[Dịch] Thiên Ma Thần Đàm

Chương 1 : 16 Ma Vực Kỳ Thú

Người đăng: anhhungsida

Ma Vực Kỳ Thú ------------------------ Nhìn thấy bốn bề đều là rừng cây rậm rập không thấy ánh mặt trời, mật độ cây rừng dày đặc dường như bao phủ cả ánh nắng mặt trời, chỉ còn lại một tia tia nắng ngẫu nhiên xuyên qua kẽ lá chiếu sáng xung quanh họ, khiến cho họ có thể tiếp tục tiến lên. Tính toán thời gian là cách lần chiến đấu gần đây nhất là đã hơn nửa tháng, đây là khoảng thời gian dài nhất, có lẽ đã bỏ xa những kẻ truy đuổi. Nhưng mà ah Văn vẫn không dám sơ ý, ai dám khẳng định nhưng kẻ đó nhưng hồn ma ám họ có thể không như những lần trước từ sau lưng họ đột nhiên xuất hiện. Ngay khi họ đã bước vào Trung Ương Ma Vực đã nửa tháng , thời gian này không có thấy bất cứ cái trừ gia đình họ ra là nhân loại cả. Trên con đường này, ngoại trừ nửa tháng trước giải quyết một đám người mạo hiểm thấy lợi quên mình ra, ở đây không hề thấy một bóng người. Hơn nữa, lần chiến đấu này là vì trên tay mấy tên mạo hiểm giả có một viên minh châu dùng để chiếu sáng 10cm dẫn tới, không phải do lý do họ những ra cả nhà Tư Đạt Khắc. Nhìn lại cả nhà , ah Văn cảm giác thấy gia gia cùng 3 người anh trai đã hết sức mệt mỏi đến cả bước đi cũng nhọc nhằn, trời cũng sắp tối rồi, là lúc tìm một chỗ để qua đêm. Đột nhiên ánh mắt tập trung tại một vị trí, đó là chỗ ẩn nấp giữa 3 cây lớn, chỉ là ah Văn đang đứng tại nơi đó mà không cách nào nhìn thấy được một cái động khẩu ẩn mật được. Làm một thủ thế, ah Văn bảo mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, tâm ý nhất động, một tiếng hống nhỏ truyền lại, Tham Lang Tinh đã đứng chắn tại cửa động. Ah Văn nhắm đôi mắt lại, để Tham Lang Tinh thiết lập cường đại mà vô gian tinh thần liên hệ, trong đầu hiện lên những gì mà Tham Lang Tinh mắt thấy tai nghe sau khi đã vào trong động. Trong 1 năm nay, đây là tiến triển của ah Văn cùng Tham Lang Tinh, giữa 2 không còn cần những động tác đặc biệt, Tham Lam Tinh tự nhiên mà có thể cảm ứng được suy nghĩ của ah Văn mà tham gia hồi ứng, điều đó khiến cho họ trong lúc chiến đấu có thể không cần chuẩn bị mà phối hợp nhịp nhàng, đạt đến một hiệu quả dị thể đồng tâm, hủy diệt kẻ thù. Mà sau khi ah Văn chuyên tâm cùng Tham Lang Tinh kiến lập liên hệ tinh thần, dường như là đã hòa thành một thể với Tham Lang Tinh, có thể tùy ý chỉ huy động tác của Tham Lang Tinh, mà còn những gì mắt thấy tai nghe của Tham Lang Tinh đều hiện lên trên não, nhờ kỳ kỹ đó, ah Văn không biết dẫn dắt người nhà trốn qua biết bao nhiêu mối nguy hiểm cạm bẫy cận kề cái chết. Trông thấy người ah Văn phát ra quang mang màu bạc nhàn nhạc, ah Hoa cùng ah Húc nhìn lẫn nhau, biết là không biết anh ta đang vận dụng Tham Lang Tinh dò xét thứ gì nữa. Nói thật là, nếu như không trong cuộc trốn chạy, thiết tưởng đứa em của họ nhất định sẽ làm chấn động cả đại lục! Từ xưa tới nay không có một ai như ah Văn có thiên bẩm kỳ dị với võ thuật như anh ta, dường như là chỉ vì luyện võ mà giáng sinh, phối hợp với sự khổ luyện cố sống cố chết, gần như là mỗi một phút một giây đều trong sự tiến bộ, tuy vẫn chưa thành thục lắm, nhưng chỉ cần thêm chút thời gian, ah Văn tất sẽ thành một nhân vật lớn. Nhưng mà có một điều khiến họ nghĩ hoài không ra, hình như ah Văn còn nhiều điều bí mật mà đến họ còn không thể nhận ra. Thí dụ như bây giờ với ánh sáng màu bạc này, họ còn không biết bao nhiêu phần nữa, nhìn thấy lúc ah Văn trong cơn nguy hiểm, trên người khi khi phát ra ngân quang đó, chỉ ánh sáng ấy một khi xuất hiện, ah Văn dường như được thần hỗ trợ, đại phát thần uy, đánh cho kẻ địch không còn manh giáp, nhưng khi lúc họ hỏi về thì ah Văn không nói ra được tại làm sao. Chỉ biết là giống như và ah Văn có mối liên hệ tinh thần dị lực. Trong lúc họ đang mải miết suy nghĩ, ah Văn với gương mặt hớn hở cùng Tham Lang Tinh đã thám soát xong trở về. Đến trước mặt họ, vui vẻ nói : “Gia gia,ca ca, Tham Lang Tinh phát hiện một nơi tốt, chúng ta có thể cư trú ở đó.” Khi nghe tới lời của ah Văn, chúng nhân không ai không hớn hở, sau khi đến Trung Ương Ma Vực này, họ không ngừng tìm kiếm một nơi định cư được, chỉ luôn không như ý, bây giờ nghe lời của ah Văn, không ai không vui mừng ra mặt. Lập tức không nhớ đến nghỉ ngơi, hối hả nói : “ah Văn nhanh lên! Nhanh lên ! Nhanh đưa chúng ta đi!” Không một chút do dự, ah Văn cùng Tham Lang Tinh sánh bước đi trước, ở đằng trước dẫn đường, nhóm người ah Hoa theo sau, hướng cửa động mà đi. Đến khi thấy cửa động, nhóm người ah Hoa đều thốt lên : “Thật là một cửa động bí mật.” Chỉ thấy sơn động này hai bên đều mọc 3 cây cả trăm tuổi, nơi mọc thật sự che đi cửa động, lại thêm từng từng lớp lớp cỏ dại và dây leo, nếu như hồi nãy ah Văn không đứng ở vị trí thích hợp thì e rằng cũng không thể phát hiện ra cái cửa động đó. Đến động khẩu, nhóm người ah Văn quen thói cẩn thận nên không phá hủy cảnh sắc tự nhiên ban đầu của cửa động rồi tiến vào trong động. Sau khi bước vào cửa động là một con đường hướng xuống, chỉ cao tới nửa thân người không biết dẫn tới đâu. Tham Lang Tinh ở phía trước, nhóm ah Hoa ở giữa, ah Văn thì đoạn hậu, dưới sự lãnh đạo của Tham Lang Tinh, lượn lờ thân người, chậm rãi tiến đến. Đi khoảng nửa tiếng, cuối cùng độ cao của con đường dần dần cao lên, bước chân của đoàn người càng ngày càng tăng tốc. Một lát sau, cả đoàn người cuối cùng cũng thoát ra khỏi cái địa đạo dài đăng đẵng này, nhìn thấy cảnh vật trước mắt mà không khỏi ngay người, cảnh tượng trước mắt thật không thể tưởng tượng được. Khi đi qua địa đạo ấy, mọi người đều biết rằng mình đang ở không biết bao nhiêu sâu trong lòng đất, thế nhưng, lòng đất làm gì có ánh sáng mặt trời? Sau khi ah Văn là người cuối cùng thoát ra khỏi địa đạo, anh ta thấy cả nhà đều đứng ngay dại tại cửa địa đạo, đương nhiên biết nguyên do tại sao, vì thế khi lần đầu anh ta mượn đôi mắt của Tham Lang Tinh khi thấy cảnh tượng này cũng ngay ra, gần như không dám tin. Do thế nên không cần lệnh cho Tham Lang Tinh dò xét kỹ càng đã dẫn dắt cả nhà đến đây. Ah Văn quan sát chi tiết xung quang bốn bề, phát hiện đây thiệt là một cái động quật siêu lớn, bước đầu dự đoán diện tích khoảng gần 2000m2 , bốn phía là nham bích từ dưới lên cao khoảng 20m mới chụm đầu vào nhau. Cả cái động quật dưới là một cái nửa hình tròn không quy tắc, ánh sáng đến từ đỉnh của động quật, có vô số lỗ nhỏ, từng từng tia nắng từ những cái lỗ nhỏ này chiếu xuống, thắp sáng cả cái quật, ah Văn gần như cảm thấy cả địa quật này tràn đầy ánh nắng ấm áp, thiệt không thể tin được. Đại khái vì nguyên do ánh sáng mặt trời mà địa quật này mọc vô số thực vật, một chút cũng không giống một cái địa quật âm u lạnh lẽo. Những cây thực vật này thiệt sự như một khu rừng nhỏ, không những có rất nhiều cây gỗ, hoa cỏ thậm chí còn có một con suối nhỏ uốn lượn, càng không thể không nói đến là một cái hồ nhỏ đã chiếm đi địa quật này 5 phần diện tích. Cái địa quật này thiệt sự là một khoảng trời thu nhỏ, do đó không thể trách được cả nhà ah Văn lại ngay người như thế. Nhìn thấy một nơi đep đẽ kỳ lạ như thế này, không một ai còn cảm thấy mỏi mệt nữa. Chỉ thấy đám người ah Văn xuất hiện những nụ cười dịu dàng sau một năm trời vắng bóng, tựa như một đứa nít vậy, chạy rong khắp nơi, đến Hàn La cũng không ngoại lệ. Khi cả nhà đều mỏi mệt, tụ tập ở địa đạo, thân là đại ca, ah Hoa, lại nhìn lại 3 người em của mình, lại nhìn về Hàn La trong cơn điên dại. Dõng dạc lên tiếng : “các em cảm thấy địa quật này như thế nào?” Ah Nhược gật đầu nói : “ đại ca, nơi đây thiệt tình không tệ, thiệt muốn ở đây 10 ngày nửa tháng, không biết có thể không?” Ah Húc cũng nói : “em cũng thấy ah Nhược nói không sai, nơi này vừa bí ẩn vừa thoải mái, chúng ta có thể suy nghĩ đây là nơi ở tạm thời của chúng ta.” Nghe tới lời của ah Húc, một người có hiểu biết nhiều, mắt ai cũng sáng lên, im lặng đợi chờ sự quyết định của ah Hoa. Ah Hoa đắng đo một hồi, trông thấy ánh mắt mong mỏi của mọi người, lại nghĩ đến một năm nay không nơi ở cố định, khiến anh ta không khỏi cảm thấy chán ghét. Tất thì dưới ánh mắt của 3 người ah Văn, ah Hoa nặng nề gật đầu nói : “thôi được! Đây sẽ là ngôi nhà mới của chúng ta!” Chúng nhân hoan hô một tiếng , cuối cùng cũng có nhà rồi! Chúng nhân hớn hở vội vàng tìm một chỗ đất bằng phẳng gần ven hồ, xây một ngôi nhà tranh, tạm thời dùng làm nơi nghỉ ngơi, bây giờ ánh sáng xuyên qua những khe nhỏ dần dần tắt ngúm. Thế nhưng, nhóm người ah Văn lại nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ khác. Nguyên do ánh sáng mặt trời biến mất xong, động quật này không những không tối đen như mực như họ tưởng mà ngược lại 4 bức tường cùng đỉnh nóc của địa quật này bắt đầu phát ra ánh sáng màu xanh lam nhạt, lam quang mềm mại không những chiếu sáng động quật này mà còn càng tăng thêm một loại cảnh sắc mê ly dịu dàng. Trông thấy cảnh tượng này, mọi người không khỏi say sưa ngắm cảnh đẹp không giống như ban ngày. Nhưng một tiếng kêu quái dị phá hủy không gian nên thơ đó, nghe như tiếng kim loại va đập vào nhau, từ trong hồ truyền đến, làm đánh thức nhóm người ah Văn đang say sưa ngắm cảnh. Phản ứng đầu tiên nhất là ah Văn, một cái phi thân đã đến bên cạnh các anh, cảnh giác đối diện với hồ, Tham Lang Tinh cũng ở bên cạnh ah Văn. Mọi người đều hướng về mặt hồ, giữa mặt hồ, cách họ khoảng 15m , xuất hiện một cái đầu lớn, trông khoảng 1m, tựa như đầu rắn, với bộ vẫy màu trắng, điều kỳ lạ nhất là ở ngay đỉnh đầu của nó có một cái sừng nhọn cỡ 1m . Ah Nhược kinh ngạc nói : “đây là con quái vật gì vậy?” Không có ai có thể trả lời anh ta, vì không ai thấy qua quái vật này, bỗng có một giọng già già : “đây là con Bạch Kim Giác Mãng trong truyền thuyết.” Mọi người nhìn lại, Hàn La không biết khi nào khôi phục lại thần trí bình thường, mà còn từ nhà tranh bước ra, giải đáp thắc mắc cho ah Nhược. Mọi người đều vui mừng, Hàn La cuối cùng cũng khẻo lại, đều kêu lên mấy tiếng “gia gia”. Hàn La nói : “có gì từ từ hãy bàn, chúng ta nhanh chóng rởi khỏi cái hồ này! Đừng đi kích thích nó, không thì mọi chuyện rắc rối to!” Khi nghe thấy những lời này, nhóm người ah Văn nhanh chóng nhẹ nhàng lui sau, đến khi đến nơi không còn thấy Bạch Kim Giác Mãng, mọi người mới dần lại và tụ tập lại. Hàn La nhìn một chốc lo lắng cho các cháu và than : “Những ngày vừa qua thật là khổ cho các cháu.” Nghe thấy lời của Hàn La, nhóm người ah Văn không khỏi rươm rướm nước mắt, lại nghe Hàn La nói : “ Những ngày vừa qua, ta không biết ta đã làm những gì, suốt ngày đầu óc u u mê mê, không những liên lụy các cháu mà còn khiến các cháu chăm sóc ta, gia gia thật có lỗi với các cháu. Ah Hoa liền nói : “gia gia người đừng nói những lời như vậy! Chỉ là làm sao mà gia gia trở nên khỏe vậy?” Hàn La nói : “Không biết tại làm sao khi đến đây, thần chí của ta bắt đầu dần dần hồi phục lại, không những bệnh cũ khỏi hẳn, đến cả thần chí mông lung cũng nhớ ra mọi thứ trở lại, ta còn không nghĩ ra làm sao như thế nữa.” Nghe Hàn La, 4 người ah Văn cũng mới chú ý đến đôi mắt trong sáng, thần chí hơn xa phát bệnh lúc trước, dường như đã hoàn toàn hồi phục. Điều đó khiến mọi người vui mừng khôn siết, hi vọng Hàn La hoàn toàn khỏe hẳn. Đột nhiên, Bạch Kim Giác Mãng trong hồ lại truyền đến một tiếng gầm giận dữ. Hàn La nghe tiếng sắc diện lập tức thay đổi, vội vàng nói : “thảm rồi! Bạch Kim Giác Mãng phát hiện chúng ta đột nhập động huyệt của nó, hiện nay nó đang giận dự.” Ah Văn nghi vấn hỏi : “gia gia ! Con Bạch Kim Giác Mãng này là quái vật gì, làm sao người lo lắng dữ vậy ? “ Hàn La cười chua chát nói : “Bạch Kim Giác Mãng không phải là quái vật nào, nó là một loại huyền thú cực kỳ hung mãnh, cái sừng của nó là một trong số những vật cứng nhất trên đời, nó có thể phun ra Bạch Chước Chi Diệm, có thể phun ra axit, trời sinh 4 cái chân có vuốt nhọn, dáng như loài rồng rắn (p/s :kiểu như rồng corodo), toàn thân là những chiếc vảy cứng cáp, đao thương bất nhập, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, có người từng nói Thanh Long một trong 4 thánh thú trong truyền thuyết là một loài của Bạch Kim Giác Mãng. Ah Văn không khỏi nhướn mày, con Bạch Kim Giác Mãng lợi hại như thế sao? Anh ta có chút không tin. Hàn La thấy dáng vẻ của ah Văn đương nhiên biết nó đang nghĩ gì than rằng : “30 năm trước, có 1 lần ta hành quân đến ngoại vi Kỳ Hoa Sâm Lâm- Sâm Lâm Thành Trấn, lúc đó gặp một tòa thành truyền rằng có Bạch Kim Giác Mãng, lúc ấy ta lần đầu phái một tiểu đội trăm người đi tiêu diệt nó, ai ngờ, cả trăm người đó một đi không trở lại, toàn bộ bị con Bạch Kim Giác Mãng đó giết chết, vì thế lần thứ 2 , ta đích thân đem 500 đi vây bắt nó, lần đó, 500 người chỉ còn không tới 200 người sống sót quay về, hầu hết đều chết trong hỏa diệm cùng dịch axit của con Bạch Kim Giác Mãng, còn cái sừng cứng chắc đó làm ta không thể nào quen được, do đó ta vừa mới hồi phục, tuy không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng khi thấy con Bạch Kim Giác Mãng thì lập tức nhận ra, hơn nữa, đây là con còn lớn hơn con ta vây bắt hơn một lần. 4 người ah Hoa nghe thấy con Bạch Kim Giác Mãng lợi hại như thế, tức là bảo họ từ bỏ nơi này? Thế thì họ thiệt tình không cam tâm chút nào, cũng không muốn vì thế mà từ bỏ một nơi tốt như vậy. Trông thấy 4 đứa cháu biểu hiện hăng hái hẳn lên, Hàn La trong lòng không khỏi quái lạ hỏi rằng : “các cháu làm sao thế ?” Sau khi nghe xong một loạt giải thích của ah Hoa, Hàn La mới hiểu ra chúng đã chọn đây là nơi mà chúng sẽ định cư, hơn nữa ông ta nghe đến nơi này thật sự bí ẩn, Hàn La không khỏi động tâm, nhưng vấn đề là đây có 1 con Bạch Kim Giác Mãng. Một bên, ah Văn hỏi : “gia gia, ca ca, con đi trước thử xem, nếu như đánh không lại thiệt chúng ta hãy nghĩ cách khác vậy.” Nói xong, gọi với : “Tiểu Tinh,chúng ta đi!” Không để Hàn La phản đối, anh ta và Tham Lang Tinh nhanh chóng chạy đến trước mặt con Bạch Kim Giác Mãng vừa ngay mới bò lên từ cái hồ, không nói một lời, cùng Tham Lang Tinh một người một sói hợp lực nhất kích khiến cho con Bạch Kim Giác Mãng có đến 10m dài lại rơi trở về hồ. Hàn La nóng lòng nói : “thằng này nóng nảy quá, con Bạch Kim Giác Mãng thiệt không dễ trêu chọc, hơn nữa càng không phải sức một người là có thể hạ nó.” Ah Húc an ui nói : “gia gia người đừng quá lo, bây giờ ah Văn không phải dễ ăn hiếp đâu, cho dù không có huyền thú khải, càng không thua kém với chúng ta hồi xưa, cho nên ông đừng lo, trước tiên cho nó thử thử cũng tốt, nếu như thiệt tình không được, chúng ta lại suy nghĩ cách khác.” Hàn La nhướn mày : “cho dù ah Văn thiệt sự tiến bộ nhiều đi chăng nữa, cũng không thể cho nó một người mà hữu dũng vô mưu đi khiêu chiến được.” Nhưng trông thấy dáng vẻ 3 người ah Hoa tuyệt đối tin tưởng, Hàn La cũng nói không được nữa, chỉ có lớn tiếng nói : “ah Văn chú ý những gì mà con Bạch Kim Giác Mãng phun ra, đừng nên để nó cho nó quấn hoặc dừng sừng đánh trúng, nhược điểm của nó là đôi mắt. Không cần Hàn La nhắc nhở, ah Văn dưới những trận chiến sinh tử đã rèn luyện được giác gian thứ 6,giác quan này đã cảnh báo không thể tiếp cận quá gần với Bạch Kim Giác Mãng. Lúc ah Văn đánh trúng Bạch Kim Giác Mãng, chỉ thấy trơn tuột, sức mạnh đánh trúng nó cứ như gãi ngứa cho nó. Làm cho ah Văn có một cảm giác không biết làm cách nào, một bên Tham Lam Tinh cũng như ah Văn, cắn, cào xé, hoàn toàn không hề hấn gì. Ngược lại càng kích động hung tính của con Bạch Kim Giác Mãng, phát ra một tiếng gầm dữ tợn, mở rộng miệng ra, một đạo cao lệ bạch sắc hỏa diệm lóe mắt được phun ra, hướng về phía ah Văn. Ah Văn kinh hồn bạt vía một phen, liền uốn thân tránh ra, khiến đạo hỏa diệm này xém trượt qua nửa thước, cho dù như thế, ah Văn vẫn có thể cảm nhận sức nóng khủng khiếp của bạch sắc hỏa diệm. Khiến ah Văn sợ hãi đến độ uớt đẫm mồ hôi, lúc đó lời cảnh báo của Hàn La mới đến vừa mới đến. Ah Văn lập tức kêu : “Tiểu Tinh, dùng châm mao bắn về phía mắt của nó”. Tham Lang Tinh hú một tiếng dài, lông dài toàn thân không gió tự lay, lông trên cổ dựng đứng lên, như một cây một đồng châm, một cái lắc đầu, bắn ra mười mấy cây châm mao, từng cây từng cây bắn trúng vào đầu của Bạch Kim Giác Mãng, trong số đó vừa trúng ngay mắt của nó. Quả nhiên lập tức có hiệu quả, con Bạch Kim Giác Mãng đau đến nỗi phải gầm lên một tiếng cuồng nộ. Những cây đồng châm này đến từ huyết sát Vi Nặc, một năm trước, vì Tham Lam Tinh phải bảo vệ ah Văn, nên ăn luôn bàn tay của huyết sát, khi ah Văn và Tham Lang Tinh kiến lập mối quan hệ tinh thần, cảm giác đến Tham Lang Tinh đang phân tích bàn tay của huyết sát, lúc ấy tuy không biết Tham Lam Tinh làm thế để làm gì, nhưng sau khi chiến đấu xong, ah Văn mới phát hiện Tham Lang Tinh bỗng nhiên có thể khiến lông dài toàn thân hoặc mềm hoặc cứng, hơn nữa còn có thể duỗi dài ra hoặc bắn ra, tương tự như có biến tướng năng lực của bàn tay huyết sát, ah Văn nghĩ hoài không ra, nhưng Tham Lang Tinh sở hữu năng lực này đương nhiên ah Văn rất vui mừng, vì thế vẫn không lại nghiên cứu vì sao Tham Lang Tinh có năng lực này, chỉ là 1 năm nay, Tham Lang Tinh vẫn không sử dụng lại năng lực này. Chính vì thế, khi ấy, ah Văn mới kêu Tham Lang Tinh bắn ra đồng châm, mắt thấy có công hiệu, ah Văn không khỏi vui vừng, càng dùng càng lợi hại, lại bảo Tham Lang Tinh bắn ra mấy làn sóng châm mao, đáng tiếc lần này đã thất bại. Bạch Kim Giác Mãng đã lặn xuống nước, châm mao bắn vào nước ngay lập tức uy lực giảm xuống đáng kể, không cách nào nhắm chuẩn, những châm mao này của Tham Lang Tinh bắn ra thiệt là vô ích. Ah Văn thấy Bạch Kim Giác Mãng lặn vào trong làn nước, trong lòng thấp thỏm lo sợ, anh ta không thể nhận ra nó có thể làm gì mà liều. Do thế, ah Văn bảo Tham Lang Tinh đến bên cạnh, đôi mắt phát ra ánh sáng 2 màu vàng bạc, anh ta đã dùng Thượng Thần Ma Nhãn để dò xét hành tung của Bạch Kim Giác Mãng, nhưng anh ta thất vọng, nguyên hồ nước trong xanh đã bị Bạch Kim Giác Mãng làm cho vẫn đục vô cùng, mặc cho ah Văn tận lực vắt sức cũng không thấy được hành tung của Bạch Kim Giác Mãng. Lúc này, đột nhiên có một chùm ánh sáng trắng bắn từ mặt đất dưới chân ah Văn đang đứng, một khắc trước cảm giác được chấn động dị thường nên khi chùm sáng mới bắn ra thì ah Văn đã tung người nhảy một cái hướng về sau lui về mấy bước, đồng thời ngửi được một mùi lạ tanh chua không thể chịu. Thầm nghĩ : “Không ổn!” Nguyên vì không biết ánh sáng màu trắng từ dưới đất xông lên là gì, mà là cái sừng trên đầu của Bạch Kim Giác Mãng. Bạch Kim Giác Mãng bỗng dùng cái sừng cứng cáp vô cùng của nó, đào đất từ đáy hồ, sau đó từ dưới chân của ah Văn xông lên, đồng thời phun ra một khối axit về phía ah Văn. Ah Văn kinh hãi một phen, dùng toàn lực uốn thân rút lui, phút chốc, lui được cư ly 5m,cùng Bạch Kim Giác Mãng giản cách cự ly. Ah Văn thầm sợ hãi, lúc nãy sơ sẩy tránh không được liên hoàn song kích của Bạch Kim Giác Mãng. Mà lúc ấy, ah Văn mới thấy rõ hình dáng toàn vẹn của Bạch Kim Giác Mãng. Thân hình dài hơn 10m, toàn thân được bao bọc bởi những cái vảy màu trắng, phần đầu giống rắn, cổ dài, thân thể trương lớn, một cái đuôi chiếm hơn một nửa thân mình, 4 chi to khoẻ mà có lực, trên có 4 móng vuốt, một đôi mắt đỏ như máu tựa hung ác đang nhìn châm châm vào ah Văn, hoàn toàn không đá động tới nhóm người Hàn La đang đứng sau ah Văn 20m. Điều hiện nhiên, sào huyệt bị người ta xâm phạm, lại bị ah Văn, kẻ xâm nhập này đánh mạnh vào mắt, một cơn nóng giận như ngọn lửa đang hậm hực nung cháy ruột gan của nó, lúc này trong mắt nó chỉ còn ah Văn không còn bất cứ ai khác nữa, hiển nhiên là nó đã đem mọi trách nhiệm đổ lên đầu ah Văn. Cảm giác được sát khí vô bờ bến từ cái nhìn đầy hận thù của Bạch Kim Giác Mãng, ah Văn không khỏi thầm cười khổ. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang