[Dịch] Thiên Ma Thần Đàm

Chương 27 : Ngân Nguyệt ác ma

Người đăng: anhhungsida

Không hiểu ý của bọn Khải Đặc, Á Văn vội vã ra đi, Khải Đặc và Dạ Nguyệt ở phía sau nhìn nhau, đồng thời cầm tay của Lực Áo – kẻ không can tâm tình nguyện - đi theo. Lực Áo trong lòng không muốn chút nào vừa đi vừa lẩm bẩm: “Thần khí cái gì, không muốn làm khanh khách thì thôi! Hai người thật là cứ đem cái mặt nhiệt tình của tình theo cái lạnh lùng của người ta, ngươi ta chẳng nói rõ là không làm rồi sao, hai người còn theo hắn làm gì ?” “Thực ra ta thấy hắn cũng chẳng có gì cao siêu cả, ta đã từng nghe nói đến bạch kim sừng mãng rồi, trên đầu nó được xưng là vô kiên bất thôi, giết được con quái vật đó là nhờ có thanh kiếm kia, nếu nó rơi vào tay tôi tôi cũng có thể giết được con quái vật .” “Đoàn trưởng cũng thật buồn cười, Thanh Y bang chỉ là bọn tép riu, hắn chỉ giết hại chúng thôi mà đã muốn hắn về làm khách khanh. Thật chẳng hiểu đoàn trưởng nghĩ gì ?” Tuy chỉ là lời nói nhỏ nhưng cũng đủ rõ để Á Văn đi đằng trước nghe rõ mười mươi, chứ không cần nhắc đến hai kẻ đi bên cạnh. Dạ Nguyệt trách hắn không biết giữ mồm giữ miệng, giận dữ: “Lực Áo cái mồm cảu huynh thật không biết điều, ta không khách sáo với huynh nữa” Khải Đặc cũng thêm vào: “Lực Áo ngươi thật lợi hại, những lời này tại sao ngươi không đến mà nói với đoàn trưởng ?” Thấy hai người đi cùng đã tức giận thực sự Lực Áo đành phải ngậm miệng không dám nói lung tung nữa nhưng vẫn lẩm bẩm gì không rõ, Khải Đặc và Dạ Nguyệt vừa hiếu kỳ vừa buồn cười không thèm để ý đến hắn nữa. Bọn họ không hiểu Lực Áo, đương nhiên Á Văn lại càng không hiểu hắn vẫn vội vã đi, bốn người cứ phân ra làm hai nhóm như vậy, một người đi trước, 3 người theo sau. Nhận thấy công quốc đã dần hiện ra trước mắt, nhưng Á Văn không hề cảm thấy vui vẻ, bọn Khải Đặc đã theo chàng gần ba giờ rồi. Bị ba người cứ nhắm mắt bám theo suốt ba giờ liền như vậy thì thánh nhân cũng phải phát cáu chứ nói gì đến Á Văn. Đấy là chưa nói đến việc lần này Á Văn muốn bí mật về thăm công quốc , nếu bọn họ cứ đi theo như vậy làm sao bí mật được nữa ? Càng nghĩ càng tức, cuối cùng Á Văn cũng dừng bước quay lại tức giận quát: “các ngươi muốn theo ta đến bao giờ đây ?” Nhìn Á Văn quay lại Khải Đặc liền khẽ đẩy tay Dạ Nguyệt, Dạ Nguyệt chối: “Không có, chúng tôi chỉ muốn biết ngài dừng chân ở đâu rồi sẽ về bẩm báo với đoàn trưởng, mời đoàn trưởng đích thân đến mời ngài mà thôi, biết đâu ngài có thể sẽ thay đổi chủ ý .” Một cô gái kiều diễm nói ra những lời như vậy thật khiến người ta tiêu tan đi tức giận, lời nói của nàng thật đúng lúc. “Được rồi, được rồi, ta không tin là các ngươi có thể theo ta qua biên giới công quốc” KHông thèm quan tâm đến họ, Á Văn tiếp tục đi, bọn Khải Đặc lại nhìn nhau, rồi lại lập tức đi theo. Đi được gần nửa giờ Á Văn nhìn thấy phía trước có một ngọn núi nhỏ Á Văn chợt thấy hồi hộp, theo như lời của Y Dạ Minh thì qua ngọn núi này sẽ thấy một doanh trại quân lính, qua được doanh trại này là vào được lãnh thổ của công quốc. Sau lưng chàng là chiếc túi vải bên trong có mấy tấm hình khắc Y Dạ Minh cho chàng, trên đường đi chàng đã suy nghĩ kỹ, sẽ dùng mấy hình này để giả bộ với quân lính canh gác để qua biên phòng. Nhưng thật đáng thương cho Á Văn một chàng trai quý tộc xưa nay không hề biết rằng thương nhân thực sự không ai chỉ mang mấy đồ vặt vãnh như chàng qua biên ải để buôn bán, nếu muốn mượn lý do này để lọt qua sự kiểm soát của quân lính biên phòng thì quả là một chuyện nực cười. Ông trời như không muốn để Á Văn làm chuyện nực cười nên sau khi Á Văn và bọn ba người vượt qua ngọn núi, cái mà họ nhìn thấy là, cách chỗ họ đứng chứng 3 công lý, trong doanh trại lính biên phòng đang có một đám khói dày đặc, trước doanh trại có một đám người đang rối loạn, Á Văn liền sử dụng ánh sáng thần ma nhãn xem xét tình hình rồi vội vã bay qua khu vực doanh trại. Bọn ba người cũng nhìn thấy đám khói, trong chốc lát ba người nhìn nhau dùng ánh mắt quyết định ba người đồng triển thân hình bay theo Á Văn. Á Văn đứng trước cửa doanh trại nhìn bốn phía xác người chết rải đầy doanh trại, máu tươi rải đầy xung quanh, một đám quân lính biên phòng mặc áo đen đứng trước cửa doanh trại, đen kín cả vùng trời khoảng chừng năm sáu trăm người, còn bên kia thoáng nhìn cũng có thể thấy là 1 đám người dân bách tính, trong tay là các loại vũ khí khác nhau, già trẻ gái trai quần áo không giống nhau khoảng chừng ba trăm người, Á Văn thấy số người chết đại đa số là người dân quần áo không giống nhau, thắng thua hẳn đã phân rõ rệt. Hai bên người ngựa thấy Á Văn đến liền nhất loạt nhìn về phía chàng. Từ bên quân lính biên phòng, một người khoảng chừng hơn 40 tuổi thân thể cường trán vạm vỡ đi ra, vốn là người hiểu rõ cấp bậc của quân đội công quốc, vừa nhìn thấy bờ vai của người này có thêu一朵蓝底金边云朵 Á Văn biết ngay rằng người này chắc chắn có chức vụ cao nhất. Thiên Kỵ trưởng – đại đội trưởng quân biên phòng của công quốc. Thiên Kỵ Trưởng ra khỏi đội quân đi về phía Á Văn cách chàng khoảng chừng 30 bước hét lớn: “ngươi là kẻ liều mạng từ đâu đến, đến đây có việc gì ? quân lính biên phòng chúng ta đang hành sự, nếu không có gì quan trọng, ta khuyên ngươi hãy mau mau ra khỏi nơi này, nếu không đừng trách lưỡi đao vô tình.” Á Văn khẽ nhíu mày hỏi: “nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy ? tại sao quân lính biên phòng lại xảy ra xung đột với bách tính ?” Giọng bình thản không to lắm nhưng cũng đủ để tất cả mọi người đều nghe rõ. Mọi người đều cảm nhận được thực lực của chàng qua lời lẽ bình thản và dứt khoát, hai bên ai nấy đều thì thầm bàn tán. Thiên Kỵ Trường cũng không phải đồ ngốc, những gì Á Văn thể thiện đã có hiệu quả, Thiên Kỵ Trường lập tức trả lời: “Không có gì chỉ là mấy thương nhân của Kỳ lan lầu không chịu sự quản giáo, không nộp thuế, muốn làm loạn doanh trại, kẻ liều lĩnh kia nếu như ngươi là người của Kỳ Lan Lầu, ta khuyên ngươi đừng chú ý đến việc không liên quan đến mình, bọn họ đã phạm vào tội phản loạn ở nước ta, theo luật pháp thì phải xử tử hình, hiện giờ ta đang phải thi hành lệnh nếu ngươi muốn giúp chúng ta thì ta sẽ có thưởng công xứng đáng, sao, có muốn giúp không ? sau này ngươi sẽ thoải mái qua ải mà không phải nộp thuế !” Thiên Kỳ Trường không ngốc thì những người dân ở bên kia cũng chẳng phải vừa, một người chừng 60 tuổi đứng ở phía trước nghiêm nghị lên tiếng: “Nói láo, ngươi nói láo, lương tâm của ngươi ở đâu vậy dám đổi trắng thay đen, nói không thành có ? Lần nào chúng ta cũng nghiêm chỉnh chấp hành nộp thuế qua ải nhưng lũ lòng lang dạ sói các ngươi không những bắt chúng ta nộp số tiền thuế gấp đôi lại còn thẳng tay cướp lấy những đồ vật các ngươi thích, hơn thế nữa, các ngươi thích chửi là chửi thích mắng là mắng, các ngươi đâu coi chúng ta là con người, thậm chí còn kéo bè kéo lũ đến gia quyến chúng ta, con cháu của ta chúng thật đáng thương đã bị lũ lòng lang dạ sói các ngươi ước hiếp rồi giết chết, nó mới có 15 tuổi thôi mà !” Nói đến đây ông lão nước mắt lưng tròng, căm giận tột độ không nói nên lời Thiên Kỵ Trường giận dữ gào thét quát tháo: “Lão già đừng nói láo ! ai đã ức hiếp giết hại cháu của ngươi ? chẳng phải đã nói với ngươi rằng cháu của ngươi bị rơi xuống sông chết không thấy xác rồi hay sao ?” Lão già run run giơ cánh tay phải của mình lên, hai bàn tay bắt đầu tách ra, trong tay lão là một chiếc vòng cổ màu da trời và một món đồ trang sức vân trạng màu đen bằng vàng. Lão tức giận nói: “không ngờ phải không ? một người bạn của ta đã tìm thấy xác của cháu gái ta ở dưới hạ lưu, thật thê thảm ! một ông nội như ta dường như cũng không thể nhận ra mặt nó, trên cơ thể trần truồng của nó đầy những vết thương bị đánh đập, phía dưới thân của nó còn sót lại chiếc vòng cổ và đồ vật bằng vàng này, trả lại mạng cho cháu ta !” Tiếng hét thảm thiết của ông lão khiến Thiên Kỵ Trường biến sắc. Á Văn ngạc nhiên trợn tròn mắt, vân trạng kim sức của quân nhân công quốc ư ? Đến đây ai đúng ai sai sao biết được đây ? Không biết từ lúc nào bọn Khải Đặc đã đứng đằng sau Á Văn , lời nói căm hận của ông lão khiến ba người họ biến sắc, Lực Áo quá xúc động không kìm nổi liền rút thanh kiếm gài sau lưng ra định xông lên giết chết tên khốn kia nhưng đã bị Khải Đặc nhanh tay nhanh mắt ngăn lại, Lực Áo tức giận muốn cố thoát khỏi tay Khải Đặc nhưng cũng chỉ đành chịu, còn Á Văn lúc này thì toàn thân sát khí vô tận. “Đủ rồi, đủ rồi” tiếng gào thét trong sự tức giận tột độ, sự phẫn nộ vô cùng tận nổi lên trước hành động tàn bạo vô lương tâm. “ Trời ơi tại trong trong công quốc lại có thể xảy ra chuyện này ? Trời! trời đã để nó xảy ra vậy mà ta giết hại mỗi người đều phải đường hoàng chính chính !”từ lúc này Á Văn bắt đầu cảm thấy trong lòng sôi lên sùng sục. Dường như ông trời cũng không nỡ nhìn thấy cảnh tượng này nên dần dần ẩn xuống sau cánh rừng sâu, thay vào đó là những ánh sáng mờ mờ ảo ảo của ánh trăng., ánh trăng từ từ nhô lên từ đường chân trời. Khi ánh trăng sáng trong đã chiếu trên đầu Á Văn, bất luận là quân lính biên phòng, các thương nhân, hay là ba người đứng sau chàng không ai bảo ai tất cả đều thở dài. Dưới ánh trăng người Á Văn bỗng nháy lên một chút ánh sáng bạc, một chút ánh sáng ấy tập trung lại thành bao lấy Á Văn, chói lòa khiến ai nấy đều phải lấy tay che mắt “Khải hóa”, lần đầu tiên Á Văn và Tham Lang Tinh cùng phối hợp, lần đầu tiên thể hiện tư thái sau khi Khải hóa, cả hai cùng toàn thân hóa giáp, gương mặt cả hai cùng ẩn sau tấm giáp, con ngươi trong đôi mắt như sự phẫn nộ và sát ý trong lòng á văn đã biến thành một màu đỏ, bên cạnh đó còn những sợi râu đỏ, chỉ có điều ai có thể nhìn thấy được ra điều đó ? Có thể, khi phải đối diện với những việc sắp xảy ra thì sự tức giận vô tri trong lòng Á Văn bây giờ lại là một niềm hạnh phúc ! Nhưng có thể xuất phát từ cảm quan nhạy bén của người nhà võ, vào lúc ngân quang trở nên tập trung nhất bọn Khải Đặc và những người khác cũng như cảm nhận được ngân quang như có gì khác lạ, giống như một vài tầng ánh sáng trắng đã trộn lẫn vào dòng ngân quang đó, khiến họ cảm thấy mắt như dễ chịu hơn, cho dù như vậy dòng ngân quang chói lọi vẫn làm cho bọn họ không nhìn rõ hình ảnh của Á Văn trong đó đồng thời cũng khiến những người khác không mở được mắt. Dần Dần ở phía trung tâm dòng ngân quang xuất hiện một thanh kiếm ánh kim, tuy trong lúc Á Văn khải hóa phát ra ngân quang, Thiên Kỵ Trường không hề biết chuyện gì xảy ra nhưng khi thanh trường kiếm ánh kim đó xuất hiện, thì hắn thật sự đã quá quen thuộc, sắc mặt thay đổi, quát to: “cẩn thận địch phương bất thiện” “Địch phương bất thiện” như vậy có nghĩa là ác rồi ! Vừa nghe câu nói này tất cả quân lính biên phòng đều đề cao cảnh giác. Nhưng thật đáng tiếc lúc đó đã quá muộn, Á Văn toàn thân trong dòng sáng cất lên tiếng lạnh lùng như băng giá: “quân cặn bã các ngươi phải chết” Ánh sáng trên người dần biến mất, đến khi không còn nhìn thấy gì nữa, khoongl không phải là Á Văn bị mất đi trong dòng ngân quang mà là động tác của chàng quá nhanh, nhanh đến mức khi chàng xông vào đội ngũ của quân lính ánh mắt của mọi người còn vẫn bị ảo ảnh ánh sáng ngân sắc thu hút sự chú ý. Khi tiếng kêu đầu tiên trong đội ngũ vang lên, Thiên Kỵ Trường lập tức phát hiện ra rằng hắn đã phạm một lỗi lớn, một lỗi lớn đáng chết ngàn lần. Con người này, con người giết hại không thương xót bất cứ ai này, chưa bao giờ nói rằng hắn là một kẻ mạo hiểm, từ đầu chí cuối chỉ là vì trên người hắn mặc một bộ trang phục mà những người mạo hiểm thường mặc nên cho rằng hắn là một kẻ mạo hiểm, đương nhiên càng không thể bắt hằn hành động như những người mạo hiểm, thực hiện tuần tự “vấn chiến”, “bố quy”, “lập giá”, “quyết chiến” “Hắn hắn hắn hắn là kẻ giết người” không kịp hạ lệnh để cấp dưới hạ lệnh để rồi dẫn đến bị Á Văn ra tay giết hại không ít quân, Thiên Kỵ Trường hét lên đau đớn. Sau khi Á Văn khải hóa cũng là lúc quân biên phòng gặp phải một ác mộng. Trong tay cầm thanh kiếm bạch kim, vận lên toàn bộ thiên tâm chân khí trong cơ thể, cho dù quân có đông đến đâu Á Văn vẫn vô ưu xông thẳng vào như trước, có thể sự căm phẫn trong lòng khiến chàng không còn để ý đến những điều khác, cũng có thể là do chàng quá tự tin vào thực lực của bản thân mình và Tham Lang Tinh, nói tóm lại, khi á văn xông vào đám người dày dặc, chàng đã không do dự sử dụng kiếm quyết một phen với quân lính, chàng cũng không hề nghĩ rằng sẽ khiến quân lính tức giận. Khi thanh bạch kim trường kiếm của Á Văn lướt đến người thứ 15, máu tóe ra đỏ chói, khỏi cần phải nói người đó không thể sống được nữa. Nhưng cùng lúc Á Văn kết thúc mạng của người lính này, tất cả quân lính cũng tỉnh táo lại từ khi bị mờ mắt vì Á Văn khải hóa. Dù sao họ cũng là những người đã được qua huấn luyện, chỉ trong tức khắc hơn 500 người tập trung thành một khối dày đặc bao vây quanh Á Văn . Sau khi Thiên Kỵ Trường đứng vào trong, nhìn đám lính bao vây quanh Á Văn mà cười: “kẻ thích dính mũi vào chuyện của người khác, không biết lượng sức mình dám giết hại quân lính của ta, ta bắt ngươi phải đền mạng.” “Các anh em, hãy xé xác tên này ra .” Thiên Kỵ Trường phật tay quát lớn lập tức 500 người đồng loại xông lên nhằm thẳng vào Á Văn . Á Văn khẽ cười nhạt, lấy sức của 500 người tấn công chàng ? tên Thiên Kỵ Trường thật ngốc quá. Thanh kiếm trong tay Á Văn uy thế mãnh liệt, động tác của chàng đột nhiên chậm lại, chậm mà nhẹ tựa gió. Lưu phong phù vân, tuyệt chiêu á húc, cũng là tuyệt chiêu Á Văn rút ra từ những lời của Y Dạ Minh. Ở chiêu thức này Á Văn hóa thân thành phong, thế còn những vũ khí có hình có khối làm sao có thể trở nên vô hình đây ? Vô số đao kiếm thương phù tất cả đều ẩn mất theo Á Văn , lúc tất cả vũ khí như muốn đả thương Á Văn không hiểu tại làm sao đều biến mất còn thanh trường đao vừa nhẹ vừa chậm của chàng thì cứ thế tiến thẳng trong không trung vào những người chàng muốn đánh, tuy nhẹ tuy chậm nhưng “Khải năng” có thể ngăn chăn Á Văn thêm vào thiên tâm chân khí, là do hạo xung vô kiên không phá vỡ bạch kim kiếm ? , không thể nhận biết được bên người Á Văn lần lượt tích tụ xác chế mỗi lần một cái càng ngày càng đông. Không có cảnh thê thảm không có sát khí, chỉ có động tác nhanh và gọn và nhẹ như gió của Á Văn , đương nhiên không có ai chú ý đến ý định giết người được ẩn giấu trong con người bình thản của Á Văn, Tất cả mọi người chỉ lần lượt đem mạng cho uy phong của Á Văn chỉ cho đến khi Thiên Kỵ Trường đứng bên ngoài đã phát hiện ra rằng mình đã lầm. Không biết đã bao nhiêu quân tiến lên nhưng sau khi Á Văn ra tay chỉ là vô số những xác chết. “Cứ mãi như này e không được” Thiên Kỵ Trường nghĩ trong đầu, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ gặp loại người như Á Văn, một mình đấu lại hơn 500 người mà không hề yếu thế trái lại còn thừa thắng xông lên. Thiên Kỵ Trường đột nhiên hét lớn: “Tất cả nghe hiệu lệnh của ta đây, hậu tán kết trận, tập trận tròn, lăng trận tái tiến công” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang