[Dịch] Thần Mộ I
Chương 3 : Chương 2 Tây Xuất Sở Cảnh
Người đăng: Shengaro
.
Tại hoàng cung Sở quốc, Hoàng đế Sở Hãn cùng trưởng bảo chúa Sở Nguyệt đang vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Hậu nghệ thần cung trong ngự thư phòng, bọn họ không hiểu được làm cách nào Hậu nghệ cung có thể được người đem trở lại hoàng cung cấm địa một cách vô thanh vô tức.
Sở Nguyệt nói: Phụ vương nhìn kìa, bên dưới Hậu nghệ thần cung có một phong thư.
Sở hãn cầm lấy lá thư mở ra, sau khi đọc xong, hai hàng lông mày của ông từ từ giãn ra.
Sở Nguyệt sau khi tiếp lấy thư nhìn lướt qua một hồi, liền vui vẻ nói: Nguyên lai là hành động của lão tổ tông, người đã đi đến đại lục rồi, một khi lao nhân gia đã lộ diện, Ngọc nhi nhất định vô sự.
Sở Hãn nói: “chỉ sợ còn lâu Ngọc nhi mới có thể quay trở về, không biết nó thể thích ứng với cách sinh hoạt của cuộc sống bên ngoài hay không.”
Sở Nguyệt nói: “ Tiểu muội vốn rất tinh nghịch, bình thường cũng hay năn nỉ con mang theo ra ngoài, như hôm này được rời khỏi đế đô nó có thể xem như cá gặp nước, phụ hoàng không cần phải quá lo lắng.
Sở Hãn có phần cảm khái nói: Lão nhân gia đã ra mặt, ta đương nhiên không có gì phải lo lắng, chỉ là…..nhị ca yêu văn chương của con mấy năm gần đây liên tục ra ngoài, bây giờ lại đến tới tiểu tinh nghịch cũng đã li khai, ba đứa con mà ta yêu quý nhất giờ đây chỉ còn mình con ở lại bên ta.
Sở Nguyệt nói:” Ca ca và muội muội rồi sẽ về bên phụ hoàng, cha đừng quá thương cảm.”
Sở hãn nói: Ừm, thật ra tiểu tinh nghịch này cũng giỏi biết cách ứng xử, nó vốn rất ngang bướng, trải qua sự rèn luyện này, nó nhất định sẽ thành thục lên không ít.” Trầm tư một lúc Sở Hãn tiếp tục nói : “ Hiện tại đã không cần phải kinh động đến Gia Cát tiền bối nữa rồi, điều cần thiết nhất bây giờ là phải phong tỏa lại tin tức về việc Thần Nam đại náo đế đô, vạn vạn lần cũng không được để lộ việc đó ra ngoài….”
Trên đường đi, Tiểu bảo chúa phát hiện Hậu nghệ cung không còn trên người Thần Nam nữa, cô không chịu được không ngừng truy vấn, Thần Nam đối với việc này hết thảy đều không trả lời, cuối cùng cô nhận định rằng có lẽ Thần Nam đã giấu Hậu nghệ cung tại phụ cận quanh khách điếm.
Đối với sự việc phát sinh đêm hôm qua cô hoàn toàn không biết gì, nhìn thấy bộ dạng ngơ ngẩn của Thần Nam, cô châm chọc:” bại hoại trông thấy bộ mặt đầy tâm sự chồng chất của ngươi, cái bộ dạng mất hồn mất vía này, trong lòng ngươi nhất định đang sợ hãi điều gì phải không?
Thần Nam không một chút khách khí, cốc lên trán Tiểu bảo chúa một cái nói:” Sợ cái đầu ngươi đó!”
Tiểu bảo chúa đau đớn nước mắt lưng tròng, tức giận nói:” Tên bại hoại chết tiệt nhà ngươi sớm muộn gì cũng có ngày ngươi sẽ lại rơi vào tay ta....”
Thần Nam vỗ lên cái vai thơm phức của Tiểu bảo chúa, nói với “giọng điệu thành khẩn”: “Mong muốn của ngươi hay lắm, quá trình sẽ rất phức tạp, nhưng cuối cùng cũng thất bại thôi. Ai chà, thật ảo tưởng, mấy cô gái trẻ trong lòng thật sự đầy ắp những mộng tưởng mà, thương thay cho hài tử chưa tỉnh giấc mộng, cái ngày đó sẽ không có khả năng xảy đến đâu.
Tiểu bảo chúa giận điên lên nói:” Xú tặc ngươi đừng có vội đắc ý, cuối cùng sẽ có một ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi hối hận về những việc làm hôm nay
Thần Nam cười nói: Tiểu ác ma ngươi đừng có si tâm vọng tưởng, vĩnh viễn không có ngày đó đâu.”
Trên đường đi Tiểu bảo chúa không ngừng đấu khẩu cùng Thần Nam, đồng thời luôn tìm cơ hội để bỏ trốn, nhưng tuyệt nhiên không có lần nào thành công.
Lúc khởi hành, Thần Nam ép Tiểu bảo chúa phải cỡi ngựa đi đường, nhưng do dung nhan Tiểu bảo chúa quá xinh đẹp, không ngừng khiến người đi đường chú ý, để tránh những phiền phức không cần thiết, cuối cùng cũng đổi thành ngồi xe ngựa. Đồng thời hắn cũng bôi bẩn lên cái mặt ngọc xinh đẹp của tiểu bảo chúa, kết quả phải chịu một trận thóa mạ của nàng ta, cuối cùng dưới sự uy hiếp của Thần Nam sự việc này cũng được giải quyết yên ổn.
Vài ngày sau, cơ thể hư nhược của Thần Nam do thi triển Khốn thần chỉ cuối cùng cũng đã khôi phục trở lại, hắn như trút được một gánh nặng.
“Trên đường quả nhiên không có một ai bám theo, chắc hẳn lão yêu quái sau khi đem Hậu nghệ cung trở về đã thông báo tình hình cho đám người Sở Nguyệt. Cao thủ của đế đô không còn đuổi theo cho thấy mười phần hết tám, chín phần là lão quái đã tự mình theo dõi” Nghĩ đến nơi ở đáng sợ của lão yêu quái, trong lòng hắn chợt nỗi lên một cảm giác lạnh cóng, lão nhân đó nếu như thực sự có mưu đồ gì đối với hắn, hắn quả thật không dám tưởng tượng nữa...
Thần Nam đem Tiểu bảo chúa trên đường đi về phía Tây thông suốt không bị ai cản trở, hoàng đế không còn phái người đi truy kích hắn nữa, thậm chí việc đại náo đế đô của hắn cũng không hề nghe bàn luận đến.
“Hoàng đế lão tử và công chúa tỷ tỷ của tiểu ác ma ngưoi đã bỏ rơi ngươi rồi, không thèm phái người đến giải cứu ngươi nữa, còn phong tỏa lại tin tức ở đế đô, xem ra bọn họ là muốn đem ngươi gả cho ta rồi”
Tiểu bảo chúa dựa lưng vào vách ngăn, liếc mắt nhìn hắn nói: “ tên xú tặc bất học vô thuật ngươi, cả sự việc đơn giản như thế mà cũng không nhận ra, vẫn còn có tâm trạng ở đó mà hồ thuyết bát đạo(nói nhăng nói càn), hừm!”
“ Ở trong mắt bọn họ xem trọng thanh danh của Sở quốc hơn là một công chúa như ngươi, nếu không làm sao lại chỉ cố phong bế tin tức xảy ra ở đế đô, đối với ngươi lại phớt lờ không thèm để ý đến?”
Hừm, bổn công chúa quyết không lý đến cách giải thích ngu ngốc đó của nhà ngươi.”
“ Ngươi có muốn được tự do không, chỉ cần ngươi biết vâng lời ta, ta sẽ cho ngươi được tự do.”
Tiểu bảo chúa hung dữ nhìn hắn một cái, rồi không thèm quan tâm đến hắn nữa.
Trên đường mặc dù Thần Nam không ngừng thực hành “nô hóa giáo dục”, nhưng Tiểu bảo chúa quật cường mỗi lần như thế đều không thèm nhìn đến hắn , làm cho nguyện vọng bắt tiểu bảo chúa biến thành thị nữ ngoan ngoãn của hắn một lần nữa tan vỡ.
Mười ngày sau, hai người Thần nam đã đến Đạm Thai thành, nơi đây có đến hai đại lộ, một đường đi thẳng về hướng tây thông với Sở quốc tây cảnh, đường còn lại hướng về phía nam dài hàng trăm dặm, sau đó quẹo về hướng tây, xuyên qua Tội ác chi thành trong dãy núi ở trung bộ đại lục , tiến về Tây đại lục
Nhìn bức bạch ngọc điêu tượng sinh động như có sinh mệnh ở quảng trường Đại Thai thành, Thần Nam cảm khái vô cùng, cho đến một vạn năm sau hắn mới hiểu rõ nguyên nhân tại sao công lực của hắn không tiến mà lùi, tất cả đều bởi vì cái người mà hắn xem như là nữ thần trong lòng ban cho.
“ Đạm Thai Tuyền, ngày nào ta có thể vũ phá hư không, nhất định sẽ đày ngươi xuống nhân gian....”
Tiểu bảo chúa ở bên cạnh liền châm chọc: “Mơ giữa ban ngày hả, dám phỉ báng Đạm Thai tiên tử à, tiên tử hiển linh, mau mau cho sấm sét xuống trừng phạt hắn đi”
Liếc thấy tay Thần Nam vung lên, Tiểu bảo chúa nhanh chóng né đầu qua một bên, mấy ngày này cái trán sáng bóng của cô đã bị hắn gỏ không biết bao nhiêu lần rồi/
Thần Nam lần này không gỏ lên trán cô, mà lấy tay kẹp chặt cái mũi lại, nói:
“Lần tới mà còn nói bậy bạ nữa, ta sẽ biến mũi ngươi thành mũi heo.”
Tiểu bảo chúa đau quá rên lên: “ai da, xú tặc mau thả ra...”
Thần Nam cười nói: “Cảm giác phục thù thật sự là không tệ.”
“Đau….....oa……. tên bại hoại chết tiệt, ta sẽ không tha cho ngươi đâu.” Tiểu bảo chúa ôm hắn đấm đá, khiến cho chúng nhân tại quảng trường phải trố mắt mà nhìn, Thần Nam vội vàng buông tay.
Trú lại một đêm tại Đạm Thai thành, Khốn thần chỉ trong nguời Tiểu bảo chúa cuối cùng cũng phát tác, mỗi tấc da đều hồng lên, li ti các mạch máu nhỏ, huyết dịch trong nội thể lưu thông nhanh hơn bình thường gấp trăm lần, cơ hồ như đang sôi lên.
“A....khó chịu quá, tên bại hoại chết tiệt nhà ngươi mau chóng giải khai chỉ pháp đó của ngươi cho ta, ta chịu không nỗi nữa rồi...” Mồ hôi thấm đẫm y phục của Tiểu bảo chúa, cô nằm trên giường không ngừng lăn lộn.
Thần Nam liền điểm lên một số huyệt đạo trên người nàng, sau khi làm cho nàng không còn cử động được liền bắt đầu không ngừng phóng lên trên người cô từng đạo đạo kim quang rồi tiến nhập vào trong nội thể nàng ta, duy trì như thế khoảng nửa thời thần
Các triệu chứng đáng sợ do Khốn thần chỉ tạo ra từ từ biến mất, thân nhiệt Tiểu bảo chúa dần trở lại bình thường.
“Bại hoại ta nguyền rủa ngươi.” Tiểu bảo chúa sau khi có thể cử động, liền nghiến răng nghiến lợi lao tới Thần Nam.
“Ta cắn…...ta bóp cổ....ta đá...ta đánh....” Không thể cắn, bóp cổ cũng như đá được, cuối cùng cô dùng đầu đánh về phía Thần Nam.
Thần Nam không dám vận công, sợ rằng sẽ gây thương tâm đến tiểu bảo chúa đang phát hỏa này, hắn phải tốn rất nhiều thời gian để chế ngự được cô.
Tiểu bảo chúa thở hỗn hễn nói: “Xú tặc ta hận ngươi đến chết, ta không ngờ ngươi lại dám thi triển chỉ pháp ác độc đó lên người ta, mau triệt để hóa giải nó cho ta.”
Thần nam nói: “Khốn thần chỉ lực tại thế gian này chỉ có mình ta có thể hóa giải, cứ mười ngày thì phát tác một lần, nếu như không có ta bên cạnh đả thông tinh huyết cho ngươi, thì mỗi lần phát tác ngươi sẽ chịu nỗi đau đớn thống khổ như ngày hôm nay, do đó ngươi cần ngoan ngoản nghe lời ta, nếu không ngươi sẽ phải hứng chịu hậu quả.
“Ngươi chết đi, chỉ có ma qủy mới nghe lời tên xú tặc như ngươi” Tiểu bảo chúa cố gắng lấy lấy gối ném về phía hắn, rồi thở hỗn hễn căm phẫn phần nào đã vơi đi
“Kế hoạch hình thành một thị nữ tuyên bố phá sản.”
Ngày hôm sau, vừa mới sáng sớm hai người Thần Nam đã nhanh chóng khởi hành tiến thẳng trên con đường hướng về Tội Ác chi thành, Đạm Thai cổ thành từ từ tiêu thất ở phía sau lưng bọn họ.
Con đường này chính là đại lộ nối liền giữa đông và tây, là con đường thông thương cực kì trọng yếu trên đại lục, mỗi ngày lưu lượng khách thương đều cực kỳ lớn, khiến cho con đường nơi biên giới này không lúc nào được yên tĩnh.
Trên đường ăn gió nằm sương, hai người cuối cùng cũng đã đến được thành phía tây của Sở quốc ------– Vọng Phong thành, tòa thành to lớn này vô cùng kiên cố, là vị trí hiểm yếu trên con đường nối liền đông tây phương.
Vọng Phong thành này vốn có một lịch sử lâu đời, căn cứ vào truyền thuyết tòa Vọng Phong thành này trước kia được xây dựng trong thời gian đại chiến của đông và tây phương, trải qua gần cả vạn năm, thành trì này cũng đã trải qua nhiều lần biến động. Cấu trúc Vọng Phi thành hiện nay đã có cách đây 1 ngàn năm, từ đó đến nay vẫn không thay đổi, chỉ là quy mô trước kia đã được mở rộng ra rất nhiều lần mà thôi.
Mặc dù cả hàng ngàn năm Đông Tây phương đã nổ ra rất nhiều trận đại chiến, nhưng vô luận là ở triều đại nào đi nữa, đều lấy thành trì này là một vị trí quân sự trọng yếu, luôn có một lực lượng lớn quân đội túc trực. Hiện tại là thời bình, quân đội trong thành chủ yếu là kiểm tra các khách thương vãng lai và kiểm tra hàng hóa mà thôi.
Thần Nam trước khi tiến đến Vọng phong thành, đã tiến hành môt cuộc “tiến thành giáo dục” đối với tiểu bảo chúa, uy hiếp cô phải phối hợp với hắn trả lời những câu hỏi của binh lính một cách hoàn hảo.
Tiểu bảo chúa ban đầu mở miệng châm chọc, tuyên bố quyết đóng kịch không tố cáo những hành vi ác nhân của hắn, nhưng Thần Nam vẫn tiến hành một cuộc đe dọa đối với nàng, chỉ cần nàng dám nói một điều gì “không đúng” hắn sẽ hủy dung nhan của nàng, hơn nữa hắn sẽ cho nàng chịu đựng đau đớn do Khốn thần chỉ lực phát tác, tiểu bảo chúa đành phải thỏa hiệp với hắn mà trong lòng thống hận vô kể.
Cuối cùng cũng đến lúc nhập thành, hai người tiến lại bàn tra xét, Thần Nam vốn đã chuẩn bị sẵn từ trước, dễ dàng nói ra những lời hoa ngôn lừa gạt để vượt qua.
Đương nhiên trong toàn bộ quá trình tra khảo cũng có giai đoạn khám xét, mặc dù toàn bộ gương mặt của tiểu bảo chúa đã bị Thần Nam bôi bẩn, nhưng cái nét thiên sinh lệ chất vẫn là không thể che đậy được, kết quả dẫn đến một tên binh sĩ động tay động chân, lập tức khiến nàng ta tức giận muốn phát tác cơn điên của mình, Thần Nam nhanh chóng cản cô lại đặt xuống một vài kim tệ, rồi vội vàng kéo nàng tiểu bảo chúa đang nộ hỏa cuồn cuộn rời khỏi chổ đó.
Sau khi đi vào trong thành, , Tiểu bảo chúa tức giận thở hồng hộc nói: “ Thật là nhục nhã quá mà, Sở quốc ta vì sao lại có cái loại binh lính như vậy, sau này ta mà quay trở về đế đô nhất định hạ lệnh giết đám binh sĩ vô lại đó”
Thần Nam cười nói:” Như vậy ngươi sẽ phải giết một phần tư số binh sĩ , tính ra hơn mười vạn người phải đầu rơi xuống đất.”
“Nói nhảm, Sở quốc bọn ta làm sao lại có đám ác binh như thế kia chứ?”
“ Ngươi không tin? Vậy ta dẫn ngươi đi đến trước mặt đám binh sĩ đó một
vòng.”
Tiểu bảo chúa vội vàng lắc đầu, nếu như lại có đám binh sĩ động tay động chân đối với cô, cô nhất định sẽ vô cùng tức giận.
Vọng Phong thành mặc dù là một vùng đất trọng yếu, nhưng trong thành vẫn vô cùng phồn hoa, trong thành có một loại nghề nghiệp đặc biệt hưng thịnh, đó chính là dong binh (lính đánh thuê).
Phía bên ngoài Vọng Phong thành lại là một dãy quần sơn mù mịt, ở trên đường đi thông đến Tây đại lục không chỉ có các loại hung cầm mãnh thú, mà còn có cả các đạo phỉ cường hãn, đến nỗi phần lớn số người đi trên con đường này thông thường đều kết bạn với nhau để lên đường, thậm chí đại đa số những người đó còn dùng tiền để mời một số lính đánh thuê, để bảo vệ sự an toàn của tài sản cùng sinh mệnh của mình.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện