[Dịch] Thất Bang Bát Hội Cửu Liên Minh - Sưu tầm

Chương 9 :  Thất Bang Bát Hội Cửu Liên Minh Tác Giả Ôn Thụy An Nguồn kiemhieptruyencom Hồi 06 Chiến Tăng và Hà Bình (1)

Người đăng: Ngọc Kỳ Lân

Chiến Tăng mặt mày đáng ghét Bọn họ trăm phương ngàn kế bắt cho được tay cao thủ đó, kết quả lại là một tên giả mạo. Gã này cái đầu trọc lóc, trên người tấm áo choàng da cọp, mặt mày đen thùi; hai cánh tay gã bị trói ngược ra sau, bộ điệu đầy vẻ van lơn nài nỉ. Hạ Tam Lam nhà họ Hà một đám cao thủ, tổng cộng Trương, Phương, Viên, Cao, Ủy, Khuất sáu phái, trong đó hảo thủ của phái họ Trương, tất cả mười ba người, cơ hồ đều tập trung ở đó. Bọn họ bố trí cả ba tháng nay, mai phục hết ba mươi ba ngày, vận dụng ba chục tay cao thủ, kết quả chỉ bắt được có một gã giả mạo, ai nấy đều tức giận trong lòng. Do đó bọn họ thẩm vấn gã đó : “Ngươi là ai?” “Tôi... tôi là Chiến Tăng”. “Nói thật đi!” “... Tôi giả mạo đó thôi!” “Tại sao ngươi đi giả mạo Chiến Tăng?” “Tôi ngỡ là... giả mạo y, chẳng còn ai dám đụng đến tôi”. “Sao ngươi biết được Lâm Vãn Tiếu cô nương đang ở đây? Ai sai ngươi lại ăn cướp của báu vậy?” “Chuyện... chuyện này e rằng trong giang hồ chẳng ai còn không biết. Mọi người đều biết Lâm cô nương tự mình đem Phỉ Thúy Ngọc Điêu Nguyệt Trung Sương Lý Môn Thiền Quyên đến Trảm Kính đường, cả một khoảng đường, bao nhiêu người đang tính cướp đoạt nhỉ!” Gã này cái đầu trọc lóc đầy những mồ hôi, phảng phất gã nói vậy là, tội nghiệt sẽ không nằm ở mỗi trên thân mình gã. Chủ sự của Trương phái trong Hạ Tam Lam là Thương Nhân Tỳ Vị Hà Gia Đỉnh ngẫm nghĩ: “Cũng có lý!” Bọn họ vì muốn bày bố cuộc thế để bắt giết Chiến Tăng, bèn truyền rao mọi nơi, người đàn bà được võ lâm công nhận mỹ lệ nhất là Lâm Vãn Tiếu, ôm trong mình một thứ bảo vật tuyệt thế, đem về giao Trảm Kính đường. Bọn họ chắc mẩm trong bụng, cái gã truyền thuyết là hiếu sắc như tính mạng, tham của hiếu sát là Chiến Tăng, nhất định sẽ động thủ vào Lâm Vãn Tiếu. Do đó, bọn họ đã bày bố mai phục đâu vào đó. Chỉ còn đợi Chiến Tăng lại. Kết quả, Chiến Tăng chần chừ chưa đến, còn ngược lại trên con đường dài hai trăm ba mươi dặm đó, đã nhảy ra đâu năm nhóm người, muốn lại cướp đoạt của báu, trong đó còn có năm nhóm giương cờ của Chiến Tăng, nhưng đều bị Thương Nhân Tỳ Vị và bào đệ của gã cùng với mười hai tên thủ hạ và hai tay cao thủ lại trợ quyền giải quyết hết cả. Có điều, Chiến Tăng vẫn còn chưa thấy tông tích đâu. Thấy thủ lãnh Hà Gia Đỉnh không nói năng gì, Phó chủ sự Toái Thân Tâm Can Hà Gia Oai hiểu ý ông anh của mình. Do đó, gã hướng về tên tù phạm khảo vấn : “Có phải Chiến Tăng sai ngươi lại không?” “Không phải”. “Nói, rốt cuộc ngươi có liên hệ gì với Chiến Tăng?” “Tôi không quen biết gì đến y”. “Ngươi tên họ là gì?” “Lương Sung Cầm”. “Cửu Thủ Như Lai Lương Sung Cầm!?” “... Chính là tại hạ”. “Thảo nào, cao thủ của nhà họ Lương ở Thái Bình môn đó mà, khinh công quả nhiên khá lắm, nếu không bày bố mai phục kỹ lưỡng, thật còn bắt không nổi ngươi”. “Hiện tại tôi đã thành tên tù phạm dưới thềm, còn có gì hay ho để nói! Vạn vọng chư vị lão ca thương tình tha dùm, Lương mỗ tôi quyết không dám quên đại ân đại đức”. “Trời đất, sao ngươi quên rồi vậy”. “Quên... quên rồi?” “Thái Bình môn nhà họ Lương các ngươi và Hạ Tam Lam nhạ họ Hà bọn ta, là cừu địch đời này qua đời nọ. Ngươi còn chưa nghe qua sao? ‘Gặp Lương chém Lương, gặp Hà giết Hà’, mà bây giờ họ Lương nhà ngươi lọt vào tay họ Hà bọn ta, hắc hắc hắc...” “Trời ơi, tôi có biết chọc phải vào các ông đâu! Hà đại hiệp, chư vị Hà đại hiệp, cầu xin các ông, tha dùm tôi, kiếp này đời này, tôi nhất quyết báo ân, không bao giờ dám đối địch với các ông...” “Ngươi đã là người nhà họ Lương, chắc hẳn là có câu kết gì với tên phản đồ nhà họ Hà bọn ta là Chiến Tăng, mau mau khai thực ra, nếu không bọn ta sẽ cho ngươi gan óc bày cả ra đất bây giờ!” “Tôi còn không biết ngay cả chuyện Chiến Tăng và các ông đều là người một nhà, làm sao lại có liên hệ gì được với y! Tôi chỉ biết cả phái Hạ Tam Lam cứ sai người đi đối phó Chiến Tăng, tôi còn ngỡ các ông tám chín đời chẳng có liên hệ gì đến y nhỉ!” “Ngươi còn không chịu nhận sao” Hà Gia Oai đưa tay ra hiệu, hai tên sư đệ của gã lập tức tra tấn, một nhát đao cắt ngay lỗ tai trái của Lương Sung Cầm. Lương Sung Cầm hô lên thảm thiết: “... tôi không quen biết với y thật mà... Tôi thật tình không biết Chiến Tăng là ai... Tôi thật tình...” Hà Gia Oai gật đầu một cái. Lỗ tai phải của Lương Sung Cầm lại máu chảy ròng ròng rớt xuống mặt đất. Lâm Vãn Tiếu nhìn không nỡ, vội vã cản trở nói: “Hà tất phải hành hạ y như vậy, tôi xem y quả thật không quen biết gì với Chiến Tăng”. Hà Gia Đỉnh bấy giờ mới mở miệng ra: “Lâm gia tiểu muội, tâm địa cô lương thiện, nhưng giang hồ toàn là những thứ gian trá hung ác, không làm vậy vô pháp mà trừng trị bọn chúng”. Gã thò tay ra đặt tới trên vai Lâm Vãn Tiếu, hỏi ngược lại: “Không phải cô muốn chính tay đâm Chiến Tăng báo thù sao? Cô cứ không nỡ lòng như vậy, làm sao đối phó với một tên cùng hung cực ác như Chiến Tăng nhỉ?” Lâm Vãn Tiếu nghiêng người né tránh bàn tay của y đặt lên vai mình, cô vẫn còn không nỡ, cô cảm thấy người phải đối phó là Chiến Tăng. Không phải là người đang bị bắt trước mắt đây. Hà Gia Đỉnh đành “bồi” cô ra sau hậu viện tiêu cuộc, nói là có chuyện muốn thương nghị với cô... chuyện thương lượng dĩ nhiên vẫn là chuyện làm sao bày bố bắt giết cho được Chiến Tăng. Một lát sau, Lâm Vãn Tiếu trở về lại vũ sảnh, Hà Gia Oai mặt mày có vẻ thỏa mãn, trình lên một tờ huyết thư có ký tên đưa cho cô xem: cái gã Lương Sung Cầm ý đồ muốn cướp đoạt hàng hóa hãm hiếp cô, đã thừa nhận nhất thiết đều là do Chiến Tăng chỉ sử gã làm, những kẻ bị tử thương đều là do Chiến Tăng một tay gây ra, không liên can gì tới ai khác. Lâm Vãn Tiếu đưa mắt nhìn quanh bốn phía, không thấy người đó, bèn hỏi: “Y đâu rồi?” “Y?” Hà Gia Oai bấy giớ hiểu ra, vội vã nói: “À, đem đi mất rồi”. Lâm Vãn Tiếu chỉ thấy trên mặt đất còn sót lại mấy vũng máu ứ, chạm vào mắt muốn kinh tâm, trừ hai cái lỗ tai ra, còn có một cái mũi, bất giác cảm thấy ghê tỡm muốn mửa. “Tra khảo cho khai ra,” Lâm Vãn Tiếu chau cặp mày xinh xắn, nói: “Như vậy chẳng có gì hay”. “Giang hồ đấu tranh với nhau, chẳng có gì hay với không hay cả” Hà Gia Oai mặt mày tỉnh khô nói: “Chỉ có chuyện hiệu quả với không hiệu quả thôi”. “Với lại cái tên Chiến Tăng này mặt mày đáng ghét” Hà Gia Oai cười nghiêng cười ngửa mấy tiếng: “Bọn mình cho cái tên giả mạo hắn cũng mặt mày đáng ghét một chút, đúng là danh chính ngôn thuận, báo ứng không trật đi đâu!” Thình lình bên ngoài có tiếng có tiếng còi hiệu rít lên gấp rút. Hà Gia Oai hơi biến sắc mặt: “Có người đang xông vào”. Nhưng Hà Gia Đỉnh mặt mày lộ vẻ phấn khởi: “Quá tốt”. “Không có ai xông vào, Tiềm Tường đại trận của bọn mình không phải là bày không ra sao!” Hà Gia Đỉnh hứng phấn hùng hổ nói: “Bên ngoài canh giữ là ai vậy?” “Hai tay hảo thủ của Cao phái: Âm Dương Thần Hà Mã, Hắc Bạch Quỷ Hà Sư”. Hà Gia Oai đối với đệ tử dưới quyền thuộc như lòng bàn tay. “Vậy là càng có ý tứ. Chú có bao giờ thấy Âm Dương Thần, Hắc Bạch Quỷ thất thủ bao giờ chưa!” Hà Gia Đỉnh cười tít mắt lại nói, vẻ mặt in hệt như kẻ tham của cải nhìn thấy vàng ròng, kẻ hiếu sắc nhìn thấy gái đẹp vậy, “Chỉ có mấy đứa mèo què đó, còn mơ mộng vào cứu người sao!” Nói rồi lại bất tri bất giác đưa tay ra đặt lên vai Lâm Vãn Tiếu. Lâm Vãn Tiếu bỗng có cái cảm giác thật đặc thù kỳ lạ. Cô vốn lại liên hiệp với bọn cao thủ của Hạ Tam Lam họ Hà này, bắt giết Chiến Tăng, nhưng sau khi ở một chỗ với đám người đó ba mươi ba ngày ròng rã, hiện tại cô chỉ muốn là tốt nhất Chiến Tăng xông vào, đánh cho đám người đó một trận tan tành hoa lá, nước chảy hoa rơi cho xong. Nếu không phải cô ứng phó đắc thể, cơ cảnh lanh lợi, e rằng đã bị một đám giảo trá hiếu sắc nhà họ Hà làm ô nhục đi mất không biết bao nhiêu lần rồi. Cô cảm thấy hình như mình sợ đây chẳng phải là Chiến Tăng lại cướp đoạt gì, mà là cái bọn côn đồ như sói như cọp này. Kỳ quái là, đương lúc cô đang có cảm giác đó, thì chuyện đó cũng xảy ra. Hai người bị ném vào trong nhà. Không những vậy còn bò dậy không nổi. Bọn họ chính là Hà Sư, Hà Mã. Âm Dương Thần, Hắc Bạch Quỷ kỳ này không những không chỉ bị thất thủ thôi, ngay cả chân cũng thế luôn. Người bên ngoài đang cất tiếng cười thật hào sảng. ... Hai tay của Âm Dương Thần và Hắc Bạch Quỷ chỉ bị điểm trúng huyệt đạo, nhưng xương chân thì đã bị đánh gãy. Người đang bước vào, không thể nói là cao lớn, nhưng mười phần tinh hãn. Lông mày của y rất đậm, hàm râu đen thật đen, nhìn qua như vẽ. Nếu như y không cạo trọc hết đầu tóc, nhất định sẽ còn đen hơn cả râu ria, cặp mắt của y còn đen hơn cả bộ râu, như hai viên bảo thạch đen sì sáng rỡ. Cao thủ nhà họ Hà nhốn nháo kinh hoàng đứng dậy. “Chính là ngươi!” “Ta là Chiến Tăng”. Người y choàng một tấm áo bằng da cọp đỏ rực như lửa, nói chuyện cũng phát ra tiếng nói như lửa đang cháy, “Ta chẳng phải là người của họ Lương Thái Bình môn, gã họ Lương mạo nhận ta dĩ nhiên là thô bỉ rồi, nhưng đem người ta ra hành hạ, tra khảo cho khai ra, lại càng thô bỉ hơn nữa”. Lâm Vãn Tiếu trong lúc kinh ngạc sợ hãi cũng cảm thấy được vẻ thân thiết, trong bụng đang thắc mắc không biết tại sao. ... Đại khái không chừng nghe y cũng dùng cái câu ‘tra khảo cho khai ra’ đó, trong lòng bèn phát sinh cái cảm giác thân thiết đấy chăng? Đây chính là Chiến Tăng sao? Chỉ nhìn ánh mắt của người này, lập tức biết ngay y chẳng phải là hạng dễ chọc vào. Một gã ác nhân. Chiến Tăng bỗng hỏi: “Cô chắc là Lâm Vãn Tiếu?” Lâm Vãn Tiếu gật đầu. Cô cảm thấy gã đàn ông trước mặt giống hệt một con cọp dưới trăng, dung ác, mãnh liệt, nhưng cái cảm giác cô độc còn sâu xa hơn gì hết. “Chúng ta không oán không thù gì nhau, tại sao cô lại theo bọn chúng lại đây hãm hại tôi?” “Tôi là người nhà họ Lâm, Bất Sầu môn ở Lạc Dương. Ca ca của tôi bị người hãm hại, người mất nhà tan, không ai thoát được tai họa, tôi muốn báo cừu., do đó phải tụ nhau lại để trợ sức”. “Do đó cô lại cầu xin Hạ Tam Lam nhà họ Hà?” “Chủ trì Đức Hạnh sảnh là Hà Phú Mãnh đã có đáp ứng, y nguyện ý bang trợ tôi”. “Điều kiện chắc là cô phải bang trợ bọn chúng lại bắt tôi?” Lâm Vãn Tiếu gật đầu, không nói năng gì thêm. Đối với những người thông minh, bất tất phải nói nhiều lời. Chiến Tăng cặp mắt sừng sộ: “Hà Phú Mãnh nói thế, cô tin được sao!?” Cái dáng cô gật đầu, đủ làm trái tim thiên hạ say ngất, vỡ nát mất. Mỗi một động tác của cô, đều như một cái búng tay, đầy một vẻ hồng nhan tịch mịch. Chiến Tăng vẫn còn sừng sộ hỏi: “Do đó, chỉ vì muốn quang phục Bất Sầu môn, cô cứ việc hy sinh thằng tôi đây”. Lần này Lâm Vãn Tiếu lắc đầu. Lúc Chiến Tăng nhìn tới cô, ánh mắt của y đã nhu hòa lại, lúc y thấy cô lắc đầu, ánh mắt thậm chí còn hiển lộ như có chút gì đó thê lương. “Bởi vì ông là kẻ xấu,” Lâm Vãn Tiếu rất thành thực nói, nói không chút gì ác ý, “ai ai cũng biết ông là kẻ ác”. Chiến Tăng thở dài như một tràng cười. “Cô sai rồi, tôi chỉ là một kẻ ác thôi” Y nói, “Nhưng tôi chẳng phải là kẻ xấu”. Trước giờ y chưa bao giờ giải thích chuyện gì với ai. Đây là lần đầu tiên. Giải thích cho một người con gái gặp mặt lần đầu tiên một chuyện chưa từng bao giờ giải thích với ai... y cũng chẳng biết lý do tại sao. Lâm Vãn Tiếu nghe nói, đáp lại bằng một nụ cười. Kỳ quái là, đối với một người đàn ông xa lạ mới gặp lần đầu tiên, y nói thế, mà cô bèn tin ngay. Cái gã đàn ông xem ra rất hung ác đang đứng trước mặt mình, cô lại chỉ cảm thấy y thẳng thắn, hào sảng, còn có chút gì cô độc. Cô độc như một ngọn đèn leo lét trong đêm tối. Một cơn gió thoảng trên núi. “Chịu chết đi!” Bỗng dưng có tiếng hét lớn. Vòng vây đã sớm tạo thành. Mười ba tay hảo thủ của Trương phái Hà gia đã rút binh khí từ lâu, bao vây trùng trùng lấy Chiến Tăng. Chiến Tăng thì chẳng biết có ai ở đó, chỉ cố nói chuyện với Lâm Vãn Tiếu. Điều đó lại càng làm cho Hà Gia Đỉnh, Hà Gia Oai cơn tức giận (ghen) càng sôi sụt lên. Máu cũng sôi sụt lên. ... Ai giết chết tên đại phản đồ của Hà gia này, sẽ được thăng lên luôn ba cấp, thưởng một vạn lạng bạc, trực tiếp làm công chuyện bên cạnh Hà gia tam lão. Hảo thủ của Trương phái Hà gia, trước giờ vốn cùng hung cực ác. Bọn họ đã hoàn tất vòng vây, chuẩn bị xuất thủ. Nhưng bọn họ vẫn còn chưa xuất thủ. Bởi vì bọn họ phát hiện ra, kẻ địch trước mắt có một thứ đặc điểm: chẳng xem ai ra gì. ... Trong mắt Chiến Tăng, chỉ có mỗi một Lâm Vãn Tiếu, phảng phất chẳng hề có một đám người bọn họ ở đó! Không ai dám khinh thị Trương Phái Thập Tam Ưng. Những kẻ từng khinh thị bọn họ đều đã trả một cái giá thê thảm đau đớn. Không ai dám khinh thị bọn họ. Không ai dám. Không ai cả. Không ai. Không. Do đó bọn họ phát động công kích. ... Trừ hai người chân đã bị đánh gãy nằm lăn ra đó. Do đó, trừ hai người chân bị đánh gãy ra đó, mười bốn người còn lại, tất cả đều cánh tay bị bẻ gãy, bao quát luôn lão đại Hà Gia Đỉnh và lão nhị Hà Gia Oai. Tùy tiện hẻ gãy tay của bọn họ là Chiến Tăng, một mặt còn đang nói chuyện với Lâm Vãn Tiếu : “Tôi chẳng phải lại đây cướp đoạt đồ báu gì cả, cái thứ bảo vật đó tôi còn chẳng ham vào”. “Vậy ông lại đây làm gì?” Lâm Vãn Tiếu cũng trấn định hỏi. “Tôi lại xem thử các người đang tính làm gì”. “Thế thì ông đã thấy rồi đấy: tôi đang tính hại ông đấy”. “Do đó tôi phải phạt cô”. “Phạt gì?” “Phạt thế này”. Chính cái lúc đó, ánh mắt Chiến Tăng thật là ôn nhu, tay vung tụ áo tống ra, mười một tay cao thủ có thể làm kinh thiên địa, khóc quỷ thần trong giang hồ, toàn bộ đều đã bị bẻ gãy tay, trật khóp xương, y một mặt còn dặn dò (làm như dặn hầu bộc vậy): “Mau mau thả Lương Sung Cầm ra, nếu không ta làm thịt hết bọn ngươi”. Sau đó y bỗng xông thẳng lại, đưa mặt mình sát vào mặt Lâm Vãn Tiếu hôn lên má một cái, sau đó mặt mày ánh mắt đầy vẻ ôn nhu thoái lui, tay phủi phủi lên bộ râu tua tủa không chịu nằm yên đó mấy cái, miệng suýt soa : “Cô thật tình đẹp không một chút lý do”. Sau đó rồi bỏ đi. Tại vì bỏ đi quá nhanh, cái áo bào da cọp không có ống tay phảng phất như còn đang phất phơ lóa mắt trước mặt mọi người. Hà Gia Oai hằn học mắng lên: “Cái thằng chó má! Đồ dâm tặc!” Còn Hà Gia Đỉnh thì hạ giọng vừa rên rỉ vừa nói: “Muốn đối phó hắn, e rằng chỉ còn nước mời Hà Tiểu Thất lại”. Hà Gia Oai nghe nói giật bắn mình lên, thất thanh nói: “Hài Tử Vương Hà Bình!?” Hà Gia Đỉnh từ từ gật đầu, ánh mắt đầy vẻ phức tạp phảng phất như đã thọc cây đao vào bụng kẻ thù, nhưng kẻ thù lại là bào đệ của mình. Lâm Vãn Tiếu thì chẳng chú ý gì đến những lời gã vừa nói. Cô chỉ cảm thấy trên má bị gã hán tử đó hôn vào, vẫn còn cái cảm giác nóng nóng đau đau vì râu của y chích vào. Còn có cặp mắt to thật to đầy thâm tình mà thản đãng, làm cô cảm thấy gã hán tử đó dũng hãn, ngay cái vết sẹo trên mặt của y, đều có cái vẻ độc lập cái thế. Hà Bình tay đả bão bất bình “Tại sao lại kêu một gã con nít nhẹ dạ nhất trên trần đời này đi làm cái nhiệm vụ trọng yếu nhất này!?” Đấy là mười năm về trước, chưởng quản trung khu trong Hạ Tam Lam là lão đại của Hà gia Tam lão, sảnh chủ của Đức Thi sảnh là Hà Phú Mãnh, vừa nghe trọng nhiệm đó lại do Hà Bình đi phụ trách, đã có cái phản ứng là “không thể nào tin được”. Lúc đó, Lão môn chủ Hà Tất Hữu Ngã vốn có ý phó thác chuyện đó cho Chiến Tăng Hà Khâm, có điều, mọi người đều không chịu chọn Chiến Tăng; ngay cả chính Hà Phú Mãnh, đội với “sở tác sở vi” của cái gà trẻ tuổi Chiến Tăng cũng không mấy “thông cảm” cho lắm. Sư muội của lão là Lâu chủ Phần Cầm lâu Hà thái thái, và sư đệ lão, Đình chủ Trử Hạc đình Hà Thắng Thần đều cực lực tiến cử với lão gã thiếu niên tuấn tú trắng trẻo, mặt mũi xinh xắn như ngọc này: Hà Bình. Lão chỉ còn nước thử thử dùng Hà Bình xem sao. Lão cho rằng lần này nhiệm dụng người này, gã thiếu niên trẻ tuổi sẽ từ đó “biệt tăm giang hồ”. Bởi vì cái nhiệm vụ này, thật tình chẳng phải là chuyện mà bất kỳ ai có thể đảm đương nổi. Thậm chí bất kỳ ai cũng chẳng đảm đương nổi nó. Có thể đảm đương chuyện này được, trong tâm mục của Hà Phú Mãnh ở Đức Thi sảnh, trừ Hà thị tam lão và người nắm đại quyền trong Hạ Tam Lam Hà gia là Hà Tất Hữu Ngã ra, cao thủ trẻ tuổi dưới một đời, chỉ có A Nhĩ Bá và Chiến Tăng hai người là có thể làm được. ... Chỉ tiếc là A Nhĩ Bá đang có trọng trách, đấy là con cờ “không thể hy sinh” ... Chiến Tăng lại quá chừng kiêu căng không chịu nghe lời, đấy là con cờ “không nghe quân lệnh” ... Chỉ còn nước thử thử xem Hà Bình ra sao. Thử kiểu đó, thông thường chỉ có đường chết. Bởi vì cái nhiệm vụ này không phải là “chín phần chết một phần sống” thì cũng là “chỉ có chết không có sống”. Nhiệm vụ là tiềm nhập vào Trảm Kính đường, dưới sự đề phòng nghiêm ngặt của chín tay đại cao thủ trong Tứ Thư Ngũ Kinh, ám sát tay sát thủ đệ nhất lưu của Thái Bình môn đang được Trảm Kính đường bảo vệ là Thiên Sát Lương Thượng Quân, không định kỳ phải lấy cho được thanh Tống Biệt đao gia truyền bảo vật của họ Hà trong Hạ Tam Lam, để dưới gối đầu nằm của Tổng đường chủ Trảm Kính đường Hoài Âm Trương Quý Trần, như vậy mới xem là xong nhiệm vụ. ... Đừng nói đến kẻ danh vang thiên hạ, oai chấn võ lâm, cười nói giết người không lắc đầu Hoài Âm Vương Trương Quý Trần, chỉ là Cửu Đại Quỷ của Tứ Thư Ngũ Kinh liên thủ, cho đến Lương Thượng Tân thôi, có người nào là dễ chọc đến đâu? Lại có ai có thể chọc đến họ! Có điều, Hà Bình chọc đến được. Một gã trẻ con xem ra hòa hòa khí khí, yêu chuộng hòa bình đó, y thật tình đã chém chết Lương Thượng Quân, đoạt lại Tống Biệt đao thuận chân thuận tay trên đường đi đánh tan nát Bạt Lạc sơn trang ở Thất Linh Phong thành bình địa, ở đó có mười lăm tên sát thủ đang đợi mệnh lệnh xuất phát ban đêm tập kích Hà gia trang, cũng bị một mình y (không phải, một đứa bé con) thanh toán hết sạch! Hà Bình làm xong nhiệm vụ rồi, vậy mà mặt chẳng thấy đỏ, hơi thở chẳng thấy dồn dập, vẫn còn hòa hòa bình bình như thường. Hạ Tam Lam chính đang cần lúc dùng người, Hà Phú Mãnh của Đức Thi sảnh kinh hãi không ngớt, đương dịp bèn quyết định, đem Tống Biệt đao làm món đồ tưởng thưởng, tặng cho đứa bé con đáng sợ đó! Từ đó Hà Bình thuận buồm xuôi gió, bay lên như diều! Cách đó không lâu, Hà Phú Mãnh tự mình lại Bất Túc Các thăm Hà Bình, chính gặp phải Thái Bình môn có năm tên sát thủ lại ám sát y, Hà Phú Mãnh của Đức Thi sảnh chính mắt chứng kiến gã thiếu niên trẻ tuổi đó, một mặt dùng trí đấu cờ với một cô con gái, một mặt thong dong tay vung chân đá thanh toán hết năm tên thích khách đó. Hà Phú Mãnh là một người rất cẩn tế. Lão là viên mãnh tướng đệ nhất dưới trướng của Lão môn chủ Hạ Tam Lam là Hà Tất Hữu Ngã, đồng thời cũng là một trong Hà gia tam lão. Chẳng phải chuyện gì lão cũng quản lý. Nhưng chỉ cần chuyện nào có lão quản lý, chắc chắn không có chuyện sơ thất sai lầm. Bình thời lão nóng tính cương mãnh, chuyện không vừa ý, là đập bàn đứng dậy, giết người như cỏ rác. Có điều khi xử lý chuyện đại sự thì lão cực kỳ cẩn thận, để ý từng ly từng chút. Trước giờ lão hay ghen tài kẻ khác. Nhân tài có đó trước giờ đối với lão vốn là một chuyện uy hiếp. ... Chính lão đã xuất thân từ tầng cấp hạ tiện nhất đi lên, đánh lên từng tầng một, rồi lại đánh xuống từng cấp một, như vậy, hao phí lão mất cả bốn mươi tám năm quang âm, mới ở trong Hạ Tam Lam bò lên tới vị trí quan trọng dường đó. Đời người có được mấy hồi bốn mươi tám năm? Lão cũng có khả năng dùng nhân tài. Lão đã ghen tài, lại cũng dùng tài được, dùng tài được hay không chỉ có một nguyên tắc. Phải xem thử nhân tài có chịu để lão dùng hay không. ... Không dùng được, lão thà ngọc nát, không thèm ngói lành lặn. Lão phát hiện Hà Bình tuyệt đối là một nhân tài. Lão đối với chuyện Hà Bình năm xưa ra vào Trảm Kính đường như pha, và chuyện y đoạt lại Tống Biệt đao, đâm chết Lương Thượng Quân, giết sách mười năm tay sát thủ của Bạt Lạc sơn trang, tuy cảm thấy kinh ngạc, nhưng đối với hiện tại Hà Bình có thể một mặt vừa thanh toán năm tay sát thủ của Thái Bình môn, mà lúc đó năm nước cờ y hạ xuống, không nước nào là không suy nghĩ chu đáo, còn bố trí tiên cơ, như thế mới làm lão chấn động kinh hãi không thôi. Huống gì, Hà Bình náo động trời long đất lở ở Trảm Kính đường, mà vẫn có thể cùng Tổng đường chủ của Trảm Kính đường là Trương Quý Trần tương giao mật thiết, xem ra, Hà Bình nhất định không chỉ có cái dũng, mà còn có mưu, nhất quyết không thể xem thường được! Mấy năm nay, trong phái Hạ Tam Lam, cũng đã có tay cao thủ như vậy, dĩ nhiên đó là Chiến Tăng Hà Khâm. ... Chỉ tiếc là tên quỷ đó thực tình chẳng muốn uống rượu mời! Rồi mấy năm sau đó, nhân tài nảy ra không ít, lên rồi lại xuống, chỉ có cái gã mặt mày trắng trẻo xinh xắn như đẽo bằng ngọc kia, mới là kỳ phùng địch thủ không nhượng bộ Chiến Tăng một mình độc chiếm vinh quang. Cái lần gặp nhau ở Hoàng Hà Tiểu Hiên đó sau rồi, Hà Phú Mãnh lập tức sai người đi thu thập tài liệu về cô con gái đó. Bởi vì lão phát hiện ra năm nước cờ Hà Bình đã đi đó, mỗi nước đều nhân nhượng, chỉ thủ không công, có công cũng không có cái ý truy đuổi giết cho được. Hiển nhiên Hà Bình dung tình. Một kẻ ngoài mặt bình hòa, nhưng bên trong thì sát khí đằng đằng như vậy, tại sao lại hạ thủ dung tình? Nghĩ chắc đó là y đối với cô con gái đó đã phát sinh tình cảm. Hà Phú Mãnh của Đức Thi sảnh vừa thấy cô con gái đó, trong bụng đã hiểu ra. Dĩ nhiên rồi. Rượu say bởi vì tim nát. Tình có thật thì tình mới sâu. ... Một người con gái như vậy, ngồi ở đó, như một cục ngói trơ trơ, nhưng đẹp đến mức ngay cả sao trời cũng mất đi ánh sáng, còn ai không yêu? Hà Bình định lực có cao cách mấy, y cũng chỉ là một gã đàn ông. Hà Phú Mãnh năm xưa còn trẻ cũng là một tay phong lưu khoái họat, thậm chí còn có thể nói, lão già đến nơi mà lại càng dẻo dai, phong lưu không thua gì năm xưa. Lão là đàn ông, lão cũng thích đàn bà, lão biết Hà Bình cũng thế. Lão cũng biết, chỉ cần là đàn ông thích đàn bà, là chẳng ai trốn thoát nổi cái màn thiên la địa võng mà đôi môi mọng đỏ, cặp lông mày xinh xắn, ánh mắt mỹ lệ, gương mặt trắng muốt và nụ cười mím chi, đôi má lúm đồng tiền đó bày ra! Do đó, lão lập tức nắm chắc một nguyên tắc trọng yếu trong tay : Muốn an toàn thu phục gã đàn ông này... Phải trước hết thu phục người con gái này. Tài liệu đã được thu thập. Người con gái đó là... Lâm Vãn Tiếu. ... Một người con gái đang phí tận tâm sức tìm cách giúp đở ông anh đang thất hồn lạc phách của mình khôi phục lại Bất Sầu môn. Như thế thì cũng dễ thôi. Chỉ cần có chuyện phải cần đến kẻ khác, là sẽ có nhược điểm. Có nhược điểm là có thể khống chế được, khống chế nhược điểm của đối phương được rồi thì, chỗ mạnh của đối phương cũng thành ra của mình. Huống gì, Lâm Vãn Tiếu chỉ bất quá là một đứa con gái thế thôi. Mãi cho đến lúc sau này, Hà Phú Mãnh của Đức Thi sảnh mới biết cái lối suy nghĩ đó của mình đã sai lầm đến mức độ nào. Sai lầm vô cùng sai lầm. Lâm Vãn Tiếu rất ôn thuận. Rất ngoan. Thậm chí cô còn làm cho người ta lo lắng, bởi vì một người con gái mỹ lệ như thế, lại không biết không hiểu nói được chữ “không”, mà một người con gái mỹ lệ như cô vậy, không biết nói được chữ “không”, tuyệt đối là chuyện làm cho người ta lo lắng. Lâm Vãn Tiếu hình như còn không biết lo lắng cho chính mình. Cô chỉ có thường đi lo lắng cho người khác. Lo lắng người ta bị cảm, lo lắng người ta đau lòng, lo lắng cho người ta không thành công cũng thành nhân. Lo lắng cho người ta quá lo lắng. Nhưng cô lo lắng không có vẻ gì là rầy rà như đàn bà con gái, thậm chí còn không có vẻ mặt mày sầu não, một câu nói của cô thôi cũng đủ thắng ngàn lời vạn tiếng của người khác, có lúc còn thắng hơn cả thiên quân vạn mã. Đương lúc trước khi bọn đệ tử của Hạ Tam Lam sắp đi đánh nhau sống chết với cao thủ Thái Bình môn, trong lòng đang thấp thỏm, bọn họ thường hay lại tìm cô, cô chỉ nói: “Tôi biết anh nhất định sẽ thắng, không những vậy còn đắc thắng trở về. Bất quá, cho dù không đắc thắng, cũng trở về được thôi. Còn sống trở về được cũng là một cách thắng lợi”. Đương lúc mọi người tụ lại một chỗ, thương nghị đại sự, muốn cô cùng đưa ra sách lược, cô chỉ nói: “Các anh còn thông minh hơn tôi nhiều, đều dũng cảm hơn tôi nhiều, chuyện bên ngoài tôi chẳng biết gì cả, tôi chỉ biết là, chủ ý của các anh là hay nhất”. Đương lúc mọi người tụ lại say sưa, có một vài gã đệ tử trong đó hứng chí bồng bột muốn cô cùng tham gia yến tiệc trong đám giang hồ, cô chỉ nói: “Tôi biết bạn bè của các anh đều là những hạng ưu tú, ai ai cũng đều năng cán hơn tôi, tôi chỉ là môt đứa con gái, tôi lại đó, chỉ sợ làm chướng ngại chuyện các anh ăn uống vui đùa, nhưng chỉ cần thấy các anh ăn uống vui đùa là tôi sung sướng nhất rồi”. Mọi người nghe nói đều cảm động, đều cho người con gái đó là kẻ hiểu biết. Ai ai cũng đều nghĩ rằng: nếu người nào lấy được Lâm Vãn Tiếu làm vợ, người đó thật tình số mạng may mắn vô cùng, hạnh phúc vô cùng... thậm chí còn có ý vị hơn cả làm thủ lãnh của Hạ Tam Lam nhiều lắm! Đương lúc ai ai cũng nghĩ như vậy, bèn có không ít những người tranh đấu riêng tư với nhau, đều chỉ là vì muốn được lòng của Lâm Vãn Tiếu mà lén lút tiến hành. Không ít người đã bị thương. Còn có kẻ bị chết. Cũng còn có kẻ từ đó đổi bạn thành thù. Nhưng Lâm Vãn Tiếu thì vần cứ mỉm cười vẫn cứ cái dáng thanh tao ở đó làm một người đẹp của cô, làm người đẹp đến mức cực kỳ thuyết phục, cực kỳ thất thường đẹp. Cô ở đó, phảng phất như không phải chỗ hoa sen đặc biệt thơm, thì cũng là chỗ hoa đào nở rộ phi thường. Còn cô thì chẳng lo gì tuyết giá mùa đông u tịch, hay những đêm mùa hạ đơn chiếc, cô vẫn y nguyên môi mọng má hồng tịch mịch chẳng sao cả. Nụ cười của cô vẫn cứ mười phần rực rỡ. ... Lấy được cô quả thật là phúc đức tu từ mấy kiếp trước... Đương lúc ai ai cũng nghĩ như vậy, thì lực lượng của cô cũng đã hình thành. Hà Phú Mãnh của Đức Thi sảnh vốn chỉ muốn giữ cô ở lại đó, không hề thực sự tính chuyện bang trợ cô hưng phục Bất Sầu môn. Có điều, người muốn bang trợ cô càng lúc càng nhiều, làn sóng muốn trợ cô trùng chấn Bất Sầu môn càng lúc càng dâng cao, còn cô thì vẫn cứ y nguyên đẹp đến không kinh ngạc, đẹp đến không thay đổi sắc mặt, phảng phất thong dong đến khoái lạc, lại hình như thong dong chính là khoái lạc, có lúc cô bận bịu đến độ rất khoái lạc, làm như bận bịu chính là khoái lạc vậy. Ngay cả Đình chủ của Trử Hạc đình là Hà Thắng Thần, Lâu chủ của Phần Cầm lâu là Hà thái thái cũng không có ác ý gì với Lâm Vãn Tiếu, không những vậy còn có rất nhiều hảo cảm với cô. Hà Phú Mãnh của Đức Thi sảnh rất hiểu hai vị sư đệ, sư muội của lão, bọn họ ngay cả Chiến Tăng Hà Khâm còn không dung được, nhưng đối với Hà Bình và Lâm Vãn Tiếu, lại tuyệt đối ngoại lệ. ... Quả thật là con trai cưng của trời, con gái cưng của trời: thật là một cặp người ngọc! Sau đó rồi Hà Phú Mãnh cũng phát hiện ra rằng: Lâm Vãn Tiếu tuy ôn thuận, nhưng cô chẳng phải dễ khi lờn, cô rất ngoan, nhưng cô không ngu. Đương lúc bọn đệ tử của Hạ Tam Lam liên hợp thệ đơn lên lần thứ mười ba, xin phép đi quang phục Bất Sầu môn, Hà Phú Mãnh bèn biết thực lực của cô bé tí xíu Lâm Vãn Tiếu kia đã chẳng còn dễ khinh thị, dễ khinh lờn nữa. Hiện tại lão chẳng còn có thể trục xuất cô con gái đó đi đâu nữa. (Dĩ nhiên là lão cũng muốn thu cô con gái đó vào cho mình, nhưng như vậy thì, cơ hồ như đã thành kẻ địch của hết cả Hạ Tam Lam). (Chuyện đó lão muốn làm, nhưng không thể làm được, cũng chẳng dám làm). (... Dĩ nhiên, trước mặt làm không được, có thể lén lút làm). Bây giờ thì cách tốt nhất là tìm cách hóa giải. Biến Lâm Vãn Tiếu thành ra người của Hạ Tam Lam, quên đi chuyện Bất Sầu môn, như vậy, Hạ Tam Lam sẽ tăng thêm được một cao thủ, bớt đi được một kình địch. Muốn biến Lâm Vãn Tiếu thành ra hoàn toàn là người của Hạ Tam Lam, trước nhất, phải làm sao cho Lâm Vãn Tiếu làm người của Hạ Tam Lam. Lâm Vãn Tiếu rốt cuộc cũng là một người con gái. Người con gái có đẹp, có hay, có gì đi nữa, vẫn còn phải đi lấy chồng. ... Chỉ cần cô lấy một người trong Hạ Tam Lam, cô thành ra là người của Hạ Tam Lam rồi. Có điều, phải đem một cô gái đẹp đến không còn cách gì hình dung đẹp hơn nữa như vậy, gả cho ai nhỉ? Dùng cách gì, chọn ai, mới có thể khỏi được một trường tranh đấu ghen tuông rất có thể diễn biến ra thành nguy cơ đồng môn đánh nhau long trời lở đất? Vì vậy mà, Hà Phú Mãnh phải bỏ công ra suy nghĩ nát cả đầu óc. Rồi lão cũng nghĩ ra được, thật ra lão có nghĩ gì đi nữa, kết quả cũng đều một thứ, bởi vì trong Hạ Tam Lam, chẳng còn một ai giỏi hơn để chọn lựa: Hà Bình. Yêu chuộng hòa bình, nhưng trước giờ thích xen vào chuyện bất bình, đó là Hà Bình. Tứ Thập Nhất Ức Ngũ Thập Thất Phục Câu nói ấy có cái lực lượng của một ngọn lửa man dã đang bốc cháy lên. “Mi có muốn lấy cô ta làm vợ không?” Hà Phú Mãnh gọi Hà Bình lại Đức Thi sảnh, hỏi y một câu như vậy, “như nếu mi muốn, chúng ta có thể đứng ra chủ hôn, hứa cô ta cho mi, bất quá, trước khi mi cưới cô ta, mi phải hoàn thành một công chuyện trước đã”. “Giết Chiến Tăng”. Giết Chiến Tăng đi. Giết Chiến Tăng đi! ... Giết Chiến Tăng đi?! Câu nói ấy nổ bùng lên một tiếng, đánh mạnh vào sâu trong trí não của Hà Bình, trong khoảnh khắc đó, trong lòng y hình như đang bị lâm phải mấy cơn trọng bệnh, mấy cơn biến đổi, mấy đợt kinh hoàng, còn có mấy trận không hư tan nát, vạn kiếp luân hồi. Giết đi Chiến Tăng. Giết đi Chiến Tăng. Giết đi Chiến Tăng. Giết đi Chiến Tăng. Giết đi Chiến Tăng. Giết đi Chiến Tăng. Giết đi Chiến Tăng. Giết đi Chiến Tăng. Giết đi Chiến Tăng. Giết đi Chiến Tăng. Giết đi Chiến Tăng. Giết đi Chiến Tăng. Giết đi... ... Vì Lâm Vãn Tiếu, giết Chiến Tăng đi. ... Vì cô ấy, giết gã ấy. ... Vì yêu người, do đó giết người... Y làm được chuyện đó sao? ... Rốt cuộc đây là mệnh lệnh của Môn chủ? Hay là ý kiến của sảnh chủ? Trước mắt, lão già ốm tong teo cầm đầu một tộc đảng của họ Hà Hạ Tam Lam, một người chỉ dưới một người khác và trên đầu cả vạn người, đang dùng một nét mặt thật kỳ quái, nhìn dính vào y, đợi y trả lời câu hỏi đó của lão. Y phải nên trả lời ra sao đây? Rồi thì y nghĩ đến Chiến Tăng: cái gương mặt đầy nét phấn đấu đó của y, cái vẻ mặt tràn đầy một lực lượng vô cùng vô cùng đó. Y sực nhớ lại câu nói Chiến Tăng đã từng thốt với y : “Hắc đạo ở chung lâu ngày rồi, miệng hắc ám, mặt hắc ám, chẳng làm sao tránh khỏi”. Y tự dưng nghĩ đến câu nói đó, tại giờ phút này bỗng dưng cảm thấy buồn cười, y cảm thấy: nếu như Chiến Tăng là người phải trả lời câu hỏi này, Chiến Tăng nhất định sẽ quyết định còn nhanh hơn y nhiều lắm, còn to gan hơn y nhiều lắm, còn thống khoái hơn y nhiều lắm. * * * * * Gã hán tử nhướng cặp lông mày lên nhìn tới Bát Vương Trung của Thái Bình môn là Thụ Vương Lương Tiêu Hàn, nói: “Ngươi muốn ta giết Hài Tử Vương Hà Bình!?” Lương Tiêu Hàn tuy cách xa y cả một khoảng, vẫn còn bị người này nhìn cho lạnh cả xương sống, bất quá hiện giờ sau lưng lão là bảy lần bảy bốn mươi chín thân cây không giống nhau, mà lão còn bố trí hai bên bệ đá mười một tay trợ thủ, bảy tay bang thủ, còn có mười ba tay hảo thủ, mà Chiến Tăng thì đang còn tám mươi bốn bực thang phía dưới kia, lão có thể chưa phải sợ. Một người nếu muốn không sợ, cũng phải trước hết không sợ gì đã. Hiện tại, lão không sợ gì... bởi vì lão có người nhiều thế mạnh. “Tại sao muốn ta giết y?!” “Bởi vì chỉ có ngươi mới giết nổi hắn”. “Tại sao ta muốn giết y?!” “Bởi vì giết hắn rồi, sẽ có chuyện hay ho cho ngươi”. “Hay ho chỗ nào?!” “Hà Bình từ lúc Hạ Tam Lam quật khởi đến giờ, tranh hết danh tiếng của ngươi, đè ép không biết bao nhiêu oai vọng của ngươi, ngươi giết hắn rồi, ngươi sẽ có thể trùng chấn lại hùng phong”. “Đừng có quên, ta cũng là họ Hà”. “Chính vì ngươi họ Hà, không những vậy còn là phản đồ bị bọn nguyên lão của Hạ Tam Lam trục xuất ra khỏi môn tường, truy lùng giết cho bằng được”. “Tại sao ta phải đáp ứng chuyện này với lão?” “Bởi vì ngươi đã lại đây”. “Ta lại chưa chắc là đã đáp ứng lão”. “Hắc hắc”. Lương Tiêu Hàn chỉ cười nhạt, không nói gì thêm. Cái cười nhạt của lão còn nói nhiều hơn cả lời nói. Lão không nói mà chỉ cười nhạt là có ý nói: ngươi đã lại đây rồi, nếu còn không chịu đáp ứng, còn sống sót được mà ra khỏi nơi này chăng? Lão không nói thẳng ra, chỉ là vì muốn lưu lại chút thể diện thế thôi. “Thế thì ngươi lại đây làm gì?” Lão hỏi ngược lại. Không phải là để đối phó với một kẻ địch chung là Hạ Tam Lam, ngươi hà tất phải lại đây! Chiến Tăng và Lương Tiêu Hàn cách nhau tám mươi bốn bực thang, Lương Tiêu Hàn ở trên cao thật cao kia, Chiến Tăng bị nằm trong thế hạ phong, nhưng y vẫn có cái thanh thế muốn nuốt cả thiên hạ kia. “Tại sao ta lại đây?” Chiến Tăng không biết có phải đang cười hay không, nhưng cặp lông mày của y vừa nhướng lên, cái sẹo trên mặt bèn muốn “cười” lên: “Không phải các ngươi có bắt giữ một người đàn bà sao?” Lương Tiêu Hàn bật cười lên: “Tin tức quả thật linh thông. Đấy là đứa con gái mà Hài Tử Vương yêu quý nhất, bắt giữ cô ta, bảo đảm Hà Bình chẳng thể làm càn gì được”. Sau đó lão dùng một kiểu “ta ngươi đều là đàn ông đều hiểu như nhau” nói: “Ngươi cũng muốn cô ta sao? Cô ta là người con gái đẹp xuất sắc thật”. Chiến Tăng nói: “Ta đòi cô ta”. “Tốt!” Lương Tiêu Hàn nói: “Giết Hài Tử Vương Hà Bình rồi, Lâm Vãn Tiếu sẽ là của ngươi”. Chiến Tăng lắc đầu: “Không nhất định là phải giết Hà Bình, ta cũng đã đòi chắc cô ta”. Lương Tiêu Hàn sa sầm nét mặt: “Thế là thế nào!” Chiến Tăng nhìn nhìn tám mươi bốn bậc thang cấp, sau đó bắt đầu cất bước, vừa tiếp tục nói cho hết câu của y: “Chỉ cần giết lão đi, cũng đòi được cô ta thế thôi...” Y nói xong mười hai chữ đó, đã xông lên ba mươi tám bậc thang cấp. Mười sáu tay cao thủ đã ngã xuống một hàng theo ánh kiếm loang loáng uốn éo của y. Y xông một mạch lên, còn sợ gì có đến một trăm tám mươi bậc thang cấp. Người nào ngăn cản bước tiến của y, đều bị y chém ngã lăn ra đó, chém như chém từng khúc từng khúc cây. ... Chiến Tăng đã chẳng chịu giết Hà Bình, còn ngược lại xông lên đòi giết mình, làm cho Lương Tiêu Hàn cũng muốn quýnh quíu tay chân lên! (Nếu đã biết thế, chẳng đi chọc cái tên sát tinh này cho xong!) Sau ba mươi tám bậc thang cấp, cái thế xông lên của Chiến Tăng đã có bề chậm lại nhiều lắm. Bởi vì những người cản trở y xông lên càng lúc càng nhiều. Mà trong những kẻ cản trở đó, võ công cũng càng lúc càng cao. Nhưng Chiến Tăng vẫn còn cứ xông lên. Kẻ địch càng nhiều, y càng đánh hăng say. Cao thủ càng nhiều, y càng chém giết lâm ly. Y đã xông lên đến bậc thang cấp thứ năm mươi hai. Lương Tiêu Hàn rút cung ra. Cung lớn như con trâu. Bắn thân cây. ... Dùng thân cây làm tên. Giương cung gắn thân cây vào... Vận kình. Nhắm kỹ. Bắn! Lương Tiêu Hàn ốm đến độ ngay cả da cũng còn bao không hết mấy cọng xương ốm tong teo kia Nhưng bắp thịt trong toàn thân người lão rắn chắc như làm bằng xương bằng sắt. Cái thân cây to lớn như vậy, bắn một cái, bay vèo vèo xuống Chiến Tăng, tưởng tượng sẽ có bao nhiêu là sức là kình mạnh bạo lớn lao đến chừng nào! Trúng! Chiến Tăng hét lên một tiếng lớn. Y đưa một tay ôm ngay lấy thân cây. Thân cây thình lình đứng sững lại, chỉ có nửa thước nửa là đụng ngay vào giữa ngực y. Sau đó rồi người và thân cây đồng thời bắn ngược trở lại. Đấy là vì Chiến Tăng đang ôm lấy thân cây xông ngược trở lên. Thanh thế như một mũi tên! Thân cây bèn thành ra vũ khí của y, Hoành Tảo Thiên Quân, những người đang ngăn trở y thành ra như bị cuồng phong thổi lá ào ào lả tả rớt xuống. Gương mặt của Lương Tiêu Hàn như đang bị bệnh thương hàn. Lão là Thụ Vương. Trước giờ chỉ có lão là chuyên môn dùng thân cây làm vũ khí... có điều hôm nay thứ vũ khí ấy đã lọt vào tay kẻ khác, vận dụng nó oai lực còn hùng mạnh thanh thế hơn cả lão. Lão cũng hú lên một tiếng dài. Đấy là một tiếng hú đặc biệt. Đặc biệt cũng là một thứ kỳ quái. Tiếng hú quái dị đó vừa nổi lên, cây cối gốc rễ dao động. Chiến Tăng đã xông lên đến bậc thang cấp thứ sáu mươi ba! Thình lình, bệ đá nứt ra thành mấy kẻ hở lớn, thân cây chỉa ra đột ngột, như một con bạch tuộc đang cử động, chèn cứng cổ chân của Chiến Tăng. Chiến Tăng vậy mà vẫn chẳng thèm để ý đến. Thân pháp của y tuy nhanh, không những vậy còn quái dị, nhưng vẫn còn bị mấy thân cây to hơn cả bắp đùi chặn cứng và cổ chân, vào bắp chân. Có điều y chẳng ngừng chút nào. Người y vẫn còn xông về phía trước, hoàn toàn không một chút gì bị chướng ngại. Thân cây gãy răng rắc, phát ra những tiếng động làm người ta muốn ghê cả răng. Chiến Tăng thân hình vẫn còn xông lên trước. Thế xông lên không thể nào vãn hồi. Sau đó Lương Tiêu Hàn phát hiện ra một chuyện : Mấy thân cây đó, không hề giữ cứng lại được cổ chân của Chiến Tăng, ngược lại còn bị Chiến Tăng đạp xuống trở lại kẻ hở, sau đó, hai chân của Chiến Tăng như bị mấy đứa nhỏ níu chân lại... mấy thân cây đó, bình bành bình bành bị Chiến Tăng kéo lết lên trên thang cấp! Chiến Tăng còn đang ôm một thân cây trong tay, nhưng thân pháp không vì thế mà bị giảm đi tốc độ. Thậm chí y đã hồi phục lại thanh thế của ba mươi tám bậc thang cấp lúc đầu. Lương Tiêu Hàn lại gầm lên một tiếng lớn. Năm thân cây đều đã động đậy, không những vậy còn đang bước về phía Chiến Tăng. Chiến Tăng bấy giờ đã xông lên tới bậc thang cấp thứ tám mươi mốt. Y chẳng thèm nhìn gì ngó gì, thân cây trong tay bay thẳng về phía trước, đồng thời vận kình lên, bao nhiêu thân cây quấn dưới chân đều đã bị gãy hết ra, ngay cả bệ đá dưới chân cũng chấn động nứt ra luôn, kẻ địch đang rượt theo phía sau, đều lắc lư đứng không vững. Thân cây trong tay y, đụng vào mấy thân cây biết đi kia, dính chùm hết vào một nơi, trong tiếng rên rỉ không ngớt, Chiến Tăng đã xông lên đến bậc thang cấp thứ tám mươi bốn, sau đó y bỗng dùng Tứ Thập Nhất Ức Ngũ Thập Thất Phục, xuyên thẳng qua khu rừng, vừa chém ngã luôn chín thân cây, vừa thần tốc vừa ngụy dị xông gần lại Lương Tiêu Hàn. Lương Tiêu Hàn phách một chưởng vào một thân cây kế bên. Thân cây đó ít nhất là có hai ba vạn lá cây, lá nào lá nấy như lưỡi dao bén nhọn, bay ào ào như gió cuốn tới Chiến Tăng. Cái thứ ám khí dày đặc như vậy, chẳng ai mà tránh né cho nổi, chống đỡ cho nổi. Bất quá Lương Tiêu Hàn phát hiện ra mấy thứ đó cũng chẳng ăn thua gì cả. Bởi vì Chiến Tăng chỉ trong một khoảnh khắc đứng lên ngồi xuống, đã hiện ra ngay trước mắt lão. Y cầm ngang thanh kiếm có hình uốn éo, đứng sát ngay cách lão chừng một bước. Phi đao hoàn toàn trật mục tiêu. Sau đó lão nghe Chiến Tăng chầm chậm, chầm chậm chầm chậm, chầm chậm hỏi : “Thụ Vương, lão còn bao nhiêu thân cây vô dụng nữa?” Lương Tiêu Hàn cũng hít vào một hơi dài nói: “Hai mươi bảy cây”. Chiến Tăng nói: “Còn muốn đem hết ra sử dụng nữa không?” Lương Tiêu Hàn nói: “Khỏi cần. Hà tất phải tự làm nhục lấy mình, huống gì, ngươi cũng không phải là nhất định phải giết ta có phải không?” Chiến Tăng nói: “Ta chỉ cần lão giao Lâm Vãn Tiếu ra”. Luơng Tiêu Hàn nói: “Được, cô ta chẳng mất đi một sợi lông con nào cả”. (Chỗ này nguyên văn có thể bị mất đi một đoạn) Lương Tiêu Hàn hỏi: “Chúng ta còn là bạn bè không?” “Lão còn chưa đụng vào hai mươi bảy thân cây còn lại kia, ta mới chỉ đánh cho thủ hạ của lão bị thương chưa chết” Chiến Tăng nói: “Ít nhất, chúng ta không phải là kẻ địch của nhau” “Nếu không phải là địch, ta có một chuyện xin thỉnh giáo, một chuyện muốn khuyên can”. “Xin nói”. “Cái thân pháp Tứ Thập Nhất Ức Ngũ Thập Thất Phục đó, có phải là khinh công tuyệt môn, Khưu Dẫn đại pháp của Hạ Tam Lam không?” “Tiểu đạo tiểu kỹ, chỉ có thể xem là tiểu pháp”. “Ta chẳng thu phục được ngươi, có điều, ngươi không giết Hà Bình, là cũng bằng như vẫn còn là người của họ Hà trong Hạ Tam Lam, Thái Bình môn nhất định chẳng buông tha ngươi, vì họ Hà mà phải chịu mang họa, có đáng không?” “Đấy là chuyện của ta”. “Chưởng môn hiện giờ của bọn ta, Lương Bát Công, ngươi có nghe qua bao giờ không?” “Kỳ Vương?” “Ông ta nhất định chẳng tha cho ngươi”. “Bình sinh ta chỉ có tha người khác, chẳng thích thú tí nào cho người khác tha mình”. Được y cứu ra khỏi là Lâm Vãn Tiếu đó, vẫn còn đang đẹp muốn hãi hùng, ánh lửa chiếu trên gương mặt cô, như đượm một lớp tuyết trên đó, ôn nhu quá độ như muốn cướp đoạt, nhẹ nhàng quá độ như muốn nhức cả tim. Nơi cô đang ở, thật thơm tho. ... Nhưng lại giống như cô không còn ở đó, chỉ có dư hương để lại. Hai hàng lông mi dài thật dài, như một cơn mộng miên man tuyệt kỳ. “Tại sao anh muốn cứu tôi?” Cô u u hỏi. “Tôi chẳng phải cứu cô” Chiến Tăng nhìn chăm chú vào cô, ôn nhu mạnh mẽ như cọp, y nói: “Thật ra, rõ ràng là cô cố ý để bọn họ tóm lấy cô, phải thế không?” “...” Hàng mi dài khẽ run rẩy lên một cái. “Cô vì muốn giúp lệnh huynh quang phục lại Bất Sầu môn, do đó mà cố ý để cho bọn họ bắt được, phải thế không?” “... phải”. “Cô cho là không vào hang cọp là không bắt được cọp con, do đó đem thân vào miệng cọp, tính chuyện thuyết phục bọn Thái Bình môn, vì cô mà khôi phục lại đại nghiệp của Bất Sầu môn?” Chiến Tăng đang tức giận đến nỗi cái áo trên người đang phồng lên, phần phật như những đợt sóng, “cô lầm rồi, cô là con nhà lương gia phụ nữ, vì sự nghiệp của đàn ông, không tiếc chi đến thanh danh của mình, tôi bội phục cô có cái can đảm dũng khí, nhưng tôi cũng khinh bỉ cái hành động đó của cô!” Giọng nói của y như một ngọn lửa đang thiêu hừng hực, kinh nộ nhưng ấm áp, “cô đem thân vào chỗ nhơ nhớp, cô cho là chỉ cần cái ý chí kiên quyết đó của cô là có thể không bị nhiễm bùn sao? Cũng không nghĩ kỹ thử xem bọn người cô đang chung đụng đó là hạng người nào, vạn nhất cô thất trinh thất tiết mà chẳng được gì, không phải là ngu vô cùng lắm sao, tự cam lòng trụy lạc đó sao? Nếu như cô làm cho Hà Bình lại cứu cô, vạn nhất y bất hạnh bị người khác hãm hại, lương tâm của cô làm sao yên ổn được? Đem cái thân thanh bạch của mình ra là hèn, tôi xem thường lắm!” Chiến Tăng càng nói càng hung hăng giận dữ, y vỗ vào ngực mình ba cái thật mạnh, “Trung hưng môn hộ, là chuyện của đàn ông, cô là phụ đạo nhân gia, xen vào làm gì!” Lâm Vãn Tiếu chẳng hề khích động, cô chỉ lạnh nhạt nói: “... tôi đúng là một đứa con gái, tôi đúng là một đứa con gái mềm yếu! Có điều trong người mang mối thù nhà, làm sao tôi không báo được? Anh muốn tôi làm sao, tôi làm được gì?!” Chiến Tăng nhìn lại cô, bấy giờ mới biết người con gái này thì ra đang rơi lệ, nhưng giọng nói của cô vẫn lạnh lùng bình tĩnh còn hơn băng tuyết. Y thấy dáng điệu thương tâm rơi lệ của người con gái này, vẫn còn đẹp đến mức muốn đấm cho y một quyền bổ ngửa ra. Y cảm thấy cái đẹp kiểu đó của cô, ngồi ở nơi đó cũng là một câu nói kinh hồn với mình. “Cô đừng khóc”, y dùng cái giọng mạnh bạo lạnh nhạt hết mức nói với cô: “Đấy là chuyện riêng của nhà cô, cô có khóc tôi cũng chẳng giúp gì cô”. Lâm Vãn Tiếu quả nhiên không khóc nữa. Cô dùng ánh mắt băng tuyết đó của cô để nhìn lửa, phảng phất như có thể từ trong đám lửa đó lấy ra được một câu nói. Chiến Tăng bỗng bực dọc mở cái hồ lô đeo bên hông ra, tu ừng ực mấy ngụm rượu lớn, sau đó thò cánh tay dài như vượn qua Lâm Vãn Tiếu: “Cô có uống không?” Lâm Vãn Tiếu mỉm cười lắc đầu, nhẹ như sợ làm rơi giọt nước mắt lóng lánh đọng trên rèm mi. “Tôi là người trời sinh thể chất không thể uống ngay cả một giọt rượu”, cô nói: “Tôi sẽ ho”. Chiến Tăng cũng không cưỡng ép, tự mình uống thêm mấy ngụm nữa, rồi bỗng hỏi: “Bất Sầu môn rốt cuộc là chuyện như thế nào? Phải làm sao mới quang phục lại được? Thật là!” Giọng nói của y cực kỳ hung ác. Vẻ mặt thì lại cực kỳ ôn nhu. Lâm Vãn Tiếu cười. Cô rón rén, len lén, ôm miệng cười. Cô không trả lời, lại đi hỏi ngược lại : “Sao anh biết được tôi cố ý để cho bọn họ bắt lại đây?” “Hắc!” Chiến Tăng hùng hùng hổ hổ nói: “Hạng người con gái như cô, nếu mà không có vài phần tình nguyện trong đó, dựa vào lũ Thái Bình môn tép riu đó làm gì túm được cô?!” Thật ra Lâm Vãn Tiếu chẳng còn có thế đoán chuẩn được, lại càng không chắc trong tay, cô bị Thái Bình môn bắt đi rồi số mệnh của mình sẽ ra làm sao. ... Bây giờ ngồi ngẫm nghĩ lại, thành ra bỗng dưng kinh hãi cả lên. Có điều, cô không thể không làm như vậy. Thật ra, Chiến Tăng cũng không hiểu rằng, Lâm Vãn Tiếu từ nhỏ, bởi vì Bất Sầu môn bị phản đồ hãm hại cho nhà tan cửa nát rồi, phải ở nhờ ở đậu nhà người ta, tuy thông minh lanh lợi khác thường, nhưng cũng đã chịu không biết bao nhiêu là khổ cực, chịu đựng không biết bao nhiêu là cay đắng, cho đến lúc cô còn bị một tay đại hiệp nổi tiếng trong võ lâm là Long Hỷ Dương gian dâm ô nhục, tuy một người không biết võ nghệ chỉ dựa vào can đảm và cơ trí phi thường của mình để thiết kế giết được kẻ địch và Long Hỷ Dương, nhưng lòng thì cũng đã đau quá mức, trái tim đã đau đớn đến mức đó tự nhiên cũng không còn tiếc gì đến bản thân mình nữa. Vì vậy, mối thù trong lòng lại càng nung nấu thêm ra. Ý nguyện khôi phục Bất Sầu môn càng lúc càng mãnh liệt. Cứ thế mà chuyện gi cô cũng không ngại ngùng. Cô là đứa con gái băng tuyết thông minh, tự mình cũng biết mấy tay nắm đại quyền trong Hà gia của Hạ Tam Lam, tựa hồ không hề nhiệt tâm gì đến chuyện giúp cô và huynh trưởng Lâm Đạt Tiếu quang phục lại Bất Sầu môn, cô chỉ có nước dựa vào chính mình. ... Có điều, ít nhất là, trong cả cái phái Hạ Tam Lam đó cũng có hai người đối với mình thành tâm thành ý thật. Là Hà Bình đứa con kiêu ngạo của trời. Còn có Chiến Tăng một gã vong thân vong mệnh. Hai người đều là những tay có bản lãnh. “Anh có phải là kẻ xuất gia đâu”, Lâm Vãn Tiếu đã chuyển qua đề tài khác, lộ vẻ hứng thú hỏi, “Tại sao người ta gọi anh là Chiến Tăng?” “Hồi nhỏ tôi đã từng học vũ nghệ ở chùa Thiếu Lâm, cũng có xuất gia, sau này ra khỏi chùa rồi, trước giờ vẫn không thích để tóc”, y có vẻ lúng túng đưa bàn tay vĩ đại ra xoa xoa đầu tóc ngắn ngủn cứng như bàn chải của mình một hồi, cười cười nói: “Tôi hiếu chiến, có tôi chỗ nào là có chiến tranh chỗ đó, vì vậy, mọi người đều gọi tôi là Chiến Tăng”. “Còn Hà Bình?” “Y không như vậy”. Chiến Tăng cười lên ha hả, giọng cười thật hào sảng, giọng nói lại đượm đầy vẻ con nít, “tính tình của y quả thật ôn hòa vô cùng”. Lâm Vãn Tiếu rất thích mẫu đàn ông như vậy. Thôi cử tôn trọng một người không giống mình, như vậy mới đúng là đàn ông: lòng dạ bao la, không hề ganh tỵ, tự tín mà hào sảng. “Lúc nãy anh xử thân pháp gì vậy?” “Thân pháp gì là gì?” “Không phải lúc nãy anh dùng Tứ Thập Nhất Ức Ngũ Thập Thất Phục thân pháp, phá Lâm Trận của Lương Tiêu Hàn sao? Tôi chính là bị giấu trong một trong những thân cây đó”. “Hơi đâu lo đến chuyện thân pháp gì, chỉ cần dùng được là được rồi! Chỉ cần phá được trận giết được kẻ địch, thật ra có cái tên Tứ Thập Nhất Ức Ngũ Thập Thất Phục cũng chẳng hề gì!” “Do đó...” Lâm Vãn Tiếu lúc đang cười, tựa như mùa xuân đang về trên băng tuyết, cái đẹp không thể hình dung, không cách nào che dấu đó, làm cho trái tim của Chiến Tăng rên rỈ lên một tiếng. Bấy giờ Lâm Vãn Tiếu đang nói đến chuyện: “Tuy anh không phải hòa thượng, nhưng cũng có cái tên là Chiến Tăng...” Tuy bọn họ hình như đang nói đến chuyện xuất gia, nhưng gã và cô hai người, đều đang ở sâu thật sâu mười trượng trong chốn hồng trần. A Nhĩ Bá Sử Nặc Cô đụng phải y, bèn giống như con lạch chảy vào trong dòng nước xoáy. Y vì cô mà đã đánh cũng không ít trận, đã làm cũng không ít chuyện, đã giết cũng không ít kẻ thù. “Tôi chẳng phải vì cô mà làm đâu”, Chiến Tăng thể nào cũng thanh minh với cô như vậy, “đấy cũng chỉ là những trận phải đánh, những chuyện phải làm và những kẻ phải giết thế thôi”. Mãi cho đến hôm đó, trong tiếng hò hét chém giết, y bỗng cảm thấy thật là mệt mỏi. Có lúc, vì cái thứ mệt mỏi đó mà y đã từng rất muốn bỏ chốn giang hồ biệt tích thiên nhai, không bao giờ trở lại. Bất quá, bây giờ y không còn buông thả được, y không còn yên tâm nổi. Y không còn thể nào để mặc cô đó. Y không thể nào yên tâm chuyện của cô. Kẻ thù của y càng lúc càng nhiều, có kẻ vì cô mà thành thù, trong đó còn bao quát con cháu nhà Du gia Tiểu Bích Hồ, mấy tay hảo thủ của Trì gia Lan Đình, mấy tay sát thủ trong Tần Thời Minh Nguyệt Hán Thời Quang, mấy tay cao thủ của Lương gia Thái Bình môn: cũng có kẻ vì Hà Bình mà thành thù. Cô đã từng khuyên y thôi làm. “Tôi chẳng vì cô, tôi làm vì Hà Bình”. Chiến Tăng giải thích với cô, “Như nếu tôi ngừng tay, chỉ có mình y giúp cô, thế thì, kẻ thù của y không phải là nhiều hơn không? Y là sư đệ của tôi, ít nhất kẻ thù của y cũng là chuyện lý sở đương nhiên của tôi”. Mãi cho đến một đêm đó, bởi vì y ba lần khổ chiến đổ máu, mà cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Con người y, trước giờ ngủ cạnh phòng của Lâm Vãn Tiếu, vốn rất cảnh giác. Bỗng nhiên, trong bóng tối đêm dài, y giật mình ngồi dậy. Có mùi máu tanh. Y ngửi ra được mùi máu tanh. Mùi máu từ trong chính phòng mình. Bên cạnh mình. Bên cạnh y có mười ba người đang nằm gục đó. Nằm gục trong vũng máu. Bấy giờ y mới tỉnh ngộ: thật tình mình quá mệt mỏi, đến nỗi có kẻ địch lén xông vào tấn công, mình ở trong mộng dựa theo bản năng giết hết mấy người đó, rồi lại tiếp tục ngủ, cho đến bây giờ mới thức dậy. ... Võ công của nhà họ Hà Hạ Tam Lam, cho dù đang nằm mộng, động tác vẫn như thường khi đang thức. Hiện tại lý do y giật mình tỉnh giấc, là vì y bỗng có cái cảnh giác khác nữa. Có người lén vào phòng bên cạnh. Kẻ địch xông vào phòng mình mà mình đang ngủ vẫn có thể giết được thì không nói gì rồi, nhưng bữa đó có người lén vào phòng bên cạnh mà mình giật mình tỉnh giấc, Chiến Tăng cũng không hiểu lý do tại sao. Y chụp lấy cây đao là đá tung cánh cửa phòng của Lâm Vãn Tiếu ra. Lâm Vãn Tiếu a lên một tiếng, t
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang