[Dịch] Thiên Ma Thần Đàm

Chương 27 : Ngân Nguyệt ác ma Dịch giả Dịch giả nhóm Tinh Tú Lầu Biên dịch anhhungsida

Người đăng: anhhungsida

Thì ra trong lúc Á Văn chưa kịp nhận ra Thiên Kỵ Trường đã có sự phòng bị, hắn đã không nhìn Á Văn như một người bình thường mà nhìn chàng như một đội quân, vì thế hắn phải đối phó với chàng theo cách đối phó với 1 đội quân. Nghe mệnh lệnh của Thiên Kỵ Trường tất cả quân lính đều dừng lại bắt đầu tập hợp trận chiến, nhưng Á Văn đâu có dễ để họ tập hợp ? Cho dù là chàng cũng không dám tự tin trong trận chiến của quân chính quy, liệu chàng có làm tốt được như ban đầu ? Đôi mắt Á Văn một lần nữa đỏ rực lên, ngân quang lại phát lên, ánh sáng ngân sắc hóa thành một vòng gió ngân sắc, quấn quanh lấy đội quân chưa kịp tập trận, ổn định thế tiến công. Cũng giống lưu phong phù vân chỉ có điều một lần nữa Á Văn nâng cao chiêu ý, tăng uy lực, vừa nãy là uy phong, vậy mà Á Văn lúc này lại hóa thân thành một hoàn phong. Hoàn phong thật nhanh đã đi qua từng người, những nơi hoàn phong đến đều mang theo vô số lượng máu tươi, tất cả mọi người cảm nhận được uy lực trong tuyệt chiêu của Á Văn mới chú ý đến, không biết từ lúc nào trên mặt đất đã la liệt biết bao xác chết, những kẻ này ban nãy vẫn còn là những kẻ sống trơ trơ tàn sát bao người, thậm chí người mắt sắc còn phát hiện, sau khi mất đi vô số mạng của đồng bọn chúng cũng không đả thương gì lên người Á Văn. Người thông minh bắt đầu nhận ra rằng đối phương trước mặt mình đã không còn dễ chơi nữa rồi, sau khi đã giết vô số người, trên người Á Văn ngân quang vẫn sáng chói , không hề có một vết thương. Người thông minh đã bắt đầu hiểu ra kẻ địch trước mặt hoàn toàn không dễ đối phó, sau khi đã giết vô số người, ngoài ánh sáng màu bạc xung quanh người vẫn toả sáng như cũ, với vô số vết thương, người thông minh đã bắt đầu lùi về sau, lùi đến chỗ mà Huyền Phong màu bạc của A không thổi đến được. Thiên binh vạn mã ở ngoài đã cảm nhận được tình hình, thấy binh lính đều lùi về sau, hắn tức giận lớn tiếng quát: “Mẹ nó! Các ngươi bình thường khi có ăn có uống thì kẻ nào cũng tranh lên trước, bây giờ muốn các ngươi xông lên tiêu diệt kẻ địch, thì mỗi người đều run sợ giống như con rùa rụt cổ, trốn hết ra phía sau, còn không mau xông lên tấn công hắn cho ta!” Tiêu rồi! Kị Mã Trưởng không quát còn tốt, lần này coi như tiêu rồi, tất cả mọi người đều biết đã có người trốn ra sau, những người đã đối mặt với Á Văn đều bị chàng cho một nhát kiếm máu tươi phun ra và không thể đứng dậy được nữa, như vậy một kẻ địch mạnh như vậy đều khiến cho binh lính run sợ, vừa nghe thấy có người trốn ra sau, người ta thông minh họ cũng không ngốc, cách này lập tức có hiệu quả, cũng trốn ra sau. Lần này trốn cũng không thể thoát được. Hàng ngũ vốn đã bị Á Văn phá hỏng không còn cách nào tổ chức lại đội hình đã đủ loạn rồi, bây giờ lại thêm mỗi người đều muốn trốn ra phía sau, hàng ngũ càng loạn hơn đến mức không còn đội hình nữa. Thấy tình trạng như vậy, trong lòng Á Văn thầm than, không biết từ lúc nào, đội quân của công quốc đã biến thành như vậy? Vậy tại sao còn khoa trương với phụ huynh rằng quân lính huấn luyện tinh nhuệ, ấn tượng quân kỉ nghiêm minh không ngờ lại kém đến vậy? Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng Á Văn vẫn không hề lương tay, đối mặt với đám binh sĩ muốn trốn thoát khỏi chàng, Á Văn thêm lần nữa thay đổi hình dấng, thế gió Huyền Phong càng được tăng thêm. Lưu phong của Á Văn kéo theo cả mây thêm lần nữa tăng cường biến Huyền Phong thành Cuồng Phong, Bạo Phong, thậm chí là Long Quyền Phong, và Long Quyền Phong màu đen, kèm theo đó là những trận Tanh Phong Huyết Vũ, đồng thời là những tiếng kêu thảm thiết của những binh sĩ khi cảm nhận được những thủ đoạn thâm độc của Á Văn. Ngay cả Thiên Kị Trưởng ở bên ngoài cũng không nhẫn nại được, điên cuồng xông vào trận đánh. Bên ngoài, tất cả mọi người đều cùng một tâm trạng, Tanh phong huyết vũ do Á Văn tạo ra đã khiến cho tinh thần họ như trầm xuống, trong đó có Khải Đặc. Dường như sắc mặt trắng bệch, Khải Đặc khóc lóc, giọng nói run run: “Đã là người thứ mấy rồi? Một trăm? Hai trăm? Hay là ba trăm?” Lực Áo cũng không biết chạy đi đằng nào, chỉ nghe thấy giọng nói của hắn: “Ác ma! Ác ma! Thì ra đây chính là bộ mặt thật của ác ma!” Âm thanh rất nhỏ nên chỉ có hai người bên cạnh hắn Khải Đặc và Dạ Nguyệt mới nghe rõ, Dạ Nguyệt đã sớm không chịu được đã quay người đi, không dám nhìn những cảnh tượng đang xảy ra. Bây giờ, vừa nghe những lời của Lực Áo, nàng lại càng không thể chịu được, lùi vài bước, quay người chạy đi, đồng thời thét lớn giọng như nấc lên: “Đủ rồi! Đủ rồi! Đừng giết người nữa! Lẽ nào chàng đúng là Ác ma!” Những người dân đứng một bên cũng đã sớm quay đầu đi, tuy lòng hận thù sôi sục, nhưng máu tanh cũng đã đủ làm họ không thể chịu đựng nổi khi tận mắt chứng kiến cảnh này. Tiếng thét của Dạ Nguyệt truyền tới, không biết là ai đã nghe thấy trước tiên, chỉ nói một câu: “Ác ma dưới ánh trăng bạc.” Người này đã nói được tiếng lòng của mọi người. Không phải như vậy chứ? Trong trận chiến tàn khốc, xác người chất đầy, ũng máu loang lổ, xoay binh khí thẫm đầy máu trong tay, ánh trăng thuần khiết chiếu rọi vào Ác ma đang toả ánh hào quang màu bạc, còn có sự so sánh nào tốt hơn? Dần dần, cái tên “Ngân Nguyệt Ác Ma” đã thật sự hình thành trong lòng của mọi người, bắt đầu có người đã thét lên cái tên ấy, một người hét, hai người hét, rồi ba người hét, tập hợp lại tạo thành âm thanh át cả tiếng giết chóc nơi chiến trường, khiến cho những binh sĩ đang chiến đấu với Á Văn càng thêm tang tóc, không thể chiến đấu được tiếp. Cảnh tượng máu tanh, kẻ giết người không run tay, thêm vào đó là những tiếng hô ác ma của mọi người, những binh sĩ đã trải qua những ngày vui vẻ sống nơi biên ải liệu có chịu đựng nổi? Không biết là ai dẫn đầu, xoẹt một tiếng, tất cả mọi người, trong đó có vị Thiên Kị Trưởng đó, tất cả đều cùng một ý tưởng, chạy về tứ phương tám hướng. Á Văn thần người ra, thấy hàng trăm tên địch trước mặt đột nhiên tan rã hết, chàng có nhanh đến mấy cũng không thể chặn họ lại, chỉ còn cách đứng nhìn họ chạy tháo thân. Không còn kẻ địch, Á Văn đương nhiên không thể ra tay giết người được nữa, thanh kiếm Bạch Kim trong tay vung lên, rồi Bạch Kim Kiếm lập tức biến mất trong Khải. Sau khi thu hồi thanh kiếm, Á Văn từ từ bước về phía đám dân, nhưng, trong mắt mọi người, quay lưng lại với ánh trăng, ánh hào quang màu bạc toả ra từ cơ thể, hai mắt đỏ màu máu, rồi trên người đầy những vết máu loang lổ, khiến cho tất cả mọi người đều bất giác từ sâu thẳm trong tim gợn lên dòng khí lạnh toát. Lúc này, bóng dáng của Á Văn trong mắt của họ đã thật sự biến thành Ngân Nguyệt Ác Ma hại người. Á Văn đi đến trước mặt một cụ già, khẽ gật đầu, tay đưa ra phía trước, muốn vỗ vào vai lão, để tỏ ý an ủi, ai ngờ, khi tay chàng chạm vào vai cụ già, cụ lại vội vã lùi về sau, đồng thời kêu lên một tiếng kinh hãi. Chàng thần người ra, thấy ánh mắt cụ già và những người khác đều hiện lên nỗi sợ hãi, thần sắc khủng hoảng, chàng đã hiểu ra mọi chuyện. Cảnh tượng giết người máu tanh đã thật sự kinh động đám dân này, cho dù chàng vì mọi người mà báo thù, cho dù đó là máu tươi của kẻ thù, nhưng thủ đoạn của chàng như trước đây đã đủ làm họ thấy kinh hãi vô cùng. Hai mắt đỏ ngàu đã trở lại sắc đen, Khải sáng lạn màu bạc đã mất, Á Văn khẽ thở dài, quay người bước đến trước mặt ba người, họ dường như đã cúng đơ như tượng, chàng nhẹ nhàng nói: “Không phải các huynh muốn ta đi gặp đoàn trưởng của các huynh sao? Đi thôi!” Nói xong, Á Văn không hề ngoảnh lại phía sau, thẳng hướng con đường lúc họ đến đây. Lúc này, cụ già dường như đã nhớ ra Á Văn là người đã báo thù cho cháu gái của cụ, mạnh mẽ đứng lên trước đám đông, gọi to: “Ân nhân! Ân nhân! Người đừng đi! Là lão lạp đã sai, là lão lạp không biết cảm kích ân nhân, ân nhân đừng đi!” Sau khi nghe thấy những lời này, bước chân của Á Văn như chậm lại, quay đầu lại, để lộ nụ cười vô cùng bi ai, vô cùng đau khổ, không được xem như chàng đang cười, sau đó quay đầu tiếp tục đi. Những người nhìn thấy nụ cười đó của Á Văn, ai cũng không khỏi chấn động, nỗi đau khổ đó, bi ai đó sẽ khiến cho họ suốt cả đời không quên được nụ cười đó. Thấy Á Văn không dừng bước, cụ già quay người lại quì trước mấy người cùng đi với Á Văn, cầu xin: “Các vị huynh đệ của ân nhân, xin các vị hãy khuyên ân nhân dừng bước? Đó là do lão lạp nhất thời hồ đồ, không biết cảm ân, cho nên mới như vậy, xin các vị hãy khuyên ân nhân ở lại!” Khải Đặc đỡ cụ già dậy, khẽ thở dài, nói: “Cụ già, người sai rồi, chúng tôi không phải là bạn của hắn.” Cụ già sau khi đứng dậy, hoài nghi hỏi: “Vậy xin hỏi các vị là….?” Khải Đặc thở dài nói: “Chúng tôi chỉ là ba người không may gặp phải một kẻ giết người không ghê tay, có lẽ, từ nay về sau sẽ không tiếp tục nhìn thấy nữa.” Sau khi nói xong câu nói đầy hàm ý, Khải Đặc vẫy Lực Áo và Dạ Nguyệt, đi theo Á Văn đang đi xa, chạy theo, để lại cụ già trong lòng tràn đầy sự hối hận và không hiểu. Thời gian vào tối ngày mồng bốn tháng bảy năm ba nghìn bảy trăm bảy tám lịch Thái Nguyên là ngày Ngân Nguyệt Ác Ma làm chấn động thiên hạ đã ra đời. Chú: Quy tắc quyết đấu của kẻ mạo hiểm: Kẻ mạo hiểm là một nghề tương đối tự do, tung hoành khắp nơi, dường như là mỗi người trẻ tuổi muốn nổi tiếng đều chọn ngay nghề này, điều kiện để gia nhập vào hàng ngũ của những kẻ mạo hiểm rất đặc biệt, tại một của hiệu mua huy hiệu của kẻ mạo hiểm,thêm ba kẻ mạo hiểm khác làm chứng, như vậy là có thể trở thành một kẻ mạo hiểm, khi không muốn trở thành kẻ mạo hiểm, cũng cần tìm ba kẻ mạo hiểm khác làm chứng, trước mặt họ bỏ huy hiệu xuống, thì có thể cởi bỏ chiếc áo của kẻ mạo hiểm, cho nên, một kẻ cường đạo cũng có thể trở thành kẻ mạo hiểm, những người trinh thám cũng có thể trở thành kẻ mạo hiểm, nhưng chính vì những kẻ mạo hiểm hầu hết đều là những người trẻ tuổi, có lúc, vì một chút chí khí hay khi cướp bảo vật, đều có khả năng nảy sinh ra một trận đấu giữa những kẻ mạo hiểm, do vậy, kẻ mạo hiểm vẫn luôn bị coi là những kẻ gây rối. Ngàn năm trước, kẻ mạo hiểm được xưng là vĩ đại nhất trong lịch sử là Kiệt Địch Lạp Thích Uy Nhĩ Thái Cần vì tính mạng của những người trẻ tuổi đó khi gia nhập Mạo hiểm giả, lão đã đặt ra qui định, qui định ấy đã được tất cả kẻ mạo hiểm lấy tính mạng ra cùng tuân thủ, đó cũng là qui tắc quyết đấu duy nhất của kẻ mạo hiểm. Trong giới những kẻ mạo hiểm, bất kể là vì chuyện gì mà xảy ra mâu thuẫn, nếu như một bên có ý muốn dùng vũ lực để giải quyết sự việc, như vậy hắn sẽ căn cứ theo qui tắc quyết đáu của kẻ mạo hiểm mà tiến hành, bất kể hai bên đều là những kẻ mạo hiểm hay chỉ có một bên là kẻ mạo hiểm thì đều như nhau. Nếu có bất kì bên nào vi phạm qui tắc, trừ khi không có ai biết, nếu không, những kẻ mạo hiểm đã biết sẽ truyền tin đi, và kẻ vi phạm sẽ bị toàn giới mạo hiểm truy nã, không sống không từ giã nghiệp này, cho dù người bị truy nã không phải là kẻ mạo hiểm nhưng cũng vẫn như vậy, chỉ vì bên kia là kẻ mạo hiểm, ví dụ như bạn vi phạm, sẽ được xem như đã vi phạm qui tắc quyết đấu của kẻ mạo hiểm. Qui tắc quyết đấu của kẻ mạo hiểm bao gồm bốn bước: Một, “Vấn chiến”: Tức là hỏi đối phương có muốn tiếp nhận lời thách thức không? Nhưng thông thường sẽ không có tình trạng không đồng ý, vì nếu câu trả lời là không thì sẽ bị coi là kẻ hèn yếu, mãi mãi bị người ta chê cười, cho nên bước này chỉ mang tính hình thức, chỉ là sự xác nhận về trình tự. Hai, “Bố qui”: Do người thứ ba đảm nhận làm trách nhiệm làm chứng, công bố điều kiện giao đấu, bao gồm vũ khí quyết đấu, thời gian, trình độ vân vân, ví dụ như sử dụng Hoan Thú, Chí Tử Phương Hưu. Nếu như tạm thời chưa có người thứ ba, hai bên cũng có thể lập ra một chứng thư, kí tên, đại diện cho công chính, nhưng cơ hội này rất ít, vì người phân xử không qui định phải là kẻ mạo hiểm mới được, có khi ngay cả một người bình thường cũng có thể làm người phân xử cho trận quyết đấu. Ba, “Lập giá” : Sau khi quyết định vị trí đấu trường, phạm vi, hai bên sẽ sắp giá thức, chờ đợi người phân xử đến ra lệnh quyết đấu. Bốn, “Quyết chiến”: Sau khi hoàn thành những hạng mục trên, người phân xử ra lệnh, hai bên sẽ bắt đầu quyết đấu. Sau khi qui tắc quyết đấu này ra đời, đã thật sự nâng cao danh tiếng của kẻ mạo hiểm, đồng thời bảo vệ được tính mạng quí báu của bao người, chí ít cũng không cần phải lo lắng kẻ đi cùng có ý đồ, đâm một nhát vào sau lưng mình, hơn nữa không ít người để được nổi tiếng, thậm chí tự động gia nhập hàng ngũ những kẻ mạo hiểm, khắp nơi tìm người quyết đấu, khiến cho qui tắc quyết đấu này trở thành một công cụ để có thể nhanh chóng trở nên nổi tiếng. Nói chuyện ngoài đề, hai năm nay, trong giới những kẻ mạo hiểm, kẻ đầu tiên bị truy nã là nhà Tư Đạt Khắc, tất cả đều vì trong thời gian chạy trốn, vì bảo vệ tính mạng, thông thường người ta không nghĩ nhiều, mà thường xông lên phía trước, không hề quan tâm đến quy tắc quyết đấu của giới những kẻ mạo hiểm, cho nên đã trở thành tội phạm truy nã lớn nhất của giới này, thậm chí còn có người nói, nếu như có người có thể giải quyết được nhà Tư Đạt Khắc, nhất định sẽ đạt huy hiệu Kiệt Địch Lạp, một loại huy hiệu danh dự cao nhất trong giới này, lấy tên của kẻ mạo hiểm vĩ đại nhất Kiệt Địch Lạp Thích Uy Nhĩ Thái để đặt tên cho huy hiệu, cho nên, cho đến ngày hôm nay, hành động truy lùng nhà Tư Đạt Khắc vẫn được tiến hành ở khắp các ngõ ngách. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang