[Dịch] Thiên Ma Thần Đàm

Chương 29 : Phong nguyên chi hành

Người đăng: anhhungsida

Cánh cửa cao to của thành Phong Nguyên cuối cùng cũng đã xuất hiện ra trước mặt Á Văn và bọn Khải Đặc, nó được dựng lên bởi vô số những hòn đá to bản, cao tới hơn chục thứơc, tường thành dầy tạo cho người ta cảm giác áp lực ghê ghớm, bề ngoài là một lớp thanh đài mọc dày kịt, cảm giác như thể đã trải qua hàng tỉ năm lịch sử vậy, cao năm thước, rộng chục thước, cửa thành làm từ lớp sắt dày cộp khiến Á Văn có cảm giác thán phục, bên trên là một phiến đá đen to có khắc một dòng bốn chữ “ Phong Nguyên cổ thành” Khải Đặc ngạo nghễ nói: - Long tiên sinh, đây là Phong Nguyên thành tổng bộ thd của chúng tôi, do thd chúng ta đóng ở nơi này mà đây là nơi trị an tốt nhất của toàn kì lan lầu liên minh, đây hoàn toàn đều là công lao của thd chúng ta Nhìn bộ dạng đắc ý của Khải Đặc, Khải Đặc lạnh lùng đáp: - Xem rồi mới biết được Nhìn sắc mặt lạnh lùgn của Á Văn, Khải Đặc và Lực Áo và Diệp Nguyệt ngạc nhiên, chục ngày nay, bọn họ đều vô cùng sợ hãi sắc mặt như vậy của Á Văn. Nhìn thấy bọn Khải Đặc mặt mũi tái mét, Á Văn trong lòng không nhịn được cười, chục ngày nay, chàng phát hiện ra một hiện tượng vô cùng kì diệu là một khi gặp những thứ không có mắt hoặc là những chuyện không thuận mắt mà chàng gặp phải thì chỉ cần chàng cau mặt lên là bọn Khải Đặc như thể đang ngồi trên bếp lửa vậy, liền vội vàng ra tay trước mặt chàng . Đặc biệt là, bọn họ dường như rất sợ chàng gây ra chuyện, luôn cố gắng để cho chàng tránh tiếp xúc với người lạ, có chuyện gì cũng đều giúp chàng xử lí ổn thoả, phục vụ chàng như thể phục vụ ông già vậy, cơm bưng tới tận mồm, nước mang tới tận tay, hoàn toàn đều không để cho chàng làm gì, thậm chí, gặp phải những thứ chướng mắt, đều ra tay sớm hơn chàng, dạy dỗ đối phương đâu ra đấy, dạy dỗ ra sao thì lại còn theo sắc mặt của chàng mà định nữa, chỉ cần sắc mặt chàng không trở lại bình thường là bọn họ sẽ không dừng tay, có lần còn suýt nữa đánh chết người. Á Văn chẳng phải tên ngốc, sau một hai lần thì chàng đã biết được bọn họ đang nghĩ gì rồi. Xem ra thì bọn họ đều sợ nếu như chàng ra tay thì sẽ gây ra một trận tàn sát nữa, nên dùng cách khác là tranh ra tay trước chàng, để tránh chàng tiếp xúc với người khác rồi gây ra chuyện, họ đã dùng cách này để ngăn nguy cơ ra tay giết người của chàng. Lúc mới đầu, Á Văn cảm thấy nực cười, như vậy như thể là bọn họ coi chàng là sát nhân điên khùng hễ gặp người là giết vậy, nhưng dần dần Á Văn cảm thấy như thế này cũng rất vui, hễ chàng có động thái gì là liền có người nhanh tay tranh giúp ta hoàn thành, không cần chàng phải ra tay gì cả. Cuối cùng Á Văn suy nghĩ dứt khoát rằng nếu như đã có người tự nguyện làm việc giúp chàng thì chàng tội gì không từ từ mà lợi dụng chứ? Và thế là trên suốt dọc đường, khi Á Văn nhìn thấy chuyện gì chướng tai ngai mắt là chàng liền nhăn mặt lại, bọn Khải Đặc tự nhiên sẽ vội vàng thay chàng xử lí sự việc hoàn tất, chàng nghiễm nhiên không phải tốn công sức gì hết. Vì vậy trên cả đoạn đường, Á Văn và bọn Khải Đặc đã làm được biết bao nhiêu việc hành hiệp trượng nghĩa. Chỉ có điều là bọn họ chịu mệt, nhưng, Á Văn cũng không để họ làm không công, trên đường Á Văn đã chỉ bảo cho bọn họ không ít điều bổ ích. Với kinh nghiệm chiến trường hơn nghìn trận, cộng thêm hiểu biết hàng trăm tuyệt chiêu của các phe phái, những điều nói ra chẳng sai đi đâu cả. Tuy là những hướng dẫn không có hệ thống, những đạo lí nói ra cũng chỉ rất đơn giản, nhưng dùng trong chiến đấu thì lại có tác dụng vô cùng to lớn, khiến cho bọn Khải Đặc thu hoạch được vô số kiến thức bổ ích. Còn nữa, trong suốt thời gian cùng nhau chung sống, Á Văn cũng đã hiểu được tương đối kĩ càng về họ. Khải Đặc, năm nay hai mươi năm tuổi, cao một mét tám, tướng mạo tuấn tú, cá tính bình tĩnh quyết đoàn, thông minh lanh lợi hơn người, giỏi ứng biến, vũ khí là một trường đao dài một trượng do Thú hoan biến hoá thành, bình thường thì trong người hay mang theo một trường đao sắt kiểu dáng giống như vậy, không luyện khí, sở trường là phong vân đao pháp thập bát chiêu, có khả năng phát hiện kẻ địch đang tới gần. Lực Áo, hai mươi ba tuổi, cao khoảng hai mét, vô cùng giỏi võ, tướng mạo thô kệch, tính cách hào sảng, tính khí nóng nảy, làm việc gì cũng không hề suy nghĩ trước, nhưng trí tuệ không thua kém gì Khải Đặc, chỉ có điều hắn bình thường lười suy nghĩ, thường xuyên hành động cùng với Khải Đặc và Dạ Nguyệt, vũ khí cũng là một cây đao lớn, dài hơn một trăm năm mươi thước, do Lỗ Hoan khởi định ra, không mang vũ khí bên mình, không luyện khí, sở trường là bá sơn trảm chiêu thức thứ chín, Dạ Nguyệt là người trẻ nhất trong ba người, năm nay mới có mười tám tuổi, đồng niên với Á Văn, dáng vẻ mảnh mai đáng yêu, cá tính không rõ ràng, nên được Khải Đặc và Lực Áo chăm sóc như một đứa em gái vậy, song có điều đặc biệt là, Dạ Nguyệt có sở trường là ma pháp băng hệ, trên người thường mang theo một cái cung dài và một thanh kiếm ngắn, giỏi phục kích. Ba người bọn họ mỗi người đều có sở trường khác nhau nhưng lại bổ xung hỗ trợ lẫn nhau, đã cùng nhau lập nên không ít công lao ở thd. Hơn nữa, trong mười ngày nay, Á Văn thông qua sự giới thiệu của bọn họ cuối cùng đã hiểu được quy mô của thd, và nó vượt xa so với những gì mà chàng tưởng tượng. Nếu không tính những người không ra chiến trận thì có khoảng hơn một vạn tám nghìn chiến sĩ, phân chia thành mười bảy đại đoàn, mỗi một đại đoàn gồm một vạn người, trong đó bảy đại đoàn đóng quân ở thành Phong Nguyên, mười đại đoàn khác thì phân bố các nơi ở Kì lan lâu liên minh, làm những nhiệm vụ bán vũ khí, mỗi một đại đoàn lại có mười đội, mỗi đội có nghìn người, dưới mỗi đội lại có mười tiểu đội, mỗi một tiểu đội lại có một trăm người, ngoài ra còn có thể có đoàn trưởng chỉ huy, tinh binh đội gồm một vạn người Cộng thêm những giải thích của bọn Khải Đặc trên suốt dọc đường đi, Á Văn càng hiểu sâu sắc hơn ý nghĩa của cái gọi là khách liêu rốt cuộc to lớn đến nhường nào, nên chàng cũng càng thêm khó hiểu vì sao đoàn trưởng của thd lại một mực muốn đòi chàng đảm nhận chức khách liêu. Song, tất cả những câu hỏi bây giờ đã được giải đáp. Bước vào thành Phong Nguyên, Á Văn cũng không khỏi kinh ngạc bởi sự phồn thịnh của nó, người người đi lại như mắc cửu, khắp nơi đều là hàng quán đông đúc, tới đâu cũng có thể nhìn thấy những nhóm người đang bận rộn làm ăn mua bán, quả nhiên không hổ danh là thành lớn thứ hai của Kì Lan lâu liên minh, sự hưng thịnh của nó thậm chí còn vượt xa so với thủ đô Nguyên của Hoa na bang công quốc, nếu như thành phố lớn thứ hai như thế này? thì Á Văn thật sự không dám tưởng tượng thành phố lớn nhất Kì đặc sẽ có quang cảnh như thế nào đây? Á Văn dưới sự dẫn dắt của bọn Khải Đặc đã dần dần bước tới tổng đoàn bộ phía bắc thành Phong Nguyên của thd. Nhìn thấy một khu nhà vô cùng rộng lớn như vậy, Á Văn không khỏi thốt lên trầm trồ khen gợi, thật không hổ là binh đoàn lớn, mới nhìn cánh cửa sắt đen xì nặng trịch và bốn tên vệ binh khí hùng hổ đang đứng bên ngoài canh cửa, đây mới là uy phong đích thực của thd. Bước vào cánh cửa lớn, Á Văn nhìn thấy Khải Đặc tiến lên trước, nói nhỏ vài câu với vệ binh gác cổng, đôi tai nhạy bén của Á Văn nghe thấy Khải Đặc nói rằng: - ta là Khải Đặc, đội trưởng tiểu đội thứ nhất củ đại đoàn thứ bảy, bây giờ có việc cần gặp đoàn trưởng, xin vệ binh đại ca hãy cho vào, đây là thẻ thông hành của ta. Nói xong thì thấy Khải Đặc cầm một tấm bài sắt hình tròn màu đen có chữ màu đỏ, to chừng năm phân, bên trên có chữ Thiết huyết thông hành chứng. Sau khi vệ binh nhận tấm bài sắt, kiểm tra thật kĩ, xác nhận đó không phải là giả liền trả lại Khải Đặc, sau đó hạ khẩu lệnh: - Tuân lệnh, Lai liệt đội trưởng mời vào, thứ lỗi cho tiểu nhân vô lễ. Khải Đặc gật gật đầu, nói: - Đằng sau là bạn bè của ta, bọn họ cùng ta tới đây, bọn họ là đội trưởng Lực Áo và Dạ Nguyệt, và bạn bè của đội trưởng, bọn họ cũng có thể vào cùng ta chứ? Vệ binh gật gật đầu, nói: - Mời vào Khải Đặc lúc này mới quay đầu lại nói: - Long tiên sinh, mời vào cùng chúng tôi! Chú Thích : mình có viết tắt mấy tên địa phương !!! nghĩ ai đọc cũng sẽ hiểu Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang