[Dịch] Thế Giới Tu Chân - Tàng Thư Viện

Chương 34 : Nội môn đệ tử

Người đăng: Darth Athox

.
Bùi Nguyên Nhiên nhìn Tả Mạc đang đứng như gà gỗ, nụ cười trên khóe môi dần trôi mất. “Nhưng nếu là đệ tử nội môn, tất phải bái một vị sư phụ. Ngươi như đã trích lấy mầm xuân ngọc bài, không bằng bái tại tứ sư cô một mạch. Tứ sư cô tinh thông luyện đan, linh dược phương diện tạo nghệ, trong bản môn không người có thể địch, cho dù tại Đông Phù, cũng là thanh danh rực chói, ngươi thấy thế nào?” Tả Mạc giật mình, lập tức phản ứng lại, cúi đầu bái Thi Phượng Dung: “Đồ nhi tham kiến sư phụ!” Bái vào tứ sư cô một mạch, đối với hắn mà nói, là kết quả tốt nhất. Hắn bản thân thiên trồng trọt, đối với luyện đan mà nói, là tương đương có lợi. Luyện đan đòi hỏi lượng linh dược rất lớn.” “Đứng lên đi.” Thi Phượng Dung lạnh nhạt nói, thanh âm trước sau băng lãnh đạm mạc. Tả Mạc vội vàng ngoan ngoãn đứng dậy. “Sư muội, sau này giao hắn cho ngươi.” Bùi Nguyên Nhiên trịnh trọng nói. “Sư huynh yên tâm, ta tuyệt không giấu diếm. Chỉ là nếu hắn không chịu nổi khổ, sư huynh chớ oán ta.” Lời nói lạnh lùng của Thi Phượng Dung như một thùng nước lạnh gọi tỉnh Tả Mạc đang hớn hở như điên. Ý tứ sư phụ trong lời nói khiến hắn có chút thấp thỏm lo âu. Bùi Nguyên Nhiên gật gật đầu: “Như thế rất tốt.” Tiếp đó quay mặt qua hỏi Tả Mạc: “Còn có nghi vấn gì nữa không?” Tả Mạc lắc đầu lia lịa, tỏ ý chính mình không có nghi vấn gì. Vốn hắn còn muốn hỏi, nếu là phương diện Luyện khí gặp vấn đề, có thể đi hỏi nhị sư thúc không. Hắn đột nhiên nghĩ tới đạo kiếm khí giày vò mình vô số lần, khiến hắn lên bờ xuống ruộng, kiếm ý trắng muốt đó chả phải của sư thúc Tân Nham sao? Lời tới miệng lập tức rụt về, hắn cảm giác mình điên rồi, sao lại có cách nghĩ ngu ngốc như vậy? Kia chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao? Bồ yêu vẫn còn trong thức hải của mình. Bị dọa, đầu óc hắn lập tức khôi phục thanh tỉnh. Hắn cảm giác mình sau này nhất định phải cẩn thận một chút, đừng xem mình hiện tại là nội môn đệ tử, nhưng nếu Bồ yêu lộ ra, hắn dám khẳng định, phản ứng đầu tiên của sư thúc Tân Nham tuyệt đối là một kiếm bổ đôi hắn cùng Bồ yêu. Hàng yêu trừ ma! Quá đáng sợ! Tuy nhiên đối mặt đạo kiếm ý này, hắn không sợ hãi run rẩy như trước, nhưng gần chỉ là thức hải. Trong hiện thực, sư thúc Tân Nham chỉ một kiếm có thể trực tiếp băm hắn thành vô số thịt vụn. Đừng xem Bồ trước mặt mình kiêu hoành như vậy, nhưng dự tính đối mặt sư thúc Tân Nham cũng ra bã thôi. Đương Tân Nham một kiếm, trảm phá hắc hải, tình cảnh đó vẫn còn trong ký ức như mới. Sự khẩn trương của Tả Mạc, Bùi Nguyên Nhiên có điều phát hiện, nhưng cũng không cảm giác được cái gì, đệ tử phía dưới, kẻ nào bị bọn họ nhìn vào chả căng thẳng? Chưởng môn cùng các sư thúc người người đều rất bận, để bọn họ kinh hỷ là, bọn họ sẽ không tốn nhiều thời gian làm mấy chuyện này. Chưởng môn khuyên nhủ mấy câu, liền cùng mấy sư thúc khác rời đi. Thi Phượng Dung cũng dời gót ngọc, Tả Mạc vội theo kịp. Thi Phượng Dung cũng không quay đầu, từng từ nói qua: “Ta khuyên ngươi rồi, nhưng đường cuối cùng là do ngươi chọn. Nếu ngươi hiện tại đã là đệ tử của ta, ta tự nhiên có yêu cầu của mình. Tư sự của ngươi, ta không can thiệp, nhưng việc ta phân phó, ngươi phải làm tốt.” Tả Mạc đi sau tâm hơi lạnh: “Vâng.” “Ngươi tự làm đi, mấy ngày nữa ta sẽ phái người tới tìm ngươi.” Thi Phượng Dung nói. Tả Mạc kính cẩn cung tiễn sư phụ rời đi, nhưng trong lòng lại rất buồn bực, xem ra vị sư phụ này của mình không dễ chiều a! Về tới tiểu viện, mới phát hiện ngoài cửa đã đứng đầy người, cơ hồ tất cả đệ tử ngoại môn đều ở đây chờ hắn. “Ai nha nha, sư huynh đã trở lại!” “Ta đã nói mà, bằng thiên phú của sư huynh, thành đệ tử nội môn chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?” “Sư huynh, đây là một chút tâm ý của tiểu đệ, chút lòng thành kính, sư huynh chớ ngại…” … Tả Mạc đầu phình lớn. Vốn hắn chuẩn bị uyển chuyển cự tuyệt, nhưng chú ý tới vẻ mặt lo lắng của mọi người, hắn vẫn tiếp nhận. Quả nhiên, thấy hắn nhận lễ vật, những đệ tử ngoại môn mặt lộ vẻ vui mừng. Biết khả năng sẽ bắc quan hệ với Tả Mạc, những người này không dây dưa thật lâu, chúc mừng một hồi rồi ly khai. Tiểu viện lần nữa trở về an tĩnh như bình thường. Thở dài một hơi, Tả Mạc nâng lên một đống lễ vật đủ loại tiến vào tiểu viện, đặt đồ vật xuống. Một ngày hôm nay đều như mộng ảo. Lấy được mầm xuân ngọc bài, hắn nhè nhẹ xoa vuốt, cảm thụ ngọc bài nhẵn nhụi trơn trượt. Thân thể hắn đã phi thường mỏi mệt, nhưng tinh thần còn rất phấn khích. Chưởng môn chuyên môn chia cho mình một cái sơn cốc, tuy nói có nhân tố Linh thực phu bên trong, nhưng phần đãi ngộ này vẫn phi thường cao. Trừ sư huynh Vi Thắng, đại khái chỉ có hắn được tới đãi ngộ tối ưu ái. Đột nhiên nhớ tới hộp ngọc mình chôn ở linh mạch trong tĩnh thất, hắn tức thì xốc lại tinh thần. Vội vàng chạy tới tĩnh thất, cẩn thận đào hộp ngọc lên, mở ra vừa nhìn vào, Xích kim thạch bên trong quả nhiên tan biến không thấy, sâu kim đen cũng phát sinh biến hóa rõ ràng, lớp giác xác bên ngoài đen thuần cũng có thêm một loại viền vàng, hết sức dễ thấy. Tả Mạc chạy vào thức hải, Bồ yêu ngồi trên bia mộ, nghe âm khuê, ngay cả mí mắt đều không nhếch lên một lần. Mây đen lượn lờ, bảo thạch màu mỹ lệ mê ly. Từ sau lần trước, Bồ yêu vẫn thái độ này, so với trước như biến thành người khác. “Bồ, con sâu kim trùng này có phải là cấp bốn không?’ Tả Mạc hết sức để ngữ khí của mình vô cùng thân thiết. “Năm viên tinh thạch cấp hai.” Bồ vươn một bàn tay ra. Quả nhiên… Thằng này làm sao biến mê tiền còn hơn cả hắn? Tả Mạc nghĩ mãi không ra, toàn bộ tinh thạch hắn có đều rơi vào hầu bao của Bồ yêu, nhưng hắn căn bản không phát hiện Bồ yêu lấy tinh thạch dùng làm gì. Bồ yêu như là một cái thùng không đáy nuốt linh thạch vậy. Nghe nói yêu có thể phệ linh, chẳng qua yêu ma đối với tu giả chỉ là Luyện khí kỳ, đều là vô cùng cường đại, địa vị vô cùng xa xôi. Phệ linh rốt cục là cái gì, quỷ mới biết. Sau này đi kiểm tra điển tịch trong môn phái, có lẽ có thể tìm ra chút dấu vết. Tốt xấu, hắn hiện tại cũng là đệ tử nội môn, điển tịch trong môn phái là mở ra với hắn. Nhưng trong mắt hắn, hắn chỉ có chấp nhận. “Tốt.” Tả Mạc hơi cắn răng, quyết định tiêu tiền vì chuyện này. Lời vừa dứt, hầu bao của hắn lại thiếu đi năm viên tinh thạch. Tại một điểm này, Bồ yêu so với trước tốt hơn nhiều, hắn trước nay không lấy nhiều. “Đúng.” Bồ yêu phun ra một chữ. Tả Mạc lòng đại hỉ, hắn nhớ tới Bồ yêu từng nói, sâu kim đen cấp bốn có thể tìm kiếm linh mạch. “Vậy làm sao sai nó đi tìm linh mạch?” “Năm mươi viên tinh thạch cấp hai!” Bồ yêu mắt không chớp sư tử mở rộng miệng. Tả Mạc bỗng ngây dại, qua khoảnh khắc, phát ra một tiếng rú thảm: “Ngươi giết người a.” Đây tuyệt đối là có dự mưu, Tả Mạc trên mình chỉ còn lại 52 viên tinh thạch cấp hai, không nghĩ tới Bồ yêu mở miệng là muốn toàn bộ gia sản của hắn. Bồ yêu hoàn toàn không nhìn Tả Mạc bứt rứt: “Quá một ngày, tăng mười tinh thạch.” Tả Mạc gần muốn hộc máu, nhưng Bồ yêu nắm hoàn toàn ưu thế, khiến hắn cũng hết cách, nghiến răng nghiến lợi: “Được! năm mươi thì năm mươi!” Lạch cạch, thanh âm tinh thạch vang động, như thế rõ ràng. Bồ yêu là cố ý. Tả Mạc hận đến mức răng ngứa ngáy, nhưng không có cách. Lợi ích khổng lồ dụ khị hắn, nếu như sâu kim đen có thể thật sự tìm kiếm linh mạch, đối với hắn mà nói, không khác gì có lợi ích cuồn cuộn. Tìm được linh mạch, liền có thể khai khẩn cao phẩm giai linh điền, lại thêm kỹ xảo Linh thực phu của hắn, vô luận trồng trọt cái gì, tuyệt đối có lợi. Hắn hiện tại là đệ tử nội môn, nếu như tìm được linh mạch mới, trừ nộp lên môn phái một bộ phận, tuyệt đại bộ phận có thể rơi vào hầu bao của hắn. Tinh thạch là một bộ phận của thực lực, đặc biệt bên người hắn còn có Bồ yêu, một yêu ma tham tài. Bồ yêu ném cho hắn một đoạn pháp quyết. Pháp quyết rất ngắn, tới tay phi thường dễ dàng, thời gian rất ngắn hắn liền học được. Đây là một đoạn pháp quyết sai khiến linh trùng. Tả Mạc như được trân bảo. Trong viện của mình có một đoạn ngắn linh mạch, toàn bộ Vô Không sơn có khả năng có càng nhiều linh mạch. Mỗi đoạn linh mạch đều rất có giá trị, dù rằng linh mạch có nhỏ tí đi nữa. Tuy nhiên cốc sườn phía đông là dành cho mình, nhưng linh điền, đặc biệt linh điền phẩm chất cao, là tương đương có hạn. Riêng là chỗ sư phụ, cần có lượng lớn linh điền chống đỡ. Tài liệu phẩm giai cao giá quá cao. Hắn hiện tại đã bắt đầu thử kinh doanh, Linh thực phu tuy đãi ngộ tốt, nhưng cũng không có tinh thạch tới nhanh như các loại hình tu giả khác. Đoạn nhỏ linh mạch trong tĩnh thất đã tan biến, Tả Mạc suy đoán hẳn là do sâu kim đen hút hết linh lực mà biến mất. Hắn dùng lâu như vậy, linh mạch đều không chút ảnh hưởng. Nghĩ tới mình chỉ là Luyện khí kỳ, mỗi lần nhập định hấp thu linh lực ít tới thương cảm, cho nên không ảnh hưởng tới linh mạch. Sâu kim đen đề thăng phẩm giai, quá trình này cần linh lực rất nhiều, cuối cùng khiến linh mạch tan biến. Chẳng qua, điều này cũng khiến chút tiếc nuối cuối cùng trong lòng Tả Mạc tan biến, thứ có giá trị nhất trong toàn bộ tiểu viện là đoạn nhỏ linh mạch. Hắn quyết định đi tới cốc sườn tây xem xét. Cốc sườn tây, nằm giữa ba đỉnh núi, nhưng do ba chóp núi không cao, bởi thế ánh sáng trong cốc sung túc, so với vẻ râm mát ướt át của Lãnh Vụ cốc, nơi này càng thêm ấm áp. Tay cầm đồng bài chưởng môn giao cho, Tả Mạc cẩn thận tránh đi cấm chế ven đường. Cấm chế nơi này không sâm nghiêm như Lãnh vụ cốc, nhưng còn lâu Trúc cơ kỳ tu giả mới có thể chống lại, chứ đừng nói Tả Mạc một tu giả Luyện khí kỳ nho nhỏ. Dù là thần thức của hắn hơn xa các tu giả Luyện khí kỳ khác, nhưng cấm chế này sản sinh uy áp cũng lớn hơn rất nhiều các tu giả phổ thông. Cẩn thận đi xuyên qua cấm chế, có thể nhìn ra, nơi này hoang vu hơn Lãnh Vụ cốc nhiều. Địa thế trong cốc rất bằng phẳng, chỉ có một mảnh linh điền khoảng chừng 20 mẫu, từ phẩm giai xem xét lên, hẳn là tam phẩm. Tuy nhiên bốn phía cỏ dại um tùm, nhưng hai mươi mẫu linh điền có người định kỳ quản lý, phẩm giai không có rớt xuống. Hai mươi mẫu linh điền tuy không tính nhiều, nhưng hai mươi mẫu linh điền trở thành tài sản tư hữu của hắn, cả cốc sườn tây cũng sẽ là tư nhân tiểu viện, ở trong này, hắn có thể tùy ý muốn làm gì thì làm. Phần đãi ngộ này đích xác vô cùng cao. Nhìn vào linh khí uẩn hàm nơi hai mươi mẫu linh điền, sơn cốc lớn như vậy thuộc về hắn, cảm giác thỏa mãn tự nhiên mà sinh. Điều tiếc nuối duy nhất là nơi này không có thác nước, nếu như có thác nước nhỏ, vậy hoàn mỹ. Nhìn cổ thụ cỏ cây bốn phía, hắn đột nhiên nảy sinh ý nghĩ. Từ trong lòng lấy ra sâu kim đen, niệm động pháp quyết. Sâu kim đen nằm sấp trên đất, bắt đầu chậm rãi bò. Nếu nơi này đã thuộc về minh, vậy mình phải do thám trước tìm một cái, đây là chuyện tất lẽ dĩ nhiên đi. Két két két! Cốc núi sườn tây vang vọng tiếng Tả Mạc cười quái dị.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang