[Dịch] Thánh Vương

Chương 11 : Bất bại vương quyền

Người đăng: no_dance8x

.
-----o0o----- Một chiêu này đã phát huy được uy lực mạnh mẽ của "Bất Bại Vương Quyền". Mặc dù vậy nhưng đến đây, sắc mặt của Dương Chiến tái lại. Bấy nhiêu đã biết được hắn chỉ có thể thi triển loại lực lượng này một lần mà thôi. Sau đó, hắn lại kể cho Dương Kỳ nghe phương pháp tu hành, vận hành chân khí và vận chuyển kinh mạch của sáu chiêu thủ ấn. Mãi tới khi hắn quen thuộc với môn võ công này đến nỗi thuộc lòng tất cả thì mới thôi. "Bây giờ, Kỳ nhi à. Con mau đi tập luyện đi, vi phụ đi truy xét xem rốt cuộc là kẻ nào dám đối phó với Dương gia chúng ta, hạ độc thủ với đại ca và nhị ca con. Đồng thời cũng phải nghĩ biện pháp chữa trị Ảnh độc trên người hai đứa nó." Dương Chiến vung tay lên, lão quản gia từ bên ngoài bước vào: "Lão gia muốn căn dặn gì sao?" "Ngươi hãy kiểm kê lại số báu vật ở trong kho và tất cả sản nghiệp của ta, sau đó đi thương lượng với người của phủ thành chủ, coi xem họ muốn bồi thường Phục Long đan như thế nào." Nghe thấy lời ấy, sắc mặt Dương Kỳ tái xanh, bàn tay âm thầm nắm chặt lại. Dương gia nhà hắn là dòng chính, tài phú giàu có, nhưng mà lúc này đây e rằng sắp bị khuynh gia bại sản rồi, nào là tiệm bán tơ lụa, nông trang, tiệm bán thuốc, tiệm bán linh thạch, khách điếm bán vũ khí, kho đựng báu vật... Phải giao hết những thứ ấy cho phủ thành chủ mới đủ để bồi thường giá trị của một viên Phục Long đan. Dương Kỳ hiểu rất rõ Phục Long đan là gì, là một viên đan dược thượng thừa, truyền thuyết kể rằng nó là đan dược luyện chế từ máu của loài rồng, sau khi nuốt vào, máu trong cơ thể sẽ sản sinh ra một tia long lực, lực lớn vô cùng, ngoài ra còn có thể tăng thêm tuổi thọ nữa. Nghe đồn Yến Đô thành chủ nhặt được hai viên, hắn đã tự mình nuốt một viên để đột phá cảnh giới Khí Tông, viên còn lại giấu kỹ ở trong mật thất, bị Dương Kỳ dùng thủ đoạn mua chuộc người canh gác bảo khố, lén lút tiến vào trong đó và trộm mất rồi đưa cho Vân Hải Lam để khiến nàng vui lòng. Tiếc rằng hắn lại bị mắc bẫy. Đền bù xong viên đan dược này, tất cả tài sản của gia chủ Dương gia cũng mất hết, lúc ấy e rằng chỉ lo bữa cơm cho rất nhiều người hầu, hộ vệ, nha hoàn, thị nữ cũng là một vấn đề. Dương gia phủ lớn vậy, từ trên xuống dưới cũng có hơn một ngàn miệng ăn chứ đâu có ít ỏi gì. "Con trai, không sao đâu. Người còn thì ngàn vàng mất đi cũng có ngày trở lại. Có thực lực mới là việc quan trọng nhất, Dương Chiến ta miễn cưỡng vẫn có thể đền bù được một viên Phục Long đan." Dương Chiến vỗ vai con trai mình và nói. "Nhất định con sẽ mang Phục Long đan trở về." Dương Kỳ chạy ra ngoài. Cùng ở trong Yến Đô thành, có một tòa đại phủ cách Dương Gia phủ mười con đường, nằm ở một nơi xa hơn mười dặm, trên đó viết hai chữ Trần Phủ. Cũng là nhà quyền thế, giàu sang tột bậc của Yến Đô thành, Trần gia. Lúc này, Trần gia đang nghị hội trong đại sảnh, ngồi ngay ngắn trên ghế là bốn vị gia chủ, theo thứ tự là Vương, Lưu, Lý, Hoàn, đều là gia chủ của Trần gia. Trần gia gia chủ, thân mặc áo bào rộng, khí công thâm hậu, tùy ý cử động sẽ có từng vòng từng vòng khí hoàn vờn quanh người, đó là "Tam Hoàn Khí Công" của riêng hắn, một môn công pháp thượng thừa. "Lần này Dương gia xảy ra chuyện, các người đã biết chưa?" Trần gia gia chủ chậm rãi nói. "Ta đã biết từ lâu, hơn nữa bây giờ ta đã đoán được tám chín phần kết quả." Vương gia gia chủ gõ gõ mặt bàn: "Đám cao thủ từ các chi hệ của Dương gia đến nơi này ép gia chủ thoái vị, chắc các người cũng thấy có con chim đại bàng to to màu vàng bay lượn trên trời chứ, đó chính là hội nguyên lão đến đây hòa giải đó. Chỉ là trong hội nghị xảy ra tình huống một ít tình huống khó hiểu nên ta không được rõ ràng lắm. Đến bây giờ thì mấy vị kia đều đã rời khỏi thành Yến Đô, nên người của ta không thể nghe ngóng thêm được điều gì." "Dương gia là gia tộc kiệt xuất trong rất nhiều thế gia tại thành Yến Đô, tu vi của Dương Chiến cao hơn chúng ta nhiều nên chuyện này không cần phải nghi ngờ thêm nữa. Có điều lần này đứa con thứ ba của Dương Chiến đã bị phế võ công. Hai đứa còn lại đều bị trúng Ảnh Độc đã bị người của ta nhìn thấy từ ngoài thành tiến vào. Hiện giờ người của ta đã nghe ngóng được một chuyện, Dương Chiến đã sai lão quản gia đi kiểm kê lại mấy nơi sản nghiệp, thương lượng với phủ thành chủ, chuẩn bị đền bù tổn thất vì bảo vật, ắt hẳn sẽ bị khuynh gia bại sản." Lưu gia gia chủ nói: "Dương gia suy yếu, ngày trước chúng ta đều có thù hận với nhà đó, lần này chính là thời cơ hợp sức lại, đánh con chó mù không biết nhìn đường kia! Tiếc là Dương Chiến lại không bị trọng thương, giá mà hắn cũng trúng Ảnh Độc thì hoàn mỹ quá." "Hừ! Hắn trúng ảnh độc, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi." Trần gia gia chủ âm hiểm cười giả lả. Tiếng cười ấy làm cho mấy vị gia chủ kia gai lạnh cả người. "Chẳng lẽ.... " "Đúng vậy, Trần gia ta đã liên hệ được với người của Ảnh Độc môn." Trần gia gia chủ đứng thẳng dậy, ngắm nhìn bốn phía và vỗ vỗ tay, lập tức có vài bóng người thình lình xuất hiện ở trong gian phòng, bọn họ đều che mặt, mặc y phục màu đen, trên người âm hàn, hiển nhiên đều tu luyện thuần âm chi khí. "Vị này là sứ giả của Ảnh Độc môn, Kịch Độc Tôn Giả, tu vi khí công xuất thần nhập hóa, tầng tám đỉnh phong, còn kém một bước nữa là có thể tu thành Khí Tông." Trần gia gia chủ Trần Chính Hạo giới thiêu. Mấy vị gia chủ đưa mắt nhìn nhau, gượng gạo đứng thẳng dậy. "Ha ha ha, ha ha ha.... " Kịch Độc Tôn Giả cười vang khiến người ta nổi da gà: "Lần này chúng ta tới để đối phó Dương gia, quan trọng nhất là Dương Chiến, công lực thâm hậu, đã từng nuốt vào một cành Nhiếp Không thảo, là tài liệu tốt nhất để luyện chế khôi lỗi Phi Thiên Độc Tôn, thứ hai là Vương Cấp bí truyền của võ học Dương gia, Bất Bại Vương Quyền. Thứ ba, Ảnh Độc Môn chúng ta chủ yếu đối phó với nghĩa muội của Dương Chiến, nữ đệ tử của Thiên Vị Môn, Dương Tố Tố. Chúng ta không vào được Thiên Vị Môn, nhưng nếu Dương gia gặp phải nguy hiểm thì Dương Tố Tố ắt sẽ phải chạy về giải cứu, đến lúc đó..." Dứt Lời, Kịch Độc Tôn Giả lại bật cười vang. "Chuyện... Chuyện này lại dính vào sự tranh đấu của hai đại môn phái... " Mấy vị gia chủ lại ngơ ngác nhìn nhau. Trên lục địa Phong Nhiêu, mặc dù gia tộc giàu sang quyền thế có thế lực không nhỏ, nhưng không thể bằng được thành chủ, mà thành chủ lại không thể bằng được Tông Môn, chỉ có vương triều Thánh Tổ mới có thể chống lại Tông Môn. "Các vị, lần này chúng ta sẽ khiến Dương gia hoàn toàn tan rã. Sau khi đối phó với Dương Chiến thì tiêu diệt mấy chi hệ ở bên ngoài của Dương gia cũng dễ thôi, còn đám già ở hội nguyên lão dĩ nhiên sẽ do cao thủ của Ảnh Độc Môn ra tay đánh chết! Trần gia chúng ta và Ảnh Độc Môn sẽ dành cho đám thế gia các ngươi rất nhiều chỗ tốt." Trần gia gia chủ nói: "Bây giờ, bắt đầu bàn bạc kế sách đối phó với Dương gia thôi." Âm mưu, thủ đoạn được bắt đầu từ đây. Đã mấy ngày trôi qua kể từ sau khi hội nghị gia tộc của Dương gia kết thúc, chuyện Dương Chiến sai quản gia kiểm kê lại sản nghiệp ở khắp nơi trong thành rồi giao cả cho phủ thành chủ đã lan truyền khắp Yến Đô thành. Ai cũng biết lần này Dương gia hệ chính đã bị khuynh gia bại sản rồi. Chẳng những tam nhi tử Dương Kỳ bị phế võ công mà đại nhi tử và nhị nhi tử cũng bị trúng kịch độc. Khắp nơi đều bàn tán về tin tức "Dương gia suy tàn". Ngay cả trong Dương gia phủ, từ nha hoàn, người hầu cho tới hộ vệ, ai cũng ủ rũ buồn rầu, Dương Chiến không đi kiểm kê tài sản thì lại phái người điều tra ai là người hạ độc đại nhi tử và nhị nhi tử, lúc rảnh thì lại đi tìm bài thuốc bí truyền, linh dược giải độc, bận tối ngày tối mặt. Dương Kỳ chứng kiến tất cả ở trong mắt, nhưng hắn không giúp được gì, hắn chỉ có thể lặng lẽ tu luyện ở trong bóng tối, hy vọng nâng cao được cảnh giới, giúp được mọi người trong nhà. Lại là một buổi tối, màn đêm dày đặc như nước. Dải ngân hà trên bầu trời kéo dài mênh mông tới tận chân trời, mơ hồ có ánh sáng thần lấp lánh. Trong dãy núi ít người lui tới ở ngoại thành Yến Đô, Dương Kỳ thả sức chạy băng băng, tốc độ nhanh chóng đạt tới cực hạn. Luồng khí lưu cuồn cuộn bên ngoài cơ thể khiến cả người hắn hóa thành một đường thẳng, thân thể xé rách không khí làm sinh ra những tiếng ma sát kịch liệt. Bây giờ hắn đã có khả năng "Ngày đi ngàn dặm, đêm chạy tám trăm". Khí công và thể lực đều thâm hậu và hùng hồn hơn xưa. Mấy ngày nay, buổi tối nào hắn cũng chạy hơn mấy trăm dặm ở nơi không một bóng người trong dãy núi hiểm ác đáng sợ. Khi tu luyện "Thần Tượng Trấn Ngục Kình", hắn chỉ sợ hạt bụi trong cơ thể - Cự Tượng thức tỉnh trong chớp mắt sẽ tạo ra khí tức quá mãnh liệt, bởi điều này rất dễ bị cao thủ chú ý. Dương Kỳ không ngừng tu luyện trong năm, sáu ngày. Vốn chân khí đã đầy ắp và ứ đọng khắp cơ thể. Tựa hồ có dấu hiệu phá thể mà ra, hắn hiểu rằng cơ hội đột phá đã đến rồi. Ngừng chạy, hắn đi vào trong một sơn cốc. Miệng sơn cốc có hình dạng như hồ lô, rất tối tăm. Lúc bình thường tuy mãnh thú hay qua lại và là nơi trăn lớn ngủ đông. Chỉ có điều lúc này lại lặng ngắt như tờ, bởi vì Dương Kỳ đang tỏa ra khí tức của "Thần Tượng Trấn Ngục Kình", Thần Tượng (Voi thần) trấn áp địa ngục không phải là thứ mãnh thú bình thường có thể chịu đựng nổi, cho dù là yêu thú hung tàn nhất cũng không dám liều lĩnh di chuyển. "Tốt rồi." Đứng ở giữa miệng sơn cốc hồ lô, Dương Kỳ bước đi mạnh mẽ, mỗi bước trầm như chân voi. Hai tay hắn đã cong như vòi voi, lúc này hắn đột nhiên gầm lên, sóng âm vang dội trong sơn cốc, rất nhiều tảng đá bị chấn vỡ, ào ào rơi xuống. "Thần Tượng Trấn Ngục, Cự Tượng thức tỉnh!" Hắn nâng cao khí công đến cực hạn, Lôi Đình Cự Tượng điên cuồng chạy lồng trong cơ thể, phát ra từng trận từng trận lôi đình tinh khiết, một lần nữa lại tiến vào trong thân thể của Dương Kỳ. Răng rắc! Tiếng bướm phá kén chui ra ngoài. Dường như có một quả trứng đang vỡ vụn ở trong thân thể Dương Kỳ, hoặc là một loại phôi thai thức tỉnh, một luồng khí tức bàng bạc thẩm thấu lên đỉnh đầu, bay thẳng lên trời, khí lưu cuồng bạo lập tức hóa thành bão tố, vận chuyển điên loạn ở sau thân hình của hắn, loáng thoáng rập rờn, có thể thấy được hai con Viễn Cổ Cự Tượng to lớn như ngọn núi, mang theo dã tính ngạo ngược, cuồng bạo, chà đạp lên tất cả, gầm vang ầm ầm, lao ra từ trong chốn hư không sâu thẳm. Lại thức tỉnh được một hạt cát bụi. Hiện giờ Dương Kỳ đã có được lực lượng của hai con Viễn Cổ Cự Tượng. Tất nhiên Viễn Cổ Cự Tượng không phải là voi lớn bình thường, cái mũi khẽ vòng lên là có thể nhổ tận gốc đại thụ che trời, thể hình hiện tại còn lớn hơn voi lớn ba bốn lần, hơn nữa một thân da lông, đao thương bất nhập, mình đồng da sắt. Có Cự Tượng thì có thể thao túng nguyên khí của thiên địa và sinh ra khí công giống như nhân loại. Đây là chúa tể ma thú tung hoành thời xa xưa. Truyền thuyết kể rằng, Viễn Cổ Cự Tượng là hậu duệ của Thần Tượng. (loài voi khổng lồ thời viễn cổ là con cháu của voi thần) Lực lượng của hai đầu Viễn Cổ Cự Tượng gia trì vào thân thể nam nhi cao bảy xích của Dương Kỳ, có thể tưởng tượng được một khi đánh ra sẽ khủng khiếp đến cỡ nào chăng? "Ông..." Lỗ chân lông trên người Dương Kỳ không ngừng phun ra khí lưu, vang vọng như tiếng còi hơi, lại tốt lành như tiếng ong mật kêu vang, hai tay của hắn khẽ đan vào nhau. Đúng lúc đó, khí tức toàn thân vốn vô hình nhưng dưới sự ngưng tụ siêu tốc, liền biến thành hữu hình. Chẳng những vậy, chân khí trên bàn tay lại ngưng tụ không tan, cuối cùng từ biến đổi về số lượng dần trở thành biến đổi về chất. Âm thanh đinh đang rung động từng hồi, chân khí cũng nhanh chóng cứng lại, không còn là thể khí, mà đã trở thành thể rắn như cương như thép. Một cây chiến mâu mang phong cách cổ xưa, thân mâu mang khí tức từ thời hồng hoang hiện ra trong sơn cốc và xuất hiện ở trên tay Dương Kỳ. Khí công tầng sáu, cảnh giới Binh Khí. Ngưng khí thành binh. -----o0o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang