[Dịch] Thiên Ma Thần Đàm

Chương 1 : 23 Tham ngận hoá khải trung

Người đăng: anhhungsida

Sức mạnh hội tụ, từ lòng bàn tay của Á Văn bắn ra một đường ánh sáng dài kim sắc, do đường ánh sáng này chỉ có chưa đến năm phần công lực, lại ẩn trong lòng bàn tay đang lấp lánh ánh kim quang, do vậy một Dụ Lâm đang hừng hực ý chí tấn công, không thể nào nhìn thấy đường ánh sáng này. Dụ Lâm vừa xông đến trước mặt Á Văn, vừa hét lớn: “Thiên lưu trảo ảnh!” Dường như có hàng ngàn quang ảnh, hai cánh tay Dụ Lâm chuyển động liên tục, trong nháy mắt, dường như hắn mọc thêm hàng trăm cánh tay, hàng ngàn hàng vạn cánh tay mang theo vô số móng tay sắc nhọn, chúng phát ra ánh sáng màu trắng u ám, bao vây lấy toàn thân Á Văn . Á Văn kêu lên một tiếng, hai tay đan chéo, che lấy đầu và mặt, toàn thân phát ra một vòng kim quang sáng chói. Với quyết tâm tốc chiến tốc thắng, Á Văn có ý chống đỡ chiêu này, dồn Thiên Tâm Chân Khí di chuyển khắp cơ thể, toàn thân Á Văn phát ra kim quang, dung sức mạnh của Thiên Tâm Chân Khí gia tăng sức chống đỡ của cơ thể, chỉ chờ đợi trảo ảnh của Dụ Lâm kéo đến bao vây toàn thân chàng, đồng thời tìm kiếm những sơ hở của hắn. Cuối cùng ánh mắt ẩn dưới hai cánh tay của Á Văn đã phát ra ánh sáng chói loá, chàng đã nhìn thấy sơ hở của Dụ Lâm, khi hắn chuyển động liên tục hai cánh tay đã sơ ý thả lỏng phòng ngự trước ngực, đây chính là điều mà chàng chờ đợi. Không chút do dự, nhân lúc Dụ Lâm không chú ý phòng ngự trước ngực, Á Văn hét lớn một tiếng: “Phá Ma Chi Tiễn!” Trong tay chàng hai chưởng đạt năm phần công lực đã được chuẩn bị từ lâu bắn ra mũi tên Thiên Tâm Chân Khí, mũi tên này nhằm thẳng ngực của Dụ Lâm. Mũi tên này là võ công bí mật của Kì Đạt Khắc Gia, kết tụ chân khí, phóng ra ngoài cơ thể, dùng đề tấn công kẻ địch, uy lực không những không thấp hơn cung tên, mà còn mạnh hơn cung tên một bậc, khiến cho kẻ địch khó mà đề phòng. Mũi tên kim sắc chưa xuyên vào ngực, máu tươi lập tức như thác nước phun ra ngoài, Dụ Lâm kêu lên một tiếng, người lùi về sau mấy bước, một tay giữ lấy ngực, một tay chỉ Á Văn, kêu lên: “Ngươi…. Ngươi…. Ngươi….” Hắn nằm mơ cũng không thể ngờ được kẻ đã bị hắn đánh cho không còn sức lực chống trả lại có thể bất ngờ bắn ra một mũi tên kim sắc ám sát hắn, ngực đau buốt khiến hắn không thể đứng vững nữa. Hai mũi tên đã phát huy tác dụng, Á Văn cũng kinh ngạc trước công lực của Dụ Lâm, bị hai mũi tên do chân khí kết thành của chàng mà hắn vẫn có thể đứng được, không nói nhiều, Á Văn hét lên một tiếng, tay phải lại tiếp tục gia tăng sức mạnh bắn ra kim quang mạnh mẽ, đường ánh sáng này chém ngang cổ Dụ Lâm, chàng muốn cho hắn một chưởng cuối cùng. Nhưng đúng lúc đó, ba người Khải Lí đứng bên cạnh thấy tình hình nguy cấp, đồng thời hét lên: Quyền, Đao, Thương tấn công Á Văn, chàng đành bỏ qua chưởng tấn công cuối cùng này, quay người tránh chưởng hợp lực của ba người. Bị đẩy về sau ba thước, Á Văn nhìn thấy ba người họ tập trung bên cạnh Dụ Lâm, từ hai bàn tay của Khải Lí phát ra ánh sáng màu xanh, tập trung vào cơ thể của Dụ Lâm, chỉ thấy hai vết thương trước ngực của hắn đóng miệng, không còn chảy máu. Thấy sự việc như vậy, trong lòng Á Văn khẽ lay động, đây là một loại liệu pháp dùng chân khí gia tăng tốc độ đóng miệng của vết thương, hiệu quả đạt được như Hồi Phục Chú của Ma Pháp Sư, chàng lập tức nghĩ ngay tới liệu pháp chân khí thuộc loại này mà chàng cũng biết, chỉ là trước đây thật sự không chú ý, như hôm nay nhìn thấy động tác của Khải Lí và Dụ Lâm, chàng bất giác tự mình thử liệu pháp này, vận dụng một loại tâm pháp mà chàng không nhớ tên lắm, hình như là Khí Nguyên Chú hoặc là Khí Liệu Chú, chỉ cảm thấy Thiên Tâm Chân Khí di chuyển một vòng khắp cơ thể, vết thương do bị Dụ Lâm tấn công ban nãy giờ có cảm giác mán mát, khiến chàng mừng thầm. Chàng cũng từ trách mình, tại sao không sớm chú ý đến tác dụng kì lạ của liệu pháp này, như sức lực được tăng lên như hôm nay, chàng lại có thể kéo dài thời gian giao đấu của mình. Giơ tay kéo lại chiếc áo dài tả tơi trên người, Á Văn một lần nữa lại sẵn sàng nghênh chiến. Lúc này, Khải Lí đã đưa Dụ Lâm đến chỗ an toàn, quay người lại cùng với hai người Ai Liêm và Phì Nhiếp hướng về phía Á Văn, ánh mắt toát lên sát khí đằng đằng, rõ ràng là việc Á Văn làm Dụ Lâm trọng thương đã trọc tức ba người bọn họ, trận giao đấu tiếp theo tuyệt đối sẽ không hề thoải mái như trận trước. Nhân cơ hội, Á Văn tranh thủ nhìn sang chỗ Tham Lang Tinh, Tham Lang Tinh và Liêu Nguyên đang đứng đối diện nhau, cách chỗ chàng ngoài hai mươi mét, trên người Thâm Ngận Tinh đã có không ít những vết thương do bị bỏng và những vết thương do bị cắn xé, còn Liêu Nguyên lại càng thảm hơn, có nhiều vết thương trên người hơn, vết thương lớn nhất là một vết rách trên trán dài gần một phân, vừa nhìn đã biết vết thương này do bị Độc Giác trên đầu của Tham Lang Tinh đâm vào, còn Ô Nguỵ đứng cách chàng năm mét, hắn hơi nhíu mày nhìn Liêu Nguyên, để ý Á Văn đang nhìn hắn, trên khuôn mặt Ô Nguỵ là nét cười kị dị, rõ ràng khiến cho Á Văn không thích, trong lòng chàng rất khó chịu, nhưng cũng biết Thâm Ngận Tinh đang chiếm thế thượng phong, nên chàng cũng yên tâm đôi chút. Bây giờ mạng của chàng còn khó bảo toàn, thấy ba người bọn Khải Lí sát khí đằng đằng, chàng cũng không còn tâm trí để nghĩ xem nụ cười của Ô Nguỵ có hàm ý gì, chỉ có thể dồn hết mười hai phần công lực để nghênh tiếp những đòn tấn công của bọn Khải Lí. Không để cho Á Văn nghĩ nhiều, Khải Lí đã bước lên trước một bước hét lớn một tiếng: “Tiểu tử, hãy thử nếm mùi Hàn Lãng Chưởng của ta.” Nói rồi, Á Văn chỉ nhìn thấy ánh sáng màu xanh từ hai tay của Khải Lí sáng lên, bắt đầu chuyển động lên xuống, mang theo hàn khí u ám tấn công Á Văn. Ảnh chưởng màu xanh đã biến thành đòn tấn công giống như từng đợt từng đợt sóng biển vậy, mang trong đó là hàn khí u ám, khiến chàng có ảo giác như đang ở giữa những con sóng lớn, rồi chàng lại nghe thấy Khải Lí gầm lên một tiếng: “Hàn Lãng Chưởng Đệ Nhất Chưởng – Lãng Khởi Triều Dũng.” Vô số chưởng ảnh khiến cho người ta không thể nhận ra đâu mới là sát cơ thật của hắn, nhưng lại không hề biết đến Thần Ma Nhãn của Á Văn chính là khắc tinh của chiêu này, ánh sáng kim ngân thêm lần nữa phát sáng, Á Văn dễ dàng tìm ra được vị trí thật song chưởng của Khải Lí, chỉ nghe thấy Á Văn nhẹ gầm lên: “Đến rất đúng lúc.” Hai tay nắm chắc thế quyền, đồng thời ra chưởng hướng về hai hướng bên phải và chính giữa, vô cùng chuẩn xác cùng chặn đánh song chưởng của Khải Lí. Trước tình hình như vậy, hai người lại cùng lùi về sau, nhưng lần này Á Văn không đợi cho cơ thể đứng vững, mà nhanh chóng bay người lên phía trước, chàng muốn bao vây lấy Khải Lí trước khi Ai Liêm và Phì Nhiếp kịp tấn công, để tránh khỏi tình thế nguy hiểm ba chọi một. Quả nhiên, đúng lúc Á Văn bay lên phía trước, thương và đao của Ai Liêm và Phì Nhiếp đã chém ngay sau chàng. Đến bên cạnh Khải Lí, cùng hét lớn: “Thân là kẻ luyện võ, đã nhận của các ngươi quá nhiều đòn tấn công, thật sự là ngại quá, sự đời phải có đi có lại, bây giờ đến lượt ngươi tiếp chiêu của ta “Lôi Ưng Chi Trảo”!” Làm bao giờ cũng nhanh hơn nói, Á Văn nhảy phốc lên, phi người bay lên trên đầu Khải Lí. Ai Liêm và Phì Nhiếp đều muốn xông lên, nhưng Khải Lí lại hét lên: “Các huynh đừng lại đây! Đây là việc của ta.” Khải Lí đã bị câu nói “Thân vi luyện khí giả” khống chế, bất luận thế nào, hắn cũng phải một mình tiếp chiêu của Á Văn, nếu như có thêm sự giúp đỡ của Ai Liêm và Phì Nhiếp, không khác gì thừa nhận hắn không bằng Á Văn, nếu như vậy, là một kẻ luyện võ đầy vẻ cao ngạo, hắn không thể chấp nhận được việc đó. Nghe thấy Khải Lí nói như vậy, đứng giữa trời, Á Văn thầm cảm thấy khâm phục Khải Lí, đồng thời cũng cảm thấy vui thầm, những điều Gia Gia nói quả nhiên không sai, luyện khí chi giả tuyệt đối không thừa nhận mình kém hơn người khác, chàng chỉ đánh trúng vào tâm lí của Khải Lí, quả nhiên hắn lập tức bị mắc lừa, nhất định phải một mình tiếp một chiêu của chàng. Lúc đó, Á Văn không có chút gì nghi ngờ, dùng toàn bộ sức lực, Thiên Tâm Chân Khí được dồn vào hai cánh tay, dùng hai cánh tay thay cho kiếm, gầm lên: “Lôi Ưng Chi Trảo!” Một trong những tuyệt chiêu của Á Nhược, do Á Văn thi triển, tuy không được như Á Nhược, có sự trợ giúp của sấm sét, nhưng với sự huy động toàn bộ Thiên Tâm Chân Khí của Á Văn, động tác nhanh nhẹn của hai cánh tay của chàng, với mắt thường thì khó mà nhìn thấy được, biến thành hàng trăm hàng ngàn móng vuốt sắc nhọn, đang lấp lánh ánh sáng kim sắc, khí thế bao trùm khắp bầu trời, nhằm hướng Khải Lí mà tấn công. Nhìn thấy chiêu này của Á Văn, chưởng chưa tới gần nhưng uy lực đã lan toả, hắn cũng không dám coi thường, hét lên: “Hàn Lãng Chưởng Tam Đại Tuyệt Chiêu Chi Mí Thiên Hàn Lãng.” Uy lực của song chưởng như cột chống trời, từ dưới dâng lên, mang theo ánh sáng màu xanh lấp lánh, giống như cột sóng chọc trời va chạm vào bộ móng vuốt sắc nhọn của Á Văn. Trảo chưởng vừa va chạm, đã phát ra âm thanh chói tai giống như tiếng rít của kim loại khi tiếp xúc. Kim quang và Lam quang giao tranh, ánh sáng phát ra vô cùng chói mắt, nhưng người ngoài thì thấy cảnh tượng rất đẹp, còn Khải Lí thì hoàn toàn thấy không hề dễ chịu chút nào. Chưởng tấn công từ dưới lên hẳn sẽ yếu hơn từ trên xuống, lại thêm Á Văn dùng toàn bộ Thiên Tâm Chân Khí vốn đã không hề yếu hơn hắn là bao, những chiêu thức mà chàng dùng đều là tuyệt chiêu được Á Nhược đã trải nghiệm qua bao nhiêu trận chiến, do vậy Khải Lí chắc chắn mình sẽ thất bại. Sau khi giao đấu trong thời gian ngắn, Khải Lí kêu thảm, bị móng vuốt Thiên Tâm Chân Khí sắc nhọn của Á Văn cào mạnh vào eo bên trái, để lại năm vết cào vừa sâu vừa dài trên người Khải Lí. Vết thương khiến Khải Lí ngay tại chỗ mất đi khả năng chiến đấu, sau một tiếng kêu thảm, hắn bị rơi từ trên không trung xuống. Từ trong không trung, Á Văn mượn lực phản chấn, quay người về sau, từ từ tiếp đất. Trận giao tranh ban nãy tuy thời gian hao tổn sức lực ngắn, nhưng chàng đã mất tám phần công lực, rốt cuộc tên Khải Lí có cùng chân khí thật không dễ đối phó như trong tưởng tượng, mà chiêu này vốn phải kết hợp với sức mạnh của Thú Hoan Khải, nhưng Á Văn chỉ dùng sức của bản than, thi triển chiêu này, đương nhiên là rất vất vả, có điều không dùng chiêu này thì không được. Hai Thú Hoan Khải cấp sáu, thêm vào Ô Nguỵ, một kẻ có Hoan Thú cấp bảy mà không rõ thực lực thế nào, chàng không muốn mất quá nhiều thời gian để ý đến một người, cho dù chàng có phải tốn nhiều chân khí. Bề ngoài tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng sự lo lắng trong lòng không thể giấu được người khác, Ai Liêm và Phì Nhiếp nhìn nhau, từng trải qua hàng trăm trận chiến, bọn họ đương nhiên sẽ không thể không biết tình trạng bây giờ của Á Văn. Cả hai rất ăn ý cùng nhau giơ binh khí của mình lên, tiến về phía Á Văn, lần này chàng đã nhìn thấy trên binh khí của hai người họ phát ra ánh sáng màu vàng đất và màu đỏ lửa, động tác cũng nhanh hơn trước rất nhiều, lần này thật sự không phải là chuyện đùa. Bây giờ Á Văn không còn sức để có thể vận khí toàn thân, thêm vào đó cứ cho là chàng không còn sức lực đi nữa, thì chàng cũng không dám dễ dàng để cho những binh khí này chém lên người. Cố gắng vận chân khí tập trung vào hai chân, gia tăng tốc độ của mình, Á Văn xoay người, nhanh như cắt chàng nhảy ngược lại ngoài bốn mét, tránh sự tấn công của hai vũ khí kia. Nhưng đúng lúc Á Văn vừa tránh đòn tấn công và muốn phản kích, chàng bỗng giật mình, người lắc qua, ba đoản tên bay trượt qua eo của chàng, chàng nhìn thấy ở cách đó không xa là tên Bang Tam Đương Gia tay cầm nỏ ngắn, ba mũi tên ấy do chính hắn bắn ra, đúng lúc muốn chửi hắn bỉ ổi, chàng đột nhiên phát hiện ra trên cái nỏ ấy có năm cái lỗ, ban nãy Á Văn mới tránh được ba cái, trong lòng bắt đầu cảm thấy chuyện gì đó chẳng lành. Lúc này, chiếc thương dài ánh lên ánh sáng màu vàng của Ai Liêm vừa hay đâm tới, Á Văn lé người, tránh nhát đâm của chiếc thương, liền đó chàng giơ tay phải ra túm lấy một đầu chiếc thương, quay người, muốn giành lấy chiếc thương, ai biết rằng đúng vào lúc nguy cấp ấy, Á Văn cảm thấy sau lưng có hai chỗ vừa đau vừa tê, nhất thời mất sức, không giành được thương, ngược lại tạo cơ hội cho Ai Liêm thừa cơ đập thân thương vào bụng chàng. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang