[Dịch] Thần Ma Chi Mộ

Chương 33 : Khẩn cầu

Người đăng: anhhungsida

.
Quay trở lại tiệm dược, Lâm Bảo Đức dặn dò bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy, sau đó đưa thẳng Triệu Thụy lên lầu ba, vào nhà của mình. Đặt cây vương sâm ngàn năm cẩn trọng(1) đặt lên trên bàn trà, Lâm Bảo Đức húng hắng hai tiếng rồi hỏi: "Tiểu huynh đệ, cậu họ gì?" "Tôi họ Triệu." "Ồ." Lâm Bảo Đức gật đầu, vuốt vuốt bộ râu nói, " Tiểu Triệu, ta nói cho cậu hay, cây nhân sâm này của cậu không chỉ là vật phàm, mà là một vật trân qúy hiếm có, khả ngộ bất khả cầu (ý nói chỉ gặp khi có duyên), gọi là vương sâm ngàn năm; trải qua ngàn năm hấp thu thiên địa linh khí, nhật nguyệt tinh hoa, mới có thể tạo ra được hình dạng này. Nếu dùng để làm thuốc, sẽ có công hiệu khởi tử hồi sinh. Tuy là khởi tử hồi sinh gì đó có chút khoa trương, nhưng nói dùng nó để làm thuốc có thể chữa trị nhiều tuyệt chứng cũng chẳng khoa trương chút nào. Ta hành y đã mất mươi năm, cây vương sâm ngàn năm này chính là lần đầu tiên nhìn thấy đó!" Triệu Thụy vừa nghe lão nói như vậy, nhất thời cảm thấy lão trung y này quả thật danh bất hư truyền, nhân phẩm rất không tệ. Đối mặt với một món bảo bối như vậy, nếu là kẻ hơi có chút lòng tham, e rằng đều sẽ suy tính làm sao để đánh tráo lấy đi(2). Vương sâm ngàn năm trong tay mình, vậy mà lão trung y này lại nói rõ theo sự thật, không chút giấu diếm. Phẩm chất này ở trong xã hội bây giờ có thể nói là vô cùng quý giá. "Xem ra vận khí của ta không tồi, không ngờ có được một kiện bảo vật như vậy." Triệu Thụy cười cười nói. Lâm Bảo Đức không nói gì, chỉ vuốt râu, mắt nhìn chằm chằm lên cây vương sâm ngàn năm trên bàn trà, như thế nào cũng không dứt ra, do dự cả nửa ngày trời, lão rốt cục mở miệng nói: "Tiểu Triệu, ta muốn thương lượng với cậu một việc." "Ừm? Chuyện gì?" Lâm Bảo Đức nói: "Cậu có thể đem cây vương sâm ngàn năm này bán một chút lại cho ta hay không. Cũng không cần nhiều lắm, chỉ cần một miếng nhỏ là được. Đương nhiên, vương sâm ngàn năm này là bảo vật hiếm có, giá cả tất nhiên cũng không hề rẻ, cậu cứ việc ra giá, chỉ cần là trong khả năng của ta, ta sẽ thỏa mãn yêu cầu của cậu." Triệu Thụy không biết chuyện Lâm phu nhân bị tai biến, cho nên khi vừa nghe Lâm Bảo Đức nói như vậy, phát giác lão ấy hình như dù táng gia bại sản cũng phải lấy được một miếng vương sâm ngàn năm, trong lòng liền không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, vì vậy thử dò hỏi: "Cây vương sâm ngàn năm này mặc dù trân quý, nhưng đây dẫu sao cũng chỉ là một cây sâm mà thôi, ông sẽ không vì nó mà tất cả gia tài cũng đều đem ra đặt chứ." Lâm Bảo Đức nhất thời cười khổ: "Vì chữa chạy bệnh tình cho bà nhà ta, gia sản của ta đã sớm tiêu hao gần hết, bây giờ chẳng còn lại bao nhiêu, về mặt tiền nong khẳng định sẽ không đủ. Tuy nhiên, ta làm nghề y đã được nhiều năm, cũng là vẫn còn có mấy người bằng hữu, nếu tìm bọn họ vay một ít ắt cũng không có vấn đề gì." "Lão Phu nhân bị bệnh?" Triệu Thụy có chút kinh ngạc, ngay với y thuật của Lâm Bảo Đức mà cũng không có cách nào cứu chữa được phu nhân của mình. Nếu nói như vậy vấn đề này rõ ràng là rất nghiêm trọng. Lâm Bảo Đức nặng nề thở dài, âm thanh dường như trở nên thê lương: "Bà nhà ta một năm trước đột nhiên bị đột quỵ nặng. Mặc dù sau đó được ta cứu chữa, bảo tồn được một cái mạng, nhưng thần kinh và mạch máu não bị tổn thương, nửa người trên bị liệt, thần trí đôi lúc cũng không rõ ràng, hoàn toàn mất đi năng lực tự sinh họat. Vì chữa trị cho nàng, ta có thể nói là đã vắt hết óc, rốt cục phối chế ra một phương thuốc hữu hiệu đối với bệnh tình nàng. Nhưng một vị tài dược quan trọng nhất trên phương thuốc này - Vương sâm ngàn năm - lại không cách nào lấy được, thậm chí có tiền cũng không thể mua. Không có vương sâm ngàn năm, phương thuốc nọ của ta cũng không có tác dụng gì. Chuyện này đến giờ vẫn khiến lòng ta như lửa đốt(3) a!” “Nhưng mà, Tiểu Triệu, cậu xuất hiện mang theo cây vương sâm ngàn năm này, đã khiến cho ta từ trong tuyệt vọng lại thấy được hy vọng, vương sâm ngàn năm này thần diệu vô cùng, chỉ cần lấy một miếng nhỏ đem đi làm thuốc, từ từ chữa trị, bệnh tình của lão bà nhà ta ắt hẳn sẽ có thể được chữa hết. Cho nên, ta ngàn vạn lần hy vọng cậu có thể bán một chút sâm vương cho ta, không cần nhiều lắm, chỉ cần một đoạn ngắn là được!" Nói đến đây, ánh mắt của Lâm Bảo Đức có chút kích động, vẻ mặt trông chờ nhìn Triệu Thụy, ngữ điệu mang vẻ khẩn cầu, mong rằng hắn có thể đáp ứng. Lão trung y này …… là người tốt. Triệu Thụy thầm nghĩ như vậy. Từ trong ngữ điệu của Lâm Bảo Đức, hắn có thể cảm giác được phần thâm tình đối với vợ của lão nhân này. Vợ của Lâm Bảo Đức dù đã không thể lo cho sinh họat của bản thân, nhưng lão trung y này lại không hề bỏ rơi(4), phí tâm tận lực, chẳng tiếc khuynh gia bại sản cũng muốn làm cho vợ hồi phục khỏe mạnh trở lại. Sự cố chấp cùng tấm thâm tình này đã sớm lặng lẽ làm rung động Triệu Thụy. Sau khi suy nghĩ một chút, Triệu Thụy mở miệng nói: "Lâm giáo sư, nếu vương sâm ngàn năm này đối với ông quan trọng như thế, kỳ thật có đưa cả cây cho ông cũng không sao." "A? Cả cây đều cho …… cho ta?" Lâm Bảo Đức giật mình há hốc miệng, thiếu chút nữa còn tưởng rằng lổ tai mình đã nghe lầm! Cho dù chỉ là một một miếng vương sâm ngàn năm nho nhỏ, cũng đã quý hơn kim cương vàng bạc rất rất nhiều. Nếu như bán cả cây, tuyệt đối sẽ có hàng lọat những cao quan cự phú giành nhau tranh mua, lúc đó cho dù có đưa ra một cái giá trên trời cũng không thành vấn đề. Ấy thế mà người thanh niên trước mặt này lại dễ dàng tùy tiện đem bảo bối như vậy đưa cho mình! Lão thật sự là không thể nào tin được! "Đây ……. đây thật sự là một vật rất rất quý đó ……" Lâm Bảo Đức ngay cả nói cũng có chút lắp bắp. Lão mặc dù muốn có vương sâm ngàn năm đến cực độ, nhưng cũng biết rõ giá trị của tiên sâm này, thật sự là không dám tin mình chẳng cần bỏ ra một phân tiền đã lấy được bảo vật trân quý như thế. "Tôi vẫn nói chưa nói hết." Triệu Thụy cười cười, "tôi cũng không phải là không có điều kiện. Tôi muốn ông giúp tôi giám định tiếp một vật tương tự, nếu ông có thể xác định được, tôi sẽ đưa cây vương sâm ngàn năm này cho ông, coi như là thù lao của lần giám định này. Nếu ông không thể giám định được, ừm, tôi cũng sẽ lưu lại một mẩu vương sâm ngàn năm để ông chữa bệnh cho phu nhân. Tuy nhiên, phần dư còn lại tôi sẽ mang đi. Ông thấy thế nào?" Hắn hiện tại đã bước vào Đoạt Linh trung kỳ, vương sâm ngàn năm đối với sự tu luyện của hắn đã không còn nhiều trợ giúp. Nhưng mà cái loại tuyết sâm không rõ tên nầy, lại có thể làm gia tăng chân khí trong cơ thể hắn một cách đáng kể. Cho nên hắn vô cùng muốn biết rõ lai lịch của loại tuyết sâm kỳ lạ này. Cho dù có phải vì vậy mà bỏ ra một cây vương sâm ngàn năm, cũng là đáng giá. Lâm Bảo Đức trong lòng thập phần kinh ngạc. Lão mặc dù không biết Triệu Thụy muốn để lão giám định món bảo bối gì. Nhưng lão có thể khẳng định món bảo bối này so với vương sâm ngàn năm chính là còn muốn trân quý hơn! Nếu không, Triệu Thụy sẽ không đem vương sâm ngàn năm ra làm thù lao. Bất kể là như thế nào thì đề nghị của Triệu Thụy cũng cực kỳ hấp dẫn, lão không thể không đáp ứng. "Được, Tiểu Triệu, cậu hãy đem kiện bảo bối muốn giám định kia ra cho ta xem một chút đi." Triệu Thụy gật đầu, đặt tay ở bên cạnh bàn trà, đó là điểm mù của tầm mắt Lâm Bảo Đức, sau đó hắn lặng lẽ lấy từ trong Nhẫn Càn Khôn ra một cây tuyết sâm, đặt lên bàn trà. Lâm Bảo Đức thấy cây tuyết sâm này không khỏi có chút nhíu mày, cảm thấy tuyết sâm này thật sự là cực kỳ quái dị, nhưng lại tựa hồ có chút quen thuộc, dường như có liên quan đến ghi chép trong quyển y thư nào đó mà lão đã từng đọc qua. Đột nhiên, lão nhớ lại lúc lão còn trẻ, đọc trên một quyển điển tịch cổ y đã tuyệt bản, đã từng thấy có những miêu tả liên quan đến tuyết sâm: Thời thượng cổ có tiên sâm vạn năm, trải qua vạn năm hấp thu linh khí thiên địa, tinh hoa nhật nguyệt mà hóa thành nhân hình. Toàn thân nó trắng như tuyết, lại có dị hương vây quanh, trông tựa mây mù. Đấy chính là tiên gia chí bảo, khả ngộ bất khả cầu. Sau khi ăn vào có thể khởi tử hồi sinh, phản lão hoàn đồng. Nếu như dùng để luyện chế tiên đan, khi đó tu vi tiến nhanh, pháp lực thông thần. Đến tận bây giờ, đối với việc loại tiên sâm vạn năm này là kỳ vật có thật hay chỉ là một loại truyền thuyết thần thoại, Lâm Bảo Đức vẫn luôn giữ thái độ hoài nghi. Dẫu sao, lão đã hành y mấy chục năm, kiến thức cũng không tính là ít, vậy mà vẫn chưa bao giờ thấy qua tiên sâm vạn năm, thậm chí còn chưa từng nghe người ta nhắc tới. Vương sâm ngàn năm đã là cực phẩm trong cực phẩm. Thật nghĩ không ra, hôm nay không ngờ có người đã đem tiên sâm vạn năm ra trước mặt mình! Lâm Bảo Đức tròng mắt trợn trừng, vô cùng chấn kinh nhìn Triệu Thụy. Đột nhiên lão cảm thấy, trên người chàng thanh niên ngồi trước mặt mình như là được phủ bởi một lớp sương mù, khiến kẻ khác cảm thấy thần bí khó lường. Lão lúc này đã rõ ràng vì sao ngay cả trân bảo quý hiếm như vương sâm ngàn năm mà Triệu Thụy cũng chẳng để vào trong mắt. Ra là hắn còn sở hữu tiên sâm vạn năm, loại tiên vật chỉ xuất hiện trong truyền thuyết! "Cây …… cây tiên sâm vạn năm này là từ nơi nào mà lấy được? Nó là tiên vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết a!" "Cơ duyên xảo hợp, ngẫu nhiên mà có thôi." Triệu Thụy trả lời mập mờ một câu. "Cơ duyên xảo hợp?" Vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Bảo Đức biến thành cười khổ. Ngay cả tiên vật như vậy đích cũng có thể lấy được, cái cơ duyên này lớn biết bao a! Cẩn thận quan sát(5) hai mắt Triệu Thụy, chợt phát hiện lúc hắn biết được bảo vật này là tiên sâm ngàn năm cũng chẳng có hiển lộ ra thần sắc kinh hỉ đặc biệt gì, tựa hồ cũng chẳng hề đặc biệt quan tâm. Lâm Bảo Đức trong thâm tâm không khỏi có chút hoài nghi, tiên sâm vạn năm trên tay Tiểu Triệu có lẽ không chỉ có một cây này. "Tiểu Triệu, tiên sâm vạn năm trên tay cậu e rằng không chỉ một cây này chứ?" Lão dò hỏi một câu. Triệu Thụy mặc dù cảm thấy thái độ của Lâm Bảo Đức rất tốt, nhưng hôm nay chỉ mới là lần đầu gặp mặt, quen biết không lâu, nên cũng không muốn nói ra chi tiết. Tuy vậy, hắn cũng không muốn lừa gạt lão nhân trước mặt, vì vậy đã không có trả lời trực diện, chỉ là cười cười nói: "Ngày hôm qua tôi không cẩn thận đã ăn sống một cây." Lời này của Triệu Thụy chính là lập lờ nước đôi(6). Vừa có thể hiểu là, tiên sâm vạn năm tổng cộng chỉ có hai cây, sau khi ăn một cây, chỉ còn một cây ở trước mặt; vừa lại có thể hiểu là, tiên sâm vạn năm trên tay hắn rất nhiều, cho dù ăn một cây cũng chẳng quan tâm. Còn về phần phải hiểu như thế nào, hoàn toàn tùy vào cái nhìn cá nhân. "A? Ăn sống? Cậu đã ăn sống tiên sâm vạn năm!" Lâm Bảo Đức vừa nghe xong mấy lời này, huyết áp chợt tăng vọt, lòng đau đến độ thiếu chút nữa đã ngất đi. Về phần trên tay Triệu Thụy tới cùng có bao nhiêu tiên sâm vạn năm, lão cũng chẳng có thời gian suy nghĩ. "Đây không phải là rau cải, mà là tiên sâm vạn năm, là tiên vật trong truyền thuyết đó a! Chỉ một miếng cỏn con là đã có thể giúp người trừ bỏ tuyệt chứng, khởi tử hồi sinh! Đây chính là tiên gia bảo bối mà ngay cả siêu cấp cự phú, cao quan trong giới chính trị, có mơ cũng không dám mơ đến, vậy mà cậu lại ăn sống! Ăn sống a! Cậu thật sự là …… thật sự là ……" Nói đến đây, lão cũng có chút thở không ra hơi. Rất vất vả để lấy lại hơi, Lâm Bảo Đức lúc này mới ngửa đầu thở dài một tiếng: "Phí hết lộc trời(7), thật đúng là phí hết lộc trời a! Bảo vật trân quý như vậy không ngờ cậu lại cứ vậy mà ăn sống!" Thở dài xong, Lâm Bảo Đức vội vã cầm lấy cây vương sâm ngàn năm trên bàn trà thu về. Lão thật sự là rất cần cây vương sâm này, hơn nữa lão thật sự sợ là Triệu Thụy sẽ lại quẳng bảo bối này đi. Cái tên gia hỏa mà ngay cả tiên sâm vạn năm cũng dám ăn sống, thì dĩ nhiên lại càng không để vương sâm ngàn năm này vào mắt. Triệu Thụy lại không cảm thấy chính mình có chỗ nào lãng phí cả. Tiên sâm vạn năm làm tăng cường chân khí trong cơ thể hắn còn nhanh hơn tốc độ mà hắn tu luyện. Đối với một tu chân giả mà nói, đây mới là việc quan trọng nhất. Về phần cái gì mà trừ khỏi tuyệt chứng, khởi tử hồi sanh, đối với hắn chẳng có quan hệ nhiều lắm. Hơn nữa, bên trong Nhẫn Càn Khôn vẫn còn rất nhiều, cho dù có ăn thêm mười cây tám cây, cũng chẳng cần phải quá để ý. Không ăn mới là lãng phí. Tất nhiên, Lâm Bảo Đức không phải là nhân sĩ của tu chân giới, lại hoàn toàn chẳng biết gì về tu chân, nên Triệu Thụy cũng có thể hiểu được nỗi đau thấu ruột gan(8) của lão. (1) nguyên văn “珍而重之” (trân nhi trọng chi): nâng niu thận trọng (2) nguyên văn “忽悠” (hốt du): gạt lấy, tráo đổi (3) nguyên văn “心急如焚” (tâm cấp như phần): lòng như lửa đốt, thành ngữ Trung Quốc (4) nguyên văn “不离不弃” (bất ly bất khí): không rời không bỏ (5) nguyên văn “打量” (đả lượng): dùng như đánh giá, đo lường, mình dùng quan sát vẫn có thể hiểu cùng ý (6) nguyên văn “模棱两可” (mô lăng lưỡng khả): hai góc/mặt đều được, ý nói muốn hiểu kiểu nào cũng được (7) nguyên văn “暴殄天物” (bạo diễn thiên vật): thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ hao phí một thứ quý giá (8) nguyên văn “痛心疾首” (thống tâm tật thủ): vô cùng đau khổ Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang