[Dịch] Thiên Ma Thần Đàm

Chương 1 : 15 Lưu Vong Tuế Nguyệt

Người đăng: anhhungsida

Lưu Vong Tuế Nguyệt ------------------------------ Phảng phất là tình cảm cha con, khi Ngự Lai phóng ra ánh sang cuối cùng của đời mình, nhóm người Hàn La đào thoát khỏi Nguyên Thự Thành không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn về tòa thành với vô số ánh đèn, tia sáng sắc vàng chói sáng vô cùng , ngay đến khi ah Văn đang hôn mê vẫn tỉnh lại. Đến khi ánh sáng biến mất, Nguyên Thự Thành lại khôi phục lại dáng vẻ bình thường của nó. Bất chợt một làn lệ nóng hổi tuôn từ đôi mắt của mọi người. Mọi người không hẹn nhau mà chạnh lòng ,phàng phất những người thân của họ đều qua đời, thốt nhiên nói : “Con của cha ( cha) !” Không cách nào ngăn cản giọt nước mắt đau thương, khiến cho họ dường như hồi tưởng lại chuyện trong thành, ngay khi đây là một hành động vô tri. Nhưng họ đều là những dũng sĩ thân kinh bách chiến, ngay khi biết ngự lai có thể lành ít dữ nhiều, Hàn La vẫn cố nhịn đau lòng mà nói : “Đi thôi !“ Giây phút quay người, ah Văn bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng của ông nội tại cái quay người đó, già đi 20 tuồi. Mọi người đều nhịn nỗi đau bắt đầu hành trình lưu vong khắp nơi gian khổ của họ. Suốt một năm dài, một toán người Hàn La đã tiêu tốn hơn 50 lần thời gian của một người bình thường, Do Hoa- công quốc thủ đô là Nguyên Thự thành, suốt con đường chốn tránh, tiềm đào tới biến giới phía bắc của công quốc, giáp ranh với Kỳ Hoa Sâm Lâm của Kỳ lan lâu liên minh. Kỳ Võ đại lục, lớn nhất, khu rừng sâu Kỳ Hoa thần bí nhất, diện tích lớn bằng Hoa Na Bang công quốc một phần ba, là thánh địa của những nhà mạo hiểm, là nơi thí luyện cùa các võ thuật gia, ma pháp sư, càng là nơi vô số tội phạm cùng hung cực ác phạm tội thiên đường. Rừng sâu từng không quy định thỏa hình tròn, do ngoài lẫn trong chia làm 3 bộ phận, lớp ngoài cùng của khu rừng là vùng không gian từ 5 tới 10 km, gọi là Sâm Lâm Thị Trấn, phân bố vô số đất trống và những con đường do tự nhiên hay con người tạo ra,người bình thường tại những đất trống rộng lớn cùa thị trấn và con đường hoạt động. Phần thứ 2 nằm gần vị trí trung tâm 10 tới 18 km, được gọi là Thí Luyện Chi Địa, gồm vô số kỳ nham quái lâm, và quái thú (huyền thú hoang dã mang tính tấn công tàn bạo), chỉ có võ thuật gia, ma pháp gia tiến hành tu luyện hay người trốn tránh kẻ thù, đạo tặc, kẻ phạm tội … mới đến chỗ này. Phần thứ 3, vùng trung ương cùa khu rừng là hình tròn, phạm vi 26 km, khu vực chỉ có coi sống chết như không, truy cầu tiền tài, truy cầu cảm giác kích thích của mạo hiểm gia mới bước chân, được gọi là Trung Ương Ma Vực. Sau 1 năm sau, nhóm người ah Văn đạt chân tới Trung Ương Ma Vực. Tại 1 năm nay, nhóm người có thể nói câu “cửu tử nhất sinh” vẫn không thể diễn đạt nổi những gì mà họ đã trải qua. Vừa mới bắt đầu đào vong 1 tháng,nhóm người ah Văn vẫn vì một ý niệm “những người truy kích đều là những binh sĩ không biết sự tình”, khi đối địch vẫn nhẹ tay lưu tình nhẹ tay. Nhưng 1 tháng sau, họ từ những người đi đường biết được, Đức Dạ Vương thoái vị hoàng thái tử-Lê An.Ái Sái Tư kế nhiệm làm vua, là ông vua đời thứ 67 của công quốc- Lê An Vương, nguyên hoàng đế Đức Dã Vương thoái vị làm thái thượng hoàng- Đức Dã. Ái Sái Tư, tạm thời buông rèm nghe chính 1 năm, phụ trợ tân vương trị chính. Ngày tân vương Lê An Vương đăng vị công bố 3 đại chính lệnh, thứ nhất: thông báo toàn bộ đại lục, tuyên bố cả nhà công tước Nguyên Tư Đạt Khắc vĩnh viễn là tội phạm truy nã chính trị, bất kỳ người nào trông thấy đều giết không cần hỏi, không luận sống chết, bắt (giết) một người được thưởng một tỷ công quốc kim tệ, bắt được (giết) từ 2 người trở lên được thưởng ngoài một tỷ công quốc kim tệ ra tùy theo số lượng người mà phong làm bá tước tử tước nam tước chi tước vị. Được gọi là phần thưởng cao nhất từ trước tới nay, khiến người ta tiền hô hậu ủng. Thứ hai : công bố với Tư Đạt Đế Quốc làm huynh đệ quốc chi giao. Khiến tình hình cả đại lục một phen biến cách, càng làm tăng thêm vô số ám lưu. Thứ 3 : quân chính đại thần, hữu tướng Hỗ Y.Bích.Đạt Tiệp làm chủ 29 người, làm một phen chức vụ thay đổi lớn. Hỗ Y đảm nhận Quý tộc công quốc hội nghị hội trưởng, thật là minh thăng ám hàng, biết nội tình đều biết vì hắn không dám tiếc lộ sự tình đêm Nguyên Thự thành “Hắc Dạ Liệt Nhật”, chỉ dám nói Ngự Lai đã chết, còn những người khác đều đào thoát, khiến cho Đức Dã Vương bất mãn. Vì đó, Đức Dã Vương mới ngay khi tân vương lên ngôi điều chỉnh nhân sự thực hiện bề ngoài nâng lên mà bên trong lại giáng cấp. Tại nơi những người khác không chú ý, có 1 nhân sự mệnh lệnh : “Tra Nạp Cảnh.Trực Khoa Ân có công với nước, đặc lệnh đảm nhiệm công quốc Vạn kỵ trưởng, phong làm tử tước.” Thuộc danh là Lê An Vương. Nhóm người ah Văn đương nhiên không biết là tân vương đăng cơ khiến Tư Đạt Khắc gia trở thành tội phạm truy nã, hoặc công quốc và Tư Đạt đế quốc kiến lập lúc đầu còn là tin tức không được coi trọng cho lắm. Nhưng ngay khi nghe tới Hỗ Y chính miệng thông báo toàn quốc tin tức tử vong của Ngự Lai, thì đủ để một nhà ah Văn rơi vào nỗi thương tâm vô bờ. Tự nghe tới tin tức đó sau, một mặt cả nhà không dám tin, một mặt lại càng kích phát nỗi thống hận đối với Đức Dã Vương và Hỗ Y, cũng hận luôn hơn nửa đời người cống hiến bảo vệ Hoa Na Bang công quốc. Không lâu sau, vô số những ý đồ: những sát thủ hạng kim, nhà mạo hiểm, kẻ săn đầu người, phạm tội kể cả những người bình dân, bắt đầu vươn bàn tay ác ma với họ, rốt cuộc cả tỷ công quốc kim tệ đủ đệ cho người ta hưởng thụ 3 đời còn chưa hết, tước vị càng làm cho người ta danh lợi vẹn cả đôi đường, ai mà ko ham. Do đó, một nhà ah Văn ngoại trừ ra phải trốn truy binh do Lê An Vương phái đến mà còn ứng phó với số lượng đông đảo liệt đầu giả. Minh khiếu trận, âm thầm tập kích, đầu độc, liệt sát, thứ thứ thủ đoạn, không cái nào là không tàn khốc thâm hiểm. Nhất là trong số số đông tham lượng tiền thưởng thực ra còn có những kỳ năng dị sỹ, mỗi khi mà cả nhà ah Văn nghĩ rằng đã đào thoát khỏi truy bình thì họ đột ngột xuất hiện từ chỗ mà cả nhà không thể nghĩ, giở đủ các loại thủ đoạn. Cuối cùng khiến cho cả nhà điên tiếc lên,không còn lưu tình nữa, thẳng tay mà ra bất kể là sát thủ, hay là tội phạm hay là mạo hiểm giả, liệt đầu giả,ngay cả là bình dân, chỉ là những kẻ mưu đồ bất chính đều giết! Ý đồ làm ác Giết! Nhưng như thế cũng không lam cho chúng sợ hãi, bởi vậy, đám người ah Văn lại dùng thủ đoạn quyết liệt hơn nữa, chỉ là đối địch với nhau thì nhất luật giết tận đối phương dù rằng một binh một tốt, hủy thi diệt tích, đoạn tuyệt mọi cơ hội truy tung. Như thế cuối cùng cũng giảm đi không ít truy binh, Nhưng thần xui xẻo vẫn không buông tha họ lại cho những khảo nghiệm nghiêm túc hơn cho gia đình lưu ly khổ sợ này. Ah Húc phán đoán ra, thứ độc mà họ đã nhiệm là bí độc của hoàng gia Tư Đạt đế quốc-“Diệt hồn hương”- trong truyền thuyết, một thứ làm thân thể của người ăn phải dần dần thối rửa ,không đến nỗi lập tức chết người nhưng khiến cho người đó sống trong nỗi ám ảnh của suy lão tử vong, hơn nữa càng có thể sản sinh ra một loại huyền thú có loại cực độc có sức sát thương cực đại, loại cực độc này có thể theo huyền thú ủ trong người chủ rồi truyền sang người huyền thú, gây hại cho huyền thú,khiến chúng càng ngày càng hư nhược, đến chết mới thôi, còn người chủ cả đời còn lại không thể sở hữu một con huyền thú nữa. Khi phát hiện ra trong người mình nhiễm loại độc đó, đám người Hàn La gần như là tuyệt vọng, gần như là phán tội chết cho họ vậy, càng không nói đến chuyện báo thù. Chết trước tiên la con hỏa sư.Sư Viêm của ah Hoa, Sư Viêm chết sau khi đào vong được 3 tháng, kế đến là quang hổ của Hàn La, một tháng sau khi con Sư Viêm qua đời, kế đến là con Cuồng Phong Chi Hồ của ah Húc,lại tháng thứ 5 rồi đi trên con đường cuối cùng của cuộc đời, cuối cùng là huyền thú của ah Nhược- Bích Thủy Lôi Ưng tại tháng thứ 7 trong một trận chiến, hồn đã về minh phủ. Khi mất đi con Lôi Ưng lại gặp phải liệt đầu giả tọa sơn quan hổ đấu, ngư ông đắc lợi cả nhà gần như là đã tuyệt vọng. Thế nhưng, vận xui xẻo cùa một nhà Tư Đạt cũng khiến cho tử thần kham không nổi, tại lúc nguy cấp nhất, Tham Lang Tinh luôn luôn ở trong người ah Văn cảm nhận được nguy cơ của ah Văn, không cần mệnh lệnh lập tức bay ra từ người ah Văn, với trạng thái nguyên thủy thứ nhất đã cùng 3 con huyền khải thú với 1 con ma huyền khải quyết một trận sống chết. Nhìn thấy ah Văn từ đầu đến cuối được chúng nhân bảo vệ, bỗng nhiên từ người chạy ra một con huyền thú không thể nào quên, dũng mạnh đứng cạn trước mặt mọi người, mọi người lại tự tin hẳn lên. Cuối cùng dưới sự đồng tâm hợp lực của mọi người, với tình trạng toàn thân thương tật dường như sắp chết , đã giải quyết lần nguy hiểm này, giết chết liệt đầu giả này. Mọi người lê tấm thân thương tật mỏi mệt đến nơi ẩn mật, lại nghe ah Văn kể sự lợi hại của Tham Lang Tinh, cùng với ngày hôm đó mọi người không nhìn thấy, những quái sự mà Tham Lang Tinh gặp lúc huyết sát. Đã là có một cơ hội sống nhỏ nhoi này, đám người Hàn La hi vọng trở lại, làm lại kế hoạch đào thoát. Lúc đối diện với kẻ thù, do ah Văn chỉ huy Tham Lang Tinh nghênh địch, chúng nhân chỉ lo bảo vệ bản thân, khiến cho ah Văn không còn hậu cố chi ưu. Rốt cuộc Tư Đạt Khắc một nhà mỗi người đều là đương thế anh hùng,tùy mất đi huyền thú,thân trúng kỳ độc, không cách nào nghênh địch, nhưng kết trận bảo vệ bản thân thì dư sức. Khi kế hoạch thảo luận xong, thấy ah Văn với Tinh khuôn mặt non nớt trẻ con của Tham Lang , Hàn La cảm thấy bi thương, sự sống chết của cả nhà đều đặt lên đứa cháu vừa 16 tuổi với một con huyền thú mới bắt đầu vào thời kỳ trưởng thành. “Trời ơi! Nhà ta không biết làm sai điều gì mà khiến người trừng phạt cà nhà Tư Đạt Khắc như thế?” ngẩng đầu mà thở dài, Hàn La cuối cùng cũng phát ra những điều bất bình, bất cam, bất mãn, căm hận sôi trào trong lòng. Đến cả ah Hoa , ah Húc , ah Nhược cả 3 đều là ngạnh hán đều chảnh lòng, sau khi Ngự Lai và 5 tháng đào vong giọt nước mắt đầu tiên cũng bắt đầu lăn ra. Một bên, ah Văn tuy đôi mắt ngấn lệ, nhưng anh ta không thể để giọt nước mắt rơi xuống, bởi vì đây không phải là lúc anh ta khóc. Gia gia, món nợ sống chết của 3 vi trưởng huynh cứ để anh ta gánh, anh đã không còn là một chú nhóc con nữa, phải là một người đàn ông, gánh vác trách nhiệm. 5 tháng đào vong đủ để giúp anh hiểu được thế nào là hiện thực, biết được đánh giá hoàn cảnh, hiện tại anh phải làm là làm thế nào để trong hoàn cảnh khó khăn này có thể làm cho cả nhà sống sót, phải nghĩ là phải như thế nào bảo hộ sự an toàn của họ, bởi vì vậy, không có thời gian và nơi để mà cho khóc. “Cũng có một ngày”, ah Văn tự nhủ rằng, cũng có một ngày, khi anh ta dẫn dắt người nhà đến một nơi an toàn, một nơi có thể khiến anh an tâm, nhất định sẽ ôm vào lòng ông nội và các anh để khóc, thống khốc một trận, bây giờ không phải là lúc rơi lệ, hiện tại “anh ta- tuyệt- đối- không- thể- khóc”. Khi ah Văn bắt đầu đảm nhiệm chức vụ bảo tiêu, anh ta chưa nhận ra rằng, 7 tháng qua là những ngày tháng hữu ích, tuy nhiên nó không như gian nan , khốn khổ, nhọc nhằn,khổ sợ như thế. Trong 7 tháng này, anh ta đã liều mạng để nâng cao bản thân, ngoại trừ thời gian ngủ và đi đường ra, toàn bộ thời gian, đều dùng để luyện Thiên Tâm Chân Khí,đến thời kỳ cuối, thậm chí ah Văn còn học được như thế nào trong khi ngủ và đi đường cũng có thể tu luyện Thiên Tâm Chân Khí, ngay cả khi công hiệu không như mỗi lần liên tục vận hành 36 lần tuần hoàn là mấy, nhưng anh ta lại không muốn hoang phí bất cứ thời gian để tự nâng cao bản thân thực lực. Hơn nữa càng vì lý do trong thời gian ngắn nhất nâng cao Thiên Tâm Chân Khí đến mức có thể đủ để bảo vệ gia đình, anh ta thậm chí còn bỏ qua giai đoạn tu luyện tinh thần lực, trừ phi đầu đau như búa bổ như muốn nổ ra không thể nhịn được, thì mới không thể không tu luyện bộ phận tinh thần lực. Cũng vì cái quyết tâm đó, khiến cho Thiên Tâm Chân Khí của ah Văn trong tháng thứ 9 đào vong đã có thể trong tình trạng không có “Khải” (giáp) và người có giáp bình thường quyết đấu, tốc độ đề thăng này khiến cho đám người Hàn La gần như không thể tin được. Tuy nhiên, ah Văn vẫn không thỏa mãn, có thể tiếp tục cố gắng hết sức, không ngừng nâng cao bản thân, càng trông mong Tham Lang Tinh bước vào Biến Thái Kỳ, Thành Thục Kỳ. Nhưng tình trạng này khiến ah Văn thất vọng, từ khi họ đến Trung Ương Ma Vực, Tham Lang Tinh vẫn chưa thể tiến vào Thành Thục Kỳ, mà trong giai đoạn này, không chỉ có ah Văn có sự tiến bộ, Tham Lang Tinh cũng tiến bộ nhanh chóng. Sau nửa thời gian đào vong, Tham Lang Tinh vẫn ăn huyền thú kết tinh của những con huyền thú mà họ đã đánh bại những kẻ truy kích, vô ý đã giải quyết vấn đề ah Văn vì toàn bộ nâng cao sức mạnh mà không còn dư năng lượng để cung ứng cho nó trưởng thành. Trong nửa năm, Tham Lang Tinh cũng trưởng thành tăng tốc, chỉ trong nửa năm ngắn ngủ, nó đã lớn đến nổi đứng bằng 2 chân đã đến eo của ah Văn, tùy theo ánh sáng của mặt trời mặt trăng mà bộ lông trắng xám và đôi mắt hiện ra hai màu kim ,ngân, tứ chi thon dài mà có lực, răng nanh và vuốt nhọn mà sắc, cử chỉ dũng mạnh mà cơ cảnh, những áo giáp hơi yếu một tý đều không phải là đối thủ của nó, khiến cho ah Văn trong những ngày khốn khổ này cảm thấy một chút hài lòng. Duy nhất một điều là Tham Lang Tinh vẫn chưa đến Thành Thục Kỳ, khiến ah Văn thất vọng tràn trề. Tuy Tham Lang Tinh vẫn chưa tiến nhập Thành Thực Kỳ, ah Văn chỉ còn trên con đường nâng cao sức chiến đấu của bản thân. Dường như là phát cuồng, ah Văn không ngừng học tập các loại chiêu thức của gia gia, 3 vị anh trai, anh ta rất nhanh học xong, nhưng ah Văn vẫn không hài lòng, vì từ 7 thành chiêu thức trở lên,đều phải kết hợp năng lượng của huyền thú mới có thể phát huy hết uy lực của chiêu thức, không phù hợp với yêu cầu hiện tại, do đó, ah Văn dành tâm trí cho phương diện khác. Mỗi khi giết những người truy sát, nhóm người ah Văn đều thu thập những vật phẩm của chúng từ đó có được lương thực, thức uống và tiền bạc trong khi đào vong cần. Khi ah Văn lĩnh hội các kỹ nghệ của ông nội và các anh, anh ta thu thập đồ lại thêm một loại. Thân la một liệt đầu giả, phạm tội, mạo hiểm giả, mọi người gần như đều đem những thứ quý báu nhất trong người, khi chúng chết dưới tay ah Văn, những thứ mà chúng cho là báu vật đều rơi vào tay ah Văn, trong đó có một số bảo vật giá trị,đương nhiên cũng có một số mật tịch võ công. Mục tiêu của ah Văn là những mật tịch đó, đương nhiên là trong số đó có những cái hay, cái dở,có tốt có xấu, có cái ah Văn dùng được có cái thì không. Thế nhưng ah Văn không phân biệt tốt xấu, không kể cao thấp, không màng dùng được hay không, khi có được những mật tịch này, ah Văn đều liều mạng mà nhớ. Ý tưởng của anh ta là không quản tốt xấu cao thấp, có thể sử dụng được đương nhiên là tốt nhất, không dùng được cũng không sao, chỉ là hiểu thêm một ít về đối thủ, khi mà gặp phải kẻ thù tương tự dùng cùng một loại kỹ xạo thì có thêm một phần thắng lợi. Chính vì ý tưởng đó khiến ah Văn từ từ tích tiểu thành đại, đợi khi cả nhà đến Trung Ương Ma Vực, anh ta đã có không dưới trăm võ kỹ, mà còn có những mật kỹ do sau này có được mà cơ hội càng ngày càng lớn, …,anh ta có thể với sức một mình, trải qua hơn 800 trận sống chết quyết chiến, bảo vệ cả nhà đi đến đây, Đặt chân đến Trung Uơng Ma Vực, vẫn như thường nhật, ah Văn đi đằng trước, đằng sau 10m là 4 người ah Hoa, Hàn La, ah Nhược, ah Húc, Tham Lang Tinh thì ở phía sau 10m tuần la. Nếu như bây giờ có ai mà nhận ra họ, nhất định không thể nhận ra được nhóm người này với một năm trước. Trải qua 1 năm bị truy sát, bị treo thưởng, chay trốn điên tiếc, ah Hoa biến thành một dã nhân hơn là con người, một số người câm có thể còn giống con người bình thường hơn anh ta, đi theo sau đó là Hàn La cũng trong cuộc sống điên trốn chạy cuồng thực chất đã khiến ông ta già đi hơn 30 tuổi, trông như một ông già cả trăm tuổi, càng thêm nhớ con thành bệnh, càng khiến ông lão điên điên khùng khùng, lúc tỉnh lúc mê, ah Nhược thì vì vết cũ ở chân cùng một thân bệnh tật, làm cho anh ta hiện nay đi đường khập khà khập khiễng, thêm vào bệnh cũ, càng trông như người mắc bệnh hiểm nghèo, ah Nhược trong 4 người đó có thể nói là người ít thay đổi nhất, chỉ là trong sinh hoạt khổ sở thôi, chỉ còn da bọc xương, trên mặt lưu lại một vết sẹo lớn- dấu tích của một trận chiến để lại-khiến anh ta trông như con quỷ còn hơn con người. Thế nhưng người thay đổi nhiều nhất lại chính là ah Văn,trên thân chỉ đơn giản là chiếc áo trắng ngắn tay đã sờn màu thành màu xám xám cùng chiếc quần dài màu đen, thân hình vì cần luyện Thiên Tâm Chân khí, một năm đã cao hơn 20cm, người ốm nhưng săn chắc, cơ thịt toàn thân dường như ẩn tàng sức mạnh vô cùng, 1 năm nay với hơn 800 trận chiến sống chết làm cho cả người đều có những vết xẹo lớn nhỏ,kinh qua năm mà luôn luôn cận trọng căng thẳng, khiến cho gương mặt anh ta già dặn đi tưởng như trải qua bao sóng gió của người trung niên, hoàn toàn không có một nét của một thiếu niên 17 tuổi. Cái khiến người ta ngạc nhiên nhất là mái tóc của ah Văn, trải qua cuộc sống chạy trốn điên loạn, áp lực của sự sống và cái chết, không ngừng ép mình bản thân học tập vô số tri thức, cộng thêm không nghe lời mẹ tu luyện khống chế sự tăng tiến thần tốc của tinh thần lực, mà chỉ luôn áp chế, do thế nên có những lúc đầu đau như búa bổ hành hạ anh ta. Đến khi cùng gia đình đến Trung Ương Ma Vực, ah Văn vì không cắt tóc nên mái tóc đen dài tới lưng biến thành từng cọng trắng như bạc. Một người thực tế có 17 tuổi với khuôn mặt già dặn30 với mái tóc bạc 90 tuổi, đó chính dáng vẻ của ah Văn hiện nay. Cái giá phải trả cho một năm đào vong của gia đình ah Văn thật là quá lớn, mừng thay là mọi thứ đã qua hết, họ đã đến nơi mục đích, một khu vực hằng cổ và vắng bóng người- Trung Ương Ma Vực của Kỳ Hoa Sâm Lâm. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang