[Dịch] Tầm Đỉnh Ký

Chương 13 : Tham quân thủ chứng

Người đăng: Băng Quỷ

Do vậy, ngay đêm đó các lộ quân mã, gấp rút ngày đêm vào núi cắt cỏ, sau đó hai trăm lính được lệnh bện người cỏ, kết quả đến sáng có khoảng một nghìn hai trăm người cỏ đã được bện xong và được đưa sang bờ bên kia. Chưa qua giờ Dần, chiêng trống đồng loạt nổi lên, âm thanh như sấm động. Vương Ngột Đường nghe thấy có rất nhiều tiếng reo hò ở bên kia bờ, tưởng rằng quân Minh đang vượt sông công thành, liền hạ lệnh cho cung thủ bắn hàng vạn mũi tên về phía đối phương. Khi phương đông hửng sáng, Lý Thành Lương lệnh cho những người điều khiển người cỏ rút lui, sau đó lại cho giết dê cừu lấy máu đổ xuống sông và dọc bờ sông. Sáng sớm hôm sau, Vương Ngột Đường nhìn về phía bờ sông bên kia thấy máu nhuộm đỏ bờ sông, hắn không khỏi cảm thấy vui mừng, liền ra lệnh giết lợn mổ dê khao thưởng đám cung thủ. Lý Thành Lương thấy trong nháy mắt đã lừa lấy được của quân địch hơn bảy mươi vạn mũi tên thì cảm thấy vui mừng vô cùng, nhảy cẫng lên trong quân doanh, lại tiếp tục ra lệnh giả công thành trong ba ngày liền lấy được của quân địch thêm hai mươi vạn mũi tên nữa. Sáng sớm ngày thứ ba, Lý Thành Lương ra lệnh thu hồi người cỏ, cho người gom các mũi tên thu được. Sau khi các lộ quân mã vào quân doanh nghỉ ngơi, liền cho người gọi Chu Thiếu Dương đến hỏi: - Bao giờ thì kết thúc giả công thành? - Hôm nay. - Tại sao vậy? - Theo thông tin mà thuộc hạ điều tra được, Vương Ngột Đường nhiều năm qua đã mua được một vạn cân sắt. Theo thiết kế thì mỗi đầu mũi tên bọc sắt tốn khoảng một lạng sắt, cả thảy hắn có khoảng mười sáu, mười bẩy vạn mũi tên. Hiện nay hắn đã mất đi hơn hai mươi vạn tên, điều này cho thấy là ngày hôm nay hắn đã sử dụng hết số tên đã tích trữ lâu nay. Đại nhân thấy rằng tên của địch quân thường bắn được gắn lông chim trĩ, nhưng nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện mũi tên ngày hôm nay bắn ra có màu sắc lông khác mọi hôm, ta có thể ngửi thấy mùi ẩm mốc. Điều này cho thấy, địch quân hôm nay đã sử dụng số tên trong kho, đã đến cảnh lương tận tiễn tuyệt. Đêm nay, nếu chúng ta xua quân tấn công, thừa thắng vượt sông thì có thể hạ được thành trong đêm nay. Đêm đó, mặt trăng vừa ló dạng. Lý Thành Lương tập hợp mười vạn tinh binh, lập cầu phao trên sông, dễ dàng xua quân vượt qua. Khi quân Minh tiến đến công thành thì quân lính của Vương Ngột Đường đã rơi vào tình trạng cung cứng giương hết đà. Đội quân tiên phong bắc thang leo lên thành, nhanh chóng phá vỡ bốn cổng thành, hơn mười vạn binh ào ạt tiến vào trong. Vương Ngột Đường hóa trang thành một thường dân, vội vã bỏ thành trốn chạy. Sau trận chiến ở sông Nha Nhi, Lý Thành Lương càng xem trọng và hoàn toàn tín nhiệm Chu Thiếu Dương. Lý Thành Lương xem Chu Thiếu Dương đích thực là một tướng tài khó mà gặp được. oOo Đến năm Vạn Lịch thứ mười, tộc trưởng Vương Thai của bộ tộc Cáp Đạt Bộ ở tại Khai Nguyên Nam Quan đột nhiên chết đi. Vì vậy, Cáp Đạt Bộ phát sinh nội loạn, các con của Vương Thai là Hổ Nhân Hãn, Khang Cổ Lục, Mãnh Cốt Bột La chém giết lẫn nhau. Lý Thành Lương nhận thấy tình hình bất ổn, liền vội vàng đem quân đến giúp đỡ người cháu nội của Vương Thai là Đãi Thương lên kế vị chức tộc trưởng, nhưng gặp sự chống đối quyết liệt của Sính Gia Nô và Ngưỡng Gia Nô. Vì vậy Lý Thành Lương sử dụng thủ đoạn dụ rắn ra khỏi hang để giết, diệt trừ Sính Gia Nô, Ngưỡng Gia Nô, đưa Đãi Thương lên làm tộc trưởng Cáp Đạt Bộ. Con trai của Sính Gia Nô là Bốc Tắc và con trai của Ngưỡng Gia Nô là Na Lâm Bột La đều muốn báo thù cho cha, vì vậy bọn chúng liên lạc với quân Mông Cổ, bí mật câu kết với thúc thúc của Đãi Thương là Khang Cổ Lục và Mãnh Cốt Bột La làm nội ứng, phát binh công phạt Đãi Thương. Lý Thành Lương sau khi nghe tin, tự thân xuất mã đem quân đến Khai Nguyên trấn áp. Lý Thành Lương mang năm vạn quân vừa tiến nhập vào một cánh đồng trồng cao lương lớn phía Nam thành Khai Nguyên, chợt nghe quân thám báo phi ngựa tới báo cáo, Diệp Hách Bộ đã công tới thành Cáp Đạt Bộ, dân chúng đang trốn chạy ra khỏi thành. Nghe xong báo cáo Lý Thành Lương hạ lệnh đại quân dừng di chuyển, hạ trại lập doanh, triệu tập các tướng để nghiên cứu đối sách. Lúc đó, có người chủ trương công thẳng Nam môn, xông thẳng vào, có người nói chia quân thành bốn đường, tiến vào bốn cửa, lại có chủ trương vây mà không đánh, ép thú nhảy tường, có người lại đưa ra chủ ý dùng lại chiến pháp ở sông Nha Nhi khiến cho Lý Thành Lương do dự không quyết định được. Sau cùng ánh mắt Lý Thành Luơng nhìn vào Chu Thiếu Dương kẻ đến lúc đó vẫn chưa nói tiếng nào, hỏi: - Chu đại hiệp, ngươi có cao kiến gì không? Chu Thiếu Dương nghĩ một lúc sau đó đáp: - Chủ trương của các vị, đều có đạo lý riêng của mình, tại hạ đã thụ giáo được rất nhiều. Trước mắt, phản quân vào thành, còn đang hoảng loạn chưa an định được, theo góc độ quân tâm mà nói, chúng ta có thể thừa cơ đột nhập. Trên mặt chiến thuật, chúng ta nên dùng kế dương đông kích tây, đánh phá từng nơi. Chu Thiếu Dương giảng giải chiến thuật của mình một cách tường tận. Chúng mưu sĩ đều đồng thanh tán tụng, Lý Thành Lương lại không hề gật đầu, cũng không lắc đầu mà hỏi ngược lại: - Nếu địch nhân không cắn câu thì phải làm sao? Câu hỏi của Lý Thành Lương không phải không có đạo lý. Chu Thiếu Dương lại mười phần tự tin nói: - Giương đông kích tây chính là dẫn dụ tinh binh của phản quân đến thành Nam, sau đó lợi dụng sai lầm của địch nhân, tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu, giả đánh Nam môn nhưng trước tiên lại đánh vào Bắc môn. - Choang! Lý Thành Lương cao hứng nâng một chén trà lên rồi quẳng xuống, nói: - Hảo kế! Hảo kế! Tiếp đó, Lý Thành Lương lập tức chia binh làm hai lộ, một lộ do hắn tự mình thống lĩnh, triển khai trận thế ở ngoài cửa thành Nam, mỗi binh sĩ đều một tay cầm thuẫn bài, một tay cầm đại đao, trống trận nổi lên, tiếng hô xung sát vang trời. Trong lộ quân do phó tổng binh suất lĩnh, Chu Thiếu Dương đi đầu hàng quân, lặng lẽ băng qua ruộng cao lương, ruộng bắp rồi đi vòng qua phía đông thành, trực tiếp áp vào cửa thành phía Bắc. Rồi ẩn náu trong các lùm cây. Khi cửa Nam nổi lên ba tiếng trống, đa số quân phản loạn trông thành liền bị thu hút về phía thành Nam, đột nhiên một tiếng thét vang lên, hơn mười chiếc thang mây ngay lập tức được dựng lên ở tường thành phía Bắc, trong nháy mắt, hàng ngàn hàng vạn binh sĩ xông về phía thành, công lên đầu thành, những binh sĩ thủ hộ cổng thành phía Bắc, ngay lập tức đã biến thành quỷ dưới đao. Cổng thành phía Bắc khai mở. Quân Minh chen nhau tiến vào. Phút chốc, tiếng chém giết, tiếng ngựa hí, tiếng khóc than, tiếng đao thương va chạm, hỗn loạn vang lên. Gần tối, tàn quân của Diệp Xích Bộ tháo chạy, quân Minh thu được toàn thắng. oOo Ngày thứ hai, Lý Thành Lương tại thành luận công ban thưởng, đặc biệt trọng thưởng cho Chu Thiếu Dương. Ngày hôm đó gần giữa ngọ, Lý Thành Lương giết lợn mổ dê, khao quân đãi tướng. Đang nhậu nhẹt, đột nhiên có binh lính đến báo: - Tổng binh đại nhân, thám tử từ nội thành đã trở về. Lý Thành Lương nghe vậy, cao hứng nói: - Tốt lắm, để cho hắn vào. Trong thoáng chốc, một người từ ngoài trướng tiến vào, hướng về Lý Thành Lương quỳ xuống nói: - Tiểu nhân Tôn Quý, bái kiến Tổng binh đại nhân. Chu Thiếu Dương nghe người đó nói hắn chính là Tôn Quý, bất giác nhìn về phía hắn. Chỉ thấy người đó, toàn thân ăn mặc giả bình dân, thân hình nhỏ bé, bộ dạng gầy ốm nhưng linh hoạt, chỉ nghe Tôn Quý hướng về Lý Thành Lương nói: - Báo cáo Tổng binh đại nhân, Khang Cổ Lục cùng Mãnh Cốt Bột La đều đã bị giết trong lúc chiến đấu. Lý Thành Lương nghe xong, không kiềm được hưng phấn cực độ, nói: - Tốt, tốt, cho ngươi lui xuống trước! Tôn Quý tuân lệnh lui ra. Chu Thiếu Dương đang lo lắng, làm sao trong thời gian ít ỏi còn lại, tìm ra được tội chứng liên quan đến Lý Thành Lương, nay gặp được Tôn Quý, không khỏi nghĩ đến lời của Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Vì thế, cũng thừa cơ lui ra, tìm Tôn Quý bàn bạc, xem hắn có thể giúp mình thực hiện không. Chu Thiếu Dương bước ra, thấy Tôn Quý đang ăn uống nói chuyện với một đám binh sĩ ở ngoài trướng, liền đi đến bên cạnh, vỗ vỗ đôi vai nhỏ thó của hắn, nói: - Ngươi chính là Tôn Quý! Tôn Quý nghe có người gọi mình, quay đầu lại nhìn người lạ ấy một cái, không khỏi một thoáng sửng sốt, ngơ ngẩn nói: - Đúng vậy, ta là Tôn Quý. Còn ngươi là ai? Chu Thiếu Dương thấy hắn quả nhiên là Tôn Quý, bèn kéo hắn sang một bên, cho hắn biết tính danh cùng mục đích của mình. Tôn Quý nghe hắn yêu cầu tìm tội chứng liên quan của Lý Thành Lương, không khỏi hoảng sợ nhìn đi nhìn lại xung quanh, thấp giọng nói: - Chu huynh, tốt hơn là huynh theo tôi lại đây! Sau đó hắn dẫn Chu Thiếu Dương vào một căn nhà trong thành, xem xét xung quanh không có ai mới nhìn Chu Thiếu Dương nói: - Chu huynh, vì Nỗ Nhĩ Cáp Xích huynh đệ yêu cầu huynh đến đây, nên dù thế nào ta cũng sẽ cố gắng giúp huynh, tuy nhiên, sự việc quan hệ trọng đại, cần hết sức cẩn thận, bằng không bị Lý tướng quân biết được, tất sẽ bị chém đầu. Chu Thiếu Dương gật đầu tỏ ý đã hiểu. Ngay sau đó, Tôn Quý trong phòng kể cho Chu Thiếu Dương nghe về việc Lý Thành Lương ăn bớt quân hưởng[1] của quân đội, hối lộ quan lại kinh thành, mở rộng thế lực, giết hại lương dân để báo công, đúng là đủ các loại hành vi đồi bại. Chu Thiếu Dương từng việc nhớ kỹ trong đầu, đối với những hành vi đó của Lý Thành Lương cảm thấy kinh hãi, không tưởng được một tướng quân triều đình mà lại hủ bại đến mức độ như vậy. Tôn Quý sau khi nói xong với Chu Thiếu Dương, lại từ trong ngực lấy ra một quyển sổ ghi chép, đưa cho Chu Thiếu Dương nói: - Đây là quyển sổ ghi chép quân hưởng mà ta nhớ chính xác, trong đó ghi lại tội chứng liên quan đến việc cắt xén quân hưởng của Lý thị phụ tử, hy vọng ngươi chuyển giao cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích huynh đệ. Chu Thiếu Dương thấy có các chứng cứ mạnh mẽ, vui mừng đến phát cuồng, cho quyển sổ vào trong ngực, cảm tạ Tôn Quý, sau đó lại đưa cho Tôn Quý một ít ngân lượng, nghĩ đến công việc của Nỗ Nhĩ Cáp Xích tự mình đã thay thế hắn làm tốt. Thời gian ba tháng cũng đã nhanh chóng gần kề. Thế là, quyết định ly khai nơi này, lập tức thi triển khinh công vội vã rời khỏi thành Cáp Đạt Bộ đi đến thành Bắc Kinh. oOo Nỗ Nhĩ Cáp Xích sau khi cùng Chu Thiếu Dương đáp ứng điều kiện với nhau, liền vội vã trở về nhà gặp sáu vị huynh đệ kết bái. Bọn họ gồm có Đồ Lỗ Thập, Bác Nhĩ Tấn, An Phí Dương Cổ, Ngạch Diệc Đô, Lao Tát và Kha Thập Kha. Sau khi gặp nhau, sáu vị huynh đệ theo Nỗ Nhĩ Cáp Xích đến nơi chôn cha ông. Bọn họ đứng trước cây du lớn, đau xót thương nhớ một hồi, sau đó quay về nhà, hai mắt vằn đỏ, tràn ngập cừu hận. Nỗ Nhĩ Cáp Xích kể cho mọi người những việc trải qua tại thành Quảng Ninh và việc đáp ứng cùng Chu Thiếu Dương. Sau khi nghe xong, mọi người không kìm được lên tiếng nghị luận. An Phí Dương Cổ nói: - Đại a ca, đệ sợ phải nói rằng Chu Thiếu Dương không biết có đáng tin hay không, nếu y hành sự thất bại, chúng ta phải làm thế nào? Nỗ Nhĩ Cáp Xích giảng giải: - Theo lý là tin tưởng được, nếu không y đã không giải thoát ta ra khỏi phủ Lý Thành Lương như vậy. Lúc này Lao Tát ở bên cạnh bèn nói: - Đại a ca nói có lý, người đó có lẽ không hại đại a ca, có điều, vạn nhất y không thành công, mối thù này của chúng ta phải nên báo thế nào đây? Hơn nữa, đệ muốn hỏi đại a ca một điều, không biết đại a ca có biết chính xác cái đỉnh Chu Thiếu Dương đang tìm ở đâu không? Nếu y thay đại a ca hoàn thành việc đã giao phó, đại a ca lại không có tin tức gì, như thế có phải sẽ có lỗi với người không? Nỗ Nhĩ Cáp Xích nghe xong, quay sang nói với Lao Tát: - Điểm này có thể yên tâm, ta đã biết cái đỉnh mà y muốn tìm ở đâu, nếu không ta đã không nhanh chóng đáp ứng y như thế, tuy nhiên mối thù của tổ phụ, không biết làm sao mới báo được? Nói xong, không nén được tiếng thở dài. Lúc này, Bác Nhĩ Tấn chưa lên tiếng bỗng bật ra một câu: - Đại a ca, tiểu đệ có một biện pháp, không biết sau khi đại ca nghe xong có dám làm không? Nỗ Nhĩ Cáp Xích nghe thấy thế, lập tức hỏi lại: - Đệ hãy nói xem! Bác Nhĩ Tấn nói: - Đại a ca hiện tại là Đô ty của Kiến Châu, chúng ta hoàn toàn có thể điều động một số nhân mã khởi binh đi giết Ni Kham Ngoại Lan, nếu Chu Thiếu Dương tìm thấy tội chứng của Lý Thành Lương, chúng ta càng có thể chặt cái cây đại thụ này, còn nếu như nói Chu Thiếu Dương không tìm được, đại a ca cũng chỉ còn một cách đó mà thôi! Sau khi nghe xong, Nỗ Nhĩ Cáp Xích nghĩ đi nghĩ lại cẩn thận, rồi nói: - Xem ra chỉ có biện pháp ấy, có điều đột nhiên khởi binh có thể khiến triều đình chú ý, vạn nhất triều đình phái đại quân trấn áp, chúng ta phải ứng phó thế nào? Bác Nhĩ Tấn nghe xong, cười cười nói: - Triều đình quyết không dễ dàng phái binh, triều đình đối với chúng ta luôn dùng sách lược “dĩ di chế di”[2], đối với cuộc chiến tranh của các bộ lạc chúng ta chỉ nhắm mắt làm ngơ, hơn nữa, triều đình sợ vạn nhất nếu xuất binh trấn áp, sẽ khiến cho các bộ lạc khác đoàn kết lại, làm như vậy, hậu quả đối với bọn họ thật bất lợi. Nỗ Nhĩ Cáp Xích nghe xong, cảm thấy lời nói của Bác Nhĩ Tấn rất có lý. Sau đó, bảy người cùng nhau thương nghị việc khởi binh tấn công vùng đất sở tại của Ni Kham Ngoại Lan là thành Đồ Luân. oOo Ngày hôm sau, Nỗ Nhĩ Cáp Xích và thành chủ Tát Hử thành Nặc Mật Nạp, người có mối thù gia tộc với Ni Kham Ngoại Lan, cùng một số thủ lĩnh các bộ lạc lân cận cùng nhau thương lượng. Hôm ấy, mọi người cùng nhau giết trâu tế trời, thề với trời đất, quyết tâm cùng nhau tiêu diệt Ni Kham Ngoại Lan, thống nhất ngày sáu tháng mười tập hợp binh mã, cùng tiêu diệt Đồ Luân. Chớp mắt đã đến ngày sáu tháng mười. Bình minh, Nỗ Nhĩ Cáp Xích cùng sáu huynh đệ vội vàng ăn sáng, chuẩn bị ngựa xong, chờ Nặc Mật Nạp đến. Tuy nhiên, bọn họ chờ từ sáng đến chiều vẫn không thấy một binh một tốt của Nặc Mật Nạp. Nỗ Nhĩ Cáp Xích trầm tư giây lát, đột nhiên nhảy lên chiến mã, bạt xuất chiến đao, hét lên một tiếng: - Không giết được y, ta nhất định không sống trở về! Đồ Luân thành nằm ở hạ du sông Tô Tử, Hách Đồ A Lạp thành nằm ở thượng du, ven hai bên bờ sông Tô Tử mọc lên những dãy núi san sát nhau. Nỗ Nhĩ Cáp Xích dẫn theo một đội nhân mã, xuôi theo sông Tô Tử Hà, đến trước một bức tường dựng đứng. Bỗng nhiên, trước mặt chạy đến một con ngựa trắng, ngồi trên lưng ngựa là một thiếu niên kiêu dũng, lông mày rậm, mắt to, mồ hôi chảy đầy đầu. Thiếu niên đó gặp Nỗ Nhĩ Cáp Xích, vội vàng lật mình xuống ngựa, cúi chào nói: - Bẩm báo thiếu Đô ty, Nặc Mật Nạp lật lọng! Nỗ Nhĩ Cáp Xích dừng ngựa nhìn xuống, nhìn thấy là A Cáp, người thân cận của đường thúc Long Đôn, vội vàng truy vấn: - Tư Cáp, ngươi từ đâu đến đây? Tư Cáp trả lời: - Từ thành Tát Nhĩ Du đến. Long Đôn đang ở đó. Tiếp theo, hắn giải thích quá trình Nặc Mật Nạp lật lọng. Long Đôn nhà ở một thành nhỏ phía tây Hách Đồ A Lạp, bình thường hắn rất đố kị tài năng của Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Ba ngày trước, hắn nghe nói Nỗ Nhĩ Cáp Xích cùng Nạc Mật Nạp hải thệ sơn minh, dựa vào mười ba bộ áo giáp muốn khởi binh tấn công Ni Kham Ngoại Lan, thế là bí mật chạy đến thành Tát Nhĩ Du. Nặc Mật Nạp thấy đường thúc của Nỗ Nhĩ Cáp Xích đến, nhiệt tình hoan nghênh, lập tức thiết yến cùng Long Đôn tẩy trần. Nặc Mật Nạp tưởng là Long Đôn đến cùng hắn thương nghị kế hoạch tấn công Ni Kham Ngoại Lan, nhưng nói tới nói lui, Long Đôn lại nói: - Nặc Mật Nạp, lão đệ có một lời trung ngôn cần bày tỏ, ngàn vạn lần đừng theo Nỗ Nhĩ Cáp Xích làm liều. Đại Minh triều tại Liêu Đông đóng quân đến mười vạn, tên Nỗ Nhĩ Cáp Xích nhỏ bé vỏn vẹn có mười ba bộ áo giáp. Đại Minh triều đã muốn giúp Ni Kham Ngoại Lan, kêu hắn làm thủ lĩnh Kiến Châu tả vệ. Các người tấn công hắn, Lý Thành Lương có thể khoanh tay đứng ngoài sao? Vì vậy mà lão đệ hãy xem, chớ nên khinh cử vọng động! Nặc Mật Nạp không biết hư thực, nghe lời xúi bẩy của Long Đôn, quyết định phản bội minh ước, ngả về phía Ni Kham Ngoại Lan. Ngày thứ hai, Nặc Mật Nạp lặng lẽ phái người chở mười bồn hoa đỗ quyên đến Đồ Luân thành, cáo mật với Ni Kham Ngoại Lan. Nỗ Nhĩ Cáp Xích nghe mà không hiểu, hỏi: - Chở mười bồn hoa đỗ quyên có mục đích gì? Tư Cáp nói: - Vì để che mắt người khác, hắn sợ giữa chừng gặp người ngoài, hoặc tình cờ gặp ngươi bố trí thám tử, nên mới mượn cớ bán hoa tặng hoa còn bên trong ngầm thông báo tin tức, như vậy thì có thể làm những việc mờ ám mà người không biết, quỷ không hay. Nỗ Nhĩ Cáp Xích nghe xong, tức giận rút đao ra, gầm lên một tiếng, chém gãy cây bạch dương thân to bằng miệng chén: - Lão già quỷ này muốn tọa sơn quan hổ đấu, đợi ta giết xong Ni Kham Ngoại Lan, không thể không giết hắn. - Vô tín, vô nghĩa, đáng chết. Gia Mộc Triều trại chủ Cáp Cáp Thiện Dã phía sau Nỗ Nhĩ Cáp Xích ngồi trên lưng ngựa cũng tức giận mắng: - Lần giết trâu tế thiên đó, hắn nói thì lớn lối nhất, nhưng đến lúc cần là biến trở thành cẩu hùng ngay. Triêm Hà trại chủ Dương Thư, Thường Thư từng tham gia minh ước, vội từ trên thân ngựa nhảy xuống, tỉ mỉ gặng hỏi Tư Cáp. Sau đó nói với Nỗ Nhĩ Cáp Xích: - Đô ty, theo ý kiến tiểu nhân, đã làm, thì không nghỉ, thiếu tên Nặc Mật Nạp, chúng ta vẫn có thể giành thắng lợi như thường! Trong lúc nói, An Phí Dương Cổ, Ngạch Diệc Đô lần lượt xuống ngựa, đến bên cạnh Nỗ Nhĩ Cáp Xích nói: - Xin Đô ty yên tâm, có chúng tôi, không chiếm lĩnh được thành Đồ Luân, chết không nhắm mắt! Sự khuyến khích của đồng minh, huynh đệ càng cổ vũ đấu chí của Nỗ nhĩ Cáp Xích. Ngay sau đó, vó ngựa không ngừng chạy thẳng đến thành Đồ Luân. Đồ Luân tuy gọi là thành, thực ra chỉ là một tòa truân bảo, tường thành đắp bằng đất, cao chỉ khoảng một trượng, chu vi khoảng ba dặm. Trong thành trừ căn nhà Ni Kham Ngoại Lan bằng gạch ngói màu xám, còn lại là nhà tranh vách đất, túp lều chuồng ngựa. Thường ngày, Ni Kham Ngoại Lan trong thành làm những điều sai trái, xằng bậy, chiếm đoạt đất trồng trọt, cướp bóc thú săn, bá chiếm A Cáp, tích oán rất nhiều. Vì vậy, khi Nỗ Nhĩ Cáp Xích xuất binh áp sát dưới thành, các nhà các hộ đều giống như bò vượt sông, chỉ lo lấy mình, chỉ có vài gia tộc thân tín của Ni Kham Ngoại Lan, nằm trên tường thành, bắn tên qua quít để ngăn chặn. Ngạch Diệc Đô là người cương trực nghĩa khí, hắn trong lòng nóng vội giúp Nỗ Nhĩ Cáp Xích báo cừu. Sau khi cuộc chiến nổ ra, chỉ thấy hắn đạp lên cái thang đã được bắc lên, là người đầu tiên tiến vào trong thành. Hắn vội vàng tìm một cái xà nhà to như chậu đồng, vài chục binh sĩ cùng khiêng lên, đập vài lần đã khiến tường thành xuất hiện một lỗ thủng to, tiếp đó ngựa chiến hí rền, các chiến sĩ từng người một xông vào trong thành. An Phí Dương Cổ cùng Nỗ Nhĩ Cáp Xích đến bên ngoài quan phủ, phá cửa vào trong, cố tìm cho được Ni Kham Ngoại Lan, nhưng không thấy bóng người nào cả, mọi người thất vọng thở dài: - Đến muộn rồi! Toàn bộ quá trình công thành diễn ra trong khoảng thời gian ăn xong bữa cơm. Nỗ Nhĩ Cáp Xích lệnh cho kiểm tra lại toàn bộ ngựa, trâu bò cừu, quần áo, thuốc men và vũ khí. Sau đó chia đều cho tướng sĩ tùy theo công lao trong quân đội. Thành Đồ Luân thắng trận, mọi người đều nhảy múa bên đống lửa lớn, chúc mừng cho chiến thắng thuận lợi này. Chiến thắng trận này Nỗ Nhĩ Cáp Xích gia tăng thêm binh mã, vũ khí và nâng cao sỹ khí cho binh lính. Hắn cùng chúng huynh đệ thương nghị quyết định chiêu binh mãi mã truy kích Ni Kham Ngoại Lan. Sau khi Ni Kham Ngoại Lan bỏ trốn khỏi thành Đồ Luân, băng qua con sông Hồn Hà, đi xuôi dòng, dọc theo bờ bên phải sông Hồn Hà. Chạy hết nửa ngày thì đến biên giới Liêu Đông, hắn bèn dừng ngựa nghỉ chân ở Gia Ban thành bên phía bắc Hồn Hà. Ni Kham Ngoại Lan nghĩ “Đất này là thuộc về Phủ Thuận, là biên giới của tộc Nữ Chân và Minh triều, vạn nhất Nỗ Nhĩ Cáp Xích đuổi tới đây có thể nhờ Minh quân bảo hộ” Lúc đó hắn ta dùng hai mươi bộ da chồn đổi lấy căn nhà hai gian của Hán nhân, để nghỉ ngơi lại sức. Những người cùng bộ tộc khác cũng tạm thời dựng lều hạ trại sinh sống ở đấy. Chớp mắt cũng đã đến hạ tuần tháng mười, Nỗ Nhĩ Cáp Xích thống lãnh chúng nhân đi săn trở về thì được thám mã hồi báo: - Bẩm báo Đô ty, Ni Kham Ngoại Lan đã tìm được nơi dừng chân ở Gia Ban, hơn nữa vợ con hắn đều ở đó. Nỗ Nhĩ Cáp Xích hỏi lại: - Quân tình xác thật chứ? - Tiểu nhân tận mắt nhìn thấy. Thám mã nói xong rút từ trong bọc ra một chiếc quần của trẻ con ba bốn tuổi nói: - Đây là quần của hài tử Ni Kham Ngoại Lan, thuộc hạ đã đặc biệt lấy được ở rừng đào. Nỗ Nhĩ Cáp Xích tiếp lấy, giọng vui vẻ tán thưởng: - Tốt ! Tốt! Tốt! Lời nói không bằng vật chứng. Ngay hôm đó, Nỗ Nhĩ Cáp Xích suất lĩnh toàn quân lên ngựa, đi cả đêm hướng đến thành Gia Ban. oOo Trời vừa sáng. Nỗ Nhĩ Cáp Xích dẫn binh mã đến thành Gia Ban ở mạn bắc sông Hồn Hà để tìm kiếm. Binh mã nhập thành, vô thanh vô tức. Khi vầng thái dương ló dạng, các binh sĩ đến những lều chứa cỏ cũng lục tung hết, nhưng không tìm thấy được người nào. Rốt cuộc chỉ tìm thấy được một ông lão trên bẩy mươi tuổi. Binh lính giải ông già tới, Nỗ Nhĩ Cáp Xích liền dò hỏi: - Ông lão, ông là người ở nơi nào? Ông già chậm chạp trả lời: - Ta là người ở địa phương này. - Ni Kham Ngoại Lan chạy đi đâu, ông có thể giúp chúng ta không? Đôi mắt đỏ ké của ông lão nhìn hắn dò xét đoạn chỉ về phía tây nói: - Hắn theo hướng đó bỏ chạy mất rồi. Nỗ Nhĩ Cáp Xích nhảy xuống ngựa, cúi nhìn những dấu chân ngựa để lại trên mặt đất, quay lại nhìn An Phí Dương Cổ nói: - Nước mưa vừa làm cho mặt đất ẩm đi, dấu chân ngựa còn mới lắm, ta khẳng định chúng chạy không xa. Nói xong, liền tung mình lên ngựa, mã đao khoát một vòng trên không trung, hét lớn: - Đuổi theo. Nỗ Nhĩ Cáp Xích xuất binh truy đuổi chạy tới phụ cận vùng Hà Khẩu Thai phía Đông thành Phủ Thuận. Chỉ thấy cả biển người đông đúc, người ngựa chen nhau. An Phí Dương đột ngột ghìm ngựa quay lại nói với Nỗ Nhĩ Cáp Xích: - Đô ty, Người xem có phải là Minh quân đang xuất binh viện trợ cho Ni Kham Ngoại Lan không? Nỗ Nhĩ Cáp Xích nhảy xuống ngựa, đứng trên triền dốc nhìn xuống quan sát một hồi rồi ra lệnh lập tức dừng lại và hạ trại. oOo Tại thời điểm này Ni Kham Ngoại Lan đã chạy đến hành Hà Khẩu Thai đang quỳ trước Du kích Lý Vĩnh Phương của quân Minh trú thủ ở Phủ Thuận Thành cầu cứu, hắn nói: - Lý đại nhân, thỉnh ngài mở lượng hải hà, thể hiện thiện tâm, đáp ứng cho chúng tôi nhập thành, để tránh truy binh trong vài ngày. Lý Vĩnh Phương ngồi yên trên lưng ngựa không thèm nói một tiếng nào. Ni Kham Ngoại Lan dùng khuỷu tay thúc nhẹ vào hông của một tiểu thiếp, thấp giọng nói: - Nhanh lên tiếng thỉnh cầu đi. Ni Kham Ngoại Lan thường dùng thủ đoạn “mỹ nhân kế” để làm việc, hắn hay dựa vào nhan sắc động dung của người tiểu thiếp, tại những thời điểm mấu chốt, thường hoàn thành việc đại sự. Tức thì tiểu thiếp của hắn đứng lên nhẹ nhàng chuyển thân bước tới trước mặt Lý Vĩnh Phương đang cưỡi trên lưng hồng mã hạ mình quỳ xuống. Đập đầu ba cái nhỏ nhẹ nói: - Thưa Lý tướng quân, mọi người đều nói ngài có tâm địa bồ tát, còn tôi thì thấy ngài còn thiện hơn cả Quan Âm nữa, giờ đây Nỗ Nhĩ Cáp Xích hiện đang truy sát khiến chúng tôi không có nhà để về, chúng tôi chỉ mong ngài mở lượng hải hà cứu lấy bọn tiểu dân. Lý Vĩnh Phương khi nghe được giọng nói thanh thoát và ngọt ngào liền cúi đầu, liếc mắt nhìn xuống. Khi mục quang của hắn chạm vào ánh mắt đẫm lệ của nữ nhân đó thì ả đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, tựa như con rắn vươn đầu lên vậy. Ả kêu kêu khóc lóc kéo chân Lý Vĩnh Phương. Nghe tiếng khóc của nữ nhân đó, con tim của Lý Vĩnh Phương chợt mềm ra. Nhưng triều đình đã có lệnh, đối với người Nữ Chân không thiên vị bất kỳ bên nào, nhằm tránh xảy ra tranh chấp, giữ yên biên cương. Lý Vĩnh Phương hô lên một tiếng, hơi thả lỏng dây cương, Chiến mã linh mẫn hý lên quay đầu lại. Lý Vĩnh Phương do dự một lát rồi vung tay ra lệnh: - Đuổi đi. Quân lệnh như núi, binh sĩ liền phóng ngựa tiến lên tựa như lùa trâu, đem hết bọn người của Ni Kham Ngoại Lan đưa đến một tòa miếu hoang, trên sườn đồi còn có một toán quân đứng canh giữ cẩn mật. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang