[Dịch] Tà Khí Lẫm Nhiên (Mới nhất: Chương 26)

Chương 3 : Người tốt ta xứng sao?

Người đăng: KeyOfLife

.
chương 3: Người tốt, ta xứng không? Tìm taxi, hai gã trai giúp ta lên xe tới bệnh viện, ở bệnh viện xử lý xong miệng viết thương, kiểm tra lại một chút không có mảnh vỡ nào găm lại trên đầu mới khâu lại vết thương. Ta trong lòng quả thực có chút căm tức. Trên đầu bọc một khối vải, nhìn trông như đeo khăn tang báo hiếu vậy, ta trong lòng lại sinh hỏa. Nhìn ngoài phòng cấp cứu, ngoài hai gã thủ hạ còn có thêm một nữ hài tử. Cô gái kia thân hình thon thả, một đầu tóc ngang vai, khuôn mặt thanh lệ động lòng người, trên người chỉ mặc một cái áo len mỏng bó sát người và một cái quần bò, nhìn qua quả là xinh tươi không nói lên lời. dáng người thì tiêu chuẩn, nhìn như thế nào cũng đều thon thả, đặc biệt là một đôi chân thật dài, bị bao bọc bên dưới chiếc quần bò, đường cong lộ liễu, càng tràn ngập cảm giác sức sống tuổi thanh xuân. Ta nhận ra rồi, cô gái này đúng là tiểu phục vụ viên người gây ra họa đêm nay, hình như gọi là tiểu địch. Mặc dù trong lòng cảm thấy vì nàng ta mà đánh nhau rất oan ức nhưng cẩn thận nghĩ lại sự tình cũng không thể trách nàng. "Trần Kinh Lí..." Tiểu cô nương trên mặt còn có chút sợ hãi và ngượng ngùng, bẽn lẽn đi tới trước mặt ta, hạ giọng nói: "xin lỗi, đêm này đều là em..." Ta vung vung tay: "Cô tới đây làm gì?" "Em... em tới cám ơn anh. Đêm nay nếu không có anh xuất đầu thay em.." Cô gái cúi đầu thấp xuống, mái tóc xõa xuống che mất cả nửa khuôn mặt. Một đôi lông mi dài nhấp nháy, quả nhiên là một phôi mỹ nhân, khó trách gã túy quỷ kia chỉ đích danh, không phải nàng ta bồi thì không tha. "Đi đi, Không phải tại cô! Cô đến công ty làm việc công ty nhất định sẽ bảo vệ cô! Cũng đừng kêu ta là cái gì Kinh lí nữa, Sau này cũng gọi giống bọn họ, kêu ta là Ngũ ca là được." Ta nhìn khuôn mặt nàng dần dần nhiễm một tầng đỏ ửng, còn cả bộ dạng cúi đầu thẹn thùng, trong lòng không khỏi rung động. Toát ra một ý niệm rất tà ác trong đầu: Cô gái này nếu mà lên trường, tuyệt đối là một hồng bài! Bất quá ta lập tức ý thực được ý nghĩ tà ác này đối với cô gái thanh thuần trước mặt là một loại tiết độc. Tự buộc mình phải xóa ngay cái tà niệm trong óc đi. Hai tiểu đệ đi tới: "Ngũ ca, anh cảm giác thế nào rồi?" Ta lắc lắc đầu: "Không có việc gì, các ngươi trở về đi, ta đêm nay không tới công ty nữa, về nhà ngủ một giấc ngon lành. Các ngươi về tìm A Cường nói với hắn một tiếng. Bảo hắn trông coi cho tốt." Một tiểu tử lấy lòng nói: "Ngũ ca, hay là chúng em đưa anh về nhà? Buổi tối trị an bất hảo." Ta đá cho hắn một cái, cười mắng: "Tống cái gì tống, ta không phải nữ nhân, có cái gì đáng giá chứ? Các ngươi mau về đi." Tiểu địch đột nhiên hạ giọng mở miệng nói: "Em... em tống ngũ ca về." Ta liếc mắt nhìn cô bé, nàng trên mặt lập tức đỏ lên, không dám nhìn thẳng vào ta, xem ra có chút sợ hãi, mau mau nói: "Em... ngũ ca, đêm này đều là anh xuất đầu thay em. Em tống anh trở về, bằng không trong lòng áy náy." Nói xong hai tay vò vò lấy góc áo, trong mắt có chút bối rối. Gã tiểu tử bên cạnh định nói gì lại bị đồng bạn đá nhẹ một cái, lập tức tỉnh ngộ, hai người trên mặt đều lộ ra vẻ ám muội. Ta dùng đầu ngón chân cũng đoán ra hai gã này trong đầu đang nghĩ ra cái ý nghĩ tà ác gì. Chỉ là lười biếng không muốn nói bậy với bọn nó một hồi mà thồi. Phất tay bảo bọn chúng chút, cô gái bên cạnh dè dặt đi tới bên ta, tự tay phù trụ cánh tay ta đi ra ngoài. Ta ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt từ trên người nàng, không phải nước hoa, mà hình như là mùi từ trên quần áo. Đã bao lâu không nhìn thấy cô gái thanh thuần như thế này rồi? Ta tự giễu, ở chỗ ta làm việc thanh thuần đã sớm tuyệt chủng từ tám trăm năm trước rồi. Máy năm nay ta cũng ra mắt không ít cô gái vốn rất thanh thuần nhập trường, không tới mấy tháng đã biến thành một đám tiểu yêu tinh. Lúc đầu nói chuyện mặt đều đỏ, sau đó đều biết dùng ánh mắt để câu dẫn nam nhân. Đi tới hai bước, ta đột nhiên nảy ra ý nghĩ muốn trêu trọc nàng ta một chút: "Cô đúng hay không rất sợ tôi?" "Không phải! Không phải!" Nàng nhanh chóng lắc đầu: "Tất cả mọi người đều nói anh là người tốt, bình thường rất chiếu cố bọn em. Xảy ra việc anh cũng đều tình nguyện ra mặt thay bọn em. Em nghe mọi người nói, Trong bốn chủ quản của công ty anh là người tốt nhất." Người tốt? Ta lắc đầu. Người tốt sao? hừ.. làm công việc của ta còn có thể liên quan với hai chữ này hay sao? CHỉ có điều ta khởi nghiệp từ chức thấp nhất, biết cái khổ của người dưới nên ngày thường đối với họ đều rất thân thiện, có lẽ cũng vì vậy mà họ nghĩ thế a. Vừa mới ra tới cửa bệnh viện đã gặp ngay một chiếc xe taxi, sau đó phóng ra vài người chạy vào trong bệnh viện. Ta cảm giác bọn người kia không phải là người tốt gì, có vài gã đầu trọc, còn cả vài gã nhuộm tóc vàng chóe, còn có gã trên cổ xâm chằng chịt, vừa thấy biết ngay là mấy gã lưu manh. Ta vốn không để ý, nhưng mấy gã vừa vào tới đại sảnh, từ trong một bệnh phòng đi ra vài người, ta vừa thấy đã nhận ra, lại có thể là mấy gã vừa rồi bị ta đánh! Trời ạ! Lại có thể trùng hợp thế! ba gã kia cùng vào trong bệnh viện này chữa thương! Bất quá ngẫm lại cũng không kỳ quái, đây là bệnh viện gần hộp đêm nhất. Người bị thương đương nhiên sẽ chọn tới bệnh viện gần nhất trị liệu rồi. Nhưng mà sự trùng hợp này đối với ta mà nói không phải là việc tốt lành. Quả nhiên đã có một đôi mắt nhìn tới phía ta.! Trong lòng ta trầm xuống, thầm kêu bất hảo! Ta biết tình hình của mình, nếu bình thường mấy gã này ta cũng chẳng để vào mắt, nhưng mà bây giờ trên đầu ta còn băng một khối lớn, đầu choáng não trướng. Chiến đấu lực hiển nhiên giảm xuống vài bậc. Huống chi bây giờ bên cạnh ta còn có một tiểu nha đầu, vừa rồi nếu không bảo hai tiểu tử kia đi thì tốt. "Thao! Ngăn hai đứa nam nữ kia lại!" Vừa thấy ta, một gã gào lớn. Ta lập tức phản ứng, quơ tới cánh tay tiểu địch quát: "Chạy mau!" Ni tử này thấy người kia, tự nhiên cũng nhận ra, sợ tới mặt mày trắng bệch, ta kéo tay nàng, vắt chân lên cổ chạy ra ngoài. Đằng sau mấy gã còn chưa hiểu ra, gã nhìn thấy ta liền kêu lớn: "thằng kia chính là đứa đánh tao!' Thế này thì dễ rồi, năm sau người tỉnh ngộ, lập tức nhao nhao nhắm ta đánh tới. Còn thuận tay rút từ trong ngực ra mấy loại tỷ như chủy thủ gì đó. Ta không có thời gian bận tâm tới việc đau đầu nữa, lôi kéo cô gái một đường chạy như điên. Nhưng dù sao vừa bị thương, lại thêm rượu vào nữa, dưới chân có chút nhuyễn nhuyễn. Cô gái chạy tốc độ vốn đã không nhanh. Mắt thấy mấy gã phía sau sắp đuổi kịp, ta đột nhiên tóm lấy một cái xe đẩy gần đó đẩy mạnh ra sau, nhờ đó ngăn được bọn chúng một chút. Ngẩng đầu đã thấy ven đường có một cái taxi, ta lập tức sinh ra một cỗ khí lực, vài bước phóng tới, giật cửa xe ra, đầu tiên đẩy mạnh cô gái vào sau đó một đầu chui vào, kêu lên: "Nổ máy, nổ máy! Mau nổ máy!!" Người lái xe bị dọa một trận, vừa thấy ta trên đầu quấn vải, phía sau lại còn vài gã hung thần ác sát đuổi theo, ngẩn người một chút. Ta lại quát: "Còn không đi! Bọn nó đuổi tới là đập nát xe ngươi ra đó!" Những lời này mới có tác dụng, lái xe lập tức nổ máy, phóng đi. Phía sau vọng tới tiếng mắng chửi. Ta lúc này mới thở phào, quay đầu với lái xe nói "cám ơn". Đột nhiên phát hiện mình căn bản đang nằm trên đùi cô gái. Vừa rồi hai người đều vội vàng tiến vào trong xe, bây giờ ta đang nằm nghiêng trên đùi cô gái. Thân thển nàng nửa nằm nửa ngồi, chân ta còn đặt trên đùi nàng, đầu ta cơ hồ đã chui vào trong bộ ngực bão mãn của nàng rồi. Bây giờ khuôn mặt nàng đã đỏ bừng bừng. Tựa hồ đang cố nén không dám nói. Thần tình ngượng ngùng, ánh mắt long lanh nước, lại không dám nhìn ta. Không khí nhất thời như đọng lại, trên mũi ta tràn ngập mùi thơm trên mình cô bé. Mĩ sắc trước mặt, không nhịn được có chút đầu váng mắt hoa. Trong ánh mắt cô có chút sợ hãi,nhưng phần nhiều là ngượng ngùng, rốt cục cắn nhẹ môi, thanh âm nhỏ tới mức cơ hồ không nghe thấy: "Ngũ ca... anh, anh có thể ngồi dậy không?" Ta ho khan một tiếng, mau mau ngồi dậy, dè dặt không dám nhìn lại vào mắt nàng. Ta thừa nhận ta không phải người tốt. Ở hộp đêm công tác, đối với phương diện nữ sắc ta tuyệt đối không phải là quân tử, nhưng trong nội tâm ta cũng rất tôn trọng những cô gái thanh thuần như thế này. Đại khái là đã nhìn thấy nhiều thứ xấu xa rồi nên đối với với những thứ "thanh thuần" khó có được ở xã hội hiện đại thế này ta đặc biệt tôn trọng và quý trọng nó. Ta có thể nhìn thấy được trong ánh mắt cô rất trong sáng, đó không phải là thứ có thể giả trang được mà là một loại trong sáng chính thức. "Em gọi là Tiểu Địch đúng không?" Ta ngồi thẳng dậy, cố ý che dấu sự xấu hổ, mỉm cười nói: "Em tới công ty đước bao lâu rồi?" "Ngũ ca, em họ Nhan, gọi là Nhan Địch. Hôm nay là ngày thứ ba làm việc." Vẻ mặt nhan địch cũng không biết là ngượng ngùng hày hay là gì nữa, dè dặt ngồi bên người ta, tựa hồ do dự một chút sau đó nghiêng tới giúp ta chỉnh lại mớ vải quấn trên đầu. Vừa rồi lúc chạy có chút xộc xệch. Lúc chỉnh lại băng, miệng vết thương trên đầu sinh ra một chút xót, dọa cho cô bé rụt tay lại, rụt rè nhìn ta: "Em làm đau anh sao?" Ta lắc lắc đầu: "Không có gì" Lúc này mới nhớ tới không nói với lái xe là đi đâu, do dự một chút, hỏi: "Nhan Địch, em ở chỗ nào? Sẽ đưa em về trước vậy." "không cần, đưa anh về trước." Cô bế lắc đầu, mặc dù thanh âm không lớn nhưng rất kiên quyết. Chỗ ta ở là thành nam, đố là một khu nhà cũ bên cạnh một ngã tư đường. Là một khu cũng khá nổi tiếng về mặt phức tạp. Cái gọi là hoàn cảnh phức tạp chính là trị an khá hỗn loạn, tụ tập tất cả các thầnh phần, giữa hai giờ đêm cũng có thể thấy vài lưu manh lúc ẩn lúc hiện. Thường thường canh ba nửa đêm trên đường còn vài tiểu hỗn hỗn vì một câu nói không hợp mà đánh nhau ầm ĩ. Nguyên nhân lớn nhất ta ở đây là tiền thuê khá tiện nghi. Chỗ ta ở là lầu ba, khá cũ kĩ, trước khi lên lầu nhanh địch đột nhiên giữ ta lại, đi vào một hiệu thuốc còn mở mua hai vỉ thuốc tiêu viêm. Sau đó cô giúp ta lên lâu. Trong cầu thang tối đen ta còn cảm giác được cô bé cố gắng giúp đỡ ta, nàng tựa hồ có chút mỏi mệt, liên tục thở gấp, lại cố gắng không để ta nghe thấy. Trong lòng bàn tay còn có mồ hôi ướt đầm. Không biết vì sao trong lòng ta có một chỗ dường như vừa được chạm nhẹ, đột nhiên có chút cảm động. Ta đã nhớ không được bao lâu rồi có người cẩn thận chiếu cố ta như vậy. Giống như tình cảm lúc trước đi theo sư phụ luyện võ, thi thoảng mới gặp được loại ôn tình như thế này. Nghĩ nghĩ, ta đột nhiên trong lòng sinh ra vài phần khác thường, dường như là lưu luyến. Thân thể bất tri bất giác sát vào bên cạnh nàng một chút. Cô bé không có phát hiện, chỉ cho rằng ta bị thương vô lực, vẫn như cũ cố gắng giúp đỡ ta, từng bước từng bước đi lên trên cầu thang. "Ngũ ca, vì sao đêm nay anh lại xuất đầu giúp em?" Trong bóng đêm dường như cso một đôi ánh mắt trong suốt đang chăm chú nhìn ta. Ta hít một hơi thật sâu, quay đầu lại, không dám nhìn vào đôi mắt kia, do dự một chút, tận lực dùng một loại ngữ khí bình thản: "Em và tiểu thư bất đồng. Các nàng ở đây ghé chân, còn em là do công ty thuê về, lấy tiền lương của công ty, ta phải bảo vệ chứ." Trầm mặc trong chốc lát, ta nghe thấy một thanh âm ôn nhu: "Tiểu ngũ ca, cám ơn anh... em biết anh là người tốt, em nghe các bạn nói, nếu gặp phải chủ quản khác đã sớm đẩy em ra đó rồi, tuyệt không vì em mà đắc tội với khách." Ta trầm mặc, tựa hồ là bản năng, không dám tiếp thụ sự cảm kích thuần khiết kia. "Em sai rồi, ta không phải người tốt." Ta buồn rầu trả lời. Hừ, người tốt, ta xứng sao.... Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang