[Dịch] Thiên Ma Thần Đàm

Chương 1 : 19 thượng Huyết chi uy danh thượng Thú

Người đăng: anhhungsida

Tại ngoại vi của kỳ hoa sâm lâm có ba sâm lâm thị trấn không thua kém sâm lâm thị trấn ở bình nguyên phía trên đại đô thị, phân biệt là phồn hoa chi trấn ở cận phía đông Hoa Na Bang (Hue Neibang) công quốc-Đế Lai Ác Nhĩ trấn, đây là nơi chuyên tạo ra kỳ hoa dị thảo,là thị trấn rất nổi tiếng về hoa, nhân khẩu khoảng ba vạn người, thuộc về lãnh thổ của Hoa Na Bang công quốc, chỉ là Hoa Na Bang công quốc không thiết lập đơn vị trị an ở nơi đây nên vẫn là một thị trấn độc lập. Trở về phía bắc Đế Lai Ác Nhĩ trấn hai mươi dặm, tồn tại một mỹ tữu chi trấn- Thiệu Thư Đại Đề trấn là một thị trấn nổi tiếng về mỹ tửu, lợi dụng mỹ vị từ hoa quả trong kỳ hoa sâm lâm tạo nên nhiều loại mỹ tửu mà tửu đồ khắp Kỳ Vũ đại lục đều vô cùng thèm muốn, dân cư khá đông ước khoảng có năm vạn người sinh sống trong trấn, vị trí chính xác của thị trấn là ở phía bắc của kỳ hoa sâm lâm, là thành trấn thuộc Kỳ Lan Lâu liên minh, bất quá người đi đường đều biết, Thiệu Thư Đại Đề trấn đồng thời cũng là trung tâm phân phối hàng hóa buôn lậu (tẩu tư hàng hóa) lớn nhất đại lục nên còn được mệnh danh là tẩu tư chi trấn. Đại thị trấn còn lại nằm ở phía tây kỳ hoa sâm lâm thuộc sỡ hữu của Thái Long đế quốc, xưng là thị trấn quân sự “ Long Nhận”,nhân khẩu khỏang bảy vạn, trong đó có ba vạn người là quân đội của Thái Long đế quốc luôn trung thành tuyệt đối có trách nhiệm phòng vệ biên cương đối với Hoa Na Bang công quốc và Kỳ Lan Lâu liên minh. Bây giờ là lúc màn đêm buông xuống,cũng là thời điểm náo nhiệt nhất trong ngày ở mỹ tửu chi trấn Thiệu Thư Đại Đề. Là thị trấn nổi tiếng về rượu đương nhiên thứ không thể thiếu nhất chính là rượu, có tửu nhi tất tửu quán,tửu ba (quán bar!),tửu điếm cũng sẽ không thiếu. Thanh Bích tửu quán,nổi tiếng ở Thiệu Thư Đại Đề trấn về một màu xanh đặc biệt, sử dụng một loại bích linh hoa đặc thù trong kỳ hoa sâm lâm, không phải ba năm mới có thể trở nên nổi tiếng về mỹ tửu đặc biệt. Như thanh bích tửu vậy có một mùi hương thanh đạm bất tuyệt, mùi vị nồng hậu nhưng không mất đi sự thanh nhã, rượu có màu sắc trong suốt như thạch bích, mỗi người ở đô thành khi đã nhấm nháp qua mỹ vị này đều không thể cưỡng lại mà uống thêm ngụm nữa. Thanh Bích tửu quán nhờ đặc tính độc đáo ,dụng một loại gỗ thơm trong kỳ hoa sâm lâm xây nên, ba tầng lâu, mỗi tầng rông cả trăm thước vuông, bên trong không giống những tửu quán hỗn độn bình thường, đồ trang trí rất cao nhã và giản đơn,phục vụ lại rất chu đáo và thân thiết, những tửu khách đã tới nơi nay đều cảm giác vương vấn cứ muốn đến thường xuyên. Bởi vậy Thanh Bích tửu quán trở thành một trong tứ đại tửu quán tại Thiêu Thư Đại Đề trấn, đồng thời cũng là tửu quán có lịch sử lâu đời nghe nói đã tồn tại từ hơn trăm năm trước. Tại đây khi mà bóng đêm tràn đến, Thanh Bích tửu quán vẫn đông khách như mọi khi. Tam lâu của Thanh Bích tửu quán, được thiết kế chuyên phục vụ cho tửu khách đến của tửu quán, nhưng cũng có chỗ bất đồng, hai tầng lâu rất đông khách náo nhiệt, tầng ba cũng có một số tửu khách thường xuyên, tuy không khỏi có những hội đàm luận to tiếng nhưng so với tầng một và tầng hai mà nói thì đích xác vẫn thập phần thanh u. Chỉ là lúc này chúng tửu khách vốn đang cao hứng đàm luận đột ngột im lặng dị thường, ánh mắt mọi người đều nhất trí tập trung về cầu thang đi lên lầu ba. Tại thang lầu một nữ phục vụ thiên kiều bách mị đang đi lên, một nữ phục vụ này có một cái gì đó rất dễ nhìn, ở Thanh Bích tửu quán này nữ phục vụ mỗi người đều là kiều mị động lòng người, nhưng những người ở đây đại khái cũng đều thường thấy qua, hơn nữa nữ phục vụ này ở tửu quán cũng không phải người có vẻ đẹp động nhân nhất, có thể thấy ánh mắt mọi người cũng không phải là đang nhìn nàng vậy vì sao tất cả đều quay đầu hướng về thang lầu? Đáp án rất nhanh được rõ ràng, theo lên phía sau nữ phục vụ kia là một người khá đặc biệt. Trong mắt chúng nhân đó là một quái dị nhân hết sức kỳ lạ, ước khoảng hai sáu hai bảy tuổi, trên thân khoác một áo choàng màu nâu phổ thông, cả người ngoại trừ đầu ra còn lại kể cả tay chân đều được giấu trong bộ áo choàng rộng rãi, niên kỷ còn ít nhưng lại có một mái đầu trắng như tuyết mà lão nhân bảy mươi tám mươi cũng chưa chắc đã có, hoàn toàn là tóc trắng không có tí tạp sắc và được cột tùy ý sau đầu, còn lại những dải tóc dư được buông trên vai, ở bên người cao gần bằng hắn còn có một huyễn thú to lớn, xem ngoại hình nó chính thuộc về lang hệ huyễn thú. Một người một thú đi này cất bước lên lầu ba, nữ phục vụ đi trước dịu dàng nói:”Á Văn Long tiên sinh ngài lại muốn vị trí cũ sao?” Không cần phải nói, người này một tháng trước từ thanh lam chi cảnh đi ra chính là Á Văn, bên cạnh hắn chính là huyễn thú tham lam tinh, chỉ là lúc này hắn vì không muốn bị chú ý nên đổi danh tính xưng là Á Văn Long. Á Văn bỏ qua sự chú ý của mọi người trên thượng lâu, chỉ nói một cách hững hờ với nữ phục vụ:”như trước”. Hắn tự mình đi về một chỗ ở lầu ba nơi mà ánh sáng từ ngọn đèn chiếu không tới, tựa như âm ảnh trong bóng đêm đến ngồi xuống nhìn ra ngoài cửa sổ, tham lang tinh ngoan ngoãn đến nằm ở một bên chân hắn. Nữ phục vụ cười một tiếng nhẹ rồi quay mình đi xuống lầu, một khắc sau nàng lại bưng lên một cái bàn,trên đặt một tửu bình và một tiểu bôi, đến đặt lên cái đẳng phía sau Á Văn, lại giúp rót đầy một chén, Á Văn đưa tay cầm lấy ngửa đầu uống cạn, nữ phục vụ lại lập tức giúp hắn rót đầy chén nữa. Á Văn uống một chén rồi quay nhìn về phía ngoài cửa sổ, cũng là hắn vừa quay đâu đi thì nữ phục vụ đúng bên cạnh hắn dùng ánh mắt như mơ màng nhìn hắn, Á Văn chau mày, thở dài nói:” nơi này không cần ngươi phuc vụ, ngươi đi đi !” Nữ phục vụ sinh thất vọng trong lòng, liếc mắt nhìn hắn một cái rồi cầm bản tử (cái mâm) xoay người xuống lầu. Không thể phủ nhận rằng, nhờ di truyền từ mẫu thân xinh đẹp cùng phụ thân tuấn mỹ của mình mà bản thân Á Văn sở hữu mị lực hấp dẫn nữ nhân rất lớn, nhất là bộ dạng hắn bây giờ không hề mang một thần thái khinh thường của thanh niên tuổi đôi mươi, trải quá phong sương hắn nay sở hữu một thần thái trầm ổn, mái tóc trắng cùng diện mạo vô cùng tuấn dật kết hợp một thần thái trầm ổn khiến Á Văn tư nhiên tản mát ra một loại kỳ dị mỵ lực, nữ phục vụ trong Thanh Bích tửu quán vừa gặp hắn đã sinh thần hồn điên đảo hoàn toàn không nhận ra Á Văn thực sự chì mới mười tám tuổi. Chứng kiến tình huống này một tửu khách nhịn không được chua giọng nói:” thiệt là, một tên bạch thiếu niên quái nhân cũng làm cho các nữ phục vụ ở đây trở nên như vậy, thật không hiểu đã dùng quỷ pháo gì mê hoặc.” Một bằng hữu bên cạnh vội nói:” đừng nói liều, ngươi quên nửa tháng trước có chuyện gì rồi sao? Muốn chết à?” Tửu khách nọ nghe vậy sục tỉnh, rùng mình một cái, cúi đầu không dám nói nữa. Nhưng với tu vi Á Văn bây giờ có thể nào không nghe thấy đoạn nói chuyện vừa rồi chú, chẳng qua là hắn không để ý tới, lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Á Văn dường như không chú ý đến âm thanh trong lầu lập tức sôi nổi trở lại, tửu khách lại bắt đầu đàm luận nhưng kỳ trung khó tránh khỏi nhắc đến sự việc kinh tâm trong nữa tháng trước của nhân vật kia. Khách nhân ngồi cùng bàn đều giống nhau, ba người này tuổi khoảng hai bảy, hai tám ngồi cùng bàn uống rượu, thanh niên hướng ngồi quay về phía Á Văn thấy hai hảo hữu của mình kể từ lúc thanh niên tóc bạc lên lầu đều len lén nhìn trộm hắn, sau đó đều mang một bộ dạng lo lắng, liền liều lĩnh nhìn một bằng hữu khác giọng thản nhiên nói:”sự việc nửa tháng trước”,nói đến đó rồi hắn im lặng, hắn cho tới bây giờ chưa thấy qua hão bằng hữu của mình lại nhát gan vậy không khỏi trong lòng hiếu kỳ vội vàng hỏi đáo để là chuyện gì xảy ra? Người kia vội ngăn hảo hữu hồ ngôn loạn ngữ vừa lén liếc nhìn Á Văn vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ như trước, xác định Á Văn không chú ý tới bọn họ hắn mới thấp giọng kể chuyện nửa tháng trước. Nguyên lai cách đây nửa tháng, Á Văn vì lâu rồi chưa có đi qua thanh lam chi cảnh, hắn quên đường trở lại công quốc, tại kỳ hoa sâm lâm đi lạc mất nửa tháng, cuối cùng bất ngờ rời khỏi công quốc mà quay lại thị trấn này. Ngày đó, Á Văn đi vào thành trấn thì đồng dạng thời gian hiện tại, đã trải qua bảy tám ngày dùng thủy quả làm thức ăn, vất vả mới tới được thành trấn có người, trước tiên là tìm một nơi để lấp đầy bụng mà hắn nhìn đúng chỗ này chính là thanh bích tửu quán. Lúc ấy hắn gọi một đống thức ăn, đang muốn sảng khoái ăn uống một trận thì một tiếng kêu sợ hãi truyền đến, một thân ảnh nhỏ nhắn hướng về hắn đánh tới, Á Văn nhãn minh thủ khoái (nhanh tay lẹ mắt) lập tức lắc mình một cái, tránh thoát rồi tự hỏi không biết thân ảnh có ý đồ gì. Hắn định thần lại nhìn lại mới biết thân ảnh vừa rồi chính là một nữ phục vụ trong tửu lâu,chẳng biết vì cớ gì lại kinh hoàng thất thố lao về phía hắn, tuy không trúng vào hắn nhưng lại làm đổ cái bàn cùng bữa tối của hắn xuống đất. Á Văn tiếc nuối nhìn bữa tối cuả mình, lại ngẩng đầu nhìn lên nguyên lai bên cạnh bàn hắn là bảy tám khôi vũ đại hán đang khá là tức giận. Người ở giữa tựa hồ là đại hán dẫn đầu đưa tay lên mũi ngửi vẻ mặt mê man, đại hán bên cạnh hắn cười nói một cách dâm tà:” lão đại, ngực của tiểu nữ này rất đẹp a.” Đại hán được xưng là lão đại xoa xoa tay nói:”thực không sai, vừa lớn vừa mềm, các ngươi ngửi thử mùi u hương lưu lại trên tay ta này.” Bộ dạng dâm tà khiến người khác phát bệnh, Á Văn lắc đầu nhìn người đang té trên mặt đất, trên người dính đầy những cọng rau, vẻ mặt đau đớn thương cảm, hai tay che lấy ngực của mình, đây hẳn là điển hình của việc mượn rượu làm bậy,điếu hí phụ nhụ. Thầm than không may Á Văn đưa tay đỡ nữ phục vụ dậy, xoay người đi hướng về cái bàn ở xa nhất, nhàn sự loại này hắn thật sự không muốn quản, huống chi trong thời gian đào vong này hắn muốn giảm bớt những loại đa quản nhàn sự này. Á Văn cũng không nghĩ tới hắn không muốn quản nhàn sự nhưng nhàn sự lại tìm tới của nhà mình. Hắn không biết ngay khi hắn đưa tay giúp nữ phục vụ thì hắn đã tự chuốc lấy phiền toái. Hắn vừa quay đầu đi về hướng khác, thì sau lưng một đạo kình phong truyền đến, bản năng được tôi luyện trong sinh tử lập tức phản ứng, Á Văn không chút ngập ngừng, một bước lướt ngang qua, mọi người chưa kịp minh bạch tình huống thế nào thì Á Văn vòng về phía sau kẻ đánh lén, tiện đó dùng khuỷu tay đập vào lưng khiến hắn ngã thẳng xuống đất. Á Văn định thần nhìn lại, kẻ vừa rồi chính là đại hán dẫn đầu, tuy không rõ ràng vì sao hắn đánh lén mình, nhưng cũng biết được cái phiền toái trên thân bây giờ muốn tránh cũng không tránh được. Quả nhiên, những tên còn lại thấy lão đại bị đánh ngã trên mặt đất đều kinh hãi biến sắc, tên ở giữa hét lớn:”hảo gia hỏa, nguyên lai có chút bản lĩnh, khó trách ở địa bàn này dám quấy nhiễu chúng ta, các huynh đệ làm thịt cái tên không có mắt này.” Á Văn thoáng nhíu mày, hắn quấy nhiễu bọn chúng khi nào? Bất quá thầm kêu cũng chẳng được gì, thấy bọn chúng bảy tám tên từ trên người lấy ra tiểu tiêm đao, bộ dạng thực sự muốn hội đồng hắn, không khỏi làm nổi lên sát khí đã tiềm tàng lâu nay trong lòng Á Văn, khẽ quát một tiếng, hai tay mở ra, năm ngón tay như hổ trảo động tác cực nhanh, hậu phát tiên chí(đánh sau đến trước), thế hung hãn đánh về phía bọn ác đồ. Bọn đại hán không biết tử kỳ đang đến, lại cuồng hô nghênh đón hướng Á Văn, kết quả khỏi nghĩ cũng biết, bọn chúng bình thường ỷ vào thân hình cao lớn, nhân thủ đông đảo hoành hành tại hương trấn,thế nào có thể là đối thủ của kẻ từng thân kinh bách chiến như Á Văn. Chỉ thấy Á Văn hai tay hổ trảo liên thân, bọn đại hán đông đảo lại không biết cách hợp lại chống địch, chỉ chờ bị hổ trảo của Á Văn đánh tới, thực là thối đoạn thủ chiết, mọi người tại trường hoan hô không ngớt, chiến đấu đã chấm dứt, kể cả đại hán dẫn đầu tất cả đều bị Á Văn đánh gãy tay chân, té trên mặt đất rên hừ hừ mất đi sức chiến đấu. Cuối cùng thì Á Văn cũng thủ hạ lưu tình, không có đại sự gì xảy ra chỉ là bẻ gãy tay chân, sự việc như vậy cũng khiến cho những người bàng quan phải run rẩy sợ hãi, bởi vì Á Văn động thủ rất dứt khoát thủ đoạn nhanh nhẹn,chiến đấu chấm dứt mà khuôn mặt vẫn thản nhiên như nói với mọi người rằng bẻ gãy tay những người này đối với Á Văn mà nói không có gì đặc biệt. Cuối cùng thì lão bản của thanh bích tửu quán ra mặt, mời thầy thuốc trị thương thế cho đám hung nhân, lại tống tiễn bọn chúng về mới chấm dứt tràng nháo kịch, mà Á Văn đương nhiên trở thành ân nhân thượng khách của lão bản, miễn phí cho hắn ở lại khách điếm phía sau tửu quán. Á Văn ban đầu không muốn ở lại nhưng dưới lời mời thành khẩn của lão bản không tiện từ chối cũng đành lưu lại, ít nhất thì dưới mắt những người khác là như thế. Dựa mình trên cửa sổ ngáp dài một cái, trong tai hắn nghe được bàn đối diện đang đàm luận về chuyện nửa tháng trước của mình, đây không biết là lần thứ mấy hắn nghe người khác nói về mình. Trong mắt người khác, Á Văn là vì thành ý của lão bản mà lưu lại nhưng chính thức nguyên nhân thì chỉ có hắn tự mình biết. Á Văn đúng là vì lão bản mà lưu lại nhưng như vậy không giống như mọi người tưởng hắn muốn cho lão bản cảm tạ mà chủ yếu là do lòng hiếu kỳ của hắn với con người lão bản. Theo lý mà nói đối với những lão bản buôn bán bình thường nếu có người trong điếm gây sự thường thường đều muốn những phần tử gây rối này mau mau rời đi hơn nữa càng nhanh càng xa càng tốt. Nhưng lão bản của thanh bích tửu quán ở đây lại trái ngược, chẳng những mời hắn lưu lại còn cho hắn một chỗ tại lầu ba tửu quán miễn phí cung cấp rượu thịt cho hắn, nhường cho Á Văn một không gian trong tửu quán, như vậy không phải tuyên cao thiên hạ rằng hắn hiện đang ở trong tửu quán chẳng lẽ lão bản không sợ những đại hán này đến trả thù sao? Chuyện này đối với đạo lý hòa khí sinh tài của thương gia có phần không đúng. Vì Á Văn cảm thấy hết sức tò mò không biết lão bản trong hồ lô bán thuốc gì? Cũng thuận theo sự sắp xếp của ông ta. Huống hồ qua mấy ngày nay âm thầm quan sát, Á Văn phát hiện ra lão bản tựa hồ cũng đang quan sát lại hắn, hắn để ý thấy lão bản này cũng là một võ giả luyện khí kỳ học, hơn nữa tu vi cũng không kém. Bất quá trải qua nửa tháng ở chung, Á Văn phát giác lão bản đối với hắn cũng không có địch ý, cho nên hắn cũng không ám tra lão bản. Tuy nói Á Văn ở tại tửu quán suốt nửa dường như không quen biết ai, cũng không có ai thù địch với hắn, tựa hồ có chút lãng phí thời gian, bất quá hắn cũng thu hoạch được hai vấn đề. Đầu tiên là vào ban đêm mỗi ngày Á Văn phát hiện một nơi trong thành trấn, một tửu quán rất hỗn tạp nhưng kỳ thực là nơi rất tốt để thu thập thông tin, rượu vào lời ra rất nhiều điều không giám nói, những tin tức thuộc dạng không thể nói, tin đồn hay bí mật tất cả đều được nói ra, ngôn giả vô tâm thính giả hữu ý, Á Văn thu hoạch được nhiều thông tin ngoài ý muốn, hai năm hắn ẩn cư đào vong trên đại lục cũng đã xảy ra nhiều chuyện khiến hắn tiếc nuối. Thêm nữa hắn rốt cục xác định một chuyện là cho dù hắn bây giờ trở về công quốc thì nếu hắn không nói ra e là không ai nhận ra hắn là Á Văn Tư Đạt Khắc, bởi vì bảng cáo thị bên cạnh hắn chính đang dán lệnh truy nã thưởng kim bảng, nhưng lại không ai đưa hắn lên danh sách truy nã cùng chỗ với nhà Tư Đạt Khắc, điều này làm hắn thập phần yên tâm. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang