[Dịch] Thánh Vương

Chương 9 : Kỹ kinh tứ tọa

Người đăng: Phương

-----o0o----- Đối mặt với một chiêu Ưng Kích Trường Không của Dương Khôi, Dương Kỳ nhanh chóng bình tĩnh lại. Thân hình đứng yên bất động trong khí lãng cuồng bạo như dải đá ngầm dưới đáy biển, mặc cho dòng nước ngầm cuộn trào mãnh liệt. Chờ đợi khoảnh khắc kình lực ập xuống, hắn đột nhiên vặn người, liên tục lượn vòng như cá bơi, đối phương là Ưng Kích Trường Không, hắn sẽ là "Ngư Tường Thiển Để". Khí lãng cuồn cuộn, khí công bạo tẩu khắp nơi, Dương Khôi dựa vào khí thế đánh từ trên cao xuống, dồn dập đánh ra ưng trảo hung mãnh. Bàn tay của hắn hóa thành Ưng Trảo, tầng tầng trảo ảnh như sơn áp bách xuống dưới, ắt hẳn sẽ tóm gọn Dương Kỳ sau trong đợt tấn công này. Trong mắt đám người xem ở giữa đại sảnh đường, Dương Khôi chính là một con thương ưng khổng lồ đang bay lượn trên không trung, mỗi lần đánh xuống đều mang theo thanh thế lăng lệ ác liệt không thể tưởng tượng. (Thương ưng là diều hâu, nhưng thuận theo ưng trảo thì mình để thương ưng cho nó liền mạch) Còn Dương Kỳ lại giống như một con cá nhỏ đang bơi trong dòng khí lãng, nhiều lần suýt chết dưới sự truy kích của ưng trảo, nhưng đều kịp bơi đi né tránh ngay trước mũi trảo nguy hiểm, khiến cho Dương Khôi càng đánh càng lãnh phí nhiều chân khí, uổng công vô ích. Không phải thương ưng không hùng tráng uy vù, mà là cá nhỏ quá giảo hoạt thôi. "Tiểu tử này, thân pháp linh hoạt thật, thân thể phải bền bỉ đến cỡ nào mới có thể đem thân pháp Ngư Long Bách Biến thi triển đạt tới trình độ cực hạn như thế này?" Nhìn thấy hai người đấu võ giữa trường, mọi người xôn xao khiếp sợ. Dương Kỳ đang thi triển "Ngư Long Bách Biến", là một môn thân pháp thượng thừa của Dương gia, mặc dù ai cũng được học loại thân pháp này, nhưng để có thể thi triển đạt đến trình độ cực hạn thì cho dù có là cao thủ tầng sáu, tầng bảy cũng phải cảm thấy gian nan, bởi vì nó đòi hỏi quá cao về khả năng chịu đựng của thân thể. Như Dương Kỳ, tùy ý vặn người, khung xương cơ thịt trong chớp mắt cứng rắn như sắt, trong chốc lát lại căng như dây cung da trâu, trong chớp mắt lại mềm mại như bông vải, vững như cương thép, bật như dây cung, mềm như bông vải... Cảnh giới như vậy, không có mấy người đạt được. "Tốt tốt tốt... " Ánh mắt Dương Chiến lúc này ánh lên sự vui mừng rực rỡ, mà lúc này đây, hai đứa con trai nằm trên cáng cứu thương ở bên cạnh là đại nhi tử và nhị nhi tử đều đã tỉnh dậy. Mặc dù trên thân vẫn còn "Ảnh độc" chi khí nhưng thần trí đã thanh tỉnh hơn nhiều, chứng kiến Dương Kỳ và Dương Khôi chiến đấu ở trước mắt, trong ánh mắt mỗi người đều hiển hiện vẻ kinh hãi mãnh liệt. "Phụ thân, khí hải của tam đệ chưa bị phá ư?" Con cả cất tiếng hỏi từ trong đáy lòng. "Tam đệ của con ra ngoài gặp được kỳ ngộ, phụ thân không nói dối đâu." Dương Chiến nói: "Lần này ông trời vẫn chưa tuyệt đường nhất mạch chúng ta, còn tưởng phải hứng chịu cảnh trời đất sập xuống, không ngờ lại tìm được đường ra." "Mặc dù tam đệ gặp được kỳ ngộ nhưng khí công tầng năm thua kém khí công tầng sáu rất nhiều, lỡ..." "Không sao, khí tức của đệ đệ con dài lâu, chân khí dâng trào cuồn cuộn tưởng như liên miên bất tuyệt, Dương Khôi tấn công mạnh, đánh lâu không dứt, ắt hẳn thế công đang bị ngăn trở, chân khí bị tiêu hao dữ dội. Ít nhất, nó cũng đang đánh ngang tay." Ánh mắt Dương Chiến sáng như đuốc. Dương Chiến có thể nói lên điều này, đương nhiên người trong cuộc như Dương Khôi càng phải cảm thụ sâu sắc hơn, hắn bạo phát Phong Ma Khí Công, là muốn dạy cho Dương Kỳ một bài học, có điều bị thất bại liên tục, đến bây giờ đã sa vào thế cưỡi trên lưng cọp và đã không thể nhảy xuống. Chân khí tiêu hao kịch liệt, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng sẽ bị thất bại mà thôi. Tầng thứ sáu mà bị tầng thứ năm đánh bại thì mặt mũi biết giấu vào đâu, từ nay về sau sẽ không thể ngẩng đầu lên được nữa. "Giết!" Hắn lại nổi điên một lần nữa, khẽ cắn vào đầu lưỡi, lập tức nuốt vào một ngụm máu tươi, máu tươi tan ra rồi chảy lên đỉnh đầu, khí công ầm ầm nổ tung dưới sự điều khiển, lập tức sương máu tràn ngập toàn thân, mùi máu tươi tràn ra bốn phía. Uy lực công kích của hắn đột nhiên gia tăng gấp đôi dưới màn sương máu, năm ngón tay quặp thành ưng trảo, chân khí hóa móng tay thành móc sắt nhọn hoắt, dài tới ba thước, cào một trảo xuống mặt đất, mặt đất liền bị cào ra năm rãnh đất sâu hoắm. "Bích Huyết Khí Công!" Nhìn thấy cảnh tượng này, đám cao thủ của Dương gia lập tức đứng thẳng dậy: "Lại có thể bị ép thi triển ra Bích Huyết Khí Công, đây là tố pháp vặn vẹo kinh mạch, thiêu đốt khí hải, tự tổn tu vi. Không đến tình trạng khẩn yếu quan đầu thì không được sử dụng." "Hắn mới tầng năm lại có thể bức bách cao thủ khí công tầng sáu sa vào tình trạng này, cho dù thiên tài cũng chưa bao giờ được một ai xuất chúng đến như vậy." "Lần này Dương Chiến trong họa được phúc, không ngờ lại có thằng con trai như vậy. Hội nguyên lão mà biết, ắt hẳn sẽ dốc sức chỉ bảo." Một ít cao thủ Dương gia trung lập bắt đầu phải suy nghĩ. "Chuyện đã tới nước này, một khi Bích Huyết Khí Công được thi triển, tiểu tử Dương Kỳ này không thể không thất bại." Ánh mắt Dương Thạch lóe ra sát ý, hắn chứng kiến Dương Kỳ nổi trội hơn người, ắt phải động sát tâm, nếu để cho tài năng của Dương Kỳ được phát triển, ắt hẳn hậu quả không cần phải tưởng tượng nữa. Có điều, trong lúc hắn động sát tâm, ánh mắt của Dương Chiến lập tức nhìn trừng trừng vào người hắn, khiến hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. "Dương Kỳ, nằm xuống cho ta!" Trong tràng rền vang tiếng gầm giận dữ, Dương Khôi đã thi triển Bích Huyết Khí Công, sà xuống từ trên cao, y phục phấp phới, năm ngón tay bằng móc sắt xé gió lao xuống, hoàn toàn bao phủ không gian xung quanh Dương Kỳ, bức bách Dương Kỳ không thể không liều mạng với hắn. (năm ngón tay bằng móc sắt là ngũ chỉ thiết câu, mình dịch thô quá, hi vọng dc cao nhân trợ giúp.) "Liều mạng!" Dương Kỳ lúc này đã hoàn toàn quên đi sủng nhục giai vong, hiểu rằng sinh tử thành bại chỉ trong chớp mắt, liền điên cuồng thúc giục khí công trong cơ thể, vậy mà lại câu thông được với Lôi Đình Cự Tượng, đánh ra một quyền, đập thẳng vào Ưng Trảo đang giáng xuống. Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh! Lôi Đình Cự Tượng bị khí công trùng kích nên đột nhiên bạo phát. Ngay lập tức, từ trên thân thể Dương Kỳ lóe lên một luồng sấm chớp khổng lồ tựa như có một cong rồng sấm đang bay quanh cơ thể. Bích Huyết Khí Công của Dương Khôi thoáng tan rã dưới lực lượng sấm sét hùng mạnh, cả người bị đánh bay lên không trung, đập thẳng vào cây trụ lớn. Sau khi rơi xuống, toàn thân hắn khét lẹt, đau đớn đến nỗi rên lên. Còn lôi quang lại khẽ lóe sáng rồi tắt ngúm, sấm chớp trên người Dương Kỳ cũng biến mất theo. Hắn im lặng đứng thẳng giữa sảnh đường, ánh mắt của đám người vây quanh bốn phía ánh lên sự kinh ngạc khó mà diễn tả, hắn chợt cảm thấy một niềm tự hào sung sướng dâng tràn trong lòng. Phạm phải sai lầm thì sao? Chỉ cần có thực lực thì sẽ đến bù được tất cả, thực lực quyết định tất cả mới là chân lý mãi mãi không thay đổi ở thế giới này. "Khí công ẩn chứa sấm chớp ư? Dương gia chúng ta đâu có môn khí công này? Trong ngàn vạn môn phái, số môn phái dựa vào tinh túy của sấm chớp để tu luyện chân khí chỉ đếm trên đầu ngón tay, sao hắn lại có thể thi triển được? Hay là hắn bị sét đánh nên thân thể sinh ra biến dị?" Hơn nửa đám thiên tài đã bừng tỉnh trở lại, Dương Húc bay vụt lại gần, nâng Dương Khôi dậy và kiểm tra tình trạng tổn thương trên thân thể, nhận ra đây chỉ là mấy vết thương không đáng ngại mà thôi, có điều chân khí trong cơ thể lại bị thất thoát quá nhiều, không tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng thì không khôi phục được. Những người khác đều dùng ánh mắt nhìn quái vật để quan sát Dương Kỳ. Dương Kỳ đứng im không nhúc nhích, hắn đang nhắm mắt quan sát tình hình trong cơ thể của mình, nhận ra Lôi Đình Cự Tượng đã rộng rãi hơn trước, nó đang rót một ít bổn mạng tinh hoa bé li ti vào kinh mạch của mình, hai hạt bụi trong trong xương cốt cơ bắp đều có dấu hiệu buông lỏng. (Lôi Đình Cự Tượng là con voi sét khổng lồ hạt bụi trong HV là khỏa lạp, nghĩa là viên bi, trong cv thì các bạn ấy để là viên châu, mà mình lại thích cụm từ cát bụi lại trở về với cát bụi nên đã sửa nguyên tác. ) Hiện giờ hắn đang nhắm mắt minh tưởng, hình như đang tự mình biến thành tám trăm bốn mươi triệu hạt bụi rải rác khắp vũ trụ. Mỗi một hạt đều có uy thế như một ngôi sao, những ngôi sao này tạo thành một tinh hệ, có hình dạng như một con voi khổng lồ đang trôi giạt trong vũ trụ bao la. Nội bộ mỗi một ngôi sao đều là phôi thai của một con voi khổng lồ, đang chuẩn bị thức tỉnh. "Hay! Hạt bụi thứ hai đã thức tỉnh rồi, đến lúc đó chân khí của mình sẽ mạnh mẽ gấp đôi bây giờ, có được lực lượng của hai đầu Viễn Cổ Cự Tượng, nhất định sẽ có thể chuyển đổi từ Biến Lượng lên Biến Chất, bước vào tầng sáu Binh Khí cảnh, khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc một lần nữa." Hôm nay, hắn đã khiến tất cả mọi người bị bất ngờ và lác hết cả mắt, ngẫm lại qua mấy ngày nữa, đột nhiên mọi người trong Dương gia phát hiện hắn đạt tới tầng sáu thì không biết sẽ phản ứng như thế nào đây? Từ khí công tầng năm lên khí công tầng sáu, ít nhất cũng phải mất mười năm khổ tu, vài ngày đã đạt tới? Có ai làm được? Trong trận đại chiến này, may mà trúng chân khí của Dương Khôi nên Lôi Đình Cự Tượng đã bị hắn luyện hóa một ít, bởi vậy mới có hi vọng nhanh chóng bước vào tầng sáu. Bịch bịch bịch. Một người trẻ tuổi dáng đi trầm ổn từ trong đám người bước ra, đứng trước mặt Dương Kỳ, phủi tay hành lễ: "Dương Kỳ đường đệ, đệ có thể lấy tu vi tầng năm đánh bại cường giả tầng sáu, ngươi mạnh thật. Có lẽ không còn ai xứng với danh tiếng thiên tài hơn đệ nữa. Huynh cũng thích đánh nhau, hi vọng được đọ sức với đệ, đệ có đồng ý không?" "Thì ra là Hồng Liệt huynh, huynh đã sớm đã là thiên tài trong đám thanh thiếu niên chúng ta! Hình như huynh đã tu luyện tới khí công tầng sáu từ lâu rồi mà bây giờ ắt hẳn đang ở cảnh giới tầng thứ bảy, nhưng mà huynh lớn hơn ta mười ba tuổi thì phải?" Dương Kỳ đánh giá, đối phương rõ ràng là thiên tài đệ nhất trong thế hệ trẻ của Dương gia, tên là Dương Hồng Liệt. Lớn hơn Dương Kỳ mười mấy tuổi. Chỉ có điều hơn mười lăm tuổi hăn đã tiến vào cảnh giới Bạo Khí cảnh, mười năm sau đó tiến bộ thần tốc, bây giờ đã đã là cao thủ khí công tầng bảy, cảnh giới Tượng Khí, chân khí đã hóa hình, ngưng tụ thành thực thể, di chuyển trên không, không hề tầm thường. Rất có thể, Dương Hồng Liệt sẽ đạp bằng tầng tám cảnh giới "Hóa Khí" trước năm ba mươi tuổi, khí công xuất thần nhập hóa. Cường giả đạt đến khí công tầng tám trước ba mươi tuổi, đã là thiên tài của lục địa Phong Nhiêu. Lúc này, Dương Kỳ biết rằng đối thủ trước mặt mình là kẻ có tu vi khí công tầng bảy, vừa rồi đánh bại Dương Khối tầng sáu là dựa vào lực lượng của Lôi Đình Cự Tượng mới có thể xuất ra Lôi Đình Chân Khí, chỉ là đột phá bất ngờ mà thôi, huồng hồ Dương Khôi còn chưa đạt tới đỉnh phong trong cảnh giới khí công tầng sáu. Khí công tầng bảy với khí công tầng sáu, hoàn toàn bất đồng. Nhưng, có "Thần tượng trấn ngục kình" trong người, Dương Kỳ tin chắc rằng, chẳng bao lâu nữa hắn sẽ vượt qua Dương Hồng Liệt, trở thành đệ nhất cao thủ trong thế hệ trẻ của Dương gia. "Kỳ nhi, biểu hiện của con hôm nay làm phụ thân rất vui mừng." Dương Chiến vẫy tay, một lần nữa xuất ra vòng tròn ánh sáng để kéo Dương Kỳ trở lại bên cạnh mình: "Lúc này chưa thể giao đấu, Hồng Liệt lớn hơn con mười tuổi, tu vi khí công của cậu ta thâm hậu hơn con nhiều, con hiểu điểm này chứ." "Vậy sao? Dương Kỳ, không phải vừa nãy ngươi hung hăng càn quấy lắm sao, ngay cả trưởng bối là Dương Khối thúc thúc, ngươi cũng dám đánh, sao bây giờ gặp người cùng trang lứa lại nhát gan thế?" Một thanh niên tài tuấn hét lên. "Đúng thế, đúng thế, uy phong ban nãy của ngươi đâu mất rồi?" Lại có một thanh niên chỉ ngại thiên hạ không loạn, cất tiếng mỉa mai. "Mấy người trẻ tuổi giao thủ, luận bàn với nhau âu cũng là chuyện có tình có lý." Một lão già âm trầm nói. Mặc dù bọn họ hiểu rõ, Dương Kỳ bây giờ đạt được thành tựu lớn, là tuyệt thế thiên tài, nhưng danh tiếng của Dương Kỳ quá thịnh, nhất định phải đè cho nó giảm xuống. "Dương Kỳ, ngươi nói Hồng Liệt lớn hơn ngươi mười tuổi, mười năm sau tỷ thí lại, có điều sau mười năm nữa, hắn vẫn lớn hơn ngươi mười tuổi, cái lý do này không được hay cho lắm." Lại có người cười ha hả. "Không cần mười năm, ba tuần trăng cũng được." Dương Kỳ lạnh nhạt nói, liếc nhìn đám người Dương gia: "Dương Hồng Liệt, ba tuần trăng nữa, ta sẽ tỷ thí với huynh, bởi vì sau ba tuần trăng nữa, chính là ngày Dương gia chúng ta đi săn bắn ở Hắc Thi Sơn. Đến lúc đó chúng ta sẽ phân thắng bại, được chứ?" -----o0o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang