[Dịch] Thiên Ma Thần Đàm

Chương 1 : 23 Tham ngận hoá khải trung Dịch giả Dịch giả nhóm Tinh Tú Lầu Biên dịch anhhungsida

Người đăng: anhhungsida

Bị đập vào bụng, Á Văn đau đến nỗi suýt nữa gục xuống, đúng lúc này đại đao của Phì Nhiếp vừa hay chém xuống Á Văn, chàng rất bất ngờ, không kịp nghĩ nhiều, chỉ biết vội lăn trên đất, cũng coi như thoát khỏi phạm vi của đại đao. Nhưng cũng vì lăn trên đất, mà hai đoản tên cắm sau lưng càng thêm ăn sâu vào trong, Á Văn đứng dậy, vội vàng đưa tay ra sau lưng rút hai đoản tên ra xem, đầu mũi tên phát ra ánh sáng màu xanh lá cây do có bôi thuốc. Vừa rút mũi tên ra, sau lưng chàng có cảm giác tê tê, nóng nóng, Á Văn vội vàng vận Thiên Tâm Chân Khí còn lại dồn vào sau lưng, tuy có đỡ hơn chút ít, nhưng cảm giác tê nóng vẫn không thay đổi, mà còn đang có chiều hướng lan toả toàn thân. Chàng quay đầu lại, phẫn nộ hét lớn: “Ngươi là kẻ tiểu nhân bỉ ổi!” Tam Đương Gia cười một cách điên cuồng: “Ác Ma để xem lần này ngươi có chết không, thứ bôi trên mũi tên là chất kịch độc - Độc Má Tán, trúng độc, toàn thân ngươi sẽ tê liệt, rồi ngươi sẽ đau khổ mà chứng kiến cái chết từ từ đến, ha ha ha ha….” Lúc đó, Ai Liêm và Phì Nhiếp dường như cũng cảm thấy thủ đoạn của Tam Đương Gia không hề quang minh, bất giác chau mày nhìn hắn. Cảm nhận được ánh mắt của hai người bọn họ, Tam Đương Gia tức giận: “Các người còn ngây ra đấy làm gì? Còn không mau tranh thủ lúc này ra tay giết chết hắn! Ta dùng ba vạn lạng vàng không phải mời các ngươi đến xem kịch.” Phì Nhiếp lắc đầu nói: “Thôi, đã cầm tiền của người ta thì phải chấp nhận thôi, chúng ta ra tay thôi!” Nói xong, Phì Nhiếp giơ thanh thương dài lên, tiếp tục đâm tới Á Văn, Ai Liêm thấy hắn ra tay cũng, cũng đành than một tiếng rồi cầm đại đao, chém tới Á Văn. Giây phút này, Á Văn chỉ còn biết kêu trời, đối mặt với thanh thương dài và thanh đại đao, Á Văn tuy muốn phản kích, nhưng không còn sức lực, chỉ đành cố gắng tránh những nhát đâm và chém của Ai Liêm và Phì Nhiếp, may mà cả hai người bọn họ đều thấy như vậy không quang minh, lúc ra tay đã giảm đi mấy phần công lực, để cho Á Văn có thể dựa vào kinh nghiệm mà tránh được khá nhiều lần mất đầu, nhưng, cũng coi là như vậy, sau mấy lần chạm trán, toàn thân chàng vẫn đầy những vết thương to nhỏ. Vừa tránh thương đao, vừa cười trong lòng một cách chua xót, xem ra lần này chàng không thể thoát được, bây giờ không cần đến sự phát tác của Độc Ma Tán, chỉ riêng máu chảy ra từ những vết thương toàn thân cũng đủ làm chàng hoa mắt chóng mặt, toàn thân như muốn run lên, chỉ là lòng kiên nghị được rèn luyện trong lúc trốn chạy đã giúp chàng cắn răng chịu đựng, cố gắng không bị ngã xuống. Tam Đương Gia đứng một bên thấy bộ dạng thê thảm của Á Văn, không nhịn được cười, nói: “Tốt rồi, chính là như vậy, chính là như vậy, đừng để cho hắn chết quá thoải mái, hãy chém thêm cho hắn vài đao, để hắn thêm đau khổ.” Nghe thấy lời nói của Tam Đương Gia, Á Văn nghiến răng căm giận, muốn chém hắn ra làm trăm mảnh, nhưng thương đao trước mặt lại không tha cho chàng. Chính vào lúc đó, Á Văn nghe thấy tiếng kêu đau khổ của Tham Lang Tinh, quay đầu lại, trong lòng lập tức bị chấn động. Cách đó ngoài hai mươi mét, trong trận chiến giữa Tham Lang Tinh và Liêu Nguyên, không biết từ lúc nào, Ô Nguỵ lại liên kết với Liêu Nguyên, thấy bộ dạng của hắn, toàn thân là bộ áo giáp màu đỏ lửa, Liêu Nguyên đang ở trên người của Ô Nguỵ, các bộ phận như đầu, cánh tay, bụng và phần chân từ dưới đầu gối, tất cả đều có hộ giáp trọng điểm thức, phần hộ giáp trước ngực màu đỏ có Tăng Phú Tinh Cầu của Ma Hoan Khải, tấm Tăng Phú Tinh Cầu này có màu đỏ, và kích thước của nó khoảng tám phân, đeo trên hai cánh tay cũng là hai tấm Tăng Phú Tinh Cầu, thì ra Ô Nguỵ là Ma Pháp Sư, thảo nào mà hắn không trực tiếp tham gia giao đấu. Nhưng điều khiến cho thần sắc Á Văn biến đổi lại hoàn toàn không phải là chuyện Ô Nguỵ là Ma Pháp Sư, mà là, Tham Lang Tinh lúc này chân không chạm đất, hắn đang bị tay phải của Ô Nguỵ bóp chặt yết hầu, lơ lửng giữa không trung, còn dùng tay trái phóng ra ngọn đuốc màu xanh, ngọn đuốc này đang áp sát đầu của Tham Lang Tinh, nó muốn thiêu chết hắn. Thấy tình hình nguy cấp, Á Văn dường như không chút đắn đo, quay phắt người lại, hoàn toàn không để ý đến thương đao của Ai Liêm và Phì Nhiếp đã để lại hai vết thương sâu tận vào xương, nhảy phốc qua chỗ Ô Nguỵ. Đúng vào lúc Ô Nguỵ đinh ninh mình giết được Tham Lang Tinh, hắn không thể ngờ rằng Á Văn có thể bất chấp tất cả nhảy qua đây, nhất thời không cảnh giác, bị Á Văn huých một cái, Tham Lang Tinh cũng nhờ cú huých này mà thoát khỏi tay Ô Nguỵ, lấy lại tự do. Sau khi đẩy ngã Ô Nguỵ, Á Văn không còn chút sức lực nào, ngã trên đất, Tham Lang Tinh phát ra một tiếng thở phì phì, cái đầu dụi dụi vào người Á Văn. Á Văn thở dài, đưa cánh tay vô lực ra, xoa xoa đầu của Tham Lang Tinh, thấy hắn cũng giống chàng, bộ lông đẹp đẽ ban đầu đã bị thiêu trụi, vẫn còn bốc mùi khét lẹt, trên dưới toàn thân không dưới hai mươi vết thương do bị bỏng. Chàng thở dài: “Tiểu Tinh à, xem ra hôm nay là ngày giỗ của chúng ta rồi, e rằng chúng ta không thể sống sót thoát khỏi nơi này.” Nghe Á Văn nói vậy, Tham Lang Tinh dùng đầu lưỡi liếm mặt chàng, quay người, đối mặt với ba người Ai Liêm, Phì Nhiếp và Ô Nguỵ, phát ra một tiếng gầm phẫn nộ, bộ dạng quyết bảo vệ Á Văn. Thấy Tham Lang Tinh hết sức cảnh giác như vậy, Ô Nguỵ bất giác than rằng: “Long huynh, tại hạ cần phải nói cho huynh biết huynh là kẻ địch không đơn giản, không nói cái khác, với sức lực một mình huynh, huynh đã đánh gục hai người bạn của ta, Hoan thú của huynh làm Liêu Nguyên của ta bị thương nặng, khiến ta đành phải Khải hoá để đối phó với nó, hôm nay nếu huynh không tự dựa vào bản thân, mà ngay từ lúc đầu Khải hóa, ta nghĩ chúng ta đánh bại huynh e rằng không hề đơn giản.” Một tay Á Văn chống lên lưng của Tham Lang Tinh, đứng dậy một cách khó khăn, đồng thời cười một cách chua xót, có thể Khải hoá, nó đã Khải hóa rồi, hà tất phải khổ sở như vậy, đây đúng là vận mệnh rồi! Thấy Á Văn phải chống tay vào Tham Lang Tinh mới có thể đứng dậy, Ô Nguỵ biết rằng thắng bại đã phân minh. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang