[Dịch] Thế Giới Tu Chân - Tàng Thư Viện

Chương 42 : Đan thành

Người đăng: Darth Athox

.
Tả Mạc đem lấy Tích cốc hoàn để trước mặt, mắt tràn đầy niềm vui. Đây là lần thử nghiệm thứ tư, cuối cùng cũng thành công! Tích cốc hoàn to như hạt long nhãn, xanh lục mê người, phát ra mùi hương u nhã, chỉ nhìn qua đã muốn ăn. Tích cốc hoàn đại đa số chuẩn bị cho nhữn tu giả dư giả giảm bớt thời gian chuẩn bị khổ tu. Hắn không có lập tức luyện chế viên thứ hai, thành công với viên Tích cốc hoàn này, điều này cho thấy phương hướng của hắn là chính xác. Với tiền đề này, hắn hiện tại càng cần suy ngẫm tới tỉ suất thành công. Tài liệu chỉ còn lại sáu phần, mà hắn còn cần luyện thành bốn viên Tích cốc hoàn. Nói cách khác, hắn chỉ có khả năng thất bại hai lần mà thôi. Kỳ thực lần thứ ba, hắn thiếu chút thành công, chỉ là một chút bất cẩn thành công dã tràng. Thần thức có thể giúp hắn phát giác biến hóa của đan dược trong lò luyện, hắn liền có thể điều chỉnh linh lực của mình. Thần thức quả nhiên là thứ tốt! Tả Mạc vui mừng nghĩ tới. Trừ luyện đan, mấy loại pháp quyết khác cũng trải qua thần thức quét tước điều chỉnh, không chỉ linh lực tiêu hao nhỏ hơn rất nhiều, hiệu quả cũng tăng thêm rất lớn. Hắn vẫn có vài phần tự biết, tuy nhiên thần thức diệu dụng vô cùng, nhưng kiến thức tạo nghệ của hắn đều hết sức nông cạn, dù có sự trợ giúp của thần thức, có thể điều chỉnh hết sức có hạn. Nhưng dù điều chỉnh là có hạn, nhưng cũng giúp hắn nếm đến ngọt đầu. Hắn suy xét, lúc nào đi vào kho điển tịch của môn phái xem xem, xem có thể tìm được ngọc giản về phương diện này. Hắn hiện tại tốt xấu là nội môn đệ tử, không vì chính mình mưu cầu chút phúc lợi thì quá dốt! Trước mặt là một sư phó mặt lạnh, không trông cậy được, chỉ cầu mình mới là hiện thực. Kiếm tu tuy nhiên trọng linh lực không trọng thần thức, nhưng Tả Mạc tin tưởng, Vô Không kiếm môn nhiều năm tích lũy xuống, khẳng định vượt quá mình đoán già đoán non. Đương nhiên, đây là nói sau, trong mắt hắn không thiếu việc phải làm, trừ luyện đan, quản lý dược điền là công tác trọng yếu của hắn. Huống hồ đối với một kẻ không có một cắc bạc trên người mà nói, kiếm được tinh thạch mới là chuyện phải suy nghĩ. Linh thảo linh dược trồng xuống một đoạn thời gian rồi, vài loại đã sắp được thu hoạch, làm sao xử lý sạch cũng là vấn đề khiến hắn đau đầu. Trước khi trúc cơ, hắn không muốn rời khỏi sư môn. Đột nhiên nhớ tới sư phó từng nói nếu tài liệu không đủ phải tự mình bỏ linh thạch ra mua, vậy chẳng phải là bản môn cũng có mua tài liệu sao? Chẳng phải có thể bán sao? Tả Mạc rời khỏi đan phòng, trong viện một đám nữ đệ tử đang khổ cực xử lý các loại dược tài. Nhìn quanh bốn phía, ánh mắt Tả Mạc rơi lên mình một nữ đệ tử. Hắn nhớ rất rõ ràng, ngày đầu tiên hắn tới, nàng là người đầu tiên chào mình, trong nhóm nữ đệ tử này nàng tựa hồ khá có uy tín. Nang đeo tạp dề bằng vải, không thấy son phấn, trán đổ mồ hôi. “Vị sư muội này.” Tả Mạc chủ động bắt chuyện với nàng. Tuy nhiên hắn tuổi nhỏ hơn đối phương, nhưng quy củ trong môn phái như thế, hắn không tiện làm trái. Nàng thấy Tả Mạc, vội vàng đứng dậy: “Tả sư huynh.” “Ta mới tới, bản viện rất nhiều quy củ còn chưa từng biết, sư phó một lòng luyện đan, chỉ có thể phiền hà sư muội.” Tả Mạc ôn hòa nói, đáng tiếc hắn vẻ mặt cứng nhắc, xem ra có chút dọa người. Vị nữ đệ tử này sớm đã trải qua kinh hoảng, rất nhanh liền trấn tĩnh, tự nhiên thoải mái nói: “Sư huynh khách khí, không biết sư huynh có gì nghi ngại.” Tả Mạc liền nói vấn đề của mình. Vị nữ đệ tử này vuốt lại đầu tóc, mặt cười tươi nói: “Nguyên lai là chuyện này, sư huynh có điều không biết, tất cả dược tài bản viện cần đều thuộc môn phái, trừ nhất định mức độ cấp cho, các bộ phận khác, đều cần tự mình bỏ tinh thạch. Chẳng qua giá cả so với ngoài chợ thấp hơn hai phần. Sư huynh là Linh thực phu, nếu có linh thảo linh dược, cũng có thể bán cho bản viện. Giá thu mua dược tài phổ thông thấp hơn bên ngoài 2 thành, nhưng trừ tinh thạch, sư huynh có thể lấy được điểm cống hiến, để đối lấy tâm pháp... Nếu là trân quý linh thảo linh dược, giá bản môn thu mua cũng bằng bên ngoài. Ngày sau sư huynh luyện đan đại thành, đan dược luyện chế cũng có thể giao cho môn phái bán giùm. Sư thúc Diêm Nhạc của bản môn sở trường kinh doanh, thường thường có thể bán giá tốt, cũng lấy ra 2 thành làm phí bán giúp. Nhưng cũng vậy, trừ tinh thạch, sư huynh có thể giành được điểm cống hiến.” Nói xong, nàng đưa cho Tả Mạc một ngọc giản: “Giá cá các loại linh dược linh thảo mỗi tháng đều biến động, sư thúc Diêm Nhạc chuyên môn phái người chế thành ngọc giản. Dây là bảng giá các loại dược tài, đan dược tháng này.” Tả Mạc nhận lấy, liên tục cảm tạ. “Sư huynh không cần khách khí, sư muội Hứa Tinh, là thủ tọa ngoại môn đệ tử ở bản viện, sau này thỉnh sư huynh nhiều hơn chiếu cố. Sư huynh phàm có vấn đề gì, có thể tới tìm ta, cần mua sắm loại dược tài nào cũng có thể tới tìm ta.” Hứa Tinh cung kính nói. “Đa tạ sư muội.” Tả Mạc cảm tạ từ đáy lòng. Lấy về bảng đan, Tả Mạc trở lại đan phòng. Cầm lấy bảng đan cẩn thận xem qua một lần, lại tính toán một chút, nguyên liệu Tích cốc hoàn đại khái 3 viên tinh thạch cấp 2, mà giá của nó chẳng qua chỉ đắt hơn nguyên liệu thêm nửa viên tinh thạch cấp 2 mà thôi. Tính tỉ suất thành công, trên cơ bản không có lợi nhuận gì. Quả nhiên, muốn dựa vào đan dược cấp thấp kiếm tiền, cơ bản không có khả năng, chỉ có thể tính là luyện tay nghề. Chẳng qua nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy bình thường, nếu là Tích cốc hoàn đều kiếm lời cao, chỉ sợ vô số người chen lấn tới học luyện đan. Mấy ngày kế tiếp, Tả Mạc tiếp tục luyện chế Tích cốc hoàn, thất bại một lần, nhưng theo độ thành thục ngày càng cao, luyện chế cũng càng thêm bớt sức lực. Mười phần tài liệu, luyện chế ra sáu viên tích cốc hoàn, dạng thành tích này có thể tính vượt quá ý nghĩ ban đầu, thực tại không có cái gì để kiêu ngạo. Trừ năm viên lưu lại, viên còn thừa hắn trực tiếp bán cho Hứa Tinh, được 3.5 viên tinh thạch cấp 2. Thêm vào mỗi tháng hắn có 20 viên tinh thạch cấp 2, hắn cuối cùng cũng thoát cảnh không xu dính túi. Linh điền trong Tây Phong cốc, Tả Mạc tỉ mỉ kiểm tra mỗi gốc linh thảo linh dược. Trong ngọc giản của tiền bối Ngụy Nam, có giới thiệu tỉ mỉ các linh dược này, còn có phương pháp trồng trọt hắn tổng kết ra. Ví như Tuyết hồ vĩ thảo, nó trắng như tuyết mềm mại, bởi vì giống như đuôi cáo trắng mà nổi tiếng. Tác dụng lớn nhất của nó là chế tác giấy Tuyết hồ tiên, Tuyết hồ tiên chất liệu mềm mại, trắng không tì vết, hết sức thích hợp chế tác giấy phù. Giấy tiên vẫn là tài liệu được sử dụng rộng rãi, cũng là tài liệu tất yếu để chế tác phù binh. Nhưng trồng Tuyết hồ vĩ thảo không dễ, sinh trưởng cực kỳ chậm chạp. Đặc biệt là Tuyết hồ vĩ thảo từ cấp 3 trở lên, giá cả chỉ cao không thấp. Chỉ có Tuyết hồ vĩ thảo cấp 3 mới có thể chế tạo giấy Tuyết hồ tiên cấp 4. Tiên bối Ngụy Nam lần mò ra một bộ biện pháp trồng Tuyết hồ vĩ thảo, biện pháp hữu hiệu nhất là trồng nó cùng Hồ điệp thảo. Hồ điệp thảo là một loại linh thảo tương đối phổ thông, chỉ có linh thú thực già cực khổ mới ăn nó, cơ bản không có người trồng. Nhưng nếu trồng xen Hồ điệp thảo cùng Tuyết hồ vĩ thảo, Tuyết hồ vĩ thảo tốc độ sinh trưởng tăng rất nhanh, mà Hồ điệp thảo màu xanh tím cũng sẽ hiện ra màu xanh lam rất hiếm thấy. Loại Hồ điệp thảo màu xanh lam được các loại linh thú cực yêu thích, đặc biệt những linh thú cao cấp, giá cả không thấp. Rất nhiều lúc, Tả Mạc đều không khỏi cảm kính bội phục vị tiền bối Ngụy Nam chưa từng gặp mặt này. Trong ngọc giản của tiền bối Ngụy Nam, không có pháp quyết tâm pháp rất cao thâm, nhưng các loại kỹ xảo thực dụng nhiều không kể xiết. Giống như phương pháp trồng xen Tuyết hồ vĩ thảo cùng Hồ điệp thảo, hắn cảm giác các Linh thực phu tu vi cao thâm cũng không nghĩ ra nổi. Có lẽ, bởi vì tiền bối Ngụy Nam tu vi không cao, cho nên mới nỗ lực nghiên cứu những thứ này. Tả Mạc mỗi ngày đều thi triển các loại pháp quyết của Linh thực phu đối với các cây trong linh điền. Lượng công tác này xa xa vượt qua tưởng tượng của hắn, bất quá hắn còn cắn răng kiên trì, thời gian dài, cũng thấy thành quen. Mỗi ngày kiên trì trong thạch thất tu luyện Thai tức luyện thần. Trước hắn còn không biết diệu dụng của thần thức, cho nên ít nhiều không để tâm. Hiện tại con đường mới mở, liền rất để tâm. Hắn ngược lại không nóng nảy trúc cơ, hắn hiện tại thần thức tuy mạnh hơn trước rất nhiều, nhưng còn không gian rất lớn để đề thăng. Có linh mạch tương trợ, tiến cảnh linh lực trong cơ thể tăng nhanh, cũng vượt quá dự kiến của hắn. Trúc cơ khả năng không bao lâu sau - hắn có một loại dự cảm như thế. oOo Đông Phù, Đông Phù điện. Đông Phù điện là nơi ở của Đông Phù chủ nhân, là tiên nhân Đông Phù năm xưa xây dựng, tồn tại tới nay. Nó chiếm dụng một nơi động thiên phúc địa lớn nhất tại Đông Phù, cũng là động thiên phúc địa chân chính duy nhất tại Đông Phù. Động thiên phúc địa rao bán trên chợ kia chẳng qua là nơi linh khí đậm đặc, xa xa không tới động thiên phúc địa. Du Bạch tỉnh lại từ nhập định, con mắt ôn hòa lộ ra vẻ thỏa mãn. Đông Phù điện linh khí gấp mấy lần bên ngoài, hắn có thể trở thành nhân vật thủ lĩnh trong số đệ tử trẻ tuổi cùng thế hệ, điểm này chiếm vị trí rất trọng yếu. Hắn mỗi ngày nhập định, hiệu quả gấp 2,3 lần người khác, lâu năm tích lũy xuống, loại uy thế này sẽ không ngừng lớn ra. “Sư phó.” Nhìn thấy sư phó, hắn vội vàng đứng dậy. “Gần đây cảm giác thế nào?” Thiên Tùng Tử xua tay: “Ngươi còn trẻ, chớ nóng lòng. Thành tựu kim đan vốn là chuyện tất tới. Tin tức Thí Kiếm hội ngươi biến không?’ Du Bạch ngớ người: “Sư phó chẳng lẽ muốn đồ nhi tham gia thí kiếm hội?” Tuy nhiên hắn tại Đông Phù thanh danh nổi như cồn, nhưng đi tham gia Thí Kiếm hội là sân đấu lớn của toàn bộ Côn Luân cảnh, trong lòng hắn còn không tự tin. Mà hắn thấy, xưa nay sư phó đạm mạc danh lợi, sao đột nhiên lại hứng thú vơi Thí kiếm hội? Thiên Tùng Tử cười nói: “Ngươi nghe ta nói xong đã. Thí Kiếm hội nội tình phức tạp, chúng ta không đáng tham gia vũng nước đục này.” Vẻ mặt hắn bình thường, ánh mắt lại âu lo, trịnh trọng nói: “Ta được tới tin tức, Đô Thiên Huyết giới có hai phần ba diện tích rơi vào tay yêu ma.” “A!” Du Bạch kinh hãi vô cùng: “Tại sao như vậy?” “Yêu ma bắt đầu khôi phục nguyên khí.” Thiên Tùng Tử than thở: “Ba ngàn năm qua đi, yêu ma nghỉ ngơi lấy sức, cũng quá mức hòa hoãn, nào cam chịu áp chế?” Du Bạch sắc mặt kém vô cùng, hắn biết điều này nghĩa là gì. “Ngày sau thời cuộc khó dò, Đông Phù ta cần sớm chuẩn bị.” Thiên Tùng Tử trầm giọng nói: “Ta muốn cử hành một lần Đông Phù Thí kiếm hội, hy vọng có thể tìm ra một ít khả tạo nhân tài. Dưới ổ lật, nào có trứng lành? Ta sẽ cùng các môn phái nói chuyện, trước mắt chỉ có đoàn kết một lòng, mới có thể tranh thủ sinh cơ cho ngày sau.” Du Bạch im lặng, qua hồi lâu nói: “Chỉ sợ sư phó phí sức lại không chiếm được hồi báo.” “Tẫn nhân sự, thính thiên mệnh thôi.” Thiên Tùng Tử than thở một tiếng, vung tay nói: “Ngươi đi nghĩ một danh đan, có chút người trẻ tuổi nào cần chú ý.” “Vâng.” Du Bạch vẻ mặt âu lo hành lễ cáo lui.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang