[Dịch] Sư Sĩ Truyền Thuyết - Tàng Thư Viện

Chương 111 : Lựa chọn

Người đăng: quocvuong

Vẻ mặt đối phương không có ý tốt, ngấm ngầm tạo thế bao vây. Lão Bàng đã ngầm chuẩn bị sẵn sàng, mấy người này vừa nhìn là biết, chính là côn đồ địa phương ở chỗ này, trên cơ bản thì mỗi một địa phương đều có loại người này tồn tại. 80, 90% cho rằng mấy người mình là dê béo, muốn tới kiếm một mớ. Không tự chủ được, liếc mắt với Kashan, Kashan nhếch miệng cười, ra hiệu đã hiểu. Lão Bàng quyết định chờ xem đám người này muốn làm gì. Chỉ đáng tiếc, ý định của hắn hoàn toàn tan vỡ rồi. Hắn không ngờ hiểu biết của Diệp Trùng ở bên cạnh về chiến đấu hoàn toàn khác biệt so với người bình thường! Tuy rằng không biết đối phương có ý đồ gì, nhưng không chút nghi ngờ gì, từ đội hình của đối phương và vẻ mặt mà xét, tuyệt đối không phải tìm mấy người mình để uống trà, nói chuyện phiếm! Trong mắt Diệp Trùng lóe lên một tia dữ dội, hắn không có thói quen chờ đối phương nói rõ ý định tới rồi mới quyết định làm gì. Sự nguy hiểm nặng nề của chỗ này, thêm vào chiến đấu liên tục mấy ngày, đã sớm kêu gọi ra bản năng dã thú vốn có, chưa hề mất đi của hắn! Hắn giống như lại trở về hành tinh rác, thế giới tự nhiên tôn sùng sức mạnh đó. Chỉ sợ rằng mấy người trước mặt này trong mắt Diệp Trùng không khác gì sinh vật biến dị trên hành tinh rác. Thứ Diệp Trùng nhìn thấy là mấy người không mang ý tốt trước mặt này giống như một đám sinh vật biến dị hướng về phía mình, lộ ra răng nanh và vuốt sắc! Chẳng lẽ phải đợi sinh vật biến dị lao tới mình mới đánh lại? Diệp Trùng không có ngốc như vậy! Sau khi xác định đối phương có địch ý với mình, Diệp Trùng liền lao lên trước. Chỉ thấy mũi chân Diệp Trùng phát lực, hư ảnh lóe lên, một bóng người xông vào trong đám người này. Xông lên trước mặt, chô tên đầu lĩnh một cước, một cước nhanh đến nỗi nhìn không rõ mạnh mẽ đạp ngay chính giữa mặt của tên đầu lĩnh ở giữa! Chỉ nghe thấy 1 tiếng rắc, tiếng xương vỡ làm người ta phát run, mặt của người này giống như bị một cái chùy khổng lồ đập trúng, chỉ thấy một đám máu thịt mơ hồ lõm vào trong, cả con người giống như 1 cái bao cát bay ra phía sau, rơi cách xa mười mấy mét, xem ra sống không nổi rồi! Tất cả mọi người đều trợn mắt, há hốc mồm! Lão Bàng và Kashan đều đứng ở đó, ngẩn cả người! Đây, đây rốt cuộc ai mới là lưu manh chứ? Diệp Trùng giống như cọp vào bầy dê, hoành hành bá đạo. Hơn nữa, động tác của hắn cực nhanh, chỉ thấy một bóng người lướt qua giữa đám người, nơi nào đi qua, tiếng la thảm liền vang lên không ngớt, thi thể văng ra! Trước khi Lão Bàng và Kashn kịp bình tĩnh lại, trận đấu đã hoàn toàn kết thúc! Hai người lần đầu tiên nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn của Diệp Trùng, bị chấn động mạnh! Tuy rằng thời tiết đã rất nóng, nhưng mồ hôi lạnh lại không thể khống chế được từ trên trán đổ xuống! Diệp Trùng cũng không để ý tới, trực tiếp mò mẫm trên thân thể mấy người này. Thu thập chiến lợi phẩm là việc mà ai ai cũng thích làm nhất, Diệp Trùng đương nhiên cũng không ngoại lệ! Lão Bàng và Kashan hồi phục tinh thần lại, vội vàng chạy tới giúp Diệp Trùng thu thập. Mỗi khi có một đám người mới tới, các phương thế lực trên hành tinh Harrison đều phái thủ hạ của mình ra ngoài, hoặc là tìm nhân tài có thể đào tạo, hoặc là mời cao thủ gia nhập phe mình. Lúc này trên đường đều là kẻ có ý đồ. Một màn của Diệp Trùng vừa rồi, đã lọt vào mắt của vô số người. Nhưng lúc này không ai dám tới làm phiền Diệp Trùng, chỉ mau chóng mang tin tức này truyền về tổng bộ. Trong khoảnh khắc, gần như tất cả các tổ chức có thực lực đều biết khu Hoth có một sát thần! Lão Bàng càng nhìn càng sợ hãi, từ người đầu tiên hắn ra tay, tới bây giờ dừng lại, không thấy ai sống sót! Mọi người đều một phát là mất mạng! Nhìn lại vẻ mặt Diệp Trùng không chút biến hóa nào, hàn ý trong lòng Lão Bàng càng nồng hơn! Tên này chẳng lẽ là tên đồ tể sao? Không hỏi ý đồ của đối phương, không tìm cớ, không hiểu thế lực sau lưng đối phương, đối phương ngay cả nói chuyện cũng không có thì đã giết người rồi! Tên này quả thật là quá điên cuồng rồi! Càng nghĩ, trong lòng Lão Bàng càng cảnh giác với Diệp Trùng hơn! Loại người này quá nguy hiểm! Ai biết được hắn có hay không đột nhiên ra tay với mình và Kashan chứ? Thu thập xong chiến lợi phẩm, 3 người cũng không có tâm tình tìm hiểu hoàn cảnh, liền quay trở về. Trở về trong nhà, kiểm tra chiến lợi phẩm mới phát hiện lần này thu hoạch khá phong phú, chỉ riêng thẻ thân phận đã có 15 tấm. Trong đó có 3 tấm là ở trên 3 tháng, điều này làm cho Lão Bàng không tự chủ được mừng rỡ, đây cũng tức là có ý bọn họ bây giờ cố thể tới tông sở Thuật thừa sư đề xuất yêu cầu rời đi. Hành tinh Harrison quả thật quá hỗn loạn! Diệp Trùng đương nhiên biết 2 người trước mặt suy nghĩ cái gì, đưa cho 2 người, mỗi người 1 tấm thẻ thân phận. Lão Bàng không ngờ Diệp Trùng lại hào phóng như vậy, nhất thời ngẩn người ra. Kashan suy nghĩ đơn giản, không nghĩ nhiều như vậy, vẻ mặt vui vẻ nhận lấy thẻ thân phận Diệp Trùng đưa qua. Nhận lấy thẻ thân phận, Lão Bàng vội vàng nói: "Chúng ta tốt nhất lập tức đi yêu cầu chuyển chỗ, phỏng chừng thế lực của đám người vừa rồi nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng, chúng ta đi sớm thì tốt hơn!" Kashan ở bên cạnh lia lịa gật đầu, vô cùng tán đồng ý kiến của đại ca. Diệp Trùng lãnh đạm nói: "Các người đi đi, ta vẫn muốn ở lại chỗ này một khoảng thời gian!" Lời Diệp Trùng làm cho Lão Bàng và Kashan vô cùng kinh ngạc, vốn thẳng tính, Kashan thất thanh hỏi: "Vì sao? Nơi này vừa nhìn đã biết không phải là nơi hay ho gì, có gì tốt ở lại chứ!" Diệp Trùng không nói gì! Lão Bàng có vẻ như đang suy nghĩ, sau mười mấy giây trầm tư, dáng vẻ nghiêm túc nói: "Nếu như ngươi không muốn rời khỏi chỗ này, vậy chúng ta hẹn ngày gặp lại, có gì cần giúp đỡ cứ việc mở miệng, ta và Kashan nhất định sẽ tận hết sức lực!" Kashan bên cạnh tuy rằng vẻ mặt vô cùng khó hiểu, nhưng vẫn lia lịa gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy! Kashan ta dù bỏ cái mạng này cũng sẽ giúp ngươi!" Lão Bàng không tự chủ được trừng mắt nhìn Kashan một cái, Kashan vội cúi thấp đầu! - Vậy chúng ta đi đây, ngươi tự bảo trọng, hy vọng sau này chúng ta có cơ hội gặp mặt! Lão Bàng nói xong, liền trong khi Diệp Trùng trầm mặc, lôi Kashan, dáng vẻ vội vã rời đi. Diệp Trùng dùng mắt đưa tiễn 2 người đi, không nói một lời! Thật ra Diệp Trùng cũng có suy nghĩ của riêng mình. Ra ngoài lâu như vậy, đối với điểm khác biệt giữa mình và người thường, Diệp Trùng đương nhiên hiểu rất rõ, cách làm của mình, bọn họ không hiểu được cũng là việc rất bình thường. Diệp Trùng cũng thử thay đổi bản thân, nhưng những thói quen này phần lớn đã trở thành bản năng của hắn, chỉ cần vừa gặp phải tình huống khẩn cấp, hắn vẫn không tự chủ dựa theo cách thức quen thuộc để giải quyết nguy cơ. Thói quen hình thành không phải 1, 2 ngày là được, cũng giống như vậy, thói quen tích lũy mười mấy năm cũng không phải 1 ngày, 2 ngày mà có thể thay đổi. Hơn nữa, mình còn có quái bệnh không biết lúc nào sẽ phát tác, đối với 2 người bọn họ, Diệp Trùng không có cách nào tin tưởng họ giống như Mục và Thương. Gọi Thương ra, cuối cùng cũng thấy được ánh mặt trời, Thương vừa đi ra liền hưng phấn vô cùng: "Hắc, không khí bên ngoài thật tốt, thành phần rất thích hợp để con người hô hấp! Diệp tử, ngươi nên sớm để ta ra ngoài. Yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt cho ngươi! Ừ, so với tên biến thái Mục đó, ta tuy rằng còn kém một chút, nhưng so với ngươi, ta lợi hại hơn nhiều đó nha! Với lại, có ta ở bên cạnh ngươi, hắc hắc, ngươi sẽ hưởng thụ đủ mọi thú vui của cuộc đời! Ta không phải là tên Mục không chút thú vị đó đâu..." Diệp Trùng coi như không thấy Thương đang thao thao bất tuyệt, tiếp tục kiểm tra chiến lợi phẩm. Diệp Trùng lại không hề phát hiện bất cứ thứ gì có thể giống như tiền bạc, mấy người này lại nghèo vậy sao? Diệp Trùng có chút buồn bực. Thương ở bên cạnh cười chê bai nói: "Diệp tử, người cũng thật là ngốc. Tiền có 90% khả năng nằm trên thẻ thân phận, nhìn thấy mấy con số ở góc dưới bên trái của tấm thẻ đó không? Đó chắc là số tiền!" Diệp Trùng theo lời Thương nói, quả nhiên tìm thấy mấy con số như lời Thương nói ở góc dưới bên trái, chữ số trong mỗi tấm thẻ đều không giống nhau. Mắt điện tử của Thương chớp lia lịa, rõ ràng là đang quét tấm thẻ này. - Hắc, Diệp tử. Có nhìn thấy phía dưới thẻ thân phận có cái rãnh trống không? Ngươi mang 2 cái rãnh trống kẹp lại với nhau. Đúng, chính là như thế, sau đó thực hiện thiết lập số tiền đối với một tấm thẻ thân phận trong đó. Như vậy thì tiền trên tấm thẻ thân phận đó sẽ chuyển đến tấm thẻ còn lại! Hắc hắc, kỹ thuật thật thô sơ, như vậy không hề có bất cứ biện pháp ràng buộc thân phận hoặc kiểm tra bảo vệ nào, đây chính là một con số kinh khủng đó nha! Thương than thở! Chú thích: cách kết hợp 2 tấm thẻ thân phận giống với cách lắp ráp mô hình nhà hoặc xe cộ trong các hộp bánh chocopie hoặc snack của hãng Orion. Một mô hình hoàn chỉnh do nhiều miếng nhựa ghép lại, mỗi miếng nhựa có những cái rãnh, các tấm nhựa sẽ kẹp vào nhau nhờ mấy cái rãnh này, tạo thành mô hình hoàn chỉnh. Chẳng qua, một cái quang giáp phát ra cảm khái như vậy ít nhiều gì cũng làm cho người ta có chút cảm giác quái dị. Diệp Trùng ngược lại, quen nên thấy thường, huống chi Thương nói rất có đạo lý, không có biện pháp bảo vệ nào như vậy, bất cứ lúc nào cũng kích thích lòng tham của con người. Tin chắc rằng số tiền này cũng không phải không trải qua vô số sinh mạng và máu tươi đổi về! Diệp Trùng mang tất cả tiền trong các tấm thẻ dồn về một tấm, tổng kim ngạch cuối cùng dừng ở con số 6446. Diệp Trùng cũng không biết đây rốt cuộc là bao nhiêu tiền, hoàn toàn không có chút khái niệm nào. Nhưng, dù sao cũng là của hơn 10 tấm thẻ, chắc là cũng không ít. Diệp Trùng lẩm bẩm trong lòng. - Ý! Thương đột nhiên la hoảng lên. - Sao thế? Việc gì mà có thể làm Thương kinh ngạc, điều này làm Diệp Trùng có chút tò mò. Thương tuy rằng bình thường rất thích giở trò quỷ, nhưng Diệp Trùng lại chưa từng thấy qua Thương thật sự tỏ ra vô cùng kinh ngạc với bất kỳ thứ gì! Về mặt này, Thương và Mục giống nhau đến kinh người. Giọng nói của Thương rất nghiêm túc, ngược lại làm cho Diệp Trùng vốn quen nghe giọng nói lúc bình thường của Thương cảm thấy có vài phần buồn cười. - Kỹ thuật của bọn họ rất tiên tiến a, thiết kế lõi của tấm thẻ vô cùng hợp lý, kỹ thuật mã hõa cũng vô cùng tiên tiến, không vào được điểm cuối cùng của hệ thống bọn họ, ta không cách nào thực hiện thay đổi được! Thương nghiêm túc nói. Diệp Trùng kỳ quái nói: "Ngươi tại sao lại thực hiện thay đổi nó?" Thương vừa rồi vẫn còn vô cùng nghiêm túc lập tức biến thành có chút ngượng ngùng: "Ừ, ta không phải là thấy chúng ta có ít tiền sao? Chút tiền này, đủ mua cái gì chứ? Chỉ e ngay cả một bản kịch tình đấu nóng bỏng cũng mua không nổi, phiên bản thực thể thì ta chỉ có thể mơ thôi! Diệp tử, chúng ta thương lượng một chút, trước tiên đi mua 1 bản kịch tình đấu nóng bỏng mới nhất..." Diệp Trùng lập tức toát đầy mồ hôi! - Lạc đề rồi, lạc đề rồi! Thương không có ý tốt gì hỏi: "Hừ, chúng ta vừa rồi nói tới đâu nhỉ?" Diệp Trùng khóc cười không xong nói: "Ngươi nói ngươi không cách nào thực hiện thay đổi nó!" - A, đúng! Nghĩ tới giọng nói của Thương lúc này làm cho Diệp Trùng có cảm giác cổ quái nói không ra lời, quang nghĩ trí cảm cũng có việc quên này nữa sao? - Diệp tử, ngươi có từng nghĩ qua, nếu ngay cả ta cũng không cách nào thay đổi, vậy kỹ thuật của bọn họ chắc là vô cùng tiên tiến! Nhưng kỹ thuật tiên tiến như vậy lại không thực hiện bất cứ kiểm chứng và bảo hộ nào đối với thẻ thân phận này! Điều này không làm người ta cảm thấy kỳ quái sao? - Cũng đúng! Diệp Trùng nghĩ cũng thấy đúng. - Thẻ không có bảo hộ giống như trên người mang theo hiện kim vậy, mặc kệ là cướp, là trộm hay là lừa gạt, chỉ cần lấy được thẻ từ tay đối phương, không cần 1 phút, thì có thể hoàn toàn chuyển tất cả tiền bạc của đối phương sang của mình! Điều này cực kỳ dễ dàng dẫn tới tranh chấp! - Ừ, có đạo lý! Diệp Trùng không tự chủ được gật đầu tán đồng. - Mà người thiết kế tấm thẻ này không nghĩ tới vấn đề này ư? Đương nhiên là không! Vậy tức là nói, loại tình huống này là cố ý làm ra! Cũng tức là nói, cơ cấu quản lý ở đây cố ý thả lỏng mấy việc cướp, trộm, lừa gạt này. Vậy thì, những thứ ở chỗ này đáng để chúng ta phải suy nghĩ đây! Thương lúc này lại giống như một vị trí giả. - Có đạo lý! Nhưng, ài, cái này có quan hệ gì với chúng ta sao? Diệp Trùng không hiểu hỏi. Vừa rồi vẫn có dáng vẻ của một trí giả, Thương lập tức suy sụp: "Ta đoán ngươi sẽ nói thế mà, trời, Diệp tử, ngươi không có một chút xúc động nào sao? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy nơi này ẩn tàng một âm mưu lớn kinh thiên sao? Chẳng lẽ ngươi không có chút ý muốn làm một anh hùng sao?..." Bỗng, Thương đột nhiên đứng dậy, trầm giọng nói: "Diệp tử, có chuyện!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang