[Dịch] Tầm Đỉnh Ký
Chương 10 : Lôi đài tỉ võ /font>
Người đăng: Băng Quỷ
.
Tại Thanh Phong các, nơi mà Lý Thành Lương thường tập hợp tướng lĩnh để bàn bạc chuyện quân cơ đại sự. Hiên nhà uốn lượn, mái lợp ngói xanh lục, tường xây bằng gạch đỏ, tòa các bài trí rất tráng lệ, lục trúc đong đưa, dương liễu xanh tốt, quang cảnh thanh nhã vô cùng.
Bên ngoài có lính canh tuần tra, Chu Thiếu Dương và các thuộc hạ của Lý Thành Lương vui vẻ bước vào. Lập tức có lão gia nhân trong Lý phủ là Lý Quý ra đón tiếp, dẫn mọi người tiến về Thanh Phong Các.
Chỉ thấy ở đại sảnh phía xa có tiếng người cười nói vui vẻ, hơn chục vị tướng quân đang cùng nhau tán ngẫu. Mọi người từ xa đã thấy Lý Thành Lương vội vã ra đón tiếp, Lý Thành Lương chào hỏi đáp lễ mọi người xong quay sang giới thiệu Chu Thiếu Dương. Xong xuôi, Lý Thành Lương mời mọi người nhập tịch. Lý Thành Lương ngồi ở ghế chủ tọa còn Chu Thiếu Dương được mời ngồi ở ghế thứ hai kế bên Lý Thành Lương, có thể thấy Lý Thành Lương đã coi Chu Thiểu Dương là thượng khách.
Lúc này, Hồ Thiết Vũ đã vào tới đại sảnh, Lý Thành Lương thấy Hồ Thiết Vũ tới, liền đứng lên ra đón. Hồ Thiết Vũ vội áy náy bước nhanh tới trước, tương kiến chào hỏi Lý Thành Lương và các vị tướng quân ở đó, vừa mới định ngồi xuống thì thấy Chu Thiếu Dương ở bên cạnh của Lý Thành Lương.
Hồ Thiết Vũ nhìn thấy, trong lòng khó chịu thầm hỏi: "Kẻ này từ đâu đến, mà được Tổng binh tin tưởng trọng dụng như vậy?". Vừa lúc đó, Lý Thành Lương cười nói:
- Hồ tráng sĩ, đây là người mà bổn tướng quân hôm nay vừa mới kết giao bẳng hữu, cũng là một nhân sĩ trong giang hồ, tên là Chu Thiếu Dương, mau qua tương kiến.
Chu Thiếu Dương vừa nghe nói, vội khởi thân, hướng về phía Hồ Thiết Vũ ôm quyền nói:
-Tại hạ là Chu Thiểu Dương, ngẫu nhiên đến nơi này, không ngờ lại gặp gỡ tôn huynh, thật hạnh ngộ, hạnh ngộ!
Hồ Thiết Vũ cũng ôm quyền hoàn lễ, chúng nhân cùng ngồi uống rượu đàm đạo, Lý Thành Lương nói tiếp:
-Hồ tráng sĩ hôm nay đại thắng, nên ta phải ăn mừng. Bổn tướng quân kính ngươi một ly!
Nói xong hai tay nâng một chén rượu, đưa về trước mặt của Hồ Thiết Vũ.
Hồ Thiết Vũ đưa hai tay tiếp lấy, uống cạn. Chúng tướng quân cũng thi nhau nâng chén chúc tụng, Hồ Thiết Vũ không từ chối, tự phụ võ công siêu quần, tâm cao khí thịnh, làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Chợt nghe Lý Thành Lương nói :
-Vị Chu đại hiệp huynh đệ này của bổn nhân võ công cũng cao cường, hôm nay đã đến đây thì khiến cho lôi đài càng thêm khởi sắc, tỏa sáng không ngừng. Chiều nay thỉnh Chu huynh lên chủ trì cái việc đả lôi đài này, tiện thể tiếp xúc với anh hùng thiên hạ, mong Chu huynh chớ từ chối.
Chu Thiếu Dương vội từ chối:
-Tại hạ chỉ là một kẻ qua đường, thực không phải muốn lên lôi đài, có Hồ huynh tại đây, tiểu đệ mà xuất hiện chỉ làm trò cười thôi!
Lý Thành Lương cười nói:
-Chu huynh đệ không cần khiêm tốn, bổn tướng quân hôm nay dựng lôi đài, chủ yếu là tôn vinh võ công, nâng cao sĩ khí, nhân tiện tuyển mộ nhân tài, cùng ta chinh chiến sa trường. Sáng nay Hồ tráng sĩ đã thắng hai trận rồi, nay Chu huynh sao không thử qua chứ?
Chu Thiếu Dương thấy Lý Thành Lương thành tâm ưu ái mình, không tiện chối từ, chỉ đành đáp ứng.
Tới trưa, Chu Thiếu Dương liền đăng đài tự giới thiệu rồi bắt đầu đả lôi đài. Người lên đài đầu tiên là một người tỉnh Sơn Tây, danh xưng là Kim đao thủ Vu Ngũ.
Hai người sau khi xưng danh với nhau, Vu Ngũ cầm kim bối đại đao hướng về Chu Thiếu Dương bắt đầu tấn công.
Chu Thiếu Dương lúc này sử dụng trường kiếm. Lần đầu tiên dùng binh khí đối địch, trong lòng nhất thời cũng không biết Thiên tâm Kiếm Pháp của mình uy lực tới đâu. Khi thấy Vu Ngũ tấn công, trường kiếm liền vung lên tạo thành một đóa kiếm hoa đỡ lấy kim bối đại đao.
Vu Ngũ tấn công liên tiếp nhưng đều bị Chu Thiếu Dương cản lại, khiến cho hắn ngay cả chéo áo của Chu Thiếu Dương cũng không chạm tới được. Trong lòng liền cảm thấy nôn nóng ngầm vận chân khí hướng lên trên chém một đao sau đó liền lật cổ tay chia làm ba hướng chém xuống dưới. Chiêu này bề ngoài là “ Cử Hỏa Thiêu Thiên” nhưng bên trong lại hàm chứa chiêu “Hải Để Lưu Nguyệt” tấn công nhanh như sấm sét, không thể chống đỡ. Đây chính là tuyệt chiêu của Vu Ngũ, bách phát bách trúng.
Chu Thiếu Dương bỗng thấy đao chém tới vội huy động trường kiếm dùng chiêu “Kim Câu Điếu Ngư”. Chỉ nghe “keng” một tiếng, kim đao liền bị trường kiếm đánh bật lên cao năm trượng.
Vu Ngũ thấy kim đao bị đánh bay khỏi tay, trong mắt lộ vẻ kinh hoàng.
Chu Thiếu Dương tung người lên bắt lấy kim đao, sau đó đưa tới trước mặt Vu Ngũ, vòng tay lại cười nói:
-Thất lễ, thất lễ!
Vu Ngũ biết không phải là đối thủ của Chu Thiếu Dương, không khỏi cảm thấy hổ thẹn, ôm quyền nói rằng:
-Không dám nhận, đa tạ Chu Đại Hiệp vừa rồi đã hạ thủ lưu tình, hậu hội hữu kì.
Nói xong tung thân nhảy khỏi lôi đài. Dưới đài chúng nhân thấy Chu Thiếu Dương thắng dễ dàng như vây, không kìm nổi hưng phấn vỗ tay vang dội. Chu Thiếu Dương không khỏi có chút tự đắc, hắn không hề nghĩ mình lại lên lôi đài tỉ võ, lại còn thắng lợi dễ dàng như vậy. Tuy hắn biết mình võ công cao cường, nhưng đánh lôi đài như thế này có vẻ như mãi võ ngoài đường, nghĩ đến đó hắn không kìm được khẽ lắc đầu.
Đột nhiên trong đám người có kẻ phóng lên lôi đài. Chu Thiếu Dương nhìn kỹ lại thì thấy người này đầu đội khăn anh hùng bằng đoạn màu lam có khảm ngọc châu, trên người khoác áo ngắn màu xanh két viền hoa, lưng thắt đai màu xanh đen bằng tơ, chân mang đôi ủng cổ thấp bằng đoạn đen đáy mỏng, bên ngoài khoác một chiếc áo lụa có cổ màu hạnh. Thân cao hơn chín xích, mặt mày phương phi, mũi thẳng, chân mày dài đến tóc mai, mắt sáng như sao, cằm có năm chòm râu dài bay phất phơ, đầy vẻ giang hồ hiệp sĩ.
Chu Thiếu Dương thấy vậy trong lòng không khỏi ca ngợi phong thái của đối phương liền vòng tay lại nói
-Tại hạ Chu Thiếu Dương, không biết tôn huynh quý tính đại danh là gì?
Người đó nghe xong cũng ôm quyền nói:
-Tại hạ Phương Văn Long trên giang hồ gọi là Thần tiên vương tới đây xin Chu huynh đệ chỉ giáo
Nói xong liền rút binh khí trên người ra, đó là một cây hổ vĩ trường tiên.
Chu Thiếu Dương thấy đối phương đã lấy binh khí, không tiện nói nhiều. Cổ tay khẽ rung, trường kiếm tạo thành một đóa kiếm hoa hướng về đối phương hành lễ.
Phương Văn Long nhìn thấy vậy, trường tiên cũng vung lên không trung hướng về Chu Thiếu Dương đáp lễ
Chu Thiếu Dương thấy đối phương đã chuẩn bị sẵn sàng liền vung trường kiếm bắt đầu phát động tấn công. Trường tiên trong tay Phương Văn Long vung lên, hình thành nên từng vòng tròn cuốn theo trường kiếm của Chu Thiếu Dương. Chu Thiếu Dương cảm thấy có một luồng khí lưu ngăn cản thanh kiếm khiến cho hắn không thể tiếp cận liền tăng thêm nội lực. Chân lực từ trường kiếm phát ra tức thì luồng khí lưu đó liền biến mất.
Chu Thiếu Dương thấy tài nghệ của đối phương như vậy trong lòng không dám khinh địch liền thi triển Thiên Tâm Kiếm Pháp so tài cùng Phương Văn Long
Kiếm thuật của Chu Thiếu Dương nghiêng về nhanh, dùng nhanh để thủ thắng. Nhưng tiên pháp của Phương Văn Long lại nghiêng về chậm và chắc, dùng chậm khắc nhanh, dùng chắc để cầu thắng. Lúc này hai người một nhanh một chậm giao đấu với nhau, cảnh tượng rất kỳ lạ.
Chu Thiếu Dương thấy từng chiêu từng thức của đối phương đều toát ra phong thái của một đại tông sư trong lòng tự nghĩ quả là không hổ danh là Thần tiên vương.
Phương Văn Long thì lại càng ngạc nhiên hơn. Trong đầu suy nghĩ trên giang hồ lại xuất hiện một thanh niên cao thủ như thế này. Thật đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước
Cả hai người trong lòng đều thấy khâm phục lẫn nhau.
Phương Văn Long thấy nãy giờ không thắng trong lòng cảm thấy nôn nóng, trường tiên khẽ vung lên, vận kình lực nhắm thẳng giữa người Chu Thiếu Dương đánh tới
Chỉ là một thế đơn giản nhưng lại mang khí thế ngàn cân. Đây chính là một trong ba đại tuyệt chiêu của Thần Tiên Vương “Hoành Tảo Thiên Quân”.
Chu Thiếu Dương thấy đối phương đột nhiên biến chiêu, trường tiên như một thanh trường côn quét tới, tốc độ nhanh như thiểm điện. Hắn tránh không kịp liền vận toàn thân công lực dùng trường kiếm đỡ lấy.
Binh khí của hai bên chạm nhau nhưng không ai có thể đánh rơi được binh khí của đối phương.
Phương Văn Long không ngờ công lực của đối phương lại cao đến như vậy. Tức thì thu lại nội lực, trường tiên liền mềm lại rũ xuống. Ngay tức khắc liền rung tay, trường tiên một lần nữa nhắm thẳng vào trường kiếm trong tay Chu Thiếu Dương đánh tới.
Chiêu này biến hóa cực nhanh, đúng là bên trong có một chút thủ đoạn.
Song Chu Thiếu Dương lại không hề thu công lực mà lại vận dụng tâm pháp “ Khí Vi Lưỡng Dụng” khiến cho chân khí trên trường kiếm tăng thêm mấy bậc rồi sau đó dùng chiêu “Thiên Ngoại Hữu Thiên” nhắm thẳng hổ vĩ trường tiên chém tới.
Phương Văn Long thấy vậy thầm vui mừng. Bởi vì chiêu này của hắn chính là nhằm quấn lấy binh khí của đối phương. Không hề nghĩ rằng Chu Thiếu Dương lại tự chui đầu vào lưới.
Ai ngờ khi tiên kiếm chạm nhau thì do Chu Thiếu Dương đã tăng thêm nội lực khiến cho trường kiếm không hề bị tiên cuốn lấy mà ngược lại trường tiên còn bị chấn đứt làm hai đoạn khiến cho Phương Văn Long bất giác ngây người ra. Chu Thiếu Dương thu kiếm về cung tay lại nói:
-Xin lỗi, đa tạ đã nhường
Phương Văn Long bất giác tỉnh ngộ cười khổ nói:
-Chu huynh đệ, ta đành nhận thua. Thật đúng là anh hùng xuất thiếu niên, giang hồ sóng sau đè sóng trước. Xem ra ta đến lúc phải rút lui khỏi giang hồ rồi.
Nói xong liền hướng về Chu Thiếu Dương cung tay lại chào rồi bước xuống lôi đài.
Dưới lôi đài mọi người thấy Chu Thiếu Dương liên tục chiến thắng, mà lại còn đả bại đỉnh đỉnh đại danh “Thần tiên vương” Phương Văn Long trên giang hồ, bất giác liền rộ lên một tràng vỗ tay khen ngợi thật lớn.
Lý Thành Lương thấy vậy thập phần cao hứng, trong lòng đã quyết định phải lưu Chu Thiếu Dương lại để dùng. Nhưng ở phía dưới lôi đài quan sát, Hồ Thiết Vũ thấy Chu Thiếu Dương thắng liền hai trận, lại còn đả bại Thần tiên vương khiến cho tiếng mọi người hoan hô so với mình còn lớn hơn rất nhiều, trong lòng bất giác không kìm được đố kị.
Trong lòng liền nghĩ nếu Lý Thành Lương thu nhận mình cùng y thì địa vị và quyền lợi mình được hưởng chưa chắc đã cao hơn hắn. Người xưa có câu “ Một núi không thể có hai hổ”, hôm nay tỉ võ là một cơ hội tốt để trừ khử hắn. Nghĩ tới đây, trong lòng liền có độc kế, tự cảm thấy đắc ý.
Hồ Thiết Vũ liền đi tới trước mặt Lý Thành Lương hành lễ rồi nói:
-Tổng binh đại nhân, Chu đại hiệp võ công cao cường, tại hạ thỉnh tổng binh đồng ý cho phép tại hạ được lên đài tỉ võ cùng Chu đại hiệp
Lý Thành Lương nghe xong liền xua xua tay nói:
-Không được không được. Hồ tráng sĩ cùng Chu đại hiệp trong tương lại sẽ là tay phải tay trái của ta, bổn tướng quân sao có thể đứng nhìn hai người gây thương vong cho nhau được?
Nói xong liền nhíu mày. Hồ Thiết Vũ thấy Lý Thành Lương nói như vậy trong lòng càng thêm quyết tâm phải trử khử Chu Thiếu Dương.
Vì vậy hắn liền tiếp:
-Tổng binh đại nhân, trong giang hồ có thể gặp được cao thủ là một chuyện vui nhất đời. Nếu như hôm nay tại hạ không thể cùng Chu đại hiệp tỉ thí nói không chừng Hồ mỗ sẽ phải hối tiếc. Còn nữa, lôi đài tỉ võ chỉ là tỉ thí võ công bình thường chứ không phải là giao đấu sinh tử. Vì vậy hy vọng tổng binh đại nhân có thể đáp ứng yêu cầu nhỏ của tại hạ.
Lý Thành Lương nghe xong liền suy nghĩ rồi bàn bạc với tâm phúc đứng bên cạnh hồi lâu sau cùng cũng đáp ứng Hồ Thiết Vũ.
Hồ Thiết Vũ thấy mục đích cuối cùng cũng đạt được trong lòng cảm thấy vui mừng. Nhìn Chu Thiếu Dương đang đứng trên lôi đài, nghĩ tới hôm nay có thể trừ khử được một kình địch, trong tâm tưởng cảm thấy hưng phấn, đắc ý.
Chu Thiếu Dương lúc này đã thắng liên tiếp hai trận liền nghĩ mình có thể hạ đài. Vừa muốn như vậy thì đã thấy có một người tiến lên lôi đài.
Chu Thiếu Dương thấy người tiến lên là Hồ Thiết Vũ, trong lòng có chút ngạc nhiên liền hỏi:
-Hồ huynh lên đây không biết có điều chi chỉ giáo?
Hồ Thiết Vũ nghe xong bất giác cảm thấy giận dữ liền nói:
-Chu đại hiệp, tại hạ thượng đài là muốn cùng đại hiệp tỉ thí. Không biết đại hiệp có thể chỉ giáo cho vài chiêu không?
Chu Thiếu Dương nghe thấy ngữ khí của đối phương như muốn kiếm chuyện trong lòng cũng cảm thấy giận dữ, nhưng hắn vẫn ôm quyền nói:
-Hồ huynh võ nghệ cao cường. Hồi ban trưa tại hạ đã được thấy qua. Nếu như thật sự tỉ thí như lời của Hồ huynh thì tại hạ xin tình nguyện nhận thua.
Hồ Thiết Vũ nghe thấy Chu Thiếu Dương nói vậy, trong lòng lại có cảm giác Chu Thiếu Dương đang nói mình không tự lượng sức bất giác càng cảm thấy phẫn nộ liện lạnh giọng nói lớn:
-Tên họ Chu kia, có thật sự ngươi sợ không? Nếu như ngươi muốn nhận thua thì cũng được, hãy tự phế võ công của mình đi. Còn nếu không thì phải cùng ta so tài cao thấp.
Chu Thiếu Dương nghe thấy vậy trong lòng cảm thấy rất tức giận.
Bản thân cứ nghĩ là sẽ rời khỏi chốn thị phi này, truy tìm mẫu đỉnh thất lạc để tránh đêm dài lắm mộng. Ai ngờ đối phương lại hiếp người quá đáng, ngang nhiên nói ra điều kiện như vậy. Bất giác giận dữ trả lời:
-Tốt, Hồ đại hiệp, tại hạ bất tài cũng xin được lĩnh giáo võ công của đại hiệp.
Nói xong liền hoành ngang trường kiếm đứng thẳng người lên.
Hồ Thiết Vũ thấy Chu Thiếu Dương đáp ứng tỉ thí với mình trong lòng cảm thấy mừng rỡ. Hắn tự nhủ “Tên tiểu tử ngươi, chờ chút nữa lão tử sẽ bắt ngươi bỏ mạng tại đây”. Nghĩ vậy trong lòng liền cảm thấy cao hứng. Nhưng rất nhanh liền trấn tĩnh lại, cầm thiết tỳ bà trong tay xuất chiêu “Ngạ Hổ Xuất Sơn” nhắm thẳng Chu Thiếu Dương đánh tới.
Chu Thiếu Dương thấy vũ khí của đối phương quá trầm trọng. Nếu như dùng trường kiếm của mình chọi thẳng thì e rằng khó mà chiếm được lợi thế. Vì vậy liền nhẹ nhàng tránh khỏi một chiêu uy mãnh của Hồ Thiết Vũ.
Dưới đài mọi người thấy hai nhân vật thắng liên tiếp hai trận bây giờ lại tỉ thí với nhau liền im lặng quan sát trận long tranh hổ đấu này.
Hồ Thiết Vũ một chiêu đánh không trúng liền không để cho Chu Thiếu Dương có cơ hội nghỉ ngơi tức thì sử dụng mười tám đường Thiết tỳ bà công như cuồng phong loạn vũ nhắm Chu Thiếu Dương đánh tới, chiêu sau lại càng lợi hại hơn chiêu trước.
Mười tám đường Thiết tỳ bà công là tuyệt học thành danh của Hồ Thiết Vũ. Không biết bao nhiêu anh hùng võ lâm đã bại dưới môn võ công này.
Chu Thiếu Dương may mắn có Phi Thiên bộ pháp hộ thân nhưng cũng bị bức đến nỗi một chiêu cũng không đánh ra được. Thấy đối phương xuất thủ ác độc, trong tâm bất giác giận dữ. Bèn vận toàn thân công lực sử dụng Thiên tâm kiếm pháp phản công lại. Binh khí của hai bên va chạm nhau tóe lửa.
Do công lực của Chu Thiếu Dương cao hơn Hồ Thiết Vũ một chút, nên binh khí của Chu Thiếu Dương không hề bị tổn thương. Thiếu Dương thấy như vậy trong lòng liền cảm thấy an tâm.
Còn Hồ Thiết Vũ không nghĩ là đối phương lại dám dùng trường kiếm đỡ lấy cây thiết tỳ bà nặng năm mươi cân của mình. Lại càng không nghĩ là trường kiếm của đối phương lại không bị tổn hao gì. Chỉ riêng công lực này lại càng làm hắn đố kị, trong lòng càng quyết định phải trừ khử đối phương. Vì vậy lại càng trổ hết tài năng để tỉ thí với Chu Thiếu Dương.
Bởi vì song phương đều là cao thủ về tốc chiến, sau năm sáu hiệp, chỉ thấy thân ảnh hai người liên tục hoán đổi, chiêu thức đánh ra nhanh đến mức nhìn không rõ. Đến lúc này, Hồ Thiết Vũ nhận thấy không thể chiếm được tiện nghi với mười tám đường thiết tỳ bà, bèn quyết định sử dụng sát chiêu. Chỉ thấy Hồ Thiết Vũ khảy dây đàn trên mặt thiết tỳ bà, lại xoay thiết tỳ bà như chiếc cối xay gió phát ra âm thanh bao bọc lấy địch thủ.
Nhưng Chu Thiếu Dương lúc trưa đã biết trước, nên ngầm vận công lực, lập tức tâm trí thanh tỉnh. Hồ Thiết Vũ đột nhiên xoay thiết tỳ bà, chỉ nghe ba tiếng xẹt xẹt xẹt, ba mũi tên độc nhắm Chu Thiếu Dương bắn tới. Thì ra trong bụng thiết tỳ bà có chứa hai mươi bốn mũi tên độc, do cơ quan bên trong chốt giữ, có thể bắn ra không dừng, bách phát bách trúng. Đầu tên còn tẩm chất kịch độc, chạm phải là chắc chắn trúng độc, đây chính là độc chiêu sát thủ của Hồ Thiết Vũ.
Vì Chu Thiếu Dương không hề bị tiếng đàn ảnh hưởng, do đó tay mắt nhanh lẹ, trường kiếm rung lên thành hình các bông hoa, nhằm ba mũi tên độc quét ngang khiến chúng rơi lả tả trên mặt đất. Hồ Thiết Vũ thấy bắn không trúng, bèn liên tục bắn tên. Chỉ nghe xẹt xẹt xẹt, tên như phi trùng, trước sáu mũi, sau theo chín mũi như mưa rơi bắn tới. Chu Thiếu Dương thấy hắn hạ độc thủ, nghĩ thầm:
-Không cho hắn nếm mùi lợi hại thì hắn cứ làm tới, dây dưa tới lúc nào đây chứ?
Nghĩ xong bèn huy động trường kiếm, nhằm chín mũi tên độc, liên tiếp đánh rơi tám mũi, riêng mũi tên cuối cùng, chỉ nghe trường kiếm đánh vào đầu tên một tiếng, khiến nó quay ngược lại.
Chỉ thấy "xoẹt" một đạo bạch quang nhằm thẳng hướng Hồ Thiết Vũ bắn tới. Hồ Thiết Vũ không kịp phòng bị, tên độc không xiên không lệch bắn thẳng vào mắt phải hắn. "Ai da" một tiếng thống thiết, lộn nhào xuống đất, máu chảy đầm đìa, đau tận tâm can. Tuy nhiên, hắn vẫn cắn chặt răng, lập tức nắm mũi tên rút ra ngoài.
Một dòng máu đen tuôn ra ngòai, liền biết được kịch độc đã phát tác, tay run run thò vào bọc lấy ra một chiếc bình ngọc trút ra bảy viên dược hoàn, đổ hết vào bụng.
Lý Thành Lương trông thấy, liền gọi thuộc hạ tiến tới đỡ Hồ Thiếc Vũ, đưa vào nội phòng, mời đại phu đến chẩn trị. Nào ngờ chỉ một lát sau, một thuộc hạ chạy vào bẩm báo:
- Khải bẩm tổng binh đại nhân, Hồ đại gia đã đi mất.
Lý Thành Lương vừa nghe, liền phái người tìm kiếm khắp nơi, tìm đã hơn nửa ngày trời, vẫn chẳng có chút dấu vết, đành phải ngừng việc tìm kiếm.
Tỷ võ cũng kết thúc ở đó. Lý Thành Lương lưu Chu Thiếu Dương ở lại, chuẩn bị để hắn tham gia quân vụ. Thiếu Dương đương nhiên không hề biết được việc này, trong lòng hắn chỉ nghĩ làm sao tìm được mẫu đỉnh, hòan thành tốt nhiệm vụ rồi nhanh chóng rời khỏi cái thời đại đánh đánh giết giết này.
. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện