[Dịch] Thế Giới Tu Chân - Tàng Thư Viện

Chương 14 : Quái bệnh

Người đăng: Darth Athox

.
Tay nhấc lên linh cốc, sư huynh Quách Lư mặt hiện lên kim sắc. Bằng vào thủ đoạn này, Tả Mạc không khỏi khen thầm, sư huynh Quách Lư sử dụng Canh Kim quyết thâm hậu hơn bản thân nhiều. Tuy bản thân đột phá tầng thứ hai, nhưng lý giải và vận dụng thực tế vẫn kém sư huynh Quách Lư xa. Nhưng mà biến cố chợt xuất hiện! Sư huynh Quách Lư biến sắc, phun ra một ngụm máu tươi, ngửa người ngã xuống. Các sư huynh đệ vây xem lập tức kinh hãi, chạy tới bên sư huynh Quách Lư. Chỉ thấy sư huynh Quách Lư mặt trắng như giấy, hơi thở mỏng manh, bất tỉnh nhân sự. Các sư huynh đệ quan hệ tốt với sư huynh Quách Lư vội vàng vác hắn chạy nhanh lên núi. Lão già đen đứng ngơ ngác tại chỗ, đột nhiên kêu gào khóc lớn, thanh âm thê lương, khiến ai cũng phải mủi lòng. Đám đông dần tản đi, mỗi người trên mặt đầy tràn đầy âu lo. Tả Mạc cất bước tiến vào linh điền. Tới trước một gốc linh cốc, tỉ mỉ quan sát, hắn cũng không dám đưa tay cầm lên, một màn vừa rồi khiến hắn rất kiêng dè linh cốc. Một mùi tanh hôi chui vào mũi, Tả Mạc nhíu mày. Trong thời gian hai năm trồng trọt, trước nay chưa từng ngửi tới loại mùi này. Hắn thật rất muốn biết trong thân cây rốt cục là cái gì, bởi vì hắn đột nhiên nghĩ tới tình cảnh lần đầu gặp nha trùng, khí tức bạo ngược nguy hiểm vẫn như mới. Nhưng đối với năm mẫu linh điền mà hắn thử áp dụng Canh Kim quyết, cũng chỉ có một lần xuất hiện dạng này. Sư huynh Quách Lư đột nhiên hộc máu, hắn nghĩ tới điều đầu tiên, chẳng lẽ trong linh cốc cũng có loại khí tức cường đại hơn thế sao? Nhưng vết xe đổ của sư huynh Quách Lư lại nói cho hắn, không thể dễ dàng thử nghiệm. Liếc lão già đen, hắn lại than thở, sư huynh Quách Lư còn bó tay, hắn dù có tâm mà lực không đủ. Mãi tới lúc về tới tiểu viện, trong đầu hắn còn quanh quẩn màn kia. Sư huynh Quách Lư hộc máu thụ thương cũng khiến vấn đề nhanh chóng trở nên nghiêm trọng, môn phái nhất định sẽ làm ra phản ứng. Chỉ là, tứ sư cô Thi Phượng Dung là người duy nhất trong môn phái am hiểu trồng trọt thì nửa năm trước đã xuất ngoại vân du, đến nay chưa về. Dược điền thì để Hách Mẫn sư tỷ cùng La Ly sư huynh trông coi, hai vị này cũng xuất ngoại. Hách Mẫn sư tỷ sắp bị xui xẻo, Tả Mạc lại không có bao nhiêu vui mừng. Hắn có loại cảm giác, quái bệnh sẽ lan tràn. Hắn vừa mới bước vào linh điền xem qua, trình độ linh cốc khô héo là không giống nhau, do đó có thể thấy linh cốc trong linh điền nhiễm bệnh cũng có trước sau. Tình huống cũng giống hệt như hắn dự đoán, lại có linh cốc của hai vị sư huynh khác bị nhiễm bệnh. Cao tầng của môn phái hiện tại cũng chưa có đưa ra biện pháp có hiệu lực, sư huynh Quách Lư tới giờ vẫn còn hôn mê. Vô Không kiếm môn bị một tầng mây đen bao phủ. Còn hai tháng là tới thời gian thu hoạch linh cốc, mọi người chỉ biết cầu khẩn, linh cốc trong linh điền của mình có thể tránh thoát một kiếp, trụ được tới vụ thu hoạch. Nhưng, cầu khẩn không có tác dụng gì, năm nay số đệ tử không có thu hoạch nhanh chóng tăng lên mười người. Tả Mạc đã dùng hết sự may mắn, hắn cũng trở thành một trong số này. Năm mẫu trong viện vẫn tốt, nhưng năm mươi mẫu linh điền mà hắn thuê bắt đầu có linh cốc xuất hiện khô héo. Hắn lập tức khẩn trương. Vô luận là lúc nào, hắn đều không nghĩ tới việc li khai môn phái. Trồng trọt không phải công việc nhẹ nhàng, nhưng hắn sống tương đối tốt. Từ hai năm trước khi hắn mở mắt ra, hắn liền sinh hoạt tại Vô Không sơn, nơi này như nhà của hắn. Nhưng nếu năm nay hắn không giao đủ phí thuê linh điền, hắn sẽ bị trục xuất khỏi môn phái. Đây là một chuyện hắn không cách nào tiếp nhận! Càng huống chi, rời đi tiểu viện, hắn tới đâu tìm một tiểu triệt linh mạch? Không có điều gì khó chịu hơn là nhìn từng gốc linh cốc khô héo, không có gì có thể ngăn trở sự lan tràn của nó, điều này khiến người ta tuyệt vọng. Mùi tanh hôi khó ngửi phiêu lãng trong linh điền, linh điền phì nhiêu giống như bùn nhão. Môn phái cũng trở nên trầm muộn, ngoại môn đệ tử có linh điền nhiễm bệnh đã tăng tên tới 25 người, những người còn lại cũng đứng trước nguy kịch. Cả gốc linh cốc cơ hồ khô héo, chỉ có nơi gần đất mới thấy chút sắc xanh. Nhưng không tìm ra biện pháp, linh cốc sinh cơ mất hết là chuyện sớm muộn. Trong lúc Tả Mạc cảm giác hết cách, đột nhiên một con tiểu thiên hạc màu hồng xuất hiện trước mặt hắn. “Nữ nhân chết tiệt! Lúc này còn tới làm loạn!” Tả Mạc vừa nhìn tới con hạc giấy liền mở miệng mắng to. Hắn không có ý bắt lấy con hạc giấy này, cười lạnh nói: “Hừ, ca không chơi, ngươi tự chơi một mình đi.” Thanh âm vừa dứt, con thiên hạc đột nhiên tự động mở ra trước mặt hắn. “Gia, ngài chờ gia ở đâu?” Thanh âm thanh thuần đáng yêu, lọt vào tai như được ăn một miếng mật ong, lại như được gãi nhẹ, người định lực hơi yếu sẽ trực tiếp bị hút hồn. Tả Mạc kinh ngạc nhìn giấy tiên màu hồng tự động mở ra, trên mặt viết chín câu. Tự động mở ra, tự động phát âm thanh, tự động tìm người… Tiểu thiên hạc màu hồng lộ ra nhiều loại thần thông khiến tâm linh nhỏ bé của Tả Mạc bị đả kích chưa từng có. Hắn đột nhiên có loại dự cảm, sợ rằng mình chọc phiền toái lớn rồi. “Tính một chút, so đo với một nữ nhân, thật không hay. Ca không chơi với ngươi.” Hắn đại nghĩa lẫm liệt tự nói với bản thân. “Muốn dùng mỹ nhân kế tới câu dẫn ta sao? Hừ hừ!” Tả Mạc cười lạnh: “Ngươi còn non lắm. đừng nói chỉ là ma âm, dù là tuyệt thế mỹ nữ như nhộng trước mắt, ca cũng có thể tâm không loạn, vững như tùng.” Trong linh điền, chỉ nghe thấy tiếng khàn khan như vịt đực của Tả Mạc ngâm nga: “Ta vốn là gương sáng, nào đâu nhạ trần ai, nha y nha…” Lời còn chưa dứt, lại một con tiểu thiên hạc màu hồng từ chân trời bay tới trước mặt hắn. Tiểu thiên hạc tinh xảo màu hồng sống động, động tác ưu mỹ tự mở ra. “Hì hì, gia, nếu như không hồi âm, con tiểu thiên hạc tiếp theo, ta sẽ vẽ một cái Viêm bạo phù nha.” “Ta bị uy hiếp sao?” Tả Mạc không cho là đúng: “Ta là người cúi đầu trước cường quyền sao….” Lời nói chưa hết, hắn liền nhìn thấy một con tiểu thiên hạc từ chân trời bay tới. Hán gãi đầu, lại tới nữa! Đối phương làm sao định vị tìm tới hắn được chứ? Đây là chỗ khiến hắn không hiểu nổi! Trước nay hắn chưa nghe nói qua tiểu thiên hạc có công năng này, trừ phi người kia thực lực thật mạnh mẽ. Nhưng người có thực lực hơi cao siêu, ai còn dùng tiểu thiên hạc loại hàng đào thải này chứ? Chờ chút, nàng nói lần này sẽ vẽ một bạo viêm phù nha… Tả Mạc trợn tròn mắt, không chút do dự co giò bỏ chạy. ‘Oanh!’ Sau lưng truyền tới tiếng nổ, sóng khí thổi Tả Mạc lật tung ngã mấy vòng, miệng đầy đất. Tả Mạc xỉu, là một sơ cấp tu giả sở trường là trồng trọt, tình huống nổ tung này tuyệt không nên xuất hiện trong cuộc sống của hắn. Lóp ngóp bò dậy từ trong bùn đất, nhìn vào hố to ở sau lưng, hắn chết lặng. Chân trời, lại một con tiểu thiên hạc bay tới trước mặt, vẫn tự mở ra, nhưng trong mắt Tả Mạc, không có một chút ưu mỹ đáng nói, mà trần đầy sự ưu nhã sủng hạnh mà nữ vương ban tặng. Đặc điểm lớn nhất của ân huệ mà nữ vương ban là, không quản ngươi có muốn hay không. “Hì hì, gia, một nén hương sau, ta muốn vẽ một cái Liên hỏa Viêm bạo phù.” Tà Mạc sửng sốt, nhảy lên như mông đít bị đốt, nắm lấy giấy hồng đang trôi nổi trước mặt, co giò chạy về chỗ ở. Một nén hương! Nữ nhân chết tiệt! Tiểu viện quen thuộc xuất hiện trước mắt, phổi cơ hồ sắp bốc cháy, cổ họng sắp bốc khói, Tả Mạc chỉ thiếu điều khóc thành tiếng. Như gió lốc lao vào trong viện, như cuồng phong tiến vào phòng, như thiểm điện tìm lấy chu sa cùng bút. “Ngươi đến cùng muốn gì?” Hồn nhiên không có hào phóng cùng thoải mái như trước đây, mà là u oán như một nữ tử nhu nhược nửa đêm có nam nhân như lang như hổ tiến vào khuê phòng. Bằng tốc độ nhanh nhất gấp giấy tiên, sau đó càng nhanh hơn rót vào linh lực, vỗ lên bộ ngực còn thở dốc vì sợ hãi, mắt nhìn tiểu thiên hạc tan biến nơi cuối chân trời. Tả Mạc cảm giác như mình qua xui xẻo, không việc gì lại nhặt con hạc giấy? Rỗi hơi hay sao mà viết thư phúc đáp? Vừa nghĩ tới việc từ trên trời rơi xuống, chí chit hạc giấy bay múa, sau đó ầm ầm ầm! Lấy mình làm trung tâm, trong vòng ba dặm, một viên ngói cũng không lưu lại. Ta Mạc da đầu tê dại (sởn tóc gáy). Không bao lâu, một con tiểu thiên hạc màu hồng bay tới cửa sổ trước mặt hắn. “Hì hì, nô chỉ muốn cùng gia tâm sự. Nhân sinh, lý tưởng, có bao nhiêu thú vị.” Tả Mạc rất dứt khoát giơ cờ trắng đầu hàng: “Ta đầu hàng!” Đối phương như không nhìn thấy: “Hì hì, nhân sinh, lý tưởng của gia là gì?” “Kiếm tinh thạch.” Tả Mạc đầy ủy khuất viết xuống. “Tinh thạch là kiếm được không?” “Nhưng là ta kiếm không ra.” Tả Mạc chán nản viết lại. …. Tả Mạc tê dại, hắn cuối cùng minh bạch. Đối phương chỉ là một nữ nhân biến thái tới lợi hại, được nuôi tại nơi thâm khuê, cực kỳ vô vị, hư không tịch mịch, coi nhân mạng như rơm rác. Mà cũng chính vì điểm “lợi hại tới biến thái” này, nhẹ nhàng bóp chết bất kỳ ý đồ phản kháng của Tả Mạc. Đáng mừng là, nữ nhân này cũng còn có thói quen ăn cơm. Tả Mạc lần đầu tiên cảm tạ thói quen mà đã dần dần biến mất trong giới tu giả, nó cứu vớt con dê đáng thương này. Tạm thời bỏ rớt nữ nhân này, Tả Mạc triệt để buông lỏng. Trước thì lo lắng, sau lại triệt để bó tay, Tả Mạc hiểu rõ toàn bộ quá trình tâm linh chịu thương tổn. Điều này thậm chí còn vượt quá tâm lý sợ hãi khi thấy linh cốc làm sư huynh Quách Lư bị hộc máu. Trải quả buổi chiều hôm nay, khiến hắn càng tin tưởng, trên đời này, tuyệt không xuất hiện sự vật nào đáng sợ hơn nữ nhân khủng bố này. Hắn quyết định sẽ thử đi cứu năm mươi mẫu linh cốc của mình. Hắn không muốn ly khai nơi này.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang