[Dịch] Tầm Đỉnh Ký

Chương 12 : Tái phản Lý Phủ /font>

Người đăng: Băng Quỷ

Chu Thiếu Dương đến phòng chứa củi, chỉ thấy có hai tên lính đang đứng gác, hắn khinh thân đến gần chúng, ra tay điểm huyệt rồi mở cửa bước vào. Bên trong có một người đang nằm trên lò đốt củi, hai tay bị trói quặt ra sau. Hắn bước đến, hỏi: - Ngươi có phải là Nỗ Nhĩ Cáp Xích không ? Người kia nghe hỏi liền quay đầu lại. Chu Thiếu Dương thấy hắn chính là Đông Đại Lang, người cướp quân lương mấy ngày trước, không khỏi có chút nghi hoặc Đông Đại Lang vừa thấy Chu Thiếu Dương liền trả lời: - Thì ra là Chu huynh, đã biết thân phận của ta rồi còn hỏi làm gì nữa? Nói xong ngoảnh mặt qua một bên. Chu Thiếu Dương nghe câu sau của Đông Đại Lang mới biết nguyên lai hắn chính là Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Hắn không khỏi ngại ngùng nói: -Xin lỗi Đông huynh đệ, ta không biết ngươi chính là Nỗ Nhĩ Cáp Xích, mọi chuyện tính sau, ta đến nơi này chính là để cứu ngươi. Đông Đại Lang (tức Nỗ Nhĩ Cáp Xích) nghe xong không khỏi cười lạnh: - Cứu ta, ta thấy vị tất đã là như vậy, nói không chừng ngươi đến là để giết ta. Chu Thiếu Dương nghe vậy biết là hắn đã hiểu lầm mình bèn giải thích vì sao mình giúp Lý Thành Lương áp tải quân lương và chuyện Lý Thành Lương cùng Ni Kham Ngoại Lan mưu hại hắn như thế nào. Đông Đại Lang nghe xong mới biết mình đã hiểu lầm Chu Thiếu Dương, lập tức xin lỗi ngay. Chu Thiếu Dương cởi trói cho Đông Đại Lang, hai người ra khỏi phòng chứa củi, rồi tới chỗ cha con Chu Lê Hoa. Bốn người lặng yên ly khai Lý phủ. Gà vừa gáy báo trời sáng. Hàn tổng quản thay y phục rồi gọi đầu bếp chuẩn bị điểm tâm cho Lý Tổng binh. Khi lão đến gần phòng chứa củi thì thấy hai tên lính canh nằm im bất động. Lão mở cửa ra, thấy căn phòng trống trơn lập tức hoảng sợ la to: - Nỗ Nhĩ Cáp Xích bỏ trốn rồi! Lý Thành Lương nghe tiếng la hoảng lập tức rời khỏi giường, thay y phục đoạn phái thủ hạ chia làm ba đường truy đuổi. Một nhóm đi hướng Đông môn, qua Đông Sa hà thẳng tới Trầm Dương, nhóm khác đi hướng Tây môn, sục sạo trên Y Sơn và Lư Sơn, nhóm thứ ba đi Nam môn, vượt qua Liêu hà, băng qua Liêu Dương, ngược Thái Tử hà, thẳng tới Yên Đột Sơn Bất kể bọn chúng truy đuổi như thế nào cũng không bắt kịp bọn Chu Thiếu Dương bốn người, bởi vì lúc đó Chu Thiếu Dương, Nỗ Nhĩ Cáp Xích và cha con Chu Lê Hoa đã sớm ở phía bắc Thái Tử hà, cách thành Liêu Dương hơn trăm dặm. Bốn người ngồi trên bãi cỏ, vừa nghỉ ngơi vừa trò chuyện. Nỗ Nhĩ Cáp Xích hướng về Chu Thiếu Dương bái tạ nói: - Hôm nay nhờ có Chu huynh ứng cứu, ngày sau nếu cần dùng đến khả năng của Nỗ Nhĩ Cáp Xích này, ta nhất định không chối từ. Chu Thiếu Dương vội đỡ Nỗ Nhĩ Cáp Xích đứng lên nói: - Đông huynh đệ, ngươi thật sự quá khách sáo, ta cứu ngươi cũng là không quen nhìn kiểu cách của Lý Thành Lương. Chẳng biết ngươi và hắn có thù oán gì ? Đông Đại Lang nghe xong bèn mang mối thù của mình với Lý Thành Lương kể ra cho Chu Thiếu Dương nghe Nguyên lai Lý Thành Lương nghe lời sàm ngôn của Ni Kham Ngoại Lan, phái binh tiến công Cổ Lặc Thành là địa phương của tổ phụ Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Không thể hạ thành, Ni Kham Ngoại Lan sử dụng gian kế để mở cửa thành, rồi kéo quân đánh úp Cổ Lặc Thành. Trong cuộc chiến đó, tổ phụ của Nỗ Nhĩ Cáp Xích là Giác Xương An bị liệt hỏa thiêu chết, phụ thân Tháp Khắc Thế cùng dân trong thành cũng bị chết dưới đao. Khi sự việc qua rồi, Nỗ Nhĩ Cáp Xích dâng lên Vạn Lịch Hoàng đế một đạo tấu chương thuật lại chuyện phụ thân và tổ phụ bị chết oan, khẩn thỉnh hoàng đế khai ân, soi xét. Vạn Lịch hoàng đế sau khi nhận được tấu chương, lập tức triệu tập các đại thần thương thảo việc này. Nhưng bởi vì triều đình lúc này chia thành đảng phái minh tranh ám đấu, bất hoà trong nội bộ. Ngoài ra các binh bộ thượng thư, ngự sử, đại học sĩ, mỗi người một ý, làm Hoàng đế phân vân. Mà Vạn Lịch Hoàng đế lo ngại xử trí việc này không tốt sẽ tạo thành chiến họa ở biên giới Liêu Đông. Vì vậy, Hoàng đế mượn danh (hay quy cho) là “ngộ sát”, lệnh cho Lý Thành Lương phải tìm ra thi thể của Giác Xương An, Tháp Khắc Thế để đem an táng, ban cho mười đạo sắc thư, ba mươi chiến mã, cho phép Nỗ Nhĩ Cáp Xích thừa tập quan chức của tổ phụ làm chức Đô Ty. Tuy nhiên, Nỗ Nhĩ Cáp Xích nghĩ rằng Hoàng đế xử phạt bất công, nên yêu cầu Lý Thành Lương giao ra Ni Kham Ngoại Lan để báo tổ phụ chi cừu, Nhưng họ Lý sợ việc này sẽ sinh ra rối rắm, ảnh hưởng bất lợi đến quan đạo của mình nên đã kiên quyết bác bỏ. Nỗ Nhĩ Cáp Xích cho rằng Lý Thành Lương thiên lệch đối với Ni Kham Ngoại Lan bởi vậy tìm cách báo phục Lý Thành Lương. Hắn không ngờ ngược lại còn bị Lý Thành Lương vu là Hổn Thế Long nhằm đưa vào chỗ chết. Chu Thiếu Dương nghe Nỗ Nhĩ Cáp Xích kể lại mới hiểu được vì sao thời gian qua Nỗ Nhĩ Cáp Xích đi cướp quân lương của Lý Thành Lương. Nguyên lai hắn gặp một hoàn cảnh quá bất hạnh như vậy Chu Thiếu Dương bèn an ủi Nỗ Nhĩ Cáp Xích: - Đông huynh, đừng quá đau thương. Tại hạ tin rằng lão thiên gia sẽ hoàn trả công đạo cho huynh. Nỗ Nhĩ Cáp Xích buồn bã thở dài: - Chu huynh, không giấu gì huynh, ta từng là lính dưới quyền của Lý Thành Lương. Ta nắm rõ bản chất và một ít tội trạng của hắn, chỉ là không đủ bằng chứng bằng không cũng có thể bắt hắn tước chức làm dân. Nói xong vô cùng tức giận nắm chặt quyền đầu. Chu Thiếu Dương thấy vẻ mặt hắn như thế, trong lòng quyết định để hắn yên tĩnh một chút. Gã bèn đi về hướng về cha con Chu Lê Hoa. Chu Lê Hoa lúc này đang ở bên một hồ nước trong xanh, lặng yên ngắm nhìn bóng nước. Nàng nhìn trên mặt nước thấy bóng Chu Thiếu Dương đang tiến lại gần mình thì không khỏi ửng hồng khuôn mặt, chậm rãi đứng lên gọi một tiếng: - Chu đại ca! Chu Thiếu Dương thấy bộ dạng thẹn thùng kiều diễm của nàng, trái tim không khỏi đập loạn song kịp thời trấn tĩnh, chậm rãi nói : - Lê Hoa muội muội, chẳng biết sau này các người có ý định gì? Chu Lê Hoa nhẹ giọng hỏi lại: - Vậy chàng thì sao? Chu đại ca, chàng định thế nào? Chu Thiếu Dương đáp: - Ta còn có việc quan trọng phải làm. Còn các ngươi? Chu Lê Hoa đáp: - Chúng ta cũng không biết thiên nhai rộng lớn như thế nào, chung quy sẽ có chỗ cho chúng ta dung thân. Chỉ là, Chu đại ca, hy vọng chàng đừng quên ta. Nàng nói mà lệ tuôn nơi khóe mắt. Chu Thiếu Dương thấy vậy đau lòng nói: - Sẽ không như vậy đâu, Lê Hoa muội muội, ta nhất định sẽ nhớ muội, còn có chiếc nhẫn thúy ngọc này nữa. Hắn liền từ trong lòng lấy ra chiếc nhẫn lần trước tại vườn nho Chu Lê Hoa đã trao cho hắn. Lê Hoa thấy chiếc nhẫn, trong lòng không thể khống chế tình cảm của mình, bước tới ôm chặt lấy Chu Thiếu Dương rồi bật khóc Chu Thiếu Dương thấy nàng thương tâm như vậy, không kềm được ôm nàng, vuốt ve mái tóc Chu Lê Hoa dịu dàng nói: - Lê Hoa, muội đừng khóc. Chúng ta nhất định sẽ có ngày gặp lại. Chu Lê Hoa nghe xong gật đầu nói: - Ta tin tưởng chàng, Chu đại ca. Sau một lúc, nàng rời Chu Thiếu Dương, lau khô nước mắt, ngước nhìn gã rồi nói: - Ta nhất định chờ chàng, hy vọng chàng đừng quên ta. Ta và cha đi trước một bước, chàng phải bảo trọng. Nói xong, nàng quay đầu cùng cha rời đi. Chu Thiếu Dương nhất thời ngây dại, Chờ hắn hiểu ra thì phụ tử Chu Lê Hoa đã đi rồi. Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy mất mát. Chu Thiếu Dương quay trở lại bên Nỗ Nhĩ Cáp Xích hỏi: - Đông huynh, không biết huynh có dự định gì chăng. Nỗ Nhĩ Cáp Xích nói ngay không cần suy nghĩ: - Ta muốn báo thù, báo sát phụ tổ chi cừu, còn một việc khác nữa là phải thống nhất Nữ Chân. Chu Thiếu Dương thấy hắn có hoài bão và quyết tâm báo cừu như vậy không khỏi khâm phục. Đột nhiên hắn nhớ lại trong lịch sử Trung Quốc không phải là có một vị Hãn vương tên là Nỗ Nhĩ Cáp Xích hay sao? Chẳng lẽ trước mắt mình chính là vị này? Nhìn hắn nhấc tay dở chân cũng có chút khí chất, biết đâu từ tư cách và bản lĩnh của hắn sau này sẽ làm nên nghiệp lớn. Đúng rồi, không biết hắn có biết tung tích của mẫu đỉnh đó không. Nghĩ vậy, hắn không nhịn được hỏi Nỗ Nhĩ Cáp Xích: - Đông huynh, ta muốn hỏi ngươi một sự kiện? Chẳng biết ngươi có biết một cái đỉnh bằng đồng xanh có bốn quai hay không? Nỗ Nhĩ Cáp Xích trả lời: - Ta biết có một cái đỉnh như vậy, không biết Chu huynh tìm nó để làm gì? Chu Thiếu Dương vừa nghe hắn thật sự biết về mẫu đỉnh không khỏi hỏi gấp: - Vậy cái đĩnh đó hiện tại hạ lạc nơi nào? Nỗ Nhĩ Cáp Xích thấy Chu Thiếu Dương quan tâm đến cái đỉnh như vậy trong lòng không khỏi nảy sinh ra ẩn ý, nói với Thiếu Dương : -Ta không muốn gạt huynh, chuyện cái đĩnh ta có thể giúp huynh, chỉ có điều, ta hy vọng huynh cũng có thể đáp ứng ta một chuyện. Chu Thiếu Dương nghe xong, không biết Nỗ Nhĩ Cáp Xích muốn hắn giúp gì bèn nói: - Đông huynh có gì cứ nói. Nỗ Nhĩ Cáp Xích chậm rãi: - Ta hy vọng Chu huynh có thể tìm bằng chứng về tội ác của Lý Thành Lương cho ta, giúp ta có thể báo được mối thù giết ông giết cha. Chu Thiếu Dương nghe xong cả kinh, hắn không hề nghĩ tới Nỗ Nhĩ Cáp Xích lại muốn hắn làm việc này, lại hỏi : - Việc này không biết phải làm như thế nào? Nỗ Nhĩ Cáp Xích thấy hắn đáp ứng bèn quỳ xuống ôm quyền nói: - Chỉ cần Chu huynh ra tay giúp đỡ, tại hạ cảm kích vô cùng! Chu Thiếu Dương nâng hắn dậy nói: - Đông huynh mau mau đứng lên, tại hạ đáp ứng huynh việc này cũng là có điều kiện, huynh cần gì phải hành đại lễ như vậy Nỗ Nhĩ Cáp Xích nói: - Chu huynh giúp ta việc này thật sự quá lớn, mà ta giúp Chu huynh chỉ là một việc nhỏ thôi. Chu Thiếu Dương vội nói: - Đông huynh! Ngàn vạn lần đừng nói như vậy, huynh phải nói cho ta biết phải giúp huynh như thế nào. Nỗ Nhĩ Cáp Xích gật đầu nói với Chu Thiếu Dương kế hoạch của hắn. Nguyên lai hắn muốn Chu Thiếu Dương quay trở lại Lý phủ, tranh thủ lấy được sự tín nhiệm tối đa của Lý Thành Lương sau đó tìm kiếm bằng chứng phạm pháp của hắn. Nếu không tìm được thì có thể tìm một người tên là Tôn Quý, chính là mật thám của Lý Thành Lương. Hắn đã từng có một thời gian sống cùng Nỗ Nhĩ Cáp Xích, hơn nữa Nỗ Nhĩ Cáp Xích còn có ơn cứu mạng hắn khỏi miệng hổ. Nếu gặp thời khắc quan trọng có thể yêu cầu hắn giúp đỡ. Nghe xong kế họach Chu Thiếu Dương không khỏi mở miệng hỏi: - Vậy sao Đông huynh không nhờ hắn tương trợ? Nỗ Nhĩ Cáp Xích đáp: - Bởi vì Tôn Quý bị phái ra ngoài do thám quân tình nên ta không thể tìm được hắn. Vả lại có quá nhiều người biết ta, điều này đối với ta thật sự bất lợi. Bởi vậy trăm sự chỉ có Chu huynh giúp được tại hạ thôi. Chu Thiếu Dương nghe xong, trong lòng nghĩ cũng phải. Chu Thiếu Dương hỏi tiếp: - Đông huynh, nếu ta tìm ra được tội chứng thì làm sao thông cáo cho huynh. Nỗ Nhĩ Cáp Xích nói: - Thế này đi! Ba tháng sau, ta sẽ ở Vĩnh An khách điếm, thành Bắc Kinh chờ huynh, khi đó ta sẽ nói cho huynh nơi hạ lạc của cái đỉnh. Chu Thiếu Dương gật đầu nói: - Tốt lắm, cứ làm theo lời của Đông huynh, ba tháng sau chúng ta sẽ gặp lại. Nỗ Nhĩ Cáp Xích thấy Chu Thiếu Dương đã chịu đáp ứng, trong lòng cao hứng phi thường, phụ tổ chi cừu có thể báo. Vì vậy ôm quyền nói: -Tốt lắm Chu huynh, tại hạ còn có việc phải làm, hy vọng Chu huynh mọi việc thuận lợi. Nói xong cáo từ Chu Thiếu Dương mà đi. Chu Thiếu Dương không nghĩ tới hôm nay có thể tìm được tin tức về chiếc đỉnh, chỉ có điều ba tháng sau mới biết được kết quả. Nhưng bất kể như thế nào cũng là một khởi đầu mới làm hắn cao hứng một trận. Lát sau, Chu Thiếu Dương thi triển khinh công phóng về hướng Lý phủ. Sau khi về đến Lý phủ, ba đạo nhân mã do Lý Thành Lương phái ra ngoài truy tìm Nỗ Nhĩ Cáp Xích cũng vừa về tới. ********* Lý Thành Lương thấy không bắt được Nỗ Nhĩ Cáp Xích trong lòng thật sự là bực tức vạn phần, nhất thời tại khách sảnh bước tới bước lui. Chu Thiếu Dương thấy bộ dạng này của Lý Thành Lương, suy nghĩ rồi bước tới nói: - Lý tướng quân chẳng hay có điều gì làm ngài mệt mỏi vậy? Lý Thành Lương vừa thấy Chu Thiếu Dương vội đáp: - A! Chu đại hiệp, khi ngươi xuất phủ có thấy kẻ nào khả nghi rời đi hay không? Chu Thiếu Dương nói: - Tại hạ thuận tiện xuất phủ đi thăm một vị bằng hữu, Lý tướng quân, có phải là trong phủ xảy ra chuyện gì? Lý Thành Lương nghe vậy phẩy tay nói: - Không có việc gì! không có việc gì! Lúc này Hàn tổng quản đi đến, Lý Thành Lương lập tức để Chu Thiếu Dương lui ra. Lý Thành Lương không chờ Hàn lão thất ngồi xuống đã hỏi ngay: - Các ngươi canh gác Nỗ Nhĩ Cáp Xích như thế nào mà để cho hắn trốn thoát, ngay cả cha con Chu Lê Hoa cũng không thấy đâu. Hàn tổng quản thấy chủ nhân phát đại hỏa như vậy không khỏi thấp giọng nói: - Đại nhân, tiểu nhân có một biện pháp giúp đại nhân có thể gia quan tấn tước. Lý Thành Lương vừa nghe vội cắt lời hỏi: - Hàn lão thất, có biện pháp gì nói mau. Hàn tổng quản nói: - Đại nhân, Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã tẩu thoát, chúng ta có thể truyền ra ngoài rằng Hổn Thế Long đã bị chúng ta thiêu chết. Như vậy, Hòang thượng có thể an tâm còn đại nhân thì có thể gia quan tấn tước Lý Thành Lương nghe xong chau mày suy nghĩ đoạn nói: -Không sai, kế này dùng được. Hàn lão thất, ngươi thật là được việc! Dứt lời đứng lên cười ha hả, Hàn tổng quản cũng đứng một bên phụ họa. Ngày hôm đó, Lý Thành Lương mời Chu Thiếu Dương gia nhập quân đội dưới danh nghĩa tham chánh quân vụ, Chu Thiếu Dương nhân cơ hội này đáp ứng Lý Thành Lương. Ba ngày sau, gã chính thức gia nhập quân đội Không lâu sau, tại Bà Trư giang (sông Bà Trư), Kiến Châu vệ, Vương Ngột Đường khởi binh đánh chiếm Minh triều biên thành. Vương Ngột Đường dùng biện pháp trầm ổn, đánh một thành, chiếm một thành. Khi binh mã của Vương Ngột Đường đánh đến bờ sông Nha Nhi thì đóng quân trên núi thủ thành, nhờ vào địa thế hiểm trở của hà cốc, an doanh lập trại để dưỡng sức tái chiến. Vương Ngột Đường khởi binh khiến Vạn Lịch Hoàng đế lo lắng, lập tức phái Lý Thành Lương suất binh trấn áp. Khi binh mã của Lý Thành Lương truy đuổi cả đêm vừa tới bờ sông Nha Nhi lập tức gặp phải sự phản kích mãnh liệt của Vương Ngột Đường, nhất thời tên bay như châu chấu làm Minh quân một bước cũng khó đi Đêm đó, Lý Thành Lương ngồi trong quân trướng lo lắng không yên, cơm không nuốt nổi. Ngày thứ hai, Lý Thành Lương triệu tập các lộ binh mã tuyển chọn kế sách từ các mưu sĩ. Quân trướng của họ Lý đầy các "Mưu sĩ", Chu Thiếu Dương cũng bị gọi đến để tuyển chọn. Gã tiến vào quân trướng tìm một chỗ ngồi, cúi đầu không nói. Một lúc sau, Lý Thành Lương cầm tẩu thuốc đứng lên, lộ xuất phong độ đại tướng nói: - Minh quân chúng ta trơ mắt nhìn bọn phản tặc cách một con sông, bọn chúng nhờ vào địa thế hiểm trở của con sông ngăn chúng ta công thành. Giờ đây chúng ta lại không có chiến thuyền, lại không có thủy quân, thật sự là rất khó vượt sông. Nay ta gọi các ngươi vào quân trướng là để dâng kế sách Ngồi ở phía sau mọi người, căn bản Chu Thiếu Dương không nghĩ là sẽ vào trướng, bởi vì gã không muốn nhìn tên tiểu nhân giả dối này. Nhưng khi tiến vào trướng gã bỗng tỉnh ra, lắc lắc đầu tự khuyên mình: ”Việc nhỏ không nhịn sẽ hư việc lớn. Nếu muốn nhổ cái gai trước mắt này thì phải biết chờ cơ hội.” Vì vậy gã trầm tư một hồi rồi hướng về phía trước thi lễ: - Tại hạ có một kế này. Lý Thành Lương liên tiếp nghe xong kế sách của bảy người đều không khả thi. Hắn mệt mỏi ngồi trên chiếc Thái sư ỷ bọc da hổ, liên tục ngáp dài. Khi Chu Thiếu Dương đứng trước mặt, hắn hé mắt ứng phó: - Chu đại hiệp, ngươi nói đi. Chu Thiếu Dương lập tức đứng thẳng người nói: - Binh pháp có dạy “tri kỷ tri bỉ, bách chiến bất đãi”. Dùng thế mạnh của mình tấn công thế yếu của địch. Minh quân chúng ta thế mạnh người đông, tiện tay là có thể khiến đối thủ thảm bại - Toàn là lời thừa! Lý Thành Lương bật dây không nhịn được kêu lên, bất quá hắn cũng đã suy nghĩ một hồi, hiểu được lời Chu Thiếu Dương cũng có lý. Hắn đưa mắt nhìn Chu Thiếu Dương nói: - Chu đại hiệp, ta muốn nghe ngươi nói biện pháp vượt sông. Chu Thiếu Dương nhìn bộ dạng kiêu ngạo hống hách của Lý Thành Lương, vốn không muốn nói, nhưng lại nghĩ không thể bỏ qua cơ hội này Vì vậy, khẳng khái nói ra ý kiến một lần nữa: - Năm đó Gia Cát Lượng dùng thuyền cỏ mượn tên, đại phá Tào quân, chúng ta sao không thể mượn tên để công thành sau này? Lý Thành Lương bỗng nhiên đứng lên tử tế hỏi: - Ngươi vừa nói gì? Chu Thiếu Dương lớn tiếng đáp: - Tiên thu tiễn, hậu công thành. Lý Thành Lương tỏ ra hứng thú nhìn Chu Thiếu Dương một cách chăm chú hỏi - Tiễn thu như thế nào? Thành công như thế nào? Chu Thiếu Dương vẫn tự tin, khẳng khái trả lời: - Chúng ta công thành rất khó khăn, nước sâu sóng mạnh không phải là vấn đề, nhưng địch quân bắn tên như châu chấu. Nếu chúng ta có thể làm đối phương tiễn tận lương tuyệt, vậy chẳng phải như bắt ba ba trong rọ sao? Lý Thành Lương hoan hỷ điên cuồng, lặng lẽ kéo Chu Thiếu Dương vào nội trướng. Lý Thành Lương tự thân rót một chén trà nóng. Chu Thiếu Dương uống trà rồi thuật lại toàn bộ kế sách của mình. (Hết chương 12) Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang