[Dịch] Thần Thoại Cấp Liên Minh

Chương 1 : 500 năm sau

Người đăng: Tue Nguyen

Ngày đăng: 14:58 09-06-2019

Trong đầu Tần Mặc có cảm giác có một bàn tay vô hình đang kéo căng dây thần kinh của hắn, tối qua mới đấu giải lên kim cương một sau đó nằm ngủ thiếp đi ngay trước máy tính, giờ chỉ thấy bụng kêu đói, môi khô nứt. "Thằng này, vậy mà ngủ công khai trong lớp của Hàn Dao học tỷ" "Khóa học cơ bản về yêu thú của Hàn Dao học tỷ, không biết bao nhiêu người đổ xô đến, tên này có mắt không tròng này lại ngủ, lẽ nào ngực Hàn Dao học tỷ không đủ lớn, mông chưa đủ to, mặt chưa đủ đẹp hả?" ... Trong cơn mơ màng, Tần Mặc nghe thấy âm thanh xì xào bàn tnas bên tai, và một tiếng bước chân nhẹ nhàng. "Tần Mặc" Giọng nói hơi cương nhu vang lên bên tai Tần Mặc, cả lớp học cũng yên lặng, toàn bộ học sinh đều nhìn về Tần Mặc, hầu hết trong mắt mọi người đều có chút hả hê, số ít còn lại mang theo sự căm ghét sâu sắc. Trong lúc ngủ mơ, Tần Mặc nghe có người gọi mình, ngái ngủ mở mắt. Tầm mắt hắn dời lên trên, cặp đùi đẹp trắng noãn, eo thon thả và đồi núi trắng noãn phập phồng đập thẳng vào mắt, Tần Mặc còn muốn nhìn thêm xí, nhưng lập tức bị một khuôn mặt tức giận cực kỳ xinh cắt ngang. "Không phải tôi đang ở nhà sao? Sao lại tới trường rồi? Không đúng, mấy người là ai...Tôi chắc chắn còn đang nằm mơ" Tần Mặc còn chưa hoàn toàn mở mắt nhìn hết xung quanh, sau đó cho ra kết luận khiến Hàn Dao hoàn toàn tức điên. Hàn Dao tức giận ngực phập phồng dữ dội, cô chưa bao người thấy ai dám phớt lờ mình, ngủ ngay giữa giờ của cô: "Tần Mặc, tôi hỏi cậu, yêu thú loại khuyển có bao nhiêu loại, trong đó, bậc đồng, bạc, vàng tất cả có bao nhiêu loại" "Yêu thú...loại khuyển???" Vẻ mặt Tần Mặc như anh da đen đầy dấu hỏi hơi khó hiểu nhìn em gái xinh đẹp trong mơ này, mấy bữa giờ mình đâu có đọc tiểu thuyết đâu??? Sao trong mơ lại xuất hiện yêu thú? "Xem ra gần đây mình ít nghỉ ngơi, sau này phải tăng thời gian ngủ mỗi ngày, cứ như vầy nữa là đột tử" Thấy Tần Mặc nhíu mày, Hàn Dao còn tưởng hắn đang suy nghĩ, lời sau đó Tần Mặc nói...Khiến Hàn Dao đột nhiên có một kích động muốn một kiếm chém chết hắn. "Ha ha, tên rác rưởi này một ngày ngủ mười hai tiếng cũng không đủ, còn nói mình ngủ không đủ giấc" "Ngay cả bậc thấp vậy cũng không biết, quả nhiêb là một tên học tra danh xứng với thực, văn không thể làm quan, võ không thể giết địch, chưa biết chừng có ngày chết trong tay yêu thú" Âm thanh sôi nổi trong lớp khiến Tần Mặc ngẩng ra, từ lúc nào mà mơ cũng có thể chân thật thế, còn có đám người đó sao cứ luôn mồm yêu thú gì đó. "Không biết đúng không, tôi cho cậu biết, trước mắt đã phát hiện yêu thú loại khuyển, tổng cộng là 128 loại, trong đó bậc đồng có 62 loại, bậc bạc có 31 loại, vàng 17 loại, vấn đề thứ hai, xin hãy nhắc lại một chút sự kiện quan trọng trong năm đầu yêu thú" Hàn Dao cố nén kích động muốn đánh Tần Mặc một trận, đôi mắt đẹp trợn tròn, khẽ cắn hàm răng nói. Cô sẵn lòng cho Tần Mặc thêm một cơ hội, Hàn Dao rất tự tin đối với mị lực của mình, rất ít nam sinh thực sự có thể không nhìn cô, cô tin Tần Mặc chỉ là vô ý, chứ không phải cố ý khiến cô khó chịu. "Năm đầu yêu thú gì cơ? Cô tưởng là đang diễn kịch hả? Chị đại, thoạt nhìn thì trí thông minh của cô không phải bình thường, haizzz, khó khăn lắm mới mơ thấy một em xinh đẹp thế này, lại là một kẻ đần" Tần Mặc nhìn chằm chằm vào đồi núi phập phồng vì hô hấp kịch liệt của Hàn Dao, hơi thương tiếc, đáng tiếc, quá đáng tiếc. Tần Mặc thân là người chơi liên minh vương giả, người chơi nữ muốn ôm đùi hắn rất nhiều, nhưng có thể sánh ngang với vẻ ngoài của Hàn Dao đúng là chưa từng thấy. Vất vả lắm mới gặp trong mơ, không ngờ lại là kẻ đần. "Hắn đang nói..., Hàn Dao học tỷ là...Kẻ đần?" Sự im lặng trong lớp một cây kim rơi xuống cũng như quả bom nổ tung, tất cả học sinh đều sợ ngây người, nếu vẫn còn ai đó đồng cảm với Tần Mặc, vào lúc này, bọn họ cũng chỉ còn lại sự tức giận, hận không thể nghiền nát Tần Mặc. "Cậu...Cút ra ngoài cho tôi!" Giọng Hàn Dao bỗng nhiên cất cao lên mấy lần, một sát ý lạnh thấu xương như băng đao bao phủ quanh người Tần Mặc, chớp mắt khiến cơ thể hắn không ngừng run rẩy. Đồng tử Tần Mặc co lại, một nỗi hoang mang và sợ hãi vô thức trỗi dậy từ tận đáy lòng, sát ý này khiến hắn cảm thấy như đang trong đáy hồ lạnh lẽo, sát ý truyền đến tay chân, lan ra toàn thân, phảng phất trước mặt Hàn Dao, hắn chính là con thỏ đối đầu với sư tử, người đối diện nhấc ngón tay thôi cũng có thể nghiền chết hắn. "Giang Hàn, cậu trả lời" "Năm yêu thú đầu, nguyên khí trái đất khôi phục, thể chất loài người thay đổi lớn, sức mạnh và tốc độ đã được cải thiện rất nhiều, một người bình thường có thể dễ dàng nâng một vật nặng trăm cân, nếu như đã được tu luyện, sức mạnh và tốc độ sẽ tăng lên gấp bội, nhưng mà sức mạnh của động vật trong quá trình tiến hóa càng nhanh hơn so với loài người..." Tần Mặc không biết đi ra khỏi lớp như thế nào, hai chân như bị trói bằng chì sắt, đầu ngơ ngơ, cho đến sau khi hắn ra khỏi lớp mới phản ứng được. "Diễn kịch, chắc chắn là diễn kịch..." Tần Mặc lẩm bẩm cằn nhằn, ngẩng đầu nhìn lên trời, một tầng bảo hộ màu xanh thẳm hình cung rõ rệt, một cái giật mình xua đi tất cả suy nghĩ trong đầu Tần Mặc. "A..." Nhưng ngay lúc này, một luồng ký ức chạy vào đầu, trước mắt Tần Mặc tối sầm lại, bất tỉnh bên ngoài lớp. "Không hay rồi, Tần Mặc bất tỉnh..." "Hàn Dao sư tỷ dùng Võ thế với Tần Mặc..." Giấc mơ ngớ ngẩn cuối cùng cũng thức dậy, đây là ý nghĩ cuối cùng của Tần Mặc trước khi hôn mê. ____________ Tần Mặc mở mắt ra lần nữa, mùi thuốc khó chịu xộc vào mũi, bên cạnh là Hàn Dao đỏ mắt và một người đàn ông mập mạp, một bác sĩ mặc chiếc áo trắng. Đéo phải mơ! "Cậu ta tỉnh rồi, Tần Mặc tỉnh rồi" Hàn Dao thấy Tần Mặc tỉnh dậy, giống như người chết đuối cuối cùng bắt được một cọng rơm, hét lên với bác sĩ mặc áo choàng trắng. Mặc dù cô là một trong ba vị tướng bậc đồng của lớp 302 trường Tân Võ, nhưng dù sao vẫn là một thiếu nữ 17 tuổi, nếu như từ nay về sau Tần Mặc bất tỉnh tại Võ thế của cô, chưa nói đến việc ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiền đồ của cô, ngay cả chính Hàn Dao cũng không thể tha thứ bản thân. "Tần Mặc, xin lỗi, tôi không sử dụng Võ Thế với cậu, cậu có khó chịu chỗ nào không" Hàn Dao nhanh chóng xin lỗi, khóe mắt hơi hồng, lông mi dài còn vương nước mắt, dáng vẻ yếu đuối thấy là yêu với người lạnh lùng lúc nãy ở trong lớp như hai người. Tần Mặc im lặng, không phải hắn chưa tỉnh táo, mà là do hắn chẳng biết nên mở miệng thế nào, thậm chí không biết tin thế nào. Ngay trong khoảng thời gian hôn mê, Tần Mặc đã hiểu đại khái về thế giới này, ở đây, hóa ra là trái đất năm trăm năm sau! Trái đất năm trăm năm sau, vẫn có con người, nhưng loài người đã không phải là chủ nhân của trái đất nữa, yêu thú mới là chủ nhân của trái đất, yêu thú là do các loại đôbgj vật tiến hóa, con người trong một trăm năm, trong giai đoạn cao điểm đã giảm từ 6 tỷ xuống còn 2 tỷ. Mà khiến Tần Mặc kinh hãi nhất, là thế giới này vẫn còn Liên Minh Huyền Thoại, chỉ có điều Liên Minh Huyền Thoại của thế giới này, không còn là một trò chơi, mà là một sân tập cho các vị võ giả.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang