[Dịch] Thiên Ma Thần Đàm

Chương 1 : 19 Hạ Huyết chi uy danh thượng Thú

Người đăng: anhhungsida

Cả hai lý do này cũng đã là nguyên nhân khiến hắn đến ngồi đây nửa tháng nay. Bất quá cho tới hôm nay hắn cũng đã có ý định muốn rời đi, đang muốn gọi phục vụ đi mời lão bản tới, định trước mặt lão cáo từ. Hắn vừa mới quay đầu lại thì chứng kiến một người to lớn gấp hai bình thường đang hướng về hắn đi tới, đây không phải Tường Xuyên Địch An - lão bản thanh bích tửu quán này ư. Sở vi vô sự tam bảo điện (đến một cách bất ngờ),Tường Xuyên rất hiếm khi xuất hiện ở tửu quán nay lại có mặt ở thời điểm này hơn nữa hình như còn vì hắn mà tới, Á Văn chau mày trong lòng có dự cảm không ổn. Tường Xuyên đi tới trước bàn Á Văn ngồi xuống trước mặt hắn cười ha ha nói:” Long lão đệ, không biết nửa tháng nay chiêu đãi của bổn quán có làm đệ hài lòng không?” Á Văn khóe miệng khẽ động tựa như cười nói:”Địch An lão bản, người tới vừa đúng lúc, tiểu đệ chính đang muốn gặp để cáo từ đây.” Tường Xuyên sửng sốt hỏi:” thế nào mà đã phải đi rồi? có đúng không là chiêu đãi của bổn quán làm ngươi phật lòng? Mời nói cho ta biết chỗ nào chưa được ta nhất định sẽ gọi người đến làm hài lòng ngươi.” Á Văn lắc đầu nói:”lão bản người hiểu sai rồi, quý quán chiêu đãi khiến tiểu đệ cảm thấy như đang ở nhà vậy, tuyệt không phải như người nghĩ đâu, chỉ là tiểu đệ đã ở đây được nửa tháng, tiếp tục lưu lại cảm thấy có chút thấy xấu hổ huống chi hiện đang có việc đợi mình, sự việc không thể không đi, ở đây tiểu đệ cảm tạ lão bản đã chiêu đãi tận tình.” Tường Xuyên a a cười nói:”hóa ra là vậy, tốt lắm.” Á Văn mỉm cười:” Địch An lão bản, người bây giờ tìm tiểu đệ là có chuyện gì không?” Nghe Á Văn vừa hỏi, Tường Xuyên đột nhiên thu liễm lại khuôn mặt đang tươi cười, cúi thấp người xuống, ra vẻ thần bí nói:” ta vốn có chuyện cần bàn với lão đệ, bất quá nếu đệ phải rời đi thì chuyện này có nói ra cũng không quan trọng với đệ nữa.” Á Văn sửng sốt, tư thái ra vẻ thần bí này của Tường Xuyên không khỏi làm nổi lên hứng thú trong lòng hắn, hỏi:” lảo bản, người có chuyện gì xin mời nói ra không ảnh hưởng gì đâu.” Tường Xuyên hạ giọng nói:”là thế này ta nhận được tin tức rằng đám người mà lão đệ đả thương nửa tháng trước nguyên là người của tam lưu bang hội, tên dẫn đầu đó vốn là tam đương gia của bang này, bọn chúng bị ngươi đả thương đã trở về bang kêu gọi trả thù, đại đương gia và nhị đương gia của chúng thề quyết báo thù, chỉ là chẳng biết vì cớ gì mà chậm trễ vậy, ta vừa nhận được tin bọn chúng mấy ngày nữa tìm lão đệ tiến hành trả thù.” “hơn nữa mọi chuyện từ bổn điếm mà ra vừa lại liên quan tới an nguy lão đệ cho nên ta mới vội vàng đến thông tri cho đệ một tiếng.” Á Văn sửng ra một chút rồi lập tức cười nói:” lão bản không cần lo lắng dù sao ngày mai ta cũng đi rồi, tương lai có trở lại đây không cũng không biết, bọn họ không tìm được ta tự nhiên sẽ không có chuyện gì, nhưng là tửu lâu này của lảo bản khi ta đi rồi chẳng biết sẽ gặp phiền toái gì đây?” Tường Xuyên a a cười:” không dối gạt lão đệ, tiểu điếm có khả năng tồn tại trăm năm nay tất nhiên năng lực tự bảo vệ là có, lão đệ cứ an tâm đi.” Á Văn cười, đanh định nói gì đó thì đột nhiên ngoài cửa sổ truyền đến một loạt âm thanh ồn ào, nghe ra thì có không ít người đang kêu gào. Á Văn nhìn Tường Xuyên đang sửng sờ, quay đầu ra cửa sổ nhìn xuống mặt đất, chẳng biết từ khi nào bên ngoài tửu quán bối cảng thật hỗn loạn, đã có hàng trăm người mặc áo xanh bao vây xung quanh. Tường Xuyên hoảng hốt la lên:”nguy rồi, không nghĩ bọn chúng hành động nhanh vậy, lão đệ ngươi lối sau rời đi đi, ta đi trước tranh thủ cho ngươi ít thời gian.” Lời nói tuy gấp gáp nhưng Á Văn lại từ ánh mắt Tường Xuyên thoáng thấy tia chờ mong và thần sắc có vẻ bông đùa của lão, kỳ thật thì lão che dấu rất tốt nhưng nhãn quang của Á Văn trải qua sinh tử quyết chiến cũng trở nên sắc bén nên một chút thoáng tiếu ý đó hắn cũng không bỏ qua. Á Văn suy nghĩ đáp:” lão bản ngươi không phải gấp gáp, nếu chúng đã tìm tới cửa ta cứ như vậy bỏ đi thì thật có chút thất lễ, để ta đi xuống nói phải trái với bọn chúng.” Tường Xuyên sững sốt, chân chính đang ngẩn ngơ ra, hắn không nghĩ ra sao Á Văn lại nói như vậy. Trước mắt hơn trăm người vây quanh ở bốn phía thanh thế hạo đại, cho dù Á Văn có bao nhiêu lợi hại thì song quyền nan địch tứ thủ hắn dựa vào cái gì mà tự tin vậy, hơn nữa Á Văn lại còn muốn nói lý lẽ với bọn chúng, Tường Xuyên chẳng biết vì duyên cớ gì lại cảm thấy sau lưng có chút ớn lạnh. Lúc này, từ giữa đám người vây quanh ở bên ngoài cửa sổ, một thanh niên ước khoảng ba mươi, vẻ mặt trông dã man, vóc người rất khôi vũ đi ra, giọng như chuông vang, lớn tiếng nói:”Thanh y bang tại đây có việc đợi ban, thỉnh các vị trấn dân hảo hữu rời khỏi nơi đây trước, Thanh Y bang –Thanh Đao - Đạt Cách Tịch Quý xin hướng các vị bằng hữu nói lời xin lỗi.” Xong cũng ôm quyền hướng bốn phía lời như vậy mà nói, đa số tửu khách nhát gan đã nhanh chóng rời xa xa,bất quá vài người tương đối lớn mật hay có chút bản lĩnh trên người mà vẫn đứng ở xung quanh xem chuyện. Đạt Cách cũng không để ý tới bọn họ, lớn tiếng nói:”Á Văn Long, hôm nay ta đặc biệt đến đáp tạ ngươi mấy ngày trước đã chiếu cố cho huynh đệ của ta, thỉnh ngươi ra đây nói chuyện.” Nghe Đạt Cách gọi đích danh phía dưới, Á Văn thản nhiên nhún vai nói:”đến phiên ta xuất hiện rồi.” Nói xong không để ý tới Tường Xuyên, gọi tham lang tinh đến, một người một thú như vậy mà đi xuống lầu. Đi qua một, hai lầu thì Á Văn phát hiện khách nhân cơ hồ đều rời đi cả, nhưng tại lầu hai, gần cửa sổ vẫn có ba người khoác áo choàng màu đen đang ngồi rất bình ổn. Thấy Á Văn từ lầu ba xuống, người ở giữa gật nhẹ đầu với Á Văn, tuy có chút kỳ lạ ngạc nhiên nhưng hắn cũng hồi đáp lễ lại xem như một tiếng chào nhau, tiếp tục xuống lầu một ra khỏi tửu quán Á Văn dừng lại 5 thước trước mặt Đạt Cách. Nhìn thấy Á Văn đi ra, đôi mắt như đại ngưu nhãn trên mặt Đạt Cách đảo quả lại, đánh giá Á Văn một phen, thô giọng hỏi:”tiểu tử này chính là Á Văn Long kẻ đã phế đi chân phải của tam đệ ta?” Á Văn khẽ gật đầu một cái xem như đã trả lời hắn. Đạt Cách lắc đầu khinh thường nói:”chỉ bằng cái tên ốm đói như ngươi sao?” Chính xác thì Á Văn cũng cao thước tám, cái dáng gầy gầy của hắn đứng chung với thân hình cao to của Đạt Cách trông đúng thật có phần nhỏ bé, người ở xung quanh đứng xem cũng khó tin Á Văn có khả năng một hơi đánh ngã tam đệ Đạt Cách có thân hình tương đương hắn. Đạt Cách quay đầu nói lớn:”ai đi ra thử sức hắn xem.” Lập tức trong những vây quanh bốn phía Á Văn một tên có thân hình tương đương Á Văn bước ra, xem ra là thanh niên khoảng trên dưới ba mươi,xích trường đại đao trong tay vung lên nói:”đại đương gia, để Ô Cát ta thử xem hắn có bao nhiêu phân lượng?” Đạt Cách gật đầu nói:” tiểu tử, giới thiệu ngươi Ô Cát là đệ thất cao thủ của chúng ta,ngươi xem có thể đỡ mấy chiêu của hắn?” Á Văn chưa kịp nói gì thì Đạt Cách đã lui về sau, Ô Cát vung đại đao lên không chút do dự nhắm trước ngực Á Văn chém tới. Á Văn thở dài, một đao của Ô Cát này sơ hở cả trăm chỗ, lục dạo lại bất ổn, như tại sinh tử quyết chiến hắn ít nhất có hai chục phương pháp để một kích tất sát tên này. Bất quá bây giờ không phải lúc quyết chiến, hắn không muốn vừa động thủ đã có máu xuất hiện, khiến hắn ngược lại nhất thời chưa biết động thủ như thế nào mới tốt, không thể làm gì khác đành lui lại sau một bước, tạm thời né một đao của họ Ô này. Thấy Á Văn lui về sau, những tên đứng xung quanh hoan hô rầm rộ, Ô Cát tinh thần tăng thêm gấp trăm lần, đại đạo trên tay tiếp tục huy động, chỉ là hai mươi mấy đao liên tiếp sau đó cũng không động tới được chéo áo của Á Văn. Cái này không cần xem nhiều cũng biết Á Văn chỉ là không phản kích lại, như vậy không có nghĩa là hắn không thể phản kích, nếu không với màn đao như bão táp này của Ô Cát (ít nhất là những người ngoài nghĩ thế) ngay cả cơ hội chạm vào chéo áo của Á Văn cũng không có? Á Văn lướt qua đao thứ ba mươi mốt của Ô Cát, nhắm chuẩn sơ hở của hắn tay phải khéo léo xuất ra dễ như trở bàn tay đọat đi đại đao của Ô Cát. Mất đi vũ khí Ô Cát ngẩn ngơ ra, đại đao trong tay hắn đang bức cho Á Văn né đông tránh tây thế nào mà bây giờ lại nằm trong tay đối phương? Không hiểu điều huyền diệu ở bên trong Ô Cát cứ ngay ngốc đứng như vậy trước mặt Á Văn, hắn giờ động thủ cũng dỡ mà không động thủ thì chẳng biết nên làm sao. Đạt Cách thấy thế đi ra quát:”còn không mau lui xuống, đứng đó chờ chết à !” Ô Cát như trong mộng sực tỉnh lại, ngượng ngùng lui vào đám người chúng quanh. Đạt Cách hung hăng liếc Á Văn giọng âm hiểm nói:” Nghĩ không ra các hạ là chân nhân bất lộ tướng”. Nói lời này Đạt Cách đồng thời hai tay Đạt Cách chắp sau lưng bỗng làm động tác thủ thế kỳ dị, trong đám người có một tên nhỏ người gầy gò khi chứng kiến thủ thế của lão đại thì lập tức rút trong người ra một cái nỏ tinh xảo, nhắm hướng Á Văn, trên nỏ lắp ba mũi đoản tiễn sáng bóng lấp lánh màu xanh biếc trông hết sức quỷ dị khiến những kẻ nhìn thấy đều kinh tâm, đó hẳn là đồ kịch độc. Ngón tay đặt vào cò, cơ quan nỏ hoạt động đoạn tiễn sẽ bắn ra, nhưng hắn quên mất một chuyện, một chuyện đủ để làm hắn nhận lấy ác quả báo. Ngay khi hắn dùng nỏ nhắm vào Á Văn, kéo lẫy nỏ xuống, bên cạnh truyền đến một tiếng khóc khẽ. Thoáng chốc, tên sấu tử đó cảm thấy cổ tay cầm kỹ nỏ đau đớn, kỹ nỏ rơi xuống đất đồng thời ba mũi đoạn tiễn bắn ra tất cà đều cắm lên đùi của chính hắn. Tiếp theo ngân ảnh chợt léo lên, một trận đau đớn cùng một đại lực truyền đến, cả người hắn bị lôi đi, rơi thẳng trước mặt Á Văn và Đạt Cách, lúc này hắn mới nhìn rõ, chính là một con ngân sắc cự lang thật lớn đã cắn vào vai phải và lôi hắn ra đây, trong cơn đau đớn hắn mới chợt nhớ mang máng ra rằng ngân sắc cự lang chính cùng Á Văn từ tửu quán đi ra lúc đầu. Cơn đau đớn khiến hắn không nhịn được gào lớn:”Đại đương gia cứu ta.” Á Văn nguyên muốn cùng Đạt Cách giải quyết chuyện này một cách hòa hoãn, nhưng là tham lang tinh đột nhiên cắn một người lôi ra, mắt hắn nhìn thấy ba mũi đoản tiễn cắm trên đùi tên này hơn nữa từ tâm linh cảm ứng từ tham lang tinh truyền đến, Á Văn chẳng lẽ lại không biết chuyện gì đã xảy ra. Một mặt trong lòng thầm than may mắn, hắn theo thói quen mà cho tham lang tinh đi cảnh giới, không vì đối phương chỉ là một đám nhai đầu lưu manh mà khinh thường, nhờ vậy mà tránh thoát được kiếp nạn lúc này. Về phương diện khác, Đạt Cách thủ đoạn hèn hạ đã làm lửa giận trong lòng Á Văn bùng phát, chỉ vì một chút xung đột mà dùng thủ đoạn hèn hạ dồn người khác vào chỗ chết. Sát ý cất giấu suốt một năm trong lòng lại bắt đầu dấy lên. Thấy âm mưu bại lộ, trong lòng Đạt Cách ngầm cả kinh, hắn thật sự không ngờ ngân sắc cự lang lại linh dị như thế, có thể phát hiện ra kế họa yết phá , đến bây giờ thật sự không còn gì thích hợp để nói nữa, tay vung lên hét lớn:”các huynh đệ, mọi người cùng lên phân thây tên gia hỏa này.” Hiện tràng gần trăm người không ít kẻ đồng thanh hô lớn “ hó giáp”, lại có khoảng nửa số người trong đó chuyên môn dụng huyễn thú giáp chiến đấu, bản thân Đạt Cách cũng là trung cấp ngũ giai thuộc tính địa cùng ngưu hệ huyễn thú giáp. Bước đầu đánh lén, dụng ám khí độc sát, sau đó huy động nhân thế đông đảo mai táng đối thủ, cách này trước đây hắn dùng giải quyết không ít cao thủ chân chính, nhưng bây giờ dùng đối phó với Á Văn môt điểm cũng không tác dụng. Ngay khi đám người do Đạt Cách cầm đầu đang muốn xông lên thì đột nhiện trận hàn khí quét qua khiến động tác tất cả đình trệ xuống. Lúc này, Á Văn vốn đang cúi đầu xem xét tên đánh lén thì đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào Đạt Cách. Nhìn thấy bộ dạng Á Văn, Đạt Cách trước giờ không sợ trời không sợ đất lại cảm thấy hô hấp mình khẩn trương lên. Chỉ thấy Á Văn hai mắt như bắn ra kim ngân song sắc quang mang, mắt trái kim sắc, mắt phải ngân sắc, một cổ cực kỳ rét buốt tràn ra khiến ai cũng có thể cảm nhận sự tức giận cùng uy thế khủng bố của Á Văn đang phiêu xuất khiến mọi người trên hiện tràng phải rùng mình bất giác lùi một bước. Lúc này, ba hắc y nhân quan sát từ lầu hai, người gật đầu chào Á Văn lúc trước tuy góc nhìn không thấy được thần ma nhãn của Á Văn phiếm xuất nhưng hắn vẫn không khỏi cảm thấy lạnh run, lẩm bẩm nói:” sát khí thật trầm trọng nha! Tên trẻ tuổi tóc bạc này rốt cục có lai lịch như thế nào vậy, bọn không có mắt này đụng phải thiết bản thật rồi. Lúc này, giữa sân đột nhiên truyền đến một tiếng hú cao vút thê lương liên miên không dứt. Hắc y nhân cảm thấy rùng mình lần nữa cúi đầu nhìn xuống. Bên cạnh Á Văn, tham lang tinh tuy trông thập phần to lớn nhưng cũng hết sức ôn nhu, cảm ứng được sát khí của Á Văn cự đầu liền ngẩng lên cao ngưỡng nguyệt phát ra tiếng hú thê lương, toàn thân lông dài màu bạc không gió mà tự động trống quỷ dị chí cực. Chúng nhân dưới nguyệt quang và ánh sáng từ những ngọn đèn chiếu xuống càng nhìn rõ trong miệng tham lang tinh hai chiếc răng nanh đang chậm rãi mọc thẳng ra thêm mười phân, tứ chi đồng dạng mọc ra các móng vuốt sắc bén, trên đầu xuất hiện một chiếc sừng thô thiển dài khoảng ba mươi phân. Mọi người không khỏi kinh hãi một trận, nhìn thấy trên thân tham lang tinh giác, nha, trảo của tham lang tinh đều toát ra quang mang màu trắng, thật sự không có bao nhiêu người có can đảm nhìn trực diện vào. Huống chi trên người Á Văn lúc này còn phát ra kim quang nhàn nhạt, tóc trắng chẳng biết thế nào không gió mà phi tán tùy ý, hơn nữa kim ngân song sắc từ thần ma nhãn càng làm cho hắn trông quỷ dị vô cùng. Biến hóa kinh người của Á Văn và tham lang tinh khiến một nửa số trong đám người chung quanh chiến ý đại giảm, thật sự chùn bước không dám tiến lên công kích Á Văn và tham lang tinh. Nhưng là hiện tại Á Văn trước mắt bọn chúng đã trở thành người với tín niệm chiến đấu:”một khi đối địch, giết không tha”, tức thì khiến cho bọn chúng trong lòng nảy sinh hối hận, nhưng trước mắt đối mặt với sát khí bừng bừng của Á Văn thì trong lòng chỉ có hai chữ:”đã muộn”. Á Văn lộ ra khuôn mặt tựa như cười tựa nhu không, sát khí đại thịnh,” các ngươi muốn chết”, giọng nhàn nhạt thản nhiên nhưng lọt vào tai chúng nhân lại khiến tất cả rùng mình. Nhưng lời này cũng đã nhắc nhở Đạt Cách, hắn điên cuồng hét lên:” mọi người lên”. Tất cả như sực tỉnh, đều quát to một tiếng lấy lại sĩ khí cho chính mình. Á Văn khinh miệt cười, cùng tham lang tinh hóa thân thành một đạo kim sắc và một đạo ngân sắc lao vào trong đám người. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang