[Dịch] Thiên Ma Thần Đàm

Chương 25 : – Lời thần tượng

Người đăng: anhhungsida

Một tiếng nhỏ nhẹ của người vừa bừng tỉnh từ trong cơn mê : “đây là đâu ? tôi đang ở đâu đây ?” Trong bóng tối, Á Văn tỉnh lại, cảm giác bản thân mình như đang ở trong một màn đen dày đặc, một cảm giác lạ lùng và sợ hãi không biết minh đang ở đâu ? Một tia sáng sáng chói xuất hiện trước mắt của Á Văn như muốn hồi đáp lại sự nghi vấn của cô, ánh sáng chói lòa của đường tia khiến cô không thể mở mắt. Như một phản xạ, Á Văn đưa hai tay ra che mắt, tránh khỏi luồng sáng mạnh, thế này có vẻ tốt hơn. Á Văn đã có thể mở to mắt: “Đây là ? đây là tay của ta ư ?” Trong con mắt của chàng, cánh tay phải mà Á Văn giơ lên để tránh ánh sáng đã trở thành một đường sáng chói lòa, lấp lánh như cánh tay đã được đúc bằng vàng. “Thế này là sao vậy” Á Văn ngạc nhiên hỏi chính bản thân mình. Tiếp đó chàng nhìn xuống dưới, toàn thân mình cũng như cánh tay phải nằm gọn trong một khối sáng chói lòa và dày đặc. Á Văn chạm tay và cơ thể và thật bất ngờ, phần bên ngoài cơ thể như một khối giáp bằng vàng, đồng thời chàng cũng cảm nhận được rằng khối giáp đó như một phần của cơ thể chàng, giống hệt như da của chàng vậy, thậm chí chàng cũng nhận ra những làn gió nhẹ xung quanh mình, những tia sáng phát ra từ cột sáng khiến chàng chói mắt và độ nóng của nó. “ Việc này rút cục là như thế nào vậy ? cơ thể ta tại ra lại biến thành thế này ?” Á Văn càng trở lên kinh ngạc. Nhưng lập tức trong lòng chàng chợt nghĩ đến một chuyện, lẽ nào… ? Á Văn chợt nghĩ đến một người và thầm gọi tên : “Tiểu tinh , tiển tinh, tiểu tinh đang ở đâu vậy ?” Từ tận sâu đáy lòng Á Văn cảm thấy mình như đang nổi sóng, cảm giác ấy giống như chàng và Tham Lang Tinh là một vậy. Á Văn như không thể kìm nổi những cơn sóng nổi gợn lên trong lòng mình, chàng hít thờ thật sâu, trấn an lại sự xúc động trong lòng, Á Văn bắt đầu thử vận dụng phương pháp đã học được trong học viện, tập trung tâm trí, trong bụng khẽ niệm: “giải trừ khải hóa” Trong đầu Á Văn hiện lên cảnh tượng chiếc áo giáp trên cơ thể dần dần tách khỏi chàng. KHông kịp nghĩ đến lần thứ hai, Á Văn đã nhận ra một cảm giác kỳ lạ trên toàn cơ thể mình, chàng cũng không nói được nên lời, có vẻ như cơ thể của chàng vừa bị tách ra một lớp, cảm giác đó thật khó hình dung được, không đau đớn không ngứa ngáy khó chịu, càm giác mất đi một lớp da thật đậm nét và sâu sắc. Tiếp đó chàng nhận ra lớp da vừa tách khỏi chàng bay ra cách chàng chừng một công xích và sau đấy rơi xuống mặt đất. Phần da rơi xuống đất bắt đầu biến hóa, dần dần, trở thành một hình thể mà chàng quen thuộc hơn bao giờ hết – Tham Lang Tinh. Ngay lúc này Á Văn không còn nghi ngờ gì nữa chắc chắng rằng Tham Lang Tinh đã biến thành “giáp”, hơn nữa còn ở ngay trên cơ thể chàng. Một điều mong đợi từ lâu đã trở thành hiện thực, Á Văn thật lấy làm vui mừng khôn xiết nhưng không chỉ vậy chàng còn có một điều nghi vấn. Á Văn chăm chú nhìn lại bản thân và phát hiện ra rằng, trên cơ thể mình ngoài những vết hằn màu đỏ đậm ra không hề có những vết thương khác, ngay cả cánh tay trái vốn bị cắt đứt thì giờ chỉ còn là những vết màu đỏ hơi không bình thường, nếu như không phải là đã dùng quá nhiều sức lực thì không thể có sự khác biệt nào lớn, đây rút cục là đã xảy ra chuyện gì ? Hơn nữa bên cạnh chàng lại là thi thể của ba người Ô Ngụy, rút cục đã xảy ra chuyện gì vậy ? “Lẽ nào tất cả đều liên quan đến việc Tiểu Tinh đột ngột Khải hóa ?” Á Văn thắc mắc. Đến đứng trước mặt Tham Lang Tinh, Á Văn khẽ chạm tay lên đầu nó : “Tiểu tinh, tất cả đều do mày làm phải không ?” Á Văn chỉ vào vết thương bên tay trái của mình và mấy thi thể đang nằm dưới đất mà hỏi. Tham Lang Tinh khẽ thở nhẹ, trong lúc Á Văn đang chú ý, nó nhắm mắt, đầu khẽ rung rồi lập tức cả cơ thể ngã xuống trước mặt Á Văn. Á Văn hoảng hốt: “Tiểu Tinh, mày không sao chứ ?” Chàng liền ngồi xuống bên cạnh Tham Lang Tinh, hai tay lay thật mạnh cơ thể nó, nhưng bất chấp Á Văn lay như thế nào cơ thể Tham Lang Tinh vẫn bất động. Á Văn hoàng sợ, vận dụng tinh thần lực sẵn sàng làm cho Tham Lang TinhTham Lang tỉnh lại, nhưng kết quả vẫn chỉ là nó vẫn ngủ. “Rút cục đã xảy ra chuyện gì vậy ?” Á Văn không thể kìm nổi sự ngạc nhiên, cảm giác thật giống lần trước khi Tham Lang Tinh lần đầu bước vào thời kỳ trưởng thành, lẽ nào Tham Lang Tinh sau khi bước vào thời kỳ thành thục cũng phải ngủ say 10 ngày nửa tháng sao ? Đầu óc Á Văn trở nên rối bời, mọi việc xảy ra bất ngời khiến chàng có cảm giác mệt mỏi, đầu óc thanh toát dần cũng trở nên rối bời. Không thể tự chủ, Á Văn như muốn theo gót Tham Lang Tinh, chàng ngã xuống bên nó, nhắm hai mắt, trước khi bước vào cơn mê mất đi ý thức, một ý niệm cuối cùng trong đầu : “lẽ nào năng lượng chúng ta mất đi qua lớn ?” Cách đó không xa, tiếng một bước chân tiến dần đền ngay sau khi Á Văn tan vào trong giấc ngủ. một tiếng kinh hoàng. KHông biết đã bao lâu? Á Văn chợt cảm nhận thấy sự khô hanh trên khuôn mặt mình, khiến chàng cảm thấy khó chịu, chàng mở mắt ra nhìn, Á Văn không hề biết minh đang ở đâu. Một căn nhà gỗ thô sơ, diện tích chừng 10 công xích, riêng về nhà gỗ mà nói, đã vượt qua sự tưởng tượng quá nhiều rồi. Bốn phía không hề có đồ đạc, chỉ đơn thuần là những thân cây những mảnh gỗ khép lại, trong nhà có một chiếc bàn và bốn chiếc ghế, bên trên là một bình trà và mấy cái chén. Đáng chú ý nhất phải kể đến là tường bốn phía có thật nhiều tủ, trên tủ bày hàng loạt vô số đồ điêu khắc lớn nhỏ, Á Văn tuy không am hiểu về đồ điêu khắc nhưng cũng có thừa khả năng để hiểu rằng chúng rất tinh xảo và rất đẹp mắt. Á Văn khẽ bước xuống khỏi giường và chợt nhận ra người mình ngoài một chiếc quần ra không hề có một vật nào khác, chàng cảm thấy thật kinh ngạc. Quay đầu lại nhìn, khẽ thở một tiếng, ở một cái tủ phía sau chàng có để một vài thứ đó chính là quần áo và đồ đạc của chàng, có cả chiếc túi đựng dùi chàng mang về từ Thanh lan chi cảnh, túi đựng trân ngọc làm lộ phí lẫn một số đồ dược liệu trị thương, còn có vài đồ phát nổ, tất cả mọi vật đều đầy đủ không thiếu một thứ gì. Á Văn vừa mặc quần áo, bỏ tất cả đồ đạc vào trong chiếc túi đen, vừa tự hỏi: “Là ai vậy, ai đã cứu ta ?” Cho dù có là ai Á Văn đều cảm tạ người ấy từ đáy lòng mình, đã đưa chàng về căn nhà này, không hề lấy đi một chút đồ đạc của chàng mà tất cả đều đặt trên tủ, cứ như vậy Á Văn thấy thật cảm kích tấm lòng của người đã cứu chàng, đấy là còn chưa nói đến mấy thang thuốc, hay chiếc dùi thần hay một chút trân bảo kia cũng đủ để cho một gia đình sống dư dật trong vòng một năm. Nhìn căn nhà này thì chắc cũng đủ biết con người kia sống không phải sung túc, nhìn thấy của báu mà không ham, thêm nữa là ân cứu mạng khiến trong lòng Á Văn như thêm phần xúc động, chàng liền có một chủ ý, nếu như người này có mong muồn gì nhất định chàng sẽ giúp đỡ hết sức mình. Đột nhiên, Á Văn chợt nghĩ đến một việc mà chàng đã từng quên, trong lòng chợt hỏi: “Tiểu Tinh, mày ở đâu ?” Những tin tức hồi âm lại chỉ đơn thuần là những càm giác như đang trong một giấc mộng, nhưng cảm giác lại rất gần, chính là…, Á Văn bước nhanh ra phía bên ngoài nhà, Tham Lang Tinh đang đứng ngay ở đó. Vừa ra khỏi nhà, Á Văn không khỏi bị cảnh sắc bên ngoài khiến cho kinh ngạc, ở phía xa là một rừng sâu cây cối um tùm, ở phía chân trời một vài tia nắng ló ra từ giữa không trung, phía trước nhà là một khoảng không rộng lớn. Khoảng không ấy có vô số, hay ít nhất cũng phải gần hai trăm hình gỗ điêu khắc, mỗi hình khắc như thể hiện một hoạt động trong cuộc sống thường ngày, Á Văn liền tiến gần một tấm khắc có hình một võ sĩ mặc giáp sắt. Đường đao liền mạch và sắc gọn không để lộ một chút khuyết điểm, hình khắc như có mang một khí thế đặc biệt, người ta có cảm giác như đang nhìn thấy một võ sĩ bằng xương bằng thịt vậy chứ không phải chỉ đơn thuần là một hình khắc bằng gỗ. Á Văn như không tin vào mắt mình, chẳng lẽ một tấm gỗ có thể khiến chàng cảm nhận được chút gì chăng ? Như một tín đồ Á Văn lần lượt ngắm nghía từng hình khắc mà hoàn toàn quên rằng Tham Lang Tinh đang nằm trong một chiếc thùng gỗ đặt bên người chàng, cũng không hề biết rằng ở cách chàng không xa, một lão giả tóc bạc trắng đang từ từ đi ra từ phía rừng rậm. Lão giả nhìn Á Văn xem nhừng hình khắc, trên khuôn mặt đã có nhiều nếp nhăn, đôi mắt nhìn Á Văn đang để lộ ra nhiều vẻ khác nhau. Có tác phẩm chỉ nhìn thoáng qua nhưng có tác phẩm lại xem xét thật kỹ lưỡng một hồi lâu, lão giả nhìn một hồi, rồi khẽ cười hài lòng và lặng lẽ bước vào trong nhà, đạt làn trúc sau lưng xuống rồi lại đi ra phía ngoài, lão giả đứng ở của và tiếp tục nhìn Á Văn đang ngắm nghía những hình khắc. Chẳng bao lâu sau mặt trời đã lên đến đỉnh đầu nhưng Á Văn vẫn say sưa với những hình khắc, có hình khí thế thật hào hùng nhưng cũng có hình nhẹ nhàng và mềm mại như nước, hay tinh xảo tỉ mỉ, hay có sức rung động thật lớn… mỗi hình đều đem lại cho chàng những cảm giác thật khác nhau. Thậm chí nếu nhìn lại một hình đã từng xem chàng cũng sẽ có những cảm giác hoàn toàn khác, chàng như không thể dứt ra những tấm khắc đó. Lão giả nhìn sắc trời, khẽ cất tiếng khiến Á Văn đang chìm đắm tỏng hàng loạt cảm giác khác nhau bỗng đứng phắt dậy và quay lại phía sau, đối mặt với lão giả. Tuy vậy nhưng lão giả vẫn nhìn thấy ở Á Văn một chút gì bối rối, biết rằng chàng vẫn chưa hoàn hồn nhìn thấy mà vẫn chưa thấy gì, lão giả gọi lại một lần nữa, thần sắc hoang mang bối rối trong Á Văn lúc này mới tuôn ra như nước chảy, để lại ánh mắt thật sự tỉnh táo. Lúc này Á Văn mới thật sự nhìn thấy một lão giả đang đứng trước mặt chàng, đầu tiên là một vẻ tôn nghiêm tiếp đó chàng nghĩ tới cuộc tao ngộ của mình, chàng biết rằng vị lão giả chính là chủ nhân của căn nhà này, vậy còn những hình khắc ? Cảm giác đề phòng chợt tan biến thay vào đó là sự cảm kích không cùng. Á Văn cung kính hành lễ tạ ơn đối với lão giả và nói : “xin kình chào lão giả, tên vãn bối là Á Văn, không biết lão giả có phải là người đã cứu giúp vẵn bối hay không ?” Thực ra trong suốt cuộc đời của Á Văn từ trước tới nay, trừ những lúc đứng trước mặt người thân trong gia đình, chàng chưa bao giờ tỏ ra tôn kính với một người nào như vậy, đó là do chàng biết rằng đây chính là ân nhân của chàng hay cũng có thể do chàng đã chịu ảnh hưởng của những tấm điêu khắc. Lão giả cười to: “Ha ha, tiểu tử, thật lâu ngươi mới tỉnh lại, sao rồi, ngươi có vẻ thích thú với những đồ vật này quá nhỉ.?” Á Văn nhìn mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, rồi nhớ lại thần thái mê muội của mình khi nãy, không biết lão giả đã đứng đó nhìn được bao lâu, khuôn mặt Á Văn chợt đỏ bừng. Á Văn ấp úng: “thật xin lỗi lão giả, khi vãn bối vừa tỉnh dậy, vì không thấy ai nên cứ liều mạng đi ra ngoài xem những tác phẩm của lão giả, có gì mạo phạm xin ão giả lượng thứ.” Lão giả nhìn thần sắc, khẽ cười: “Vừa tỉnh dậy ư? Xem một lát ư ?” Á Văn càng lấy làm ngại ngùng khuôn mặt hơi sắc đỏ bây giờ đã đỏ bừng bừng. Lão giả nhìn Á Văn với khuôn mặt như đang muốn tìm chỗ nào đó để chui xuống, có vẻ như không thể kìm nổi. Một tiếng cười hào sảng cùng với những lời nói đầy tiếu ý phát ra từ lão giả. Á Văn nhìn vị lão giả cười và nghĩ lại biểu hiện ban nãy của mình cũng bật lên cười lớn, trong chốc lát hai tiếng cười hào sảng vang lên trong không trung, vang đến tận mây xanh. Cười một hồi lâu Á Văn và lão giả như đã xóa bỏ được khoảng cách, hai người như trở nên gần gũi hơn, cho dù họ là hai người lạ không hề biết gì về nhau dù chỉ là cái tên. Lão giả làm quen: “Tiểu tử, lại đây, chúng ta hãy cùng nói chuyện, ánh nắng ở đây to quá.” Nói rồi lão giả liền đi vào trong nhà. Nghe xong Á Văn liền nhận ra trời đã về trưa rồi, nhưng trong lúc này chàng mới nhìn thấy chiếc hòm có Tham Lang Tinh nằm, ánh nắng đang chiếu vào nó. Á Văn vội vàng nói: “Lão gia, vãn bối có thể đưa con vật này vào nhà không ? ở đây sợ rằng nó sẽ bị nắng quá. Tiếng lão giả vọng ra từ tỏng nhà: “tùy ngươi” Lúc này Á Văn dùng tay ôm lấy chiếc thùng đựng Tham Lang Tinh, chiếc thùng to vậy nhưng trong đôi tay của Á Văn bỗng trở nên nhẹ như không, từ từ được nhấc lên. Đặt chiếc thùng vào trong nhà, nhưng Á Văn không còn nhìn thấy lão giả kia nữa, chàng bỗng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức chàng nghe thấy tiếng đồ vật gì đó va chạm ở phía đằng sau nhà, chàng lập tức hiểu rằng phía sau nhà vẫn còn một gian, không tiếp tục hỏi nữa, chàng tìm một góc nhẹ nhàng đặt Tham Lang Tinh xuống. Mặc dù đã rất nhẹ nhàng nhưng Á Văn như vẫn sợ sẽ làm thức tỉnh Tham Lang Tinh. Chàng nhẹ nhàng vuốt lông nó, từ khi chàng còn nhỏ và từ khi nó còn đỏ hỏn bế gọn trong lòng bàn tay, chàng đã coi nó như người trong nhà thân thiết nhất, luôn ở bên chàng như hình với bóng, cùng chàng trải qua biết bao hoạn nạn, vào sinh ra tử, chàng không thể nhớ nổi đã được Tham Lang Tinh cứu sống biết bao nhiêu lần, chàng dường như không thể đếm nổi, ngay lần này sau khi chàng hôn mê, Tham Lang Tinh đột nhiên Khải hóa, việc này chắc chắn có liên quan mật thiết tới bọn Kim Quỷ. Vuốt nhẹ bộ lông mềm mượt của con thú, Á Văn khẽ nói với nó: “tiểu tinh, người bạn thân nhất của ta, Hãy chịu khó nghỉ ngơi một chút đi nhé, đợi khi nào ngươi tỉnh dậy chúng ta sẽ lại cùng nhau kề vai chinh chiến.” Nói xong Á Văn đứng dậy quay người về phía sau, chợt thấy lão giả đã đứng bên phía tường không có chiếc tử để nhìn chàng không biết từ lúc nào. Từ góc độ này Á Văn nhìn thấy một chiếc cửa nhỏ, có lẽ vì phía trước có một tấm gỗ gần như một chiếc bình phong nên khi nãy chàng không để ý và cũng không hề biết ngoài căn phòng này ra còn có một căn phòng nữa. Lão giả sau một hồi nhìn Á Văn mới bắt đầu đạt đồ vật cầm trong tay xuống bàn mà nhẹ nhàng nói: “Tiểu tử, mau lại đây, lão già ta đây chẳng có gì, chỉ mỗi vậy thôi, chúng ta cứ ăn đi thôi, dù sao thì ngươi cũng đã ngủ thiếp hai ngày bụng chắc cũng đói lắm rồi, mau ăn đi” Lúc này Á Văn mới để ý đến lão giả đang cầm ba cái đĩa, bên trên là mấy chiếc bánh bao và ít thịt khô, và lúc này chàng mới biết hóa ra mình đã ngủ thiếp đi hai ngày liền. Nếu lão giả không nói thì thật sự chàng cũng không thể nhận ra mình cũng thấy đói một chút rồi. Không khách sáo với lời mời của lão giả, chàng ngồi xuống trước mặt lão: “Lão giả, vậy vãn bối không khách khí” Nói xong chàng cầm lấy chiếc bánh bao và ăn ngấu nghiến, lão giả cười và cũng ăn cùng chàng. Một lát sau, đò ăn đã hết, Á Văn cũng đã no bụng liền từ chối nhã ý của lão giả muốn đi tìm thêm thức ăn: “Lão giả, văn bối no rồi, no rồi, lão giả đừng đi lấy nữa” Lão giả thu dọn đò trên bàn rồi hãm một ấm trà, cả hai cùng thưởng thức. Nhìn Á Văn cũng uống trà theo, lão giả nói: “tiểu tử ban nãy ngươi nói ngươi tên Á Văn phải không ?” Á Văn gật đầu, lão giả nói tiếp: “ta già thế này, gọi ngươi là Á Văn là được rồi” Á Văn lại gật đầu, lão giả lại nói: “lão bá ta tên Y Dạ Cát, mọi người hay gọi ta là lão Cát, Cát lão hay lão huynh, ngươi muốn gọi sao cũng được.” Á Văn gọi: “Cát lão bá” Dịch Dạ Minh liền gật đầu “Tốt” rồi tiếp tục “hay cho câu Cát lão bá, có một chuyện ta cứ suy nghĩ mấy ngày nay, chừng não chưa rõ nguyên nhân chắc còn ngủ không yên, ta hỏi ngươi đừng phật ý nhé !” Á Văn dườn như đã đoán được phần nào lão giả muốn hỏi gì liền gật đầu. Y Dạ Minh nhìn Á Văn gật đầu liền nói tiếp: “Á Văn a, tại sao một người trẻ tuổi như ngươi lại bị gọi là ác quỷ ? ta thấy ngươi không có vẻ gì là ác quỷ cả, hơn nữa tại sao ngươi lại lạc vào chốn rừng sâu này, cùng với ngươi còn có 3 xác chết nữa? Đó hình như là phó đoàn trường của Thái tinh binh đoàn ở trong thành phải không ?” Á Văn có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được rằng Cát Lão bá một con người thân thiện đang ngồi trước mặt chàng đây lại đang nhắc đến thân phận mà chàng muốn che giấu, gương mặt chàng chỉ biết cười gượng, sát khí lạnh ngắt bỗng từ trong người chàng tỏa ra, nhưng dường như Cát lão bá chỉ hơi tò mò một chút thôi chứ không hề có ý tốt xấu gì, nên trong chốc lát nét mặt của chàng lại trở về trạng thái bình thường, sát khí cũng dần dần tan biến. Tuy chỉ có vậy thôi nhưng cúng đủ khiến Cát lão bá rùng mình. Lão giả liền hỏi: “Á Văn ngươi sao vậy sắc mặt nom thật khó coi ?” Thấy Y Dạ Minh tỏ vẻ quan tâm, Á Văn liền tỏ vẻ xin lối: “Cát lão bá, thật xin lỗi đã khiến lão sợ hãi, chỉ là vì vãn bối nhất thời không khỏe mà thôi.” Tiếp đó Á Văn liền thuật lại chuyện trong đề trấn Chiêu Thư Đại, từ chuyện lúc xảy ra xung đột đến chuyện chàng giết hại bao người khiến người ta đem quân đến trả thù. Nói xong, Y Dạ Minh nhìn Á Văn như đang nhìn một vật thể lạ nào đó. Á Văn bị nhìn như vậy, trong lòng không rõ tại sao liền cảm thấy nhức nhối, thực tình chàng không hề muốn làm kinh hãi lão bá có tấm lòng rộng lớn này, nhưng lại càng không muốn lừa dối lão, dường như những hình khắc với những đường nét tinh xảo đã khiến chảng nảy ra ý định này, nhưng khi thấy lão giả đang nhìn mình với ánh mắt lạ lùng, trong lòng Á Văn không tránh khỏi khó xử. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang