[Dịch] Sư Sĩ Truyền Thuyết - Tàng Thư Viện
Chương 95 : Giao phong
Người đăng: quocvuong
.
Lời nói của Huck tắc nghẹn dừng lại, một thương đột nhiên này của Diệp Trùng lại bị cản lại!
Huck cũng vô cùng kiêng dè Diệp Trùng, khi ở Hắc giác, thực lực và tốc độ tiến bộ Diệp Trùng thể hiện ra làm Huck kinh ngạc vô cùng! Tốc độ tay của Diệp Trùng tuyệt đối là tốc độ tay đứng đầu mà hắn từng gặp qua, tuy rằng tốc độ tay không thể đại diện cho mọi thứ, nhưng không chút nghi vấn gì, tốc độ tay là một tiêu chí quan trọng để phát huy sức chiến đấu của quang giáp! Hơn nữa, sự cường hãn của thân thể Diệp Trùng, ngay cả bản thân Huck cũng cảm thấy thua kém, đây cũng có nghĩa là Diệp Trùng có thể làm được những động tác càng phức tạp, càng trái với lẽ thường, điều này vẫn luôn có thể chiếm được tiên cơ trong chiến đấu. Tại Hắc giác, sự tôi luyện thân thể cũng là một môn chủ yếu của bọn họ!
Hiện giờ Huck chỉ hy vọng trình độ điều khiển quang giáp của Diệp Trùng không quá cao!
Diệp Trùng đánh không tuyên chiến làm Huck đã sớm có chuẩn bị tiếp được dễ dàng! Huck cũng cực kỳ buồn bực, mệnh lệnh của cấp trên là phải mang Số 58 hoàn chỉnh trở về, nhưng với thực lực của Diệp Trùng, hắn không có nắm chắc bắt sống, nếu như thực lực 2 người không phải cách biệt quá lớn, độ khó của việc muốn bắt sống đối phương còn khó hơn rất nhiều so với giết đối phương, nhưng cấp trên lại hết lần này tới lần khác nhấn mạnh phải mang số 58 nguyên vẹn trở về! Huck cũng đang hoài nghi, Số 58 sẽ không phải là con trai của lão đại Hắc giác chứ?
Nếu như không phải biết Số 58 là một người lãnh khốc vô tình, Huck đã dùng độc chiêu của Cơ Thượng Nhan, lấy lão già họ Tiền ra uy hiếp, nhưng Huck hiểu rõ tính cách của Số 58, tuyệt không coi trọng tính mệnh của lão già đó. Như vậy ngược lại còn đánh rắn động cỏ, lãng phí một lần cơ hội phục kích!
Nhưng không ngờ Diệp Trùng lại phát giác ra điểm khác lạ, ngược lại đi đánh lén!
Tên nhóc này, là một thiên tài nha!
Diệp Trùng không có chút ngập ngừng nào, một thương này không đánh trúng cũng nằm trong dự liệu của hắn, Sương chi Vịnh Thán Điệu đột nhiên đổi hướng, lại là một điểm hàn quang bay về phía Huck! Huck không dám chậm trễ, gai trên nắm tay phải vừa đỡ vừa gạt, điểm hàn quang này liền mau chóng trở nên ảm đạm!
Trừ phong cách thiết kế có chút đặc biệt ra, quang giáp của Huck rất bình thường. Chỉ có gai trên nắm tay của 2 bàn tay sáng bóng hơi lộ ra sự hung ác, toàn thân không nhìn thấy bất cứ vũ khí nào, nhưng ở chỗ mấy khớp rõ ràng đã được xử lý cho dày thêm. Hơn nữa, gai nhọn thô kệch, ngắn nhỏ xem ra thì không hề có tỏa ra vẻ sắc lạnh, uy lực không hiển thị rõ ràng!
Diệp Trùng cũng không nản chí, kỹ xảo cận chiến kinh người của Huck, Diệp Trùng đã sớm tận mắt nhìn thấy khi ở Hắc giác! Nếu như nói Huck điều khiển quang giáp chẳng ra gì, có đánh chết Diệp Trùng cũng không tin!
Hai cái quang giáp, một xanh môt trắng sừng sững đứng đối diện nhau!
Tiên hạ thủ vi cường! Diệp Trùng bước lướt tới, Lam Sương như tia chớp đâm về phía quang giáp của Huck, điểm hàn quang ở mũi thương đó vẽ nên một đường màu bạc kinh tâm động phách! Huấn luyện cơ bản đã sớm trở thành bản năng của Diệp Trùng, bước lướt này có vài phần lưu loát tự nhiên.
Huck nhìn thấy bước lướt đi thoạt nhìn không thể bình thường hơn này của Sương chi Vịnh Thán Điệu không khỏi biến sắc. Tinh thông cận chiến, hắn tự nhiên nhìn ra chất lượng của cú lướt đi này. Nếu như là bản thân hắn, bước lướt đi hoàn mỹ hơn cái này mấy lần, hắn cũng có thể làm được, nhưng nếu như là điều khiển quang giáp, vậy thì hắn tự thấy không bằng! Ngược lại, một thương nhìn thấy kinh người này của Diệp Trùng, hắn không có chút cảm giác gì, tuy rằng xem ra rất kinh người, nhưng hắn ít nhất có mấy cách đối phó! Với hắn, chênh lệch giữa thương pháp và nhịp bước của Diệp Trùng thật sự là lớn đến mức có chút không bình thường!
Quang giáp của Huck tên là Khải, đã bầu bạn với hắn 20 năm. Cùng nhau nhiều năm như vậy, gần như trở thành một bộ phận của bản thân hắn!
Khải lùi nhanh ra sau, xuýt xoát tránh được thương này của Diệp Trùng. Mũi thương Lam Sương lấp lánh hàn quang xoẹt qua trước mặt Khải chỉ cách trong gang tấc.
Bước chân Sương chi Vịnh Thán Điệu dịch chuyển, Lam Sương đổi hướng một cách ngụy dị, đâm vào sườn Khải.
Sườn trái của Khải hơi hạ xuống, nghiêng nghiêng đánh vào bên cạnh của Lam Sương, Lam Sương bị đánh bật lên cao! Diệp Trùng trong lòng kinh hãi, không ngờ cái quang giáp hình dáng không ra gì này của Huck lại có sức đôi tay mạnh mẽ đế vậy! Diệp Trùng thuận thế dùng đuôi thương chặn đỡ nắm đấm đang hướng mình rít gào đánh tới!
Sức mạnh của một quyền này nếu như không phải Diệp Trùng ra lệnh Sương chi Vịnh Thán Điệu gia tăng lực nắm, Lam Sương có 80, 90% sẽ bị thoát tay bay đi!
Vẫn chưa kịp phản ứng, Diệp Trùng liền cảm thấy đảo lộn, quang giáp của Huck cách mình càng lúc càng xa! Lúc này hắn mới hiểu được là bản thân không biết lúc nào đã bị Khải cho một đá! Chiến ý trong mắt Diệp Trùng đột nhiên tăng mạnh!
Sức mạnh thật lớn! Quang giáp của Huck vì để phối hợp với cách chiến đấu của bản thân, nhất định đã tăng cường mức độ lớn động lực của 4 chi. Diệp Trùng ngầm suy đoán!
Quang não phát ra một trận tiếng cánh báo chói tai, rõ ràng một đá này gây hại không nhỏ cho Sương chi Vịnh Thán Điệu, trong lòng Diệp Trùng không khỏi kinh hãi, mình vốn không có phát hiện hắn lúc nào đá ra! Kỷ xảo thật lợi hại!
Hai tay Diệp Trùng giống như một làn khói mỏng, ra một loạt mệnh lệnh trên bàn điều khiển!
Động cơ của Sương chi Vịnh Thán Điệu ầm ầm mở ra, trước khi quang giáp vẫn chưa rơi xuống đất, vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp, ổn định lại thân hình! Huck đối với việc Diệp Trùng không hề bị té ngã không có chút kinh ngạc nào, với tốc độ tay của Diệp Trùng mà nói, thật sự là quá mức bình thường đi. Huck điều khiển Khải như dòi bám vào xương, gần như khi Diệp Trùng vừa ổn định thân hình, nắm đấm của hắn như một ngôi sao băng, mạnh mẽ bay về phía Diệp Trùng!
Mũi thương hất lên, Lam Sương giống như một con rắn độc đột nhiên nhảy lên, lè ra lưỡi của nó!
Huck hơi hơi có chút kinh ngạc, không ngờ tới cây trường thương kiểu cổ này, Diệp Trùng dùng tốt như vậy! Không khỏi khen ngợi sự tùy cơ ứng biến của Diệp Trùng! Nên biết rằng, thứ đồ chơi trường thương kiểu cổ này đòi hỏi kỹ xảo sử dụng đặc biệt, nếu như nằm trong tay người không biết cách dùng, nó còn không lanh lẹ bằng một cây gậy kim loại. Nhưng, loại vũ khí này đã sớm bị lịch sử chôn vùi không biết bao nhiêu lâu, ngay ở Hắc giác, một nơi cao thủ nhiều như mây này, kẻ dùng thương như là vũ khí của quang giáp của mình thật sự là ít đến đáng thương!
Trong lúc khẩn cấp, Khai bắt chéo 2 tay,bảo vệ chỗ yếu hại!
Muốn đỡ? Diệp Trùng cười lạnh trong lòng!
Đing! Mũi thương Lam Sương lần đầu tiên thật sự gặp được đối thủ!
Kết quả xuyên thủng qua trong dự liệu hoàn toàn không giống nhau, Lam Sương chỉ đâm vào một nửa một cánh tay! Diệp Trùng đột nhiên hiểu ra, quang giáp của Huck nhất định đã từng được xử lý thêm chắc chắn một cách đặc biệt! Diệp Trùng lập tức có phản ứng, thu thương lùi lại, kéo dài khoảng cách với Khải!
Huck hoàn toàn ngẩn người! Hắn làm sao tin được, lại vẫn có vũ khí có thể gây nên tổn thương như vậy với quang giáp của mình? Lập tức không khỏi nổi nóng, Khải bồi bạn với mình đã hơn 20 năm, trước giờ chưa từng bị thương qua, hôm nay lại chịu thiệt thòi lớn như vậy trên tay của tên tiểu tử thối này!
Sắc mặt Huck lập tức trầm xuống!
Diệp Trùng lạnh lùng nhìn quang giáp của Huck, cảm xúc không có chút thay đổi nào! Hắn biết, cơ hội tốt nhất vừa rồi đã bị mất, Huck nhất định sẽ không để cho quang giáp của mình (Huck) và Lam Sương tiếp xúc trực tiếp, với kỹ xảo của hắn, hoàn toàn có thể làm được điểu này!
Diệp Trùng cảm giác lúc này mình bình tĩnh giống như một khối băng!
Tốc độ của Sương chi Vịnh Thán Điệu đột nhiên đẩy lên tối đa, Diệp Trùng cầm Lam Sương xông toàn lực về phía Khải! Kinh nghiệm lúc trước cho Diệp Trùng biết, nếu như một thương này đánh trúng, tuyệt đối có thể xuyên thủng Khải! Uy lực do lao tới tốc độ cao mang lại gấp mấy lần công kích bình thường!
Huck tuy rằng phẫn nộ, nhưng không hề mất đi lý trí, biết không chịu nổi một thương này, nhắm chuẩn thế lao tới, nhanh chóng nghiêng người tránh mũi nhọn của nó!
Mắt thấy Diệp Trùng sắp kề vai lướt qua từ bên cạnh của Huck, Diệp Trùng cười lạnh lùng, động tác tay ảo hóa ra vô số bóng ảnh!
Cánh xếp trên lưng Sương chi Vịnh Thán Điệu đột nhiên mở ra!
Cạnh bên cánh xếp sắc bén như lưỡi đao, cánh xếp đã trải qua xử lý làm cứng tuyệt đối không thua kém đao hợp kim! Tốc độ cao nhất của Sương chi Vịnh Thán Điệu có thể đạt tới 7 Hz! Âm thanh xé rách không khí chói tai làm người ta khiếp sợ! Sắc mặt Huck lập tức đại biến!
Một tiếng lớn vang lên! Khải loạng choạng không kìm được lui ra sau, trước ngực một vết thương rất dài, xung quanh vết thương giăng đầy vết nứt như mạng nhện!
Diệp Trùng cũng không tốt hơn chỗ nào, xung kích to lớn làm cho cánh xếp đó trong khoảnh khắc va chạm bị vỡ nát, cho dù Diệp Trùng sớm có chuẩn bị, cũng bị ném bay ra xa, phí rất nhiều công sức mới ổn định được, còn tiếng cảnh báo của quang não vang lên càng dữ dội hơn!
Tâm tình lúc này của Huck thật sự đã xấu đến cùng cực! Rõ ràng là thực lực của mình cao hơn hẳn, kết quả kẻ chịu thiệt ngược lại là mình, mà lại vẫn là những chiêu thức nham hiểm, như vậy làm sao mà không làm Huck khó chịu như ản phải ruồi nhặng! Càng huống chi tên này lúc trước còn đã từng học tập từ mình! Quang giáp mình yêu quý 20 năm hôm nay lại bị trọng thương như vậy, thế nào lại làm hắn không nổi giận?
Sắc mặt của Huck càng lúc càng âm trầm! Hai mắt giống như phun ra lửa!
Diệp Trùng cũng chỉ có cười khổ một tiếng, mình cũng không còn cách nào khác, thực lực 2 người cách biệt quá lớn, mình vốn không cách nào đánh với đối phương! Cũng chỉ có thể dùng cách đánh tổn thương địch 1000, mình chỉ bị hại 800 này! Không ngờ Huck cũng quả thật mang bộ kỹ xảo cận chiến của hắn dời lên thân quang giáp!
Hắn cuối cùng cũng hiểu được, kỹ xảo cận chiến do Huck điều khiển quang giáp làm ra đích xác thua xa bản thân hắn làm nhiều lắm, nhưng nếu là đối phó với mình, vậy vẫn còn dư sức!
Không kiềm chế được, Diệp Trùng có suy nghĩ muốn bỏ chạy! Nếu như lúc này bỏ chạy, xác suất có thể chạy thoát là bao nhiêu?
Từ biểu hiện của quang giáp Huck mà xét, động lực động cơ của hắn tuyệt đối không thua Sương chi Vịnh Thán Điệu của mình, bây giờ mà bỏ chạy, hắn nhất định sẽ giống như ruồi nhặng bám theo sau đít mình, hơn nữa, ai biết bọn chúng còn có hay không đồng bọn nữa chứ? Nếu như bọn chúng còn có đồng bọn, vậy kẻ kiên trì không được trước tiên khẳng định là mình! Bị vây diệt chắc là kết quả duy nhất của mình!
Diệp Trùng suy nghĩ thật nhanh, cặp mắt lại không kiềm được liếc nhìn động cơ của Khải!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện