[Dịch] Tầm Đỉnh Ký
Chương 16 : Thâm dạ nhập cung/font>/b>
Người đăng: Băng Quỷ
.
Chu Thiếu Dương từ Nỗ Nhĩ Cáp Xích biết được tin tức về mẫu đỉnh, liền quyết định thu thập tấm Tứ cảnh đồ trong hoàng cung trước. Nhưng hắn lại không biết rõ nội tình trong hoàng cung như thế nào, chỉ biết một điều chắc chắn là trong hoàng cung phòng bị cực kỳ nghiêm ngặt. Muốn lấy tấm đồ đó thật không dễ dàng.
Trong lòng đã có chủ ý, quyết định trước tiên cần phải tìm hiểu rõ nội tình trong hoàng cung rồi sau đó mới hành sự. Chu Thiếu Dương liền đi ra ngoài, trong lòng hy vọng có thể từ dân chúng trong lúc vô ý mà thu hoạch được một số tin tức. Chỉ đáng tiếc là thường dân căn bản không thể nào biết được nội tình trong hoàng cung. Sau một hồi dò hỏi thì một chút tin tức cũng không có, Chu Thiếu Dương rầu rĩ trờ về khách điếm ăn uống nghỉ ngơi. Hắn trầm tư suy nghĩ hồi lâu, rồi quyết định mạo hiểm xâm nhập vào hoàng cung để tìm bức họa đó.
Màn đêm buông xuống, Chu Thiếu Dương cải trang kỹ lưỡng, mở cửa sổ thi triển khinh công thẳng hướng hoàng cung. Hắn nấp trên bức tường thành của Tử Cấm thành cao mười mét, chỉ thấy bốn hướng Đông Nam Tây Bắc có bốn cổng thành chia ra gồm có Ngọ môn, Thần Vũ môn, Đông Hoa môn, Tây Hoa môn.
Cả khuôn viên hình chữ nhật của hoàng cung hiện ra trước mắt Chu Thiếu Dương. Tại mỗi góc của tường thành đều có một vọng gác vô cùng tinh xảo. Chu Thiếu Dương cúi đầu nhìn xuống nhìn thì thấy trên bốn vọng gác đều có binh sĩ canh gác, hơn nữa số lượng lại rất nhiều. Xem ra việc phòng bị thật sự rất nghiêm ngặt.
Chu Thiếu Dương hiện đang tiến vào ngọ môn, cửa chính của Tử Cấm thành. Trước mặt hắn là một đình viện rộng lớn, một con suối uốn lượn như một dây ngọc đái chảy ngang qua theo hướng đông tây. Phía trên có năm cây cầu bằng cẩm thạch tuyệt đẹp bắc qua.
Phía bắc cây cầu là Thái Hòa môn, hai bên có tượng hai chú khỉ bằng đồng đứng gác rất uy vũ. Chu Thiếu Dương sau khi xem xét rõ tình huống khắp nơi liền nhân lúc vệ binh còn chưa kịp quay về thi triển khinh công vựơt qua Thái Hòa môn, cẩn thận hạ xuống.
Thái Hòa điện gồm ba đại điện, là trung tâm của Tử Cấm thành. Cũng bởi vì đang là lúc đêm khuya cộng thêm cấm lệnh của triều đình không cho ai được tới trước Thái Hòa điện vào buổi tối. Vì vậy phía trước điện không hề có một bóng người nào. Song Chu Thiếu Dương vẫn không dám lơ là mà lặng lẽ đứng chờ một lúc rồi mới nhanh chóng tiến tới trước cửa điện. Hắn nhìn bốn phía quan sát kỹ lưỡng rồi nhẹ nhàng mở cửa tiến nhập vào bên trong. Trong điện rất tối, Chu Thiếu Dương mặc dù có thể nhìn rõ các vật nhưng nếu muốn tìm bức họa thì hắn chỉ còn cách bật hỏa tập lên rồi dựa vào đó mà tìm kiếm.
Chỉ thấy trong đại điện có một cái đài cao hai mét phủ thảm đỏ. Trên đài có một cái ghế chạm trổ hình rồng bằng vàng, đằng sau có bình phong khắc hình con rồng nên Chu Thiếu Dương biết đấy chính là bảo tọa của hoàng đế. Hắn thấy phía trên không có gì liền quay đầu lại nhìn. Thấy hai bên có sáu cây cột lớn, mỗi cây đều có hình rồng vàng uy mãnh uốn quanh, nhìn khắp bốn bức tường xung quanh không hề thấy có một bức họa nào được treo trên tường bèn tắt hỏa tập bước ra ngoài điện.
Chu Thiếu Dương tiếp tục hướng về phía hậu điện để tìm nhưng vẫn không thấy. Sau khi né tránh bọn vệ binh lại tiếp tục tìm kiếm trong Trung hòa điện và Bão hòa điện nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Chu Thiếu Dương liền đi ra tiếp sau hậu điện. Chỉ thấy sau phiến đá là một quảng trường nhỏ hình chữ nhật, điểm không giống với tiền điện là ở đây vệ binh rõ ràng đông hơn, xem ra giới bị còn thâm nghiêm hơn ở tiền điện nữa. Kì thật Chu Thiếu Dương không biết là hắn đã vào nội đình của hoàng cung rồi.
Thì ra quảng trường hình chữ nhật trước mắt Chu Thiếu Dương phía tây thông với Long Tông môn, phía đông đến Cảnh Vận môn, chia Tử Cấm thành trước sau thành hai khu vực lớn. Kiến trúc chủ yếu ở phía Nam của quảng trường là ba tòa đại điện và Hoa cái điện, Cẩn Thân điện ở hai mé đông và tây, được gọi là “tiền triều”. Phía Bắc của quảng trường trong Càn Thanh Môn được gọi là “nội đình”, chính là nơi hoàng đế và hậu phi đang sinh sống. Các kiến trúc chủ yếu ở đó là Càn Thanh cung, Giao Thái điện, Khôn Ninh cung và Đông Lục cung, Tây Lục cung.
Do lúc này là nửa đêm, ở đây tự nhiên là phải được canh phòng cẩn mật hơn. Chu Thiếu Dương thấy tình hình như thế liền vô cùng cẩn thận đến trước một tòa điện đường. Chỉ thấy trước cửa có hai vệ binh đứng canh cửa, ngoài ra còn có vệ binh không ngừng lai vãng tuần tra. Chu Thiếu Dương thấy như vậy, không kìm được cảm thấy có chút khó khăn, song hắn nhanh chóng nghĩ ra một kế. Hắn nhân lúc binh sĩ tuần tra vừa mới đi qua liền thi triển Phi Thiên Bộ, nhanh như chớp tiến đến trước mặt hai vệ binh canh cửa, dùng phương pháp sét đánh không kịp bưng tai điểm huyệt hai tên binh sĩ, tiện tay mở cửa tiến vào phía bên trong điện.
Ở đây có điểm bất đồng so với tiền điện là có thắp nến. Bên trong bài trí một chiếc bàn và một chiếc ghế. Trong điện còn có kệ sách, trần thiết không ít trúc giản và cổ thư. Khi hắn đi đến gần bàn thì thấy trên bàn còn để vài quyển tấu chương. Thì ra đây chính là Giao Thái Điện, nơi hoàng đế hàng ngày xử lý chính vụ và phê duyệt các loại tấu chương.
Chu Thiếu Dương thấy trên kệ sách và trên bàn đều không có tấm đồ mà mình muốn tìm bèn nhìn quanh quất bốn phía tìm kiếm. Đột nhiên hắn nhìn thấy ở hai mé đông và tây của chiếc bàn có treo hai tấm đồ họa, một tấm là sơn thủy đồ, một tấm là vẽ phong cảnh. Trước tiên hắn bước đến tấm họa sơn thủy, chỉ thấy trong tranh thế núi hiểm hóc, núi non trùng điệp, còn có một dòng thác đổ thẳng từ trên núi xuống, quả là một bức tranh đẹp. Bên dưới có đề danh của Lưu Bá Ôn. Xem ra đây chính là một trong các bức Tứ cảnh đồ mà mình muốn tìm. Chu Thiếu Dương không khỏi mừng rỡ như điên vội gỡ bức họa cất vào trong người.
Vừa muốn rời khỏi điện.
Đột nhiên cánh cửa đại điện bật mở. Chỉ thấy một lão già độ khoảng năm mươi, thân cao lục xích xuất hiện trước mặt của Chu Thiếu Dương. Lão già nhìn Chu Thiếu Dương hét lớn:
- Người tới là ai dám ngang nhiên đêm tối xâm nhập hoàng cung. Còn không mau bó tay chịu trói.
Nguyên lão già này chính là Mạnh Kiếm Thanh, là thống lĩnh và giáo luyện thị vệ trong cung. Ông ta từng bái một trong ngũ đại cao thủ “Phong, Hỏa, Lôi, Điện, Vân” nổi danh năm mươi năm về trước là Lôi Đình Khoái Kiếm Trác Nhất Phàm làm sư phụ, tập thành một thân võ công. Xuất đạo chưa lâu thì một mình một kiếm tiêu diệt tổng đà của “Kim Y Bang” nổi danh xấu xa trong giang hồ lúc bấy giờ. Nghe nói trong cuộc chiến đó, một mình ông ta cùng lúc chống đỡ sự tấn công của năm cao thủ rồi sau đó tiêu diệt tất cả.
Truyền ngôn rằng sau đó ông ta cũng bị trọng thương phải dưỡng bệnh hết một năm trời. Nhưng ông ta cũng từ đó mà nổi danh, quả là danh vọng đáng quý khó mà đạt được. Sau này ông ta từ đơn kiếm chuyển sang song kiếm, sáng tạo ra bộ kiếm pháp mới. Nghe đồn trên giang hồ có rất ít người có thể chịu được mười chiêu dưới song kiếm của ông ta. Chỉ đáng tiếc là mười năm trở lại đây người trên giang hồ đã không còn thấy ông ta ở đâu, ai ngờ ông ta lại giữ chức thống lĩnh thị vệ của triều đình.
Hôm nay xảo diệu lại đúng phiên ông phụ trách phòng vệ trong hoàng cung. Vì vậy, Mạnh Kiếm Thanh cũng đi quanh để tuần tra. Khi đi ngang qua Giao Thái điện thấy hai binh sĩ canh cửa thần sắc có vẻ khác lạ bèn tới kiểm tra xem thử, liền phát giác ra cả hai đều đã bị người ta điểm huyệt toàn thân bất động. Phát giác trong điện có bóng người liền đoán rằng có kẻ đột nhập vào hoàng cung. Vì vậy ông ta liền đẩy cửa tiến vào tính bắt lấy người đột nhập.
Chu Thiếu Dương thấy hành tung đã bị bại lộ, biết rằng dưới tình huống này có nói nhiều cũng vô ích. Liền vận hết công lực xuất chưởng đánh thẳng về Mạnh Kiếm Thanh. Đồng thời thi triển khinh công chuẩn bị tông cửa bỏ chạy.
Song Mạnh Kiếm Thanh dường như biết ý đồ của Chu Thiếu Dương. Vì vậy không hề tránh né, tả chưởng vung lên hóa giải chưởng lực của Chu Thiếu Dương, đồng thời hữu chưởng đánh thẳng tới ngực của hắn. Chu Thiếu Dương thấy vậy chỉ đành vung chưởng đỡ lấy chưởng lực của Mạnh Kiếm Thanh. Chỉ nghe “Bùng “ một tiếng, hai chưởng đánh vào nhau, song phương đều cảm thấy đối phương nội lực rất thâm hậu. Sau khi đối chưởng, Chu Thiếu Dương liền bị đánh lùi về phía sau. Hắn không thể ngờ rằng trong hoàng cung lại có cao thủ như vậy. Thật đúng là phòng bị nghiêm ngặt.
Mạnh Kiếm Thanh thấy Chu Thiếu Dương lui lại liền cười lớn và nói:
- Thiếu hiệp có được thân thủ và công lực như vậy, tại sao lại xâm nhập vào hoàng cung để ăn trộm tranh chứ? Cái này thật không phải là hành vi của người trong võ lâm.
Chu Thiếu Dương cảm thấy trong lời nói của đối phương có ý chế nhạo, trong lòng có chút giận dữ liền nói:
- Tại hạ cũng chỉ là bất đắc dĩ. Hy vọng tiền bối không ngăn cản, thủ hạ lưu tình, cho tại hạ rời khỏi hoàng cung.
Mạnh Kiếm Thanh nghe xong liền hỏi:
- Thiếu hiệp, thâm nhập cấm cung là phạm vào tử tội. Người thật không biết chết sống. Hiện tại ngươi còn không bó tay chịu trói. Xem ngươi cũng biết lễ nghĩa, lão phu sẽ đứng trước hoàng thượng cầu xin cho. Nói không chừng có thể được miễn tội chết.
Chu Thiếu Dương nghe vậy bèn tiếp lời:
- Tại hạ đa tạ hảo ý của tiền bối. Chỉ là tại hạ không thể buông tay chịu trói. Tiền bối, xem ra tại hạ đành phải mạo phạm rồi
Nói xong liền hướng về Mạnh Kiếm Thanh thi lễ. Lúc này cả hai đều biết chỉ có thể dùng quyền cước thay cho lời nói. Mạnh Kiếm Thanh liền vận công lực công tới Chu Thiếu Dương một chưởng nhanh như thiểm điện
Biết rằng đối phương võ công rất lợi hại. Vì vậy trong lòng không dám lơ là, ứng biến linh hoạt, một kích không trúng liền chuyển sang phòng thủ, song Chu Thiếu Dương biết rõ đối phương công lực thâm hậu, lại thêm thời gian không thể kéo dài. Thế nên hắn quyết định tốc chiến tốc thắng, sử dụng Chấn Thiên Chưởng với mười thành công lực công đến Mạnh Kiếm Thanh như nước chảy mây trôi liên tu bất tận, khiến cho nỗi kinh hãi trong lòng Mạnh Kiếm Thanh mỗi lúc một lớn. Lão nghĩ thầm trong lòng “không biết vị cao thủ trẻ tuổi này rốt cuộc là ai? không những công lực thâm hậu mà chưởng pháp còn huyền diệu vô cùng, nhìn bộ dạng tựa như Chấn Thiên Chưởng pháp, hắn làm sao biết Chấn Thiên Chưởng Pháp? Xem ra mình phải tận lực mà đánh thôi, nếu không khó mà giữ được khí tiết“
Ngay lập tức lão gia tăng công lực vào song chưởng, chưởng kình càng lúc càng mạnh mẽ. Song phương đều tận hết sức mình mà đánh, xem tình hình tạm thời khó mà phân cao thấp.
Chu Thiếu Dương đột nhiên nghe tiếng bước chân người càng lúc càng nhiều nhưng rất chỉnh tề. Xem ra vệ binh đã phát hiện ra hành tung của hắn, hắn chỉ có nước nhanh chóng thoát li hoàng cung, nếu không thì nguy mất. Sử ra trọn bộ Chấn Thiên Chưởng, tuy có chiếm được lợi thế bức cho Mạnh Kiếm Thanh luống cuống chân tay nhưng vẫn chưa thể hạ lão ngay được.
Hắn bèn dùng đến thuật “Khí vi lưỡng dụng“ đem công lực bản thân phát huy đến cực điểm, gấp rút đánh ra ba chiêu liên hoàn tam tuyệt trong Chấn Thiên chưởng là “Thiên Kinh Địa Động“, “Thiên Địa Câu Diệt“, “Thiên Võng Khôi Khôi“, Mạnh Kiếm Thanh thấy đối phương chưởng lực đột nhiên trở nên hùng hậu và bá đạo hơn. Lão không dám mạo hiểm ngạnh tiếp mà thi triển Mê Tung Bộ, khó khăn lắm mới tránh được ba chiêu liên hoàn này. Còn Chu Thiếu Dương thì lập tức thi triển Phi Thiên Bộ hướng về phía cửa lớn nhanh chóng thoát ra, lúc vừa tiến tới cửa điện thì đột nhiên hai đạo kiếm quang phóng đến, nhanh như thiểm điện tập kích cổ và ngực hắn.
Chu Thiếu Dương biết rõ nếu như bị bức lùi vào thì thật là rủi nhiều may ít. Do đó hắn quyết định mạo hiểm, một chưởng tập trung đủ mười hai thành công lực phất về phía mũi kiếm đâm đến ngực mình, đồng thời lách đầu né mũi kiếm nhằm vào cổ. Sau khi Chu Thiếu Dương chấn lui một kiếm đâm đến ngực, thì kiếm kia đâm sượt qua cổ áo hắn thật là nguy hiểm cùng cực, song hắn cũng đã tránh được song kiếm, đồng thời chạy ra được phía ngoài điện.
Song khi hắn chạy ra ngoại điện rồi thì không dám loạn động nữa vì bốn bề đều có vệ binh chĩa súng về phía hắn, Chu Thiếu Dương biết rõ chỉ cần mình có hành động gì thì sẽ bỏ mạng dưới mớ hỏa thương đó.
Vào lúc ấy Mạnh Kiếm Thanh cũng đã ra đến nơi, thấy tình hình như vậy liền hiểu rõ Chu Thiếu Dương sẽ không dám có hành động gì. Do vậy lão nhanh chóng tiến đến cạnh Chu Thiếu Dương, xuất chỉ điểm vào huyệt đạo của hắn, phong tỏa công lực. Chu Thiếu Dương đồng thời cảm thấy toàn thân mềm nhũn vô lực.
Sau đó Mạnh Kiếm Thanh liền dắt Chu Thiếu Dương và hai tên thị vệ đi về hướng Càn Thanh Cung. Đến Càn Thanh Cung, sau khi được Hoàng đế chuẩn y Mạnh Kiếm Thanh liền dẫn theo Chu Thiếu Dương vào cung nội. Thì ra Vạn Lịch Hoàng đế lúc đó cũng biết việc có người ban đêm thâm nhập hoàng cung rồi. Hoàng đế ngồi trên ngự tháp nghe Mạnh Kiếm Thanh kể rõ sự tình rồi chầm chậm đưa mắt nhìn Chu Thiếu Dương.
Mới nhìn một cái ông ta đã không khỏi chấn động trong lòng, lập tức ra hiệu cho Mạnh Kiếm Thanh lui xuống, ngay cả Chu Thiếu Dương cũng cảm giác được mục quang Vạn Lịch Hoàng đế nhìn mình có chút kỳ quái. Mạnh Kiếm Thanh lui rồi, Vạn Lịch Hoàng đế liền đứng dậy bước tới trước mặt Chu Thiếu Dương đưa tay chộp lấy ngọc bội mà hắn đang đeo trên cổ. Chỉ thấy ông ta nhìn ngọc bội rất lâu rồi quay trở lại ngự tháp, thở dài một hơi hỏi Chu Thiếu Dương:
- Ngọc bội ngươi đang đeo trên cổ đó làm sao có được?
Chu Thiếu Dương biết rằng ngọc bội của hắn lộ ra là do cổ áo bị đâm rách mà thành, song hắn cũng không hiểu Hoàng đế hỏi vậy là có ý gì nên thật thà nói:
- Ngọc bội đó là vật tổ truyền của hạ thần.
Vạn Lịch Hoàng Đế nghe xong không kìm được ngẩng đầu nói:
- Quả thực là ý trời! Là ý trời! Giang sơn Đại Minh ta quả là như lời của Lưu Đại quân sư từng nói, sẽ có người đến tương trợ, thật là quá tốt rồi.
Trong lúc nói mấy lời này thần sắc Hoàng đế không khỏi lộ ra nét vui mừng. Chu Thiếu Dương nghe nói mà trở nên hồ đồ, không biết ý tứ của Hoàng đế Vạn Lịch là sao. Nguyên do là khi Minh triều mới thành lập, Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương từng thu được một khối ngọc quý, nên mới cho điêu khắc thành hai miếng ngọc bội hình rồng, lại khắc lên chữ Chu, sau đó chia cho hai vị nhi tử, lệnh cho họ phải bảo quản cẩn thận.
Vào lúc đó, đại quân sư Lưu Bá Ôn ban đêm quan sát thiên tượng, phát hiện ra một bí mật, bèn tâu với Chu Nguyên Chương rằng hai trăm sau sẽ có một vị quý nhân xuất hiện, người đó sẽ giúp cho Minh triều trường thịnh không suy, người đó còn là hậu nhân của Hoàng thất. Bí mật này chỉ có mình hoàng đế hiện thời là biết được. Vạn Lịch Hoàng đế thấy Chu Thiếu Dương là nhất biểu nhân tài, lại khí vũ hiên ngang, nhìn là biết không phải người thường trong lòng quả thật rất cao hứng. Ông ta cũng không ngờ được lời của Lưu đại quân sư lại linh nghiệm như vậy. Huống hồ trong triều đình hiện nay quan viên lập bè kéo phái, ăn hối lộ làm trái vương pháp càng lúc càng nhiều, bản thân ông ta không có cách nào giải quyết, chỉ biết trầm mê trong tửu sắc quên đi hiện thực. Nếu như hôm nay thật có người tương trợ, ông ta làm sao không vui mừng ra mặt. Ông ta liền đỡ Chu Thiếu Dương dậy, kéo đến ngồi trên ngự tháp trò chuyện. Chu Thiếu Dương thấy Hoàng đế đối xử khách khí với mình như vậy, không những không trị tội mà còn xem như tân khách không khỏi cảm thấy kỳ quái và cũng cảm thấy bất an. Vạn Lịch Hoàng đế dĩ nhiên không hỏi Chu Thiếu Dương về những sinh hoạt thường ngày mà hỏi hắn vì sao lại nửa đêm tiềm nhập hoàng cung trộm đồ. Chu Thiếu Dương khéo léo đáp là hắn rất thích tàng trữ tự họa, biết là trong cung có bức họa đó nên mới nảy sinh ra ý trộm.
Vạn Lịch Hoàng Đế nghe xong cười ha hả, không những không trách tội mà còn đem bức họa đó tặng Chu Thiếu Dương, đồng thời bảo hắn sau này phải nghe theo sự sắp đặt của ông ta, giúp ông ta trị lý quốc gia đại sự. Chu Thiếu Dương trong tình huống đó, chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của Vạn Lịch Hoàng đế, ngoài ra không còn cách khác. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện