[Dịch] Thế Giới Tu Chân - Tàng Thư Viện

Chương 910 : Kiếm của Lâm Khiêm

Người đăng: blackcat132

Chuyện Vi Thắng dùng một kiếm chém đứt chủ phong của Côn Luân đã làm thiên hạ chấn động đến mức tin Ma Thần điện hàng phục Minh vương như muối bỏ bể, chẳng tạo nên bất ngờ gì. Nhưng có một ngoại lệ đó là ma tộc. Tất cả đều tập trung vào đại quân của Minh vương ở Bách Man cảnh. Đến giờ phút này, địch ý của ma tộc ở Bách Man cảnh đối với Minh vương đều đã giảm đi rất nhiều. Uy lực một kiếm kia của Vi Thắng khiến ma tộc phải xem xét lại chỗ đứng của cường giả thần cấp. Mạnh mẽ như Côn Luân cũng bị cường giả như Vi Thắng dồn vào bước đường cùng. Cường giả thần cấp mới là đỉnh cao. Thế lực nào mà không có cường giả thần cấp vậy tương lai chắc chắn sẽ rơi vào tình thế bị động và nguy hiểm. Toàn bộ ma tộc chỉ có một vị cường giả thần cấp, đó chính là Minh vương. Chính điều này đã làm địch ý của dân chúng ma tộc tan đi, ngược lại còn an tâm hơn chút, dù sao thì ma tộc cũng có cường giả thần cấp của mình. Rất nhiều người bắt đầu cầu nguyện thời kì hoà bình tới. Không cần phải nghi ngờ, minh vương chính là người có tư cách nhất để thống nhất ma tộc. Ma thần điện nội chiến nghe nói là do quyết định điên cuồng của đại ma thần khiến các ma thần bất mãn. Điều này cũng không nằm ngoài dự đoán của mọi người, dưới áp lực cường đại như thế mà có thể chống đỡ tới giờ mới sụp đổ, đối với nhiều người ma thần điện như thế đã là quá ngoan cường rồi. Sau khi trải qua nỗi khiếp sợ, ma tộc từ trên xuống dưới đều vô cùng mừng rỡ. Ma tộc đã thống nhất! Sau mấy ngàn năm, ma tộc cuối cùng đã thống nhất. Trong lịch sử của ma tộc, mỗi lần ma tộc thống nhất đều là lúc ma tộc bắt đầu trùng hưng. Bọn họ có đủ lý do để tin tưởng, tương lai ma tộc sẽ trở nên tốt đẹp hơn. Vua của ma tộc! Đại ma thần bị giết, tê giác ma thần không muốn đảm nhiệm vị trí đó nên đã rời khỏi ma thần điện để trở về quê hương của mình, đảm nhiệm vị trí tộc trưởng. Ma thần điện vẫn còn có Vưu Tây chiến bộ và Thuỷ Nguyệt chiến bộ, còn Ô Siết thì trở thành cận vệ của tân vương, những người quản lý khác đều do tân vương lựa chọn. Rất nhanh ma tộc đã có bốn chiến bộ đỉnh giai. Vương chi hào giác của Lương Vi trở thành chiến bộ đứng đầu ma tộc, còn ba chiến bộ tinh nhuệ khác là: Thích Hưng – Thích tự bộ, Vưu Tây Nhã Khắc – Vưu Tây chiến bộ, Thuỷ Nguyệt – Thuỷ Nguyệt chiến bộ. An Mạc đảm nhận vị trí đệ nhất ma soái, hoạch định chung. Ngoài dự đoán của tất cả mọi người chính là Chúc Nam Nguyệt trở thành thủ tịch của An Mạc chiến sách phủ. Do Tả Mạc đã xây dựng khung sẵn nên tất cả đều đâu vào đấy. ------------------------------------- “Mộc Hi đại nhân, phòng của ngài đã được chuẩn bị xong, xin mời ngài theo ta.” Một gã ám ảnh vệ toàn thân mặc đồ đen cung kính hành lễ rồi sau đó đi trước dẫn đường. “Làm phiền rồi.” Mộc Hi gật đầu dẫn theo đám hộ vệ đi sát theo sau. “Ngài khách khí rồi!” Ám ảnh vệ khiêm tốn trả lời. Hộ vệ xung quanh Mộc Hi đều hơi mất tự nhiên. Những kẻ này đều là người trải qua sinh tử trên chiến trường nhưng khi đối mặt với ám ảnh vệ cả người toát ra khí tức tử vong làm bọn họ cảm thấy không được tự nhiên. Quyền thế của ám ảnh vệ rất cao, chính là cánh tay phải đáng tin cậy của Minh Nguyệt Dạ đại nhân. Hai năm nay còn đỡ, trước đó, bọn họ chính là những kẻ ở trong bóng tối không ngừng tiêu diệt địch nhân. Trong lần thanh trừ lớn chưa từng có này của yêu tộc, tác dụng của bọn họ là rất lớn, bọn họ chính là ám ảnh vệ. Mộc Hi cũng nhận ra được dị dạng của thuộc hạ, nàng cũng không thích đám ám ảnh vệ này nhưng nàng cũng không muốn đắc tội với bọn họ. Ám ảnh vệ không những là tổ chức tình báo mạnh nhất mà còn là hộ vệ được Minh Nguyệt Dạ đại nhân tin tưởng nhất. Vưu Cầm Liệt càng được đại nhân Minh Nguyệt Dạ tín nhiệm. Trời sinh các chiến tướng đều ghét đám ảnh tử quanh năm suốt tháng giấu mình trong bóng tối này, trong đó có cả Băng Lan đại nhân, đã có không ít người cảm thấy lo lắng ám ảnh vệ sẽ vượt quyền. Khiến người ta vui mừng chính là Vưu Cầm Liệt không hề lạm quyền, đối xử với các vị đại nhân khác đều vô cùng tôn kính nhưng thủ đoạn lãnh khốc của Vưu Cầm Liệt vẫn khiến nhiều người cảm thấy lo lắng. Mộc Hi không nghĩ ngợi miên man nữa, nàng mở miệng hỏi: “Băng Lan đại nhân đến chưa?” “Băng Lan đại nhân đến từ tối qua rồi ạ.” Mộc Hi biết rõ, lần này đại nhân đặc biệt triệu tập các nàng trở về là vì cái gì. Trong khoảng thời gian này, biến hoá của thời cuộc thật quá khốc liệt, Côn Luân khai chiến với Mạc Vân Hải đầu voi đuôi chuột, thất bại của Lâm Khiêm, chủ phong Côn Luân bị trảm làm Côn Luân bỗng rơi vào tình thế nguy hiểm trước nay chưa từng có. Đám Mộc Hi không khỏi thất kinh. Các nàng biết rất rõ, Côn Luân cường đại tới mức nào. Thế nhưng khi mặt hồ còn chưa kịp lặng thì nội chiến ở ma thần điện đột nhiên nổ ra, ba vị ma thần đồng loạt đầu hàng Minh vương. Ma tộc hoàn toàn thống nhất! Điều này làm cho yêu tộc từ trên xuống dưới đều cảm thấy áp lực. Ma tộc hoàn toàn thống nhất không ai dám hoài nghi sức mạnh của nó, mỗi một lần ma tộc thống nhất đều là quãng thời gian ma tộc mạnh nhất, cũng là quãng thời gian ma tộc có dã tâm lớn nhất. Hai đại cự đầu của tu chân giới đang đánh nhau kịch liệt, đây là một vòng xoáy rất lớn, Minh vương không ngốc chắc chắn sẽ không nhúng tay vào. Ma tộc chỉ còn duy nhất một phương để mở rộng. Yêu tộc! Trong mấy ngàn năm qua, quan hệ giữa yêu ma lưỡng tộc khá tốt. Bình thường trên dưới yêu tộc không cần phải lo lắng tới ma tộc nhưng giờ đã khác, ma tộc đã có vua mới! Lai lịch của vị ma vương này rất thần bí, đến giờ vẫn không ai biết rõ. Nhưng hắn vừa mới trở thành minh vương đã lập tức đánh Bách Man cảnh, với khí thế sấm sét nhất thống ma tộc. Tân ma vương thể hiện rõ dục vọng của mình làm yêu tộc vô cùng lo lắng. Mộc Hi không ngốc, yêu ma lưỡng tộc qua lại với nhau chỉ là do có cùng địch nhân nhưng bây giờ tu giả hỗn chiến, ma cường yêu nhược, ma tộc sẽ bỏ qua cơ hội thôn tính yêu tộc tốt như này sao? Trong lòng Mộc Hi cũng cảm thấy vô cùng lo lắng. Hội nghị tối cao, hầu hết yêu tộc cao tầng đều tập trung lại, bầu không khí khẩn trương bao phủ toàn bộ yêu tộc. Lần hội nghị này sẽ quyết định vận mệnh của yêu tộc. ------------------------------------- Biệt Hàn nhìn khói đặc cuồn cuộn trước mặt, không chút lưu luyến xoay người mang Nghiệt bộ rời đi. Đây đã là thành thị thứ chín quan trọng của Côn Luân mà hắn phá huỷ. Ngoại trừ chiến bộ đóng giữ ở biên cảnh không có động tĩnh gì thì Côn Luân chiến bộ từ trên xuống dưới đều đang cố gắng chạy thật nhanh về cứu viện chủ phong Côn Luân. Lâm Khiêm không có ở đó, Tiết Đông cũng không có ở đó, Côn Luân trở nên hỗn loạn, bọn họ chỉ có thể hành động theo bản năng. Biên cảnh mỏng manh làm sao có thể ngăn cản được Công Tôn Sai, Biệt Hàn và Dưỡng Nguyên Hạo! Ba chiến bộ gần như không mất chút công sức nào liên tục đột phá biên cảnh, Côn Luân rộng lớn hiện ra trước mắt họ. Mấy người Công Tôn Sai không chọn biện pháp chiếm lĩnh. Địa vị thống trị của Côn Luân ở đây đã đạt tới mức thâm căn cố đế, các thế lực to nhỏ đều đang cố gắng phản kháng. Bây giờ lại chiếm lĩnh những địa phương như này thì chiến bộ của Mạc Vân Hải sẽ sa vào vũng lầy, làm gì cũng khó. Vì vậy, Công Tôn Sai quyết định một sách lược rất đơn giản và thô bạo. Phá huỷ, không ngừng phá huỷ! Nơi đi qua không chiếm lĩnh, chỉ có phá huỷ. Phá huỷ như vậy không tổn thương trí mạng tới Côn Luân nhưng nó tựa như những vết đao chém vào thân thể khổng lồ của Côn Luân, tạo ra những vết thương. Máu từ những vết thương này không ngừng chảy ra càng ngày càng khiến Côn Luân yếu đi. Phía sau ba chiến bộ đỉnh giai là đám Ma Phàm, Đường Phỉ, các chiến bộ nhất lưu. Công Tôn Sai hiểu rõ, cơ hội như vậy một khi bỏ qua thì sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Hắn không giữ sức, toàn bộ chiến bộ nhất lưu và chiến bộ tinh nhuệ đều được cử ra chiến trường. Bọn họ bám sát ba chiến bộ đỉnh giai tiến vào nội địa Côn Luân rộng lớn. Thời gian! Quan trọng nhất chính là thời gian! Công Tôn Sai yêu cầu toàn bộ chiến bộ trong mười ngày phải rời khỏi Côn Luân. Mà ở biên cảnh của Mạc Vân Hải thì vô số cấm chế được tạo ra, Côn Luân bị ăn một vố lớn như vậy nhất định sẽ quay lại cắn trả dữ dội. Trong nhất thời, bầu trời Côn Luân bị bao phủ bởi khói và lửa. Chưởng môn chiến bại, chủ phong bị trảm, vô số thành thị bị đốt thành tro bụi… Trong một đêm Côn Luân bỗng biến thành một đống hoang tàn. Khi cao tầng của Côn Luân có đối sách thì đã không thể tìm thấy chiến bộ của Mạc Vân Hải nữa. Khắp người đều là vết thương, Côn Luân khóc không thành tiếng. -------------------------------------- Lâm Khiêm tâm tàn chí lạnh. Côn Luân bị dày vò dưới gót sắt của Mạc Vân Hải, Côn Luân dưới kiếm của Vi Thắng ầm ầm sụp đổ. Thế nhưng, trong khoảng thời gian này hắn lại không thể nào đứng ra, không thể vì Côn Luân thương yêu mà chiến đấu, chỉ có thể dưỡng thương ở trong một sơn động bí ẩn. Lâm Khiêm nhìn chằm chằm vào thái cổ thần kiếm trong tay, gương mặt anh tuấn tái nhợt, chỉ trong mười ngày ngắn ngủi hắn đã gầy đi không ít. Môi hắn trắng bợt không chút huyết sắc, đôi mắt trống rỗng, nước mắt không kìm được rơi xuống trên gương mặt. “Sư phụ, con có lỗi!” “Con có lỗi…” Sự kiêu ngạo trong lòng hắn đã bị đánh tan. Côn Luân là tất cả với hắn, hắn sống vì Côn Luân, cả đời hắn đều cống hiến cho Côn Luân! Nếu như hắn không thất bại, thời cuộc chắc chắn sẽ không thành ra như này, chủ phong chắc chắn không bị chém đứt, Côn Luân chắc chắn không suy tàn tới mức này, Côn Luân chắc chắn không nhục nhã tới mức này! “Ta là tội nhân!” “Tội nhân của Côn Luân!” Hắn lẩm bẩm như tự kết tội bản thân. Hắn đứng lên, trong đôi mắt trống rỗng bỗng rực sáng, càng ngày càng sáng, trong nháy mắt đôi mắt hắn giống như mặt trời vậy. Hắn lặng lẽ khoanh chân ngồi xuống, trong đôi mắt kích động dần hiện ra sự kiên định, nó men theo mạch máu lan ra khắp đôi mắt. Thái cổ thần kiếm trong tay rung lên ong ong, trong lòng như hiểu ra gì đó mà khó có thể diễn tả bằng lời. Kiếm của mình chính là Côn Luân! Không vì trời vì đất, không vì pháp, không vì người vì tình, chỉ vì Côn Luân! Đây là Côn Luân, kiếm này cũng là Côn Luân! Thế gian vạn pháp đều ở dưới Côn Luân. Thế gian vạn tình đều ở dưới Côn Luân. Đây chính là kiếm của hắn, Côn Luân vô thượng! Khí huyết của Lâm Khiêm đang ngưng trệ bỗng được mở rộng, hanh thông, vận chuyển không ngừng. Thương thế trong cơ thể giờ đã khỏi được nửa. Cảnh giới kiếm ý của hắn rốt cuộc cũng tiến thêm một bước! Cuộc chiến ngày đó với Vi Thắng, Vi Thắng đã tìm ra kiếm ý của mình, còn hôm nay, Lâm Khiêm rốt cuộc cũng tìm được kiếm ý của chính mình. Đây là lúc Côn Luân gặp nguy hiểm nhất. Trong lòng Lâm Khiêm không chút vui sướng, lúc này, cảnh giới kiếm ý của hắn cũng chỉ ngang hàng với Vi Thắng mà thôi. Thương thế của hắn chưa lành thì vẫn chỉ ở thế hạ phong. Nhưng hắn không tiếp tục tĩnh dưỡng, Côn Luân đã bị dồn tới chân tường rồi. Hắn phải đứng ra! Hắn cũng chỉ xếp sau Côn Luân!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang