[Dịch] Thiên Ma Thần Đàm

Chương 31 : Chương ba mươi Thánh thú mật văn Dịch giả nhóm Tinh Tú Lầu Biên dịch anhhungsida

Người đăng: anhhungsida

Con hổ bay đó bay xuống trước mặt mọi người, từ miệng thét ra một luồng ánh sáng trắng về phía mọi người, tất cả mọi người đứng đó cảm thấy toàn thân như đầy sức mạnh, ngay cả tất cả những vết thương của Mặc đức bân đang bị trọng thương nằm trên mặt đất cũng tự lành khỏi trong phút chốc, cơ thể thậm chí còn khoẻ mạnh hơn trước khi bị thương gấp nhiều lần Tiếp đó, trong đầu tất cả mọi ngừơi đều đồng thời vang lên một âm thanh, Mặc đức bân ghi lại như sau: “ Nhân loại, ta là tây phương bạhc hổ, ta tới đây là muốn tìm một nơi để phân thân trưởng thành, nơi này là ta phát hiện ra dưới đất ẩn dấu năng lượng rất lớn, phù hợp nhất với việc phân thân trưởng thành của ta, ở đây, ta muốn ước hẹn với các ngươi , nếu như các ngươi đồng ý, đồng ý cứ một trăm năm, đều tới đây, cung cấp năng lượng tinh thần của các ngươi cho trứng phân thân của ta, đợi ta phân thân, ta sẽ để phân thân của ta vào trong người các ngươi, chọn một người sống trong các ngươi để cung cấp năng lượng cho ta, các ngươi đồng ý không?” “ Song, thời gian phân thân của ta thì ngay cả ta cũng không biết, chỉ duy nhất một người biết, khi nhũ hoá thiìcần phải hít năng lượng đầy đủ, còn thời gian thì dài vượt xa so với loài người các ngươi biết đến, những năm các ngươi còn sống thì không thể đợi cho tới khi ta phân thân được, như vậy các ngươi có đồng ý không? “ Lúc ấy, tất cả mọi người đều đã biết bạch hổ - tây phương thánh hoan thú là tồn tại thật nên vô cùng hứng khởi, vừa nghe thấy còn có cơ hội có thể lấy được trứng của bạch hổ, cho dù bản thân không thể làm việc đó, nhưng vì nghĩ cho đời sau, tất cả mọi người đã đồng ý lời đề nghị của bạch hổ, nhưng, bạch hổ lại đưa ra một điều kiện, nói dường như biết rõ rằng phân thân nếu nhũ hoá thật thì sức mạnh mạnh mẽ đó sẽ tạo ra tranh giành, nên đã yêu cầu, để phân thân thuận lợi trưởng thành, thì mỗi trăm năm một lần, không được mang theo bất kì ai khác tới, mọi người đã đồng ý, mỗi một trăm năm tuyệt đối không đưa bất kì bộ nào tới, và còn lập đàn thờ trời nữa Nói tới đây, Cái Xích cười khẩy nói: - Song bạch hổ thật coi thường bản tính dối trá của nhân loại quá, hừm Á Văn có vẻ không hiểu, lại nghe thấy Cái Xích nói tiếp: - Tóm lại, sau khi mọi người đồng ý điều kiện của bạch hổ, mọi người chỉ thấy, nơi mà bạch hổ đứng bỗng nhiên nổi lên, tạo thành một cái đồi nhỏ, sau khi bạch hổ bay xuống đồi, đôi cánh trên lưng bỗng giang rộng ra, từ đôi cánh phát ra ánh sáng, đột nhiên, trên đồi xuất hiện một cái thông đạo thông xuốt không bị ngăn cách, bên dưới là một cái hang động sâu không thể đo được, sau khi tạo ra cái động đó, bạch hổ lại gọi trong não mọi người đi theo nó, mọi người đi vào trong động, cứ đi nửa canh giờ mới tới đáy động, mọi người nhìn thấy ánh sáng bạch hổ là do một vệt ánh sáng từ mũi cánh phát ra mà tạo thành một cái động dưới lòng đất như vậy, còn sức mạnh kì lạ kia thì càng kì diệu, bước tới tận cùng đáy, toàn thân bạch hổ đột nhiên phát ra ánh sáng trắng mãnh liệt, trong phút chốc, tứ phía lấy bạch hổ làm trung tâm, ánh sáng tạo ra nửa vòng tròn rộng gần năm mươi thước, một cái động hoàn chỉnh, sau đó, âm thanh của bạch hổ lại vang lên trong não mọi người nói: “Chú ý, ta phải hít lực tinh thần của các ngươi đây.” Nói rồi, chỉ nhìn thấy trên người bạch hổ bỗng xuất hiện một ánh sáng nhỏ nhoi, tiếp đó, mọi người lại nhìn thấy ánh sáng trắng phân thành tám, lần lượt chiếu lên đầu của mỗi người, lúc ấy Mặc đức chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, tiếp theo là bị bất tỉnh nhân sự Khi tỉnh lại thì Mặc đức phát hiện ra ông ta lại nơi diễn ra trận quyết đấu, cái đồi nhỏ kia và cái động lớn hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa, nếu như con bạch hổ to lớn kia không còn đứng trước mặt của ông ta nữa thì có lẽ ông ta nghĩ mình đang nằm mơ “ Bạch hổ đợi tất cả mọi người tỉnh lại rồi mới nói: - Nơi phân thân của ta dưới sự bạo vệ của sức mạnh ma pháp của ta, thì mỗi một trăm năm sẽ xuất hiện ở chỗ vừa mới phân thân, bình thường đều là những nơi nằm sâu trong lòng đất, bất kì ai cũng không thể tìm được, chỉ có ngày này của mỗi năm mới nổi lên, nếu như bỏ qua ngày này, thì phải đợi một trăm năm sau, hi vọng là các ngươi có thể tuân thủ lời hứa với ta” Nói xong, bạch hổ giang rộng đôi cánh, bay thẳng lên bầu trời Sau khi kể xong, Á Văn ngầm phù một hơi, chỉ là nghe câu chuyện Cái Xích kể lại ghi chép của Mặc đức bân, khi nó có thể tưởng tượng ra bạch hổ nếu toả ra năng lượng thật sự, thì nói là kinh thiên động địa cũng không ngoa Cái Xích nói một mạch tới đây thì ngừng lại nghỉ một chút rồi mới nói: - Sau khi chuyện bạch hổ xảy ra, tám người quả nhiên không hề tiết lộ cho ai biết, mỗi người đều quay về chỗ mình ở, và hẹn sau một trăm năm, nhất thiết phải nói cho người đời sau tới đây tụ họp, còn lúc đó thì chỉ có Mặc đức chỗ ở không cố định, thế là đương nhiên, binh đoàn liệt hoả mất đi đoàn trưởng đương nhiên trở thành Mặc đức chi vật, lúc ấy, tuy có người phản kháng, không phục, nhưng, ngay cả đoàn trưởng võ công cao nhất cũng chết dưới tay Mặc đức, phản đối cũng có tác dụng gì chứ, song, lúc đó cũng có người cầu viện với thành chủ và binh đoàn khác, chỉ là sau khi ước hẹn với bạch hổ, thế lực của nó là khả quan, vì vậy, cũng thừa nhận rằng Mặc đức tiếp nhận địa bàn của liệt hoả và tổ chức lại thuận lợi binh lính trong binh đoàn liệt hoả, tạo nên thiết huyết đoàn như ngày nay Nói tới đây, Cái Xích lại cười mỉa nói: - “từ đó trở đi, thiết huyết đoàn dưới sự lãnh đạo của Mặc đức dần dần trở nên hưng thịnh, và chiếm vị trí thứ hai của Kì lan lầu liên minh, đây có lẽ là điều mà thế lực khác không thể ngờ tới” Á Văn không có ý kiến gì cả, nhưng vô cùgn hứng thú với đính ước trăm năm này, hỏi: -Bá phụ, hẹn ước trăm năm này rốt cuộc là tình hình ra sao? phải chăng khách liêu chính là chuyên về nó? Cái Xích cười, gật đầu nói: - Ha ha, Á Văn con nói không sai chút nào, chức vụ khách liêu chính xác là vì cái hẹn ước kia mới có - Lúc đầu, vì trước mặt bạch hổ, tám người đều thề trước trời cao, sẽ không đem bộ hạ tới, ngoài bọn họ ra thì không có ai biết chuyện này, nhưng tiếc là nó đã quá coi thường bản tính xảo quyệt của loài người rồi, với sức mạnh lớn như vậy, lại có người không muốn sở hữu nó ư? Thế là đến khi một trăm năm ước hẹn tới, đời thứ hai của tám đại thế lực đã tới nơi này, mới phát hiện ra rằng, ngoài hậu duệ của tám người đó ra thì mỗi người lại dẫn theo một vài thuộc hạ, mới nhìn, ai cũng trách đối phương không giữ lời hứa, nhưng, trong khi chỉ trích, tất cả mọi người đồng thời phát hiện ra, thật ra cách nghĩ của mọi người là như nhau, ai cũng muốn có trứng bạch hổ, nhưng mỗi người đều sợ ngộ nhỡ lúc ước hẹn một trăm năm trứng bạch hổ bỗng nhũ hoá, mà hắn lại một mình đối chọi, không tranh người khác được, thì hỏng bét, nên mỗi người đều nghĩ ra, lời thề của thế hệ thứ nhất chỉ có không được mang theo hạ thủ tới, thế là mỗi người mang theo toàn là bạn bè, huynh đệ Á Văn cướp lời nói: - vậy thì thiết huyết đoàn chúgn ta là khách liêu tham gia rồi? Cái Xích gật đầu nói: -“Không sai, cũng giống như Khách Liêu của chúng ta vậy, những cái mà mỗi thế lực mang đến đều thuộc về các thế lực lớn nhưng lại không phải là người thuộc về các thế lực lớn ấy, cũng giống như Khác Liêu của chúng ta vậy chỉ là tên gọi khác nhau mà thôi.” Á Văn thầm thở dài một tiếng, điều này thực sự khiến chàng vô cùng kinh ngạc.Không ngờ Khác Liêu của Thiết Huyết Đoàn lại ẩn chứa nhiều bí mật trong nó đến vậy. Đột nhiên chàng nghĩ đến một điểm bèn hỏi: -“Bá phụ!Vậy những Khách Liêu tham gia đó khi nhìn thấy trứng bạch hổ liệu có nảy sinh lòng khác mà muốn chiếm đoạt hay không?” Cái Xích trả lời: -“Điều này con có thể yên tâm, bọn họ căn bản không biết bọn họ phải giành lấy trứng bạch hổ.” Á Văn ngẩn người ra: -“Việc này nói thế nào?” Cái Xích mỉm cười nói: -“Đầu tiên, có thể được thủ lĩnh các dại thế lực chọn ra để tham gia vào cái hẹn trăm năm này nhất định phải là người mà họ tín nhiệm nhất.Hơn nữa để che mắt thiên hạ các đại thế lực đều có một loạt từ ngữ, người ngoài chỉ biết tứ đại thành và tứ tập đoàn cứ mỗi trăm năm lại có một cái hẹn tỉ võ trên đỉnh Đông Đát Luân Sơn để quyết định quyết định lơi ích của một trăm năm về sau sẽ được chia sẻ như thế nào. Ngay cả những Khách Liêu tham gia cũng đều cho là như vậy song theo ghi chép từ xưa để lại thì mỗi người tham gia cái hẹn trăm năm của mỗi thế lực, ngoài thủ lĩnh ra thì tất cả những người giúp đỡ cho hắn ta đều chết hết cả , không hề có ngoại lệ, năm trăm năm nay đều là như vậy.Ai bảo những người được chọn tham gia đều là những người có võ công tuyệt đỉnh do đó hễ đánh thì cứ cho là có thể giết chết đối phương nhưng bản thân cũng đã chịu trọng thương như vậy vô phương cứu chữa rồi, đợi đếnkhi các cin thủ lĩnh tỉnh lại sau khi mất đi sức mạnh tinh thần thì bọn họ sớm đã chết gần hết rồi không hề có ngoại lệ. Tất cả người ngoài đều đã chết rồi thì nói thế nào chỉ là do bọn họ quyết định mà thôi.Chân tướng của những sự việc này chỉ có thủ lĩnh của các đại thế lực biết thôi, những điều người khác biết chỉ là giả tạo mà thôi. Lúc này Á Văn mới hoảng hốt nghĩ ra nhưng điều làm chàng thấy càng kì lạ là: -“Bá phụ!Vậy người gọi con đến không phải là bảo con tham gia vào cái hẹn trăm năm đấy ư?Vậy mà người lại kể cho con chân tướng sự việc, lẽ nào người không sợ…?” Cái Xích cười lớn nói: -“Haha…Con có thể tin tưởng bá phụ và còn không e ngại sự nguy hiểm nếu thân phận bại lộ mà nói cho bá phụ biết thân phận thực sự của con, lẽ nào bá phụ không thể tin tưởng con được sao? Huống hồ từ khi bá phụ muốn gọi con đến thì ta chưa từng nghĩ đến việc bảo con tham gia vào cái hẹn trăm năm đó rồi.Nói một câu thật lòng, Á Văn con đừng để ý nhé, muốn tham gia cái hẹn trăm năm này Á Văn con vẫn chưa đủ tư cách đâu.’ Á Văn thản nhiên vì chàng đương nhiên biết so với những cao thủ thật sự thì chàng còn kém một khoảng khá xa nhưng chàng vẫn không hiểu đã muốn chàng đảm nhiệm Khách Liêu lại không muốn chàng tham gia vào cái hẹn trăm năm, rôt cuộc Cái Xích muốn chàng làm gì đây? Nhìn nét mặt chứa đầy sự nghi hoặc, Cái Xích cười lớn nói: -“Á Văn , sau này con sẽ biết thôi, yên tâm, bá phụ quyết không làm hại con đâu.” “Được rồi, chúng ta chỉ nói đến đây thôi.Ta còn phải nói chuyện với một người khách khác nữa. Á Văn con hãy về nghỉ ngơi trước đi” Cái Xích đứng dậy nói với Á Văn đồng thời lắc lắc chiếc chuông trên bàn. Tiếng chuông lanh lảnh vang lên, không đầy mười phút sau ngoài cửa thư phòng truyền đến giọng nói của Khải Đặc: -“Đoàn trưởng!Xin hỏi người có chỉ thị gì ạ?” “Khải Đặc!ngươi mau dẫn Khách Liêu đi nghỉ ngơi đi.”. Cái Xích vừa biểu thị Á Văn hãy đi theo Khải Đặc vừa nói với hắn. Á Văn đành phải mang theo bao nhiêu nghi vấn moẻ cửa đi ra khỏi thư phòng của Cái Xích và đi cùng Khải Đặc. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang