[Dịch] Thánh Vương

Chương 20 : Chương 20

Người đăng: Phương

.
- Tìm mãi hổng thấy yêu thú giá trăm vạn viên đan dược để giết, yêu thú khỏe như cường giả khí công tầng tám cũng không có, lạ thật. Dương Kỳ tung tẩy viên Yêu hạch của nhện ăn thịt người, ngoáp ngắn ngoáp dài rồi nói: - Săn yêu giết thú, kiếm tiền phụ giúp gia đình, thực chiến ma luyện. Dẫu tu vi của ta vào lúc này chỉ là tầng sáu nhưng có gặp yêu thú tầng bảy cũng không sợ, còn yêu thú tầng tám thì... càng không sợ. Có điều nếu đi sâu hơn vào trong dãy núi thì sẽ gặp nhiều yêu thú tầng tám đi theo đàn, lúc đó sống chết cũng khó nói. Giờ đây, một con yêu thú chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng mà nếu như quả thật gặp được đàn yêu thú, lại còn là đàn yêu thú toàn những con cục cằn như con nhện ăn thịt người hôm qua thì mệt. Mặc dù nó chỉ là tầng bảy nhưng nó gọi đội mười bảy mười tám con thì Dương Kỳ cũng chỉ có thể bỏ chạy mất dạng, thậm chí ngay chạy cũng không thoát nổi. Nên biết, tơ của nhện ăn thịt người rất bền và dính, nhả tơ lên trời có thể tóm cả hùng ưng đang bay và lôi xuống. - Mặc kệ, mình đi tiếp! Nếu như bắt được một con yêu thú khỏe ngang với cường giả khí công tầng tám, đem ra chợ bán cũng thêm được trăm vạn viên Tụ Khí Đan, đại ca và nhị ca nhận được số tiền này sẽ thoải mái hơn, việc quản lý gia tộc cũng trở nên nhẹ nhõm. Nghĩ đến đây, Dương Kỳ cắn răng rồi lại tiếp tục lao vào trong núi sâu. Mây dông trên trời càng ngày càng lớn, nguyên một mảng sấm sét giáng xuống trần gian rền vang như trống trận, núi rừng rung chuyển. Đỉnh dãy núi âm ủ trong mây mù, những lằn sét từ trong mây giáng xuống tựa như sấm sét xé đỉnh núi mà ra, lũ cũng bất ngờ dâng lên từ những dòng sông, đầm hồ nằm sâu trong rừng. Dương Kỳ lúc này đã đi vào khá sâu, nơi hắn đi qua không có dấu chân người, thi thoảng lại nhìn thấy vết yêu thú cào trầy xước cành lá, hiển nhiên đây là khu vực chỉ cường giả khí công mới có thể xâm nhập. - Grào.. Một tiếng gào vang vọng đột ngột truyền ra từ trong dòng lũ xa xa. - Con gì vậy nhỉ? Tiếng gầm hùng dũng quá. Dương Kỳ hơi kinh ngạc, không gian rung động, mắt hắn hoa lên như bị đại chùy gõ vào vì tiếng gầm này. Thân hình hắn lập tức hạ xuống, hai chân co lại lấy lực rồi nhảy lên, khí công vận chuyển, lăng không nhảy lên một lần là vượt qua trăm bước, cẩn thận né tránh vô số ghềnh bãi nguy hiểm nằm ngổn ngang trên dòng lũ siết đang chảy đến. Một thoáng ngây dại, trước mặt đã xuất hiện vách núi vời vợi, thác nước từ trên đỉnh núi đổ xuống, uy nghi mà hùng vĩ, khí thế tợ thiên quân vạn mã. Khung cảnh thì đẹp, chỉ là vào lúc này có một con ma thú đang tắm ở dưới thác nước. Không sai, ma thú đang tắm ở dưới thác nước, hoặc là.... luyện công. Tiếng gầm ban nãy là do con ma thú này xuất ra đây. Con ma thú này là một con vượn khổng lồ, cao bằng hai ba người gộp lại. Lông thuần một màu trắng, đôi mắt xanh như lệ quỷ. Nó đứng ở trên tảng đá to nhất dưới chân thác nước đang cuồn cuộn chảy xuống, hai chân trước không ngừng đánh vào thác nước, khiến nước thác bị tung tóe khắp nơi. Trên trời mưa gió bão bùng, sấm rền vang, chớp lóe sáng. Dưới đất lũ dữ cuồn cuộn muôn nơi. Thác nước hơn trăm trượng này cao tới lưng chừng trời, thác đổ kinh trời, khung cảnh đẹp đẽ mà khắc nghiệt. Thi thoảng lại có gò đá nhỏ lô nhô giữa dòng bị thác nước phá vỡ, tan thành từng mảnh, vậy mà con vượn khổng lồ lông thuần một màu trắng này lại đang dùng sức lực bản thân để chống lại. - Grào! Bộ lông trắng của con vượn khổng lồ khẽ lay động vào khoảng khắc ngay sau khi Dương Kỳ nhìn thấy nó. Gió khẽ thổi, mưa nhẹ rơi, con vượn trắng khổng lồ quay đầu lại nhìn về phía sau, vậy mà đôi mắt lại nhìn thẳng vào nơi Dương Kỳ đang ẩn nấp. Dường như cho dù có ẩn nấp kỹ đến cỡ nào thì cũng sẽ bị nó nhìn thấu. Trong khoảnh khắc bị mục quang của vượn trắng chiếu rọi vào người, Dương Kỳ đột nhiên cảm thấy linh hồn mình bị xiềng xích khóa chặt, cho dù có giãy dụa rồi chạy trốn ngàn dặm cũng không thoát được sức mạnh của con vượn khổng lồ này. - Thiên Lý Tỏa Hồn? Mẹ nó, cao thủ, con vượn này là cao thủ, tu vị khí công của con vượn này đã đạt tới đỉnh phong, lô hỏa thuần thanh đến cùng cực. Cảnh giới như thế này, e rằng cha mình cũng không phải là đối thủ, hơn nữa trình độ khí công lại thâm hậu hơn cha nhiều lần. Ta không phải là đối thủ! Không biết nó đã đật tới cảnh giới khí tông chưa nữa? Dương Kỳ liền xoay người dời đi không chút nghĩ ngợi. Yêu thú cỡ này không phải là thứ hắn có thể chống cự, cha còn chưa luyện được cảnh giới Thiên Lý Tỏa Hồn, hắn sao có thể đánh lại. Yêu Thú Tỏa Hồn nghĩa là sau khi khí công tu luyện tới đỉnh phong sẽ sinh ra khí cảm ứng, sau khi tập trung vào một người nào đó thì cho dù người đó có trốn đi ngoài ngàn dặm thì cũng có thể tìm được, chạy không thoát khỏi lòng bàn tay. Khí công bực này là tầng tám đỉnh phong, nhích thêm tí nữa là lên tầng chín, so với nó thì Dương Kỳ chỉ là con kiến, búng phát chết. Nhưng nếu Dương Kỳ đột phá tầng bảy thì vẫn còn khả năng liều mạng, chứ với cảnh giới tầng sáu như thế này thì đụng nó một lần chết một mạng, trăm lần trăm mạng. Huồng hồ con vượn khổng lồ này không phải loại bình thường, nhìn hình thể là biết trình độ chân khí hùng hậu, chí ít cũng ngang tầm ba bốn cao thủ hợp lại. Chỉ có điều, Dương Kỳ muốn đi nhưng con vượn khổng lồ lại không đồng ý. Một tiếng gầm vang lên, con vượn trắng đấm vào không trung, dòng lũ siết trong lòng hồ sâu dưới chân thác nước liền hội tụ thành con rồng nước, con rồng trắng xóa như dòng thác, cuộn mình xé nước lao vút lên trời. Ngay trong khoảng khắc sau đó, nó đã vượt qua khoảng cách ba ngàn bước và bay ở ngay trước mặt Dương Kỳ, cái mồm lớn ngoác to hết cỡ, nhe răng múa vuốt đâm thẳng xuống. - Thôi rồi. Thân hình Dương Kỳ khẽ động, bay người né đi như viên đá rời chạc. Con rồng nước tợp thẳng vào cây cổ thụ khổng lồ mà hắn đang ẩn nấp, thân cây cổ thụ liền bị tợp thành nhiều mảnh gỗ vụn, mềm oặt và rũ xuống như đậu hủ. Trong tình hình như vậy, nếu lỡ bị tợp vào thân thể, e rằng sẽ bị thịt nát xương tan. Dương Kỳ lại bị rung động một lần nữa. - Một kích nhẹ nhàng, khí công đã vượt qua khoảng cách ba ngàn bước, lợi hại. Cái gọi là Bách Bộ Thần Quyền, ý tứ là có thể dựa vào khí công, đánh ra một quyền trong tầm một trăm bước, chặt gỗ phá đá. Nếu như xa hơn trăm bước thì chân khí sẽ tiêu tan, uy lực giảm nhiều. Bằng vào tu vi khí công hiện tại của Dương Kỳ thì có thể đánh xa hơn năm trăm bước, xa hơn cả tên bay. Nhưng mà ba ngàn bước thì đừng có mơ tưởng, vậy mà con vượn này, khoảng cách ba ngàn bước với nó chỉ là một quyền vào không trung, kinh khủng không thể tưởng tượng. - Grào? Con vượn trắng lộ vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy Dương Kỳ thoát khỏi một quyền của mình, nhưng mà ngay lúc ấy trên mặt nó lại lộ ra nụ cười tàn nhẫn, răng nanh to nhọn dày đặc, lông trắng trên mặt phiêu phù theo gió, đứng dưới thác nước mà lông lá không hề dính nước. Bá! Thân hình khổng lồ của nó bay lên từ trong thác nước, khí công sau lưng ngưng tụ thành đôi cánh màu vàng, uy nghi tựa cánh đại bàng. To hơn Đôi cánh hạc trắng nhiều lắm, uy mãnh hơn nhiều lắm. - Đại Bằng Khí Công? - WTF! Dương Kỳ còn đang giật mình thì con vượn trắng đã nhảy tới, bàn tay khổng lồ ụp xuống mang theo luồng khí hung tàn. Dòng khí lưu động quanh thân thể hắn lập tức biến thành vòng xoáy hung mãnh, cả người bị trói buộc ở trong luồng ám kình, tựa như con thuyền nhỏ lênh đênh trong bão tố, cho dù cố gắng cũng không thể thoát ra. Tai họa ngập đầu đã buông xuống. Dựa vào tu vị khí công của hắn mà không thể cựa quậy gì là có thể dễ dàng thấy được sự hung mãnh của vượn trắng. Nếu nó tới Yến Đô thành thì e rằng chỉ mình thành chủ Yến Cô Phong có thể đánh lại. - Chết! Đối mặt mới áp bách bực này, chỉ có một cách duy nhất là liều chết chống trả. Chiến ý của Dương Kỳ đã bị kích động kịch liệt, sự đáo lâm đầu nhưng hắn tuyệt đối không khiếp sợ, toàn thân lay động, gân cốt, cơ nhục đều bắt đầu phồng lên, toàn lực vận chuyển Thần Lực Trấn Ngục Kình, thần thông có uy năng chấn nhiếp vô số ma thần dưới chốn địa ngục, yêu ma quỷ quái ở ngàn dãy núi vạn con sông. Ông..... Trên tay của hắn đã xuất hiện thanh Minh Thần Chi Thương, không thể tránh được, vậy thì cùng xuống địa ngục đi, một mũi thương không đẹp mắt, đâm thẳng vào cổ họng của vượn trắng. Vượn trắng giật mình kinh hãi, nét mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng. Nó đã cảm nhận được khí tức hủy diệt nồng nặc tỏa ra từ trong thanh Minh Thần Chi Thương, luồng khí ấy đang đè ép linh hồn của nó. Đinh! Lại một dòng lũ xuất hiện trên tay nó, ngưng tụ thành một cái bổng khổng lồ vừa thô vừa to, giáng thẳng xuống Minh Thần Chi Thương. Lực lượng khổng lồ lập tức đánh cho Dương Kỳ phải liên tục lùi bước, Minh Thần Chi Thương trong tay hắn cũng tan đi. Lực lượng từ cái giáng bổng lại thẩm thấu vào kinh mạch của hắn, trùng kích vào khí hải, làm hết thảy rối loạn lùng bùng lốp bốp, muốn triệt để phá hư thân thể của hắn. - Thần Tượng Trấn Ngục Kình! Hắn nổi giận gầm lên, tôn Lôi Đình Cự Tượng trong thân thể liền du tẩu, hóa giải thương thế trong kinh mạch. Dưới áp lực khổng lồ, Thần Tượng Trấn Ngục Kình mà thật lâu rồi hắn chưa đột phá lại đột phá. Hạt cát bụi thứ tư trong thân thể bỗng nhiên tỉnh giấc, một luồng chân khí bàng bạc lập tức lưu chuyển tứ chi trăm mạch, lực lượng của bốn đầu Viễn Cổ Cự Tượng đang tan vào thân thể. Mâu! Bàn tay hắn nắm chặt lại, Minh Thần Chi Mâu lại xuất hiện trong tay một lần nữa. Khí hải đan điền trong thân thể ngưng tụ thành Vòng Xoáy Địa Ngục, trường mâu rung lên, kích xạ mà ra, lao thẳng tới lồng ngực vượn trắng. Con vượn không ngờ đối thủ của nó lại có thể tiếp tục đột phá, khí công tăng mạnh. Nhưng nó hoàn toàn không muốn buông tha Dương Kỳ. Trong mắt nó, Dương Kỳ là một người rất có giá trị. Nó muốn bắt lấy đối thủ, truy hỏi cách tu luyện công pháp vừa rồi, thậm trí còn có thể trực tiếp hấp thu chân khí trên người đối thủ. Trí tuệ tu hành của con vượn trắng này đã vượt xa loài người. Cái bổng khổng lồ ngưng tụ từ dòng lũ trong tay nó xoay tròn như chong chóng, một chấn một rung, dòng nước nổ tung, lại giáng mạnh xuống Minh Thần Chi Mâu. Đánh tan trường mâu, hóa giải nó về hư vô. Chỉ là khí tức thâm u như ma thần địa ngục trong thanh Minh Thần Chi Mâu đã đâm vào linh hồn của nó, khiến nó chẳng thể vận chuyển chân khí linh hoạt như trước. Rốt cuộc Dương Kỳ đã nắm được một khắc cơ hội buông lỏng, hai tay liên tục xuất thủ, hơn mười thanh Minh Thần Chi Mâu hợp thành một ma trận, bắn thẳng vào vượn trắng. Cùng lúc đó, thân thể hắn thi chuyển toàn bộ sáu đại sát chiêu trong Bất Bại Vương Quyền, chiêu nào chiêu nấy đánh thẳng vào chỗ yếu, tấn công thân thể cao lớn của vượn trắng. - Grào! Vượn trắng nào đã phải chịu thiệt thòi như vậy, nó cảm thấy nghẹn, hung tính bộc phát. Cự Bổng giương lên trời, khí công cuộn trào, một phần dòng thác không biết bao nhiêu tấn nước ngưng tụ thành nhiều phiến tường nước cứng rắn tựa sắt thép, từng phiến từng phiến đan chặt vào nhau, cứng rắn mà tinh tế. Minh Thần Chi Mâu đâm vào tường nước, phá vỡ mấy chục bức tường, không ngừng lao tới, nhưng tường nước nhuyễn động không ngừng, khi thì cứng rắn như thép, khi thì mềm mại như bông. Hơn mười phiến lực lượng chồng lên nhau, kình đạo bị rơi rụng trong nháy mắt, khiến cho thanh Minh Tần Chi Mâu cuối cùng biến mất trong tường nước. - Núi! Sau khi Vượn trắng phá vỡ ma trận tổ thành từ Minh Thần Chi Mâu, khí công toàn thân nó càng cuồng bạo hơn. Loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng gầm gào từ trong miệng nó, lập tức, cả hồ nước khổng lồ dưới chân thác nước bị cuốn ngược lên trời, hóa thành một ngọn thủy sơn, đam thẳng vào Dương Kỳ. Không sai, đúng là một ngọn thủy sơn từ biển nước ngưng tụ mà thành, nước hồ bay thẳng lên trời, đương đầu trấn áp, bao trùm chu vi mấy trượng, ầm ầm lao xuống, khiến Dương Kỳ vừa không thể né tránh, vừa không thể trốn chạy. - Cho ta xem ngươi đến cùng là có thủ đoạn gì? Dương Kỳ không sợ, song thủ nhất phần, toàn lực thi triển Thần Tượng Trấn Ngục Kình, đánh thẳng vào thủy sơn. Thiết quyền như gió, thân hình uy vũ, có lực chống sơn. ......... __________________________________________________ _________________ Mấy bạn đọc xong kích hộ mình vào 1 trong 2 dòng sau nhé. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang