[Dịch] Thất Bang Bát Hội Cửu Liên Minh - Sưu tầm

Chương 4 :  Thất Bang Bát Hội Cửu Liên Minh Tác Giả Ôn Thụy An Nguồn kiemhieptruyencom Hồi 03 Giết người đi có được không? (2)

Người đăng: Ngọc Kỳ Lân

.
Mỗi người một vết thương Tiết Kiếm hiển nhiên cũng nghĩ đến cùng một chuyện đó. “Anh còn chưa rước đủ lấy họa sao?” Y la lên, người đã lãnh phải một búa, y bị một vết thương, công thế ngược lại càng lúc càng hung mãnh cấp thiết. Mụ chủ quán lại bị hai tên hung đồ chụp lấy. Phương Cuồng Hoan nhất thời không biết mình phải cứu Tiết Kiếm hay cứu mụ chủ quán trước. Chính ngay lúc đó, có tiếng rú lên thảm thiết. Bàn tay của Châu Thiết Nhi đã bị Tiểu Ngưu đao chém rớt xuống đất. Bất quá, Châu Thiết Nhi cũng đã một quyền đấm vỡ nát đầu của Tiêu Phật Trang. Châu Thiết Nhi cả người như một cục máu tươi, in hệt như một con hổ bị điên cuồng lên, xông xáo ra m ột con đường máu. Phương Cuồng Hoan chợt thấy bạn thân bị trọng thương, đấu chí chợt càng lên cao. Cuộc diện càng nguy hiểm, hình thế càng ác liệt, càng khích phát đấu chí trong người Phương Cuồng Hoan. Thanh đao trong tay của y, đao ảnh bỗng sáng rực lên. Ánh đao tùy theo đấu chí của y, bỗng dạt ra thêm một khoảng. Gương mặt của y hoàn toàn trắng nhợt. Như hệt tuyết. Ánh đao thì biến thành đỏ như máu. Thiêu đỏ. Thanh đao bỗng dưng vỡ tan ra. Vỡ thành ra hàng ngàn hàng vạn mảnh. Chỉ trong thoáng chốc, ít nhất cũng có bốn trên trong phe địch lập tức mất mạng, ba tên bị trọng thương, còn hai tên nữa cũng bị thương, còn lại bảy tên chỉ còn nước mau mau thoái lùi. Phương Cuồng Hoan vươn người ra bảo vệ trước mặt mụ chủ quán. Cái chiêu Đao Hoa đánh ra rồi, y chẳng có cách gì khống chế nổi nó, rốt cuộc là đánh vào mình hay là kẻ địch. Y cũng bị mảnh đao táng vào, mình mẩy cũng đầm đìa máu. Sau đó, y rút cây đao ở eo lưng ra. Thanh đao vừa dài vừa nhỏ đó, chỉ dày ước chừng ngón tay, vung lên trước gió bèn dài thêm ra gấp bội, càng đánh càng dài ra, dài như cái cần câu cá vậy: đây mới là món Độc Chước Giang Tuyết đao của y. Thanh kiếm của Tiết Kiếm, cũng đánh ra thành Kiếm Hỏa. Thanh kiếm của y bản chất của nó vốn rất mềm, bây giờ vừa vung vừa xoay, mũi kiếm đụng vào sóng kiếm, cán kiếm cạ vào lưỡi kiếm, phát ra những đốm lửa. Không những vậy còn phát ra tiếng rít. ... Cái tiếng rít như chim kêu trên ngàn. Kiếm Hỏa của Tiết Kiếm và Đao Hoa của Phương Cuồng Hoan, vốn là hai món đao kiếm tuyệt chiêu. Yến Phật Lâm mắt thấy không cách gì thắng nổi nữa, chỉ còn có nước thoái lui. Như Yến Phất Lâm. Thân pháp của y linh động, tung người lên. Có điều, lúc y bốc người lên không, y bèn phát hiện ra, cặp chân của mình không hề theo mình bay lên. Bởi vì chân của y đã bị chặt đứt ra đó. Bị một thanh đao hầu như vô hình chặt mất. Người y vừa rơi xuống đất, bèn trúng phải một mũi kiếm. Rõ ràng là y đã dùng lưỡi búa lớn chặn thanh kiếm đó, nhưng thanh kiếm đó đã xoay vòng lại đâm vào người y Y bị một thanh nhuyễn kiếm hầu như không thể nào chặn được đâm chết. Yến Phật Lâm vừa chết, tám chín tên còn lại chỉ còn đường chạy thục mạng. ... Khi mà giết không được kẻ địch rồi, yêu cầu tối thiểu nhất là phải bảo tồn tính mạng của chính mình. Châu Thiết Nhi, Tiết Kiếm, Phương Cuồng Hoan không hề đuổi theo. Bởi vì bọn họ người nào cũng đều đã thụ thương. Thương tích không nhẹ tý nào. Ba người đang đứng thở hổn hển. Sau đó, Phương Cuồng Hoan rời mụ chủ quán, bước lại băng bó vết thương cho Châu Thiết Nhi. Tiết Kiếm thở nhẹ ra một hơi, cầm kiếm đứng dậy, bước lại chỗ mụ chủ quán. Phương Cuồng Hoan lộ vẻ cảnh giác: “Gì đó” Tiết Kiếm nói: “Tôi phải giết mụ ta”. Phương Cuồng Hoan giật nẩy mình lên: “Tại sao?” Tiết Kiếm nói: “Cho dù mụ ta không cùng một bọn với lũ kia đi, mụ cũng không thoát được tay chúng nó, chúng nó nhất định là không tha cho mụ, lọt vào tay chúng nó, không bằng để tôi giết mụ ta quách”. “Không được”. Phương Cuồng Hoan nói. “... Thế thì anh tính sao với mụ ta?” “...” Phương Cuồng Hoan trầm ngâm, cuối cùng cương quyết nói: “Tối đa là đem mụ ta theo”. “Anh!” Tiết Kiếm nhịn không muốn nổi: “Cái tính của anh thiệt là! Mệt quá!” “Làm sao đi nữa cũng không giết người vô can”. “Được, anh...” “Đừng cãi nhau nữa, nơi này ở không được nữa rồi,” Châu Thiết Nhi ráng gượng nói: “Mau đi thôi”. “Đi không được đâu”. bỗng nghe có tiếng người nói, giọng thật ôn hòa. Sau đó có người “trở vào”. Trở thụt lùi vào. Có tám người trở thụt lùi vào. Đều là người chết. ... Người chết không phải một lỗ hổng trên thái dương, thì cũng một lỗ hổng ở cổ họng. Người xuất thủ đánh vào chỗ yếu hại của họ, lập tức thu tay lại, do đó, ngay cả máu không kịp chảy ra một giọt. Một người một vết thương. Mỗi vết thương chỉ vừa đủ cho bọn họ tắt thở. Lập tức tắt thở. Đợt tấn công thứ ba đã đến. Mỗi lúc càng nhanh hơn. Mỗi lúc càng mãnh liệt hơn. Bọn Phương Cuồng Hoan hầu như đã hoàn toàn tuyệt vọng. ... Không phải là không tìm cách phấn đấu, mà là không có hy vọng gì làm chuyện đó. Bởi vì, bọn họ đã biết, người mới đến là ai. Nhất Châm Kiến Huyết, Nhất Kích Tất Sát : ... Chính Phó chưởng môn của Y Quan bang: Chung Cầm và Chung Thụ, đều đã đến. Hai người thật hòa khí. Bất kể bọn họ muốn ra vẻ hòa khí thế nào, đều không làm sao lộ ra được vẻ nào là hòa khí, đấy không phải chỉ là vì lúc này không phải là lúc hòa khí, chủ yếu là gương mặt của hai người, một thì da mặt sần sùi, một thì tướng mạo hung dữ, đều không phải là những nhân vật hòa khí cho được. Có điều, bọn họ lại cứ làm cái vẻ mặt hòa nhan duyệt sắc hòa khí sinh tài ra. “Không thể nào chấp nhận chuyện thua chạy” Chung Cầm vẻ mặt đầy hòa khí nói: “Làm bại hoại môn phong hết”. “Vì vậy phải giết hết cả,” Chung Thụ ra vẻ dễ dãi nói: “Các ngươi xem có nên không vậy?” Đương nhiên, bọn họ chẳng cần phải hỏi. Bởi vì đã làm đâu đó rồi. Người cũng đã chết queo. ... Bọn họ giết người “cùng phe” mà còn nhanh chóng gọn ghẻ như vậy, còn huống hồ gì giết kẻ địch! Chung Cầm hỏi Chung Thụ: “Chú nói có nên không?” Chung Thị hỏi Chung Cầm: “Có gì là không nên?” Hai người sửa sang lại áo mủ, ra vẻ lễ phép rồi cười với nhau. Phương Cuồng Hoan hét lên một tiếng: “Các ngươi đi mau thôi!” Thanh đao mỏng dính vung lên, một nhát chém tới một lượt vào Chung Cầm và Chung Thụ hai người. Nhát đao vừa chém ra, địch thủ còn đang ở trước mắt. Đao chém ra rồi, người vẫn còn y nguyên nơi đó. Mắt thấy đao sắp chém trúng vào rồi, hai người bỗng dưng không thấy đâu nữa. Sau đó y bèn nghe có hai tiếng nghẹn ngào “bốc bốc” vang lên. Y quay phắt người lại, bèn thấy một cảnh tượng kinh tâm động phách. Chung Cầm đã bẻ gãy cổ của Tiết Kiếm. Chung Thụ thì bẻ gãy lưng của Châu Thiết Nhi. Hai người vần còn chưa chết đi. ... Chưa chết, nhưng đau đớn không chết còn thống khổ hơn là chết ngay đó. Chung Cầm và Chung Thụ xem ra có vẻ thỏa ý lắm. Cũng như cái vẻ bọn họ đã hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật gì đó. Chỉ mỗi một điều không vừa ý là đại khái đôi bàn tay của bọn họ có hơi bị dơ đi một chút. ... Bởi vì trên người của Tiết Kiếm và Châu Thiết Nhi đều ướt đẫm đầy máu tươi, Chung Cầm và Chung Thụ không khỏi bị máu dính vào bàn tay mình. Phương Cuồng Hoan hít vào một hơi dài lạnh lẽo. Y đã thấy ánh mắt hai người huynh đệ của mình. Ánh mắt trong đó không có thống khổ. Mà là bi ai. Phương Cuồng Hoan hét lên một tiếng như sấm nổ, y vung đao ra. Một nhát đao chém tới hai người. ... Chẳng qua, không phải là Chung Cầm Chung Thụ hai người. Mà là hai người huynh đệ trung thành của y. Nhát đao đó của y đã giết Châu Thiết Nhi và Tiết Kiếm. ... Giết mất hai người thủ túc luôn luôn đi kề bên mình, lúc này y đang cảm thấy gì trong lòng? Phương Cuồng Hoan đánh ra lần thứ hai, không phải tấn công về bọn họ, mà là giết trước đi Châu, Tiết hai người, không khỏi làm cho anh em họ Chung kinh ngạc cả lên. Gương mặt của Chung Cầm không khỏi lộ vẻ tán tụng: “Tốt, trước sau bọn họ cũng sống không nổi, ngươi cho bọn họ đỡ đau đớn đi một chút”. Ánh mắt của Chung Thụ cũng lộ vẻ phòng bị ra mặt: “Chỉ tiếc là, bọn họ không chịu đau khổ thì ngươi đ ành phải thế vào chịu đau khổ thêm chút nữa”. Phương Cuồng Hoan không trả lời. Y đưa ngang thanh đao, gương mặt đầy vẻ không xem sống chết vào đâu. “Ngươi đừng có tự tận,” Chung Cầm ra vẻ khuyên nhủ nói: “Chúng ta bắt được ngươi, Trương Ngao Gi a nhất định sẽ thích thú vô cùng, Báo minh liên hiệp với Y Quan bang đại cuộc sẽ rất ổn định... Ai làm cho ngươi to gan đi giết con trai độc nhất của Báo minh Minh chủ Trương Ngao Gia nhỉ!” Chung Cầm Chung Thụ nhìn nhau cười một tiếng, mỗi người tự rút trong người ra một cây kim dài. Một cây bằng vàng. Một cây bằng bạc. Có điều, chính ngay lúc đó, bỗng có giọng trong trẻo của một người đàn bà vàng lên: “Chờ một chút”. Tiếp theo đó, anh em họ Chung bèn quay phắt người lại. Lúc bọn họ quay lại, hai cây kim đã làm thành một màn lưới dày đặc... Toàn thân trên dưới đều được b ao bọc bởi một luồng kình khí phát ra từ mũi kim. Có điều chẳng có tý công dụng gì. Trong màn kình khí, vẫn cứ nở ra hoa. Hoa máu. ... “Hoa” nở ra trước ngực của Chung Cầm! Đụng phải tịch mịch phải kêu lên sung sướng Chung Cầm hét lớn lên một tiếng. ... Chẳng phải vì đau đớn, mà là vì kinh khủng. Một người bị trước ngực có thêm một lỗ hổng: một lỗ hổng máu me, không biết y sẽ cảm thấy ra sao? Chung Thụ cũng kinh khủng không kém gì, chỉ vào mặt mụ chủ quán, run giọng nói: “Ngươi...!” Vẻ mặt của mụ chủ quán, hoàn toàn biến hẳn đi. Mụ từ trong bóng tối thong thả bước ra. Hai gò má trắng như tuyết của mụ, ẩn hiện lên một màu hồng như lửa. Chung Thụ giận dữ nói: “Tạ Báo Hoa, ngươi dám hạ độc thủ vào bọn ta sao?” Mụ chủ quán vừa nói chuyện vừa cười, nhưng vẻ mặt của mụ thì lạnh lùng như băng giá, lời nói của mụ cũng như mũi tên độc địa, bay cắm vào chỗ yếu hại của kẻ địch: “Muốn bắt Phương Cuồng Hoan để giết đi, đó là chuyện của bọn Báo minh chúng ta, muốn thanh lý môn hộ, cũng là chuyện của bọn Báo min h chúng ta, chẳng cần đến hai vị phải nhúng tay vào”. Mụ còn thò tay ra vén lấy mái tóc một cái, cánh tay trắng ngần như trong truyền kỳ của mụ, mái tóc mây hơi rối loạn tựa như vừa qua một cơn mộng mê ly tuyệt vời, ai nhìn thấy cũng đều bất chấp hậu quả. Chung Thụ cười thảm nói: “... thôi xong rồi, cho là anh em chúng ta hồ đồ, đi bao đồng chuyện thiên hạ”. Chung Cầm bỗng rống lên một tiếng lớn. Y chồm lại Tạ Báo Hoa. Một người máu. Còn có cây kim. Nhưng Chung Thụ lúc đó lại làm một chuyện. Y tung người lên, lướt ra xa hơn một trượng, người vừa hạ xuống lại tung lên, chân không chấm đất, đã ra ngoài mấy trượng: bởi vì y biết, nếu Tạ Báo Hoa đã xuất thủ rồi, cô ta sẽ chẳng để cho ai còn sống sót. Mà y thì cũng giống hệt như bất kỳ ai: muốn sống sót. ... Muốn sống sót thì phải chạy thục mạng. Chung Thụ nhắm mắt chạy thục mạng, để mặc cho anh mình ở đó. Chung Cầm không kể sống chết đánh ra, công thế vô cùng hung bạo. Cây kim đánh ra rít lên, người thì gầm lên giận dữ. Tạ Báo Hoa chỉ nhẹ nhàng né qua, vớt thanh kiếm trên mặt đất lên. Thanh kiếm của Tiết Kiếm. Chung Cầm đánh cú đó hụt hẫng, té sóng soài ra mặt đất, không còn dậy nổi. Sau đó, Phương Cuồng Hoan bèn thất thanh kiếm trong tay của Tạ Báo Hoa, bỗng nhiên lóe lên sáng rực. Phương Cuồng Hoan ở chung với Tiết Kiếm lâu năm, tự nhiên y biết thanh kiếm mà Tiết Kiếm sử dụng rất danh tiếng, có điều, y chưa hề thấy qua, thanh kiếm đó, lưỡi kiếm lại có lúc tóe rực lạ kỳ như vậy. Tạ Báo Hoa hững hờ nhặt thanh kiếm lên, thanh kiếm bèn sáng rực. Cô ta thuận tay dùng hai ngón tay bẻ một cái, lấy từ trong vùng ánh sáng rực rỡ đó ra một đoạn kiếm. Sau đó cô ta tùy tiện búng nó ra. Tia sáng đó biến thành ra thực chất, soẹt một cái đuổi theo ra mười mấy trượng, đâm phập vào Chung Thụ đang chạy như giông như gió kia, rồi lại phập lên tiếng nữa, xuyên ra trước ngực, bay tuốt đâu vào trong bóng tối mờ ảo xa thật xa. Bao nhiêu thứ đều bỗng yên tĩnh cả lại. Không phải là không có người. Mà đều toàn là người chết. Người sống chỉ có hai người. Phương Cuồng Hoan còn đang sống đó. Còn người kia, dĩ nhiên chính là Tạ Báo Hoa. “Cặp cầm thú đó đều chết cả rồi”. Tạ Báo Hoa nở một nụ cười tươi như hoa, “cũng tối đến nơi rồi”. Cái lối thắp đèn của Tạ Báo Hoa trông thật đẹp mắt. Đẹp như một cơn mộng cổ điển. Ánh đèn chiếu lên gò má và cái cằm của cô, nhu hòa đến mức từng mỗi phân da thịt như đang bật lên tiếng hô khẽ. Hồng nhan đàn chỉ lão, có điều phong tư dưới ánh đèn, đã thành ra kinh điển, thành ra tuyệt đại. Trong một đêm khuya ở một nơi quê mùa như thế này, Phương Cuồng Hoan một mình đối diện với một người đàn bà danh tiếng địa vị quyền thế trong giang hồ, lại còn có thêm một đám xác chết ngỗn ngang trên mặt đất, không biết trong lòng y đang nghĩ gì nghĩ? Huynh đệ thủ túc của y đã chết cả, y đang có cảm xúc gì? “Tại sao phải cần thắp đèn?” “Đèn sáng đẹp lắm,” Cô nhướng mày vừa cười vừa nói, “lửa cũng rất đẹp, anh không thấy vậy sao?” “Huống gì, người chết rồi, hồn mò mẫm trong bóng tối không thấy đường ra” Tạ Báo Hoa cười lên như hoa đèn ổn định ở đó, “tôi thắp đèn lên cho bọn họ thấy đường đi”. “Tại sao cô muốn cứu tôi?” “Tôi? Tôi có tính cứu anh đâu”. “Thế thì cô động thủ đi thôi”. “Giết anh đấy hả?” Tạ Báo Hoa cúi đầu xuống rồi bật cười, nụ cười thật rực rỡ nõn nà. Phương Cuồng Hoan thở dài một tiếng lớn: “Uổng thay cho ta Phương Cuồng Hoan tung hoành nửa đời...” “Họ Phương nhà anh thì sao?” Tạ Báo Hoa nghiêm mặt hỏi: “Có ngon thì chẳng tối ngày cứ nói: uổng cho ta cá một đời nửa đời!” Tạ Báo Hoa lời ăn tiếng nói hừng hực chẳng có tý gì là nể mặt nể mày: “Thứ nhất, anh là thứ gì! Thứ nhì, anh đã có kinh nghiệm gì! Thứ ba, anh nghĩ vậy là đã sống được đủ hết đời rồi đấy sao? Làm một tay hảo hán thì đừng ở đó mà thở dài than vắn! Người ta cảm thấy tịch mịch là phải kêu lên sung sướng, lúc không được như ý thì phải la lên khoái lắm! Chuyện đó anh còn chưa hiểu, nói gì đến chuyện học ngư ời khác làm anh hùng!” Phương Cuồng Hoan ngớ mặt ra nhìn cô. “Đèn thắp lên lúc nào, phải xem mình cảm thấy tối lúc nào. Bất kể lúc nào, anh ra khỏi giường là coi như trời đã sáng”. Gương mặt của Tạ Báo Hoa hình như có mặt trời mặt trăng đang lên cao sáng rực, “Còn chưa chết, còn chưa được thở ra. Nếu đã chết rồi, còn thở ra làm gì!” “Cô không giết tôi?” “Giết anh thì có gì hay ho?” “Cô cứu tôi?” Tạ Báo Hoa cười phì một tiếng. “Hỷ, thật không ngờ...” Phương Cuồng Hoan muốn nói lại câm miệng, muốn ngừng lại mở miệng ra, “tôi lại được cô cứu...” “Ý anh muốn nói là: uổng cho ta Phương Cuồng Hoan một tấm thân nam nhi sắt đá sáu thước này, lại bị một thứ nữ lưu trong giới hắc đạo là Tạ Báo Hoa cứu cho, có phải không? Đồ hủ lậu!” Tạ Báo Hoa trong bóng đêm, tựa như một đóa hoa nằm trong bóng tối mất hết nhan sắc, có điều cô ở dưới ánh đèn, lại đẹp đến mức khó mà quên được. Phương Cuồng Hoan tự dưng liên tưởng đến cái đêm mưa gió đó, y và tấm thân ấm áp của cô, y và cơn mộng tuyệt vời của cô, còn có hơi thở nhẹ của cô... “Nói cho anh biết, không phải tôi vì cái đêm hôm đó mà cứu anh đâu, cũng chẳng tiếc gì anh chết đi mà phải cứu...” Cô u oán nói tiếp: “... Tôi chẳng phải là người đàn bà tốt đẹp gì, nhưng tôi cũng chẳng hạng đàn bà đụng ai cũng vơ vào”. “Nhưng tại sao cô lại cứu tôi?” “Bởi vì anh giết con trai độc nhất của Trương Ngao Gia là Trương Thích Thân,” vẻ mặt của Tạ Báo Hoa như vừa uống cạn một ly rượu mạnh, “giết, được, lắm!” “Cô... cô có thù hận gì với Trương Thích Thân?” “Chẳng có gì cả”. Tạ Báo Hoa bật cười: “Tôi là thủ hạ thân tín của ông già hắn, hắn làm gì dám gây thù với tôi”. “Cô có... có thân thuộc gì với người đàn bà bị y lăng nhục?” “Cũng không,” Tạ Báo Hoa nói chận lại: “Lúc anh giết Trương Thích Thân chỗ khe suối đó, hắn đang cư ờng bạo con gái dân làng. Lại có thêm một người con gái nữa bị hại. Tôi cũng đang muốn giết hắn, nhưng cũng kẹt ông già hắn, hậu quả nặng nề lắm, hạ thủ không được, anh biết rõ ràng Trương Thích Thân là con trai của Trương Ngao Gia, mà còn dám giết, do đó, tôi cảm thấy, anh làm được một chuyện tốt... vì vậy mà chẳng thể để anh vì chuyện đó mà phải trả cái giá bằng tính mạng của mình...” Cô nói tiếp bằng giọng quả quyết: “Do đó hôm nay tôi cứu anh, chính là vì không muốn để cho chuyện không công bình xảy ra”. Phương Cuồng Hoan thình lình ngẩng phắt đầu lên. Tạ Báo Hoa cười duyên dáng, ánh mắt không hề trốn ánh mắt của y. “... Cô chỉ có vì chuyện đó thôi sao?” “Còn nữa, tôi đã từng bị thất thân vì Trương Ngao Gia, tôi hận Báo minh vô cùng; chẳng qua, tôi là người đàn bà, bản lãnh giỏi nhất của đàn bà là nhẫn nại được. Đã lỡ nhẫn nại rồi là thành luôn thói quen, cũng chẳng có gì là thói quen với không thói quen, nhẫn nại với không nhẫn nại”. “... không có gì khác nữa?” “Anh còn muốn có gì nữa?” “Cái tối hôm đó...” Phương Cuồng Hoan đang khích động cả người đứng dậy, khích động đến độ cả ánh lửa cũng chao qua, kêu lên một tiếng lụp bụp, “không lẽ... không lẽ cô... chỉ có...!” “Còn nữa... không chừng...” vẻ mặt của Tạ Báo Hoa rốt cuộc cũng đổi thành ra có chút gì kinh hoảng đượm đầy ôn nhu: “Không chừng,” cô cười vẻ mệt mỏi: “Si tình là cái chuyện ngoài dự liệu mà bực mình hỷ”. Phương Cuồng Hoan không nhịn nổi chụp lấy bàn tay cô. Cái bàn tay thò ra khỏi ống tay áo, trắng muốt như một đóa hoa sen trong bóng tối thăm thẳm. Y nhớ lại cái đêm đó... Cái đêm mưa rơi lâm râm... Nửa đêm không tối tý nào. Cái đêm mưa xuống lâm râm. Tiết Kiếm ngủ mất, Châu Thiết Nhi uống rượu say mất bảy phần, đang dọn dẹp sau nhà, Phương Cuồng Hoan đang rót rượu một mình mình ngồi uống dưới lầu, đuốc lửa lập lòe, cửa mở hé ra, gió luồng vào đem theo mưa bụi... Đấy là “mụ chủ quán”. Ánh mắt mụ ta sáng rực diễm lệ, còn đượm chút gì vẻ gấp rút sợ hãi sao đó, cũng như mưa gió không có lấy một nguyên do gì... Mụ cầm trong tay một hộp vuông vắn bao lại bằng tấm vải đã cũ kỹ. Cửa không đóng lại chặt ngay liền lúc đó, đợi đến lúc đóng lại rồi, cây đuốc đã bị gió thổi tắt. Mụ muốn quay lại đóng cửa, y cũng đang đi lại giúp mụ đóng cửa, chính cái lúc cây đuốc bị gió thổi tắt ngay đó, y đã đứng ngay bên cạnh mụ, ngửi thấy được mùi thơm trên mái tóc mụ. Không biết làm sao trong lúc quay người lại, người mụ đã dính sát lại với người y. Y nghe được tim mụ đang đập, dĩ nhiên là mụ ta cũng nghe được tim y đang đập. ... Cái mùi thơm làm người ta muốn điên cuồng lên đó. Lúc y cởi chiếc áo ra cho mụ, trái tim y đập như muốn nhảy ra khỏi miệng, lúc y hôn lên môi mụ ta, nghe cái tiếng a lên đó, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, sau đó rồi chẳng còn biết là tim ai đập, tiếng ai thở nữa. Chỉ có cái đêm gió nhiều mưa nhiều mộng nhiều đó, làm người ta nhớ mãi mồn một trong ký ức, càng rõ ràng như cầm đao chém đứt cành cây, cái mùi thơm thoang thoảng còn sót lại... Tỉnh lại rồi, mùi thơm còn đâu trong tóc trong người trong áo quần! ... Người ta thì đã không còn đó. Bở vì còn có dư hương, do đó mà không phải là mộng. Lúc y gặp lại mụ ta lần nữa, mụ đang ở trước bếp lửa, một bên lò, đâu đó nơi phòng chứa củi, vẫn là m ụ chủ quán mặc áo xanh cái váy quần. ... Có điều, cái đêm chầm chậm đậm đặc đó, đích xác là cái mùi thơm từ người mụ ra. Đấy cũng chính là điều Phương Cuồng Hoan đang muốn hỏi trong lòng. “Bởi vì tôi muốn giết anh,” Tạ Báo Hoa nói: “Tôi phụng mạng đợi anh ở đây, đợi anh đến đây để giết”. Phương Cuồng Hoan lạnh cả tóc gáy. “Anh biết tại sao tôi không nghĩ cách cứu mấy người huynh đệ của anh không?” Phương Cuồng Hoan thấy gò má cô đang ửng hồng lên thật mê hồn: “Bởi vì tôi chẳng hề muốn cứu bọn họ”. “Chỉ có anh với tôi chạy trốn, mặc may còn sống thoát được, thêm vào người khác, chẳng thể nào thoát khỏi”. Cô lại hỏi: “Anh còn nhớ tối hôm đó, tay tôi còn xách một túi đố?” Phương Cuồng Hoan gật đầu. Y còn nhớ. Cô lấy từ trong quầy ra cái bọc đồ. Y nhận ra được cái hộp đó. Cô mở hộp ra, móc một thứ trong hộp ném lên bàn trước mặt y! Trái tim của y giật bắn lên một cái. Cái đầu lâu của một người... đầu của Quách Động Động! “Tối đó, tôi giết cái gã huynh đệ phòng thủ, giữ giây liên lạc với anh từ bên ngoài, bởi vì gã phát giác ra tôi; gã quả thật là một nhân vật cao minh”. Tạ Báo Hoa hỏi y “Sao? Anh tính báo thù đó sao?” Phương Cuồng Hoan nắm chặt nắm tay lại, có điều y không hề động thủ. “Đừng có động thủ, không đáng đâu, mà anh cũng chẳng phải là địch thủ của tôi;” Tạ Báo Hoa nói: “Tôi cũng muốn thoát ra khỏi Báo minh, từ nay về sau, Ngao Gia nhất định sẽ phái cao thủ truy sát bọn mình tận chân trời góc biển”. Cô cười thật duyên dáng, đưa gương mặt đa tình đến mức không thể tưởng tượng lại gần, “Anh có muốn cưng tôi một chút không?” rồi lập tức lại dẹp ngay vẻ mặt đó, lấy vẻ trang trọng nói: “Tôi là Tạ Báo Hoa, tôi đã từng bị thất thân vì Ngao Gia, có điều, trước giờ tôi chưa từng chung chạ với ai...” cô thong dong nói: “Sư huynh của tôi là Nguyễn Mộng Cố, y cũng thích tôi lắm, nhưng tôi với y chưa hề bao giờ vượt qua vòng lễ phép...” Phương Cuồng Hoan nhịn không nổi mở miệng hỏi: “Nhưng, tại sao... tại sao cô lại đối xử với tôi... tốt thế?” Tạ Báo Hoa mỉm cười. Cười thật ngọt ngào. Ngọt ngào như một nụ hôn.. “Tôi đối xử tốt với anh được, vì anh mà thoát ra khỏi Báo minh được. Tôi cũng không biết sau này có sống sót nổi hay không, nhưng thể nào cũng đừng sợ chết mới sống sót nổi...” Cô nói rất nghiêm trang, cái vẻ quyết tâm của vàng đá còn bị tan, mà lại có cái vẻ tùy tiện như nước chảy xuôi giòng, “Phương Cuồng Hoan, tôi cho anh tôi đó, thật lòng đối đãi với anh, anh đừng có phụ bạc tôi đấy”. “Anh ngàn lần vạn lần đừng có đi phụ bạc tôi nhé,” Tạ Báo Hoa nói bằng giọng thật quyết tâm, rõ ràng như đã biết đao kiếm vô tình: “Anh mà phụ tôi, tôi sẽ lập tức giết anh, thật đó”. Phương Cuồng Hoan nhịn không nổi lại hôn lấy cô. Cảm giác được người cô mềm mại đang tựa vào mình, và chút dư hương đâu đó. “Bọn mình cứ quấn quít thế này, chắc là phải quậy cho đến lúc chán ghét nhau mới thôi mới xong...” Tạ Báo Hoa cục cựa ra, có điều không mấy dùng sức: “Đến lúc đó, anh phải liệu mà nói cho tôi biết sớm sớm...” “Chẳng có cái ngày đó đâu...” giọng nói của y bị lấp trong cổ họng, mơ hồ không rõ... “Em thơm thế này... để anh hoang đường chút đi nhé...” “Anh ráng mà nhớ lấy lời đấy nhé...” Giọng nói của Tạ Báo Hoa trở thành tiếng thở hổn hển gấp rút. Phương Cuồng Hoan trầm mê vào trong cơn cuồng hoan. Y yêu cô nồng nhiệt. ... Cái thân thể sống động, nóng bỏng như thanh đao nằm trong lòng, nồng nhiệt đến độ làm người ta nghĩ rằng cô đã qua bao nhiêu năm tháng sống trong cô đơn tịch mịch. Ngoài chuyện sống chết giết nhau ra, Phương Cuồng Hoan phải rõ ràng xác thực thân xác của người y yêu mến, bởi vì nơi đó có cái tình cảm và xác thịt vô cùng tận của y. Xác thịt có xác thịt của nó, tình cảm có tình cảm của nó. Đắc ý môn sinh Đêm sau đó, một đêm mưa gió miên man, gió ngừng hoa thơm ngát bàng hoàng. ... Hay là dư hương còn vương vấn trên người? Lúc Phương Cuồng Hoan tỉnh dậy, chỉ thấy bên gối có mấy sợi tóc dài, người đã đi đâu mất. Phương Cuồng Hoan giật mình chồm người dậy. Y thò cổ nhìn quanh nhìn quất ra lan can, bèn thấy từ xa có một người đẹp đang đi lại, dưới ánh mặt trờ i, miệng cười tươi tắn, đang đưa tay vẫy vẫy về hướng mình. Trong ánh nắng ban mai người đẹp sao sáng ngời, chắc là mới tắm từ dưới suối lên đấy chăng? Phương Cuồng Hoan đang ngẫm nghĩ, trong không khí hình như phảng phất có mùi thơm thoang thoảng. “Em đi đâu về thế?” Y cao giọng hỏi. “Mới giết ba mạng”. Tạ Báo Hoa đang cười thật thuần chân, “Còn chưa chịu đi, kẻ địch càng lúc càng lại nhiều nữa đó”. Lúc Phương Cuồng Hoan bỏ đi, y sực nhớ ra, đám huynh đệ theo y lại, toàn bộ đều đã táng mạng trong cái khách sạn bây giờ đang cháy phừng phừng này. Bất giác y cảm thấy mê hoảng. Bọn họ đi chung với nhau như vậy, bèn không còn thấy đường xá xa xôi gì nữa. Đến rặng núi xanh rì, đã bắt đầu thấy có tuyết rơi. Ăn xong lương thực để khô, bọn họ múc nước rửa mặt, còn đùa giỡn tạt nước với nhau ướt đẫm cả áo quần. Sau đó, bọn họ càng lúc càng cảm thấy được cái lạnh của tuyết. Qua quá Nhân Chỉ Pha, rồi lên Long Bất Đăng, bèn đến Nghi Vô Lộ. Nghi Vô Lộ là cho người ta nghĩ là chẳng còn đường gì nữa, thế nhưng vẫn còn đường đi đó, Giữa hai vách đá thiên nhiên đứng dựng thẳng lên như bị búa rìu cắt ra, có một con đường nhỏ xíu u ám, chạy c hừng tới nửa dặm, vừa đủ cho một người đi; đấy chính là con đường thông đạo duy nhất. Bọn họ hai người một trước một sau cứ đi mãi. Phương Cuồng Hoan chợt thấy một bên mái tóc của Tạ Báo Hoa có cài một đóa hoa dại màu trắng, trắng rõ trắng ràng, sau đó y lại phát giác ra, giữa vách đá đen sì đó, cả người Tạ Báo Hoa thật trắng, trắng như một bông hoa tuyết. Y muốn thân nhiệt với cô, giữa vùng trời tự nhiên bao la ôm choàng lấy hai người. Tạ Báo Hoa bỗng nắm cứng bàn tay y lại. Bàn tay lạnh làm sao. Lạnh như tuyết. “Em muốn buồn mửa”. Tạ Báo Hoa nói nhỏ: “Kẻ địch đang lại, rất có thể là bọn Trảm, Tức, Đoạn”. Đông lôi chấn chấn hạ vũ tuyết, nãi cảm vu quân tuyệt (???). Long chiến vu dã, kỳ huyết huyền hoàng (*). Mang mang trong trời đất, bao nhiêu là thứ, Phương Cuồng Hoan nắm bàn tay nhỏ bé này của Tạ Báo Hoa, trong khoảnh khắc bé nhỏ đó, y cảm thấy được, y không thể nào rời xa cô được, không thể nào đánh mất cô được, nhưng mà, rất có thể y sẽ mất cô bây giờ, hoặc là, y cũng sắp rời xa cô bây giờ. Đời người trong thế gian này, sao chỉ có một chút lưu luyến thôi mà cũng không được? ... Nhưng lại cứ có chuyện không thể nào không chia lìa, bởi vì, những kẻ sắp lại đây, là “Trảm”, “Tức”, “Đoạn”! Trảm, Tức, Đoạn là tên người. Ba người này đều là những đệ tử đắc ý của Đoạn Kiếm tiên sinh. ... Có đệ tử như vậy, chẳng còn có chuyện gì đắc ý được hơn. “Trảm” xuất thủ ra là một cái nhát chém. “Tức” xuất thủ ra là làm người ta tắt thở. “Đoạn” là bất kể y xuất thủ hay không xuất thủ, thân thể của kẻ địch thể nào cũng bị đứt ra làm hai khúc. Ba người đó đang sóng vai đi lại. Phương Cuồng Hoan chẳng còn thoái lui được gì nữa. Bọn họ thấy Tạ Báo Hoa trước, rồi hầu như là đồng thời, cũng thấy luôn Phương Cuồng Hoan. Nhất thời, bọn họ không kịp điều chỉnh nét biểu lộ trên gương mặt mình. “Tôi đã bắt sống được hắn đây,” Tạ Báo Hoa bỗng xoay tay chụp cứng mạch môn của Phương Cuồng Hoan: “Tôi đang chờ mấy anh lại”. Trảm, Tức, Đoạn bật cười. Bọn họ quay qua nhìn nhau một thoáng. Một người nói: “Báo tỷ bản lãnh cao cường”. Còn nguời nữa nói: “Tôi đã nói rồi mà, Báo tỷ mà lại, còn chỗ nào dùng tới bọn chúng tôi!” Lại một người nữa nói: “Đến đây rồi cũng tốt, đúng lúc áp giải hắn dùm cho Báo tỷ về Báo minh”. Tạ Báo Hoa cười tươi như đóa thủy tiên trắng nõn nà: “Đúng vậy”. Cô xoay Phương Cuồng Hoan một vòng, hất cả người y qua hướng bọn Trảm, Tức, Đoạn vừa nói: “Đón lấy đi!” Phương Cuồng Hoan giận dữ nói: “Ngươi...!” Trảm, Tức, Đoạn cười ha hả, đưa tay ra tiếp lấy. Phương Cuồng Hoan chỉ thấy toàn thân nhẹ bổng, không có tý sức lực, y vừa gấp vừa giận, giữa không trung, rút thanh đao ra, nhưng lại tìm không ra đâu là mục tiêu, bỗng thấy bên cạnh có một người lướt xẹt qua, y không kịp suy nghĩ, xuất thủ đánh ra một đao, mặt mày và cánh tay lập tực rát bỏng lên, máu me lập tức chan hòa chảy ra. Chính ngay lúc đó, duới chân bỗng nghe có tiếng hừ lên giận dữ. Trảm, Tức, Đoạn vừa đưa tay lên, Tạ Báo Hoa đã xông ngay lại, so với Phương Cuồng Hoan lại sau mà đến trước gần ba người đó hơn. Cô móc trong người ra một làn sáng xanh. Tức ngã ầm ra mặt đất. Ngã trong vũng máu của mình. Trảm và Đoạn tung ngược người lại cũng nhanh cực kỳ, sau đó lập tức hò hét xông lại tấn công Tạ Báo Hoa. Nhưng Tạ Báo Hoa cũng bị trúng phải Phương Cuồng Hoan một nhát đao. Thân hình cô rùn xuống một chút, Trảm té ngửa mặt lên trời, người ngã xuống trước đó đã có ít nhất hai mươi một chỗ đang rỉ máu. Có điều Tạ Báo Hoa cũng mửa ra máu. Làn ánh sáng xanh lè trên tay cô cũng đã bị đánh bay đi đâu mất. Trảm chẳng buồn lại công kích cô, y đang quay qua công sát Phương Cuồng Hoan. Phương Cuồng Hoan gắng gượng hết sức chống đỡ, Thiên Không Trảm của Trảm đang xoay vù vù bay lại. Chiêu đao oai mãnh đó, ngay cả nham thạch cũng còn bị chém tan thành hai mảnh. Phương Cuồng Hoan biết mình chẳng phải địch thủ của tên này, y liều mạng chẳng kể gì nữa, hét lớn lê n một tiếng: “Đón lấy!” thanh truờng đao trong tay, bay xẹt qua, nhắm tới hướng Tạ Báo Hoa. Tạ Báo Hoa một tay chống xuống đất, phấn chấn hết sức mình, đón lấy thanh đao, mắt thấy Phương Cuồng Hoan đã bị bức lọt vào trong chỗ chết, Trảm đang biến đao thế từ xoay sang đâm, đâm vào Phương Cuồng Hoan một nhát. Tạ Báo Hoa không biết tìm đâu ra được sức lực, cô lướt người lại trước mặt Phương Cuồng Hoan. Nhát đao đó của Trảm, mũi đao đã đâm vào mé giữa ngực và vai, nhưng đao đã bị thanh Độc Chước G iang Tuyết đao chận đứng lại, không thể đâm thêm vào ly tấc nào, chính trong khoảnh khắc nhỏ xíu đó, hai ngón tay phải của Tạ Báo Hoa đã kẹp lại, bẻ gãy mũi đao của đối phương. Trảm quay người lại bỏ chạy. Y phải chạy ra khỏi Nghi Vô Lộ, về báo cáo cho Ngao Gia, Tạ Báo Hoa và Phương Cuồng Hoan vẫn còn chắc chắn là chỉ có đường chết. Có điều hai ngón tay của Tạ Báo Hoa búng ra một cái, một làn ánh sáng xẹt ra, phập một tiếng xuyên qua phía sau ngực của y. Trảm chạy được hơn một trược, mới cảm thấy ra trước ngực mình đang đầm đìa máu; chạy thêm hai trượng nữa, y mới biết rằng mình bị thương rất nặng; chạy thêm hơn ba trượng nữa, máu tươi phun vọt r a ngoài, rốt cuộc té lăn ra mặt đất không dậy nổi nữa. Tạ Báo Hoa dựa vào lồng ngực khôi vĩ của Phương Cuồng Hoan, cô nắm lấy bàn tay của y, liếc mắt nhìn xéo lại y rồi cười, tuy trên người cô đầy những máu tươi lấm tấm, mà còn bị thương nặng nề đến thế, nhưng chỉ nụ cười đó, phảng phất như đã rọi sáng lên chỗ thâm nghiêm nhất của một linh hồn... “Nhát đao đó của anh chém em đau quá...” Phương Cuồng Hoan cảm thấy bàn tay cô sao thương quá. Y thật tình sợ cô dễ thương quá muốn mất luôn cả mạng sống. Y chẳng thể nào để cô mất đi đâu được. Thật tình không thể nào được. Non xanh, tuyết phủ giá băng, rừng thiêng nước độc, đối với y chẳng liên quan gì, chỉ có cô là của y. Chẳng có chuyện giúp hay không giúp, chỉ có kẻ mạnh hay không mạnh Tạ Báo Hoa và Phương Cuồng Hoan giờ đây bắt đầu cuộc sống bôn đào thục mạng của bọn họ. Tạ Báo Hoa biết rõ cái đường lối truy nã của Trương Ngao Gia, vì vậy mà cô có thể kịp thời tránh thoát được rất hữu hiệu kẻ địch truy lùng tung tích mình và lúc bị truy kích. Bọn họ nương tựa vào nhau, chiến đấu bên nhau, trải qua bao nhiêu sóng gió ngàn dặm bên nhau, đi qua bao nhiêu là những con đường không bao giờ hết. Cho đến bắt đầu cái ngày hôm đó, Tạ Báo Hoa chẳng còn thấy cười nữa. Cô rất dễ bị mệt, cô rất dễ bị mỏi. Ở mỗi một trạm ngừng, cô thể nào cũng chẳng chịu ăn, tự một mình đi ra phía sau quán, có lúc còn đi tì m mấy bà nhà quê to nhỏ với nhau, chẳng biết là nói chuyện gì. Phương Cuồng Hoan hỏi: “Chuyện gì thế?” Tạ Báo Hoa cứ nhất định chẳng trả lời gì y cả. Rồi một hôm đến một cánh đồng cỏ, Tạ Báo Hoa thấy một đóa hoa bên cạnh khe suối, cô chợt bật cười lên. Làm như đang ở tận cùng nước non hiểm hóc bỗng giật mình thấy có cháy rừng. “Sắp đuổi kịp mình rồi”. Phương Cuồng Hoan bước lại nắm lấy tay cô, y cảm thấy bàn tay nhỏ bé đó càng lúc càng mát, càng lúc càng lạnh đi. “Ai lại?” “Đoạn Kiếm Đoàn Đoạn”. Tạ Báo Hoa nói: “Lão ta muốn lại báo thù cho đệ tử của lão”. Phương Cuồng Hoan vừa nghe thấy, ngay cả bàn tay của y cũng muốn lạnh cả đi. “Còn có sư huynh của em là Nguyễn Mộng Địch,” Tạ Báo Hoa vén một bên tóc mai, Phương Cuồng Hoan chăm chú nhìn đóa hoa màu đỏ một bên mái tóc của cô, có mấy cánh đã muốn úa đi, “em không phải địch thủ của lão”. Phương Cuồng Hoan lạnh buốt đến trái tim. “Không những vậy, em còn muốn nói cho anh nghe chuyện này” Gò má của Tạ Báo Hoa bỗng đỏ hồng lên, không phải vì mắc cỡ, mà là rạng rỡ: “Em sắp có con với anh”. “A”. Phương Cuồng Hoan trong lòng cảm thấy đang lơ lững, nhất thời y không biết mình đang kinh hãi hay là mừng rỡ. Phân biệt không ra. “Hiện tại, chúng mình không thể nào có con được,” Tạ Báo Hoa nói giọng vô cùng bình thản, vô cùng cương quyết: “Em muốn phá nó đi. Em đã biên ra mấy thang thuốc, thuốc điều chế đâu vào đó rồi, lúc nãy em có uống hai thang. Nếu còn không được, sẽ dùng nội lực bức nó ra... Làm gì thì cũng không thể nào có nó đó”. “Anh có biết tại sao lúc sau này em không yêu thương anh nhiều không?” Cô hỏi Phương Cuồng Hoan rồi tự trả lời với chính mình: “Chính là vì cái chuyện ẩn ức đó”. “Trời ơi, thật uổng cho anh...” Phương Cuồng Hoan bao nhiêu là tâm là ý là thần đều hỗn loạn vào với nhau, “có ai giúp bọn mình được đây?” “Chẳng có chuyện giúp hay không giúp, chỉ có kẻ mạnh với không mạnh thôi;” Tạ Báo Hoa quật cường cắn lấy môi mình, hình như cô đang mỉm cười, “Dĩ nhiên, cũng phải xem thử có may mắn hay không nữa”. Sau đó cô nói: “Đúng vậy, tối nay đến Ngũ Nghĩa trang, chắc là phá được nó” Có điều chẳng chờ kịp về đến Ngũ Nghĩa trang. Bọn họ đi đến vùng phụ cận Dã Nhân Động, Tạ Báo Hoa uống xong thang thuốc ở tiệm thuốc, đã hoàn toàn chẳng còn phát tác theo đúng thời gian mà gã thầy thuốc lang băm đã nói, Tạ Báo Hoa lập tức biết ngay rằng, cứ thế này, cái thai đã chẳng phá được, để đó sẽ thành quái thai, mà e rằng ngay cả tính mạng cũng không giữ nổi. Lúc đó, cũng vừa lúc tuyết rơi xong, mặt trời cũng vừa ló dạng. Ánh dương quang mỹ miều như thế, vốn là cảnh sắc vô cùng hiếm có vào khoảng thời gian cuối xuân sang thu này, có điều, bốn bề đều phủ đầy những tuyết trắng xóa. Ánh dương quang chiếu vào, lại rọi lên cái lạnh lùng băng giá, thấm sâu vào thịt xương người ta. Phương Cuồng Hoan không biết làm thế nào cho phải, y bồng Tạ Báo Hoa tính quay đầu lại, có điều đi qua cánh đồng cỏ đã quá xa, như nếu tiếp tục về phía trước, Ngũ Nghĩa trang lại không tới nổi. Cặp môi của Tạ Báo Hoa đã tím đi lại vì đau đớn. ... Rốt cuộc là vì đau đớn hay vì lạnh, Phương Cuồng Hoan cũng không rõ. “Anh chỉ cần tìm cho em một nơi nào kín đáo và khô ráo”. Tạ Báo Hoa chụp lấy bàn tay y, nở một nụ cười rồi mới nói. “Em cảm thấy khỏe lắm, có anh bên cạnh em chẳng sợ gì cả”. Phương Cuồng Hoan lúc ấy mới hơi yên lòng, khổ nổi lúc y đang nhắm hướng tây bắc Dã Nhân Động đi, y đi nhầm đường. Tạ Báo Hoa bình tĩnh nói cho y biết, lúc bị lạc đường thì phải nhắm hướng ra làm sao, lúc cô đang nói, cô cứ ngỡ cây chủy thủ trong người mình đã đâm xuyên qua y phục, đâm thấu vào trong dạ dày, sau đó cô mới dần dần hiểu rằng: trừ chuyện uống lầm thuốc ra rồi thang thuốc đó ắt hẳn là thang thuốc độc. ... Trương Ngao Gia vốn chẳng hề buông tha cho cô. Rốt cuộc Phương Cuồng Hoan cũng phát hiện ra, phía dưới người của Tạ Báo Hoa đang đầm đìa những máu. Y muốn lau dùm đi cho cô, nhưng cô đang đau ngất đi mất, gương mặt lúc thì tím lúc thì trắng bệch. Phương Cuồng Hoan hiểu được, đấy là do hàn khí xâm nhập vào cơ thể, y muốn truyền chân khí vào người cô để giúp sức, nhưng chân khí trong người của Tạ Báo Hoa vốn đã cao hơn y, trong lúc gấp rút y không thể nào đem nội lực đẩy vào cơ thể cô. Đang lúc ấy, Tạ Báo Hoa bỗng bừng tĩnh lại, cô thấy y đang mồ hôi đầm đìa ra trán, bèn thương hại đẩy tay y ra một bên: “Anh đừng có vì em mà cảm lạnh đó”. Phương Cuồng Hoan bật khóc lên: “Báo Hoa, em đừng chết, em đừng chết...” “Em đã chết đâu,” Tạ Báo Hoa mệt nhọc nói: “... nếu không được chung với anh một chỗ, chi bằng chết quách”. “Em chết thế này, thể nào anh cũng nhớ tới em,” Tạ Báo Hoa cười yếu ớt vừa nói: “Chia tay mà sung sướng thế này thắng gấp mấy cùng với nhau mà buồn hận”. Phương Cuồng Hoan phát hiện ra mảnh áo sau lưng bị máu thấm ướt sũng. Y ôm người ngọc đầm đìa máu mà trong lòng hỗn loạn không sao tả xiết, chân loạng choạng muốn té m ấy lần. Tạ Báo Hoa cảm thấy cái thai và chất độc đang đồng thời cùng phát tác, cái thai trong bụng cô mà không giết đi, giữa trời đất này chẳng còn dung tha cho cô được mạng sống. Cô dùng toàn bộ nội lực giữ cứng lại chất độc, rồi lại ráng hết sức muốn bức cái thai ra, có điều, cái mạng sống cùng một cốt nhục với cô không hề muốn bỏ đi, cứ dai dẳng cùng cô chống cự cho tới phút cuối cùng. Chính lúc đó, truy binh đã theo đến nơi. Tổ Chưởng Ấn của Thú Tự trong Y Quan bang là Ma Thái Hy, đem theo hai tên thủ hạ rượt theo đến nơi. Bọn họ thấy tình hình của Tạ Báo Hoa như vậy, bèn yên bụng. Yên bụng để toàn lực đi đối phó với Phương Cuồng Hoan. Phương Cuồng Hoan phát hiện ra Tạ Báo Hoa đang gục người ngay ra mặt đất, trong lòng y bấn loạn cả lên. Ba người phe địch, ngay cả một người y còn chưa giải quyết xong. Ma Thái Hy thấy đánh lâu không thắng, bèn nghĩ ra được một kế, y chồm lại, xốc ngay lấy Tạ Báo Hoa lên, oai hiếp Phương Cuồng Hoan: “Mau mau bỏ binh khí xuống...” Còn chưa nói xong, Tạ Báo Hoa đã đâm cho y một nhát đao vào sườn, tiếp theo đó, bất kể Ma Thái Hy có vùng vẫy, có đẩy xô thế nào, Tạ Báo Hoa cũng cứ kiên trì, kiên quyết đẩy thanh đao lên tới trái tim y. Lúc Ma Thái Hy đang ngã gục ra đó, Phương Cuồng Hoan cũng đã giết đi được một kẻ địch. Tên còn lại hoảng hốt bỏ chạy. Phía dưới thân thể của Tạ Báo Hoa đều ướt sũng máu me và chất ô uế, cái thứ hình dạng như hài nhi kia, cùng một lượt với chất độc thấm lẫn vào trong máu, cũng đã bị cô dùng nội lực và quyết tâm, trục xuất ra khỏi cơ thể. Phương Cuồng Hoan hoàn toàn hoảng loạn quýnh quíu tay chân. ... Bởi vì cái “người” cho dù chưa thành hình dạng đó, rốt cuộc cũng là con của y. ... Con của y rốt cuộc cũng đã được sinh ra theo cái lối đó. ... “Sinh” ra là lập tức chết ngay. Phương Cuồng Hoan muốn òa lên khóc lớn một phen. Tạ Báo Hoa còn kịp dọn sạch mấy thứ ô uế phía dưới thân thể của mình, sau đó mới hôn mê đi. Cô vận nội lực bức chất độc và cái thai ra, thể lực đã đến mức cạn dầu khô đèn. Trước khi mất hết đi tri giác, cô còn không quên dặn dò Phương Cuồng Hoan: “Tìm chỗ chôn đứa bé đàng hoàng. Tìm chỗ nào khô ráo cho em nằm, nếu em có hai mạng sống, em sẽ sống hết với anh nửa đời còn lại”. Nói xong cô bèn hôn mê bất tỉnh ra đó, hai tai cô đang lạnh muốn hư hoại cả đi. Lúc cô tỉnh lại, trong cái tòa miếu sơn thần, nhìn ra chỗ hư nát có thể thấy tuyết đang rơi rỉ rả bên ngoài, gió bấc đang hú đang nhịp theo từng cơn tịch mịch. Cô vẫn còn sống ra đó. Cô đã thấy Phương Cuồng Hoan. “Đứa nhỏ đâu?” Hỏi xong câu đó, Tạ Báo Hoa cất tiếng khóc đầu tiên của một đời, khóc cũng như bao n hiêu thiếu phụ nhỏ bé nào khác. “Có nhớ không? Cái buổi tối em chịu anh đó, đêm đó trời mưa...” Phương Cuồng Hoan nhè nhẹ vuốt ve mái tóc đen nhánh đẫm ướt những tuyết đang tan kia: “Đây là bộ y phục em mặc lúc mình ôm nhau tối hôm đó, hôm nay còn có dính máu đây...” “Ừ, còn sống là hay quá rồi...” Tạ Báo Hoa hé nửa mắt lên nhìn, cô cảm thấy núi non mưa tuyết, ngày tháng có trôi đi thế nào, không chừng có thần minh lạnh lùng ngồi đó mà nhìn, chỉ cần cái người trước mắt này còn đang ở đó, thì cuộc đời mới gọi là thực. Cô cảm thấy trong người như trống lỗng, trong ngực như có một cây lao đang đâm đang chọc. Cô không hỏi “đứa bé” chôn ở chỗ nào, đấy là sinh mệnh do cô và y đã tạo ra, sinh mệnh thậm chí còn chưa được thành ra hình dạng. “... Đây là máu của nó, nó đã đi rồi, em và anh cũng nên có dính chút vào đó...” Đình viện sâu thẳm, sâu mười một trượng sáu thước ba Qua lần đó rồi, Tạ Báo Hoa nhận định rằng, mình đã chẳng thoát khỏi được kẻ địch truy sát, chi bằng dĩ dật đãi lao, dĩ tĩnh chế động, giết cho hết mấy tay sát thủ trước đả. Cô vận dụng địa vị trong giang hồ lúc xưa của cô, đi kiếm được một số tiền, rồi mua một cái tòa trang viện lớn gần quan ải, bố trí xong rồi thì chung quanh trang viện đều có đình viện bao bọc. Phương Cuồng Hoan không hiểu cô bố trí như vậy làm gì, y chỉ nghe theo lời Tạ Báo Hoa chỉ điểm, giúp cô bày nơi này cái hoa nơi kia bụi cây, bãi cỏ, hòn đá. Phương Cuồng Hoan trong lòng tuy buồn bực; tại sao lại đi phí công phí sức làm chuyện vô duyên như vậy! Có điều y không dám mở miệng hỏi, và y rất tin tưởng vào khả năng của Tạ Báo Hoa. ... Tạ Báo Hoa là người có bản sự hơn mình. Mãi cho đến một hôm, y bị “lạc” đường. “Lạc” trong đám hoa nhỏ xíu trước cửa nhà của mình! Lúc đó Phương Cuồng Hoan mới biết, trong cái đình viện đã được bày bố ra một kỳ trận. Đang lúc Tạ Báo Hoa dẫn đường cho y ra, cô cười hỏi: “Anh xem cái đình viện này có sâu không?” Phương Cuồng Hoan cứ thực tình nói: “Không sâu”. Tạ Báo Hoa cười hỏi y: “Thế nhưng sao anh lại bị lạc đường?” Phương Cuồng Hoan không biết sao trả lời. “Cái đình viện này chỉ sâu có mười một trượng sáu thước ba, tứ bề đều như nhau, em đã căn cứ theo độn giáp bát trận đồ mà bố trí. Lúc bày trận, đã có ăn chay tắm gội sạch sẽ, án theo tứ thời, hóa ra ngũ hành, hợp với tam tài, bố theo cửu cung, cứ vào phi tinh, di qua đẩu vị, trấn giữ bát quái, mai phục lưỡng cực, ẩn đi tứ tượng, chuyển qua lục hợp, rồi dùng lục đinh độn giáp, bố trí kỳ môn sinh khắc, một loại cửa giữ một chữ, gọi là hưu, sinh, thương, đổ, cảnh, tử, kinh, khai... Em muốn mấy người rượt theo giết mình, vào được không ra được”. Phương Cuồng Hoan chỉ còn nước nhăn mặt nhe rằng cười nói: “Thật tình em có cái bản lãnh quỷ thần không đoán ra nổi, tài ba không kém thiên địa tạo hóa, đúng là trong bụng cả một huyền cơ, chẳng qua... anh vẫn thích em còn có bộ ngực bao la rộng rãi...” “Em rộng rãi vậy sao?” Tạ Báo Hoa cười cười nói: “Sao? Vậy mà tự em lại chẳng biết”. “Đâu chỉ có rộng rãi vậy thôi, còn cao lên thế này nữa nhỉ!” Phương Cuồng Hoan dùng tay đo một cái, bấy giờ Tạ Báo Hoa mới hiểu ý của y, cô đỏ mặt lên, đưa tay ra đánh. Phương Cuồng Hoan vòng tay ôm lấy cô một cách cuồng nhiệt, y bỗng thấy từ khung cửa sổ phía ngoài đình viện, có một người mặc chiếc trường bào cỗ phục, đeo trên lưng một cái túi, đang đứng trước sân nhìn chăm chú một hồi, chỉ có trong một thoáng chốc đó, rồi y lại tiếp tục bước tới. Người đó chỉ trong khoảnh khắc đã bỏ đi mất, vả lại cũng vì y cách xa quá, Phương Cuồng Hoan cũng chẳng thấy gì rõ ràng, vì vậy y cũng chẳng buồn đề cập chuyện đó với Tạ Báo Hoa. Cách khoảng mười mấy ngày, có một buổi sớm mai, Tạ Báo Hoa “lượm” được trong đình viện hai người. Bọn họ bị khốn quẫn trong đình viện đã năm ngày năm đêm, bây giờ chỉ còn đang thoi thóp. “Xem nhé, trận pháp của em hữu hiệu lắm không,” Tạ Báo Hoa đắc ý nói với Phương Cuồng Hoan: “Đỡ được bao nhiêu là chuyện bao nhiêu là sức”. Thường khi lúc cô đang tắm, cô vốn rất sạch sẽ, thể nào cô cũng dùng tay chà mạnh lên da thịt mình. Người của cô rất cân xứng, da thịt căng tròn như muốn bật tung cả ra. Chạm tay vào chỗ mềm mại mà rắn chắc, ngay cả cô cũng cảm thấy bất giác động lòng. Bàn tay cô đụng phải vết thẹo, cái vết thẹo do Phương Cuồng Hoan sẩy tay chém vào lúc trước... nghĩ đến đó, cô bèn nghĩ đến Phương Cuồng Hoan, trong lòng lại dấy lên một nỗi ôn nhu không biết từ đâu lại. Có điều, bỗng dưng, cô lại cảm thấy có cặp mắt nào đó đang nhìn cô. ... Có người đang nhìn trộm cô. Nhưng cô tìm không ra người đó. Cô không biết người đó đang ở đâu, rốt cuộc có thật là có người đó hay không. Cô chỉ có cái cảm giác của một kẻ bị người nhìn trộm, nhìn muốn nhột nhạt. Cô vội vã mặc nhanh quần áo vào rồi ra ngoài, lập tức hỏi ngay Phương Cuồng Hoan: “Lúc nãy có phải anh nhìn trộm em tắm không?” Phương Cuồng Hoan quả thật đã từng làm vậy. Đấy là chuyện đùa giỡn vợ chồng với nhau, vốn là một trong những lạc thú trong phòng the thế thôi. Phương Cuồng Hoan nói: “Đâu có”. rồi y lại tính lã lơi chọc ghẹo cô. Tạ Báo Hoa nghiêm mặt hất tay y ra, cô đổi sắc mặt nói: “Không được”. Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa vang lên. ... Ai, chưa được họ cho phép, lại qua hết sân, đến trước nhà họ gõ cửa. Tạ Báo Hoa toàn thân phòng bị mở toang cửa ra, vừa nhìn là đã cảm thấy như muốn xỉu xuống. Người đứng trước cửa, trường bào cỗ phục lụng thụng, để năm chòm râu, thắt lưng đội mũ cao, chính là Đoạn Kiếm tiên sinh Đoàn Đoạn! ... Người phải lại, rốt cuộc cũng đã lại. “Chỉ có ông lại thôi sao?” Tạ Báo Hoa gắng gượng hỏi bằng vẻ trấn định: “Sư huynh của tôi đâu?” “Y cũng đã đến đây rồi”. Đoàn Đoạn rút thanh kiếm của lão ra. Trong cái vỏ kiếm dài ba thước bảy tấc là một thanh kiếm gãy dài một thước bảy tấc. Thanh kiếm gãy đã làm cho giang hồ nghe đến là táng đảm kinh hồn. “Đến rồi?” “Ừ”. Đoàn Đoạn nói: “Y đang ở trong nhà đó”. Đoàn Đoạn tiên sinh không hề nói hoang. Nguyễn Mộng Địch lông mày lưỡi kiếm, mắt sáng như sao, văn vẻ ung dung, quả thật đang ở trong nhà, đang tự mình rót rượu uống, làm như trong lòng đang có cả một bụng tâm sự vậy. Tạ Báo Hoa cười thảm. Tạ Báo Hoa vốn biết trận thế mà mình bày ra đây, chắc gì đã cản trở được hai người đó, nhưng cô còn cho rằng, ít ra nó cũng chống đỡ cho cô được một hồi. Có điều, hai người vào nhà như vào chỗ không người. Tạ Báo Hoa rút thanh chủy thủ trong người ra, xỏa tóc mình xuống, dùng rặng ngậm lại, “Được lắm, các người muốn gì đây?” “Ta thế nào thì ngươi cũng đã biết quá rồi”. Đoàn Đoạn thong thả ung dung nói: “Ngươi làm được chuyện bội phản Ngao Gia, tự nhiên là phải có ngày trả giá”. Tạ Báo Hoa ráng tấn công bảy lần, để Phương Cuồng Hoan có cơ hội phá vòng vây chạy ra trước, nhưng chẳng những không thoát ra được kiếm thế của Đoàn Đoạn, ngược lại còn làm cho Đoạn Kiếm tiên sinh thấy rõ ràng chỗ yếu hại của cô... chỉ cần lão công về hướng Phương Cuồng Hoan, là Tạ Báo Hoa ráng tận cùng sức lực ứng phó. Chính ngay lúc đó, Nguyễn Mộng Địch đột nhiên xuất thủ. Y chỉ ra tay một chiêu đã khống chế Phương Cuồng Hoan. Tạ Báo Hoa bèn tấn công như điên như cuồng lại Nguyễn Mộng Địch. Đoàn Đoạn cười lớn, lão vươn người lên lướt tới cản Tạ Báo Hoa lại. Bỗng dưng, phía sau lưng lão có tiếng gió xé lên, thì ra thanh trường đao của Phương Cuồng Hoan đã chém xả vào lưng lão! Đoàn Đoạn tiên sinh bỗng dưng biến thành phía trước bụng phía sau lưng bị kẻ địch tấn công một lúc, nhưng lão lâm nguy không hề hoảng loạn, tung lướt người lên, thình linh, hai bàn tay của Nguyễn Mộng Địch bỗng sáng rực lên... Một cây độc tật lê, một cây thiết liên tử, một cây ngũ mai tiêu, đã cắm phập vào người của Đoạn Kiếm tiên sinh Đoàn Đoạn! Đoàn Đoạn chỉ tay vào Nguyễn Mộng Địch, rống lên một tiếng: “Ngươi...” nhảy vọt tung người ra, máu tươi rãi xuống thành một đường dài. Nguyễn Mộng Địch không hề biến sắc, hai bàn tay y dang ra thật nhanh, người của Đoàn Đoạn còn chưa kịp ra khỏi phòng, đã trúng phải mười một thứ ám khí, người lão lướt tới giữa đình viện, lại trúng thêm mười bảy thứ ám khí nữa, ra khỏi đình viện rồi, lại trúng thêm tám thứ nữa, toàn thân lão cơ hồ dính đầy những ám khí, nhưng lão vẫn cứ đề khí chạy như bay. Phương Cuồng Hoan và Tạ Báo Hoa đang lúc kinh hoàng, còn muốn rượt theo truy sát, chỉ nghe Nguyễn Mộng Địch đang thở nhẹ ra một hơi nói: “Không cần đâu!” Y chưa nói hết lời, Đoàn Đoạn tiên sinh đã ngã sấp người ra ở đằng xa. “Tại sao anh lại làm như vậy?” Tạ Báo Hoa nhất thời không biết đối xử thế nào với người sư huynh của mình. “Đều là vì cô thôi. Tôi đối đãi cô thế nào, cô còn chưa biết rõ sao?” Nguyễn Mộng Địch nói vẻ thành khẩn: “Các người như vậy, thể nào cũng không thoát nổi tay của Ngao Gia truy sát đâu”. “Anh...” Phương Cuồng Hoan cũng nhìn ra được liên hệ đặc biệt giữa hai sư huynh sư muội bọn họ. “Các người theo ta...” Nguyễn Mộng Địch dẫn hai người lại một gò đất, trên gò đất trong vũng nước mưa có bảy tám xác người, Tạ Báo Hoa nhận ra được, đều là những tay cao thủ trong Báo minh, trong đó còn có hai cái xác, làm cho cô kinh hãi khôn xiết, đó là xác một người đàn ông và một người đàn bà, trên mặt đều có vết thương nặng, một người xương mặt bị vỡ nát, một người gương mặt bị đao chém phải, có điều xem dáng điệu, cách ăn mặc đều rất giống với mình và Phương Cuồng Hoan! “Ta kiếm cho các người hai người này, bố trí thêm chút xíu nữa, chắc là Ngao Gia sẽ tin, các người đã chết rồi, chỉ cần các người đổi tên đổi họ, dị dung thay đổi diện mạo, tìm đến chỗ nào xa xôi mà ở... Tạ Báo Hoa và Phương Cuồng Hoan vĩnh viễn biến đi khỏi thế gian này...” “Sư huynh,” Tạ Báo Hoa khan giọng nói: “Làm sao... làm sao tôi báo đáp được ân tình của anh...?” “Báo Hoa, chỉ có một điều,” Nguyễn Mộng Địch nói: “Bất kể ở chân trời góc biển nào, cô cũng phải cho tôi biết cô đang ở đâu, đừng có như lần trước,... làm tôi đi tìm thật là khổ sở!” “Không có nữa đâu,” Tạ Báo Hoa bước lại gần y, một mùi thơm thoáng qua mũi Nguyễn Mộng Địch, làm cho y cảm thấy trong lòng bất giác bâng khuâng, cho đến lúc bị một cảm giác đau đớn thấm tận xương tủy, Tạ Báo Hoa đã đâm một nhát đao vào giữa tim y, “bất kể ra sao... tình c
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang