[Dịch] Thiên Ma Thần Đàm

Chương 1 : 2 Truyền thuyết về thánh huyễn thú

Người đăng: Lâm Vũ Phong

Ở Hoa Na Bang công quốc, nói về đương kim thủ tướng có thể có người không biết, hội trưởng nghị hội công quốc hiện tại là người thứ mấy, họ tên là gì, có khả năng có người không hiểu, nhưng nếu nói về gia tộc Tư Đạt Khắc thì mỗi người dân của công quốc đều giơ ngón tay cái lên khen ngợi: Đích thật là một nhà anh hùng hảo hán! Bốn mươi chín năm trước tại Thiểm Tây Quan, chỉ dựa vào một đội quân 1000 người đã kháng cự lại quân đội 10.000 người của Thái Long đế quốc, bảo vệ hơn phân nửa đất thuộc phía Nam công quốc trong mười bảy ngày. Chỉ huy đội quân đó là một tiểu tướng tiên phong tên Hàn La Tư Đạt Khắc, năm đó chỉ mới 20 tuổi. Hai mươi năm trước tại trận chiến ở Bích Ba đại thảo nguyên, khi chiến tình đang lâm vào thế bí, đương nhiệm chức chỉ huy dịch quân lúc đó là Hàn La Tư Đạt Khắc đã chống lại mệnh lệnh cố thủ của quan chỉ huy quân, để con trai của mình năm ấy mới 21 tuổi là Ngự Lai Tư Đạt Khắc làm đội trưởng đội cảm tử xông đến tấn công hậu quân bổn doanh của địch quân Thái Long đế quốc. Ngự Lai đã chém được thủ cấp của Hoàn Long, danh tướng nổi tiếng và là quan tổng chỉ huy của Thái Long đế quốc. Sau trận chiến này, Hàn La được thăng lên làm phó chỉ huy của lục quân công quốc, Ngự Lai trở thành thống lĩnh của một vạn kỵ trưởng trẻ nhất trong lịch sử công quốc. Mười năm trước trong loạn cung đình, lúc bấy giờ là do Lý Bá Đặc từ Khải Đốn đế quốc đến yết kiến quốc vương công quốc chỉ huy phản loạn, kết quả đã bị phụ tử Hàn La, Ngự Lai cùng trưởng tôn Á Hoa, thứ tôn Á Húc cũng đang tấn kiến quốc vương liên hợp tiêu diệt phần tử phản kháng hơn 130 người. Mỗi một tên phản loạn này một người có thể địch lại cả trăm hảo thủ, không ngờ được đã bị bốn người bọn họ giết sạch, đặc biệt trong đó có hai người mới 15, 16 tuổi. Sau trận này, công quốc tam đại chỉ huy đã có một vị tổng chỉ huy trưởng, tất nhiên là do Hàn La nhậm chức. Chức chỉ huy lục quân quân đoàn đang để trống do Ngự Lại đảm nhận, hai người con của Ngự Lai thì giữ chức vị chánh, phó thống lĩnh một ngàn kỵ trưởng. Năm năm trước, thương cảng A Bá Khắc bị một tập đoàn cướp biển dùng thú huyễn giáp công kích, quân bảo vệ ở đó đã bị tiêu diệt sạch chỉ trong một đêm. Nhưng đến khi chạm trán với Á Hoa, Á Húc và tam đệ Á Nhược đang nghỉ phép, kết quả là chỉ 3 người thanh niên tuổi bình quân hai mươi, 3 chọi 500, trải qua một đêm kịch chiến, 500 tên cướp đã bị tiêu diệt. Đương nhiên, ba anh em lập tức được ca ngợi là anh hùng, Á Nhược vì thế một bước lên trời, đảm nhiệm năm trăm kỵ trưởng. So với cha anh tài hoa xuất chúng, biểu hiện của con út là Á Văn Tư Đạt Khắc không đáng kể. Hắn kỳ thật không có gì xấu, mọi thứ đều giống như một thiếu niên 15 tuổi bình thường khác. Hắn không có tài năng kinh người, biểu hiện xuất sắc, tu vi võ thuật bình thường, ma đạo tu luyện cũng bình thường. Nói tóm lại, hắn chỉ là một thiếu niên bình thường có thể tuỳ tiện tóm được ở bất cứ đâu trên đường phố lớn. Nếu như đem hắn so sánh cha anh sáng chói thì chắc chắn là mọi người thất vọng lớn. Nhưng nếu chỉ như vậy thì cũng còn đỡ, đằng này lúc hắn khoảng 10 tuổi, quốc vương công quốc Đức Dã Vương lại tưởng rằng cậu con trai bé nhất của nhà Tư Đạt Khắc chắc hẳn là phải có tài năng đặc biệt, vì thế ông đặc biệt phá lệ tiến hành một cuộc trắc nghiệm đối cậu bé Á Văn 10 tuổi. Tưởng đâu sẽ là một phát hiện kinh nhân, nào ngờ lại là thất vọng lớn. Á Văn ở các phương diện đều rất bình thường, duy nhất có một thứ làm người ta kinh ngạc, đó là chỉ số ổn định tinh thần của hắn còn chưa bằng một nửa chỉ số thấp nhất của thường nhân (*). Điều đó có nghĩa là hắn không có khả năng sở hữu dù chỉ là thú linh cụ cơ bản nhất để phụ trợ. Hắn so với người bình thường còn kém hơn, thậm chí còn xuống hàng nô lệ cấp thấp nữa (**). Cả nhà toàn hào kiệt như Tư Đạt Khắc gia lại xuất hiện một người như Á Văn, làm sao không khỏi khiến mọi người thất vọng? Mặc dù như thế, cha hắn vẫn vận dụng sự ảnh hưởng của mình đưa Á Văn đến nhập học tại Vân Liễu học viện. Thế nhưng, đã ba năm đã trôi qua mà tình thế của Á Văn không hề cải biến, ngược lại mỗi năm một lần trắc nghiệm, tinh thần năng lực đều đi xuống, hiện tại chưa được năm phần của người bình thường. Tin đồn Tư Đạt Khắc gia có cậu con trai kém tài không chân mà chạy, lan rộng khắp cả Nguyên Thự thành. ----------------------------------------------------------------------------------------------- Nhìn cánh cửa lạnh ngắt của phủ công tước Tư Đạt Khắc, thỉnh thoảng Á Văn vẫn cảm thấy ngưỡng mộ những gia đình bình thường, một nhà mấy người, tuy cuộc sống khó khăn nhưng vẫn tràn đầy ấm áp. Không phải là do cha anh đối đãi không tốt, ngược lại họ đối với hắn còn tốt đến không thể phàn nàn, nhưng bản thân họ nhiều năm phải sống ở bên ngoài, thời gian ở cùng nhau quá ít . Bởi vậy, đối với hắn mà nói, phủ công tước hào mĩ nhìn thì to lớn nhưng lạnh lẽo. Khi hắn đẩy cửa tiến vào trong đại sảnh, lão quản gia Bố Lan Tịch Ngoã đang đi tới, nhìn thấy hắn lập kêu lên: - Thiếu gia, ta nghe Nạp Khẳng nói người hôm nay có việc, khả năng đến tối mới về. Người có bận việc gì cũng phải chú ý đến thời gian chứ. Ta nghĩ ngài nhất định chưa ăn cơm, để ta lập tức gọi người mang bữa ăn tối đến phòng. Nói xong, không cho Á Văn cự tuyệt liền đi ngay. Nhìn theo bóng lưng quản gia, Á Văn không thể không mỉm cười. Một lão già tốt bụng, đối với mỗi người trong gia tộc đều quan tâm như nhau. Á Văn về phòng đến mình thì đã thấy trên bàn đầy thức ăn, hắn ăn uống qua loa rồi kêu người dọn đi. Sau khi người hầu rời khỏi phòng, Á Văn lấy từ trong một ngăn ngầm của tủ quần áo ra một cái hộp gỗ khoảng 30 cm. Hắn giải khoá mật trên hộp, mở nắp ra. Bên trong hộp bọc bằng vải nhung, chính giữa có một quả trứng huyễn thú đặc biệt, to bằng nắm tay. Quả trứng quái thú này bề mặt xuất hiện sắc trắng ngà, trơn bóng như trân châu, dưới ánh trăng lờ mờ thấp thoáng hiện lên những hoa văn kỳ dị màu bạc. Hắn tình cờ phát hiện được quả trứng huyễn thú này, dưới ánh trăng nổi lên hoa văn màu bạc, dưới ánh mặt trời nổi lên hoa văn màu vàng. Chuyện quả trứng huyễn thú này vào tay hắn thập phần khúc triết, là do cữu cữu của hắn gửi cho. Năm mười tuổi, sau khi hoàng đế công quốc kiểm tra phát hiện chỉ số tinh thần của hắn quá thấp, cả nhà đều không có cách gì tiếp nhận nổi. Tuy lúc ấy tuổi hắn còn nhỏ, nhưng hắn biết cuộc đời mình đã bị phán ra kết cục. Trong lúc Á Văn đang rất thất vọng thì cữu cữu của hắn – một quái nhân theo lời phụ thân Á Văn - đến thăm. Nghe xong việc này, cữu cữu đã không kìm được cơn giận dữ, cho đến giờ Á Văn vẫn còn nhớ cách ông ấy đã mắng hắn: - Không có huyễn thú thì sống để làm gì? Có sống cũng như chết mà thôi. Tuy nhiên, dù đối xử như thế, nhưng cách ngày cữu cữu lại gửi cho hắn một quả trứng huyễn thú, sau đó còn nói với hắn: - Đây là một quả trứng thánh huyễn thú, nếu như có thể làm cho quả trứng này nở ra thì sẽ không ai dám khinh thị cháu nữa. Lúc đó hắn vì có được quả trứng mỹ lệ này mà cao hứng vô cùng, nhất tâm nhất trí nghĩ cách mau chóng làm nó nở ra. (***) Bất quá hiện giờ hắn cũng đã hiểu rõ, cữu cữu chỉ là muốn an ủi, không để hắn quá thương tâm mà thôi. Một năm trước đây, hắn đã tìm ra cái “hiệp hội bán huyễn thú” vừa to vừa thần bí theo lời cữu cữu nói, kỳ thật chỉ là một tiệm bán trứng huyễn thú nhỏ xơ xác rách rưới nằm ở một góc khuất bên trên đường số 2. Khi hắn cầm quả trứng huyễn thú đến tìm lão bản, rất hiển nhiên, lão bản đối với trứng huyễn thú ấn tượng rất sâu sắc. Lão chỉ cần nhìn qua quả trứng trong tay hắn đã lậo tức cười hê hê nói: - Quả trứng này là tổ phụ của ta có được trong một lần cùng tám người bạn đồng hành đến thám hiểm tại một di tích cổ ở rất xa. Vì chẳng tìm được gì nên những người đi cùng đều thất vọng bỏ về, chỉ có tổ phụ không bỏ cuộc cố gắng tìm lại lần nữa. Rốt cuộc tìm được quả trứng này nằm ở một góc khuất trên mặt đất, đại khái là của một con huyễn thú nào đi ngang đẻ ra, ông liền tiện tay bọc lại đem về trưng bày ở cửa hàng. Từ đời tổ phụ cho đến đời ta, hết người này đến người khác đến mua nhưng rồi họ quay lại trả, nguyên nhân là vì nó căn bản không thể nở. Sau đó ta cũng đã từng nhờ tìm người kiểm tra lại, phát hiện ra nó không hề có dấu tích hoạt động bên trong, quả trứng này căn bản là đã “chết” rồi. Tuy vậy, quả trứng nhìn còn rất đẹp nên từ đó ta để ở trong tiệm trang trí, đằng nào mỗi tiệm bán huyễn thú chẳng phải có một quả trứng đáng mặt là trứng huyễn thú trong truyền thuyết. Năm năm truớc có một người đàn ông trung niên trông rất quái dị đến đây, hắn nói cần mua một quả trứng huyễn thú trong truyền thuyết, vì thế ta đã bán quả trứng cho người đó. Lão bản hỏi ra người đó là cữu cữu của Á Văn, liền cười hi hi đưa sổ ra cho hắn xem rồi nói: - Tốt quá rồi, cữu cữu của ngươi thiếu ta tổng cộng 50 công quốc kim tệ, cần Á Văn đến trả. Á Văn nhảy dựng hét lên: - 50 kim tiền, ngươi ăn thịt người chắc! Nó đắt đến nỗi có thể đủ cho cả nhà bốn miệng ăn trong nửa năm đó! Ngươi đã bán quả trứng này bao nhiêu? Lão bản cười đắc ý: - Không đắt, không đắt đâu, chỉ 200 kim tiền thôi mà. Quả trứng quái thú trong truyền thuyết cũng phải có một chút giá trị chứ. Á Văn dở khóc dở cười, đang mở miệng định hỏi lão bản xem có trả hàng được không thì lão bản đã đi trước một bước, chỉ một cái bảng nhỏ trên tường bên tay phải. Trên đó có viết: ”Hàng đã ra ngoài không được trả lại.” Á Văn đành phải nghiến răng lấy tiền tiêu vặt hai năm liền của hắn ra trả. Nhìn quả trứng huyễn thú trong tay, hắn bất giác hồi tưởng lại những việc xảy ra lúc trước. Hiện giờ, tuy mọi kỳ vọng về trứng huyễn thú trong truyền thuyết đã bị tiêu tan, nhưng Á Văn giữ thói quen mỗi đêm trước khi đi ngủ dùng hơi ấm cơ thể để ấp nó, cùng nó trò chuyện. Đêm nay, những nỗi cam chịu dồn nén bấy lâu trong tim hắn bùng phát, khiến hắn gần như phát điên lên. Trong lúc Á Văn đang cố gắng dùng phương pháp thường ngày để giải trừ những xung động trong lòng thì đột nhiên quả trứng quái thú trong tay lại truyền lại một trận dị dạng. Nhiệt độ của nó tăng cao dị thường, gần như muốn phỏng cả tay, hơn nữa bên trong lại ẩn ước như có một thứ gì đó đang động đậy. Năm năm rồi, quả trứng huyễn thú bị đánh giá là đã chết nay lại phát sinh dị biến, làm Á Văn trong lòng vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Trong sự hồi hộp chờ đợi của hắn, vỏ trứng vốn nhẵn nhụi bỗng đã xuất hiện vài vết nứt. Những vết nứt này càng ngày càng to, một mùi rất lạ, không biết là thơm hay là thối bắt đầu phun ra, toả khắp cả gian phòng, hơi giống với mùi rỉ sắt nhưng rất nhạt. Tiếp đó, một cái đầu to khoảng hạt long nhãn nhô ra ngoài, trông rất giống với một cái đầu sói lông xù, sau đó thì một thân hình huyễn thú chỉ to cỡ bằng một nắm tay cũng lộ hết ra ngoài. Cảm giác đầu tiên của Á Văn là: ”nhỏ quá, thật dễ thương!” Bốn cái chân ngắn mũm mĩm, toàn thân huyễn thú bao phủ một lớp lông màu trắng bạc. Thân người nó vẫn còn bị dính ướt bởi dung dịch nhơn nhớt nên lông bị dính cục lại, trông giống như những hạt trân châu. Tiểu huyễn thú thuộc loài mao thú bốn chân này nhìn Á Văn một cái, le cái đầu lưỡi nhỏ ra liếm ngón tay cái của hắn rồi phát ra thanh âm nghe như tiếng muỗi kêu, sau đó nó bắt đầu ăn vỏ trứng. Á Văn phát hiện ra động tác ăn của con thú nhỏ này rất nhanh, chỉ một loáng sau cái vỏ trứng bằng thể tích của nó đã bị ăn sạch bong. Á Văn nhìn nó ợ một cái dễ thương, duỗi người thoải mái nằm trong bàn tay hắn thì không nhịn được cười. Cơn tức giận buồn bã vừa nãy của hắn không biết đã tan biến đâu mất, đến lúc này hắn mới phát hiện ra không khí trong phòng đã biến thành mùi chua thối nát. Á Văn vội vàng mang tiểu huyễn thú mới sinh đến phòng tắm rửa cho mình và cả con thú. Hắn phát hiện tiểu huyễn thú này khắp người đều có lông rất dài và dày, hơn nữa dưới ánh trăng lại lấp lánh ánh bạc, còn dưới ánh nến lại là màu trắng, thay đổi màu sắc giống hệt như lúc còn là quả trứng. Hắc bất chợt nghĩ, không biết dưới ánh mặt trời thì có phải sẽ chuyển sang màu vàng hay không? (*) Chú 1: người có tinh thần chỉ số thấp đại biểu cho tính ổn định của tinh thần không tốt, mất năng lực khống chế bản thân, dễ thành quái thai hay người điên trong mắt người khác. Để khống chế huyễn thú, điều trọng yếu nhất chính là tính ổn định của tinh thần. Pháp luật của công quốc quy định: người nào chỉ số tinh thần lớn hơn 200 có thể sử dụng loại huyễn thú vũ đấu khải giáp hoặc huyễn thú ma đạo trang giáp, khoảng 120 ->200 có thể sử dụng loại linh cụ huyễn thú . Bất quá đó chỉ là đại khái, hiện tại chỉ cần có tiền có thế, dù năng lực không đủ cũng có thể thành chủ nhân của huyễn thú cấp cao. (**) Chú 2: chỉ số tinh thần của người bình thường khoảng từ 180-290. Huyễn thú cấp càng cao thì cần chỉ số càng cao. (***) Chú 3: Trừ phi có tiền, có thế thì có thể mua được những huyễn thú đã được bồi dưỡng đặc biệt, còn bình thường ngoại trừ những bá tánh bình dân ra, quốc gia sẽ cấp miễn phí những huyễn thú tầng thấp để bồi dưỡng. Nếu như huyễn thú vì đến tuổi thọ mà chết đi thì sẽ không khó khăn gì tìm ra một huyễn thú khác, thậm chí cá biệt còn có người đánh đuổi huyễn thú đi xa. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang