. Hai người vừa đi ra khỏi, Minh nhi khoái trá reo lên, nói: "Cái gì Tứ Xuyên Đường môn, là thiên hạ đệ nhất ám khí Đường Môn? Rồi đây sẽ được khoái trí, nghe nói trên địa phương Tứ Xuyên sơn thanh thủy tú, nhân kiệt địa linh. về sau phải đi đến nơi ấy, không biết mấy người trong võ lâm nghỉ sao, ta lấy sức đi ngủ chốc lát, chờ dợi ăn cơm. Minh nhi nói xong, đầu ngả lên giường, hai mắt nhắm lại, một thời gian ngắn "hô... hô... hô..." thanh âm truyền lại, tiểu tử thình lình ngủ thiếp đi, trong lúc đang nghỉ ngơi bất chợt ngủ thiếp đi, không có gì lạ khi tiểu tử rất thích luyện tâp “Đại Thụy Thần Công”, môn thần công nầy đưa hắn vô một thế giới khác[...]. "Quái, làm sao ta lại đến được tới địa phương nầy?" Âm thanh của Minh Nhi truyền lại xa xa từ không trung. Minh Nhi vô tình đi đến một sơn cốc trong giấc mộng, sơn cốc được che lấp bởi những kỳ hoa dị thảo. Bất chợt dã thú trong sơn cốc lay động, chúng nhìn thấy Minh nhi, vui mừng kêu lên tiếng biểu lộ thiện ý, Minh Nhi hướng sang về phía họ, đi đến một hang động trong sơn cốc, có một chiều cao cở chừng 1 trượng, rộng cở 8 thước. Minh nhi nhẹ nhàng tiến thẳng đến phía cùng của sơn động, đệ ý đến tình hình trong sơn động. Hạ thấp giọng: "Mộc Đầu thúc thúc lẹ nào lại ngủ nơi đây, không biết lần nầy vì sao lại đệ ta tiến sâu vào hang động." Hắn đệ ý cận thận trong sơn cốc thấy một mộc đầu lão nhân đang nằm trên đất, lão nhân cực kỳ kì quái, tay trái đở méo chiếc đầu cây, đôi mắt nhẹ nhàn nhắm lại, thở ra từ từ, rõ ràng là đang nằm ngủ. Trời! Mộc đầu nhân đang ngủ, đã nói rồi, mà chết cũng không chiểu nghe. Nhưng Minh nhi đã quen với sự kiện nầy. lão nhân đang cách xa hắn cở nữa trượng, phía sau người có ánh sáng chiếu lên, trong một lổ thủng trên tường không biết có bảo vật gì phát ra ánh sáng, khiến cho mỗi vật trong sơn động đều hiện rõ như ban ngày, chiều dài của sơn động được cở 10 trượng, xoay mình qua bên trái, trước mặt là một chổ ngoằn ngoèo, không ai đoán được trong sơn động lại rộng rại như thế, song lại không thấy có một vật gì khác. Minh Nhi cúi đầu xuống suy nghỉ, một tiếu ý hiện lên trên khuôn mặt, dời bước bên trái rồi đến bên phải, từng bước từng bước đi đến bên cạnh Mộc đầu lạo nhân, khi cách xa còn khoảng 5 thước, Minh Nhi chuyển sang bên trái, có ý xuyên qua từ bên trái của lão nhân. "Tiểu hảo tử, ngươi thật sử nghỉ ta đang ngủ rồi không biết gì hết à?" Một thanh âm nổi lên trong sơn động. Minh Nhi toàn thân hoảng sợ rung lên, khí sắc ngây thơ hiện ra sắt mặt ẩn hiện hồng hào, giương mồm nói: "Mộc Đầu thúc thúc, quấy rối giấc ngủ của người!" "Ta đã từng bảo, không được kêu ta Mộc Đầu thúc túc. Niên kỉ của ta còn hơn gia gia của gia gia của gia gia ngươi, bộ không nói cho ngươi biết à? Đến khi ngươi luyện xong võ công đến đệ nhị tằng, rồi ta sẽ để ngươi vào, nếu không ngươi khỏi cần suy nghỉ đến chuyện ấy" Nguyên lai tiếng nói xuất phát từ mộc đầu lão nhân. kì quái là không thấy lão ta mở miệng, thân thể bất động, không hiểu ông lên tiếng như thế nào. Thật là quái sự năm nào cũng có, chỉ riêng năm nay lại đặt biệt nhiều hơn. "A a, Mộc Đầu thú thúc, con đã chơi khắp nơi ở bên ngoài, cho nên tưởng vô trong nầy xem một chúc. Người không nên cứ lấy cớ là con học võ chưa thành, rồi không cho phép con vào trong!" "Hừ... Nói là không cho vô, tức là không cho vô. Thời giờ chưa đến, thì khỏi cần nghỉ thêm" Minh Nhi có cử chỉ như một đứa bé được nuông chiều, lại cứ tiếp tục luyện khẩu cả nữa ngày, cúi cùng mộc đầu lão nhân mới không nói gì nữa. Cứ y như mấy lần trước đây, vẫn phải khuất phục dưới sự ấp lực của lời nói của Minh Nhi. Minh Nhi nói tới lười miệng, mới thuyết phục được đối phương hạ thấp cơn giận. Chạy ra bên ngoài, tiến thẳng tới những chổ cây cỏ rồi mới ngồi xuống, nói: "Không cho vô là không cho vô, ai mà thèm! Dành sức đi ngủ còn tốt hơn". Khi hắn sắp sữa ngủ đi, một bàn tay lành lạnh đưa tới dưới vành tai của hắn, Minh Nhân đại nộ, nhảy dậy, kêu lên: "Kẻ nào, dám ám muội sờ lên người khác!" Minh Nhân quay đầu lại để nhìn người ấy, nhưng xung quanh ngoài cây cỏ với mấy cây to lớn, không thấy ai hết. "Chao ôi, kì quái tại sao không có người nào? Vừa rồi ai sờ tai ta? Ta đến nơi nầy 3 năm rồi, dậu ta tìm kiếm xung quanh vẫn không hề thấy một người nào." Minh Nhân cấp tốc xoay mình, rồi xoay mình, rồi xoay mấy vòng nữa, nhưng vẫn không phát hiện ra gì, nét mặt hiện lên lo lắng, cánh tay ấy lại sờ vào vành tai hắn, Minh Nhi cười khanh khác, túm lấy cổ tay ấy, xoay mình kèm theo một quyền. Sau cái chết không có gì nữa. Quyền phong quét tới, cây cỏ bất ngờ tung lên trên không, vài cây cao cũng bị chưởng phong dao động, "tốc tốc" khiến vô số lá rơi. Nếu đại sư phụ ở đây chứng kiến tiểu hài tử có một nội lực thâm hậu phải kinh ngạc đến ba ngày không thể ăn cơm. "Không có ai... Lẽ nào..., chẳng lẽ là...ma quỷ, má ơi, thật rùn rởn, nhanh... quỷ..." "Đại đầu quỷ, phải dậy đi, đường Môn nhân đã đến, Chưởng Môn sư bá kêu chúng ta đi đón họ" Âm thanh của Đại hòa thượng vang lên bờ tai Minh Nhi, Minh Nhi trởn đôi mắt, khuông mặt béo mở của sư phụ xuất hiện tại nhãn tiền. Nguyên lai chính sư phụ đã làm hắn thức dậy khỏi mộng. Chứng kiến khuôn mặt béo mở của sư phụ trước mắt, nhất thời Minh Nhi không có một phản ứng nào, kêu lên: "quỷ..." "Quỷ cái đầu ngươi, dậy." Đại Hoà Thượng chụp lên Minh Nhi, kéo hắn lên khỏi giường.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang