[Dịch] Thất sủng tặc vương phi

Chương 1 : Động phòng hoa chúc

Người đăng: Tiểu Yêu Tinh

Đó là một tòa phủ đệ thênh thang tráng lệ. Đại môn đỏ thắm, trên cửa đính vòng khóa vàng rực rỡ, khí khái bất phàm. Hai bên thềm cửa đều do một con sư tử chiếm giữ, uy phong lẫm liệt. Bên trên cạnh cửa khắc bốn chữ vừa cứng cáp vừa hùng hồn – Bình Nam Vương Phủ. Sau bức tường sân cao vút, lầu các như mây, hành lang uốn khúc liên miên, có sáng có sủa, có thứ có tự. Nàng đẹp không? Nàng không đẹp. Nàng không phải mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành. Trong mắt rất nhiều người, nàng chỉ là phận bồ liễu. Cổ kim mỹ nhân vô số, mỗi người mỗi vẻ. Bồ liễu, tự có ý vị của bồ liễu. Dáng người yểu điệu, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt trong veo như hồ nước. Làn thu ba trong vắt e lệ mang theo vẻ sợ hãi, có ý vị rất riêng biệt. Mái tóc đen hệt như tơ lụa càng tăng thêm vài nét phong tình. Liễu Thiên Mạch hít sâu một hơi, dợm từng bước lên bậc thềm tiến vào vương phủ. Làn váy khẽ quét qua bậc thềm, lưu lại một mảnh thê lương hoa lệ. Bước vào hầu môn sâu tựa bể, một khi tiến vào vương phủ, mọi thứ bên ngoài đều chẳng còn quan hệ với nàng. Cuộc sống tương lai của nàng sẽ một lần nữa bắt đầu trong bức tường sân cao cao. Rảo bước tiến vào bậc cửa, Thiên Mạch khẽ nhắm mắt, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống. Từ giờ khắc này trở đi, nàng không còn là là thiên kim Tể tướng nữa, mà là thiếp của Bình Nam Vương. Đúng vậy, là thiếp, một tiểu thiếp chẳng chút địa vị. Nàng cũng giống như bốn thị thiếp Bình Nam Vương mang về từ thanh lâu, chỉ là công cụ ấm giường của y. Phụ thân trăm phương ngàn kế leo lên bậc quyền quý, nàng đã bị định trước trở thành vật hy sinh. Quân cờ, là giá trị duy nhất của nàng. Gió, khẽ thổi. Tóc, lay động. Mái tóc đen mềm mượt lõa xõa trên áo trắng, tựa như một bức tranh thủy mạc thanh đạm. o0oo0o Động phòng hoa chúc, chính là việc vui của đời người. Đối với Liễu Thiên Mạch mà nói, thì lại là sự khởi đầu của cơn ác mộng. Đêm động phòng vốn dĩ phải tưng bừng lại quạnh quẽ vắng ngắt, không có giăng đèn kết hoa, không có long phượng sum vầy. Có, chỉ là một căn phòng lạnh lẽo. Nàng thân làm tân nương mà chẳng có áo quần diêm dúa, chẳng có váy đỏ mũ phượng. Nàng toàn thân bạch y, ngồi ngước lên trời ở trên giường. Nến đã cháy hết, trong bóng tối, bóng nàng càng thêm cô đơn. Khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, hai hàng lệ ngấn chầm chậm rớt xuống. Đây chính là đêm tân hôn của nàng, nếu hắn muốn hạ nhục nàng, thì mục đích của hắn đã đạt được. Nàng đứng dậy, từ từ bước ra ngoài. Đêm thâm, gió lạnh mơn man. Mảnh trăng non lơ lửng giữa trời, loáng thoáng có thể thấy Hằng Nga trong trăng. Hằng Nga nơi cung trăng kia liệu có cô đơn như nàng hay không? Không, Hằng Nga có Thỏ Ngọc, có Ngô Cương ngồi gốc quế. Mà nàng, chỉ có thể làm bạn với gió mát trăng thanh. Gió mát trăng thanh luôn làm tâm loạn. -Cô đơn không? Tiểu thiếp của ta. Một thanh âm lạnh lẽo tàn khốc cắt ngang cơn trầm tư của nàng. Liễu Thiên Mạch run rẩy người, e dè cúi đầu: - Vương gia. Không sai, y chính là Bình Nam Vương, là phu quân của nàng, là bầu trời của nàng. Trên khuôn mặt lạnh lùng của Bình Nam Vương Tần Mộ Phong lộ ra một nụ cười tàn nhẫn: -Sốt ruột đến thế ư? Thiên Mạch cúi đầu, thanh âm nhỏ như muỗi kêu: - Không phải. Tần Mộ Phong cười lạnh: - Nếu cô đã sốt ruột như vậy, ta đương nhiên phải thỏa mãn cô rồi. –Hàn ý trong giọng điệu khiến Thiên Mạch run người, tựa như lá rụng trong gió thu. - Vào đi. –Tần Mộ Phong buông hai chữ, bước mau vào phòng. Khá lâu sau, Thiên Mạch mới ngẩng đầu. Vừa ngẩng đầu, lại là cảnh tượng y ôm một nữ nhân khác. Lệ, lại tuôn. Thiên Mạch thắp nến, cúi đầu đứng trước giường, nước mắt từng giọt từng giọt nhỏ trên đất. Tần Mộ Phong thân mật ôm thị thiếp Thải Y, lạnh lùng nhìn nàng, nước mắt nàng khiến y cảm thấy thỏa mãn. -Nàng ấy là Thải Y, ái thiếp của ta. –Gã lạnh lùng tuyên bố. Thải Y được hắn ôm ở trong lồng ngực giận dỗi nói: -Chào muội muội. –Còn tưởng rằng Liễu Thiên Mạch lợi hại cỡ nào, hiện giờ xem ra chẳng quả cũng là một kẻ nhu nhược chỉ biết khóc. Một tiếng “muội muội” càng chứng tỏ rõ thân phận của nàng. Nàng là thiếp, cùng gái lầu xanh như nhau. -Chào tỷ tỷ. –Thiên Mạch vẫn cúi gằm như trước, trong thanh âm mang theo tiếng nghẹn ngào. Khóe miệng Tần Mộ Phong nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn. Hay lắm, mục đích của y đã đạt được. -Ta bảo Thải Y hầu hạ ta, cô không có ý kiến chứ? –Nụ cười nơi khóe miệng y lạnh lẽo đến cùng cực, khiến người ta run sợ. Thiên Mạch hơi run người, khẽ lắc đầu: -Không có. Haiz, nàng chỉ là một người thiếp, một người thiếp không có tôn nghiêm. -Vương gia, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của ngài với muội muội, Thải Y bồi ngài liệu thỏa đáng chăng? –Thanh âm của Thải Y êm ái ngọt ngào, mị hoặc đến cực điểm. Tần Mộ Phong cười lạnh: -Hừ, động phòng hoa chúc? Ả chỉ là thiếp, ả không xứng. Nàng cúi đầu, nước mắt lại tuôn rơi từ ngấn lệ, trong mắt lại không chút ấm áp. -Đúng, mình chỉ là thiếp. –Y chỉ yêu vị giai nhân đã mất đi nọ, ngoài nàng, y sẽ không đặt bất cứ cô gái nào vào mắt. Không sai, nàng là thiếp. Hoàng thượng ban hôn thì sao chứ? Nàng chỉ là thiếp. Không kiệu hoa tám người khiêng, không bà mai không sính lễ. Nàng hoàn toàn một thân một mình bước vào vương phủ. Nàng là người vợ Hoàng thượng ban cho Bình Nam Vương, y trước mặt mọi người kháng chỉ, lạnh lùng tuyên bố y đã có thê thất. Người con gái y yêu nhất đã dùng ba thước khăn trắng kết thúc mạng sống mình, y bằng lòng đón nhận nàng, lại chỉ có thể làm thiếp. Nàng là con gái Tể tướng thì sao chứ? Nàng chẳng qua chỉ là một đứa con do người vợ cặn bã chưa từng được sủng ai sinh ra, không hề có địa vị trong phủ Tể tướng. Làm thê làm thiếp đối với Tể tướng mà nói chẳng có gì khác biệt. Nàng chỉ là quân cờ, một quân cờ tể tướng đại nhân dùng để leo lên quyền quý. Không có hôn lễ thì làm sao? Không ai lại đi so đo cả. Chỉ cần nàng là nữ nhân của Bình Nam Vương, tể tướng đại nhân là nhạc phụ của Bình Nam Vương là được rồi, cái khác đều không quan trọng. Nhưng cho dù là cưới thiếp thì cũng cần một cỗ kiệu khiêng vào cửa chứ? Nhưng nàng thì sao? Nàng là tự mình xách theo bọc đồ, bước vào Bình Nam vương phủ. Y thỏa sức chà đạp tôn nghiêm của nàng, y hận nàng, nhưng nàng lại không có lựa chọn nào khác. -Cô là thiếp của ta. –Tần Mộ Phong lạnh lùng nói rõ. Thiên Mạch cắn môi: -Vâng, tiện thiếp là thiếp. –Nàng cúi gằm mặt, không chút biểu tình. -Chỉ là công cụ phát tiết của ta mà thôi. –Y tàn nhẫn chà đạp tôn nghiêm của nàng. -Tiện thiếp biết. –Nàng là thiên kim tể tướng thì sao nào? Đối với y mà nói nàng so với gái thanh lâu có gì khác nhau? -Ngẩng đầu lên. –Y cười lạnh. Thiên Mạch ngẩng đầu, sợ hãi nhìn bọn họ. Tần Mộ Phong nửa dựa vào giường, Thải Y quyến rũ ngả lên ngực gã, rất chi nóng bỏng. -Từ từ mà học. –Tần Mộ Phong lãnh khốc bá đạo ra lệnh, không cho cự tuyệt. Thiên Mạch khẽ run người, lui ra sau một bước: -Vâng. –Nàng nhìn thẳng vào họ, lệ nóng từ khóe mắt tuôn ra. -Vương gia, ngài xấu quá đi. –Thải Y rọi một ánh mắt thị uy về phía Thiên Mạch, lát sau tay trên tay dưới với Tần Mộ Phong. Tần Mộ Phong cười lạnh, thỏa mãn nhắm mắt lại, tùy cho Thải Y cởi hết y phục của y. Từng chiếc quần cái áo trút xuống, tỏ rõ ám muội. Trông thấy y phục trút xuống, ánh mắt nàng từ từ trở nên trống rỗng. Nữ nhân rên rỉ, nam nhân phì phò đan xen lẫn nhau trong căn phòng. Tiếng rên quyến rũ tận cốt tủy của Thải Y kích thích màng tai nàng… Trượng phu nàng… đang cùng nữ nhân khác… Trợn tròn đôi mắt nhìn người trên giường, ánh mắt Thiên Mạch dần dần mịt mờ. Không biết qua bao lâu, Tần Mộ Phong bỗng chẳng chút thương tiếc đẩy Thải Y ra. Y trần truồng xuống giường, nắn cằm Thiên Mạch, ép nàng nhìn thẳng y. -Cô khóc cái gì? Đang ghen ư? –Tiếng khóc của nàng khiến y bực dọc. Thiên Mạch khó chịu đựng nổi xoay đầu, lệ rơi như mưa. -Cô không có tư cách ghen tị, cô chỉ là thiếp, là công cụ phát tiết của ta, cô ngay cả kỹ nữ cũng không bằng. –Tần Mộ Phong tàn nhẫn hạ nhục. -Tiện thiếp là thiếp. –Nàng rất rõ thân phận của mình, chẳng cần y nhắc nhở. Y hơi ngoảnh đầu lại: -Thải Y, ra ngoài. –Ngữ điệu lạnh lẽo vô tình cùng với vẻ nhiệt tình lúc nãy hệt như hai người. -Vâng. –Thải Y Không kịp mặc y phục, cầm lấy y phục chạy ra ngoài. Hắn xưa nay lãnh khốc vô tình, hỉ nộ thất thường, nếu không muốn bị đuổi khỏi vương phủ, chỉ có thể ngoan ngoan nghe lời mà thôi. Y tà dị liếm nước mắt trên mặt nàng: -Cô khóc cái gì? Khóc ta không muốn cô? Nàng cắn môi, không dám nhìn y: -Tiện thiếp không dám. Tần Mộ Phong bỗng chốc đẩy nàng lên giường, tóm cổ tay nàng, thô bạo xé y phục nàng. Y phục nàng trong tay y biến thành mảnh vụn, nàng như một con rối, mặc y thao túng. Tần Mộ Phong chế giễu liếc nàng: -Không phản kháng ư? -Tiện thiếp không có tư cách. –Trong đôi mắt nàng giàn dụa nước mắt. Nàng không đáng rơi lệ vì y: -Biết thì tốt. Nàng cho rằng nàng có thể không thèm để ý cho y xâm phạm. Nàng cho rằng, vô luận y làm gì, nàng đều có thể chịu đựng… Nhưng nàng không làm được. Sự thô lỗ của Tần Mộ Phong khiến Thiên Mạch hít mạnh một hơi lạnh, thất thanh gào: -Vương gia, đừng. –Nàng sớm đã hai mắt đẫm lệ. -Đừng? Cô lúc nãy chẳng phải đang chờ ta sao? –Thanh âm tàn nhẫn của y hệt như ác ma nơi địa ngục, lãnh khốc không chút ấm áp nào. Thiên Mạch khóc lóc đẩy ngực y: -Vương gia, xin ngài tránh ra. -Cô chẳng phải nói cô không có tư cách ư? –Y không đếm xỉa đến tiếng khóc lóc của nàng, tàn nhẫn xâm phạm nàng. Thiên Mạch nghe vậy, cam phận nhắm mắt. Nước mắt cuồn cuộn không dứt từ khóe mắt trào ra, men theo hai má nhỏ xuống. Tần Mộ Phong cười lạnh: -Cô bức tử Thải Hà, ta sẽ khiến cô trả giá đắt. Thiên Mạch mở mắt, trong con ngươi tràn vẻ hoảng sợ, khóc lóc giải thích: -Vương gia, chuyện Thải Hà cô nương chết không liên quan tới tôi. –Là Thải Hà nghĩ không thông treo cổ tự tử, liên quan gì tới nàng? Y cười lạnh: -Nếu không có cô, nàng sẽ không chết. -Chuyện không liên quan tới tôi, xin ngài tha tôi đi. –Thiên Mạch vô lực van nài, tiếng cầu xin xen lẫn tiếng khóc thê thảm vô cùng. Cuộc đời Liễu Thiên Mạch nàng chưa từng hèn mọn như thế. -Nằm mơ, ngươi là thiếp của bổn vương, không có tư cách cự tuyệt ta. –Một cách hung ác, hắn chiếm hữu thân thể thanh khiết của nàng. Động tác đột ngột của y khiến nàng không thể thích ứng, cơn đau kịch liệt từ nơi chưa từng bị bất kỳ kẻ nào chạm qua truyền tới, móng tay Thiên Mạch cắm sâu vào vai y. Máu tươi đỏ sẫm men theo lưng y từ từ chảy xuống. Thân thể thấm đầy mồ hôi dính cả máu tươi, vừa mập mờ vừa mông muội. Không hề có cảm tình, chỉ có phát tiết và trả thù, trong đôi mắt đẹp của Tần Mộ Phong, lửa giận giao thoa với lửa dục, không hề thấy một tia nhu tình cần có nào cả. Thiên Mạch nghiêng đầu sang một bên, nhắm mắt cắn môi, mặc y chi phối. Nàng không có quyền phản kháng, cho dù phản kháng y cũng sẽ không tha cho nàng, nên hà tất phải lãng phí sức lực. Y mạnh tay hất mặt nàng lại: -Tiện nhân, vì sao không lên tiếng? Ta muốn nghe tiếng kêu của cô. Ta còn tưởng rằng thiên kim tể tướng thanh cao cỡ nào, bây giờ xem ra chẳng qua cũng chỉ là dâm phụ bị người chà đạp. Nàng sớm đã không còn thân xử nữ, nam nhân đầu tiên của nàng không phải y. Khi tiến vào nàng, y đã biết. Nàng là loại đĩ thõa đã bị người khác xuyên qua, từ khi nào, y lại cần nữ nhân đã bị người khác dùng qua? Y từng có rất nhiều nữ nhân, y không để ý các ả có phải xử nữ hay không, nhưng y để ý nàng. Để ý nàng, cùng với tình cảm không liên quan. Đoạt lấy thân thể thuần khiết của nàng, khiến y có khoái cảm báo thù. Muốn đoạt sự thuần khiết của nàng, nàng lại là gái ai cũng có thể giày vò, chiếm hữu thân thể nàng thì còn có ý nghĩa gì? Liễu Thiên Mạch, cô được lắm. Y lấy tất cả hận ý hung ác phát tiết lên người nàng. Thân thể yếu mềm của Thiên Mạch chịu không nổi sự chà đạp điên cuồng của y, đoạn ngất dưới thân y. Y đạt được thỏa mãn, căm thù đẩy Thiên Mạch ra, mặc y phục đi ra ngoài. Ngọc thể của Thiên Mạch nằm lê lết, bại lộ giữa đất trời. Đêm, càng lạnh… Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang